If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 09
ồi sau đó giống như một cái túi rác bị người ta quăng ra đường, anh em tôi sống lang thang vật vờ quanh các ngõ hẻm trong thành phố - nơi có những đứa trẻ có hoàn cảnh y hệt như hai anh em tôi. Có một chú khoảng hơn bốn mươi tuổi quản lý tất cả chúng tôi cũng như cho chúng tôi chỗ ngủ. Nhưng thay vào đó, ban ngày chúng tôi phải phân chia nhau đi đến các ga tàu điện ngầm hoặc các khu chợ để xin tiền những người hảo tâm tốt bụng. Do Eun Soo không nhìn thấy gì nên anh em tôi được nhận một ưu đãi đặc biệt, đó là chúng tôi được đi chung với nhau. “Em trai cháu bị mù, vì hồi nhỏ ở quê em cháu đã uống nhầm thuốc”. Tôi viết dòng chữ này lên một tấm bìa cáctông. Những người tốt bụng khi đi qua nhìn những dòng chữ ấy đã cho anh em tôi tiền. Hôm sinh nhật của Eun Soo, tôi đã hỏi Eun Soo muốn ăn gì và em bảo muốn ăn mỳ ly. Eun Soo rất thích loại mỳ tôm đựng trong ly nhựa. Nhưng chú quản lý mà chúng tôi vẫn thường quen gọi là chú Mặt Đen, không cho chúng tôi ăn mỳ ly mà chỉ cho chúng tôi ăn mỳ gói bình thường. Vì mỳ ly thường ít hơn và cũng đắt hơn mỳ gói. Một ngày nọ, tôi đã ăn trộm một ly mỳ ở siêu thị nhỏ nằm cạnh cổng chợ nơi tôi vẫn thường qua lại xin tiền, không may tôi bị người chủ siêu thị đó bắt được. Nhân lúc ông ta đang mải la mắng và không để ý, tôi đã chộp lại ly mỳ đó và bỏ chạy thoát thân, nhưng không hiểu sao ông ta lại túm được Eun Soo đang đứng ở gần đó. Người chủ siêu thị bắt đầu đánh Eun Soo. Còn Eun Soo cứ đứng đấy vừa gọi vừa khóc: “Anh à, anh à...”. Nếu chỉ có một mình, tôi dễ dàng chạy thoát thân, nhưng tôi không thể bỏ mặc Eun Soo ở đó một mình. Tôi đành quay lại siêu thị ấy và trả lại ly mỳ cho người chủ, van nài xin ông ta tha tội. Ông chủ siêu thị cứ nhất quyết nói rằng mình bị mất cả chục ly mỳ rồi nên tiếp tục đánh chửi chúng tôi. Rồi ông ta lôi chúng tôi đến đồn cảnh sát. Ông ta bảo những đứa bất trị mất dạy như chúng tôi phải bị đánh một trận nên thân mới chừa được cái thói ăn cắp. Tôi cố thanh minh tôi không phải là kẻ ăn cắp và đây mới chỉ là lần đầu tiên tôi phạm lỗi. Cuối cùng tôi bị đưa vào trại cải tạo với tội danh ăn cắp hơn chục ly mỳ. Và em Eun Soo là tòng phạm của tôi... Lúc bị người ta đối xử như vậy tôi đã nghĩ đến một điều, đó là từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ đi cầu xin, hay đi van nài ai bất cứ một việc gì nữa. Tôi cũng ngộ ra được một điều, nếu muốn tồn tại trên thế gian này chỉ có duy nhất một cách, đó là phải có tiền và phải có quyền lực.
9.
Có một điều kỳ lạ là ký ức của ta đôi khi lại gợi cho ta thấy nhiều điều mà trước kia mắt ta không nhìn thấy. Giống như một ánh đèn nhỏ âm thầm chiếu sáng cả những động tác biểu diễn nhỏ nhất trên sân khấu, ký ức của ta không chỉ làm sống lại những khoảnh khắc trong quá khứ mà nó còn giúp ta hiểu thêm được những giá trị khác của chính những khoảnh khắc ấy. Và giá trị đó - đôi khi trở nên mâu thuẫn với chính những điều mà ta từng tin rằng đó là ký ức của ta.
Hôm nay tôi phải quay lại căn phòng thăm tù nhân đó - nơi tôi và anh ta đã gặp nhau lần đầu tiên (mà cũng tại tôi và anh ta chưa từng gặp nhau ở một nơi nào khác ngoài nơi đó). Chắc chắn cuộc gặp mặt của chúng tôi lúc nào cũng sẽ chỉ diễn ra ở đó - cái nơi giao thoa giữa sự sống và cái chết, cái nơi tăm tối chỉ có một tia nắng duy nhất chiếu rọi được vào, cái nơi lúc nào cũng có sự giằng xé giữa một bên là hy vọng với một bên là tội lỗi và những hình phạt, nơi mà ta không thể cảm nhận được hết những cảm xúc của con người nhưng lại là nơi tất cả mọi sức mạnh tồn tại trên thế gian này đang tranh đấu với nhau. Hôm nay là lần thứ ba tôi tìm đến với nơi này. Có cả bà lão ở phường Sam Yang cũng mang theo mấy cái bánh gạo và đi cùng chúng tôi đến đó để gặp anh ta.
Ông quản giáo bảo ba người chúng tôi ngồi ở đó và đợi anh ta. Chúng tôi ngồi im lặng chẳng ai nói với ai một câu nào. Cô Mônica ngồi sâu vào trong ghế và mím chặt hai môi, còn bà lão phường Sam Yang mặc một bộ Hanbok màu xanh ngọc nhưng theo tôi màu sắc của bộ Hanbok ấy chẳng có tí gì gọi là hợp với khuôn mặt có làn da hơi ngăm đen và nhiều nếp nhăn của bà lão. Những chiếc bánh gạo vẫn còn ấm được bọc kín trong một túm vải cũng có màu xanh ngọc đặt ở bên cạnh. Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp dù giờ vẫn đang là mùa đông. Anh ta xuất hiện muộn hơn so với thời gian đã hẹn khoảng ba mươi phút. Nghe bảo là hôm nay anh ta có ý không muốn ra đây gặp mặt chúng tôi, nhưng ông quản giáo đã cố thuyết phục anh ta nên cuối cùng anh cũng đồng ý.
Vừa thấy anh ta xuất hiện, cô Mônica đã đứng bật dậy. Cô vừa đứng vừa hỏi: “Yoon Soo... đến rồi đấy hả con?”. Nhìn điệu bộ và cách nói của cô, tôi cũng đoán được cô đang rất căng thẳng. Bà lão phường Sam Yang cũng lúng túng đứng im mân mê chiếc khăn tay bằng vải, còn bộ Hanbok bó chặt vào thân hình vốn thô kệch của bà lão. Tôi chợt nghĩ việc chúng tôi bỗng dưng phải ngồi chờ anh ta cũng như tỏ ra căng thẳng tột độ khi anh ta xuất hiện, có phải là một việc làm đúng đắn hay không. Đến cô Mônica - người cả đời đề cao giá trị to lớn của sự tha thứ và tình yêu còn cảm thấy lo sợ và căng thẳng trước tình huống này huống chi những người khác. Tôi hiểu sự căng thẳng ấy của cô, chắc cô đang lo bà lão phường Sam Yang sẽ không nói câu: “Ta đã tha thứ cho tội của ngươi, ngươi hãy đứng dậy và đi đi” - cái câu mà hơn hai nghìn năm trước Jesus đã từng nói. Tất cả sẽ chỉ như một vở kịch nếu bà lão túm lấy cổ áo của Yoon Soo rồi dùng mười ngón tay mình cào xé nát bươm khuôn mặt của anh ta.
Khuôn mặt của Yoon Soo tự dưng trắng bệch. Tôi thậm chí còn không nhận ra khuôn mặt lúc nào cũng như đang muốn nói: ‘Tôi- cũng-là-con-người-đấy’ của anh ta giống hôm tôi gặp anh lần đầu tiên và lần thứ hai. Anh đang run rẩy sợ hãi như khi nhìn thấy sợi dây thòng lọng chuẩn bị thắt cổ mình. Và môi anh đang co giật liên hồi.
Bà lão phường Sam Yang tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng như bà vừa được gặp lại người con trai thất lạc bấy lâu nay tự dưng trở về. Rồi sau đó một lúc, bà lão nhíu mày như muốn quan sát thật kỹ khuôn mặt cũng như dáng người của anh ta. Năm người chúng tôi: bà lão phường Sam Yang, tôi, cô Mônica, Yoon Soo và ông quản giáo Lee, tất cả đều đứng lặng im trân trân nhìn nhau.
“Mọi người ngồi xuống cả đi chứ”.
Ông quản giáo Lee mở lời trước sau đó đi lấy nước đổ vào máy pha cà phê để ở gần đó và cắm phích điện. Tiếng nước sôi lục ục xóa tan đi sự im lặng nặng nề của căn phòng cũng như làm cho ai nấy bớt căng thẳng đi đôi chút.
“Con vẫn khỏe đấy chứ?”
Cô hỏi. Còn Yoon Soo đang ngồi cúi mặt như người mất hồn. “Vâng” - Anh ta lí nhí đáp rồi gượng cười, nhưng tôi thấy khuôn mặt anh đang nhăn nhó khổ sở. Bà lão phường Sam Yang vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái còng tay của anh ta.
“Là người mà bị còng chặt tay chân như thú vật thế kia... chắc khổ sở lắm phải không?”
Bà lão phường Sam Yang ấp úng nói. Giọng bà lão nói tuy nhỏ nhưng chắc do căn phòng này đang quá yên tĩnh nên mọi người đều nghe rõ mồn một. Hình như cũng tại bà lão vừa nói đến từ “thú vật” nên bầu không khí bỗng lại trở nên căng thẳng.
“Yoon Soo à... hôm nay có bà lão này... đến thăm con bà đây là...” Cô Mônia nói lắp bắp. Mọi người ngồi đó tất nhiên ai cũng hiểulà cô định nói: “Bà lão này chính là mẹ ruột của người giúp việc màcon đã vô cớ giết hại đấy Yoon Soo”. Nhưng cô không nói được đầy đủ câu ấy mà chỉ lắp bắp được một đoạn rồi nuốt nước bọt.
“Người mà... đã mất... do con...”
Cô lại nuốt nước bọt. Tôi cũng nuốt nước bọt theo cô. Vì lời cô nói nếu càng cụ thể thì càng làm cho người đối diện cảm thấy đau đớn, vì nó quá tàn nhẫn đối với người nghe. Giống như người ta hay ví von, ngòi bút hay lời nói còn sắc nhọn và nguy hiểm hơn cả lưỡi dao.
“Đây là mẹ ruột của người giúp việc ấy...”
Cổ của Yoon Soo gập hẳn xuống dưới. Người ta bảo những kẻ tử tù thường bị chết đến sáu lần. Lần thứ nhất là khi bị bắt, lần thứ hai thứ ba thứ tư là ba lần bị đưa ra xét xử rồi bị kết án, lần thứ năm là khi bị đưa đi thi hành án, còn lần cuối cùng là nỗi sợ hãi vào mỗi buổi sáng thức dậy... Mỗi khi có tiếng loa kêu vào buổi sáng là có những người tử tù phải chuẩn bị cho cái chết. Nhưng nếu hôm đó có thông báo đi tập thể dục hay đi lao động công ích hoặc đi trồng cây, có nghĩa là hôm ấy họ sẽ không phải chết. Tôi còn nghe bảo mỗi khi họ nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài hành lang trước khi có loa gọi đi tập thể dục buổi sáng, mặt họ cũng cứ trắng bệch ra vì sợ. Còn với Yoon Soo, hình như anh ta đã bị xử tử ngay từ giây phút gặp mặt bà lão ở đây. Anh ta phải đi gặp mặt mẹ của người mà anh đã ra tay sát hại, chẳng khác gì việc anh đang bị thiêu sống ở trong lửa địa ngục. Tôi ngồi ngay cạnh anh ta nên tôi nhìn thấy rõ không chỉ có tay anh mà cả cằm anh cũng đang run lên bần bật. Cái điều gọi là “tội lỗi” - lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được rằng nó không hề dễ dàng mất đi giống như một câu nói. Và chuyện anh ta đã gây ra ngày xưa cũng không dễ gì có thể làm người khác lãng quên nhanh như một cơn gió thoảng qua.
“Sơ đã bảo bà ấy... đến đây... thăm con...”
Giờ thì cả vai của Yoon Soo cũng đang run lên bần bật. Rồi tiếp đó là cả người anh ta bắt đầu run lẩy bẩy như một cành cây khô trước gió. Phải chăng cứ là con người - dù là một kẻ giết người máu lạnh hay một kẻ tàn ác vô lương tâm đến thế nào đi chăng nữa, cũng có lúc phải run rẩy hoang mang và sợ hãi giống như thế này đây sao? Nghĩ đến đây tự dưng trong lòng tôi thoáng chút buồn.
“Sắp đến Tết rồi... Bà lão bảo muốn đem cho con mấy cái bánh gạo nên mỗi bữa đã để dành ra một ít gạo... Bà lão đã tự tay làm mấy cái bánh gạo đấy”.
Cô Mônica lại nói. Yoon Soo vẫn cúi đầu và lí nhí đáp lại một câu gì đó.
“Con bảo sao?”
Cô Mônica hỏi lại.
“Con... sai... rồi. Con... xin... lỗi. Con thành thực xin lỗi...”
Câu nói vừa rồi của Yoon Soo như rõ ràng khẳng định lại một lần nữa rằng bà lão là người bị hại còn anh ta chính là kẻ tội đồ. Nó chẳng khác nào một lời thú tội khó khăn nhất mà một kẻ tội phạm có thể nói ra trong lúc này, nhưng sao bỗng dưng tôi có cảm giác như anh ta vừa trở thành người bị hại. Tôi nhớ lại hôm trước khi tôi say rượu rồi gào thét và khóc lóc trước mặt anh Hai, tôi đã nghĩ đến hắn - nghĩ đến cái ông anh họ khốn nạn ấy của tôi. Khi đó tôi đã tưởng tượng rằng nếu tôi có cố ý giết chết hắn đi thì hắn cũng vẫn là kẻ phạm tội chứ không phải là tôi. Và đương nhiên là chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ đồng cảm hay xót thương cho những loại người như hắn dù chỉ là một giây một phút. Nhưng không hiểu sao lúc này đây, tôi lại cảm nhận được tất cả những sự đau đớn mà Yoon Soo đang phải trải qua.
“Vì không biết cháu thích loại bánh gì nên...”
Bà lão phường Sam Yang từ từ đứng dậy và cởi cái nút buộc túi bánh ra. Tiếng cởi nút buộc vốn mỏng manh và mềm mại mà không hiểu sao khi ở trong căn phòng này nó lại nghe to như là tiếng sấm. Chắc tại đôi tay của bà lão đang run lên cầm cập nên bà cứ cởi mãi mà cái nút thắt đó không chịu rời ra. Ông quản giáo Lee thấy vậy, vội vàng đứng lên và tiến lại giúp đỡ bà lão. Khi những nút buộc của cái túi vải vừa bung ra, tôi nhìn thấy ngay một cái bánh màu trắng đặt trong một cái bát lớn. Bà lão cắt ra một khoanh bánh, rồi quay lại phía Yoon Soo và định đưa cho anh ta, nhưng hình như lúc đó vì quá xúc động nên bà gần như bị lịm đi và phải ngồi phịch xuống ghế. Môi của bà lão lẫn môi của Yoon Soo đều đang run lẩy bẩy. Tôi để ý thấy ánh mắt của ông quản giáo Lee bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Tại sao lại thế? Tại sao lại giết người như thế? Hả cái thằng độc ác, cái thằng xấu xa, cái thằng đáng tội chết nghìn lần này?”
Thái độ của bà lão làm cho cả ba người chúng tôi cùng sững sờ, riêng với cô Mônica có chút gì đó như đang hối hận. Đúng là trên đời này có những việc mà con người ta không thể nào lường trước được.
“Ôi... xin bà hãy bình tĩnh...”
Cô Mônica đứng bật dậy và tiến đến gần phía bà lão. Khuôn mặt bà lão lúc này bệch ra như thể do bà bàng hoàng quá đến nỗi muốn khóc mà không thể khóc được.
“Tại sao lại làm thế? Cướp được tiền rồi thì phải thả cho người ta sống chứ. Cứ lấy hết tiền đi cũng được nhưng đừng giết chết người ta thế chứ. Tiền mất đi còn có thể kiếm lại được chứ người mất đi rồi thì làm sao mà sống lại được. Chết rồi đâu có sống lại được...Có phải đời người dài hàng trăm năm đâu... dù thế nào thì cũng phải để cho người ta sống chứ...”
Bà lão bật khóc. Và kèm theo tiếng khóc là những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Một tay bà lão vẫn đang cầm chặt miếng bánh, còn tay kia đang vò chặt cái khăn tay nhàu nhĩ rồi cả người bà run lên và nước mắt trào ra. Đến giờ tôi mới phát hiện ra Yoon Soo và bà lão cùng mặc hai bộ đồ có màu xanh ngọc bích cũng như cả hai đều đang co dúm người lại. Bộ Hanbok của bà lão đúng là tình cờ trùng màu với bộ quần áo tù nhân của Yoon Soo, nhưng điều lạ lùng mà tôi muốn nói đó là cả hai người lúc này đang có cùng một động tác giống nhau: co dúm người lại. Yoon Soo tất nhiên vẫn run lẩy bẩy từ lúc bước vào đây đến giờ. Những giọt mồ hôi lạnh ngắt đang chảy dài trên khuôn mặt anh ta - nói thế nào nhỉ - nó đang thi nhau rơi xuống như một cơn mưa rào.
Ông quản giáo Lee đứng dậy, hình như là ông ấy định đưa Yoon
Soo quay về phòng giam.
“...Khoan đã, xin ông đợi cho... chỉ một chút thôi...”
Bà lão vừa khóc vừa nói. Ông quản giáo Lee tỏ ra hơi khó xử trước tình huống này nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống. Cô Mônica đưa cho bà lão một cốc nước. Bà lão hình như đã bình tĩnh lại được đôi chút và chắc đang nghĩ đến thái độ khó xử của cô nên cứ liên tục nói câu “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”. Tôi chẳng biết bà lão xin lỗi cái gì nhưng hình như câu này vốn là câu nói cửa miệng của bà. Bà lão phường Sam Yang từ từ đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm và quay sang liếc nhìn Yoon Soo. Mồ hôi anh ta đang chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương và ướt đẫm cả khuôn mặt, thậm chí tôi thấy cả hai bên nách của anh ta cũng đang ướt đẫm. Bà lão lấy khăn tay nhàu nhĩ mà mình lau nước mắt, định lau mồ hôi cho Yoon Soo nhưng bỗng Yoon Soo bất ngờ thét lên một tiếng. Tiếng thét ấy nghe giống như tiếng thét của những con thú khi bị người ta đem vào lò giết mổ để chuẩn bị xẻ thịt. Khuôn mặt bà lão tự dưng trở nên buồn thảm đến lạ thường. Bà nhắm mắt lại một lúc lâu rồi sau đó mới từ từ nói tiếp:
“Ta xin lỗi. Hôm nay ta đến đây vì muốn tha thứ tội lỗi mà cháu đã gây ra. Sơ Mônica bảo lúc này vẫn chưa phải là lúc để ta có thể đến đây gặp và nói chuyện với cháu nhưng tại ta cứ cố tình nài nỉ... Ta xin lỗi. Đúng là ta vẫn chưa thể hoàn toàn bình tâm lại được. Cho ta xin lỗi. Tại cứ nhìn thấy cháu là ta nghĩ đến đứa con gái đáng thương đã mất của ta. Trước khi đến đây, ta đã tự dặn lòng mình là không được quá xúc động, ta đã thức cả đêm qua để nằm suy nghĩ về điều ấy, thế mà... Ta xin lỗi. Ta chỉ muốn hỏi là tại sao cháu lại làm vậy, mà nhất định phải làm vậy thì cháu mới thấy thỏa mãn hay sao? Đúng là ta đã rất muốn túm lấy cổ cháu để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng thấy cháu cũng đáng thương thế này, cũng bảnh bao tử tế chứ không giống như những thằng côn đồ bợm trợn, rồi nhìn cháu cứ run lẩy bẩy khi gặp ta thế này làm ta khó xử quá. Nhưng nhất định ta sẽ lại đến đây thăm cháu lần nữa. Khi nào ta thực sự cảm thấy có thể tha thứ mọi tội lỗi mà cháu đã gây ra cho con ta thì ta sẽ đến. Nhất định ta sẽ đến dù nơi này hơi xa và tiền đi xe đến đây cũng không phải là rẻ nhưng nhất định... nhất định gần Tết ta sẽ lại đến đây. Ta sẽ lại làm bánh gạo và mang đến. Thế nên...Hãy đợi ta đến ngày đó... đừng chết vội...”
Nói đến đây người bà lão lại run lên. Trên gương mặt của bà những giọt mồ hôi cũng đang thi nhau rơi xuống. Tôi cảm giác như tóc bà cũng bạc thêm rất nhiều trong vài phút ngắn ngủi vừa qua. Và cô Mônica như vừa bị già thêm mấy tuổi.
“Sơ Mônica, tôi xin lỗi... Xin lỗi vì đã đặt Sơ vào tình huống khó xử này”.
Bà lão phường Sam Yang cúi gục đầu xuống. Rồi mãi một lúc sau mới thấy bà ấy quay sang nhìn ông quản giáo và nói:
“Tôi xin lỗi, bà già này cứ cố chấp đòi đến đây bằng được mà không biết rằng việc này đã làm cho tất cả mọi người ở đây cùng bị khó xử...”
Ông quản giáo không nói gì nhưng tôi thấy khuôn mặt ông ấy cũng đang méo xệch. Tôi nghĩ chắc đây là lần đầu tiên ông ấy thấy cảnh này trong cuộc đời làm quản giáo hơn chục năm của ông.
Yoon Soo đứng dậy và đi theo ông quản giáo. Anh ta vẫn cúi gằm mặt xuống. Còn bà lão tay vẫn nắm chặt lấy cái khăn nhàu nhĩ mà lúc nãy đã định dùng để lau mồ hôi cho Yoon Soo, cố nói với thêm một câu nữa:
“Hãy cố sống... Nhất định là phải sống đến lúc đó...”
Khuôn mặt của Yoon Soo nhòe nhoẹt toàn mồ hôi và nước mắt. Lúc anh ta xoay người định bước đi tôi thấy hai chân anh ta bị quẹo lại, trông nặng nhọc và đau đớn hơn lần trước tôi gặp.
“Bà lão ơi, thế là được rồi. Không cần phải tha thứ thêm nữa đâu. Dù là người vĩ đại đến mấy đi nữa chắc họ cũng không thể làm hơn được thế. Bà giỏi lắm. Đến một tu nữ như tôi cũng còn chưa chắc đã làm được những điều như thế...”. Cô Mônica vừa nắm chặt tay bà lão vừa nói.
Tôi đưa bà lão về tận nhà ở phường Sam Yang. Trên đường về bà lão chỉ ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi mà không nói bất cứ một câu nào. Bà như đang một mình bước vào một căn phòng tĩnh lặng rồi ngồi đối thoại với chính mình. Qua ngày hôm nay, từ ngày mai chắc bà lão lại phải còng lưng đi nhặt vỏ chai, báo cũ mà người ta vất đi để đem bán kiếm tiền. Khi bà lão nhìn thấy những người có nhiều tiền, nhất là khi họ mua về những bao gạo hoặc những cân thịt tươi ngon, chắc khuôn mặt bà sẽ trở về trạng thái ảm đạm vốn có của những người cả đời luôn bị cái nghèo, cái đói đeo bám. Thế nhưng, trong giây phút này tôi lại thấy khuôn mặt bà hiện lên thật đẹp đẽ và thánh thiện. Nó như đang phát ra một vầng hào quang chói lòa mà chưa chắc những người quý tộc giàu sang đã có được. Ngược lại, cô Mônica đang ngồi cạnh đó lại trông giống như một bà lão già nua khắc khổ. Bà lão phường Sam Yang đã nói ra câu mà Jesus - con của Đức Chúa Trời đã từng nói vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, rồi bà còn dám thử thách bản thân mình với cái điều mà ai cũng cho là khó khăn nhất: SỰ THA THỨ. Trong khoảnh khắc ấy tôi tưởng tượng bà lão đang đội trên đầu một vòng nguyệt quế tỏa sáng. Tôi tự hỏi từ trước đến giờ mình đã nhìn thấy điều kì lạ này phát ra từ một người trần mắt thịt nào chưa?
Thực ra tôi vẫn còn hơi hoài nghi về chuyện bà lão định tha thứ cho Yoon Soo. Vì theo như lời bà nói thì bà chẳng được học hành tử tế cũng như không phải là người am hiểu nhiều chuyện trên đời, bà cũng chẳng có một tín ngưỡng hay một niềm tin gì đó đặc biệt. Tôi biết có rất nhiều cuốn sách đã được xuất bản với nội dung: Hãy tha thứ, hãy học cách tha thứ. Trong Kinh Thánh hay cả những nhà thần học nổi tiếng bấy lâu nay đã mất bao nhiêu công sức truyền bá cái lý luận này mà có mấy ai làm theo được đâu. Vậy mà bà lão này không hiểu đang dựa vào cái gì mà lại dám thử thách bản thân mình như thế.
Hôm ấy là ngày cuối cùng tôi đi cùng với cô Mônica đến khu trại giam theo như đã hứa. Lúc này Tết cũng vừa trôi qua và thời tiết cũng đã trở nên ấm áp hơn. Mùa xuân đã thực sự về. Ngày hôm ấy, Yoon Soo nhất quyết từ chối gặp mặt chúng tôi dù ông quản giáo Lee đã cố gắng đến thuyết phục anh ta tới ba lần. Ông quản giáo Lee nói với chúng tôi với khuôn mặt ủ rũ:
“Chắc hôm nay Sơ nên quay về thì hơn. Hình như cuộc gặp gỡ lần trước đã gây cho anh ta một cú sốc quá lớn về tinh thần. Theo tôi thấy thực ra anh ta cũng không hoàn toàn là một kẻ xấu. Vì sau khi đi gặp bà lão ấy trở về, cả ngày hôm đó anh ta chẳng chịu ăn uống gì, rồi lúc người cán bộ phụ trách bước vào phòng giam của anh ta để kiểm tra, ông ấy bảo đã thấy anh ta nằm còng queo run rẩy một chỗ giống như đang phải chịu đựng một sự đau đớn giày vò gì đó lớn lắm. Còn nữa, ngày hôm kia chúng tôi đã phải cưỡng chế bắt anh ta đến phòng y tế truyền dịch đấy Sơ biết không... Rồi ông trưởng ban quản giáo ở đây cũng đã gọi tôi lại và mắng cho tôi một trận. Ông ấy còn hỏi tôi là tại sao lại tự ý cho anh ta gặp mặt bà lão ấy... Hiện giờ tất cả chúng tôi ở đây đều đang lo anh ta sẽ nghĩ quẩn mà tự sát nên lúc nào cũng phải để mắt đến anh ta 24/24 đấy. Vì chuyện này mà tôi còn bị mấy người đồng nghiệp nói bóng nói gió phía sau nữa...”
“Ôi, ông quản giáo Lee, tôi làm khó ông rồi... Nhưng mà Yoon
Soo bây giờ đã chịu ăn tí cơm nào chưa?”
Cô Mônica nín thở hỏi, còn ông quản giáo hơi mỉm cười.
“Vâng, đến giờ thì anh ta cũng đã chịu ăn một chút rồi. Đúng là lần đầu tiên trong đời làm quản giáo tôi thấy một tử tù có ý định tuyệt thực như thế. Mà không hiểu sao từ sau khi những tử tù phạm tội liên quan đến an ninh quốc gia bị đưa đi thi hành án, đến giờ chúng tôi vẫn chưa nhận được thêm bất cứ một thông tin gì về đợt thi hành án mới...”
Việc những người quản giáo ở đây sợ những người tử tù chết trước khi họ bị đem đi thi hành án theo pháp luật, đến nỗi họ phải cưỡng chế bắt người tử tù đi truyền dịch nghe như là một vở hài kịch vậy. Vì làm như vậy có khác gì chính họ đã cố cứu sống người ta rồi sau đó lại bắt người ta đi chết đâu... Tôi thầm nghĩ.
Hãy cúi đầu trước những người khác và hãy kề môi mình vào đất
Sau đó hãy hướng về cả thế gian này và dùng hết sức bình sinh để hét lên thật to cái câu:
Tôi chính là kẻ giết người!
Dostoievski - Tội ác và hình phạt
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù