Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 13
au khi Eun Soo ra đi, tôi trở thành một kẻ sống lang thang bất cần đời. Tôi bắt đầu kết thân với những đứa bạn xấu. Những đứa bạn xấu... nhưng cũng không hẳn chúng là những đứa không tốt. Ít nhất chúng cũng cho tôi cái ăn khi tôi đói, cho tôi quần áo mặc lúc tôi lạnh, cho tôi rượu để uống lúc tôi khát cũng như đến thăm nom tôi lúc tôi bị bắt vào tù. Tôi ra tù rồi lại vào tù cứ như đi chợ, dần dần tôi đi vào trong bóng tối tự lúc nào. Với một kẻ chưa học hết cấp một như tôi, nhà tù chính là trường học tổng hợp. Ở đó tôi đã học được những kỹ năng phạm tội, học được sự oán hận, thậm chí học được cả việc đi trả thù nữa. Có cả nghìn người ở trong đó sẵn sàng dạy tôi làm thế nào để không bao giờ có cảm giác tội lỗi mỗi khi làm việc xấu, hay làm thế nào để có thể trở nên độc ác tàn nhẫn, ngổ ngáo và bất cần đời hơn. Những lần đi ăn trộm, ăn cắp hay mỗi khi tôi cảm thấy căng thẳng sợ hãi tôi thường lẩm nhẩm hát thầm bài Quốc ca. Làm vậy không phải để tôi nghĩ mình sẽ trở thành một người anh hùng như có lần Eun Soo từng nói, mà làm vậy đơn giản chỉ là để tôi không còn cảm thấy sợ hãi mà thôi.
13.
Chỉ có ba người chúng tôi ngồi trong phòng. Anh ta, tôi và ông quản giáo Lee. Anh ta ngồi im lặng ăn bánh pizza mà tôi vừa mua mang đến cũng như thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn tôi. Tôi vẫn chưa muốn bắt chuyện với anh ta. Tôi tự hỏi chẳng biết việc mình đang làm ở đây thế này có đúng không nữa. Ông quản giáo Lee tỏ vẻ sốt ruột hết nâng gọng kính lên rồi lại hạ gọng kính xuống mấy lần vì thấy tôi cứ ngồi im không nói một câu gì. Tôi cũng chẳng mang theo cuốn sách Kinh Thánh giống như cô tôi thường làm mỗi lần đến đây. Trong túi xách tay của tôi lúc này chỉ có mỗi thuốc lá, son môi, ví đựng tiền và một cái laptop cỡ nhỏ. Hình như anh ta đang có ý chờ đợi tôi nói một câu gì đó vì tôi thấy anh ta cứ liên tục liếc nhìn tôi từ nãy đến giờ. Ông quản giáo Lee cũng vậy. Dẫu biết thế nhưng tôi vẫn mặc kệ không nói gì vì thực tình tôi vẫn chưa biết mình nên nói gì. Bên ngoài kia đang là một mùa xuân vô cùng ấm áp và tươi đẹp nhưng ở bên trong này lại chẳng có gì ngoài một hàng rào xi-măng xám xịt. Tôi cảm giác như nơi đây chả có chút liên quan gì với những chồi non xanh tươi mơn mởn của mùa xuân, với dòng nước trong vắt mát lành đang chảy róc rách ở dưới chân cầu, hay với những bông hoa nho nhỏ xinh xinh như những vì sao trên cánh đồng xanh bất tận mà tôi đã nhìn thấy trên đường lái xe đến đây. Ở trong này, mùa xuân cứ như là đến hay không thì cũng chẳng có gì khác cả. Nhà văn Oscar Wilde đã nói một câu như thế này: “Khi ở trong tù, thời gian không phải đang trôi đi mà nó đơn giản chỉ là sự chuyển hoàn của những nỗi thống khổ”. Trong khoảng không gian gần bảy mét vuông ấy là bảy hoặc tám người đàn ông khỏe mạnh cả ngày chỉ ngồi nhìn mặt nhau. Dù là một cặp đôi nam nữ trẻ đang yêu nhau mà ở trong một căn phòng tù túng chật chội kiểu ấy trong vòng một tháng, chắc họ sẽ quay sang hoạnh họe cãi cọ hoặc sẽ muôn đời căm ghét lẫn nhau, huống chi với những người đàn ông này. Cô Mônica từng nói, những người đàn ông ấy cả ngày ngồi nhìn mặt nhau mà giữa họ không có xích mích, đánh cãi nhau hay có bất cứ một sát ý nào thì đã là một kỳ tích rồi.
“Thời tiết dạo này có vẻ ấm lên nhiều. Mấy chỗ bị phát cước vì lạnh của tôi lần trước bây giờ cứ thấy ngứa ngáy khó chịu thế nào ấy!”
Yoon Soo mở lời trước. Anh ta giơ hai bàn tay đang bị còng chặt lên vừa xoa xoa vào tai mình vừa nói.
“À... tôi...”
Cả anh ta lẫn ông quản giáo cùng quay sang nhìn tôi. Bỗng tôi có cảm giác như mình đang đứng trước mặt mấy đứa học sinh, à không... đang đứng trước mặt mấy con chiên đang định xưng tội thì đúng hơn.
“Tôi... hôm nay... không phải là do tôi muốn đến đây. Cả lần trước cũng vậy...”
Yoon Soo và ông quản giáo cùng quay sang nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Rồi khuôn mặt của Yoon Soo tự dưng trở nên tối sầm lại. Anh ta cúi gục đầu nhìn xuống dưới đất. Cứ như anh ta đang muốn nói với tôi rằng: “Hóa ra cô cũng là một kẻ giả tạo mà thôi. Tôi không muốn nhận thêm bất cứ một vết thương lòng nào từ những kẻ giả tạo giống như cô nữa”. Hay chí ít thì chắc anh ta cũng đang nghĩ rằng hóa ra mình đã đoán không lầm về cái động cơ dẫn tôi đến đây.
“Tôi... tôi không muốn nói dối. Tôi cũng ghét cả những câu nói sáo rỗng hay những câu chuyện vô vị nhạt nhẽo...”
Tôi cố lấy hết can đảm để nói. Yoon Soo vẫn cúi mặt nhìn xuống và không nói bất cứ một câu nào. Một lúc sau tôi mới thấy anh ta ngước mắt lên nhìn tôi và nói:
“Không sao. Tôi cũng tưởng hôm nay Sơ đến nên tôi mới ra đây. Nhưng nghe bảo là hôm nay Sơ phải đi đến bệnh viện vì có một bệnh nhân bị ung thư nặng, đang phải từng giờ từng phút đối diện với cái chết. Nếu Sơ bảo cô đến đây nói chuyện với tôi thay Sơ hôm nay thì... Chắc cô cũng không có nhiều thời gian nên cô cứ về đi... không sao đâu... Cô giáo... Tôi rất vui vì cô đã nói thật những suy nghĩ của mình”.
Vừa nói câu cuối cùng anh ta vừa đứng bật dậy và nhìn tôi một cách lạnh lùng. Lại thêm một lần nữa tôi cảm giác như ánh mắt anh ta đang chế giễu mình. Dẫu chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi nhưng rõ ràng tôi thấy trong ánh mắt ấy còn chứa đựng cả một sự hối hận, chắc anh ta đang hối hận vì trước đó anh ta đã trót kỳ vọng quá nhiều vào tôi. “Cô giáo” - nghe cứ như anh ta đang đứng ở một góc hẻm rồi ló đầu ra, nhổ toẹt cái từ ấy vào mặt tôi. Tuy vậy tôi lại có cảm giác như trong câu nói ấy của anh ta đang chất chứa một cái gì đó đau đớn lắm. Nửa thì như nó có ý nói rằng anh ta đã quá quen với những chuyện kiểu ấy, nửa thì như đang đau đớn chua chát. Anh ta đang cảm thấy rằng việc anh có thể tự tin đứng lên sau nhiều lần vấp ngã không phải là một việc dễ dàng như anh vẫn tưởng. Nhưng mãi về sau tôi mới biết hóa ra vì anh ta bị giam ở trong tù nên nếu không có ai đến tìm, anh ta cũng chẳng được gặp ai. Nếu không phải gặp một người thuộc ủy viên trong Hội đồng tôn giáo nhà thờ tại căn phòng này, thì dù mẹ anh ta có đến đây thăm, anh cũng chỉ có thể gặp mặt mẹ và ngồi nói chuyện được khoảng mười phút qua lỗ cửa chắn làm bằng mica ở phòng tiếp thân nhân. Vậy nên suốt cả tuần lúc nào anh ta cũng hồi hộp và chờ đợi để được gặp tôi và cô Mônica vào ngày thứ năm như thế này.
“Không phải tôi định nói là tôi sẽ đi ngay bây giờ đâu. Lý do hôm nay tôi thay Sơ Mônica mà cũng là cô ruột của tôi đến đây là vì... người bệnh nhân bị ung thư đó - người mà hôm nay cô đến thăm đấy chính là mẹ ruột của tôi. Tôi đã nhờ cô đi đến đó. Tôi bảo cô đến gặp mẹ tôi hộ tôi, còn tôi sẽ thay cô đến đây gặp anh. Vì thế nên... hôm nay tôi mới có mặt ở đây như thế này.”
Tôi vội vàng đứng lên nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói. Tôi hơi tỏ ra tức giận trước thái độ nóng vội vừa rồi của anh. Còn anh cứ đứng lặng im nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên pha lẫn chút khó hiểu như thể anh mới gặp tôi lần đầu tiên. Tôi thấy anh ta bắt đầu căng thẳng vì anh không biết phải nói gì với tôi lúc này.
“Tôi ghét mẹ tôi. Nếu tôi đi gặp bà ấy chắc tôi lại muốn chết lần nữa. Thế nên tôi đã chọn việc đến đây. Tất nhiên không phải là do tôi thích anh hay quý mến anh mà tôi chọn việc này... nhưng chí ít thì tôi cũng không hề ghét anh. Hơn nữa giữa chúng ta cũng chẳng có mối quan hệ gì, chẳng yêu nhau cũng chẳng ghét nhau... đương nhiên làm gì có chuyện tôi và anh sẽ ghét bỏ nhau. Sau một hồi suy đi tính lại, tôi thấy... so với việc tôi đi đến bệnh viện gặp mẹ việc đi đến đây tôi thấy thoải mái hơn, tốt hơn... Anh đừng hiểu lầm. Lý do tôi có mặt ở đây hôm nay chỉ có vậy.”
Tôi ngừng một lúc. Hình như không chỉ có anh ta mà cả ông quản giáo Lee cũng quay sang nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu.
“Tôi cũng không hiểu tại sao nhưng đúng là từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã thấy anh có một cái gì đó giống với tôi. Tôi không biết vì sao tôi lại có cái cảm giác ấy, tôi đoán có thể là... do anh ghét mẹ anh cũng như tôi ghét mẹ tôi vậy... Chắc là vậy.”
Yoon Soo vừa ngờ vực nhìn tôi vừa chầm chậm ngồi xuống ghế. “Tại sao cô lại có suy nghĩ ấy? Có phải cô đã đọc hết những bài báo viết về tôi?”
“Tôi đã đọc vài bài, nhưng là sau khi tôi đi gặp anh về. Những người ghét mẹ mình, nói cách khác họ là những người lớn lên không có tình yêu thương của mẹ. Họ lớn lên mà không nhận được tình yêu thương đáng ra họ có quyền được nhận ấy. Thế nên ở một góc nào đó trong tâm hồn họ đã không được hoàn thiện. Sự không hoàn thiện ấy luôn hiện lên ở trên khuôn mặt, và tôi đã nhìn thấy điều ấy ở anh.”
Tôi đã nghĩ đến sự có mặt của ông quản giáo Lee khi đó, nhưng mặc kệ, tôi vẫn quyết định nói ra những câu khó khăn ấy. Tôi đoán chắc khi nghe xong những câu tôi vừa nói, ông ấy sẽ không còn nghĩ tôi là một người tốt hay một người chuyên làm những việc vĩ đại nữa. Tim tôi tự dưng đập thình thịch. Tôi hơi hồi hộp. Không biết hôm nay ông ấy có về kể lại chuyện này cho vợ ông nghe, hay chí ít ông ấy cũng sẽ nói mấy câu vu vơ như: Cứ tưởng cô ấy có ý tốt nên mới đến đây thăm tù nhân, ai ngờ hoàn toàn không phải vậy. Tôi loáng thoáng hình dung ra nỗi lo sợ mà những kẻ giả tạo hai mặt thường mang.
“Đây là lần đầu tiên tôi nói ra điều này. Dù cậu tôi là bác sĩ khoa tâm lý và thần kinh học nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói với cậu tôi những điều ấy. Hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều cũng như đã tự hỏi mình tại sao tôi lại muốn đến đây? Hình như một phần cũng là do tôi muốn nói chuyện với anh. Thật sự nói ra điều này không hề dễ dàng đối với tôi. Tôi định chừng nào mẹ tôi còn ở trong bệnh viện, tôi sẽ còn đến đây. Nhưng đương nhiên nếu anh không muốn gặp thì tôi sẽ... không đến nữa”.
Ông quản giáo Lee ngồi im giả vờ như không nghe thấy những gì tôi nói từ nãy đến giờ. Còn Yoon Soo thì nhìn tôi chằm chằm, trong đầu anh đang xuất hiện những suy nghĩ hay những cảm tưởng mà trước đây anh chưa từng có. Và hình như anh vẫn còn đang có ý nghi ngờ tôi. Anh nhìn tôi như một con hươu đang cố ngỏng cái cổ cao ngoằng của nó rồi vểnh tai lên chăm chú lắng nghe mọi tiếng động đang phát ra xung quanh. Nhưng nhìn vào ánh mắt anh, tôi biết anh đang rất muốn tin vào những lời tôi vừa nói. Tôi nuốt nước bọt và quay sang nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trong bức thư anh viết lần trước, anh có nói không biết mùa xuân này có phải là mùa xuân cuối cùng của cuộc đời mình không? Vậy nên trong những ngày xuân cuối cùng của anh và có thể là của tôi nữa, tôi không muốn nói những câu chuyện tầm phào nhạt nhẽo mà mọi người vẫn thường hay nói. Vì chúng ta đều không có nhiều thời gian mà. Thế nên khi gặp nhau thế này, tôi muốn nói với anh những câu chuyện thực sự. Mỗi năm mùa xuân chỉ đến có một lần, nhờ anh mà tôi biết được điều ấy. Cũng như lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra để có thể được nhìn thấy mùa xuân như thế này, chúng ta đã phải chờ đợi đúng một năm. Và giống như anh, tôi cảm thấy biết đâu đây là mùa xuân đầu tiên nhưng cũng có thể là mùa xuân cuối cùng của cuộc đời mình. Trong một mùa có cả sự khởi đầu lẫn sự kết thúc - đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cùng một lúc hai cái sự việc ấy. Mùa xuân thì năm nào cũng đến một lần theo quy luật của tạo hóa, nhưng việc nó trở thành mùa xuân cuối cùng của một ai đó, hay chuyện cứ mỗi ngày trôi qua ta lại cảm thấy lo lắng bồn chồn... Rồi cả cái khoảnh khắc khi những dòng nước mát ngấm sâu vào trong thân cây, hay khi cây hoa kenari nở rộ vàng rực vào những ngày nắng, rồi cảm giác lần đầu tiên được trực tiếp chạm nhẹ vào chúng thì ta lại phải nói câu vĩnh biệt. Nói một cách dễ hiểu, những sự vật tồn tại trên thế gian này không phải hôm nay bỗng dưng chúng được trải rộng ra trước mắt ta, mà là hôm nay chúng ta đã cảm nhận được sự tồn tại cũng như vẻ đẹp thực sự của chúng, lần đầu tiên nhưng biết đâu cũng là lần cuối cùng. Nhờ anh mà tôi hiểu được tất cả những điều ấy. Và điều quan trọng hơn cả, đó là nhờ anh mà tôi biết được rằng tôi đã từng muốn giết chết một ai đó, kẻ đó không phải là bản thân tôi”.
Yoon Soo nhìn tôi bằng ánh mắt khá căng thẳng.
“Cô bảo cô muốn nói những câu chuyện thực sự với tôi. Vậy câu chuyện thực sự cô định nói ở đây là gì?”
“Tôi vẫn chưa biết. Nhưng nếu ta cứ nói chuyện thế này thì chắc sẽ có lúc biết được thôi. Tôi không thể nói với anh những câu nói hay hoặc những lời động viên xúc động giống như cô Mônica vẫn thường làm. Cô Mônica cũng đã nói với ông giám đốc trại giam ở đây, từ hôm nay trở đi tôi sẽ đến đây với tư cách là một người thuộc Hội đồng tôn giáo, tôi sẽ phải đeo cái phù hiệu này mỗi khi đến đây. Nhưng tôi lại chẳng biết gì về Kinh Thánh thậm chí gần mười lăm năm rồi tôi chưa đi cầu nguyện. Tôi cũng chẳng đi nhà thờ. Hồi ở châu Âu, tôi cũng có đến nhà thờ một vài lần để mua mấy tấm bưu thiếp. Tôi là một họa sĩ nhưng từ khi về nước đến giờ chỉ có duy nhất một lần tôi mở triển lãm tranh cá nhân, nhưng đã lâu lắm rồi tôi chẳng có cảm hứng vẽ thêm được một bức tranh nào. Tôi là một giảng viên đang giảng dạy, tại một trường đại học, tôi từng học và lấy bằng tốt nghiệp ở Pháp, nhưng cái trường mà tôi từng theo học ấy chỉ cần có tiền là bất cứ ai cũng có thể nhập học và tốt nghiệp được. Khi tôi đi giảng dạy hầu hết những giảng viên khác trong trường đều nhìn tôi với một ánh mắt dò xét, họ xì xào bán tán sau lưng tôi là tại sao một người như tôi lại có thể trở thành giảng viên được. Còn bọn sinh viên của tôi, chúng chẳng ngại mà nói thẳng vào mặt tôi, chúng bảo: “Thế gian này ở đâu chẳng vậy, con nhà giàu có tiền là có tất, con nhà giàu muốn gì mà chẳng được, hình như cô ta còn là con của giám đốc trường đại học này”. Tôi cũng đã nghĩ về tất cả những lời họ nói, vì họ đâu có nói sai điều gì. Lần trước khi tôi lái xe trong lúc say rượu rồi phải vào đồn cảnh sát, mấy ông cảnh sát ở đó cũng đã nhìn tôi và hỏi tôi là có bị điên hay có vấn đề gì về thần kinh hay không? Tôi khẳng định tôi không bị điên, tôi chỉ hơi đầu gấu tí thôi”.
Yoon Soo đang căng thẳng lắng nghe tôi nói bỗng phì cười. Cả ông quản giáo Lee cũng cúi đầu cười rúc rích. Tất cả mọi người bỗng dưng cùng cười làm cho bầu không khí trong căn phòng như đang tràn ngập ánh nắng của mùa xuân. Chính tôi cũng thấy buồn cười về câu mình vừa nói. Tôi để ý thấy nét mặt của Yoon Soo cũng như của ông quản giáo Lee bỗng nhiên trở nên tươi tỉnh hẳn.
“Tôi đã từng ba lần tự sát. Lần thứ ba vào mùa đông vừa rồi. Tôi đang phải đi điều trị thần kinh và tâm lý nên tôi đã hứa với cô Mônica là tôi sẽ đến đây cùng với cô. Ý tôi nói là không còn cách nào khác nên tôi buộc phải đến đây. Nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là một kẻ điên hay một kẻ có vấn đề về thần kinh. Chỉ là vì tôi ghét chính bản thân mình nên tôi muốn chết thế thôi. Bởi vì hồi tôi mười lăm tuổi...”
Không hiểu sao tôi lại muốn kể cho anh ta nghe câu chuyện ấy. Lúc đó tôi không hề cảm thấy xúc động hay đau đớn mà ngược lại tôi thấy thanh thản vô cùng. Và quan trọng hơn là tôi biết anh ta đang vô cùng chú tâm lắng nghe từng lời nói của tôi. Biết đâu hôm nay là lần đầu tiên nhưng cũng có thể là lần cuối cùng, người mà anh ta được gặp và nói chuyện là tôi thì sao. Trong cuộc đời tôi đã có ai chịu ngồi im và chú tâm lắng nghe những lời tôi nói như anh ta thế này đâu.
“Tôi... đã bị anh con bác ruột...”
Cổ tôi nghẹn lại. Cứ như là bao nhiêu uất ức, tức tưởi bấy lâu nay tôi phải chịu đựng bỗng đâu dồn về cùng một lúc. Tôi không thể nói tiếp cho hết câu. Tôi thấy tim mình đau nhói. Tôi mím chặt môi lại và ngồi im một lúc.
“Tôi... đã bị anh con bác ruột cưỡng hiếp, khi tôi đến nhà bác ấy làm mấy việc lặt vặt cho mẹ. Lúc đó hắn ta đã kết hôn và có con rồi...”
Đây là lần đầu tiên câu chuyện này được kể ra từ chính miệng của tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng cái từ “cưỡng hiếp”. Nếu bắt buộc phải kể cho một ai đó biết câu chuyện ấy, chắc chắn tôi vẫn sẽ chọn kể cho anh ta - cho người đang sống nốt mùa xuân cuối cùng của cuộc đời này nghe. Tôi cũng không hiểu tại sao. Chỉ đơn giản là tôi cảm thấy anh ta và tôi có rất nhiều điểm tương đồng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh ta, tôi đã nhận thấy những điều đó. Và quan trọng hơn, ở một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời này, chúng tôi - một kẻ sắp bị đem đi thi hành án tử hình và một kẻ cố ý tự sát để kết thúc cuộc sống - cũng cùng đi trên một chuyến tàu để tìm đến cái chết. Cả tôi và anh ta cùng có suy nghĩ là muốn tìm đến cái chết, nên chúng tôi đã làm rất nhiều việc sai lầm. Nhưng ngược lại qua những việc làm sai lầm ấy, chúng tôi đã nhìn thấu đáo được nhiều sự việc khác. Bởi vì cái chết - nó dường như lúc nào cũng mâu thuẫn với tất cả mọi thứ có giá trị nhất trên thế gian này, dù đó có là danh dự, tiền bạc hay là cái gì đi chăng nữa. Cái chết là thứ duy nhất trên thế gian này có thể cười nhạo vào những kẻ lúc nào cũng chỉ biết đến tiền, tiền và tiền. Cái chết, đó là việc mà ai trong đời dù giàu dù nghèo, dù hạnh phúc hay bất hạnh cũng đều phải trải qua một lần. Tôi tin anh ta có thể hiểu được con người tôi cũng như hiểu được hết những điều tôi đang nói.
Căn phòng im lặng không một tiếng động dù là nhỏ nhất. Ông quản giáo Lee và Yoon Soo đang nín thở lắng nghe từng lời tôi nói. Tôi cảm giác như anh ta đang căng thẳng và chăm chú lắng nghe tôi nói, hơn cả lúc anh ta bị ông chủ tọa phiên tòa đọc bản tuyên án tử hình. Thực ra khi tôi kể lại câu chuyện ngày xưa của mình và nói ra cái từ “cưỡng hiếp”, tôi không hề nghĩ trước thái độ cũng như phản ứng của anh ta sẽ thế nào. Đến khi vừa nói xong cái từ ấy, tôi mới chột dạ nghĩ lại chuyện anh ta đã từng cưỡng hiếp rồi giết chết một cô gái mới mười bảy tuổi. Nhưng trái với những suy đoán của tôi, anh ta chỉ ngồi thần mặt ra và im lặng nhìn tôi mà không nói một câu nào. Dường như trong ánh mắt của anh ta đang chứa đựng một sự đồng cảm, một sự thương hại, thậm chí là có chút hối hận khi anh ta hồi tưởng về quá khứ. Và tôi bỗng nhận ra rằng việc tôi nhắc lại cái kí ức đau đớn ấy của mình, cũng chẳng khác nào việc tôi đang động mạnh vào một vết thương chưa lành của anh ta. Nhưng tôi mặc kệ tất cả và quyết định nói tiếp:
“Sau đó tôi không thể có được những mối quan hệ bình thường với những người khác phái. Với những người tôi không yêu thì chẳng sao nhưng với những người tôi yêu thực sự thì tôi đã không thể... Thế nên với những người tôi yêu, tôi đã quyết định phải rời xa họ... Như vậy đấy, cuối cùng tất cả đã rời bỏ tôi...”
Khi nói câu cuối tự dưng tôi thấy mắt mình hơi cay cay. Đây là lần đầu tiên tôi nói một cách quá tỉ mỉ, chi tiết về bản thân mình cho người khác nghe. Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi lại cho anh ta biết cả cái điều đấy. Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ. Tôi vốn nghĩ tôi là một người khá cởi mở và dễ dàng bỏ qua mọi chuyện. Tôi thậm chí chẳng thèm để tâm đến chuyện ai đã chia tay tôi hay ai đã bỏ tôi mà đi. Tôi đã luôn nghĩ như thế. Vậy mà bây giờ khi ngồi nói chuyện với anh ta và nói ra cái câu ấy, tôi mới nhận ra từ trước đến giờ lúc nào tôi cũng cảm thấy bị tổn thương, bị đau đớn. “Hóa ra là vậy!” - Tôi thầm kết luận. Anh ta đang nuốt từng lời tôi nói cũng như anh biết tường tận sự xấu hổ đang hiện hữu trong con người tôi. Tôi biết vì tôi vốn quá quen với việc bị người khác từ chối mỗi khi định tâm sự những điều thầm kín xuất phát từ tận đáy lòng mình. Tôi biết vì tôi vốn là một người vô cùng nhạy cảm với những điều ấy... Lúc tôi nói câu cuối cùng, tôi thấy mắt anh ta bỗng hơi nhíu lại. Và chính trong cái khoảnh khác ấy, tim tôi cũng bỗng đập mạnh hơn. Tôi và anh ta - hai chúng tôi lúc này như đang đứng ở hai bên đầu của một sợi dây giăng qua một thác nước, nếu người này kéo đầu dây bên này thì ở đầu dây bên kia người kia cũng có thể cảm nhận được... Chuyện tôi hồi tưởng và kể lại cho anh ta nghe quá khứ của mình một phần có lẽ cũng là do tôi đang muốn an ủi anh ta. Tôi chỉ muốn nói: “Trên thế gian này không phải có mỗi một mình anh mới bất hạnh, mới đau đớn! Thế nên, anh đừng có lúc nào cũng mang bộ mặt ủ rũ như đưa đám ấy”, đại loại là vậy, tôi chỉ muốn nói điều ấy với anh ta.
“Tôi đã đọc gần như tất cả những bài báo viết về anh”.
Như để kìm lại những cảm xúc của mình, tôi chầm chậm nói. “Khoan đã...”
Ông quản giáo Lee chợt quay sang ngắt lời tôi. Còn Yoon Soo đang nhăn mặt lại.
“Tất cả những gì liên quan đến vụ việc ấy, theo quy định không được phép nói ở đây...”
Ông quản giáo Lee vừa nhìn tôi vừa nhẹ nhàng nói. Căn phòng lại trở về trạng thái yên lặng như lúc ban đầu. Tôi cũng không vội nói gì thêm. Nhưng vậy thì phải nói chuyện gì bây giờ nhỉ? Cái “vụ việc” ấy chính là động cơ dẫn tôi đến đây gặp anh ta mà, nếu loại trừ cái“vụ việc” ấy ra khỏi cuộc nói chuyện này thì ngay cả cái lý do duy nhất khiến anh ta phải đi gặp những người liên quan đến tôn giáo như tôi và cô Mônica cũng biến mất còn gì. Tôi thầm thắc mắc. Nhưng quy định của trại giam là vậy. Mà quả thật, tôi cũng không hề có ý định nói đến những cái gì liên quan đến các quy tắc quy định, cũng như tôi không có ý định nói những câu chuyện tầm phào không đâu vào đâu và nhất là tôi không thể nói những câu kiểu như cô Mônica hay nói, ví như: “Vì thế mà Chúa đã đến đây, Chúa đến để bảo với con rằng con là một người được quý trọng, được yêu thương”. Tôi không muốn nhắc tới những câu kiểu như tại sao Chúa lại “đến bên tôi”, cũng như “đến bên anh” rồi thì tôi là ai, anh là ai và “làm cách nào” để anh có thể trở thành một người được quý trọng, được yêu thương trên thế gian này.
Yoon Soo vẫn cúi đầu nhìn xuống như thể anh ta vẫn chưa hiểu hết ý của cái câu tôi vừa nói. Bức tranh Sự trở về của đứa con tội lỗi của Rembrandt được treo ngang ngay phía sau đầu của Yoon Soo. Đứa con tội lỗi trong bức tranh kia, hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy, nó vẫn đang quỳ gối ngồi im lặng như thế. Tôi chợt để ý đến đôi giày của nó, đôi giày ấy gần như đã bị rách toạc khiến cho bàn chân nó bị lộ cả ra ngoài. Còn ông bố trong bức tranh ấy, hôm qua cũng thế, hôm nay cũng thế, ông ta vẫn đang cúi xuống vuốt ve con trai của mình. Nhưng Rembrandt chỉ vẽ mỗi khoảnh khắc đứa con tội lỗi đó trở về mà thôi. Rembrandt không vẽ tiếp bức tranh nói về cảnh người bố ấy tha thứ hay mở tiệc thiết đãi con trai của mình. Đứa con ấy giờ đã biết quay đầu hối cải cũng như bố anh ta cũng đã tha thứ cho mọi tội lỗi của anh ta, nhưng dẫu có vậy thì hơn một trăm năm nay anh ta vẫn đang phải cúi đầu quỳ gối như thế. Anh ta mãi mãi không bao giờ có thể đứng dậy cũng như không bao giờ có thể bước chân được vào trong nhà. Tôi chợt liên tưởng đến những người tử tù đang bị giam giữ ở đây, giống như đứa con tội lỗi đang phải quỳ gối trong bức tranh kia, rồi đến một ngày nào đó họ cũng sẽ phải quỳ như thế khi ra pháp trường để người ta đưa sợi dây thòng lọng vào cổ.
“Chú quản giáo Lee, tôi định nói về những câu chuyện liên quan đến bản thân tôi thôi, tôi không phải là người của viện kiểm sát hay của cánh nhà báo, tôi cũng không có ý định phê phán hay có ý gợi lại những cái gì liên quan đến vụ án ấy...”
Ông quản giáo Lee nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn tôi và gật đầu. Tôi lại quay sang nhìn Yoon Soo. Ánh mắt anh ta lúc này trông đầy vẻ tò mò pha lẫn một chút căng thẳng cứ như đứa trẻ lớp một ngày đầu đi học được bố mẹ dắt tay đến trường. (Mà thực ra tôi cũng không biết là anh ta đang căng thẳng hay là đang hoài nghi mình nữa). Vì anh ta lúc này trông cứ ngây ngô như kiểu lần đầu tiên gặp phải một con người khó hiểu như tôi.
“Nói thật là tôi chưa biết anh là người như thế nào. Mà tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ rằng tôi sẽ tìm hiểu về con người anh thông qua những bài báo kia. Báo chí thì luôn viết về những sự vụ kiểu ấy nhưng làm sao họ biết được lý do hay bối cảnh tạo nên những vụ việc ấy chứ. Thậm chí chính những bối cảnh ấy mới quan trọng nhưng mọi người có ai quan tâm hay để ý đến đâu. Ví dụ như anh A đang định cầm dao cắt cổ ai đó nhưng anh ta lại cắt nhầm vào sợi dây đang treo cổ người ta, còn anh B đang định cầm dao đi cắt sợi dây treo cổ để cứu người nhưng anh ta lại cắt nhầm vào cổ của người ta khiến người ta bị chết. Hai hành vi này tuy có giống nhau nhưng kết quả chúng đem lại lại hoàn toàn khác nhau. Anh A được người ta tuyên dương ca tụng còn anh B bị xử tử hình. Vì mọi người thường chỉ nhìn vào mỗi kết quả của hành vi rồi phán đoán. Chẳng có ai xem được hay nghe được những suy nghĩ bên trong của người khác cả. Vậy nên mới nói tội lỗi và hình phạt - quả nhiên chúng có thực sự là thỏa đáng hay không. Một hành vi sẽ tạo ra một sự thật nhưng bản chất của cái sự thật ấy thì lại luôn luôn đi trước hành vi. Vì vậy chúng ta phải đi tìm bản chất bên trong của sự thật ấy, chứ đừng chỉ nhìn vào mỗi cái sự thật bên ngoài. Nhờ gặp anh mà tôi đã có những suy nghĩ như thế đấy. Tôi còn nghĩ nếu giờ có ai đó viết báo kể về tôi, chắc họ sẽ viết về tôi kinh khủng hơn anh gấp nhiều lần. Ví dụ như: Cô gái có tên là Moon Yoo Jeong đã ba lần tự sát mà không chết. Dù cô ta đã đi điều trị thần kinh và tâm lý nhiều lần nhưng cô ta vẫn cứ thích tự sát. Lý do ư? Chẳng ai biết. Hết! Tôi đoán họ sẽ viết về tôi vậy đấy...”
Tôi thấy anh ta đang chớp chớp mắt liên tục. Nếu không gặp trực tiếp anh, hoặc nếu không có cô Mônica dẫn tôi đến đây thì chắc chắn tôi sẽ chỉ biết đến anh thông qua một loạt các bài báo kia. Cũng như tôi sẽ phỉ nhổ vào mặt anh một câu cộc lốc: “Thằng đểu!” Hết! Nhưng mọi chuyện đâu có kết thúc đơn giản như vậy. Kể cả cái chết, đến lúc này tôi lại nghĩ cái chết cũng không phải là một sự kết thúc. Nếu nói như Rainer Maria Rilke - nhà thơ người Đức thì có thể sau khi chết người ta mới được trưởng thành.
“Tôi hơn anh ba tuổi. Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau nên biết đâu trước đây có lần tôi và anh đã từng tình cờ gặp nhau ở đâu đó rồi mà cả hai đều không biết. Nhưng nói thật, từ lần đầu tiên bước chân vào đây hồi mùa đông năm ngoái, tôi đã không thể tin nổi là trên thế gian này cũng có những con người như anh. Nói chính xác hơn là trước đó tôi cứ tưởng trên thế gian này chỉ có mỗi một mình tôi bất hạnh. Tôi đã tưởng ai trên đất nước này cũng hạnh phúc, cũng may mắn duy chỉ có mỗi mình tôi là kẻ bất hạnh. Tôi luôn nghĩ thế nên tôi đã làm cho tôi bất hạnh hơn gấp nhiều lần. Nhưng từ khi đến đây tôi mới biết được sự thật về con người mình, cũng như biết rằng mình đã sai hoàn toàn. Rồi có khi tôi còn tự hỏi, sao tôi cũng là một kẻ bất hạnh nhưng tôi lại không phải ở đây? Vì nơi đây cứ như là một nơi tập hợp tất cả những kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng có rất nhiều người đang phải ở trong đây đã gây ra rất nhiều tội lỗi cho thế gian này. Rồi đằng sau những tội lỗi mà họ đã gây ra, lại có biết bao nhiêu con người khác ở bên ngoài kia cũng đang phải chịu bất hạnh đau đớn. Tôi muốn biết tất cả những chuyện ấy. Tôi muốn biết tại sao tôi lại được ở ngoài kia trong khi anh lại phải ở trong này? Hình như càng nói chuyện với anh, tôi càng biết thêm được nhiều điều về bản thân mình. Tôi muốn biết tại sao tôi lại bất hạnh cũng như tại sao tôi chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc? Anh có hiểu những gì tôi đang nói không?”.
Yoon Soo đang ngồi im và trầm ngâm giống như một bức tượng điêu khắc, thấy tôi hỏi anh ta chợt ngước mắt nhìn lên và từ từ gật đầu.
“Không phải tại tôi thừa thời gian nên tôi mới đến đây đâu. Bình thường như trước đây cứ vào thứ năm hàng tuần, tôi có tiết dạy nên dù có muốn thì tôi cũng không thể đến đây. Nhưng thật tình cờ là ở học kỳ này tôi lại trống tiết đúng vào ngày thứ năm, và rồi do mẹ tôi phải nhập viện nữa, thế nên... Đấy! Có nhiều việc tự dưng tình cờ xảy ra cùng một lúc nên mới có lý do cho tôi đến đây thế này. Trước đây tôi chưa từng đi giúp đỡ ai cũng như chưa bao giờ đi làm tình nguyện. Mà nói thật, tôi rất ghét làm mấy công việc ấy, dù tôi có lòng tốt thì tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đi giúp đỡ hay đi động viên ai cả. Chính xác dù tất cả mọi người xung quanh tôi có đi làm tình nguyện hết đi chăng nữa, tôi cũng không đi đâu. Đơn giản vì tôi ghét bị thiệt thòi. Tôi nói thế để anh hiểu do tôi đang muốn nhận được một cái gì đó từ anh nên tôi mới đến đây và nói chuyện với anh thế này. Thế mới công bằng chứ, đúng không? Thôi bây giờ đến lượt anh nói.”
Chúng tôi đã chính thức bắt đầu gặp nhau từ mùa xuân năm ấy. Nhưng cuộc gặp mặt của chúng tôi bất kể lúc nào cũng có thể trở thành cuộc gặp mặt cuối cùng. Vì chẳng ai biết được một tử tù như anh ta lúc nào sẽ bị đưa ra pháp trường xử tử. Người tử tù là người đã được định đoạt sẵn số phận, họ chỉ đang ở đây để đợi ngày phải chết mà thôi. Họ không được đi đến trại cải tạo mà bị bắt buộc phải ở mãi trong trại giam Seoul này. Trại giam Seoul - cái tên nó đã gây cho người ta một sự hiểu lầm về mặt địa lý. Vì trại giam Seoul không phải là nằm ở Seoul mà lại nằm ở Ui Wang. Nhưng dù thế thì người ta vẫn gọi tên nó là “Trại giam Seoul”.
Cứ như thế, cái từ “lần cuối cùng” lúc nào cũng được tôi và anh ta đặt vào trong dấu ngoặc kép. Khi gặp và nói chuyện với nhau chưa một lần nào chúng tôi quên rằng trong cái dấu ngoặc kép đó có cái từ ấy. Thứ năm tuần nào tôi cũng đi gặp anh ta khoảng ba tiếng từ mười giờ sáng đến một giờ chiều. Cô Mônica đã nói giả sử có đem vất vào thùng rác ba mươi phút vô ích trong cuộc đời tôi, thì ba tiếng ấy cũng vất được đến sáu lần. Tuy nhiên, dẫu cả thế gian này có đang tràn ngập sự ấm áp ngọt ngào của mùa xuân, ở trong trại giam này lúc nào cũng chỉ có sự lạnh lẽo và tăm tối. Ai đó đã nói nơi này chẳng khác gì nơi cái chết đang tồn tại, ánh sáng của thế gian này càng lung linh và lộng lẫy bao nhiêu thì nơi này càng trở nên âm u và tăm tối bấy nhiêu.
Khuôn mặt của Yoon Soo đã trở nên tươi tỉnh hơn trước rất nhiều. “Sau khi bị tuyên án tử hình, tôi được người ta cài một cái thẻ màu đỏ lên trên ngực áo nhưng tôi lại không hề để ý. Rồi đến một hôm, lúc đi bộ ngoài hành lang tôi đã nhìn thấy xa xa có một người đang đeo một cái thẻ màu đỏ trên ngực đi về phía tôi. Lúc đó tôi hơi có cảm giác sợ hãi. Tôi thầm nghĩ chẳng biết anh ta đã gây ra tội tình gì mà lại phải đeo một cái thẻ màu đỏ như thế nhỉ? Lúc anh ta đi ngang qua tôi, tôi đã không dám nhìn vào mặt anh và phải bước vội đi để tránh. Tại lúc ấy tôi thấy rất sợ. Rồi lúc về phòng giam, ăn cơm xong và nằm nghỉ ngơi, tôi mới để ý thấy cái thẻ màu đỏ mà tôi đã nhìn thấy trên ngực áo của người tù ban nãy hóa ra cũng đang được cài ở trên ngực áo mình”.
Chúng tôi cùng cười. Yoon Soo đưa đôi bàn tay vẫn đang bị còng, nâng cốc cà phê đưa lên miệng uống và lại cười.
“Là tử tù nên ở đây chẳng có ai dám động vào tôi cả. Lần trước vào ngày Tết, bữa ăn sáng hôm ấy cũng có bát canh bánh gạo, tuy nhiên tất cả mọi người ở đây chẳng ai ăn hết được một bát. Giống như lần trước cô từng nói ấy, tất cả mọi người ở đây ai cũng bất hạnh, ai cũng không được đoàn tụ cùng gia đình mình, thế nên khi ăn canh bánh gạo ngày Tết ai cũng rơm rớm nước mắt. Người thì khóc vì nhớ mẹ già, người thì khóc vì nhớ vợ ở nhà đang đau ốm, người thì khóc vì thương các con mình đang bơ vơ không ai chăm sóc, người thì khóc vì buộc phải cắt đứt quan hệ với vợ... Nhưng tất cả bọn họ bỗng cùng nhìn tôi và thay đổi nét mặt. Tôi biết chắn chắn là họ đang nghĩ chí ít thì họ cũng may mắn hơn tôi vì tôi sắp phải chết cơ mà. Họ nhìn tôi một cách ái ngại rồi cùng bảo nhau: “Ăn thôi, ăn thôi”, sau đó họ bắt đầu ăn một cách ngon lành. Lúc ấy tôi đã phát hiện ra một điều: Vì tôi là tử tù nên tôi có thể mang đến cho những người khác một điều gì đó tốt đẹp. Cả cuộc đời tôi chưa một lần mang đến cho ai điều gì tốt đẹp, thế mà bây giờ khi trở thành tử tù tôi lại có thể làm được điều ấy. Tôi kể chuyện này chẳng biết có phải là chuyện mà cô muốn nghe hay không?”
Thực sự, tôi không biết là mình nên cười hay nên trả lời anh ta thế nào.
“Lần trước cô đến đây rồi nói với tôi rằng cô ghét bị thiệt, cũng như là chúng ta hãy cùng công bằng với nhau. Chắc cô không biết là tôi đã vui sướng đến thế nào đâu. Tôi - một kẻ chẳng có cái gì cho ai, rồi lại còn bị còng tay thế này, đến tiền mua đồ sinh hoạt trong trại còn chẳng có chứ chưa nói gì đến chuyện có tiền cho ai, rồi tôi cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, chẳng được học hành đến nơi đến chốn, thậm chí lại là một kẻ tử tù sắp bị đem ra pháp trường xử tử... Với một kẻ như tôi mà cô lại bảo rằng cô ghét bị thiệt với tôi và chúng ta hãy công bằng với nhau. Lúc nghe cô nói vậy tôi nghĩ đúng là cô cũng có hơi đầu gấu thật”.
Cả ba người chúng tôi cùng bật cười.
“Thế nên từ giờ tôi sẽ nói chuyện với cô. Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ thử trở thành một kẻ giả tạo. Chính xác là tôi sẽ quyết định thử làm một tín đồ tôn giáo. Cô biết không, vào đợt Giáng sinh vừa rồi tôi đã nhận lễ rửa tội cũng như đang bắt đầu học các giáo lý của tôn giáo. Đức Cha Kim đã đến đây. Chắc cô cũng biết chuyện này, chuyện anh em tử tù trong trại đã quyết định nhịn ăn bữa trưa coi như là một cách hy sinh bản thân để cầu nguyện cho Đức Cha mau khỏe lại, và cứ như là một kỳ tích ấy, Ngài đã khỏe lại thật. Tuy tóc của Đức Cha có rụng gần hết cũng như trông Ngài có vẻ gầy đi nhiều, nhưng dù sao thì Ngài cũng đã khỏe trở lại. Ai ai cũng bảo việc ấy đúng là một kỳ tích. Và chắc cũng vì thế nên có thêm rất nhiều người trong này đã quyết định đi học các giáo lý tôn giáo, cả tôi cũng vậy, tôi cũng đã học và quyết định sẽ thử tin vào cái gọi là “kỳ tích” một lần. Tuần trước Sơ Mônica có gửi thư cho tôi, Sơ nói rằng kỳ tích giống như một phép ảo thuật, nó biến gạch đá thành bánh mì, biến con cá thành người, cũng như kỳ tích nó làm cho con người ta thay đổi... Tôi không tin vào kỳ tích cho lắm, nhưng với một kẻ như tôi, nếu từ giờ có thể sống một cuộc đời khác thì đó cũng giống là một kỳ tích rồi và tôi muốn thử cái cảm giác đó. Chắc cô không biết chứ... vì tôi cũng hơi đầu gấu tí mà”.
Những câu anh ta nói khác xa với những gì tôi đã nghĩ trước đó. Và khi anh ta nói cái câu cuối cùng thì cả ba người chúng tôi lại cùng nhau ôm bụng cười nắc nẻ.
“Nhưng vì cô bảo là cô không thích tôn giáo nên tôi sẽ không nói đến những chuyện liên quan đến tôn giáo. Vậy là công bằng nhé. Vì tôi cũng vốn không thích bị thiệt, nên tôi cũng không muốn thấy người khác phải chịu thiệt thòi”.
Yoon Soo nhắc lại nguyên xi mấy câu nói mà có lần tôi đã từng nói. “Được thôi”.
Tôi trả lời.
“Lần trước sau khi gặp và nói chuyện với cô xong, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nói chuyện... nói những câu chuyện thực sự, có vẻ như đây là điều tôi cũng rất muốn, dù tôi chưa biết là nói chuyện theo kiểu ấy thì phải làm thế nào, nhưng quả thực là tôi rất muốn thử. Ở thế gian này có những câu chuyện thật, nhưng cũng có cả những câu chuyện giả - nhờ cô mà tôi biết được điều ấy. Rồi cũng nhờ có cô mà lần đầu tiên tôi biết được rằng một người như cô, một người được sang Pháp du học rồi khi trở về đã trở thành một họa sĩ, một giảng viên, gia đình lại giàu có chẳng thiếu thốn thứ gì, vậy mà cũng là một người không có hạnh phúc...”
Anh ta ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt anh tỏ ra đầy vẻ thông cảm. Tôi cười. Mấy đứa bạn của tôi cũng có lần nói như thế: “Tóm lại thì mày còn thiếu cái gì nữa hả?”. Rồi cả mẹ tôi, cả các anh trai của tôi nữa, tất cả họ cũng từng một hai lần nói câu ấy. Chỉ có duy nhất một người - đó là cô Mônica, cô chưa bao giờ nói câu ấy với tôi. Ngược lại, có lần cô còn bảo: “Cái nghèo của những người giàu đáng sợ và khủng khiếp lắm!”
“Đúng vậy đấy. Việc này đúng là một việc khó tin. Tôi trước đây đã vô cùng căm ghét những người giàu có, thậm chí tôi còn nghĩ tôi phải giết chết hết tất cả bọn họ... Tại trước đây tôi cứ nghĩ rằng những người giàu có lúc nào cũng được sống trong nhung lụa, trong sung sướng hạnh phúc cũng như họ luôn có tất cả mọi thứ trên thế gian này nên dù họ có bị giết chết đi thì cũng chẳng có gì phải hối hận. Tôi đã nghĩ thế đấy. Vậy mà với một cô gái trẻ trung xinh đẹp lại có mọi thứ như cô... thế mà lại có nỗi đau ấy...”
Yoon Soo liếc mắt sang nhìn thái độ của tôi. Bị cưỡng hiếp - hình như anh ta không dám nói thẳng ra cái từ ấy nên mới nói nhát ngừng như thế. “Tôi không tin cô đã định tự sát mấy lần đâu”.
Câu nói của anh ta nghe rất thật, cứ như là nó được xuất phát từ tận đáy lòng vậy. Vì tôi thấy lúc ấy anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt chứa đầy lòng thương cảm. Đây là lần đầu tiên có một người con trai nhìn tôi với ánh mắt ấy. Rồi một lúc sau anh ta ngẩng hẳn mặt lên và nói:
“Sau khi gặp cô tôi mới biết được rằng... trên thế gian này... cũng có một cô gái như cô... cũng có một người có những đau khổ đến mức muốn chết đi giống tôi. Vậy hóa ra người giàu cũng có những đau khổ, hóa ra dù người ta có được học nhiều thì cũng không có nghĩa là biết hết mọi thứ. Đây là lần đầu tiên tôi biết được rằng việc cưỡng hiếp một người con gái nó còn tàn nhẫn và tồi tệ hơn cả việc giết người. Hôm trước, lúc đi gặp cô về tôi cứ ngồi một mình lẩm bẩm nói câu xin lỗi, xin lỗi thay cho cái kẻ ấy. Tôi đã lẩm bẩm như vậy suốt... rồi tôi nghĩ lại cái ngày đấy... cái ngày mà cô bé mới có mười bảy tuổi ấy...”
Anh ta ngừng nói và giơ đôi tay đang bị còng lên che mặt. Đôi tay anh ta lúc ấy đang chụm lại như kiểu người ta đang ngồi cầu nguyện.
“Thực sự là... tôi thực sự xin lỗi... dù tôi biết rằng câu xin lỗi nó không phải là tất cả, cũng như nó chẳng thể thay đổi được gì lúc này... nhưng... tôi xin lỗi... xin lỗi. Dù có phải chết mới trả được hết tội lỗi ấy, tôi cũng sẽ chấp nhận chết đến mười lần... Ngày xưa, khi cảnh sát họ nêu tội của tôi ra, tôi chẳng có một chút mảy may hối lỗi, cũng như chẳng thấy mình có tội lỗi gì cả, cho dù họ có treo cổ tôi ngay lúc đó tôi cũng vẫn nghĩ vậy. Tôi chẳng biết tại sao nữa... chẳng biết tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy có lỗi thế này...”
Anh ta nhắm mắt lại. Nước mắt anh ta lăn dài trên má. Tự dưng tôi cảm thấy người có tên là Jeong Yoon Soo - kẻ chủ mưu vụ giết người ở phường I-mundong, với người có tên là Jeong Yoon Soo - người đang ngồi đối diện và nói chuyện với tôi lúc này, chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Thậm chí tôi còn nghi ngờ con người này, kẻ từng làm trò bỉ ổi với một cô gái mới mười bảy tuổi cũng như từng ra tay giết chết mấy người liền một lúc, lại là anh ta. Và tôi thật sự muốn hỏi anh câu mà cô Mônica vẫn thường hỏi tôi: “Có nhất thiết phải làm như thế không hả?”
“Mỗi khi tôi nhớ về khoảng thời gian ấy, không biết có lúc nào đó cô sẽ hỏi tôi về khoảng thời gian ấy không... nhưng thực sự là tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm những việc ấy. Tôi có cảm giác cứ như là tôi đang xuất hiện ở trong một bộ phim nào đó, khi tôi bắt người phụ nữ đó làm con tin, cũng như khi tôi bị người ta bắt rồi áp giải đi, cứ như con người ấy không phải là tôi. Nhưng thực tế kẻ gây ra những chuyện ấy vẫn là tôi, chính tôi đã làm những việc ấy chứ chẳng phải là ai khác. Tôi biết rằng bây giờ tôi không thể níu kéo cũng như không thể thay đổi được điều gì, thậm chí tôi cũng không đủ can đảm để nói câu tôi đã sai hoặc cầu xin họ tha thứ... nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra một điều rằng... kẻ có tội... là tôi!”
Cả người anh ta run lên bần bật. Ông quản giáo Lee đang ngồi cạnh đó cầm hộp khăn giấy lên rồi đưa vào tay anh. Anh nhận lấy và giật mấy tờ giấy đưa lên lau những giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán.
“Và...”
Anh ta nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy ướt nhẹp mồ hôi rồi lại nói tiếp:
“Và cả việc con người với con người khi nói chuyện phải dùng kính ngữ với nhau... cả cách gọi “cô” xưng “tôi” khi nói chuyện như thế này nữa. Thực sự đây là lần đầu tiên tôi biết được những điều ấy... và lần đầu tiên trong đời tôi thấy ngôn ngữ nước mình thật đẹp, thật phong phú”.
Hôm đó tôi đã mang một túi cơm hộp đến cho anh ta, chính xác là tôi đã mang một hộp cơm cuốn lá rong biển đến. Tôi còn mang cả dĩa theo vì sợ tay anh ta đang bị còng nên không thể cầm đũa ăn được. Vậy mà anh ta không ăn một miếng nào. Ba người chúng tôi, cả tôi, cả Yoon Soo va cả ông quản giáo Lee, đều chỉ ngồi uống nước trà.
“Chú Lee cũng nói gì đó đi ạ. Hai chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau thế này chẳng được nhận lương cũng như chẳng được ai cho tiền, còn chú thì vừa được ngồi nghe chuyện lại vừa được nhận lương...”
Tôi vừa dứt lời, ông quản giáo Lee quay sang nhìn tôi và cười sung sướng.
“Tôi chẳng biết nói gì, cũng như chẳng biết góp chuyện thế nào. Nếu bắt buộc phải nói một câu hay một điều gì đó về mình thì... giống như hai vị... thực ra tôi cũng khá là đầu gấu”.
Cả ba người chúng tôi lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chúng tôi- ba kẻ đầu gấu - không biết từ lúc nào bỗng trở nên thân thiết như những người bạn. Và trong cái khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ... từ cái chết đến sự bất an, từ những kí ức không mấy tốt đẹp đến những khoảng thời gian bị ám ảnh, bị nhận sự trừng phạt... tất cả như đều tan biến đi đâu hết.
Cứ như thế chúng tôi ngồi với nhau mỗi tuần, ba tiếng.
Trừ những người bị nhận hình phạt ra,
Thì chế độ tử hình là chế độ chẳng có liên quan gì đến những người bình thường như chúng ta cả.
Vì nó chỉ có ý nghĩa với những người bị nhận hình phạt đó.
Họ phải chịu đựng sự đau đớn về mặt tinh thần nhiều tháng trời, Cũng như họ tuyệt vọng vì thể xác và tinh thần của họ sẽ buộc
phải chia làm đôi.
Còn chúng ta - chúng ta không cần bất kỳ một ý nghĩa nào của chế độ tử hình
Nhưng chúng ta cần biết bản chất của chế độ tử hình là gì. Chúng ta hãy công nhận rằng bản chất của chế độ tử hình, đó là
sự-trả-thù.
Albert Camus - Suy nghĩ về tội tử hình
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù