Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 10
rái với suy nghĩ của nhiều người, khi biết chuyện anh em tôi sẽ bị buộc phải vào trại giáo dục thanh thiếu niên thì tôi lại cảm thấy thanh thản vô cùng. Giờ ngồi nghĩ lại thấy việc ấy đúng thật buồn cười nhưng do lúc đó tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, rằng thế là từ giờ trở đi mình sẽ không phải lo đi kiếm cái ăn qua ngày nữa rồi. Và từ giờ trở đi tôi cũng sẽ chẳng phải lo đi tìm chỗ ngủ, sẽ chẳng phải xỏ chân vào đôi giầy thể thao đã rách bươm mà cố ý không đi tất dù ngoài trời có lạnh cóng như cắt da cắt thịt. Rồi cả cái cảm giác cô đơn lúc đứng cạnh ga tàu điện ngầm với Eun Soo, khi chưa đầy một phút bao nhiêu người từ đâu túa ra cùng một lúc rồi tự dưng lại biến đi đâu mất mà không hề để lại một chút dấu vết nào, cái cảm giác cô độc cứ như chỉ còn hai anh em tôi lẻ loi, trơ trọi trên thế gian này. Thậm chí đến cả suy nghĩ hai anh em tôi không có bất cứ một nơi nào để đi cũng không còn. Cũng như từ đây anh em tôi sẽ không phải lo lắng mỗi sáng thức dậy chúng tôi có gì để ăn hay lại phải nhịn đói cả ngày... Tôi đã tưởng rằng nơi đó chính là nơi ở của những đứa trẻ đáng thương thường bị bố đánh đập hay bị mẹ bỏ rơi giống như hai anh em tôi. Nhưng tôi đã nhầm, khi vào trong đó tôi mới biết là nó không hề giống một chút nào so với sự mong đợi cũng như sự tưởng tượng trước đó của tôi.
Ngay đêm đầu tiên, lúc tôi kéo tay Eun Soo cùng bước vào đây và khi người quản lý trại điểm danh xong vừa đi khỏi, những đứa trẻ khác có mặt ở đó đã túm tụm lại vây lấy anh em tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an vì hai anh em tôi gần như là những đứa nhỏ nhất ở đó. Tôi nghĩ nếu phải đánh nhau (dù là việc đó đã quá quen thuộc với tôi) thì đánh nhau ở đây cũng không hề có lợi cho tôi tí nào, vì chỗ này quá chật chội với lại đây là khu vực tôi chưa từng đến bao giờ nên tôi không biết địa hình xung quanh của nó thế nào.
Ở đây cũng có một kẻ cầm đầu và theo sau nó là một đống thuộc hạ. Một đứa choai choai trong bọn đã chỉ vào mặt Eun Soo và nói:
“Chúng mày có tin là tao chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể nâng được thằng oắt con này lên không?”
Thằng đó vừa nói xong thì tất cả những đứa khác thi nhau phá lên cười. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu thằng ấy nó nói thế là có ý gì. Tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có hai thằng khác tiến đến túm chặt lấy hai cánh tay của tôi. Tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành. Lại có một thằng khác trong nhóm bước ra và trải một tấm chăn mỏng xuống đất rồi bắt Eun Soo nằm xuống đó. Tôi vừa định phản kháng thì bị bọn chúng cho ăn mấy cái đấm vào mặt.
“Thằng ôn con, mày thấy bất mãn khi tao dùng một tay nâng thằng em mày lên hả?”
Rồi bọn chúng lột quần của Eun Soo ra. Đúng là đến tận lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu bọn chúng định làm gì. Eun Soo đang nằm giãy giụa trước mặt bọn chúng trông giống như một con cá vừa bị người ta lôi ra khỏi bể cá cảnh. Tiếp đó thằng được cả bọn gọi là đại ca giơ ngón tay trỏ ra và nói: “Một ngón tay nhé!”. Eun Soo không nhìn thấy gì nên chỉ biết nằm đó vật vã và gọi tôi cầu cứu: “Anh ơi, anh ơi... ”. Thằng đại ca cầm lấy “quả ớt” của Eun Soo và kéo lên. Eun Soo vật vã kêu thét một cách thảm thiết. Trong tiếng kêu của em tôi có cả sự đau đớn tuyệt vọng. “Quả ớt” của Eun Soo bị thằng vô lương tâm đó dùng một tay kéo mạnh lên còn những thằng khác đứng quanh đó đang hò reo cổ vũ nhiệt liệt. Eun Soo - thằng em đáng thương mới mười ba tuổi của tôi nằm còng queo giẫy dụa như một con cá. Và rồi từ “quả ớt” của Eun Soo có một thứ nước gì đó đùng đục trăng trắng phọt ra. Nhân cơ hội cả bọn không cảnh giác vì đang mải mê khoái chí cười, tôi đã vùng dậy chạy đến đấm thẳng vào mặt thằng đại ca ấy. Sau đó tôi dùng hết sức ghì chặt cổ nó. Nếu lúc đó không có ông quản lý trại chạy đến can ngăn, chắc tôi đã giết chết cái thằng khốn đấy rồi. Ông quản lý trại đã đánh cho tôi một trận thừa sống thiếu chết và lôi tôi đi. Lúc bị lôi đi, tôi còn cố ngoảnh đầu lại nhìn Eun Soo xem thế nào. Lúc đó chắc Eun Soo vẫn chưa hoàn hồn, do không nhìn thấy gì nên em chỉ biết chớp chớp mắt liên hồi và khóc nấc. Nhìn Eun Soo lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, tôi có bị lôi đi rồi bị đánh đập dã man thế nào cũng được vì tôi đã quá quen với việc bị người khác đánh đập hành hạ rồi, nhưng còn Eun Soo? Cứ nghĩ đến việc bọn đó lợi dụng lúc tôi không có ở bên em, chúng hùa nhau đánh hội đồng em, tôi lại muốn phát điên. Tôi đã gào thét khóc lóc giống như một con thú điên dại.
10.
Cuộc gặp hôm ấy đã kết thúc như thế. Và cũng tại Yoon Soo không cho tôi và cô Mônica gặp mặt nữa nên tôi không thể hát cho anh ta nghe bài Quốc ca. Dù thấy ánh mắt cô Mônica có vẻ hơi buồn buồn nhưng tôi đã quyết định rồi, việc tôi đi gặp gỡ và trò chuyện với anh ta nên dừng lại ở đây thôi. Tôi tự nói với bản thân mình cũng như nói với cô Mônica rằng: Trường tôi sắp khai giảng năm học mới nên bây giờ tôi đang có rất nhiều việc cần phải làm.
Tuy nhiên không hiểu sao cứ đến sáng thứ năm hằng tuần là tôi lại có cảm giác hơi khang khác so với mọi ngày. Lúc này bên ngoài cửa sổ một cái gì đó trăng trắng như sương sớm vẫn còn đang phủ dày. Tôi tò mò tiến lại gần để xem cho rõ thì phát hiện ra những bông tuyết rất to đang rơi. Hóa ra là có bão tuyết. Tôi chợt nghĩ không biết hôm nay cô Mônica có đi đến trại giam để gặp anh ta không. Cô phải đi tàu điện ngầm và xuống ở ga In Deok Won rồi lại phải bắt xe buýt đi tiếp thì mới đến được gần trại giam đó. Giá lúc xuống xe buýt cô đừng đi bộ mà bắt taxi để người ta đưa đến tận cổng trại giam thì tốt biết mấy. Cô đã vất vả không quản ngại bão tuyết để đến tận đó thăm Yoon Soo nhưng anh ta vẫn cứ nhất quyết không chịu ra gặp thì làm thế nào. Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi không có một chút thoải mái để ngồi uống cà phê từ lúc ngủ dậy đến bây giờ. Hình như trong phòng vẫn còn hơi lành lạnh, tôi đến máy điều hoà tăng nhiệt độ trong phòng thêm vài độ rồi quyết định đi tắm. Tôi lại nghĩ đến những tù nhân ở trong trại giam ấy, những người một tuần mới được tắm khoảng năm phút... Tôi nghĩ đến cả Yoon Soo với cái áo ướt đẫm mồ hôi. Tôi cởi áo và từ từ bước chân vào bồn tắm. Tôi bỗng nhớ đến hồi còn ở bên Pháp, tôi đi du lịch sang Đức thăm mấy người bạn là du học sinh và tôi đã vô tình xem được một chương trình tivi có nói đến những tù nhân nữ cùng nhau sống chung trong một dãy nhà. Mỗi căn nhà của dãy nhà đó có hai phòng ngủ và một căn bếp nhỏ như bất cứ những ngôi nhà bình thường nào khác. Trong phòng ngủ có kê giường tầng, còn ở trong căn bếp chung lúc ấy có bốn người phụ nữ đang vừa cùng nhau ngồi nấu súp vừa cười nói một cách vui vẻ. Tôi thấy họ hút thuốc lá liên tục và thỉnh thoảng còn ngồi trang điểm nữa. Khi bạn tôi bảo “Chỗ này là nhà tù đấy”, tôi thực sự không tin vào mắt mình. “Nhà tù mà được tự do vậy à?”. Một người bạn khác vừa uống bia vừa hỏi “Hay là loại nhà tù kiểu mới?”. “Đâu có! Nhà tù bình thường đấy chứ, ở đây nhà tù nó thế này mà”. Một lúc sau tôi thấy một trong số bốn người phụ nữ ấy đi nhận giấy thông hành từ một người quản giáo để chuẩn bị đi ra ngoài. Người bạn du học sinh tại Đức còn cho tôi biết là người phụ nữ ấy mỗi tháng được đi ra ngoài gặp con gái mình một lần. “Ôi, bà ấy khéo còn tốt số hơn cả chúng ta ấy chứ!” - một người bạn khác nói xen vào. Tôi thấy người phụ nữ ấy đi gặp con gái, rồi cùng con gái đi ăn Hamburger và chơi búp bê với con gái mình nữa. Đến khi hết giờ tại ngoại theo quy định, bà ấy lại quay trở về nhà tù. “Thực sự nếu nhà tù mà được đi lại tự do thoải mái như vậy thì không khéo một phần ba dân số nước mình sẽ muốn vào đó sống suốt đời mất... haha” - một người bạn khác bật cười. Nhưng người bạn du học sinh tại Đức của tôi sau đó đã chỉ vào màn hình tivi đang chiếu cảnh người phụ nữ ấy sau khi đi gặp con gái mình về thì đau khổ ngồi khóc lóc một mình và người bạn bảo: “Bà ấy nói là bà ấy muốn nhanh chóng được ra khỏi đây. Điều mong mỏi lớn nhất của bà ấy bây giờ là được đoàn tụ cùng với gia đình thân yêu của mình”.
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng chuông điện thoại. Tôi đã định không nhận điện thoại rồi nhưng tiếng chuông cứ kêu mãi một lúc khá lâu. Hình như là cuộc gọi của một người có tính nhẫn nại. Tôi bước vội ra khỏi phòng tắm. Tôi khá bất ngờ vì chủ nhân của cuộc điện thoại ấy là ông quản giáo Lee ở trại giam Seoul.
“Chắc cô ngạc nhiên vì tôi gọi điện đột ngột thế này. Sơ Mônica vừa cho tôi số điện thoại của cô. Chắc lần này tôi phải cảm phiền nhờ cô đến chỗ chúng tôi một chuyến...”
Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nghe ông quản giáo nói tôi phải đến trại giam đó ngay lúc này. Vì tôi đang định nằm ngâm mình trong bồn nước ấm lâu lâu một chút cho người sảng khoái... Tôi hỏi lại ông ấy có việc gì quan trọng để tôi phải đi đến đó ngay bây giờ? Ông ấy trả lời một cách ngập ngừng:
“Sơ Mônica đang bị thương. Hình như Sơ đi làm việc gì ở đâu đó, rồi lúc đi bộ bị trượt chân do đường tuyết trơn. Tôi đã gọi taxi cho Sơ nhưng vì tuyết rơi quá dày nên họ bảo là họ không đến... Tôi cũng bảo Sơ phải đi bệnh viện ngay nhưng Sơ cứ nhất quyết không chịu và bảo hãy gọi cô đến... Khi đến đây cô cứ đi thẳng vào cổng chính rồi gửi bảo vệ chứng minh thư và đợi tôi nhé. Tôi sẽ ra đó đón...”
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải mặc quần áo và vội vàng lái xe đến chỗ đó ngay.
Ngoài đường hôm nay rất ít xe cộ qua lại. Bình thường khi lái xe tôi hay thích phóng vượt lên đầu các xe khác. Tôi thường đạp mạnh phanh rồi đột ngột tăng số phóng vọt lên trên. Tôi nhớ hồi tôi mới biết lái xe, cứ lần nào đi ra đường là y như rằng tôi lại bị mấy bác tài xế xe tải ló đầu ra ngoài cửa xe chửi bới không tiếc lời. Hồi đó con gái biết lái xe còn khá hiếm chứ không như bây giờ. Rồi có lần do bị nghe chửi thô tục quá, tôi đã cáu tiết muốn phóng xe đâm thẳng vào họ. Còn nữa, thi thoảng không hiểu sao tôi có những khoái cảm, những hưng phấn đến kỳ lạ khi tự tay tôi tránh được những vụ đụng xe trong gang tấc.
Nhưng hôm ấy tôi đã cố ý lái xe thật cẩn thận. Tôi không biết cô tôi đang bị thương thế nào nặng nhẹ ra sao nhưng tôi nghĩ trong lúc cô đang bị đau như thế mà tôi cũng bị tai nạn thì quả là rắc rối to. Hình như đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ được như vậy. Tôi tự nhủ: cái xe này hôm nay sẽ đi đón một vị quan khách quan trọng bậc nhất thế gian, thế nên mình không được để xảy ra bất kỳ một sai sót nào. Đấy nhé! Con người cháu dù có đáng bị vất vào thùng rác như lời cô nói, cháu cũng đang cố dành nốt ba mươi phút cuối cùng của cuộc đời mình để chạy đến chỗ cô đây này - tôi thầm nghĩ. Rồi tự dưng tôi lại nghĩ đến khuôn mặt của Yoon Soo. Tôi nhớ đến khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi ấy của anh ta. Đúng là chả có tí liên quan nào cả! Nhưng không hiểu sao lúc đó tim tôi cứ đập dồn dập và còn hơi nhoi nhói đau nữa. Tôi tự hỏi đã có khi nào tôi chợt cảm thấy một ai đó đáng thương hơn tôi chưa nhỉ, hay dù chỉ là trong một khoảnh khắc bất chợt, đã bao giờ tôi thấy tim mình đau nhói vì một ai đó như lúc này chưa nhỉ? Tôi lái xe với tốc độ vừa phải, tôi cẩn thận đạp phanh cũng như không vượt qua bất cứ một cái xe nào. Thậm chí thỉnh thoảng khi nhìn thấy mấy chiếc xe chạy cùng chiều bật xi- nhan xin vượt, tôi cũng từ từ chạy chậm lại để cho họ có thể dễ dàng vượt qua. Thực sự ruột gan tôi đang nóng như có lửa đốt nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mình hãy tỏ ra thật bình tĩnh. Và khi vừa dừng xe trước cổng trại giam, tôi bỗng thấy toàn thân mình như đang cứng đờ. Đến lúc ấy tôi mới biết hóa ra từ lúc lái xe đến giờ tôi đã căng thẳng đến thế nào.
Tôi đi theo ông quản giáo Lee vào phòng tiếp khách của trại giam, thấy cô Mônica và Yoon Soo đang ngồi đối diện với nhau. Đầu cô Mônica được quấn chặt bằng một cái khăn tay. Trông cô lúc này rất buồn cười: một bà Sơ già mặc bộ quần áo nữ tu, đội khăn choàng đen và quấn trên đầu một chiếc khăn tay màu hồng có thêu những bông hoa nhỏ li ti. Tôi còn nhìn thấy những vệt máu khô ở phía sau đầu của cô nữa. Trông cô lúc này cứ như là một anh lính đang đứng giữ thành, đem tất cả sức lực của mình để chiến đấu chống lại quân thù. Đúng là tôi thua cô thật rồi! - tôi thầm nghĩ. Và tôi nhoẻn miệng cười. Thấy tôi cười Yoon Soo và ông quản giáo Lee cũng cười theo. Cả cô Mônica cũng cười. Mắt tôi và mắt Yoon Soo vô tình chạm nhau. “Tất cả mọi người cùng cười thế này có phải là tốt không!” - tôi nghĩ. Và tôi cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta với tư cách là một người đi gặp một người. Khi anh ta nhoẻn miệng cười, tôi còn phát hiện ra một bên má của anh có một lúm đồng tiền nho nhỏ trông rất duyên. Khi nhìn vào mắt anh ta, tôi biết thêm một điều nữa, đó là hình như anh đã rất mong tôi đến đây nói chuyện với anh. Nhưng dù sao thì trước tiên tôi cũng phải xem đầu của cô tôi bị thương như thế nào. Tôi tiến về chỗ cô ngồi và sờ nhẹ vào chỗ có mấy vệt máu khô trên đỉnh đầu. Mặt cô nhăn lại, hình như cô đang đau lắm. Tôi thở dài. Cô ngước nhìn tôi và bảo: “Cháu ngồi xuống đây đi”. Tôi cảm giác mọi người đang vui vẻ nói một câu chuyện quan trọng nào đó thì tự dưng tôi xuất hiện chen ngang.
“Nào, chúng ta nói tiếp câu chuyện ban nãy”. Cô nói.
“Vì thế nên con đã nghĩ mãi đấy ạ”.
Yoon Soo liếc mắt nhìn sang tôi. Tôi cúi mặt nhìn xuống. Việc cảm thấy mình như một kẻ lạc loài xuất hiện làm phá vỡ bầu không khí xung quanh, khiến tôi không được thoải mái cho lắm. Nó giống y chang như sự xuất hiện vô duyên của tôi trong gia đình: Mẹ tôi sinh ra tôi là gái sau khi đã có đủ cả ba người con trai. Tôi như cái tội từ trên trời rơi xuống. Rồi cũng vì có tôi mà mẹ bảo mẹ không thể tiếp tục lên sân khấu biểu diễn piano được nữa. Tôi liếc nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài song sắt những hạt tuyết to và dày đang bay trắng trời.
“Con cảm nhận được rằng đúng là Sơ đến đây không phải với mục đích truyền đạo. Trước đây, dù chỉ là một câu nói hay một hành động nhỏ nhất của người đối diện cũng đều làm cho con nghĩ là họ đang cười nhạo mình, đang chửi thầm mình, hoặc đang cố ý lợi dụng mình để đạt được những mục đích mà họ đã tính toán từ trước. Vậy nên con đã luôn có tâm lý đề phòng để không bị họ lừa. Nhưng bây giờ con đã nghĩ khác. Những người quản giáo ở đây, kể cả những tù nhân ở đây nữa rõ ràng là cũng có người này người kia, thậm chí có cả những người thật sự không tốt, nhưng dẫu vậy có phải lúc nào trong đầu họ cũng toàn mang những suy nghĩ xấu xa không tốt đâu. Từ khi nghĩ được như thế con thấy họ đối xử với mình rất tốt cũng như rất thân thiện...”
“Ừ đúng thế nhỉ. Cũng giống như hồi con còn là một kẻ xấu, có phải lúc nào con cũng nghĩ đến toàn những điều xấu điều ác đâu, phải không?”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tôi không biết cô nói anh ta là kẻ xấu trước mặt anh như thế có sao không. Tôi chờ xem phản ứng của anh thế nào. Nhưng trái với những suy đoán của tôi, anh chỉ cười mà không nói gì. Tuy nụ cười của anh trong hoàn cảnh này có thể gọi là hơi vô duyên nhưng hình như trong nụ cười ấy có xen lẫn cả sự xấu hổ hay sự ngượng ngùng, nói chính xác nó giống như một nụ cười xòa khi anh bị người khác nói trúng tim đen. Tôi và ông quản giáo cũng cười theo.
“Thế con còn nghĩ gì nữa?”
Tôi thấy cô chăm chú lắng nghe anh ta nói giống như là đang nghe một vị giáo sư đáng kính thuyết giảng về một chân lý lần đầu xuất hiện trên thế gian này.
“Thực sự đây là lần đầu tiên con nghĩ vậy đấy ạ. Con còn nghĩ không biết có phải là tại con không nữa. Con đã nghĩ tất cả mọi người xung quanh mình toàn là kẻ xấu kẻ ác nên con quay ra đánh nhau hoặc gây sự với họ trước. Chính tại con đã tạo ra cái nghiệp chướng ấy. Tất cả là tại con! Con nghĩ thế nên con thấy lòng mình bỗng trở nên thanh thản đến kỳ lạ. Con nghĩ cả đến những người trước đây từng đến trại giam làm tình nguyện mà có lần con đã kể cho Sơ nghe ấy. Cả lần đầu tiên Sơ cầm tay con nữa, Sơ không biết đâu, lúc ấy thực sự con cảm thấy vô cùng ngạc nhiên... Rồi con nhận ra rằng hóa ra không phải những người đến đây làm tình nguyện, họ không nhìn người tử tù già đó như nhìn một loài sâu bọ. Sự thực con cũng không hiểu tại sao lúc đó con lại nghĩ người ta như vậy. Đúng là tất cả do con đã tự nghĩ và tự tưởng tượng ra...”
Cô cười hoan hỷ. Anh ta lại nói tiếp:
“Cuốn sách Thần thoại Hy Lạp La Mã mà lần trước Sơ cho con mượn đọc rất hay. Lúc đầu mới đọc con toàn bị lẫn tên các nhân vật với nhau vì tên của họ khó nhớ quá. Nhưng càng đọc con càng thấy hứng thú, thậm chí con còn thức thâu đêm để đọc nữa đấy”.
“Thế à? Thế con thích nhân vật nào trong đó nhất?” “Orestes ạ”.
“Orestes à? Ta cũng không nhớ rõ nhân vật đó lắm... Thế đoạn thần Zeus ngoại tình hay đoạn ông ấy giết chết kẻ xấu bằng cây gậy lửa... Con không thích đoạn đó à?”
Cô hỏi. Yoon Soo chỉ cười mà không nói gì.
“Ừ được rồi. Thế tại sao con lại thích Orestes?”
Yoon Soo ngập ngừng một lát. Anh ta quay sang liếc nhìn tôi. Tôi cố tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện mà anh sắp nói đến nên hơi mỉm cười tỏ ý bảo anh cứ nói tự nhiên. Và đến lúc ấy tôi mới phát hiện ra anh không còn phải đeo cái còng bằng da ở quanh bụng nữa mà thay vào đó anh ta chỉ phải đeo một cái còng số tám màu bạc ở tay. Ở trại giam cái còng số tám ấy được các tù nhân gọi vui là đồng hồ Omega màu bạc.
“Chắc vì... ngoài Orestes ra thì tất cả tên các nhân vật khác trong chuyện đều khó nhớ... Orestes là hoàng tử ở một xứ sở nào đó. Nhưng ông của Orestes tham lam muốn có nhiều sức mạnh hơn tất cả các vị thần khác nên đã bày ra rất nhiều âm mưu thâm hiểm. Vậy nên nhà Orestes đã bị các vị thần ấy giáng tội. Và người phải nhận những tội đầu tiên đó chính là cha của Orestes... Aga...”
Yoon Soo hơi ấp úng.
“Con định nói đến Agamemnon hả? Hóa ra con trai của
Agamemnon là Orestes à?”
“Vâng, vợ của Agamemnon... Chính là mẹ của Orestes đã sát hại chồng mình. Người phụ nữ ấy có nhân tình và rồi bà ta đã cùng nhân tình âm mưu sát hại cha của Orestes. Pháp luật lúc bấy giờ lại quy định con trai phải có nghĩa vụ đi báo thù kẻ đã giết hại cha mình. Nghĩa là Orestes đã phải đi giết chết mẹ mình để báo thù cho cha, nhưng nữ thần của sự báo thù lại bảo rằng kẻ giết hại mẹ mình chính là kẻ bất lương, xấu xa nhất trên đời. Từ lúc đó nữ thần của sự báo thù lúc nào cũng gửi cho Orestes những lời nguyền rủa lẫn những lời tán dương... Orestes vừa phải nghe những lời tán dương về việc anh ta đã báo thù cho cha, lại vừa phải nghe những lời nguyền rủa về việc anh ta đã giết hại mẹ mình, nên anh ta lúc nào cũng bị cảm giác tội lỗi đè nặng và cuối cùng gần như phát điên rồi phải bỏ xứ mà đi...”
Yoon Soo nói liền một hơi dài và lại quay sang liếc nhìn tôi lần nữa. Tôi cũng đã đọc và biết câu chuyện ấy. Trông anh ta lúc này như đang muốn thể hiện sự hiểu biết của mình trước mặt cô. Tôi đoán chắc là cả đêm hôm qua, anh ta đã phải tập đi tập lại mấy câu nói trên hàng tiếng đồng hồ. Tự dưng tôi thấy anh ta thật đáng thương và thật lố bịch.
“Lúc đó thần Apollo, Apollo hình như là vị thần ánh sáng... Thần Apollo đã tham dự cuộc họp kín của các vị thần và đã cố gắng biện hộ cho Orestes. Thần Apollo đã nói rằng Orestes chẳng qua chỉ là nạn nhân từ những lời nguyền của các vị thần, còn bản thân anh ta đã không làm gì sai trái. Người sai trái trong tất cả mọi việc đó chính là ông của Orestes, nên nếu trừng phạt Orestes thì quả là quá bất công đối với anh ta. Vì Orestes ở trong tình huống đó không có bất kỳ một sự lựa chọn nào khác. Vì thế những người đã tạo ra lời nguyền cũng như định trừng phạt anh ta hãy rộng lượng tha thứ cho anh ta. Lúc ấy Orestes cũng đã có mặt ở đó và anh ta đã nhìn thẳng vào mặt thần Apollo rồi nói: “Ngài đang nói gì thế? Kẻ giết chết mẹ tôi không phải là các ngài mà chính là tôi đây mà!”
Tôi thấy vai anh ta hơi run lên khi nói cái câu: “...chính là tôi đây mà!”. Tôi lại liếc nhìn ra bên ngoài song sắt cửa sổ, những hạt tuyết trắng xóa vẫn đang rơi dày đặc.
Anh ta cứ ngồi cúi gằm mặt xuống, rồi mãi một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên. Tôi nhận thấy đôi mắt anh lúc này đang dần chuyển sang màu đỏ giống như mắt của một con thỏ con. Và khuôn mặt anh bỗng dưng trở nên bất an tột độ. Anh nuốt nước bọt rồi lại nói tiếp:
“Hồi nhỏ con không ước sau này mình sẽ trở thành một vị thần có quyền lực vô biên mà con ước mình sẽ trở thành một người thật mạnh mẽ. Vì nếu trở thành một người mạnh mẽ con sẽ có thể làm được tất cả mọi việc, thậm chí con có thể đánh bại hoặc trừ khử được hết tất cả những kẻ xấu xa trên thế gian này. Con đã lớn lên với những suy nghĩ như thế. Nhưng từ khi con gặp Sơ... Rất nhiều lần con tự hỏi Sơ đến đây để làm gì và tại sao Sơ lại phải đi gặp một kẻ như con, phải nói chuyện thân mật và khóc vì con như vậy. Cả hôm trước nữa, hôm Sơ dẫn bà lão ấy đến đây gặp con. Dù bà lão ấy có giết chết con ngay hôm ấy, con cũng thấy đúng và không oán than gì. Thế nhưng, bà ấy lại vừa khóc vừa nói câu xin lỗi với con vì bà ấy vẫn chưa thể bình tâm mà tha thứ hoàn toàn cho con. Khi con chứng kiến những chuyện này, thực sự con đã nghĩ giá mình có thể nhanh chóng chết đi được thì tốt biết mấy. Cũng như nếu bây giờ có ai đó hỏi con là con sẽ lựa chọn việc nào trong hai việc: một là gặp lại bà lão ấy và hai là phải thắt cổ chết luôn bây giờ. Con nói thật là con sẽ lựa chọn việc thứ hai. Con nghĩ rằng nếu trên đời này có Chúa thật thì chắc là Ngài đang trừng phạt con đây. Việc phải chết đối với con không phải là một sự trừng phạt, thậm chí con cũng chẳng sợ cái chết một chút nào. Vì từ hồi còn nhỏ con đã không biết sợ những điều ấy rồi. Nhưng giờ là lần đầu tiên trong đời, con nghĩ hình như mình đã sai lầm thì phải. Con biết rằng mình bị oan ức, vì con đã không còn sự lựa chọn nào khác là buộc phải làm vậy. Những người khác nếu họ rơi vào hoàn cảnh của con hoặc phải sống như con thì họ mới hiểu được. Cũng giống như Orestes, anh ta bị bắt buộc phải làm những việc mà các vị thần khác sai bảo, nhưng chính anh ta lại nhận là mình đã tự nguyện làm...”
Yoon Soo mím chặt môi lại. Cô Mônica cầm lấy đôi tay đang bị còng chặt của anh rồi nhắm mắt lại. Cô vừa xoa nhẹ tay anh ta vừa nói:
“Con giỏi lắm. Hóa ra con đã nghĩ đến cả những điều ấy. Yoon
Soo à, con nghĩ nhiều quá. Con giỏi lắm... Yoon Soo à. Giỏi lắm!” Khuôn mặt của Yoon Soo hơi chùng xuống và mắt anh ngân ngấn nước. Anh mím chặt môi và từ từ nhắm mắt lại.
“Con đã từng rất muốn giết chết bố mình. Thậm chí cả mẹ mình nữa. Con nghĩ... chắc con cũng đã bị nhận một lời nguyền nào đó. Thực sự con đã chẳng biết sợ là gì. Con muốn giết chết hết tất cả và cả con cũng chết nữa... Thế là xong. Chết là hết, là kết thúc mọi chuyện, là xóa mọi tội lỗi. Thế mà... bây giờ Sơ lại khen con...”
Bên ngoài tuyết vẫn đang tiếp tục rơi và hình như còn rơi dàyhơn lúc nãy. Hạt tuyết rơi vốn rất nhẹ và mỏng. Nó làm cho thế gian này bỗng trở nên êm đềm và tĩnh lặng hơn.
“Từ khi sinh ra đến giờ, con chưa bao giờ được người lớn khen ngợi lần nào. Còn nữa, hôm nay con thấy Sơ đường xa đến đây, lại còn bị trượt chân ngã và chảy cả máu thế kia... nên... con thấy rất đau lòng. Không biết Sơ có đau lắm không... Con đã thử cố nhớ lại xem có khi nào trong lòng con xuất hiện những thứ tình cảm kiểu thế này hay chưa... nhưng hình như là chưa bao giờ Sơ ạ. Ngoài em trai con và người con gái con yêu ngày xưa ra, những người không liên quan đến con khi bị thương hay bị đau, con chưa một lần mảy may cảm thấy xót thương hay đau lòng bao giờ. Và tất nhiên con cũng chưa bao giờ ước giá họ đừng bị thương, đừng bị đau như thế thì tốt. Đúng là chưa bao giờ Sơ ạ...”
Vai Yoon Soo lại hơi run lên. Những giọt nước mắt của anh đang rơi lã chã lên chiếc còng tay lấp lánh ánh bạc.
“Nhưng... Sơ ơi... Thực sự... con cảm thấy rất sợ... sợ những thứ tình cảm kiểu này”.
Tôi không tin vào kỳ tích.
Vì đơn giản nếu tin vào nó thì lúc nào tôi cũng sẽ bị nó chi phối.
Karl Rahner
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù