Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Hamlet Trương
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5876 / 52
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hamlet Trương - Ba Ngụm Canh Mạnh Bà Dành Cho Thiên Bình
rời tối. Trời luôn luôn tối. Ánh sáng dưới địa ngục hầu như đều đến từ lửa hoặc những viên đá phát sáng thần kỳ. Tôi lại ngồi ngẩn ngơ bên Mạnh Bà Quán, tiếp tục công việc của mình dẫu đã trải qua không biết bao nhiêu là thời gian. Trong tưởng tượng của người nhân gian, Mạnh Bà chắc hẳn phải là một cụ già với râu tóc bạc phơ, chậm chạp và nhẫn nại. Nhưng họ không biết, với hàng triệu linh hồn ghé qua quán tôi trong một khoảng thời gian ngắn, nếu cứ chậm rãi thì có lẽ tôi không thểlàm việc đúng với tiến độ mà cấp trên giao phó. Tôi giản dị, tóc búi cao, tuổi tác dừng lại ở 35 (tôi có thể điều chỉnh diện mạo, độ tuổi tùy theo ý thích của mình) và mặc kiểu quần jean áo sơ mi gọn gàng mà một lần tôi được thấy người trên trần gian ăn vận. Điều đó khiến rất nhiều linh hồn ghé qua đây không tránh khỏi ngạc nhiên, họ còn ngỡ tôi là một người trong số họ. Nhiều người trước khi uống canh còn bảo họ đã từng tin rằng tôi là một mụ già xấu xí, họ rất sợ hãi. Con người thường sợ những gì họ không biết rõ.
- Dạo này người chết có giảm chăng? Hôm nay không thấy linh hồn nào được chuyển qua… - Tên tiểu nhị phụ việc cho tôi than thở.
- Đến ngay ấy mà! Người chết và người sống phải được quân bình, không thể nào một ngày không có ai chết! Chắc họ đi chậm chân thôi…
Mạnh Bà Quán chỉ là một trong tám cảnh mà con người khi chết phải đi qua. Cũng tùy vào loại linh hồn mà họ sẽ được chuyển đi qua các cảnh. Đầu tiên, tất cả linh hồn phải qua Quỷ Môn Quan. Khi họ đã bước vào vùng ánh sáng trắng, đi qua cánh cổng này, tức là mọi cố gắng trở lại trần gian sẽ không còn (trừ khi địa ngục có quy định khác). Sau khi bước qua cổng này, họ chính thức trở thành một hồn ma.
Ở địa ngục cũng có sự quản lý, không khác gì trần gian. Bất kỳ một linh hồn nào muốn nhập “hộ khẩu” đều phải được kiểm tra, phân loại. Là những bậc thánh nhân, người tài giỏi, có công giúp ích cho xã hội thì dĩ nhiên sẽ có sự ưu đãi và tôn trọng khi xuống đây, còn những kẻ ác, người gian, hay những người không có thái độ sống đúng đắn, những kẻ tự tử v.v… sẽ được đưa đi thẩm định lần nữa để cuối cùng nhận lấy phán xét trừng phạt.
Tất cả những linh hồn sẽ đi qua Bác Y Đình, nơi họ trút bỏ toàn bộ y phục lúc chết đi, khoác vào manh áo trắng đại diện cho việc trở thành một hồn ma…
Rời khỏi Bác Y Đình, những linh hồn lũ lượt kéo nhau đến Nại Hà. Dòng sông này có màu đỏ như máu, dài rộng không biết bao nhiêu là thước. Nước của dòng sông này nóng, lạnh hay ấm áp, đều do thái độ sống của người lội qua lúc sinh thời. Nếu họ là một người tốt, nước sông ấm áp, dịu dàng. Nếu họ là kẻ tâm địa bất chính, nước sông có khi lạnh lẽo như băng, lúc bỏng rát như nước sôi…
Mạnh Bà Quán mặc dù được thi vị hóa là nơi nghỉ chân của linh hồn, nhưng mục đích chính của quán tôi được chỉ định rất rõ ràng. Đầu tiên, bằng ngụm canh thứ nhất, tôi sẽ khiến linh hồn quên đi những đau đớn khi còn làm người trần gian, họ sẽ trở nên nhẹ nhàng, tinh khiết như khi mới được hình thành trong bụng mẹ. Ngụm canh thứ hai, họ sẽ bắt buộc phải nói sự thật về lý do họ chết. Ngụm canh cuối, mới là ngụm canh xóa sạch ký ức kiếp trước. Không phải linh hồn nào cũng đến được đây, chỉ có những linh hồn chuẩn bị đến lượt đầu thai, và những linh hồn trong diện xem xét, cần thêm thông tin, sự thật để các “bề trên” phán quyết. Linh hồn đầu thai chỉ uống hai ngụm, những linh hồn cần xem xét thì mới phải uống ba ngụm canh. Tôi giống như người thẩm vấn, bắt ép họ nói ra tất cả, ghi chép và trình lại cho cấp trên.
- Đến rồi kìa! - Tiểu nhị nói với tôi.
Từ phía xa, một cô gái dáng điệu thanh mảnh đang từ từ xuất hiện trong màn sương mờ ảo. Tôi nheo mắt nhìn cho rõ, cơ thể cô gái có chi chít vết thương, cô ta có vẻ kiệt sức. Đến Mạnh Bà Quán, cô gái ngồi xuống ghế, thở dài một cái như tìm thấy được gốc đa yên bình giữa trời nắng gắt.
Ngụm canh thứ nhất: một phần sự thật
Thoạt nhìn thấy tôi, cô gái không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Kiểu cách cho thấy chí ít cô ta đã nghe về cái quán này khi còn sống. Tôi cũng không quá mất thời gian cho việc giới thiệu tên tuổi, chỉ lẳng lặng ngồi xuống đối diện với cô. Tiểu nhị nhanh tay dọn ra một mâm trên đó có ba chén canh, theo quy tắc đã được chuẩn bị sẵn.
- Mời cô! - Tôi nói nhỏ nhẹ.
- Vâng! Tôi xin!
Uống xong ngụm trà thứ nhất, cô gái quên hết mệt mỏi. Sắc diện tươi tắn hẳn ra. Lúc này tôi mới nhìn ngắm kỹ khuôn mặt cô… Rất hiếm để thấy một cô gái đẹp đến như vậy, tất cả các nét trên gương mặt đều thanh tú và hài hòa, đây là món quà trời ban cho một nhóm người có ngày sinh rơi đặc biệt vào khoảng gần cuối năm.
- Cô tên gì?
- Thiên Bình!
- Một cái tên đẹp… Vì sao trên người cô có nhiều vết thương thế?
- Lúc nãy tôi đi qua một cái thôn nhỏ, ban đầu có một con chó chạy ra sủa liên hồi. Một khắc sau thì rất nhiều chó trong thôn cũng chạy ra theo. Chúng sủa và cắn tôi, thật đáng sợ!
- Lúc cô còn sống, chỉ ở một mình?
- Vâng, sao bà biết?
Tôi mỉm cười, nơi mà cô gái đi qua, chính là Ác Cẩu Thôn. Những người còn có người thân trên dương thế, lúc chết được làm lễ đầy đủ, gửi xuống cho nhiều tiền bạc, thức ăn. Trong đó sẽ có bánh bao. Những cái bánh bao đó là để dành cho lúc qua Ác Cẩu Thôn, linh hồn sẽ dùng bánh bao để đánh lạc hướng những con chó hung tợn. Cô gái tội nghiệp khi sống đã lẻ loi, chết cũng đơn côi.
- Trong hồ sơ của cô, tôi thấy Phán Quan ghi chép là đang xác định về vấn đề tự tử hay không, để sau đó định tội…
- Tự tử là tội nặng lắm đúng không bà?
- Đúng! Trong hầu hết tôn giáo, tự tử là tội rất nặng, phải chịu đọa đày ngay cả khi đã chết!
- Tôi cũng gần như là tự tử! - Cô gái u sầu.
- “Gần như”?
Thiên Bình nhìn sang một bên, đôi mắt long lanh ban nãy trở nên u buồn… Cô bắt đầu kể câu chuyện đời mình.
- Tôi làm thư ký riêng cho một giám đốc của một công ty tài chính. Công việc hằng ngày của tôi là sắp xếp lịch cho ông ta gặp gỡ khách hàng, tham dự các cuộc họp, ghi chép lại những gì cần thiết. Tôi chỉ sống một mình kể từ khi cha mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông, mỗi ngày tôi đều lao mình vào công việc, và chỉ có thế. Tôi từ một người hoạt bát, yêu thích náo nhiệt, đã trở nên lặng lẽ sau những biến cố cuộc đời. Bản chất con người tôi đã thay đổi theo thời gian…
- Nhưng ít ra cô vẫn còn công việc…
- Tôi rất ghét sai sót, cẩu thả. Tôi muốn mọi thứ phải thật tốt và hoàn hảo, chính vì vậy tôi luôn rơi vào tình huống bắt buộc phải là người đứng đầu dẫu thật tâm có thể không thích. Giao việc cho một ai đó, cuối cùng tôi vẫn là người hoàn tất nó để tránh mắc phải lỗi không cần thiết. Như buổi tiệc lớn của công ty năm đó, lẽ ra đã có những bộ phận khác lo, nhưng tôi vẫn phải làm hết, từ chọn địa điểm đến gặp gỡ đối tác… Tôi gần như kiệt sức!
- Cô hợp với những chỗ đông người nhỉ?
- Không, thật ra tôi chỉ thích ở một mình… Thiên Bình vuốt tóc, rõ ràng đây là một cô gái rất biết chăm sóc mình. Từ tóc đến da đến dáng người của cô đều hoàn hảo.
- Buổi tiệc năm đó, cô vừa nhắc đến nó với hàm ý gì?
- Là nơi tôi đã gặp người đó…
- Chàng trai đã làm cô tự tử?
Thiên Bình im lặng. Cúi gằm mặt. Nước mắt cô không hẹn mà tuôn rơi. Tôi có cảm giác mình đã nhầm lẫn, lẽ ra cô phải có thêm đôi cánh, vì cảnh tượng trước mắt làm tôi thấy cô không khác gì một thiên thần.
- Bình tĩnh, lẽ ra ngụm canh vừa rồi phải làm cô quên đi nỗi đau đó chứ nhỉ?
- Nỗi đau đến từ tình yêu, đa phần là do con người ta tự nguyện gắn bó với nó.
- Cố chấp đến thế sao?
- Thật tâm yêu một người cần phải có sự cố chấp!
- Anh ta thế nào?
- Buổi tiệc đó tôi rất mệt mỏi, hầu như không ăn uống gì nhiều suốt cả buổi sáng. Tôi lả người đi. Từ trong đám đông náo nhiệt, anh bước tới. Trong trí nhớ của tôi, anh là người duy nhất trong buổi tiệc đó không ăn vận theo một quy tắc nào cả. Không sang trọng quý phái, không ly rượu trên tay, anh mặc quần jean, áo thun, áo khoác da bên ngoài như vừa đi đâu đó rất xa về. Vừa trông thấy tôi, anh đã tiến tới. Tôi chỉ kịp thấy mình đổ gục trong tay anh… Anh hỏi tôi liên hồi “Này cô, cô có sao không?”, nhưng tôi không thể trả lời, tôi chỉ biết mình đang rất mệt mỏi. Bữa tiệc đó náo nhiệt, nhưng không ai quan tâm ai. Họ chỉ đến, khoác lên mình vẻ sang trọng quý phái, những sáo ngữ giả tạo, và cười đùa với nhau như thân thiết từ lâu. Tôi mơ hồ nhớ anh đã bế thốc tôi trên tay, đi ra khỏi bữa tiệc, để lại sau lưng tất cả những ồn ào…
- Anh ta đưa cô đi đâu?
- Anh ấy đặt tôi trên chiếc mô tô, tự choàng tay tôi qua eo anh, dặn dò “Cô cố gắng bám chặt lấy tôi nhé!”, rồi phóng xe đi. Anh không hỏi tôi ở đâu, anh bảo rằng có thể cô bị ngợp, cô cứ nằm sau lưng tôi nghỉ ngơi một xíu. Tôi nằm yên vị trị đó, tức là khuôn mặt áp sát lưng anh, tay ôm eo anh, mắt mở yếu ớt nhìn những cảnh vật trên đường giờ là một đường thẳng mờ nhạt khi chiếc mô tô lao đi trong gió. Anh cứ thế chạy xe trong đêm, tôi cứ thế yên lặng. Tôi bất lực và mệt mỏi, tôi không quan tâm anh sẽ đưa mình đi đâu, cũng không quan tâm anh là người lạ. Cuộc đời có những khi chúng ta thà đi với một người lạ, còn hơn phải chịu cảm giác hỗn độn khi đứng giữa những người quen.
- Hai người ở bên nhau suốt đêm?
- Khi tôi cảm thấy khỏe hơn, tôi bắt đầu trò chuyện. Anh ấy hỏi nhà tôi ở đâu. Tôi bảo, “Em thích ở phía sau xe anh hơn là về nhà!”. Anh ấy cười, cô bé ngốc, sao dám tin người lạ, anh sẽ chở em đến bệnh viện kiểm tra nhé? Tôi cười, tôi biết đó chỉ là một cơn tụt huyết áp nhẹ, cũng không phải lần đầu tôi bị thế. Tôi luôn thủ sẵn những viên kẹo sô cô la trong người, tôi đã tạm khỏe hơn khi tranh thủ ngậm lúc ngồi trên xe anh.
- Anh ta có nói với cô về thân thế của mình?
- Anh ấy là con trai của giám đốc nơi tôi đang làm việc, do gia đình muốn anh ấy phải có mặt trong buổi tiệc, nên dù không thích anh vẫn ghé qua một tí…
Gương mặt Thiên Bình thoáng buồn…
- Bà biết không, tôi là một kẻ cô đơn. Tôi cho rằng cô đơn là cội nguồn của mọi thứ, từ tài năng đến sắc đẹp. Cô đơn là biểu hiện của thời đại… Tôi sợ sự thân thiết với một ai đó sẽ làm mình mất đi tôn nghiêm, nên tôi thường giữ khoảng cách. Tôi chỉ có vài người bạn để chuyện trò, tôi đi làm nhưng không gần gũi ai. Người ta nói tôi khó chịu, lạnh lùng. Tôi không chấp. Tôi còn có thể tự lừa dối chính cảm giác của mình… Trừ…
- Anh ta?
- Anh ấy tên là Q. Ừm, tôi đã không thể lừa dối mình, tôi thích cái cảm giác điên rồ không định sẵn đó. Đêm đó tôi không kịp hỏi anh nhiều thứ, chỉ im lặng tận hưởng những bất ngờ của cuộc hành trình. Anh chở tôi đến những góc lạ lẫm của Sài Gòn, những con đường vắng vẻ không một bóng người, những cảnh vật bình thường không bao giờ tôi nhìn thấy. Tôi giống như đang đi du lịch Sài Gòn, dẫu đã sống ở đây từ rất lâu…
- Anh ta cũng khá giỏi trong việc cưa cẩm nhỉ?
- Tôi cho rằng anh ấy cũng không định trước việc đó. Bà có biết đâu là cảm giác cho mình biết mình yêu một người không?
- Tim đập nhanh?
- Đó là người mình thích. Còn với người mình yêu, mình sẽ cảm thấy an toàn…
- Đi với anh ta cô có cảm giác an toàn?
- Có! Cho dẫu tính đến đêm đó, anh với tôi vẫn là người lạ. Nhiều khi tôi thầm nghĩ, có lẽ trong tiềm thức mỗi người đã sớm có một tiêu chuẩn cho người trong mộng, chỉ có điều là chúng ta không thể gọi tên. Chỉ đến khi con người đó đến, choáng ngợp và mạnh mẽ, chúng ta buộc lòng phó mặc cho cảm giác cuốn ta đi. Mọi thứ được lấp đầy một cách hoàn hảo, và ta yêu…
Nói về tình yêu, đó là thứ làm cho tôi… mệt mỏi nhất! Bạn khoan hiểu lầm, Mạnh Bà thì không yêu đương như người trần. Tôi mệt vì đó chính là lý do khiến quá nhiều người tự tử. Mà hễ có người tự tử, thì tôi phải thay Phán Quan làm công việc thẩm vấn như bây giờ. Trong hình dung của tôi, tình yêu của người trần mắt thịt rất say mê, và cả tàn nhẫn. Vì nó, người ta có thể làm nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi!
- Sau đêm đó, cô và anh ta thế nào?
- Tôi được đưa về nhà vừa lúc bình minh, như một nàng công chúa, tôi cảm thấy mình trở thành một con người mới, hoàn toàn mới! Tôi vào nhà, thay đồ, tẩy trang, và leo lên giường nằm nghỉ. Trước lúc ngủ, tôi nhắn cho anh một tin từ số điện thoại anh cho. Rằng tôi rất vui, tôi mong anh cũng vui, tôi muốn đón chào anh vào cuộc sống của mình…
- Mọi chuyện tốt đẹp, thế sao cô lại “gần như” là tự tử…
Mặt Thiên Bình đổi sắc. Khi nói về người cô yêu, nét hân hoan trên gương mặt không thể che giấu, nhưng câu hỏi của tôi lại làm mọi thứ trở về đúng cái cảnh ban đầu tôi thấy Thiên Bình: cô độc và xơ xác.
Thiên Bình lắc đầu, cô không nói.
Tôi hiểu chuyện, bắt đầu đưa cho cô chén canh thứ hai…
Ngụm canh thứ hai: tất cả sự thật
Thiên Bình miễn cưỡng uống hết chén canh thứ hai, thơ ngây tin rằng đó chỉ là chén canh để trò chuyện giữa những người bạn. Cô gái dần dà bắt đầu nhận ra mình đã rơi vào bẫy của tôi, nhưng dĩ nhiên, cô chỉ là một linh hồn yếu đuối, lấy gì mà đọ lại chén canh quyền lực ấy?
- Bây giờ cô có thể nói tiếp!
Thiên Bình không muốn nói mà vẫn phải nói, thế là nước mắt cứ tuôn ra…
- Có một chuyện mà Q. không biết, tôi đã thuộc về ông giám đốc, cũng chính là bố ruột của anh từ trước khi tôi gặp anh…
- Một cuộc tình lén lút?
- Phải! Thư ký lén lút với giám đốc, chuyện thường tình quá bà nhỉ?
- Cô yêu ông ta thật?
- Không! Tôi không có một chút tình cảm nào cả, nhưng ông ta không buông tha cho tôi. Dù đã có vợ con, nhưng ông ta liên tục rào đón tôi…
- Cô có quyền không đồng ý?
- Tôi không đồng ý, nhưng công việc với cự ly gần, đã gián tiếp đẩy tôi vào tay ông ta…
- Cô bị ép buộc?
- Ông ta liên tiếp đưa ra những đòi hỏi công việc, khi thì đi tỉnh, khi ra nước ngoài. Lúc nào cũng chỉ đi với tôi, ở chung phòng khách sạn. - Thiên Bình bưng mặt khóc.
- Rồi chuyện gì đến cũng đến?
- Đêm đó tôi bị chuốc say, đến nỗi không biết gì. Sáng tỉnh giấc thì mọi thứ đã xong xuôi, tôi chỉ biết câm lặng trở thành vật thay thế của ông ta…
- Cô không phải một người ngu xuẩn, sao cô lại chấp nhận như thế?
- Cuộc đời tôi chẳng còn gì, đến giây phút tôi rơi vào tay ông ta, tôi cũng không còn thiết tha gì nữa. Tôi chai lì và quá cô độc, tôi đã chấp nhận làm người tình. Tôi muốn dùng chính thứ ông ta muốn ở tôi, để mong sao mình yên thân và thăng tiến. Đến khi đủ lực, tôi sẽ rời bỏ tất cả để ra đi… Mỗi ngày tôi đều tự trách mình, tôi đã không đủ sức chống lại cám dỗ, nhưng cuộc đời tôi đã được định sẵn là sinh ra để gánh chịu những nỗi đau đó! Tôi không có quyền quyết định…
- Sao cô không nghỉ việc ngay?
- Tôi đã thử, nhưng tôi không tìm được một công việc nào tốt hơn, nhất là khi số lượng người thất nghiệp ngoài kia đã quá đông. Hơn nữa, các ông giám đốc dù cạnh tranh cùng một ngành vẫn luôn có mối quan hệ qua lại với nhau, đắc tội với một người, thì nghiễm nhiên sẽ không có ai tuyển dụng nữa…
- Q. có biết điều đó?
- Đêm Q. đưa tôi đi, tôi không biết Q. là con trai của ông ta. Tôi chỉ biết điều này khi Q. ghé sang công ty để gặp ông ấy. Hôm đó, ông ta giới thiệu tôi với Q., chúng tôi ngượng ngùng làm ông ta hết sức thắc mắc. Ông ta bất ngờ khi biết chúng tôi đã quen nhau từ trước. Q. vẫn vậy, phong trần nhưng chân thành. Anh cùng tôi đi qua nhiều ngày sau đó, cho tôi yêu thương, cho tôi biết thế giới hóa ra còn nhiều điều cần khám phá và trân trọng. Tôi yêu Q. Tôi không thể mất anh…
Lúc này Thiên Bình gần như gục ngã. Chén canh thứ nhất đã hoàn toàn mất tác dụng. Tình yêu càng lớn, nỗi đau càng sâu, chính tình yêu đã làm vô hiệu hóa rất nhiều thứ trong cuộc đời Thiên Bình, chứ đâu riêng gì chén canh của tôi!
- Anh ấy không hay biết gì, vẫn ngây ngô đón đưa tôi hằng ngày. Còn tôi, càng yêu anh thì càng cảm thấy ghét bỏ chính mình. Tôi giống như một con người khác, vừa chân thật trong tình yêu với anh, lại vừa dối trá với chính mình. Tôi không đủ can đảm kết thúc quan hệ với ông giám đốc, càng không thể đánh mất Q. Từ ngày quen biết tôi, anh đã bình thường hóa quan hệ với bố. Anh không còn gắt gỏng hay tranh cãi nữa, anh cũng không còn đi đây đi đó quên đường về nữa, anh thôi du ngoạn khắp thế giới. Anh nói với tôi, anh muốn về phụ giúp công ty gia đình, vừa xem như đầu tư cho tương lai, vừa được gần gũi tôi. Tôi rất sợ! Tôi nói dối, bảo rằng tôi muốn nghiêm túc phấn đấu, không muốn người khác nhìn mình với con mắt khác, nên bắt anh phải hứa giữ bí mật chuyện chúng tôi yêu nhau. Q. có chút không hiểu, nhưng anh đồng ý. Chúng tôi chạm mặt ở công ty, cũng chỉ nói qua loa vài câu, tinh ý mỉm cười, nháy mắt, chứ không bao giờ làm một điều gì quá đáng. Trong khi đó, ông giám đốc vẫn tiếp tục ve vãn tôi, dẫu cho tôi đã hạn chế những va chạm xác thịt với ông ta…
Tôi nghiêm mặt. Thiên Bình luôn có những nỗi đau sâu thẳm nhất, và chính họ cũng không hiểu nổi mình. Nỗi đau được sự cô độc làm cho trở thành tổn thương vĩnh viễn, họ cứ thế chịu đựng một mình, không bày tỏ với bất kỳ ai, dẫu thân thiết đến đâu.
- Chuyện gì đến cũng đến…
- Cô bị phát hiện ra?
- Vâng, cùng một cái tát như trời giáng của bà vợ. Bà ta đã nghi ngờ, cho người theo dõi chúng tôi. Họ ghi lại những hình ảnh tình tứ của chúng tôi, rồi giao lại cho bà. Bà ta đã đến gặp tôi tại nhà riêng, cùng với Q.
- Trời!
- Tôi cứ đứng đó như trời trồng. Tôi trân trối nhìn anh đứng sau lưng mẹ. Tay anh nắm lại, môi anh rướm máu vì cắn chặt. Mẹ anh cứ nghĩ đó chỉ là do con trai tức giận thay cho mình, bà không hề biết chuyện gì đã diễn ra giữa chúng tôi. Nếu thật sự mọi chuyện vỡ lẽ, có lẽ bà ta sẽ chết vì choáng váng. Tôi không quan tâm người ta mắng chửi mình ra sao, tôi chỉ biết mình đã làm tổn thương người đàn ông mà mình trân quý nhất… Mẹ anh vừa khóc vừa mắng chửi, song khi bà ta toan đánh tôi tiếp, thì Q. ngăn lại. Anh nói, “Đủ rồi mẹ ơi!”, rồi nắm tay bà ta kéo đi. Tôi đứng ngay giữa ngôi nhà của mình, dưới đất là những tấm hình vụng dại, tôi không biết phải làm gì, tôi cô độc, ngay trong chính ngôi nhà và lựa chọn của mình… Q. không bao giờ ghé qua nhà tôi nữa. Anh không đến công ty, cũng không để lại tin tức gì. Người ta nói anh đã sang Mỹ, ở đó suốt không hẹn quay về. Tôi cũng không biết mình phải làm gì, tôi ngẩn ngơ như người mất hồn, mỗi ngày trôi qua là một cơn ác mộng…
- Chuyện giữa cô và giám đốc, đã được giải quyết ra sao?
- Vài ngày sau, vợ ông giám đốc có ghé qua nhà tôi. Trông bà ta bình tĩnh hơn lần gặp đầu, đặt trước mặt tôi một xấp tiền. Bà ta yêu cầu tôi nghỉ việc, và dọn đi nơi khác. Tôi ngồi đó, nhìn kỹ nét mặt người đàn bà giàu có, thứ gì cũng có thể mua nhưng không giữ nổi người chồng của mình. Tôi mỉm cười, từ chối nhận tiền. Tôi bảo tôi vẫn sẽ nghỉ việc và dọn đi, tôi không cần tiền của bà ta. Tôi xin lỗi, vì đã xen vào hạnh phúc gia đình bà. Tôi đã sai rồi!
Người đàn bà nóng giận biến mất, bà ta khóc. Tôi cũng khóc. Trong lúc đau đớn như thế này, hai người phụ nữ lại khóc cùng nhau, có gì đó thấu hiểu, có gì đó nghẹn ngào. Tôi mời bà ra về. Tôi dọn dẹp nhà cửa, và ra phố tìm một cái gì đó để ăn. Trên đường đi, tôi mãi suy nghĩ về Q. Tôi nhớ anh, nhớ cuộc sống mà anh mang trả lại cho tôi. Q. đã đi rồi, Q. đã quên tôi rồi… Tôi chỉ nhớ đến đó, và một chiếc xe tải không kịp thắng đã mang tôi đến Mạnh Bà Quán của bà…
Tôi và Thiên Bình dừng câu chuyện lại. Mỗi người một cảnh đời, không ai giống ai, nhưng tình yêu luôn là một nỗi đau chung. Tôi đã tìm thấy tất cả những gì cần biết trong câu chuyện của Thiên Bình, cô gái mạnh mẽ này không tự tử, chỉ là một tai nạn xe.
- Cô không muốn tự tử, thật chứ?
- Không, tôi chỉ cảm thấy mình đang lạc hướng. Nhưng tự tử thì không!
- Vì sao?
- Tôi cần chuộc lại lỗi lầm, tôi cần lấy lại niềm tin. Tôi đã sai, và tôi muốn sửa sai…
- Bằng cách nào cơ chứ?
- Tôi không biết…
Thiên Bình trong những lúc tột cùng đớn đau vẫn mạnh mẽ trong lựa chọn, có lẽ nỗi cô đơn quá lớn đã vô tình rèn giũa một sức mạnh đối đầu phi thường. Lao vào vòng tay ông giám đốc là sai, nhưng có ai cho Thiên Bình được chọn? Yêu thương Q. là đúng, nhưng cái sai trước đó đã làm đúng cũng trở thành sai. Yêu một người, thời điểm quả thật rất quan trọng, nếu gặp người hợp ý quá sớm hay quá muộn, đều chỉ mang tới bất hạnh và tiếc nuối mà thôi.
- Đi theo tôi!
- Đi đâu?
- Đến Vọng Hương Đài!
Vọng Hương Đài cũng là một trong bát cảnh, được xây dựng nên bởi tâm ý của một vị Bồ Tát. Ngài muốn những người tốt vì một lý do gì đó phải kết thúc sự sống, sẽ được một lần nhìn về phía bên kia.
Tôi dắt Thiên Bình đi về hướng mình nói, bàn chân cô hoang mang trong từng nhịp bước. Tôi cũng thế, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó cho một hồn ma. Vì cảm thông, vì thương tiếc, tôi không rõ. Vọng Hương Đài sừng sững đứng đó, có những nấc thang lúc nào cũng óng ánh sắc vàng… Ở đây luôn thường trực một nét buồn bã của hoàng hôn, dĩ nhiên ở địa ngục thì không thể có một thứ gì tươi sáng được, Vọng Hương Đài là cảnh quan đẹp nhất rồi. Hoàng hôn luôn gợi cho lòng người một kiểu buồn lạ lắm! Buồn vì một điều gì đó trong tim đã xa xôi cách trở, buồn vì nó báo hiệu kết thúc của một ngày nhiều biến động, và cũng là cánh cổng chuyển giao giữa sáng và tối, giữa sống và chết…
Thiên Bình dừng lại. Tôi biết cô sợ.
- Ở đó…
- Đây là nơi duy nhất cô có thể nhìn thấy thế giới bên kia. Nơi những người đang sống.
- Tôi…
- Cô không muốn biết Q. đang làm gì à?
Thiên Bình lưỡng lự, rồi cô gật đầu. Tôi dắt tay cô lên các bậc thang, xung quanh chúng tôi là những linh hồn khác, nét mặt họ không lấy gì làm ngạc nhiên vì khi đã ở đây, nghĩa là cõi lòng đã thanh thản ít nhiều. Mọi sự tranh chấp, lao xao của thế giới bên kia không còn làm họ vướng bận, họ nhìn về người thân như một sự giải thoát cuối cùng.
Tôi làm chút phép thuật, Thiên Bình nhìn theo hướng tôi chỉ. Trước mắt chúng tôi dường như có một tấm gương khổng lồ. Tấm gương bắt đầu hiện lên những hình ảnh tươi sáng của thế giới người sống, Thiên Bình dùng tay che một nửa mặt vì chói mắt, thứ ánh sáng cô đã lâu không được nhìn thấy…
Q. hiện ra. Rõ ràng và chân thực. Thiên Bình đưa tay toan chạm vào gương, tôi lập tức ngăn lại…
- Cô chỉ được nhìn. Hãy để lòng thanh thản!
Thiên Bình rơi nước mắt, lệ chảy thành dòng, khiến ai nhìn thấy cũng thắt lòng.
- Anh ấy kìa! Anh ấy kìa… - Thiên Bình lẩm bẩm. - Q. của tôi vẫn vậy, thật phong trần và lãng tử.
Q. chạy trên chiếc xe mô tô, đeo mắt kính đen, trên một con đường cao tốc. Phía sau anh là một cô gái.
- Người đó… - Thiên Bình nhìn kỹ. - Rất giống tôi…
- Thì người ta vẫn thường chọn yêu những người giống nhau mà…
- Vâng! Tôi biết…
Thiên Bình cứ đứng đó, cô nhìn hình ảnh Q. từ khi anh lái xe, đến lúc anh về phòng cùng cô gái lạ. Hai người chia sẻ bữa cơm chiều, và còn trông thấy một đứa con trai bé xíu thật xinh.
- Là con của họ?
- Phải! Dù cô chỉ ở địa ngục có một ngày, nhưng trên trần gian đã là ba năm. Sự chênh lệch thời gian này giúp chúng tôi giải quyết công việc ổn thỏa hơn. Nếu một ngày ở địa ngục cũng bằng trần gian, chúng tôi sẽ quá tải!
- Tôi hiểu. Q. đã rất hạnh phúc! Tôi rất vui…
- Cô có cần biết thêm gì nữa không?
- Không, tôi đã mãn nguyện rồi. Xin cho tôi xuống…
Chúng tôi rời khỏi Vọng Hương Đài. Nước mắt của Thiên Bình, lúc này vẫn chưa thể ngừng rơi. Khi đã ở địa ngục, cô vẫn cô độc như đã từng như thế!
Ngụm canh thứ ba: lãng quên…
Về đến Mạnh Bà quán, tiểu nhị nhìn tôi như người lạ. Cậu ta không hiểu nổi vì sao tôi lại động lòng với một linh hồn nhỏ bé. Tôi trừng mắt, tôi vẫn là chủ nhân ở đây, việc tôi làm gì, không đến phiên cậu ta lo nghĩ.
Chén canh thứ ba đã sẵn sàng…
Tôi đưa bản ghi chép cho tiểu nhị, để cậu chuyển cho Phán Quan khi đã xong việc thẩm vấn. Công việc của chúng tôi đến đây là kết thúc. Thiên Bình không tự tử, đó là tai nạn. Cô không cần phải chịu hình phạt nặng nề cho người tự tử. Tôi vừa giúp cô thoát khỏi một tội gần như là án tử hình trên trần gian, vì linh hồn tự tử, sẽ chịu đau đớn vô cùng. Mỗi ngày họ phải chết lại một lần vào đúng canh giờ họ đã tự tử, với nỗi đau giống như lúc đang chết, liên tục cho đến khi họ thấu hiểu bài học về sự sống. Hình phạt này có người phải thực hiện cả ngàn năm…
- Này, cô uống canh, nghỉ ngơi đi…
Tôi chỉ vừa nói đến đó, Thiên Bình đột ngột khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ kịp đứng dậy, đưa tay đỡ cô.
- Tôi xin bà! Tôi biết chén canh này sẽ làm tôi quên đi tất cả. Tôi cầu xin bà, hãy để cho tôi được nhớ về Q., tôi không muốn lãng quên anh ấy…
- Ký ức đó chỉ là đau khổ, sao cô cố chấp không quên?
- Cho dù có đau khổ, ký ức đó là sợi dây duy nhất liên kết giữa tôi và anh ấy, chúng như máu thịt của tôi. Tôi yêu anh ấy, tôi không muốn quên…
Thiên Bình lại khóc rất nhiều.
- Tôi xin lỗi, tôi tuyệt đối không thể giúp được cô. Địa ngục có quy tắc, chúng tôi không có ngoại lệ cho bất kỳ ai đâu!
- Tôi xin bà, tôi xin bà…
Tiếng khóc của Thiên Bình vang dội trong Mạnh Bà Quán. Một kẻ yêu điên dại như thế này, có nói gì cũng bằng thừa.
- Thôi được, tôi sẽ giúp cô. Bằng cách chỉ cho cô uống một nửa chén canh này thôi. Cô sẽ quên đi một nửa ký ức, nửa còn lại sẽ giúp cô nhớ về Q.
- Thật không? Tôi cảm ơn bà!
- Uống đi…
Thiên Bình uống một nửa chén canh. Cô nhanh chóng được tôi chỉ đường dẫn ra khỏi Mạnh Bà Quán để đến nơi mà các linh hồn chờ phán xét.
Thật ra, đây không phải lần đâu tôi làm như vậy. Rất nhiều lần, vì vô tình hay cố ý, có nhiều linh hồn vẫn uống một nửa chén canh cuối. Kẻ thì uống một chút rồi ù té chạy, kẻ thì khôn lỏi uống nhưng ngậm trong miệng, đi khỏi quán thì nhả ra. Tôi biết hết, nhưng tôi không chấp. Vì đó là sự lựa chọn của họ.
Họ muốn được nhớ, dù ký ức có như thế nào. Có những kỷ niệm rướm máu, mà con người lại trân trọng, vì nó đánh dấu ngày họ thực sự sống có ý nghĩa. Có những con người, mà ta chỉ có thể giữ trong tim, trong trí nhớ, chứ không phải trong cuộc đời. Chết trong tình yêu, cũng là một cách sống với tình yêu…
Thiên Bình khuất dạng, tôi cũng trở lại nhịp sống thường ngày. Trong trí nhớ của tôi, vài năm trước có một người đàn bà cũng được đưa đến đây thẩm vấn, tôi chỉ nhớ cô ta họ Lý. Đến khi uống hết canh rồi vẫn nghêu ngao…
“Hỡi thế gian, tình là gì…”
Yêu Đi Rồi Khóc Yêu Đi Rồi Khóc - Hamlet Trương Yêu Đi Rồi Khóc