Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 17
húng tôi chia số tiền vừa cướp được rồi đi mỗi người mỗi ngả. Với một kẻ như tôi, việc đầu tiên là tôi đi đến quán rượu để ăn chơi xả láng. Tôi đã vung tiền để được ngồi chơi với mấy cô gái ở đó... Tôi đã chơi tới bến. Mãi tận sau này tôi mới biết chuyện người anh em kia, sau khi chia tay tôi đã đi thẳng về nhà và kể hết mọi chuyện cho vợ mình nghe, vợ anh ta đã khuyên anh ta nên đi tự thú. Anh ta đã đến đồn cảnh sát rồi kể hết chuyện chúng tôi đã làm cho cảnh sát nghe. Tất nhiên, anh ta đã khôn khéo nói tất cả mọi việc kể cả chuyện giết người đều là do một mình tôi gây ra, thế nên bây giờ, dù tôi có nói thật mọi chuyện cũng chẳng ai tin tôi, thậm chí họ còn nghĩ là tôi đang cố biện minh cho những hành động tội lỗi của mình... Cuối cùng tôi đã trở thành kẻ chủ mưu giết chết ba người cũng như là kẻ mắc tội cưỡng hiếp một cô gái. Tôi bị truy nã trên toàn quốc cũng như trở thành kẻ bị người ta săn đuổi ráo riết khắp nơi. Tôi tìm đến chỗ một người bạn - người mà trước đây đã từng có lần tôi cho vay tiền, để nhờ anh ta đem một ít tiền đến trả viện phí cho người yêu tôi đang nằm ở bệnh viện. Người bạn đó nói tôi đừng lo lắng gì nhiều và hứa sẽ giúp cho đến khi nào người yêu tôi khỏi bệnh và được xuất viện. Rồi anh ta còn khuyên tôi hãy tạm thời trốn ở chỗ anh ta ít bữa. Đêm hôm đó chúng tôi đã rủ nhau đến mấy quán rượu chơi và uống rượu say với mấy cô gái. Chơi chán, tôi lại về chỗ người bạn đó ngủ và đến sáng hôm sau, lúc vẫn còn đang ngái ngủ tôi có nghe thấy những tiếng lách cách mở cửa. Hóa ra người bạn đó đã đi tố cáo tôi với cảnh sát rồi cao chạy xa bay từ lúc nào. Chắc là do anh ta nghĩ rằng chỉ có làm cách ấy, anh ta mới không phải trả hết số tiền nợ mà anh ta đã vay của tôi ngày trước!
Tôi vội bật dậy rồi dùng hết sức bình sinh phá cửa sổ để bỏ chạy ra ngoài. Tôi chạy vào một ngôi nhà nằm gần gần đó. Tôi xuống bếp lấy một con dao và xông vào căn phòng có một người phụ nữ và một đứa trẻ đang ngồi. Việc sau đó tôi làm là gọi điện thoại cho người yêu tôi. Cô ấy nói với tôi, đêm qua cô ấy đã ở cùng với người bạn kia của tôi. Người bạn đó mấy hôm trước đã trả hết viện phí cũng như đã giúp cô ấy ra viện... Cô ấy rất biết ơn người bạn đó và dự định sẽ kết hôn với anh ta. Cô ấy còn bảo, hồi còn làm ở tiệm uốn tóc, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô ấy biết rằng anh ta cũng thích cô ấy... Và cuối cùng, cô ấy hỏi tại sao tôi lại làm những chuyện động trời đến như thế. Cô ấy vô cùng căm ghét những kẻ xấu xa chuyên làm những chuyện trời không dung đất không tha như tôi... Lúc ấy cảnh sát đã đến tận cửa cũng như sắp chuẩn bị đột nhập vào bên trong. Tôi vội cầm dao kề vào cổ người phụ nữ ở trong căn nhà đó và định bắt bà ấy làm con tin. Khi thấy cảnh tượng đó, đứa bé con bà ấy đã khóc thét lên và cứ gọi mẹ ơi, mẹ ơi... Tôi thấy đứa bé ấy giống với em trai Eun Soo của tôi quá. Sau đó tôi đã bị bắn một phát súng vào đùi rồi bị cảnh sát áp giải đi.
17.
Sắp đến cuối năm. Tôi gọi điện nói chuyện mấy lần với thầy hiệu trưởng trường miền núi Tae Baek. Tôi đã trực tiếp đặt phòng nghỉ cho các em học sinh ở Gang Neung, cũng như chuẩn bị sẵn xe buýt để đưa đón các em đi về an toàn. Mọi việc chuẩn bị cho chuyến đi gần như đã hoàn tất chỉ còn việc chuẩn bị máy ảnh nữa là xong. Tôi hiếm khi chụp ảnh cũng như chẳng nghĩ là sẽ có lúc cần đến máy ảnh nên tôi không mua. Tôi gọi điện cho chị dâu thứ ba để mượn máy ảnh. Chị dâu tôi đang mang bầu ở tháng cuối nên trông dáng vẻ khá nặng nề. Tôi nhìn thấy chị từ xa khi tôi đứng đợi ở trong sảnh trung tâm bách hóa lớn của thành phố Gang Nam. Và y như lời anh Hai nói, chị xuất hiện với khuôn mặt gần như không trang điểm và bộ quần áo rộng thùng thình dành riêng cho bà bầu. “Nhìn thế này thì ai mà đoán được chị từng là một diễn viên xinh đẹp và lộng lẫy cơ chứ!” - Tôi nghĩ. Tuy nhiên, thay cho khuôn mặt trông hơi nhợt nhạt và xấu đi nhiều so với trước kia của chị là một dáng vẻ khá thanh thản và mãn nguyện. Tôi nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay chị dâu rồi dúi vào tay chị một cái túi nhỏ.
“Cái gì đây em?”
“À... là quần áo cho cháu. Lúc đi qua chỗ đằng kia thấy đẹp nên em đã mua”.
Chị dâu tỏ ra hơi bất ngờ. Cũng đúng thôi, vì tôi có bao nhiêu là cháu họ nhưng đã bao giờ tôi mua cho chúng một cái gì đâu. Trước đây, nếu có biết tin chị dâu nào mang bầu, khi có việc bắt buộc phải chạm mặt nhau, giống như khi người ta chào nhau lấy lệ ấy, tôi cũng chỉ hỏi được mỗi câu: “Nghe bảo là cháu trai ạ?”. Tuy nhiên hôm đó không hiểu sao khi nhìn bụng bầu của chị dâu, lần đầu tiên trong đời tôi tự hỏi, không biết cái cảm giác được trở thành mẹ thì nó thế nào nhỉ, thậm chí tôi còn tự hỏi nếu tôi trở thành mẹ của một đứa trẻ thì tôi sẽ như thế nào nhỉ? Tôi trở thành mẹ của một đứa trẻ... dù có trong tưởng tượng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng tôi cảm giác đang có một cái gì đó bắt đầu cựa quậy trong lòng mình giống như những bông hoa leo dại đang nở bung giữa những hàng rào xi măng gai góc.
“Nghe bảo dạo này em hay đi làm từ thiện. Khuôn mặt em trông cũng rạng rỡ hơn... đẹp hơn”.
Chị dâu nhẹ nhàng nói. Trước đây tôi hay nghi ngờ về những câu nói của chị. Thậm chí tôi còn nghĩ đằng sau những câu nói ấy là cả một âm mưu hiểm ác nào đó. Vì nếu sau những câu nói ấy không ẩn chứa bất cứ một âm mưu nào, chắc chị ấy sẽ là một kẻ đại ngốc. Nhưng hóa ra tôi đã lầm, đến giờ tôi mới nhận ra rằng kẻ ngốc không phải là chị ấy mà lại là chính tôi. Tất cả những suy nghĩ lệch lạc trước đó đều là do tôi tự tưởng tượng. Tôi lúc nào cũng nghĩ người khác là những kẻ xấu, kẻ ngốc. Nhưng kết cục chính tôi mới là một kẻ ngốc nghếch thực sự. Tôi như một đứa học sinh cá biệt nhưng lại chuyên giả vờ đi làm những việc tốt giúp đỡ người khác. Nghĩ vậy nên tự dưng tôi cảm thấy ngại cũng như chẳng muốn tiếp tục đứng cạnh và nói chuyện với chị dâu nữa. Tôi chào tạm biệt chị rồi khi tôi đang định quay người bước đi, chị nói với theo:
“Em này, khi nào rảnh em hãy đến thăm mẹ. Có vẻ như mẹ đang mong em lắm đấy”.
Tôi nghĩ thầm “Lại nhắc đến bà ấy rồi”. Chị dâu nói tiếp: “Mẹ một mình cô đơn lắm em biết không”. Chắc là tôi nghe nhầm chứ có ai nói mẹ tôi cô đơn bao giờ! Tôi mệt mỏi đi đến văn phòng khoa để giải quyết nốt mấy việc rồi trở về nhà.
Trong ngày đầu tiên của năm mới, tôi sẽ chụp ảnh mặt trời mọc, cũng như sẽ chụp lại những khuôn mặt rạng rỡ của bọn trẻ rồi sau đó gửi cho Yoon Soo, chắc Yoon Soo sẽ thích lắm đây... chỉ mới nghĩ đến đấy thôi tôi đã cảm thấy vui rồi. Cô Mônica cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên về tôi: “Nhờ Yoon Soo mà cháu của cô đã biết làm những việc có ích cho người khác!”. Trước đây mỗi khi thấy ai làm những việc tương tự như thế này, tôi đều nghĩ họ đang giả tạo hoặc đang làm vì chính bản thân mình. Nhưng bây giờ vì Yoon Soo, tôi sẵn sàng làm những việc ấy dù có bị coi là một kẻ giả tạo cũng được. Chỉ cần anh ta vui thì tôi cũng vui lây. Tôi nghĩ trở thành một kẻ giả tạo như thế này cũng chẳng đến nỗi tồi.
Tôi vừa tắm vừa hát. Tắm xong tôi pha một cốc trà nóng và vừa ngồi uống tôi vừa kiểm tra lại bảng thành tích học tập của sinh viên. Bỗng dưng trong người tôi xuất hiện một cảm giác rất lạ. Thật khó giải thích bằng lời cảm giác ấy nhưng có vẻ như tôi thấy hơi hồi hộp và bất an. Dù tôi cố trấn an không có chuyện gì xấu xảy ra đâu nhưng tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi. Tôi đi vào bếp và rót một cốc rượu vang. Theo thói quen tôi lại nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Tôi thấy ở góc công viên đằng xa có mấy đứa học sinh đang túm năm tụm ba nói chuyện gì đó với nhau. Lần này chắc chúng lại tụ tập để chuẩn bị đánh nhau. Tôi nhìn điện thoại và do dự tự hỏi có nên gọi điện báo cho cảnh sát giống như lần trước mình đã làm hay không. Thôi kệ đi. Tôi cầm cốc rượu vang xoay người bước lại chỗ đặt bàn máy vi tính.
Mặt trời lúc này đang nghiêng dần về phía tây. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Là Cô Mônica. “Yoo Jeong à... ” - Giọng cô đang run run một cách khó hiểu.
“Cô, sao thế...?”
“Vừa nãy... Đức Cha Kim có gọi điện cho cô. Chắc ngày mai chúng ta phải đến trại giam sớm một chút... ngày mai... Yoon Soo... ”
“Ngày mai Yoon Soo làm sao?” - Tôi không dám hỏi tiếp cô câu ấy. Không! Tốt nhất là lúc này tôi không nên nghĩ đến bất kỳ một điều gì cũng như không nên tưởng tượng ra bất cứ một cái gì nữa.
“Ngày mai cô định đến trại giam từ sáng sớm... Yoo Jeong à. Cháu hãy cầu nguyện đi... Hãy cầu nguyện”.
“Cầu nguyện” - Lần đầu tiên trong đời cô bảo tôi hãy làm cái việc ấy. Cúp điện thoại, tôi run run cầm cốc rượu vang định đưa lên miệng uống, nhưng tôi thấy màu của cốc rượu ấy bỗng dưng trở nên đỏ ối giống như màu máu khiến tôi không dám uống tiếp. Tôi đi vào phòng khách và cảm thấy trong lòng bồn chồn khó tả, tôi cứ đi đi lại lại, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Lúc này trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Yoon Soo bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ? Anh ta thậm chí còn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Anh ta bây giờ cũng không thể nhận điện thoại cũng như không được gặp mặt ai lúc này. Anh ta đang sống mà không biết rằng đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cuộc đời mình. Việc này chẳng phải là còn tàn nhẫn hơn cả cái chết hay sao. Tôi gọi điện cho ông quản giáo Lee để hỏi. Hình như ông quản giáo Lee cũng đã biết chuyện từ trước nên lúc nhận điện thoại của tôi, ông ấy không nói gì nhiều mà chỉ im lặng thở dài.
“Cháu sẽ đến đó ngay bây giờ. Hãy cho cháu gặp mặt Yoon Soo. Chỉ năm phút thôi cũng được. À không, một phút thôi cũng được...”
“Không được đâu... việc ấy tôi không làm được”.
“Cháu biết là có thể được mà. Cháu sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Dù cháu không ngăn cản được việc Yoon Soo sẽ bị xử tử vào ngày mai nhưng tối thiểu thì... Chẳng phải Yoon Soo sẽ phải chuẩn bị một số thứ trước khi ra đi hay sao? Chúng ta không thể để anh ta trải qua một đêm cuối cùng vô nghĩa như thế này!”.
Ông quản giáo Lee không nói một câu nào. Thực ra chính Yoon Soo cũng biết trước rằng vào một ngày nào đó anh ta sẽ phải chết. Vấn đề chỉ là trong khoảng thời gian một năm rưỡi, anh ta đã sống mà không biết chính xác hôm nay hay ngày mai, mình sẽ bị đem ra pháp trường xử tử. Tuy nhiên, thật không công bằng nếu để anh ta ra đi mà không cho anh ta một chút thời gian để chuẩn bị. Nhưng ông quản giáo Lee có thể làm được gì đây!
Tôi bối rối cúp điện thoại và đi đi lại lại trong phòng. Trong đầu tôi lúc này vẫn chỉ có mỗi một suy nghĩ: “Không được, không... không... không được!”. Dù có biện minh như thế nào đi chăng nữa, việc này cũng không thể chấp nhận được, thậm chí còn mang tính phi nhân đạo. Nó tàn nhẫn chẳng khác gì việc giết người. “Tử hình” - xét cho cùng đó là một cái chết được báo trước duy nhất trên thế gian này. Cái chết mà chúng ta có thể ngăn cản được, nhưng chúng ta lại bất lực không thể làm gì được giống như lúc này.
Tôi quỳ gối xuống nhưng sao tôi không thể cầu nguyện nổi. Chính xác là tôi không nhớ mình phải cầu nguyện như thế nào. “Hãy cứu Yoon Soo, xin Chúa hãy cứu Yoon Soo với” - tôi lẩm bẩm. “Đúng là... Yoon Soo đã sai, nhưng xin Ngài hãy cứu sống anh ta...”. Tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc của mười lăm năm trước. Lúc đó tôi đang ở trong căn phòng trên tầng hai của nhà bác cả. Tôi đã không thể chống cự nổi hắn, tôi đã khóc và đã cầu nguyện. Tôi đã cầu nguyện Chúa đến cứu tôi. Nhưng những lời cầu nguyện của tôi chẳng có tác dụng gì. Cứ như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Tôi đứng dậy. Tiếng tích tắc của đồng hồ càng lúc càng dồn dập. Năm giờ chiều rồi. Mười giờ sáng mai anh ta sẽ bị đưa đi thi hành án. Vậy là sau đúng mười bảy tiếng nữa anh ta sẽ không còn có mặt ở trên thế gian này nữa. Tiếng tích tắc của đồng hồ vẫn văng vẳng bên tai tôi. Tôi bối rối chạy lại tháo pin ở đồng hồ... Cả không gian bỗng dưng trở nên yên tĩnh lạ thường, và tôi cảm giác thời gian đang dừng lại ở trong căn phòng này. Tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian tôi đã gặp gỡ và trò chuyện với anh ta. Lần anh mím môi lảng tránh cô Mônica, lần anh nhìn chúng tôi với ánh mắt giễu cợt, lần anh cười, rồi cả khi anh rưng rưng nước mắt nữa... Tất cả ký ức về anh đang hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt tôi. “Cháu sai rồi, cháu đã sai rồi...” - Giọng nói run rẩy của anh ta khi anh phải đối diện trực tiếp với bà lão phường Sam Yang. Không biết khi anh ta bước vào phòng thi hành án, nhìn thấy sợi dây thòng lọng sắp thít chặt cổ mình, liệu anh có run rẩy như lúc gặp bà lão ấy không? Tôi nhớ lại câu anh nói với tôi cách đây bốn hôm: “Bằng đôi tay bị còng chặt em vẫn có thể viết thư trò chuyện được với bọn trẻ, thậm chí bằng tấm thân đang bị ngục tù này em vẫn có thể sẻ chia tình yêu mà mình đã được nhận với những người khác xung quanh... Rồi em cũng có thể cầu nguyện cho những người em đã hãm hại, có thể sám hối mọi tội lỗi mà mình đã gây ra... Em muốn sống cả cuộc đời ở đây cũng như sẽ coi nơi này như một tu viện... Em muốn sống như thế đấy nhưng chẳng biết có được không nữa, chị ạ... Nói ra hơi xấu hổ, nhưng đúng là đây là lần đầu tiên trong đời em nghĩ như vậy đấy...” Không biết đã mấy phút trôi qua rồi nhỉ. Thực sự tôi chẳng thể biết được chính xác đã mấy phút trôi qua rồi nữa. “Ôi... biết đâu bây giờ màn đêm buông xuống lâu rồi và ánh nắng sớm mai đang ló dạng thì sao...” - Sự bất an như đang bao trùm lên người tôi, tâm trí tôi. Tôi chộp lấy chiếc điện thoại và kiểm tra thời gian. Hóa ra từ nãy đến giờ mới chỉ có ba phút trôi qua mà thôi. Nhưng dù thời gian có trôi đi nhanh hay chậm, tôi cũng vẫn cứ cảm thấy lo sợ vô cùng. Thế nên cứ để anh ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình vào ngày mai như thế lại tốt hơn! - Tôi thầm nghĩ. Vì nếu anh ta biết chuyện ấy, không chừng anh ta sẽ không thể chịu đựng nổi nữa cũng nên. Tôi cúi xuống và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình. Và tôi từ từ bấm điện thoại gọi.
Tôi đã gọi điện thoại đến tổng đài 114. “Tôi muốn tìm người có tên là Moon Yoo Sung”. Tôi mím chặt môi lại. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhắc đến tên của hắn. Vì trước khi chuyện ấy xảy ra, tôi toàn gọi hắn là anh xưng em. “Ông Moon Yoo Sung ạ? Địa chỉ của ông ấy như thế nào ạ?”. Ôi đúng là tôi ngốc nghếch thật. Nhưng giờ tôi cũng không thể gọi điện cho anh Hai để hỏi. “Tôi không biết địa chỉ”. “Thưa quý khách vì trên cả nước có rất nhiều người cùng có tên là Moon Yoo Sung...” - Tiếng nhân viên tổng đài nói một cách chậm rãi. “Ở Seoul ạ, anh ta sống ở khu vực nhiều người giàu có đang sống. Nhưng cụ thể thì ở đâu tôi cũng không biết”. “Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể tìm người chỉ bằng vài thông tin chung chung như thế...”. Giọng nói của cô nhân viên trực tổng đài tuy có thân thiện nhưng cũng pha chút mỉa mai. Tôi cúp điện thoại và vội vã chạy ra khỏi nhà. Tôi bước lên xe ô tô và run run vặn chìa khóa nổ máy. Tôi vừa vào số vừa nghiến chặt hai hàm răng lại.
Tôi bước vào phòng lúc mẹ tôi đang ngồi đeo kính đọc báo. Tôi nhìn bà trân trân không chớp mắt.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi bỗng muốn bước ra khỏi cái căn phòng này ngay lập tức khi nghe mẹ tôi cất tiếng hỏi. Giá lúc này trông mẹ tôi đang đau ốm, mệt mỏi, vật vã thì tốt biết mấy, hay chỉ cần trông hơi cô đơn đáng thương hoặc trông sầu não một chút thôi cũng được. Nhưng thật đáng tiếc là sắc mặt của mẹ tôi bây giờ nhìn đang rất tốt cũng như trông thần thái khá là khỏe mạnh và thoải mái.
“Mẹ ơi, con đau lắm, đau ở đây... chỗ này này...”. Dù là trước mặt mẹ đẻ của mình, nhưng việc một đứa con gái mới lớn chỉ vào vùng kín của mình và vừa khóc vừa nói vậy thật sự cũng không phải là một việc dễ dàng. Vậy mà, lúc ấy mẹ tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chỗ tôi chỉ đó một lúc rồi sau đó vội vàng kéo quần lót của tôi lên. Và mẹ đã nói một cách lạnh lùng như thể không hề có chuyện gì xảy ra:
“Mày biết gì mà nói thế hả?”
Tôi đã không tin vào tai mình khi nghe mẹ nói câu ấy. Lúc chạy khỏi căn nhà đó, hai bên bẹn của tôi đã hơi bị sưng lên nên tôi đã phải bước đi một cách vô cùng khó nhọc. Thậm chí vừa đi tôi vừa khóc rất to. Rồi mỗi bước đi là một bước tôi cảm thấy đau đớn tưởng như không thể chịu nổi. Lúc đó tôi chỉ mong duy nhất một điều: Đó là nhanh nhanh về nhà để gặp mẹ và kể cho mẹ nghe hết tất cả mọi chuyện. Vì tôi tin rằng nếu làm vậy, tôi sẽ không bị đau nữa cũng như tất cả mọi việc sẽ được giải quyết một cách tốt đẹp. Tôi tưởng rằng tôi sẽ được mẹ che chở động viên, và kẻ khốn nạn đốn mạt kia sẽ bị trừng phạt. Nhưng khi nghe mẹ tôi nói câu trên cùng với thái độ vô cùng lạnh lùng, tôi hiểu ngay mối quan hệ mẫu tử giữa mẹ con chúng tôi từ đây sẽ không còn gì tốt đẹp nữa.
“Anh Yoo Sung bảo con lên phòng trên, anh ấy nói là có chuyện muốn nói với con, vì thế nên con đã lên đó. Nhưng đột nhiên anh ấy cởi quần lót của con ra... Mẹ ơi... Con đau lắm... Con sợ nữa... Con bị đau chỗ này... ”
Tôi đau đớn sợ hãi gào khóc và không thể nói tiếp được nữa. Mẹ tôi lẳng lặng đi xuống tầng dưới. Một lúc sau mẹ tôi quay lại và ném vào tay tôi một tuýp kem bôi màu trắng.
“Bôi cái này vào đó rồi đi ngủ ngay. Im miệng lại. Chưa gì đã biết đi quyến rũ trai à...”
Tôi nắm chặt lấy tuýp kem mẹ vừa đưa và thất vọng ngồi thụp xuống.
“Mày không biết xấu hổ là gì à? Đừng có mà làm ẫm ĩ lên như thế nữa. Im miệng lại. Biết chưa? Mà... mày đọc tiểu thuyết rồi tưởng tượng ít thôi!”
“Không phải thế!”
Tôi cố lấy hết sức hét lên thật to. Nhưng mẹ tôi tiến lại và giơ tay lên bịt chặt lấy miệng tôi. “Không phải, không, không phải con như thế!” - Tôi vừa cố giãy giụa vừa nói. Bực mình mẹ tôi đã tát vào mặt tôi mấy cái. Đó cũng là lần đầu tiên từ lúc sinh ra trên đời tôi bị mẹ đánh.
Tôi tiến lại gần chỗ giường mẹ tôi đang ngồi. Khi ấy tôi thấy mẹ đang nhíu mắt chăm chú đọc một cuốn tạp chí. Mẹ gập cuốn tạp chí đó lại khi thấy tôi tiến đến gần rồi ngẩng mặt lên nhìn. Mẹ nhìn tôi không chớp mắt và tỏ vẻ khó hiểu.
“Sao hả! Mày làm sao thế hả?”
Mẹ tôi hét to lên. Thậm chí tôi thấy cả môi của mẹ cũng đang run rẩy. Lúc ấy, một lần nữa tôi bỗng lại muốn quay mặt đi và bước ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Vì con chẳng thể làm được gì... nên con đến đây. Con định... con định... sẽ tha thứ cho mẹ...”
Ngực tôi đau nhói như là đang có ai đó dùng dao sắc cứa vào. Và nước mắt tôi bắt đầu trào ra.
“Con đã định sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ. Thậm chí ngay cả lúc này con cũng không hề muốn tha thứ cho mẹ! Con đã từng nghĩ rằng so với kẻ đã làm nhục con ngày xưa thì... mẹ không đáng được tha thứ gấp nhiều lần. Nhưng hôm nay... con định sẽ... sẽ tha thứ...”
Mẹ tôi lúc ấy chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hình như bà cũng đoán được rằng có một điều gì đó đang làm tôi bị kích động.
“Sao lúc nào mày cũng làm mẹ phải phiền lòng thế hả? Mẹ bị bệnh sắp chết thế này mà mày chưa một lần đến thăm hỏi... Rồi tự dưng bây giờ mày xuất hiện, rồi... cái gì... ai tha thứ cho ai ở đây?”
“Con... tha thứ cho mẹ!”
Mẹ tôi tung chăn ra và ngồi thẳng dậy.
“Ôi con tôi, mày bị làm sao thế này? Yoo Jeong à, hay mẹ gọi cậu đến đây ngay bây giờ cho con nhé? Thật sự con không bị làm sao chứ?”
Tôi khóc to giống một đứa trẻ. Tôi đang khóc bằng cả những giọt nước mắt của mười lăm năm trước. Tiếng khóc ấy chẳng khác gì tiếng thổn thức của một quãng thời gian tôi cố kìm nén, cố chịu đựng. Tôi cảm giác như mình đang bị tắc nghẹn nơi cổ họng đến nỗi tôi không tài nào thở được. Tôi nắm chặt lấy cái vòng cổ có hình chữ thập mà Yoon Soo đã tặng tôi hôm trước. Nhưng sao tôi cứ có cảm giác như cái vòng ấy nó đang thít chặt lấy cổ mình. Hay là nó đang định thít chặt để treo cổ tôi lên - tôi thầm nghĩ. Tôi nhớ là tôi đã đọc được ở đâu đó một đoạn viết thế này: Người ta lấy một tấm vải màu trắng trùm kín đầu kẻ tử tù rồi dẫn hắn đến chỗ có cái dây thòng lọng và đưa cổ hắn vào. “Kéo!”. Khi nghe thấy hiệu lệnh thì năm người chịu trách nhiệm thi hành án sẽ cùng lúc kéo năm cái đòn bẩy đã được nối trước với sợi dây thòng lọng ấy. (Nhưng trong năm cái đòn bẩy ấy chỉ có duy nhất một cái hoạt động, họ làm vậy để năm người chịu trách nhiệm thi hành án kia bớt đi cảm giác tội lỗi). Và khi một trong năm cái đòn bẩy đó hoạt động, người tử tù đang phải quỳ gối ngồi dưới đất kia sẽ đột ngột bị kéo ngược lên trên. Cũng có nhiều trường hợp người tử tù bị treo cổ đến mười lăm hai mươi phút rồi nhưng chân anh ta vẫn còn run run cử động. Trong trường hợp đó người ta sẽ đỡ anh ta xuống và sẽ có một vị bác sĩ đến kiểm tra tim mạch, nếu tim mạch của anh ta vẫn còn hoạt động, họ sẽ tiến hành treo cổ anh ta lên lần nữa. Nhưng cũng có những người tử tù bị làm vậy nhiều lần mà vẫn sống, vì có trường hợp sợi dây thòng lọng bỗng nhiên bị đứt do sức nặng của người tử tù, hoặc sợi dây đó quá dài nên cả sợi dây lẫn người bị treo cổ tự động rơi xuống đất. Với những trường hợp ấy, người thi hành án bắt buộc phải tiến hành làm lại từ đầu.
Nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn rơi. Và cổ họng tôi lúc này đang vô cùng đau rát. Chắc vì do đây là lần đầu tiên trong vòng mười lăm năm qua tôi khóc. Tôi có cảm giác như cổ mình đang bị mấy cái gai nhọn chọc vào. Mẹ định tránh nhìn mặt tôi nên bước vội xuống giường và dò dẫm tiến về phía cửa. Chính tôi đã nói câu “sẽ tha thứ”, nhưng tôi cảm giác mắt mình đang đằng đằng sát khí. Hay là cứ gọi cậu tôi đến nhỉ, vì dù sao nếu cậu có mặt ở đây chắc mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn. Nếu có mặt ở đây lúc này cậu sẽ nói gì nhỉ, chẳng lẽ lại nói: “Yoo Jeong à, cháu hãy khóc đi... Giá khóc được một chút, dù chỉ một chút thôi thì cháu cũng sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn đấy!”
“Không phải con chủ định đến đây vì muốn tha thứ cho mẹ đâu. Nhưng con nghĩ... con phải làm vậy, thế thôi! Vì con nên làm một cái gì đó, nói đúng hơn là hy sinh một cái gì đó... Điều con thấy khó nhất trên đời, cũng như điều con căm ghét nhất... thậm chí căm ghét hơn cả cái chết... đó là... mẹ!”
Đúng lúc ấy anh Hai mở cửa và bước vào phòng. Mẹ vội vã chạy về phía chỗ anh.
“Yoo Sik à, con Yoo Jeong... nó bị làm sao ấy. Trời ơi, làm sao mẹ nỡ để nó thế kia mà ra đi được đây? Con bé đáng thương... không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà sao nó lại thế này hả trời?”
Mẹ tôi bắt đầu khóc. Do mẹ sợ tôi? - tôi không biết. Hay là vì tôi mà mẹ cảm thấy đau lòng và khóc như vậy nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Hay đơn giản chỉ là mẹ đang nghĩ tại sao thế gian này chỉ đem đến cho mẹ toàn những điều xấu xa buồn bã, mà chẳng cho mẹ được lấy một giây một phút hạnh phúc bình an nào? Đúng rồi! Chắc chắn là do mẹ đang cảm thấy mình cô đơn bất hạnh quá mà khóc thế thôi.
Anh Hai đỡ mẹ ngồi xuống ghế và thì thầm nói mấy câu gì đó như thể để cố trấn an mẹ rồi tiến về phía tôi. Tôi vừa đấm tay vào ngực vừa gập người xuống và cố gắng hét lên: “Con nói con sẽ tha thứ... sẽ tha thứ”. Anh Hai kéo một cái ghế khác rồi đỡ tôi ngồi xuống đó. “Con đến đây... để tha thứ... tha thứ” - tôi vẫn cố lẩm bẩm.
“Ngày mai là ngày thi hành án, ngày mai anh ta sẽ bị giết chết! Vì thế nên... nếu em không làm việc này... Em biết là em đang có những suy nghĩ vô cùng xuẩn ngốc nhưng... em chẳng thể làm được bất cứ một điều gì... Nếu thật trên đời này có Chúa... Chúa sẽ biết rằng việc tha thứ đối với em còn khó khăn hơn cả cái chết... và... nếu có Chúa thì chắc chắn Chúa sẽ rất tốt với em nên... biết đâu sẽ có một kỳ tích nào đó xảy ra... giúp em... giúp anh ta... Anh ơi, anh hiểu điều em đang nói không?”
Anh Hai thở dài.
“Ngay cả Đức Cha Kim cứ tưởng sẽ phải ra đi từ lần trước mà bây giờ bỗng dưng lại khỏe mạnh trở lại đấy thôi... Nên em nghĩ hay là em cứ thử làm điều này... Ôi anh ơi, em phải làm gì đây? Việc này không công bằng chút nào. Đáng ra Chúa phải đưa em đi từ mấy lần trước rồi chứ. Nếu đó gọi là tội thì em cũng có tội cơ mà...”
Anh Hai đặt hai tay lên vai tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
“Em... ý em nói là em đã định yêu anh ta... Dù sao thì anh cũng biết đấy, em vốn là kẻ không thể yêu bất cứ một người con trai nào mà... Chính thế nên chỉ cần anh ta sống, dù anh ta có bị giam trong tù cả đời cũng được... Em chỉ cần anh ta còn sống trên cõi đời này là được...”
Anh Hai đã nhanh chóng hiểu hết được mọi chuyện tôi đang nói. Chắc anh cũng không hiểu cụ thể những câu tôi đang nói, thậm chí không biết là tôi đang bị làm sao nhưng chí ít thì anh biết là tôi đang nói về vấn đề gì.
“Tại sao em không nói điều ấy cho anh biết sớm hơn?” Anh ôn tồn hỏi.
“Nếu em nói ra thì... anh cứu được anh ta à?”
Tôi hỏi nhưng anh không nói thêm một câu nào nữa. “Anh... những lời này... em chưa từng trực tiếp nói với ai...”
Tôi cúi đầu xuống. Tôi lại thất bại rồi. Đúng mà. Tôi đã chẳng làm được việc gì thậm chí toàn hành động như một con ngốc.
Tôi đã trải qua một đêm rất dài như thế. Thậm chí đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm ấy. Trong cái đêm ấy, tất cả mọi chuyện diễn ra với tôi từ trước đến giờ chúng như đang hiện lên một cách vô cùng sống động trước mắt tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vô cảm hoàn toàn với chúng. Rồi hai trạng thái cảm xúc đó cứ hoán đổi liên tục cho nhau, thậm chí có lúc chúng đẩy nhau lên đến tận cao trào. Trời bắt đầu hửng sáng. Tôi mệt quá nên đã ngủ thiếp đi một lúc. Khi tỉnh dậy nhìn lên bầu trời, tôi thấy mây đen đang ùn ùn kéo đến. Gió cũng thổi mạnh và lạnh hơn. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, tôi lại có thể nằm ngủ yên được một giấc dài. Anh ta bây giờ sẽ chết, còn tôi sẽ vẫn sống. Tôi vội chạy ra ngoài và leo lên xe ô tô phóng đi. Toàn thân tôi lúc ấy cứ lâng lâng như người đang lên đồng. Tôi không cảm thấy mệt mà cũng chẳng cảm thấy đói. Mọi thứ xung quanh tôi cứ như chỉ là những ảo giác. Thậm chí lúc ấy tôi đã mơ mơ màng màng không một chút cảm giác hay khái niệm gì về thời gian không gian bao quanh mình, nói thế nào nhỉ, lúc đó toàn thân tôi cứ lâng lâng giống y như hồi tôi thử hút cần sa khi còn ở Pháp. Nếu có khác, có lẽ chỉ là khi đó tôi bị ma túy chi phối, còn bây giờ là sự đau đớn đến tột cùng vượt quá sức chịu đựng của tôi nó chi phối tôi. Tôi nhận ra một điều, con người ta khi rơi vào một tình huống nào đó vượt quá sức chịu đựng của họ, kết cục, mọi cảm giác sẽ trở về một điểm duy nhất: trạng thái không cảm giác.
Cô Mônica đã đến trại giam từ lúc nào. Trông cô đứng ủ rũ một mình. Giờ thi hành án là mười giờ. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này kim đồng hồ đã chỉ chín giờ năm mươi phút. Cô Mônica đang cầm trên tay một cái túi gì đó bằng vải mềm. Anh ta vẫn chưa chết, thế nhưng chúng tôi đã nhận được những vật dụng hay nói chính xác hơn là những di vật mà anh ta để lại. Cô Mônica đang nắm chặt một chuỗi hạt trên tay và nhắm mắt lại. Tôi tiến lại đỡ lấy cái túi vải từ trên tay cô. Tất cả những thứ mà trong hai mươi bảy năm qua anh ta có, đều được gói trọn trong chiếc túi vải này. Tôi từ từ mở cái túi ra xem. Tôi thấy có một cuốn Kinh Thánh, mấy bộ quần áo ấm, mấy đôi tất, một cái chăn, vài cuốn sách... và một cuốn sổ ghi chép nhỏ màu xanh lá cây. Trang đầu tiên của cuốn sổ nhỏ đó chỉ ghi một dòng chữ: Nhật ký buồn - Jeong Yoon Soo bằng mực đậm. Tôi bùi ngùi ôm chặt lấy cuốn sổ nhỏ đó vào lòng.
Ông Mục sư, Đức Cha và một nhà Sư đã đi vào trong phòng thi hành án, còn người nhà của các tử tù và những tình nguyện viên đang đứng ở bên ngoài cùng với chúng tôi. Tôi thấy đã có vài người bắt đầu bị ngất lịm và người nhà của họ phải cõng họ ra ngoài. Một người phụ nữ mặc trang phục màu xám tiến lại chỗ cô Mônica và cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Sơ... xin Sơ hãy cố lên...”
Cô mệt mỏi gật đầu như cô không còn một chút sức lực nào nữa. “Khi vào trại giam, những kẻ độc ác dã man dù trước đây không được coi là con người, cuối cùng cũng đã trở thành thiên sứ... Vậy mà rốt cuộc, họ lại bị đem đi xử tử như thế này... Sơ ơi, thôi chúng ta hãy ngừng mọi việc ở đây thôi. Giúp họ trở thành người tốt, trở thành thiên sứ để cuối cùng họ phải chết thế kia... Bây giờ chắc tôi cũng không thể sống nổi nữa”.
Người phụ nữ đó vừa khóc vừa nói. Còn cô Mônica cứ đứng đó thẫn thờ, vỗ nhẹ tay lên lưng người phụ nữ ấy.
Cô Mônica và người phụ nữ ấy vẫn đang đứng ôm nhau khóc. Tôi bước lùi ra phía sau và đứng nép vào một góc tường. “Cô không sao chứ? Môi cô đang tái lại rồi kìa”. Một người phụ nữ đứng tuổi mà tôi đã từng có lần gặp ở trong trại giam tiến lại phía chỗ tôi đang đứng và hỏi. “Cảm ơn. Tôi không sao” - Tôi trả lời. Rồi người đó lại nói: “Xin cô đừng quá đau buồn, vì ngày hôm nay là ngày những con người kia được đi lên thiên đàng...” Tôi cảm thấy thật bực mình, bình thường tôi sẽ hỏi lại: Bà vừa trực tiếp dẫn họ lên thiên đường rồi về hay sao mà bà biết? Nhưng thật sự lúc ấy tôi cảm thấy quá mệt mỏi, với lại tôi cũng chẳng muốn nói gì cả. Tôi cố ý lảng ra chỗ khác và đứng cách xa bà ta một chút. Tôi thấy bà ta đang chắp hai tay ra phía trước và mắt nhìn hướng lên trời miệng lẩm nhẩm nói mấy câu gì đó. Rồi một lúc sau khuôn mặt bà ta bỗng trở nên thanh thản và rạng rỡ hẳn lên. Giá không có mấy người phiền phức như thế này ở đây, chắc tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
“Không sao đâu... đừng khóc. Những con người kia hôm nay họ sẽ được đi lên thiên đàng đấy. Ở đó họ sẽ không bao giờ phải đau đớn hay phải buồn khổ nữa. À, mà cô là chị gái của người tử tù đó phải không? Tôi đã nhìn thấy cô mấy lần ở trong trại...”
“Không... tôi không phải là chị gái của người tử tù đó!”
Tôi đáp một cách dứt khoát và bước nhanh mấy bước đứng cách xa khỏi chỗ bà ta. Bỗng tôi thấy một người mặc đồng phục cảnh sát và trên tay có cầm một cuốn Kinh Thánh. Là ông quản giáo Lee. Vừa nhìn thấy tôi, ông ấy vội ngước mặt nhìn lên trời như thể cố ý muốn lảng tránh ánh mắt của tôi. Mắt ông ấy đang đỏ mọng lên. Tự dưng tôi nghĩ đến câu nói mà chính tôi đã nói ban nãy: “Không... tôi không phải là chị gái của người tử tù đó!” và cảm thấy thật có lỗi với Yoon Soo. Tôi chạy ra góc hàng rào của trại giam và đứng khóc. Tôi đã khóc nức nở như thể Petrus đã ba lần nói rằng mình không biết Jesus là ai.
Lúc đó là mười giờ đúng.
Việc anh phải chết do anh đã làm những việc sai trái đâu có làm tôi vui!
Như Đấng Yahweh từng nói.
Giúp anh thay đổi cũng như hướng cho anh đi theo con đường của chính nghĩa đó mới là việc làm cho tôi thấy vui.
Kinh Cựu Ước
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù