Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 19
/S: Xin hãy chuyển những lời dưới đây đến Sơ Mônica và Đức Cha Kim
Con xin cảm ơn cũng như xin lỗi Sơ và Đức Cha... Con yêu Sơ và Đức Cha rất nhiều.
Sơ và Đức Cha... (con xin mượn lời của một nhà thơ nào đó) là những người đã nướng cái bánh của tình yêu bằng nước mắt tâm hồn.
Là những người đã lật cái bánh ấy đúng lúc để cho chúng trở nên ngon hơn.
Cũng như đã chia sẻ cái bánh ấm áp ấy tới tất cả chúng con.
Sơ và Đức Cha chính là những người đã dạy cho con biết, rằng cả cuộc đời này con đã được Chúa yêu thương đến thế nào.
19.
Khi tôi đến, đã có vài người ở phòng bệnh cô Mônica. Đức Cha Kim vừa nhìn thấy tôi tỏ ra khá hồ hởi. Đức Cha đã béo lên trông thấy cũng như tóc của Đức Cha cũng đang dần mọc lại. “Đức Cha... trông ngài béo hơn trước đấy ạ”. Đức Cha xoa xoa tay vào bụng rồi cười: “Ừ... chẳng hiểu sao dạo này ta cứ tăng cân vùn vụt!”. Hóa ra nếu được sống thì con người sẽ thay đổi như thế. Có thể xấu đi cũng như có thể tốt lên. Trong vòng bảy năm nay, từ sau khi Yoon Soo ra đi, tôi đã gặp thêm rất nhiều Yoon Soo khác cũng như tôi đã thôi không còn nghĩ những chuyện này chỉ có trong tưởng tượng. Nếu đứng ở địa vị của Chúa nhìn xuống, tất cả mọi người trên thế gian này, kể cả những ông thẩm phán ngày ngày đi làm bằng những xe ô tô bóng loáng đắt tiền, hay những kẻ giết người độc ác vô nhân tính - tất cả đều là những kẻ đáng thương, là những con nợ của cuộc sống này. Có người bản chất sinh ra đã không thiện, cũng như có người bản chất sinh ra đã không ác, thế nên chúng ta luôn phải sống trong sự mâu thuẫn và giằng xé giữa cái thiện và cái ác. Chỉ duy nhất có chung một bản chất đó là ai ai cũng đều phải đối mặt với cái chết một lần trong đời. Có thể nói, đây là cái điều chung nhất cũng như “đáng buồn” nhất của tất cả mọi người trên thế gian này.
Cô Mônica đang nằm trên giường bệnh, đầu đội một cái mũ màu trắng thay cho cái khăn choàng đầu màu đen mà cô vẫn thường hay dùng. Chiếc mũ cô đội có móc ren xung quanh trông giống với những chiếc mũ thường được thấy ở trong những bộ phim phương tây. Trông cô nhỏ thó cứ như là một đứa trẻ sơ sinh đang nằm ở trong nôi. Nếu khuôn mặt của cô không già nua, chắc người ta sẽ liên tưởng đến việc mọi người đang đứng thành một vòng tròn để chào đón một em bé vừa mới ra đời... Nhưng từ nãy đến giờ cô vẫn vừa nằm vừa thì thầm gì đó với Đức Cha Kim. Cô nhìn tôi ra ý bảo tôi hãy đến gần chỗ cô đang nằm, rồi lại hướng về phía Đức Cha Kim và nói tiếp:
“À, thằng bé ấy bảo là hãy mang cho nó một cuốn Kinh Thánh à. Nó cũng từng nói là nó rất muốn gặp Đức Cha một lần phải không? Thế hôm gặp nó ngài thấy nó thế nào?”.
Tôi nhớ hồi cô bị trượt chân trên đường tuyết rồi gọi tôi đến, nhớ cả cái khăn tay màu hồng nhạt có điểm mấy bông hoa nhỏ li ti buộc trên đầu của cô nữa. Khi gặp cô lúc đó tôi đã phải thốt lên: “Ôi, cháu chịu thua cô thật rồi!”. Và hôm nay cũng vậy!
Hình như cô và Đức Cha Kim đang nói chuyện về một kẻ giết người hàng loạt ở đâu đó, vừa mới bị bắt và bị kết án tử hình.
“À, anh ta cũng chẳng nói gì đặc biệt. Hình như khi còn nhỏ anh ta cũng từng có một thời gian đi nhà thờ. Thế nên anh ta đã cố ý lôi những người mà anh ta có ý định sát hại đến gần cửa sổ, nơi đó anh ta có thể nhìn thấy cây thánh giá phát sáng trên nóc nhà thờ rồi mới dám ra tay giết chết họ. Còn nữa, anh ta nói tuy anh ta là một kẻ xấu nhưng lúc giết người, anh ta sợ mình không đủ can đảm nên anh ta đã cố ý làm vậy...”
Đức Cha Kim nói xong và cười một cách cay đắng. Cô Mônica chợt nhắm mắt lại như thể cô đang cảm thấy rất mệt.
Năm 2004, cả nước Đại Hàn dân quốc này không ai là không biết đến tên hắn ta - kẻ giết người hàng loạt ấy. Theo như lời hứa của người đã được bầu làm tổng thống vào tháng 12 năm 1997, những phạm nhân nhận án tử hình trước đó tạm thời sẽ không bị thi hành án và việc thi án có thể sẽ được bãi bỏ. Nhưng chính vì hắn ta mà tất cả những tử tù khác đã bị đưa đi thi hành án ngay. Rồi cũng tại hắn mà người dân cả nước bỗng trở nên lạnh lùng và căm ghét những người tử tù. Đến cả những người tử tù khác mà tôi gặp ở trại giam sau khi Yoon Soo ra đi, sau khi đọc bài báo ấy cũng phải thốt lên: Hắn thực sự là một kẻ đáng chết đến vạn lần!
Hóa ra ban nãy khi tôi bước vào phòng bệnh của cô Mônica, cô và Đức Cha Kim đang nói về câu chuyện ấy.
“Bất kỳ là ai, dù kẻ ấy độc ác, mất hết nhân tính, hay kẻ ấy là hiện thân của ác quỷ thì chúng ta cũng không có quyền bỏ rơi họ. Vì tất cả mọi người trên thế gian này chẳng có ai là hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu, cũng như không có ai là không có tội cả, chẳng qua chỉ là người ta tốt hơn hoặc xấu hơn bình thường một chút mà thôi. Nói khác đi thì tất cả chúng ta ai ai cũng có tội, nhưng chẳng qua là cái tội ấy nó chưa có cơ hội được bộc lộ ra mà thôi... Lần này chắc Đức Cha Kim sẽ phải vất vả nhiều hơn rồi, vì tôi... chắc là tôi không thể giúp được gì nữa... Lần này tôi phải ra đi thật rồi...”
Cô nhỏ nhẹ nói. Đức Cha Kim sau khi nghe cô nói thì ngập ngừng một lát như thể định nói một câu gì đó với cô nhưng lại thôi. Cô quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cô trông vẫn vậy. Nhưng chắc do cô đang mệt nên cô chỉ có thể nhìn tôi một lúc rồi lại từ từ nhắm mắt lại. Tôi tiến lại và ngồi cạnh bên cô khi Đức Cha Kim rời đi.
“Thế tiến sĩ Noo đã liên lạc cho cháu chưa?”
Tôi khẽ gật đầu. Tôi ngồi im lặng nhìn cô, giống như vào một mùa đông xa xôi nào đó cô cũng đã từng ngồi im lặng nhìn tôi như thế. Cô cười - có lẽ chắc cô cũng đang thoáng nghĩ đến mùa đông năm ấy.
“Thế nào... hồi ấy cháu đã không chết và cháu được sống đến tận bây giờ... Cháu thử phát biểu cảm tưởng xem nào?”
“Cháu chẳng biết, chắc phải sống thêm một thời gian nữa cháu mới biết được”.
Tôi trả lời. Nước mắt tôi như đang chực rơi xuống. Vì cô tôi trông như sắp rời bỏ tôi mà đi. Tôi nhớ lại trước đây, có lần tôi từng nghĩ: Nếu cô chết thì tôi sẽ ra sao, sẽ phải làm thế nào? Và tôi bỗng hiểu ra một điều, người ta thường hay kêu ca: “Ôi chắc tôi chết mất!”, “Chết mất thôi!”, “Sống thế này thì sống làm gì!”... Hay người ta cũng có thể nói: “Nóng chết đi được”, “Đói chết đi được”, thậm chí họ còn muốn tự đi kết thúc cuộc sống của mình... Nhưng tất cả những điều ấy chỉ dành cho những người đang sống, nghĩa là chỉ những người đang còn sống mới có thể nói được và làm được những điều đó. Vậy nếu những câu ấy là một phần của cuộc sống bình thường, ta có nên thay cái câu: “Bây giờ tôi muốn chết”, thành: “Bây giờ tôi muốn sống một cách tốt hơn và có ý nghĩa hơn”, được không nhỉ?
“Mẹ cháu bây giờ sao rồi?”
Cô hỏi. “Khỏe”. Tôi đáp và không ai bảo ai cả tôi và cô cùng cười. “Cô đã tìm thấy mẹ của Yoon Soo rồi”.
Vừa nghe tên Yoon Soo tự dưng cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi định hỏi cô đã tìm được bà ấy bằng cách nào, nhưng tôi chẳng nói nên lời.
“Hóa ra là bà ấy đang ở rất gần đây. Một bà Sơ bạn cô chuyên đi giúp đỡ những người vô gia cư ở thành phố Dong Du tỉnh Gyeonggi có nói là đã nhìn thấy bà ấy ở đấy. Chẳng biết bà ấy lang bạt đến đó từ bao giờ. Hình như là bà ấy mắc bệnh mất trí nhớ. Bà Sơ bạn cô do tình cờ đọc được tiểu sử lai lịch của bà ấy nên mới liên lạc với cô...”
Tôi không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô run run tháo cây thánh giá nhỏ đang đeo ở cổ rồi đưa cho tôi. Chính là cây thánh giá nhỏ mà trước khi chết Yoon Soo đã làm tặng cho cô.
“Cháu hãy đi đến đó rồi đưa cái này cho bà ấy hộ cô. Nghe bà Sơ bạn cô kể, vào một hôm tiết trời khá lạnh, cứ thấy bà ấy ngồi trước cửa phòng cả ngày với dáng vẻ thấp thỏm như là đang chờ đợi một ai đó. Và khi bà Sơ bạn cô hỏi: “Bà ngồi đợi ai đấy?”. Bà ấy trả lời: “Tôi đang đợi con trai”. Rồi bà Sơ bạn cô hỏi tiếp: “Con trai bà tên là gì?’. Bà ấy bảo: “Con trai tôi tên là Un Soo...”
Un Soo - tôi định nhắc lại cái từ ấy theo cô. Vì Un Soo là cái từ có cách phát âm ở giữa hai tên Eun Soo và Yoon Soo. Tôi đưa tay nhận cây thánh giá cô đưa. Cô lại từ từ nhắm mắt lại.
“Cháu có thể cầu nguyện cho cô ra đi nhanh nhanh được không? Cô thấy hơi đau... À không... thực sự là cô thấy rất đau... đau lắm... dù đã tiêm thuốc rồi nhưng sao cô vẫn thấy đau thế!”
“Dạ...” - Tôi đáp.
“Mà lạ lắm. Lúc nãy khi cháu chưa đến đây, cô đã ngủ mơ đấy... Cô đã thấy bọn trẻ - tất cả những đứa mà cô từng tiễn chúng đi trước đây, chúng đã đến hết đây thăm cô, cả Yoon Soo nữa. Tất cả cùng mặc áo màu trắng, cùng cười và đều có những vết hằn ở nơi cổ. Dù chúng đã chết nhưng những vết hằn ấy vẫn không hề biến mất. Và cô đã nhìn thấy rõ những vết hằn ấy... nên cô thấy đau lòng lắm!”
Tôi không thể chịu được thêm nữa và bật khóc nức nở.
“Đừng khóc. Yoo Jeong xinh đẹp của cô. Khi cháu vượt qua được cái chết, khi cháu theo cô đi đến trại giam, rồi khi cháu nỗ lực giúp đỡ Yoon Soo... cũng như cô biết được cả chuyện cháu đã tìm đến chỗ mẹ cháu để hi vọng có thể cứu sống được Yoon Soo nữa. Tất cả những việc cháu làm ấy, cháu không biết cô đã cảm thấy vui như thế nào đâu... Trước đây cô luôn tỏ ra nghiêm khắc thậm chí là lạnh lùng với cháu nhưng thực ra là lúc nào cô cũng để ý đến từng hành động, từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của cháu. Cháu là một người có tấm lòng vô cùng ấm áp... và những người như cháu thì thường hay có những vết thương lòng... nhưng cháu đừng cảm thấy xấu hổ vì điều đó”.
Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt của cô - một khuôn mặt nhỏ thó với rất nhiều nếp nhăn. “Cháu xin lỗi” - Tôi muốn nói câu ấy. Tôi cũng muốn nói cả câu: “Cháu sợ lắm, cháu không biết mình sẽ phải sống như thế nào nếu không có cô?.” Giống như Yoon Soo - hình như tôi biết điều này hơi muộn thì phải. Nhưng tôi bỗng muốn nói ngay ra những câu ấy, vì tôi sợ nếu mình không nói ra lúc này, tôi sẽ chẳng có cơ hội nào để nói nữa.
“Cháu xin lỗi... cô ơi... Cháu thực sự xin lỗi... Cháu xin lỗi vì đã luôn làm cho cô đau lòng”.
Cô khẽ cười. Rồi cô vừa vuốt ve đôi bàn tay tôi vừa nói:
“Yoo Jeong của cô đã trở thành người lớn thực sự rồi nên cô thấy rất vui... vui lắm!”
Cô Mônica lại cười nhưng bỗng dưng tôi thấy cô nhăn mặt như thể cô vừa lên cơn đau.
“Cháu hãy cầu nguyện đi. Không phải là cầu nguyện cho những người tử tù hay những người có tội... mà cháu hãy cầu nguyện cho những người luôn nghĩ rằng bản thân mình không có tội, hay những người luôn nghĩ rằng mình đúng, mình biết tất cả, mình tốt đẹp tử tế... Cháu hãy cầu nguyện cho những con người đó”.
Tôi vừa lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của cô vừa gật đầu. Đức Chúa đã chẳng bao giờ nghe đến những lời cầu nguyện của tôi và chắc là hôm nay cũng vậy. Nhưng Yoon Soo đã bảo tôi hãy thử tin vào Chúa một lần giống như anh ta, thậm chí cả cô Mônica cũng luôn bảo vậy. “Được rồi, cháu sẽ cầu nguyện cho họ” - Tôi muốn nói câu ấy nhưng sao miệng tôi không tài nào mở được. Vì nếu tôi nói câu ấy lúc này, chắc tôi sẽ lại khóc òa. Mà nếu tôi khóc, tôi sợ sẽ làm cho cô đau lòng hơn nên tôi phải cố nín nhịn. Nhờ Yoon Soo mà tôi đã hiểu: Vì người mà ta yêu thương, ta có thể chịu đựng được mọi đau đớn, cũng như ta sẽ có thêm nhiều dũng khí để thay đổi và hoàn thiện lại bản thân mình.
Cô cười và nắm chặt lấy tay tôi. Rồi cô từ từ nhắm mắt lại. Trông như cô đang ngủ. Sợ cô lạnh, tôi kéo chăn lên đắp cho cô và chợt nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ bé của cô. Đôi bàn chân xỏ tất màu trắng trông như chân của một em bé. Cô đã đi khắp các nơi bằng chính đôi bàn chân ấy. Trong cuộc đời gần tám mươi năm qua, một mình cô đã đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, khắp các nơi tăm tối lạnh lẽo, thậm chí cả những nơi nguy hiểm đáng sợ mà những người bình thường khác không bao giờ biết tới, hoặc dù có biết thì họ cũng giả vờ làm ngơ... Đôi chân ấy như xuất phát từ một dòng suối nhỏ rồi lặng lẽ đêm ngày, âm thầm mải miết bước đi và cuối cùng là ra tới tận biển lớn... Vừa đắp chăn cho cô, tôi vừa hôn lên vầng trán lúc nào cũng như đang ưu tư của cô. Rồi tôi nhớ hôm tôi đi nhận chiếc máy ảnh từ tay chị dâu út, tôi đã mong muốn có một đứa con. Cô tôi tuy đã tự mình khước từ cái quyền thiêng liêng ấy, nhưng cô đã trở thành mẹ của tất cả những kẻ đáng thương, những kẻ không có mẹ trên thế gian này. Tôi nói khẽ: “Mẹ của con... Mong Mẹ hãy bình an yên nghỉ... Con yêu Mẹ!”
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù