Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 14
ào một ngày đẹp trời tôi đã gặp cô gái ấy. Cô ấy đang làm việc tại một tiệm uốn tóc ở gần khu tôi sống. Thực ra cô gái ấy được khá nhiều thanh niên khác để ý. Nhưng hình như chẳng có ai dám đến gần tán tỉnh cô ấy. Có những vị khách đến đó cắt tóc, thấy cô ấy ưa nhìn nên định cho thêm tiền boa nhưng đều bị cô ấy từ chối và nói thẳng vào mặt họ bằng một giọng điệu như chẳng biết sợ là gì: “Tôi không bao giờ nhận tiền boa của những người không ra gì như các anh!”. Nghe giọng điệu cô ấy, lúc đầu tôi cứ tưởng cô ấy cũng là loại con gái giỏi chơi bời và chẳng biết sợ ai trên đời, nhưng thực ra là không phải vậy.
Tôi đã yêu cô gái ấy từ lúc nào chẳng hay. Và cô ấy cũng không hề tỏ ra ghét bỏ hay từ chối tôi. Thậm chí cô ấy còn gợi ý bảo tôi về cùng sống chung với cô ấy nữa. Cùng sống chung nghĩa là phải kết hôn, kết hôn nghĩa là phải từ bỏ tất cả và phải bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có hai người. Cô ấy còn bảo cô ấy ghét những kẻ xấu. Lúc đó tôi vô cùng do dự. Vì tôi chưa có công việc ổn định cũng như tôi chẳng biết làm gì cả. Nói thực thì tôi thấy vô cùng lo lắng, số tiền tôi lao động cật lực cả ngày chẳng bằng một phần mười số tiền tôi đi ăn trộm được trong vòng mười phút. Nếu kết hôn thì phải có nhà nhưng dù tôi có lao động vất vả đến một trăm năm sau, tôi cũng chẳng có đủ tiền để mua nhà. Nhưng nếu đi cùng với cô ấy, dù có phải đi đến đâu trên thế gian này tôi cũng muốn đi. Chúng tôi đã quyết định bỏ đi cùng nhau. Cô ấy lại đi làm việc ở các tiệm uốn tóc, còn tôi đi nhận chuyển hàng cho một siêu thị. Đó là những tháng ngày vất vả nhưng vô cùng hạnh phúc của chúng tôi. Rồi đến một hôm cô ấy báo tin cho tôi biết là cô ấy đã có thai. Chúng tôi sắp có con, tôi rất vui và hạnh phúc nhưng rồi một đêm, tự dưng cô ấy kêu đau bụng. Đêm đó tôi vội vã cõng cô ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng cô ấy có thai ngoài tử cung và phải phẫu thuật ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Họ cho biết tiền phẫu thuật khoảng ba triệu won. Vì tính mạng của cô ấy tôi đã quyết định phẫu thuật ngay. Cô ấy nhìn tôi và liên tục nói “Em sợ lắm, em sợ lắm”. Lúc đó tôi cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng tôi quyết không để cô ấy chết như Eun Soo trước đây. Làm xong thủ tục nhập viện cho cô ấy, tôi chạy đi tìm mấy người bạn cũ. Trước đây tôi đã thắng được một quả lớn, có chút tiền nên đã cho một người bạn vay tạm. Bây giờ tôi đang cần tiền gấp nên tôi quyết định đi tìm người bạn đó, đòi lại số tiền mà tôi đã cho vay. Nhưng người bạn đó đã bỏ đi đâu mất không để lại tin tức, tôi chỉ gặp lại một người anh em thân thiết của người bạn đó. Lúc nghe tôi kể chuyện, người anh em đó đã đề nghị tôi cùng làm một việc. Chúng tôi sẽ cùng nhau hợp tác làm một phi vụ ăn trộm. Lúc ấy tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và cuối cùng tôi quyết định sẽ hợp tác cùng anh ta. Một vụ này và chỉ duy nhất một lần này nữa thôi - tôi đã nghĩ như thế.
14.
Những dàn phun nước đang nhảy múa theo điệu nhạc. Quanh đó có vài em bé đang cầm trên tay những que kem mát lạnh rồi vừa chạy nhảy vừa la hét một cách thích thú. Tôi đang hòa vào dòng người ăn mặc quần áo lịch sự đi dự buổi biểu diễn âm nhạc. Tôi đến trung tâm biểu diễn nghệ thuật sớm hơn so với giờ hẹn một chút. Do vẫn còn khá nhiều thời gian nên tôi quyết định tạt vào một quán cà phê ngoài trời. Không hiểu sao dạo này tôi hay có cảm giác thời gian như đang trôi đi rất nhanh. Tôi vừa ngồi nhìn dòng người qua lại vừa rút cuốn sổ nhỏ để ghi chép tất cả sự việc đang diễn ra xung quanh. Đó là một buổi tối mùa hè tràn ngập mùi hương hoa thơm ngát của các loại cỏ cây, một buổi tối có những em bé gái mặc những chiếc váy bồng bềnh thắt eo trông giống như diễn viên múa ba lê và những em bé trai mặc quần ngố, trên tay cầm những quả bóng bay với đủ các loại sắc màu. Tôi vừa nhìn chúng vừa tự hỏi liệu chúng có đang hạnh phúc? Nếu như trước đây chắc tôi sẽ giống một kẻ lang thang đói rách đứng trong một góc hẻm tối, nhìn chằm chằm vào cửa sổ của những ngôi nhà có ánh điện sáng rồi tưởng tượng đến niềm vui, niềm hạnh phúc mà những người ở trong đó đang có. Thậm chí có lần tôi từng nghĩ chỉ cần bước qua cái cửa sổ kia vào trong nhà, tôi có thể tận mắt nhìn thấy được hạnh phúc. Bởi lúc nào tôi cũng cảm giác như trên thế giới này chỉ có mỗi một mình tôi là bị ném vào một cánh đồng bất tận không nhìn thấy lối ra, rồi cứ thế tôi cô đơn sợ hãi một mình đi bộ trong đêm tối. Nhưng gần đây tôi đã hiểu ra một sự thật, chẳng hề có ranh giới giữa thế giới hạnh phúc với thế giới bất hạnh. Chỉ có con người từng được hạnh phúc cũng như từng phải chịu bất hạnh mà thôi. À không, chắc gì điều ấy đã đúng. Bởi biết đâu người ta lại chia mọi người trên thế gian này thành hai loại: một loại là những người bất hạnh một chút còn loại kia là những người bất hạnh hoàn toàn thì sao. Thế nên thật khó để có thể phân biệt được rõ ràng và khách quan cái gọi là hạnh phúc hay bất hạnh ấy. Nói theo nhà văn Albert Camus, không người nào có cái gọi là “hạnh phúc” trên thế gian này, chỉ có những người cảm nhận được nhiều hay ít về hạnh phúc mà thôi.
Tôi ghi kín một trang giấy và lật sang một trang khác. Tôi nghĩ chắc Yoon Soo đang ở phía bên kia - ở một góc khuất đằng sau trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Tôi nhớ đến một bài viết của một phạm nhân bị tù chung thân, khi ở trong tù thì mùa đông là mùa mang đến cho họ nhiều cảm xúc nhất, còn mùa hè lại là mùa làm cho họ cảm thấy căm ghét hết thảy những người xung quanh. Lý do là vì, cùng ở trong một căn phòng giam chật chội tù túng với đôi tay bị còng, ngoài những lúc thay quần áo thì chẳng có lúc nào họ được tháo chiếc còng số 8 ấy. Họ phải ngồi đó mà chịu đựng sự oi nóng cũng như nhiệt độ cơ thể của nhau. Tôi nhớ đến câu nói của Yoon Soo: “Tôi không chịu được cái nóng, chắc là do tôi ở những nơi lạnh lẽo quen rồi”. Và tôi nhớ lúc lau mồ hôi trên trán, anh cũng phải rất vất vả vì tay bị vướng chiếc còng. Còn nữa, những vết hằn màu đỏ xung quanh chỗ tay bị còng vào những ngày nắng nóng lại càng trở nên khó chịu và ngứa ngáy. “Giờ có vẻ đỡ hơn nhiều rồi đấy, trước đây tôi nghe mấy người đồng nghiệp lớn tuổi nói là có những tù nhân còn bị giòi bám đầy ở cổ tay nữa”. Ông quản giáo Lee vừa bôi thuốc vào cổ tay cho Yoon Soo vừa nói vậy. Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại vẽ đôi tay của Yoon Soo thay cho những hình ảnh gợi cho người ta cảm giác hạnh phúc, như những que kem mát lạnh, những em bé đang vui vẻ nô đùa bên dàn phun nước trước quảng trường kia. Tôi vẽ cánh tay xanh nhợt và trắng bệch do bị thiếu nắng của anh, cũng như những vết thương đỏ tấy nơi cổ tay bị còng chặt bằng chiếc còng số 8 mà trong hai mươi bốn tiếng, ngoài ba mươi phút dành cho thời gian vận động, anh không được ra nắng thêm một phút nào nữa. “Cô có biết là tôi đã phải chờ đợi ngày thứ năm hằng tuần lâu như thế nào không? Giá như thế gian này chỉ có mỗi ngày thứ năm thôi thì tốt biết mấy” - Anh đã viết những câu ấy trong bức thư gửi cho tôi. Cứ như là trẻ con. Nhưng hình như chính sự trẻ con hồn nhiên ấy đã làm cho tôi nhận ra một điều. Là từ sau khi gặp anh, lúc nào tôi cũng cảm thấy có lỗi với những tia nắng ấm áp, những cơn gió mát lạnh thậm chí cả sự mát mẻ tuyệt vời khi ngồi ở trong nhà vào những ngày hè. Rồi mỗi khi tôi uống cốc soda chanh có đá hay khi mở tủ lạnh lấy cốc bia tươi vẫn còn nguyên bọt trắng để uống, tôi lại cảm thấy khuôn mặt của anh chen ngang vào đấy. Những lúc như thế, tôi vừa thấy có lỗi với anh vừa thấy mức độ thỏa mãn nhu cầu của tôi đang tỷ lệ nghịch với số tiền mà tôi đã bỏ ra. Tôi nhớ lại câu chuyện kể về một người mẹ của một phạm nhân tử tù: Sau khi nghe tin con trai mình bị kết án tử hình, bà ấy đã thuê một căn phòng trọ nhỏ bằng căn phòng giam của con trai mình ở gần khu trại giam. Khi mùa đông lạnh như cắt da cắt thịt, bà ấy nhất quyết không bật lò sưởi mà cứ ngồi chịu lạnh như thế. Rồi khi mùa hè oi nóng đến, bà ấy đóng hết các cửa sổ lại cứ thế ngồi chịu nóng trong phòng. Bà ấy là một tín đồ Phật giáo, nhưng ngày nào bà cũng hướng về phía trại giam và vái ba nghìn cái, cũng như ngày nào bà cũng đến thăm con trai trong tù. Chẳng biết có phải là do trời đất cảm động trước tấm lòng chân thành của bà ấy hay không mà cuối cùng con trai của bà ấy đã được giảm tội từ tử hình thành tù chung thân. Câu chuyện này có thật, mọi người ở trong trại giam này kể lại cho nhau nghe. Còn nữa, có một hôm ở quán rượu, một người bạn trai của tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện ở trong quân ngũ. Cậu ta bảo đừng cười nhạo chuyện đi nghĩa vụ quân sự của thanh niên Đại Hàn dân quốc nhé, khi cậu ấy còn phục vụ ở trong quân đội, cậu ấy là sĩ quan của cục tình báo nên cậu ấy biết, những binh sĩ nào không còn mẹ thì không bao giờ được gửi đi làm nghĩa vụ ở khu phi quân sự DMZ. Thế nên có thể nói những người mẹ - họ còn có một tên gọi khác, đó là “Tình yêu”.
Có ai đó vừa tiến lại gần chỗ tôi đang ngồi và vỗ nhẹ lên vai tôi. Là anh Hai. Anh xuất hiện với bộ comlê chỉnh tề màu xanh đậm. Nhưng sao tôi trông anh cứ tồi tội thế nào ấy vì đang giữa tiết trời mùa hè nóng nực thế này mà anh còn phải đeo cà vạt. Chắc tại do bộ comlê này là bộ đồng phục của cơ quan. “Em đến sớm thế...” - Vừa nói anh vừa liếc nhìn vào cuốn sổ mà tôi vẽ một đôi tay với cái còng số 8. Anh tỏ ra không được thoải mái cho lắm. Tôi gập cuốn sổ lại. Anh dùng tập hồ sơ đang cầm trên tay làm quạt, vừa phe phẩy vừa hỏi: “Em dạo này vẫn đi lại chỗ ấy à?”. Nghe giọng điệu của anh có vẻ như anh không thích việc ấy. Đương nhiên, tôi hiểu ý anh định nói gì. Nhưng tôi không trả lời mà nhanh chóng đứng lên khoác tay anh và kéo vào một tiệm ăn có máy điều hòa.
Trong lúc ngồi chờ thức ăn được đưa ra tôi đưa mắt nhìn tập hồ sơ mà anh Hai mang đến ban nãy, có vẻ anh đã đặt vé xem buổi biểu diễn âm nhạc. Thấy ánh mắt có phần săm soi của tôi, anh nói ngay: “Chị dâu bảo anh đặt vé trên đường đi đến đây nên anh đã đặt rồi”.
“Công tố viên của Đại Hàn dân quốc toàn là những ông chồng tốt nhỉ!”
Tôi nói. Anh Hai cười.
“Biết làm sao được. Chắc chị dâu em hơi căng thẳng trước giờ biểu diễn. Mà anh cũng thấy làm theo lời vợ là tiện nhất...”
Các anh trai của tôi - giống người bố đã mất - ai cũng chiều phụ nữ. Theo như cách nói của mẹ, chả hiểu là các anh ấy có gì không bằng vợ mình mà lúc nào cũng phải cung phụng họ thế. Tôi và anh Hai lúc này đang cố không nhắc đến câu chuyện có đề tài chính là mẹ của chúng tôi.
“À, nhà Yoo Chan...”
Anh Hai đang nói đến chuyện của nhà anh út. À không. Anh đang nói đến chuyện của vợ anh ấy thì đúng hơn. Chị dâu út vốn là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, chị ấy có nghệ danh là Serina nhưng tên trong giấy khai sinh của chị là Seo Yong Ja, anh Hai đang nói đến chị Seo Yong Ja. “Em dâu đã tìm đến văn phòng của anh. Mà không hề gọi điện báo trước...”
Tôi gắp một miếng cá hồi cho vào miệng và nhìn anh Hai không chớp mắt. Khi nói chuyện về các nàng dâu trong gia đình tôi, chuyện về chị Seo Yong Ja bao giờ cũng dễ nói hơn là chuyện về chị dâu thứ đang là bác sĩ, hay chuyện về chị dâu cả đang là một nghệ sĩ piano.
“Chuyện là thế này: Em ấy bảo tuần trước có một tên trộm đã lẻn vào nhà em ấy và lấy đi một ít đồ, bây giờ nó bị bắt và đang bị tra hỏi ở Viện kiểm sát... nên em ấy đến nhờ anh tìm cách giúp thả nó ra”.
“Chị Seo Yong Ja bảo thế à? Nhưng tại sao? Hay kẻ trộm là người yêu cũ của chị ấy?”
Anh Hai chậc lưỡi. Tôi quyết định lần này sẽ nghiêm túc ngồi nghe. “Vấn đề là tên trộm ấy bị bắt trong lúc đang cầm tang vật trên tay. Nhưng mà Seo Yong Ja, ôi trời tại em cứ gọi Seo Yong Ja suốt làm anh cũng bị loạn cả lên đây này...”
Trông điệu bộ của anh lúc ấy rất buồn cười. Tôi cảm giác như anh em tôi vừa thoáng quay trở về với cái thời thân thiết ngày xưa. Tôi nhớ trước khi tôi được mười lăm tuổi, hồi đó anh đang thực tập ở Viện nghiên cứu pháp luật. Ngày được nhận tháng lương đầu tiên, anh đã dẫn tôi đi ăn kem, đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ cả cái vị ngọt ngọt thơm thơm của những que kem đó. Nhưng những chuyện tương tự như vậy bây giờ chắc chỉ còn có trong kỷ niệm.
“Thực ra em dâu út không phải là người tố cáo nó. Đã không tố cáo thì chớ, khi bắt được tận tay lúc nó đang ăn trộm em ấy còn gọi nó lại, cho nó ăn cơm rồi tắm rửa sạch sẽ cho nó, thậm chí còn dẫn nó đi mua giày rồi mới thả cho nó về. Tất nhiên là Yoo Chan đã không hề biết đến những chuyện ấy. Mấy hôm sau, lúc Yoo Chan đi làm về, thấy cảnh Seo Yong Ja, à quên em dâu, đang bị thằng trộm ấy bóp cổ ở ghế sôfa ngoài phòng khách. Ôi nó dám làm cả chuyện ấy với một người đang mang bầu! Yoo Chan đã túm nó lại và đánh cho nó một trận. Khi bị Yoo Chan tra hỏi, nó khai là nó mười lăm tuổi, thực ra nhìn bề ngoài ai cũng tưởng nó mới chỉ là học sinh lớp ba. Rồi sau đó Yoo Chan mới biết chuyện lần trước nó đã lẻn vào nhà mình và được Seo Yong Ja đối đãi như thế nào... Đấy, em nghĩ xem anh trai út của em chẳng lẽ lại để yên chuyện này à. Yoo Chan đã dẫn thằng oắt ấy đến giao cho cảnh sát. Rồi em dâu đã tìm đến chỗ anh nhờ anh làm cách nào giúp thả nó ra...”
Rốt cuộc tôi cũng chẳng hiểu đây là chuyện gì nữa. Còn anh Hai cười và cầm cốc rượu vang Sherry lên uống trước khi bắt đầu dùng bữa.
“Những người xung quanh bảo em dâu út là một người khá nổi tiếng ở khu phố ấy đấy. Thấy người ăn mày nào đi qua, em ấy cũng mời vào nhà rồi cho họ tắm rửa cũng như lấy cơm cho họ ăn. Còn nữa, lúc thấy mấy bác công nhân sửa đường ở gần đó phải ngồi dưới đất ăn cơm, em ấy cũng nhiệt tình mời họ nhà mình và bảo họ cứ thoải mái sử dụng bàn ăn nhà mình mà ngồi ăn cơm... Nói tóm lại là cứ thấy ai nghèo khổ đi qua, em ấy đều mời họ vào nhà cho họ ăn cơm hoặc cho họ một cái gì đấy. Tất nhiên chuyện này không chỉ diễn ra một hai lần, vì số người mà em ấy mời vào nhà rồi đối đãi như thế tính cũng khoảng cả trăm người rồi... Có lần Yoo Chan bực mình quá, bỏ nhà đi mấy hôm và đòi ra tòa ly hôn đấy”.
Anh Hai vừa ngậm điếu thuốc vừa mím chặt môi lại.
“Lúc đến tìm anh, em ấy không trang điểm và ăn mặc quần áo đơn giản như ở nhà... Cả lúc ở Viện kiểm sát nữa, khi em ấy gọi, suýt nữa anh không nhận ra. Chẳng biết có phải tại tuổi tác hay không mà trông em ấy dạo này già và xuống sắc lắm, chẳng thể ngờ Serina xinh đẹp duyên dáng ngày xưa là thế...”
Anh Hai chỉ nói vậy nhưng cũng đủ làm tôi cảm nhận được vẻ xinh đẹp lỗng lẫy trước đây của chị Serina đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhớ ngày xưa, khi anh trai út của tôi - một giảng viên khoa Kinh tế học, tuyên bố trước cả nhà: “Con sẽ kết hôn, cô ấy tên là Serina”. Anh Hai và anh Ba gần như không nghe thấy câu mẹ nói: “Mày bị điên rồi hay sao thế”. Hai anh cứ ngồi lặng đi nhìn anh út với ánh mắt vừa ghen tỵ vừa nể phục. Hai anh ấy chỉ nghe rõ câu: “Khi nào có dịp con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt gia đình”.
“Em dâu còn kể hồi mới lấy chồng cũng có một chuyện tương tự như vậy xảy ra... Lúc ấy có một kẻ trộm đột nhập vào nhà rồi ăn trộm mấy món đồ là của hồi môn. Một thời gian sau, cảnh sát mới bắt được tên trộm. Lúc em ấy đến đồn cảnh sát để nhận lại mấy món đồ bị mất, mấy ông cảnh sát chưa kịp nhận ra đó là diễn viên điện ảnh Serina xinh đẹp, em ấy đã khóc lóc năn nỉ xin họ hãy thả tên trộm ấy ra. Em ấy nói với cảnh sát là tên trộm vốn là người quen của em và mình sẽ chịu trách nhiệm giải quyết vụ này, mong phía cảnh sát thả người ra. Tất nhiên, do người bị hại đã nói như thế, cũng như thấy tên trộm kia còn ít tuổi nên phía cảnh sát cũng thả hắn ra ngay... Đến năm ngoái, trong một lần đi taxi, người lái xe taxi đã hỏi em ấy có nhớ mình là ai không? Em ấy hỏi lại: “Ai thế ạ? Xin lỗi tôi không nhớ”. Người lái xe taxi đó đã im lặng chẳng nói thêm một câu nào. Khi em dâu xuống xe và đi làm xong việc của mình, lúc trở ra vẫn thấy người lái xe ấy đang đứng chờ. Người ấy đã quỳ gối xuống và nói rằng mình chính là tên trộm ngày xưa em dâu đã xin cảnh sát tha cho. Sau một hồi nói chuyện, người lái xe taxi mời em dâu đến nhà mình chơi và em dâu đã đồng ý. Em dâu kể, người lái xe sống cùng với vợ và đứa con mới được một tuổi. Người vợ bảo chồng mình hôm nào cũng kể chuyện về người đã cứu mình ngày xưa. Anh ấy còn bảo, cả đời này sẽ không bao giờ quên được ơn của người phụ nữ đã vừa khóc lóc vừa cầu xin cảnh sát thả kẻ đã ăn trộm đồ của nhà mình. Nhờ có người phụ nữ ấy mà bây giờ anh ấy mới sống đứng đắn, lương thiện. Khi nào gặp chuyện khó khăn, anh ấy lại bảo, cứ nghĩ đến những giọt nước mắt của người phụ nữ kia, anh ấy lại có niềm tin và chiến thắng tất cả... Đấy! Em dâu đã kể cho anh nghe câu chuyện ấy đấy!”.
Những món ăn mà chúng tôi gọi đã được bưng ra.
“Đúng là hiếm có người nào như thế. Anh cứ nghĩ đến chuyện em dâu trước đây là một diễn viên xinh đẹp lộng lẫy, từ hồi về làm dâu nhà mình lúc nào em ấy cũng lo lắng, quan tâm hỏi han mẹ, sống rất tốt với mọi người và họ hàng. Rồi em ấy cứ năn nỉ mãi, nào là đứa bé ấy còn ít tuổi nên mong anh hãy giúp cho nó một lần, nếu cảnh sát bắt nó bỏ tù chỉ tổ mất công trông thêm một phòng giam nữa thôi chứ có được lợi gì... Đúng là khó xử thật! Cuối cùng anh đã phải giải quyết nhanh cho xong chuyện cũng như gọi điện báo cho Yoo Chan biết. Anh đã hỏi Yoo Chan làm thế nào mà em lại có được một người vợ vĩ đại như thế. Chẳng ngờ Yoo Chan thở dài rồi bảo: “Anh ạ, trong nhà có một người vĩ đại nên có cả chục người bên cạnh bị mệt mỏi theo, và em đang phải chịu cảnh ấy đây. Chưa biết chừng sau này em sẽ trở thành một kẻ vô gia cư!”.
Tôi và anh Hai cùng cười. Vừa cười tôi vừa nhận ra, trước đây lúc nào tôi cũng tỏ thái độ coi thường chị dâu út - chị Seo Yong Ja - người chưa tốt nghiệp đại học, ai bảo gì cũng vâng vâng dạ dạ. Hóa ra từ trước đến giờ tôi toàn nhìn người khác bằng con mắt coi thường họ giống như mẹ tôi. Tôi đã không thể chịu được chuyện mẹ tôi hay đặt người khác lên bàn cân so sánh, xem họ được học hành được giáo dục đến đâu nhưng không ngờ chính tôi cũng vậy. Rõ ràng chị dâu út lúc nào cũng hay đưa ra những câu hỏi ngớ ngẩn, nhiều khi lại tỏ ra nguy hiểm nếu sống chung với chị trong một nhà, giống như anh trai út nói ấy, lắm lúc thấy bực mình và mệt mỏi lắm. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận tôi đã nghĩ sai quá nhiều điều về chị. Và tôi bỗng cảm thấy có lỗi với chị dâu út quá.
“Đúng là chị ấy không hợp ở trong một gia đình có người làm công tố viên. Ai cũng như chị ấy thì Viện kiểm sát phải đóng cửa sớm còn gì”.
Anh Hai cười lớn rồi bảo:
“Này, em tưởng những người làm cảnh sát hay công tố viên như bọn anh cứ bắt người là bỏ tù hết à. Tùy theo từng trường hợp bọn anh cũng tha cho người ta ngay đấy chứ. Ví dụ như bữa trước có một người phụ nữ bị bắt vì tội ăn trộm, lúc bị tạm giữ thấy người đó còn đang bồng con trên tay, nên anh bắt chị ta hứa không bao giờ tái phạm nữa rồi anh đã thả cho chị ta về đấy”.
“Ôi em chẳng tin”.
Anh Hai lấy dao nĩa cắt miếng thịt bò bít tết rồi nhìn tôi và nói với một thái độ nặng nề:
“Mẹ cũng nhiều tuổi rồi. Hôm trước khi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo những tế bào ung thư của mẹ sẽ không tái phát lại nữa. Nhưng mẹ cứ nằng nặc bảo mẹ muốn ở trong bệnh viện thêm một thời gian nữa, nên anh đã chuyển cho mẹ sang nằm ở phòng VIP rồi. Biết làm sao được, tại mẹ cứ vừa khóc vừa bảo những tế bào ưng thư ấy sẽ tái phát nên muốn tiếp tục ở trong bệnh viện, như thế mới yên tâm... Em lúc nào qua thăm mẹ một lần đi. Tối nào đi làm về anh cũng qua bệnh viện xem tình hình mẹ thế nào rồi mới về nhà đấy. Mà dù những tế bào ung thư đó nó có tái phát lại hay không, mẹ cũng nhiều tuổi rồi, chẳng sống được bao lâu nữa đâu... nên...”
Anh Hai nói có ý như trách móc tôi. Chuyện này khiến tôi hơi bất ngờ. Vì tôi đoán hôm nay gặp tôi, chắc anh sẽ to tiếng mắng nhiếc tôi một trận vì tôi không chịu đến thăm mẹ đang nằm ở trong bệnh viện. Anh Hai đặt cả dao và nĩa xuống bàn ăn rồi cầm cốc rượu vang lên uống một ngụm. Vừa uống anh vừa thở dài. Có vẻ như anh chuẩn bị nói vào chủ đề chính rồi đây. Đúng là phong thái của người làm ở ngành liên quan đến pháp luật. Vì lúc đó khuôn mặt của anh bỗng trở nên nghiêm nghị giống với khuôn mặt của một công tố viên, (dù tôi chưa một lần nhìn thấy khuôn mặt của những người công tố viên lúc họ ngồi đối diện với phạm nhân bao giờ) nhưng cái phong thái cũng như cái thái độ hiện giờ của anh cứ làm tôi liên tưởng đến điều ấy.
“Đêm em say rượu ở khu I-Taewon, em đã nói chuyện ấy...”
Tôi hơi chột dạ. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cầm cốc rượu vang lên nhấp một ngụm.
“Yoo Jeong à, chuyện ấy là có thật hả?”
Tôi nhìn xuống mép bàn. Tôi không muốn nói thêm bất cứ một câu gì trong lúc này. Vì chuyện này còn khó nói hơn gấp ngàn lần chuyện người thân của người bị hại không cho cô Mônica gặp mặt, thậm chí là còn khó hơn cả việc đi giáo hóa những người tử tù. Đương nhiên bản thân tôi hiểu tại sao chuyện này lại khó nói đến vậy. Bởi vì chính tôi là người có liên quan trực tiếp đến vụ việc ấy.
“Anh xin lỗi. Từ sau hôm nói chuyện với em anh đã không tài nào ngủ được. Anh đã không hề biết đến chuyện ấy. Thực sự đấy. Hồi ấy mẹ chỉ bảo có ai đó trêu chọc em làm em bị sốc. Lúc đó anh nghĩ chắc em đang ở tuổi dậy thì nên đương nhiên có những nhạy cảm về giới tính, thế thôi. Nhưng thực sự... đến giờ anh vẫn không thể tin được chuyện ấy. Vì anh con bác cả bề ngoài nhìn đứng đắn tử tế là thế...”
“Thôi, anh đừng nói nữa”.
Người tôi run lên đến mức đánh rơi cả điếu thuốc đang cầm trên tay. Tôi lập cập châm lửa điếu thuốc khác và định đưa lên miệng hút nhưng không hiểu sao một lần nữa điếu thuốc lại rơi khỏi tay.
“Đúng rồi... mẹ đã nói đúng đấy, nên thôi anh đừng nhắc lại nữa... ” “Hóa ra... đó là sự thật à?”
Anh Hai tôi là một công tố viên. Anh đã gặp cả nghìn kẻ nói dối nên đương nhiên anh biết là tôi đang nói thật. Mắt anh từ từ đỏ au lên.
“Anh có một anh bạn là luật sư, nếu em muốn... anh có thể nhờ người đó khởi tố...”
Anh Hai vừa nói vừa đưa điếu thuốc lá lên miệng. Đây thật sự là một việc không hề dễ dàng chút nào. Yêu cầu kẻ đang là một chuyên viên cao cấp của một doanh nghiệp lớn nổi tiếng thế giới, kẻ vốn nổi tiếng là có nhân cách đạo đức tốt, đồng thời cũng là một tín đồ trung thành của đạo Cơ Đốc, bắt kẻ đó bồi thường tổn hại về tội cưỡng hiếp cô em họ cách đây mười lăm năm trước? Chắc chuyện này sẽ làm rúng động cả nước. Vì chẳng ai biết đâu là kẻ nói thật đâu là kẻ nói dối. Chứng cứ của vụ việc này chỉ là một câu nói của cá nhân tôi. Hơn nữa, tôi là một kẻ có tiền sử từng tự sát mấy lần, một kẻ uống nhiềurượu như bị nghiện lâu năm, một kẻ từng phải đi điều trị tâm lý tâm thần. Nếu tôi quyết định khởi tố vụ ấy, khả năng tôi sẽ phải nhận tội vu khống hay tội xâm hại đến danh dự và nhân phẩm của người khác là rất cao. Chẳng lẽ anh Hai không nghĩ đến những điều đó.
“Anh nghĩ rồi. Nếu em muốn, anh sẽ quyết làm đến cùng... dù anh có phải cởi bỏ bộ đồng phục ngành này hay không còn làm công tố viên nữa cũng được. Yoo Jeong à, nếu chuyện em nói là sự thật thì phải làm thế nào để hắn ta... vì chuyện ấy không thể chấp nhận được...”
Anh Hai đang tức giận và đau đớn đến mức không nói thêm được câu nào nữa. Tôi bỗng thấy có lỗi với anh. Vì chuyện của tôi đã xảy ra cách đây hơn mười lăm năm thế mà đến giờ nó vẫn còn làm cho anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Tôi thật có lỗi với anh. Anh bảo dù có phải từ bỏ chức vụ công tố viên, để bảo vệ em gái mình, anh cũng sẽ chấp nhận. Tự dưng tôi thấy có lỗi với anh.
“Anh lúc nào cũng sống đúng với lương tâm và trách nhiệm của một công tố viên. Và tất nhiên anh không phải trở thành công tố viên chỉ để làm cho mấy tên ăn trộm đáng thương kia trở thành những kẻ tội phạm, như em hay em dâu út vẫn thường nghĩ. Anh làm công tố viên để nói về lý lẽ và pháp luật trước mặt những người khác, thế nên nhiều lúc anh cũng cảm thấy đau lòng lắm khi anh bắt họ phải chịu tội. Anh không bao giờ cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình vì anh làm vậy để những người hiền lành tốt bụng có thể nhận được sự bảo vệ của pháp luật. Nói chính xác, anh muốn tất cả mọi người đều được công bằng trước pháp luật, anh muốn mọi người hiểu rằng dù họ có nhiều tiền, hay có địa vị cao trong xã hội, họ cũng không được làm những việc xấu”.
Trống ngực tôi đập thình thịch. Cứ như anh đang bới móc một cái vết thương đã có sẵn từ lâu trong người tôi vậy.
“Được rồi, anh ạ. Anh nói ra điều ấy với em như vậy là được rồi... em không sao đâu”.
Đây là câu nói rất thật của tôi. Tôi thấy mình vừa nhận được một sự an ủi rất lớn. Trước đây, điều tôi thực sự không chịu đựng được đó là tôi - người bị hại bỗng dưng trở thành một kẻ nói dối. Rồi những người mà tôi tưởng rằng luôn yêu thương, bảo vệ tôi, sẽ đứng ra trừng trị bất cứ kẻ nào có ý định xâm hại đến tôi, cuối cùng họ lại chỉ biết đứng đó cười nhạo tôi. Sự việc lần đó đúng là một cú sốc rất lớn đối với tôi, nhưng điều mà tôi cảm thấy phẫn uất hơn là phản ứng của mọi người trong gia đình tôi lúc ấy. Nhất là họ lại là những người mà tôi từng tin tưởng và yêu quý nhất. Nhưng anh Hai đã nói do anh không biết chuyện ấy. Mà cũng đúng thôi. Vì tôi cũng thế. Tôi cũng luôn cười nhạo chị dâu út, tôi cười nhạo chị ấy cả khi mẹ tôi nhìn cách ăn mặc của chị ấy rồi hỏi “Cái gì thế này?” Rồi trong thời gian qua anh Hai phải chịu những sự đau đớn giày vò gì, thậm chí cả những việc liên quan đến anh Ba và anh Út, tôi cũng có biết một chút nào đâu... Ngay cả sự ngạc nhiên tột độ của tôi khi tôi đi đến trại giam. Tôi đâu có biết những người ở đó họ nghèo đến nỗi một nghìn won cũng không có để đóng. Tôi cũng đâu có biết một người như Yoon Soo - một tử tù bị kết tội cưỡng hiếp một cô gái và giết hại một lúc ba người, lại có nụ cười trong sáng cũng như lại có thể khóc một cách đau đớn như thế. Vì không biết nên tôi chẳng thể làm được gì. Thế nên nếu nói theo Chúa Jesus, chúng ta chưa chắc biết hiện giờ chúng ta đang làm gì, và biết đâu chúng ta không phải là chúng ta mà chúng ta lại là “họ” thì sao.
Anh Hai đang tỏ ra vô cùng đau khổ. Tôi vỗ nhẹ tay anh rồi cố nở một nụ cười gượng gạo. Anh nói một cách nặng nề.
“Thôi, hôm nay đừng nên quyết định việc gì. Ta thử suy nghĩ kỹ hơn xem sao”.
“Anh này, nếu muốn kháng án thì phải làm thế nào?” Tôi nói sang chuyện khác.
“Ý em là người đang phải chịu án tử hình ấy. Nếu kháng án thì họ có cơ hội sống không?”
Khuôn mặt anh Hai bỗng chốc chuyển sang trạng thái mệt mỏi. Nó giống khuôn mặt mẹ tôi khi nói với tôi: “Mày giống y chang cô mày”.
“Kháng án... Đó là khi người ta bắt được kẻ phạm tội thật sự, hoặc người ta tìm thấy một chứng cứ mang tính quyết định có khả năng lật lại tình tiết vụ án, nhưng sao em hỏi vậy?”
Tôi hơi ngập ngừng.
“Anh ạ, em đang gặp một người tử tù. Người đó tên là Jeong Yoon Soo, chính là cái vụ hai mẹ con ở phường I-Mundong bị sát hại ấy. Kẻ phạm tội ấy, anh ta tuy không nói ra nhưng tất cả những người xung quanh anh ta đều nói anh ta đã nhận hết tội cho tên đồng phạm. Mà không chỉ mọi người xung quanh đâu, chính tên đồng phạm kia cũng có lần nói vậy đấy. Những lời nói đó phát ra từ chính miệng của tên đồng phạm nên đương nhiên đó là sự thật rồi. Tên đồng phạm đó đang bị giam giữ ở tỉnh Dae Jeon hay Won Ju gì đó và chỉ phải nhận có mười lăm năm tù giam thôi, nếu anh ta biết cải tạo tốt chắc sẽ được giảm án và có thể sớm được ra tù...”
Anh Hai nhìn tôi và hơi nhếch miệng cười như thể anh đang muốn hỏi tôi, tại sao tôi lại lôi chuyện đó ra và nói ở đây.
“Sao anh lại cười như thế? Giả sử nếu còn một con đường sống cho anh ta, em sẽ bảo anh ta kể lại hết toàn bộ sự thật...”
Anh Hai nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ con còn trẻ người non dạ. Nhưng có nhất thiết anh phải nhìn tôi với cái ánh mắt như vậy.
“Sự thật? Yoo Jeong à, cái vụ đó đã kết thúc từ lâu lắm rồi. Cảnh sát hình sự của nước Đại Hàn dân quốc này không phải là những đứa trẻ dễ bị lừa như em nghĩ đâu. Những tên tội phạm đó chúng có nói thật hay nói dối cũng chẳng có gì quan trọng...”
Anh Hai hình như không muốn nói thêm bất cứ một điều gì liên quan đến vụ việc này nữa. Anh rút một điếu thuốc và đưa lên miệng châm lửa hút.
“Người đó em đã gặp anh ta mấy lần rồi. Em biết anh ta không nói dối. Tất cả những điều trên em nghe lại từ một người quản giáo ở trại giam ấy. Ông ấy còn bảo lúc bị bắt anh ta chỉ nói là anh ta muốn chết càng sớm càng tốt. Hôm đầu tiên khi em đi gặp anh ta cùng với cô Mônica, anh ta cũng đã nhìn cô và nói rằng hãy mặc kệ anh ta, cứ để cho anh ta mau mau chết đi. Đấy! Vì anh ta muốn chết ngay nên anh ta cố ý nhận hết mọi tội lỗi về mình. Em tin anh ta. Anh biết thừa là em vốn dĩ không dễ tin người mà đúng không? Nhưng thực sự em đã tin anh ta. Vì sao à? Vì em cũng đã từng muốn chết mấy lần rồi nên em biết. Vì nếu em ở vào hoàn cảnh của anh ta, chắc chắn em cũng sẽ làm như anh ta. Anh ạ, con người anh ta có một điều mà em biết chắc chắn... đó là anh ta tuy đã làm những việc sai trái nhưng anh ta không nói dối...”
“Thôi... em đừng nói chuyện này nữa”.
Anh Hai đang tỏ ra tức giận, anh không thể kiên nhẫn ngồi nghe tôi nói tiếp được nữa. Tôi cảm giác như anh em tôi đang vui vẻ chơi đùa với nhau, đột nhiên mặt anh tối sầm lại rồi anh đẩy mạnh người tôi ra phía sau. Mới cách đây có năm phút, anh còn nói sẵn sàng cởi bỏ mũ áo, tước hiệu vì tôi cũng như sẵn sàng chịu đựng cả sự phê phán của xã hội để bảo vệ tôi, vậy mà bây giờ cứ như là anh đã biến đi đâu mất, thay vào đó là Moon Yoo Sik - một công tố viên của Viện kiểm sát Đại Hàn dân quốc đang ngồi lù lù trước mặt tôi. Tôi bỗng liên tưởng đến những cái gọi là “persona”, “nhân cách” - từ ngữ chuyên dùng trong các vở kịch của Hy Lạp - nó còn có nghĩa là mặt nạ, là vai diễn. Nói vậy thì mặt nạ của anh Hai đang nghiêng về phía nào?
“Viện kiểm sát Hàn Quốc, gớm, có cái quái gì vĩ đại hay ghê gớm ở đây đâu! Họ cũng có phải là Chúa trời đâu mà biết được hết mọi chuyện?”
Anh nghiêm nghị nhìn tôi như muốn nói: Những câu nói khác của em, anh có thể bỏ qua được chứ câu nói này thì anh tuyệt đối không.
“Giờ là thời đại nào rồi cơ chứ, đâu phải người ta chỉ nghe mỗi lời khai của tên tội phạm rồi tuyên án tử hình hay chung thân hắn ngay? Em tưởng mấy ông thẩm phán chỉ ngồi đó và nghe những kẻ có tội tự thú rồi đưa ra phán quyết luôn hả?”
Anh nói to như quát.
“Dù thế cũng có phải là họ biết được tất mọi sự thật đâu. Sự thật của vụ án chỉ có người trực tiếp chứng kiến và Chúa mới biết được thôi. Ngay ở Mỹ đấy, mỗi năm cũng có khoảng chục người vô tội bị xử tử chết rồi sau đó cảnh sát họ mới tìm ra được tên chủ mưu thực sự. Làm sao anh dám cam đoan rằng tất cả đều được xử đúng người đúng tội? Có nhiều người đã bị giết một cách oan ức đấy”.
“Không phải bị giết, mà là họ phải chấp hành án”.
Anh hình như đang vô cùng tức giận. “Có khác nào bị giết đâu”.
“Anh đã nói đó là chấp hành án mà”.
“Có khác gì đâu, kết cục thì họ cũng phải chết”. Anh thở dài. Tôi nói tiếp:
“Trước đây cũng có một người tên là Choi, đã bị kết án tử hình vì tội dùng bom phá cầu sông Hàn, cả người khá nổi tiếng tên là Oh Hui Ung, rồi cả mấy người bị kết án liên quan đến tội làm gián điệp nữa... Thậm chí còn có rất nhiều người khác đã bị kết án tử hình nhưng rồi về sau lại được thả tự do, vì người ta đã tìm được những thủ phạm thực sự. Mà những kẻ thủ phạm thực sự ấy toàn là do người ta tình cờ bắt được. Chứ có phải là do phía cảnh sát hay phòng điều tra hình sự cố tình muốn minh oan cho những người kia, nên họ dốc sức đi tìm thủ phạm đâu”.
Anh Hai lại thở dài lần nữa như thể anh đang muốn đứng dậy và bỏ đi khỏi chỗ này ngay lập tức. Tôi tiếp tục nói như van nài:
“Trước đây cũng có một vụ án liên quan đến một cảnh sát bị bắt vì bị tình nghi là giết người. Anh cũng biết chuyện ấy phải không? Ông cảnh sát ấy ngủ cùng với cô vợ hờ ở phòng trọ rồi bảy giờ sáng hôm sau thức dậy đi làm. Sau đó người ta phát hiện xác cô vợ hờ ấy ở trong phòng trọ. Rõ ràng ông cảnh sát đó biết ông ta sẽ trở thành nghi can số một, nên ông đã cố tình tạo ra một chứng cớ ngoại phạm bằng cách làm giả mạo tờ giấy điểm danh có ghi thời gian đến cơ quan sớm hơn so với thực tế. Nhưng không ngờ chuyện đó lại bị phát hiện và ông ta đã bị bắt. Ông cảnh sát ấy biết do mình đã tạo ra chứng cớ ngoại phạm giả mạo nên đương nhiên sẽ càng bị nghi ngờ hơn và không sớm thì muộn ông sẽ bị quy kết tội giết người. Thế nên ông ta đã dửng dưng nói luôn chính ông ta là thủ phạm. Vì sao à? Vì ông ta là cảnh sát nên ông ta biết quá rõ về pháp luật, khi sự vụ đã đến nước ấy dù có biện minh hay có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể thoát được tội giết người. Thế nên ông ta đã ngoan ngoãn tự thú để được nhận án tù chung thân. Nhưng trong năm đó cảnh sát lại bắt được một tên ăn trộm trong vùng, khi điều tra họ phát hiện ra chùm chìa khóa phòng trọ của cô vợ hờ kia. Cuối cùng họ khẳng định chính tên trộm đó mới là kẻ thủ phạm giết người chứ không phải ông cảnh sát kia. Rồi sau đó ông cảnh sát kia được minh oan và được thả tự do. Còn một vụ khác, vụ ở Kyeong Ju ấy, người bị bắt cứ nhất quyết nói anh ta không giết người, nhưng cảnh sát đã khôn khéo sử dụng các biện pháp nghiệp vụ và cuối cùng đã tìm được đầy đủ các chứng cứ khiến anh ta buộc phải nhận tội. Chuyện này còn được đăng trên sách giáo khoa như một ví dụ điển tình về sự chuyên nghiệp, cũng như tài trí thông minh của cảnh sát. Nhưng về sau cảnh sát mới biết là họ đã nhầm, kẻ thủ phạm thực sự lúc ấy mới bị bắt. Mà cũng là do ngẫu nhiên...”
Anh Hai tỏ thái độ khó hiểu.
“Em tìm hiểu cả những chuyện này từ bao giờ thế?”
Tôi lắc đầu. Tôi muốn hét lên, tại sao tất cả mọi người lại đều chỉ nghĩ được có đến vậy? Câu này cũng là câu mà cô Mônica thỉnh thoảng vẫn nói với tôi. Có lẽ tôi giống cô thật. Tôi bỗng muốn quay trở lại là Moon Yoo Jeong của ngày xưa, chứ không muốn là Moon Yoo Jeong đã bị thay đổi của hiện tại. Mà “persona” của tôi đang nghiêng về phía nào nhỉ? Tự dưng tôi để ý thấy những điều tôi nghĩ và nói từ nãy đến giờ chẳng ăn khớp gì với nhau. Mới năm phút trước đây tôi còn quả quyết tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh con bác cả, vậy mà bây giờ tôi cứ như vừa trở thành mẹ của Jeong Yoon Soo và đang cố gắng đi tìm người giúp cứu con mình vậy.
“Anh ơi...”
“Xem nào, dù anh có là tổng thống đi chăng nữa thì anh cũng không giúp được chuyện đó. Mà chính hắn nói là hắn không giết người hả? Em có biết mấy kẻ đó chúng chuyên ăn gian nói dối như cơm bữa hay không. Yoo Jeong à, hãy nghe lời anh. Anh biết em đang nghĩ gì nhưng ít nhất thì... anh biết rõ bản chất của những kẻ ấy... biết rõ hơn em nhiều”.
“Nhưng trong số ấy cũng có những người không như vậy mà. Con người ta đôi khi tự dưng muốn chết, hoặc tự dưng hành xử chẳng giống với bản chất vốn có của mình. Công nhận là những người ấy họ đã nói dối, nhưng ngay cả những người bình thường, cả anh cả em đôi khi cũng nói dối đấy thôi. Cũng giống như khi có ai đó nói rằng công tố viên của Đại Hàn dân quốc toàn là những thằng đểu thằng khốn, đó cũng có phải là sự thật đâu. Dẫu trên thế gian này còn có nhiều công tố viên xấu xa bỉ ổi hơn cả những kẻ giết người và ngược lại cũng có những kẻ giết người nhưng sống đẹp đẽ và cao thượng hơn cả thiên thần ấy chứ. Thế nên ta đâu thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được hết bản chất của họ. Vì mỗi người đều có những sự tình cũng như có những lý do riêng của họ mà”.
Anh Hai nhìn đồng hồ. Có vẻ như anh muốn nói anh đang rất mệt mỏi và muốn đi về. Khuôn mặt anh lúc này tỏ ra khó hiểu vì không biết nguyên cớ gì mà em gái mình tự dưng lại thích đi biện hộ cho loại người bất lương ấy.
“Chỉ cần cứu anh ta thoát khỏi tội chết thôi mà...”
Anh Hai lại cười. Thái độ ấy của anh như muốn nói: Lâu lắm rồi hai anh em mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau. Anh định đến đây để động viên em gái vượt qua nỗi đau ngày xưa, vậy mà kết cục... câu chuyện của hai anh em lại chuyển sang chiều hướng tồi tệ thế này.
“Ý em là chỉ cần cứu anh ta thoát khỏi tội chết thôi, chứ không phải đòi thả tự do...”
Anh Hai khoanh hai tay trước ngực, như muốn nói với tôi rằng đó là chuyện hoàn toàn không thể.
“Dù sao thì cũng chết mà. Giả sử bây giờ có cứu sống anh ta chắc gì anh ta đã sống được thêm quá năm chục năm nữa... Mà anh thấy sống trên đời này thích thú đến thế hay sao? Hay anh thấy đau bụng khi cứu người ta ra khỏi tội chết?”
Tôi nói một cách ác ý. Vì bên ngực trái của tôi lúc này đang đau đớn lắm. Nước mắt tôi như đang chực trào ra. Tôi thấy khuôn mặt của anh Hai đột nhiên trở nên trắng bệch. Tôi nhìn anh và từ từ nói tiếp:
“Anh ạ, em đã từng có ý định đi giết người, giết chết hắn!”
Anh quay sang nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa làm cho anh bị sốc.
“Thật đấy, em nói thật đấy. Không phải chỉ một lần đâu mà rất nhiều lần rồi, em muốn cầm dao xông vào căn nhà đó và đâm cho hắn một nhát cho hắn chết ngay trước mặt vợ con hắn. Con gái hắn giờ chắc cũng được khoảng mười lăm tuổi rồi. Em muốn giết hắn cũng như muốn làm cho hắn phải chết một cách đau đớn nhất. Dù có nghĩ đi nghĩ lại thế nào đi chăng nữa thì hắn ta - cái kẻ đốn mạt đó hắn không xứng đáng được làm người. Khi em nhìn thấy bức ảnh hắn chụp chung cùng với gia đình đăng tải trên báo, cũng như cả cái ảnh hắn vào nhà thờ cầu nguyện nữa... khi đó, em đã muốn chạy ngay đến chỗ hắn ở rồi đâm cho hắn chết luôn, anh có biết không?”
“Yoo Jeong à!”
Anh Hai run run nói. Tôi hạ giọng.
“Được rồi, em biết. Giết người là một hành động xấu. Chính vì thế nên em đã không làm. Thực ra em cũng không có can đảm và cơ hội để làm việc ấy. Nhưng giả sử em đã làm vậy thì sao nào? Em thấy hắn chẳng khác gì loại rác rưởi, cho hắn chết là đúng còn gì. Nếu em giết hắn, em sẽ trở thành kẻ sát nhân và người ta sẽ dẫn giải kẻ sát nhân là em đi xét xử, rồi cuối cùng họ sẽ treo cổ em lên. Đó là sự công bằng mà anh muốn nói đến phải không? Cũng là chuyện con người giết con người, có gì khác nhau đâu, vậy mà có người bị gọi là kẻ sát nhân, có người lại được gọi là đang tiến hành xử án. Người trở thành kẻ sát nhân thì phải chết để đền tội, còn người đang tiến hành xử án thì sau đó lại được thăng quan tiến chức. Đó là sự công bằng mà anh định nói đến phải không?”
Anh Hai nhìn tôi không chớp mắt cũng như chẳng biểu lộ một thái độ gì. Rồi sau đó anh hơi nhếch miệng cười.
“Yoo Jeong của anh dạo này hay lui tới khu trại giam nên bỗng trở thành một người tốt bụng quá nhỉ!”.
Anh nói xong câu ấy, cầm tờ hóa đơn đứng dậy và bước nhanh ra phía quầy thanh toán.
Chúng ta đang phải ngồi ở trong căn phòng giam chật chội dưới tầng hầm đầy mùi rêu mốc,
Cũng như đang phải rên rỉ chấp nhận sự trừng phạt của số phận.
Chúng ta - kết cục - đừng nên mang trong lòng những niềm hi vọng cũng như đừng mong nhận được sự tôn trọng.
Mà chúng ta nên bắt đầu học cách chấp nhận một cuộc sống cô đơn buồn bã không có lối thoát như thế này.
Alfred Delp - linh mục bị chết trong nhà tù của Đức quốc xã
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù