Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Bảo Trâm
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1325 / 3
Cập nhật: 2016-02-18 21:13:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ời Tấn, Hằng Ôn đánh chiếm Tứ Xuyên, lấy em gái của Lý Thế làm vợ lẽ.
Lý cô nương dịu hiền xinh đẹp, suối tóc đen óng mượt dài chấm đất khiến người ta yêu mến.
Vợ cả của Hằng Ôn là công chúa Nam Khang, con trưởng của Tần Minh đế, đầu tiên không biết phu quân nạp thiếp, sau khi biết bà lập tức đem hơn mười tỳ nữ, người nào cũng mang dao sắc xông thẳng đến khu nhà Lý cô nương đang ở.
Lúc đó, Lý cô nương đang chải đầu bên cửa sổ, thấy đám người đằng đằng sát khí kéo đến nhưng không hề hoảng loạn, tiếp tục ung dung chải mái tóc dài, rồi hướng về phía công chúa nhún mình chào, thần thái buồn thảm nói: "Nước mất nhà tan, lòng đau vô hạn, hôm nay có thể chết, đúng là thỏa nguyện bấy lâu!".
Công chúa ngây người ra một lát, ném đao đi, tiến lên ôm Lý cô nương nói: "Ta thấy em vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm sao có thể trách phu quân ta yêu em cơ chứ?".
Tuyên Nhụy nói với tôi, ngụ ý lớn nhất của câu chuyện này cho chúng ta biết: Thứ nhất, người đàn ông đi tìm phụ nữ ở ngoài cũng không sao, điều quan trọng là phải nghĩ làm sao để không làm đảo lộn, không để vợ cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp; Thứ hai, người phụ nữ bị người đàn ông quan hệ lén lút ở bên ngoài cũng không sao, điều quan trọng là thừa nhận bổn phận, không để người vợ cảm thấy cô ta uy hiếp đến địa vị của mình; Thứ ba, nếu vợ phát hiện thấy địa vị của mình bị uy hiếp, gây lộn với chồng luôn luôn không có tác dụng gì, đầu tiên nhất định phải thu phục tiểu yêu tinh 1 đó, sau đó quay về tính sổ ở nhà, tìm cơ hội cắt đứt quan hệ của chồng mình và tiểu yêu tinh.
Trong phòng làm việc chỉ còn ba đứa con gái chúng tôi, cho nên lời nói của Tuyên Nhụy không ai phản bác cũng không ai hưởng ứng.
Sau khi ăn cơm chiêu đãi buổi chìêu ở cơ quan, Phán Phán đột nhiên chêm vào một câu: "Tuyên Nhụy, ba điểm đó của chị rút ra từ đâu đấy?"
Người phụ nữ thông minh cũng như người phụ nữ không thông minh luôn phản ứng chậm chạp, chẳng qua khác nhau ở chỗ một người giả bộ, còn một người là thật.
Lúc đó tôi và Tuyên Nhụy đều cho rằng Phán Phán thuộc loại sau.
Tuyên Nhụy nói: "Bởi vì tôi lật giở chính sử, dã sử đều không thấy kết cục của câu chuyện này, tôi không mấy tin rằng Lý cô nương đó có kết cục gì tốt đẹp, nếu như không có, chứng tỏ rằng tám mươi phần trăm cô ta bị công chúa tìm cơ hội đánh bại thôi".
Phán Phán lại hỏi: "Vì sao công chúa không đánh bại cô ta ngay lúc đó?".
Người thông minh như Tuyên Nhụy không cần suy nghĩ đưa ngay ra đáp án: "Vừa lấy được Tứ Xuyên, ít nhiều cũng phải thu phục lòng dân, hơn nữa khi Hằng ôn đang cực kỳ yêu mến con tiểu yêu tinh này, nếu giết nó sợ rằng công chúa cũng sẽ có kết cục chẳng ra gì, cho nên công chúa này thật là một tay ghê gớm, đầu tiên giành được sự đánh giá là quảng đại nhân ái, đợi đến khi tình cảm của phu quân tiêu tan mới tính sổ với yêu tinh cũng chưa muộn". Cuối cùng than thở: "Người phụ nữ đó mới là lợi hại, một tên trúng không biết mấy đích".
Nét mặt Phán Phán đờ ra: "Tuyên Nhụy, chị nói nghe thô tục quá".
Tuyên Nhụy cười chảy cả nước mắt: "Cô đâu phải chưa từng nghe thấy lão đây 2 nói những lời thô tục".
Tôi rất không thích con yêu tinh Tuyên Nhụy này trêu Phán Phán - con nhỏ mới ra trường, nhưng cô ta càng nói càng hăng, tôi giả vờ như không nghe thấy, nhìn những mụn trứng cá chưa lặn đi đã có cái khác tập kích đến trên mặt mình qua chiếc gương trước mặt.
Tuyên Nhụy cũng nhìn tôi, sau đó thở dài: "Mắt thấy người hai lăm hai sáu tuổi đầu mà vẫn còn những mụn trứng cá đầy trên mặt, đây có lẽ là vì sống không điều độ nên hỏa bốc ra ngoài thành mụn thôi". Nói đến mấy chữ cuối, cô ta tăng nặng thêm ngữ khí rồi cười ngặt nghẽo.
Lúc đó, chủ nhiệm Tứ Bình đứng ở cửa phòng làm việc của chúng tôi hỏi: "Lát nữa đến Ủy ban nhân dân thành phố, cô nào đi?".
Tuyên Nhụy nhảy cẫng lên, mặt mày tươi tỉnh: "Em đi".
Tứ Bình gật đầu nói: "Những thứ cần mang thì mang đi, đến lúc đó tôi không có thời gian chăm nom đại tiểu thư đâu". Nói xong liếc nhìn Phán Phán rồi đi.
Tôi hơi ngạc nhiên, lấy nhíp ra nhổ mấy chiếc lông mày mọc nhầm chỗ, vừa nhìn Tuyên Nhụy nói: "Chẳng phải câu luôn luôn ác cảm với những thứ rập theo khuôn sáo ấy ư? Sao hôm nay tích cực thế?"
Tuyên Nhụy không hề giấu giếm, nói: "Có một phóng viên nhiếp ảnh của tờ Tin chiều mới tốt nghiệp từ Thượng Hải về, đẹp trai, rất cuốn hút, cuốn hút đến mức làm tớ đổ ngay. Tớ phải gặp mặt anh ta nhiều lần, để khơi gợi tình cảm. Cuộc họp theo khuôn sáo hôm nay cũng chẳng lấy được tin gì hay, nhiều nhất cũng như một miếng đậu phụ trên trang quảng cáo thôi, những phóng viên cũ nhất định không muốn đi, tớ đoán là anh ta sẽ đi".
Ở Lục Thành 3, bạn làm ở giới truyền thông của Tuyên Nhụy rất nhiều, từ các kênh của Đài truyền hình đến các tờ báo của tập đoàn báo chí, chi chít như quân cờ, cho nên tin tức của cô ấy không những nhanh mà còn chuẩn xác. Tôi nghĩ tay phóng viên mới vào nghề này có thể không lâu nữa sẽ đến "ngồi chơi" ở chỗ chúng tôi.
Tôi tiếp tục chọc cô ta: "Vừa tốt nghiệp? Đến mười tám tuổi chưa, đừng làm hỏng một đóa hoa của Tổ quốc, mang tội đấy, nghĩ lại nếu anh ta bị cậu giày vò đến mệt đứt hơi, mọi ý tưởng đều tiêu tan, thì không biết còn nữ đồng bào nào của chúng ta sẽ gặp tai ương nữa. Cậu đi mà sưu tập những người đàn ông háo sắc mắt la mày lét để trút giận thay cho những cô gái đang bị lừa gạt ấy?".
Tuyên Nhụy nhếch mép cười: "Đừng, tớ là yêu tinh, yêu tinh chính hiệu, cậu đã đọc Liêu Trai chưa? Cậu đã thấy ma nữ nào, hồ ly tinh nào đi dụ dỗ Khoát lão gia vừa có gia đình, vừa có sự nghiệp chưa? Chẳng phải đều mê hoặc những thư sinh nghèo mảnh khảnh tuấn tú ư? Là người kế tục, tớ không muốn làm bại hoại thanh danh bậc tiền bối". Nói xong cô ta lấy ví phấn son luôn mang theo người ở trên bàn lục tìm: "Phấn mắt LANCÔME của cậu đâu? Hôm nay tớ phải cho anh ta chết".
Tôi mở QQ, vừa ngó nghiêng xem nên đi quấy rối ai đó vừa nói: "Cậu không làm nổi yêu tinh đâu, đến tư trang cũng không đầy đủ, còn mong mê hoặc được ai".
Tuyên Nhụy mải nhổ lông mày, một lúc sau mới trả lời: "Cậu trang bị đầy đủ lại không làm yêu tinh, đó gọi là lãng phí tài nguyên, bản đại tiểu thư phải biết lợi dụng, tiện thể cũng làm hết sức phần nghĩa vụ đó của cậu".
Cô ta quay cái lưng eo thon làm mùi nước hoa lan khắp phòng làm việc, Phán Phán đột nhiên chêm vào một câu: "Ai nói trong Liêu trai không dụ dỗ đàn ông đã có gia đình? Nhiều là đằng khác".
Tôi giật mình, đứng dậy nhìn nó qua vách kính: "Nhóc con, dừng ngay lại, ta đã có một yêu tinh là đủ mệt rồi, học cái tốt không học lại đi học cái xấu, năm nay mày mới 20, tuổi hoa đang đẹp, phải ngoan nhé".
Phán Phán hơi đỏ mặt, vừa ấm ức vừa tức giận: "Em không nói em phải đi dụ dỗ ai!".
"Yêu tinh" vốn không phải là một từ có hàm ý xấu.
Những người đàn bà này thoạt tiên làm ra vẻ thục nữ mặc dù trên mặt nhiều nếp nhăn đến nỗi phấn cũng không che lấp hết, sau thì chẳng buồn che giấu nữa, sống cực kỳ buông thả, đi vũ trường nhảy nhót, uống rượu hò hét, đùa cợt với những cậu con trai nhỏ hơn họ, không biết vì muốn mượn sự trẻ trung của người ta để tìm lại tình cảm mạnh đã mất của mình hay là muốn thị uy với thế hệ sau non trẻ còn măng sữa, dù lý do nào đi chăng nữa thì da mặt càng ngày càng dày, hành vi ngày càng phóng túng.
Bọn họ tự cho mình là yêu tinh, một kiểu dụ dỗ đàn ông với lý lẽ rất lưu manh và chuẩn xác.
Về cuộc sống riêng dám nghĩ dám làm, chủ động xuất kích là đặc điểm lớn nhất của đám phụ nữ tự khoe mình là yêu tinh.
Tuyên Nhụy cũng tự cho mình là yêu tinh, nhưng rất thanh cao và giới hạn giữa mình với đám phụ nữ này.
Trong phòng tắm của nhà tôi, Tuyên Nhụy cởi bỏ váy ngủ để lộ thân hình với những đường cong tuyệt đẹp, cười sung sướng biểu diễn mấy tư thế, sau đó nói: "Nhìn thấy chưa? Đây mới là yêu tinh, không cần mông má, không cần đệm lót, phụ nữ dám để trần đi trên phố giống lão đây có được mấy người?".
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, đầu gối lên cánh tay, nhìn cô ta nói: "So với bọn yêu tinh kia, ngoài cơ thể đẹp ra, hình như cậu chẳng có gì khác cả...".
Tuyên Nhụy làm ra vẻ giận dữ, vỗ vỗ hai bàn tay vào mặt nói: "Nhìn thấy chưa? Trẻ trung, trẻ trung là vốn liếng, hiểu không? Lão đây không dùng loại cao cấp như SK-II 4 mà vẫn đẹp thế này, đến nay trên mặt vẫn dùng kem dưỡng da của trẻ con, mỗi tháng chỉ mất vào mặt không đến hai đồng ba, hai đồng ba không mua nổi nửa cân dưa chuột".
Đơn thuần về mặt lý luận, làm một yêu tinh chân chính thời thượng, cơ bản phải chuẩn bị vốn liếng như sau: Không phải diện mạo xinh đẹp như hoa thì trông mặt phải có cá tính, thân hình hài hòa cân đối như một tác phẩm điêu khắc, đặc biệt là eo và đùi; Trang điểm có cá tính, đừng nghĩ xài hàng hiệu rồi xịt một chút Dior đã coi là cá tính, trong mắt và mũi người đàn ông thực sự đáng để yêu tinh đi chinh phục, những thứ đó chẳng qua chỉ là một dạng biến đổi của đồng tiền mà thôi, cho nên trên người bạn chí ít cũng có một thứ đồ trang sức đặc sắc của bạn bè hoặc người nào đó từ nước ngoài xách tay mang về; Lời nói cử chỉ, quýên rũ thì phải quyến rũ đến mức họ không biết mình đang quyến rũ, nhiệt tình cũng phải nhiệt tình đến mức họ không nhận ra dấu vết gì. Nói tóm lại: có thể làm cho đối phương tìm trong những lời nói đùa của bạn những dấu tích thể hiện là con gái nhà đại gia, hoặc trong lời nói ra vẻ con gái nhà đại gia của bạn tìm thấy những dấu tích trêu đùa...
Tiêu chuẩn rất nhiều, trên đây là những tiêu chuẩn cơ bản nhất.
Đúng rồi, suýt nữa quên một vấn đề là đầu óc.
Điểm này cũng rất quan trọng, yêu tinh dụ dỗ đàn ông cuối cùng lại bị đàn ông dụ dỗ dẫn đến quên mất mục đích ban đầu là yêu tinh thất bại, nói một cách khác, yêu tinh chân chính phải hội đủ 4 thứ: có lý tưởng, có đạo đức, có mục tiêu, có nguyên tắc.
Mục đích làm yêu tinh là dụ dỗ đàn ong chứ không phải lấy người ta.
Đánh giá một yêu tinh có phải là một yêu tinh thuần túy không hcính là cô ta có hồ đồ đi lấy người ta không.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa yêu tinh chân chính và yêu tinh giả.
Yêu tinh giả thấy một người đàn ông có thể biến thành một phiếu cơm lớn là lăn vào ăn ngay.
Đó cũng là nguyên nhân Tuyên Nhụy coi thường bọn yêu tinh giả luôn làm ra vẻ rất hiểu đời.
Những phụ nữ đó làm bại hoại danh tiếng của yêu tinh.
Tuyên Nhụy nói như vậy.
Tôi và Tuyên Nhụy vào làm ở Đài này cùng một thời gian, tôi làm biên tập viên tư liệu, cô ta làm phóng viên biên tập hợp tin bên ngoài. Vì lúc mới đến hai chúng tôi gặp phải thầy giáo hướng dẫn chẳng ra gì, kết quả hai chúng tôi đều trở thành phần tử xấu, thời gian làm việc qua quýt được là qua quýt, những công việc không thuộc chức năng của mình đẩy được là đẩy, mỗi lần họp đều đến muộn, vừa họp xong đã không thấy người đâu.
Tứ Bình nói: "Hai cô cứ tiếp tục thế này sẽ cho cả hai cô thôi việc".
Tuyên Nhụy cười vang, vênh khuôn mặt xinh đẹp lên nói: "Tứ Bình, nếu chị đuổi việc chúng tôi, cục trưởng Liêu có thể đuổi việc chị". Lời nói nửa như đùa nửa như thật, khi nói đôi mắt to làm mê mẩn chết người đó đột nhiên lóe sáng lên.
Cục trưởng Liêu là lãnh đạo mới của Cục Truyền thông, vừa được điều từ nơi khác đến.
Tứ Bình liền cười nói: "Tuyên Nhụy ghê gớm thật". Nói xong quay người đi luôn.
Tôi hỏi Tuyên Nhụy: "Cậu có quan hệ gì với cục trưởng Liêu?".
Tuyên Nhụy lơ đãng điền từ vào ô chữ: "Chẳng có quan hệ gì, mình chỉ nhìn thấy ảnh ông ta trên báo".
Tôi ngạc nhiên: "Tuyên Nhụy to gan quá, sao dám dọa Tứ Bình như vậy? Cẩn thận không sau này phát hiện ra bị nạn toi đấy".
Tuyên Nhụy hồn nhiên nhìn tôi nói: "Chủ nhiệm một tổ nhỏ, bà ta có thể chạy đến chỗ cục trưởng hỏi quan hệ giữa một thực tập sinh như tớ và cục trưởng ư? Hơn nữa tớ đẹp thế này, bà ấy ghen ghét cũng làm được gì?"
Lúc đó chúng tôi ở Đài chưa đầy ba tháng, hợp đồng vẫn còn chưa ký. Hình tượng lớn của Tuyên Nhụy bắt đầu đi sâu vào lòng tôi từ hôm đó, tôi thường nhìn dáng người rực lửa của cô ta, nghĩ đến một tham mưu trưởng trong "Sa gia Tân" nhìn chị dâu A Khánh lẳng lơ hát: "Người phụ nữ này, không tầm thường...".
Sau này có một lần, là Tết hay là Trung thu tôi không nhớ rõ, cục trưởng Liêu đến chỗ chúng tôi ăn chiêu đãi, Tuyên Nhụy xinh đẹp cầm ly rượu tuôn ra một loạt những lời đường mật phỉnh phờ, lúc thì nghênh ngang ngạo ngược, lúc thì tỏ vẻ đáng thương, đùa bỡn đến mức tất cả các lãnh đạo lớn nhỏ quanh bàn ăn đều cười đau cả bụng. Cục trưởng Liêu sảng khoái uống liền ba ly rượu vang, nhìn giám đốc Lâm luôn miệng nói: "Cô phóng viên nhỏ trong tay ông giỏi thật...".
Giám đốc Lâm nhìn Tuyên Nhụy cười mà như không cười, gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, hậu sinh khả uý".
Sau việc này không lâu, Tuyên Nhụy đột nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng của Đài.
Tuyên Nhụy nói: "Lợi dụng ảo giác của người khác làm việc có lợi cho mình là một việc rất khôn ngoan. Khi còn đi học, tớ ở thành phố hai ngày đã hiểu rõ, người thất bại mới làm những việc khuôn khổ cho phép, còn người vừa sinh ra đã chủ định phải thành công như tớ, chỉ cần việc nào không bị cấm trong khuôn phép, việc gì cũng có thể làm".
Viết đến đây tôi cảm thấy tôi sắp trở thành người mê con yêu tinh trung thực Tuyên Nhụy mất rồi, khắp trang giấy toàn là "Tuyên Nhụy nói".
Phòng làm việc của chúng tôi là một phòng tương đối đặc biệt trong toàn Đài, trong đó tụ tập toàn những người có máu mặt.
Những người có máu mặt này đương nhiên không chỉ có ảnh hưởng trong lĩnh vực của chúng tôi, quả thực là có thể vươn mình ra rất nhiều giai tầng của xã hội, dẫn dắt không ít người thăng quan tiến chức.
Đương nhiên Tuyên Nhụy là một trong số đó.
Trong tay Vương Lâm, người làm kế hoạch và sáng tác ý tưởng quảng cáo, nắm danh sách tuyệt đại đa số khách hàng và duy trì quan hệ mật thiết này với họ, tư tưởng chỉ đạo kinh tế luôn luôn luẩn quẩn trong đầu anh ta, không có việc gì cũng nhìn tôi như nhìn những từ ngữ không hiểu; Anh chàng đẹp trai Tề Phi với bộ mặt lạnh lùng sớm nổi tiếng trong giới truyền hình, đã có N Đài phát thanh truyền hình đến mời về làm, là của quý trong Đài; Tiểu Xuân ngày thường không nói không rằng lại chẳng có quan hệ gì, chỉ là một cây bút chủ lực, đến báo cáo hàng năm lãnh đạo anh ta đều có thể viết đến mức người nghe có thể khóc được, nhưng lại không làm người ta ghen ghét.
Đến Phán Phán vừa tốt nghiệp cũng được tính là một người như vậy - Bố nó là bạn chiến đấu cũ với cục trưởng Liêu trong chiến tranh biên giới Việt Trung, tình bạn trong những phút sống còn.
Cho nên nói đến phân việc cụ thể trong phòng, bình thường thì ai làm việc của người nấy, nhưng chỉ cần chúng tôi liên hệ với nhau cùng phản đối thì lãnh đạo cũng phải giả vờ không chú ý, cái gì đã qua cho qua luôn.
Phòng này của chúng tôi lấn át được tất cả các nơi trừ hậu cần nhà ăn và phòng hành chính.
Tên thật của Phán Phán là Khả Tuệ, Tôn Khả Tuệ. Gọi nó là Phán Phán vì có một câu chuyện thế này.
Phán Phán không giống chúng tôi chen ngang vào làm báo, nó xuất thân từ chuyên ngành phát thanh truyền hình chính quy, cho nên tiếng phổ thông và cách viết tin tức cũng chính quy hơn chúng tôi nhiều.
Hồi nó mới đến chưa được bao lâu, gặp một chương trình biểu diễn lớn, chiếc xe chở mấy người phụ trách hóa trang bị một thằng cha lái xe say rượu ở chân cầu vượt đâm vào, mấy thằng cha đi trên xe đó vẫn còn say bét nhè, bắt bồi thường tiền sửa xe, lời qua tiếng lại dùng dằng mãi không đi được.
Đợi khi họ đến, những người cần hóa trang ào ào vây lấy, mấy người phụ trách hóa trang bận túi bụi, khi sấy tóc tay vẫn còn run.
Tứ Bình vô cùng sốt ruột, mắt nhìn đồng hồ, thời gian trôi đi vùn vụt, chị ta cắn môi nói: "Mấy người trong chương trình đào tạo đều đã học qua lớp hóa trang rồi phải không? Nhanh nhanh nhanh, cùng hóa trang đi".
Khả Huệ không để nói đến lời thứ hai, cầm đồ hóa trang cá nhân đến đánh nền cho từng người. Kết quả là vì cuống quá nên khi đánh xong cho mấy diễn viên, người hóa trang bên cạnh vừa nhìn thấy liền choáng luôn:"Cha mẹ ơi, cô em của tôi, sao cô vẽ mắt mọi người đen thế kia, giống như con gấu mèo Phán Phán vậy?". Người phụ trách hóa trang quê ở Đông Bắc, cứ mở miệng nói là những câu hài hước vùng núi, đặc biệt rất có hiệu quả gây cười. Lúc đó hừ một tiếng làm Tứ Bình cũng phải phì cười.
Cái tên Phán Phán xuất hiện từ câu chuyện trên, gọi đi gọi lại nhiều lần thành quen.
Phán Phán tốt đến mức kỳ lạ, không bao giờ dựa vào quan hệ giữa bố nó và cục trưởng Liêu, nó rất phản cảm với những lời nói thô thiển của Tuyên Nhụy, chính vì việc này nên thường dùng những từ ngữ nghiêm túc khi nói chuyện với Tuyên Nhụy.
Tuyên Nhụy càng ngày càng thậm tệ hơn, không giữ chút thể diện nào cho con bé: "Lão đây đã học đại học ở Tứ Xuyên bốn năm, không sửa được, cô em muốn làm gì lão đây nào? Cắn tôi chắc?..."
Lúc đó Phán Phán mặt trắng bệch, nước mắt lã chã rơi. Kỳ thực từ trước Tuyên Nhụy vẫn thường nói là "Tôi... tôi", sau khi Phán Phán gợi chuyện ra, bèn đổi luôn thành "Lão đây, lão đây".
Cách đối nhân xử thế của Tuyên Nhụy luôn đầy yêu khí và tà khí như vậy.
Tuyên Nhụy thuộc cung Sư Tử, người con gái thuộc cung này luôn nhiệt tình quá mức, tuy vậy khi cô ta cười đùa với bạn, bạn sẽ cảm thấy ngoài lời nói và ánh mắt cô ta còn có vẻ hùng hổ hăm dọa và đứng trên cao nhìn xuống. Từ trước đến nay cô ta chưa hề che đậy tác phong đó của mình, mới đến công tác chưa được mấy ngày, gặp một buổi họp chuyên môn, cô ta đem hết những cách nghĩ, những kế hoạch của mình ra trình bày một cách tinh tế và sâu sắc. Dù cách biểu đạt này không dễ được người ta chấp nhận, nhưng ý kiến của cô ta rõ ràng mới lạ, kế hoạch tường tận và tỷ mỷ, làm người ta không cách gì phản đối được. Ngay cả Tứ Bình là người phụ trách nghiệp vụ tin tức chẳng qua cũng chỉ đưa ra được vài ý kiến mang tính chất xây dựng, sửa chữa được những chi tiết nhỏ.
Lâu dần, những "tiền bối" trong Đài thường coi Tuyên Nhụy như một người mới cần bồi dưỡng và bắt đầu có ý kiến đối với sự sắc sảo của cô ta. Có một lần đi ăn cơm dưới nhà ăn, tôi nghe thấy một phóng viên lâu năm họ Đỗ ngọt nhạt chào Tuyên Nhụy: "Chủ nhiệm Tuyên trong tương lai cũng phải tự đi lấy cơm ăn ư?". Tuyên Nhụy coi như không, cười ha ha mà nói: "Vâng, bây giờ ngay cả việc tôi tự đi lấy cơm ăn mà phóng viên Đỗ còn "đố kỵ" nữa cơ đấy?". Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông phóng viên hơn bốn mươi tuổi đầu đó nghẹn họng chỉ còn biết cúi đầu húp canh. Nhưng thực ra Tuyên Nhụy vẫn còn để lại cho ông ta một chút thể diện, dù có thế nào cũng không nói ra hai chữ "lão đây".
Lấy xong cơm, tôi nhắc Tuyên Nhụy: "Tính về thâm niên về nghiệp vụ thì cậu vẫn còn chưa đến lúc đọ sức với các "tiền bối" trong Đài, đừng có mà vênh váo quá, cẩn thận không lại sinh chuyện".
Tuyên Nhụy gác một chân lên chiếc ghế đối diện, cúi đầu ăn bánh bao bún cua, tiện thể liếc tôi một cái "Đúng là một con nhóc, cậu không tự đánh bóng tên tuổi mình, còn chờ người sáng suốt biết trọng dụng nhân tài tìm đến như Bá Nhạc 5 biết tìm Thiên lý mã 6 hay sao? Đừng nói cậu không phải là Thiên lý mã, nếu cậu đúng là Thiên lý mã đi chăng nữa, thì nói thật cho cậu biết, Bá Nhạc cũng chết lâu rồi, có cắm đầu vào mà làm việc, làm sống làm chết thì người ta cũng không nói tốt cho cậu một câu đâu".
Cũng là do tôi lắm điều, tiếp tục nói với cô ta: "Nhưng cậu việc gì cũng không biết kìm nén như vậy, sớm muộn cũng có ngày sinh chuyện".
Tuyên Nhụy cười đến nỗi híp cả mắt lại: "Lão đây rắp tâm mưu tính lên kế hoạch cặn kẽ như vậy rồi, gần như một Gia Cát Lượng đội mồ sống lại, có thể xảy ra chuyện gì? Mà nếu quả thực có xảy ra chuyện gì lão đây cũng vui lòng mà chết".
Câu này làm tôi hơi choáng váng: "Tuyên Nhụy, cậu không hồ đồ đấy chứ? Xảy ra chuyện gì cậu cũng vui lòng mà chết á? Cậu không biết cơ quan bọn mình đã không xảy ra chuyện gì thì thôi, hễ có thì toàn chuyện lớn hay sao, chỉ sợ lúc đó cậu muốn khóc cũng không khóc nổi. Ừm, không phải cậu không muốn làm nghề này cả đời đấy chứ?".
Tuyên Nhụy cười một cách sâu xa, giơ mấy ngón tay vẫn còn mùi cua ra véo má tôi: "Bảo cô non nớt quả đúng là mặt búng còn ra sữa. Hôm nay lão đây nói cho mà biết, để cô thêm một vài kiến thức. Bây giờ bọn họ đều không phục lão đây đúng không? Có nhiều ý kiến với lão đây đúng không? Đấy là pháp bảo để bảo vệ lão đây an toàn vô sự nếu trong tương lai có xảy ra chuyện gì hiểu không?" Trông thấy sự ngạc nhiên trên mặt tôi, cô ta lắc đầu, một dạng biểu cảm đầy thất vọng 7, "Con người ta dù có cẩn thận cũng không thể tránh được sai lầm, thực ra tỷ lệ mắc sai lầm của cách làm việc nhanh chóng tháo vát cũng không cao hơn cách làm việc cẩn trọng là mấy, nhưng ấn tượng để lại cho người ta tuyệt đối khác nhau, ít ra người ta sẽ thấy anh có năng lực, không do dự nhu nhược. Nếu làm việc mà cứ e dè thận trọng quá người ta sẽ nghĩ trình độ của anh có hạn, lúc trước vốn đã không có ấn tượng đặc biệt gì, nay lại càng nghĩ anh kém cỏi, đến lúc ấy không đuổi anh đi anh cũng chẳng còn mặt mũi nào mà không đi; còn lão đây uy phong vang dội khiến người ta khâm phục hoặc là đố kỵ, hễ phạm sai lầm thì cũng chỉ gọi là chẳng may lỡ bước, cùng lắm sẽ chỉ nói một lời "tuổi trẻ hấp tấp", rồi lại thành cho qua thôi".
Tôi nói: "Lần sau bỏ thói quen bốc đồ ăn bằng tay đi nhé", rồi lại không kìm được, hỏi: "Cậu không sợ những người ghen ghét mình đến lúc đó sẽ đạp cho một cái ư?".
Mắt Tuyên Nhụy trợn tròn khiến tôi hơi nhụt: "Lão đây đã nói đến thế rồi mà cô vẫn không hiểu hử? Bây giờ lão đánh bẹp lòng tự tin và tự tôn của họ, khiến họ bó tay mà căm hận trong lòng. Nhưng Quách Doanh, cô nên biết, ở đây vốn không có sự xung đột căn bản nào, bọn họ chẳng qua là bĩu môi một cái, cảm thấy mình không được tôn trọng, hễ lão đây xảy ra chuyện gì, bọn họ chắc chắn xả được nỗi bực tức này. Tuy nhiên tới lúc đó, chỉ cần lão đây hơi mềm ra một chút, gọi mấy tiếng thầy, cô là tất cả êm xuôi, tin không? Chỉ cần bọn họ cảm thấy được tôn trọng, được coi trọng, chỉ cần bọn họ tìm được sự tôn nghiêm trước của mình, cũng cảm thấy mình xứng đáng với sự tôn trọng đó, lẽ nào còn chấp một kẻ hậu bối kia chứ? Nói không chừng ngược lại còn tỏ ra độ lượng, nói tốt cho lão đây mấy câu, đã hiểu chưa? Việc này cũng gần giống như trong làm ăn, người bán lật mặt, nói với người mua không bán nữa, không bán nữa. Con người đê tiện như vậy đấy, hiểu chưa?".
Khắp trong nhà ăn người ra người vào lũ lượt ồn ào, nhưng trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh Tuyên Nhụy ngồi im lặng ăn cua hấp, sau này tôi nghĩ, lúc đó ánh mắt tôi chắc là giống như ánh mắt một chiến sỹ Hồng quân lạc đội ngũ, trên đường dài bỗng may mắn gặp được một ông lão ở căn cứ cách mạng địa phương, lộ rõ sự vui mừng và kinh ngạc.
Tôi nghĩ, đứa con gái này sắp thành tinh thật rồi.
Mấy ngày sau thì "sự kiện Liêu cục trưởng" đã kể ở trên xảy ra, tôi bèn bỏ bớt một chữ của câu nói đó đi, trở thành: đứa con gái này thành tinh thật rồi.
Dù Tuyên Nhụy thường rêu rao khi nào rảnh rỗi sẽ giảng giải cho chúng tôi nghe về phong tục và món ăn ngon ở Tứ Xuyên, cũng đã kể vài câu chuyện về lịch sử Tứ Xuyên và Thành Đô y như thật, nhưng rất ít người được nghe cô ta kể về những chuyện của mình trong bốn năm học ở Tứ Xuyên, dù là có thì cũng chỉ qua loa một chút. Nhiều nhất là một câu "Khi lão đây học ở Thành Đô...", điểm này làm tôi ít nhiều cảm thấy hiếu kỳ.
"Thiếu bất nhập Xuyên, lão bất ly Thục 8 là một câu ngạn ngữ dân gian lưu truyền từ rất lâu và rất rộng rãi. Nhưng đã là ngạn ngữ dân gian thì tất sẽ sai lệch đi nhiều, nếu cứ bằng bằng mà không có những bước thăng trầm thì không có nhiều ý vị, nhưng anh không thể không thừa nhận, một câu nói có thể lưu truyền mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, có thể lưu truyền khắp một tỉnh thậm chí cả quốc gia thì chắc chắn nó là một câu nói vô cùng sinh động, có đạo lý, được tiếp thu và có sức sống dồi dào.
Đối với tôi mà nói, Thành Đô là một nơi xa xôi, chẳng qua chỉ biết các cô gái ở đó cũng nổi tiếng không kém các cô gái ở Thượng Hải, nếu bảo chị em ở Thượng Hải mềm mỏng nhưng sắc sảo thì các cô gái ở Thành Đô đúng là dịu dàng nhưng ghê gớm.
Phong thái và dung mạo của đàn ông và đàn bà sống ở cùng một vùng luôn rất cố định, nói cách khác, nếu đàn bà xuất sắc thì đàn ông sẽ chịu lép vế, còn nếu đàn ông nổi tiếng thì chắc chắn tụi đàn bà chỉ như cái bóng đứng đằng sau. Căn cứ vaà đây mà nói thì không biết những chàng trai dịu dàng ân cần ở Thượng Hải đã bồi dưỡng nên những cô gái yếu ớt nhưng ngang ngược hay những cô gái yếu ớt nhưng ngang ngược ở Thượng Hải đã khiến cho tính cách của các chàng trai trở nên ân cần mềm mỏng - các chàng trai muốn phát triển thì trước tiên vẫn cứ phải sống được cái đã, vì thế mà sự nhẫn nhịn cứ đời đời tiếp nối, cuối cùng thay đổi triệt để luôn.
Thượng Hải đã vậy, Thành Đô chắc cũng không khác mấy. Những đức tính tốt đẹp truyền thống và thời trang tụi con gái ở Thành Đô mang trên người khiến họ trở thành điểm sáng trong thế giới phụ nữ đẹp ở các thành phố lớn, vậy thì xem ra đàn ông ở Thành Đô chắc cũng không có cá tính lắm.
Tôi liệt ra một đống ví dụ như vậy chẳng qua chỉ là để nói rõ một chuyện thế này: Tôi cảm thấy Tuyên Nhụy giấu không nhắc gì đến câu chuyện của mình ở Thành Đô, chắc chắn không phải vì bọn đàn ông ở đó, loại người có tính cách dứt khoát, quyết đoán, lạnh lùng như cô ta có lẽ rất xem thường bọn đàn ông làng nhàng không có bản lĩnh gì.
Nói thế này có lẽ sẽ đắc tội với đám đàn ông ở Thành Đô, đại khái cũng hơi sai lệhc so với hiện thực, nhưng đối với tôi mà nói thì quả là cảm thấy như vậy. Cũng vẫn là cảm giác đến từ câu ngạn ngữ trên - ngay cả người Tứ Xuyên cũng thừa nhận, đấy là một nơi khiến cho người ta trong vòng vài năm sẽ mất sạch sành sanh nhuệ khí, chỉ còn cái cổ dài để uống trà và chơi mạt chược, ít khi thấy ánh mặt trời. Còn đàn bà, đặc biệt là dạng yêu tinh như Tuyên Nhụy thì sinh ra đã không thích bọn đàn ông cuồng vọng và không bản lĩnh.
Vậy nguyên nhân khiến cô ta giấu giếm không nói ra là gì kia chứ?
Trong suốt thời gian dài tôi sống cùng Tuyên Nhụy, đây trước sau vẫn luôn là câu hỏi lẩn quất trong đầu, nhưng tôi cũng biết không thể hỏi, một người toang toác như Tuyên Nhụy mà kín đáo không nói ra thì đây chắc chắn phải là thứ cô ta luôn giấu chặt tận đáy lòng, hoặc cũng có thể là một vết thương sâu sắc.
Nếu là vết thương, thì việc gì có thể khiến một người thông minh đến mức nhìn rõ mọi chuyện thế sự như Tuyên Nhụy bị thương kia chứ? Ngoài đàn ông ra, còn có khả năng nào khác nữa ư?
Chú thích
1.Yêu tinh là từ chỉ người phụ nữ đẹp nhưng lẳng lơ, chuyên mê hoặc đàn ông.
2.Tự xưng một cách kiêu ngạo.
3.Tên gọi khác của Nam Ninh.
4.Tên một loại kem dưỡng da của Nhật.
5.Chỉ người biết nhìn ra nhân tài và trọng dụng nhân tài.
6.Ngựa một ngày đi ngàn dặm.
7.Thấy sắt không luyện thành gang.
8.Xuyên, Thục đều chỉ Tứ Xuyên. Ý nói người trẻ không thích sống ở những nơi nghèo, tĩnh lặng, còn người già không muốn rời khỏi quê hương.
Yêu Tinh Tình Yêu Yêu Tinh Tình Yêu - Nguyễn Vi Yêu Tinh Tình Yêu