Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Jin Sung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1818 / 31
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhật Ký Buồn 01
ôi muốn bắt đầu kể câu chuyện ấy ngay bây giờ. Đó là câu chuyện về một kẻ giết người. Hoặc cũng có thể gọi là câu chuyện kể về một gia đình không có gì khác ngoài sự đau khổ, một gia đình mà trong cuộc sống thường nhật chỉ toàn nghe thấy những tiếng chửi rủa, tiếng roi gậy hay tiếng kêu thét. Đó cũng là câu chuyện về một con người luôn cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này, câu chuyện đó - câu chuyện của chính tôi. Ngày đó, có hai người phụ nữ và một cô gái trẻ đã bị chết. Tôi từng tin rằng người phụ nữ đó - bà ta đáng chết lắm vì có cho bà ta sống thì cũng chẳng được giá trị gì. Loại người đó mà có nhiều tiền trong tay thì cũng chẳng khác gì một loài sâu bọ được bọc trong một tấm lụa mịn mềm. Trong cái thế giới vô tình và bất bình đẳng này, nếu cho tôi được dùng số tiền ấy vào những việc tốt đáng làm khác thì tôi nghĩ chắc sẽ hợp lý hơn rất nhiều. Nhưng... tôi cũng muốn kể ra đây một cô gái khác. Đó là một cô gái mà bản thân chẳng có lấy một thứ gì đáng giá trên thế gian này. Cô gái ấy đã sống cả cuộc đời vì người khác, nhưng cô ấy lại đang chết dần chết mòn. Giá như lúc đó tôi có trong tay ba triệu won thì tôi đã có thể cứu sống được cô ấy. Nhưng lúc đó tôi lấy đâu ra được ba triệu won cơ chứ, mà cô ấy thì cứ từng ngày từng giờ cận kề với cái chết. Nếu trên đời này có Chúa, thực ra tôi cũng không biết là trên đời này có Chúa thật hay không vì từ trước đến giờ tôi đã sống mà không hề biết đến sự tồn tại của Chúa, nhưng nếu trên đời này có Chúa thật thì tôi nghĩ chắc Ngài sẽ hiểu cho hành động của tôi. Cũng như sẽ bảo rằng hành động của tôi là chính đáng
1.
Tuyết bắt đầu rơi từ chiều và giờ đang chuyển dần thành một cơn mưa nhỏ. Một thứ ánh sáng màu xanh nhạt yếu ớt đang bao trùm lấy cả con đường, và bầu không khí mang nhiều hơi ẩm đang trôi một cách nặng nề trong cái ranh giới giữa bầu trời - mặt đất. Đã quá năm giờ chiều. Với tay khoác thêm một chiếc áo, tôi bước chân ra khỏi nhà. Những chiếc xe ô tô đậu trong gara đang nằm lặng im như những nấm mộ, những ánh điện vàng le ói lọt qua một vài khe cửa sổ nhỏ của những ngôi nhà đối diện đã bắt đầu lấp lánh như những ánh sao trên bầu trời xa. Những hàng cây tự bao giờ đã rụng hết lá giờ trông trơ trọi như một hàng rào dây thép gai nằm phân cách khu chung cư cao cấp phía bên này với khu chung cư bình dân phía đối diện. Tôi chưa vội bước chân lên xe ngay mà ngẩng mặt lên nhìn bầu trời một cách vô thức. Tôi cảm giác cứ như cái khối chung cư thô kệch kia đang đứng quay lưng lại với sự xám xịt mờ ảo của bầu trời cũng như chính nó đã làm cho bầu trời bị che khuất hẳn. Và chắc là do nó đang nằm lọt thỏm giữa một bầu trời ẩm ướt nên trong cái khoảnh khắc chạng vạng tối nhìn nó giống như một khối thành lũy thẳng tắp đứng ngăn quân thù. Mưa đang lất phất rơi xuống con đường bị tuyết làm đóng băng. Tôi bước chân vào xe. Qua luồng ánh sáng của hai ngọn đèn pha ô tô vừa bật, tôi thấy những hạt mưa ti li đang lất phất bay nhìn giống như một thứ bột trăng trắng đẹp mắt. Một buổi tối chỉ thấy có những ánh điện rực rỡ sắc màu hắt ra từ những cửa hàng cửa hiệu và từ những cây cột điện ven đường đã khiến tôi tự hỏi không biết có phải là mưa chỉ rơi ở những chỗ sang sáng như thế thôi. Và trong bóng tối bao la đang phủ kín ngoài kia thì thực chất cái gì đang làm cho ta bị ướt?
Cô Mônica vừa bị ngất nên lại được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, lần này nghe bác sĩ bảo là không còn hy vọng gì nữa, và mọi người trong nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước đi. Nói như vậy có nghĩa là tôi lại sắp phải rời xa một người nữa. Khởi động xe ô tô và chuẩn bị đi nhưng không hiểu sao khuôn mặt người ấy bỗng dưng lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Một khuôn mặt xanh xao nhạt nhòa dưới đôi gọng kính màu đen, một đôi môi đỏ, và một bên má khi cười có hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh... Nhưng thực sự là tôi không hề muốn nhớ đến người ấy. Cũng như tôi đã mất rất nhiều đêm không ngủ chỉ để cố quên đi người ấy. Những ngày ấy - những chuỗi ngày nếu không ngồi uống rượu một mình thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào để có thể ngủ được, rồi những buổi sáng tinh mơ chào đón tôi với chiếc cổ gà gật, tôi đã úp mặt vào gối đợi cho nước mắt trào ra, nhưng kết cục chỉ có những tiếng rên rỉ lạ tai phát ra từ chính miệng của tôi mà thôi. Có nhiều hôm tôi đã tự bảo mình: Được, vậy hãy nhớ đi nào, nhớ tất cả, nhớ không bỏ sót bất cứ một chi tiết dù nhỏ nhất xem sao. Và thế là tôi đã say, tôi say đến nỗi ngất trên ghế sôpha và không biết trời đất gì nữa cả.
Sau ngày người ấy rời xa tôi, mỗi sáng thức dậy điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là từ bây giờ thế giới này sẽ không giống với thế giới ngày hôm qua tôi từng sống. Tất cả mọi thứ - giống như là lần đầu tiên nó được xuất hiện trên trái đất này - tôi coi tất cả chúng như một đống ngổn ngang hỗn độn. Tuy nhiên, có một điều tôi cũng phải công nhận rằng nó rõ ràng đã thay đổi kể từ sau khi tôi gặp người ấy. Đó là giờ đây tôi không thể tự ý kết thúc cuộc đời mình như trước kia tôi vẫn từng làm nữa, có thể nói đó vừa là món quà cuối cùng nhưng cũng vừa là hình phạt mà người ấy đã để lại cho tôi trên thế gian này.
Những việc ta không thể nhìn thấy trên thế gian này cũng nhiều giống như khoảng tối ngoài kia - ta chẳng thể thấy được gì ngoài những hạt mưa mùa đông đang lất phất rơi dưới ánh đèn pha ô tô phía trước. Tôi đã hiểu được điều này sau khi tôi gặp người ấy. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là những cái mà ta không nhìn thấy thì nó không tồn tại. Sau khi gặp người ấy, tôi không chỉ thoát ra được khỏi cái bóng tối của chính mình mà tôi còn tìm ra được bản chất của cái bóng tối ấy. Còn nữa, nếu không phải là người ấy thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi để tâm quan sát kỹ một điều gì, cũng như tôi sẽ mãi mãi tưởng rằng mình lúc nào cũng đang ở trong một bóng tối khủng khiếp chứ làm sao biết được là thực chất mình đang được ở trong ánh hào quang chói lòa. À, hay đó không phải là bóng tối mà đó là một thứ ánh sáng quá chói đến nỗi mắt tôi không thể nhìn thấy nhỉ, mà cũng đúng thôi, chắc là tôi đã không nhìn thấy vì tôi hay dương dương tự đắc tưởng rằng mình là người biết khá nhiều điều mà. Nhờ người ấy tôi hiểu ra rằng trên thế gian này có tình yêu đích thực, thậm chí hiểu được cả cái khoảnh khắc khi tất cả chúng ta cũng được chia sẻ niềm vinh quang của Chúa. Người ấy tuy bây giờ không còn ở bên tôi nhưng ở một khía cạnh nào đó tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn Chúa vì đã cho tôi may mắn được gặp người ấy.
Xe bắt đầu chạy trên một con đường ướt mưa và tối. Con đường kẹt kín toàn xe là xe. Chẳng có gì phải vội vã. Tất cả mọi người dường như đang định đi đâu đó. Mà chắc là họ có việc phải đi một nơi nào đó. “Không hiểu họ có biết tôi đang đi đâu không nhỉ?” - Một suy nghĩ vụt thoáng qua giống như một kí ức xưa cũ từ đâu vọng lại. Năm ấy, tôi nhớ mình cũng từng đi trên một con đường tối hun hút chẳng tìm đâu ra được một chút ánh đèn nê ông cũng như chẳng có lấy một chiếc xe ô tô nào chạy qua. Tín hiệu đèn giao thông bỗng chuyển sang màu đỏ trông như mặt trời đang đậu trên đầu những chiếc ô tô đang nổ máy dưới cơn mưa trắng xóa như sương mù. Những chiếc xe đang chạy nhất loạt dừng lại. Tôi cũng dừng lại.
Một người phải bước qua bao nhiêu con đường thì mới có thể trở thành con người thực sự.
Con chim bồ câu trắng phải bay qua bao nhiêu biển lớn trước khi nó được ngủ vùi trong cát.
Có bao nhiêu quả đạn đại bác đã được châm ngòi nổ trước khi chúng bị cấm vĩnh viễn.
Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.
Mất bao nhiêu năm cho một ngọn núi tồn tại trước khi nó bị đẩy lui ra biển.
Và bao nhiêu năm cho một số người phải sống trước khi họ được trả tự do.
Người ta có thể ngoảnh mặt đi và giả vờ như không nhìn thấy gì đến tận bao giờ.
Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.
Phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao nhiêu lần mới đủ để thấy bầu trời trong xanh.
Phải có bao nhiêu cái tai mới đủ để cho một người nghe thấu tiếng khóc khắp nhân gian.
Phải có bao nhiêu người hy sinh nữa mới đủ làm cho một người nhận ra rằng đã có quá nhiều người chết.
Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió, nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.
Bob Dylan - Chỉ có gió mới biết câu trả lời
Yêu Người Tử Tù Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung Yêu Người Tử Tù