The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Hamlet Trương
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5876 / 52
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hamlet Trương - Bảo Bình Của Tôi
ố mấy người, trong ba cái đèn giao thông, cái nào thường xuyên có cảm giác không được tôn trọng nhất?
- …
- Là đèn vàng, thấy nó, người ta thường rồ ga phóng qua cho lẹ! Ha ha…
Bảo Bình đố tôi, rồi anh tự trả lời không cần biết tôi có vui hay không. Tôi nhìn anh, lúc nào trông Bảo Bình cũng giống như một đứa trẻ, đôi mắt cười đến nỗi nheo tít lại, gương mặt sáng ngây ngô và nụ cười đó tôi đã vài lần muốn đổi cả thiên thu để giữ lấy cho riêng mình.
Chúng tôi không phải những người yêu nhau, rất tiếc phải nói với bạn như vậy. Tôi yêu anh, đó là điều tôi khẳng định. Còn anh, tôi không thể biết được câu trả lời dù đèn xanh tôi đã bật không biết bao nhiêu lần. Anh trẻ con, nhưng không phải một thằng ngốc. Anh thừa biết tôi đã yêu anh nhiều đến mức nào, chỉ là anh cứ trì độn ra đấy, không thèm có một động thái hay dấu hiệu nào.
Bảo Bình của tôi sinh ngày 23 tháng Giêng, anh là chủ của một quán bar nhỏ. Với những khía cạnh khác của cuộc sống, tôi chưa bao giờ thấy anh một phút nào chậm trễ. Anh quản lý quán bar rất thành thạo, dù chỉ mới mở hơn một năm. Anh không quên ngày sinh nhật của mẹ, anh dẫn bạn bè đến những nơi anh đã hứa, anh chưa sai giờ hẹn với đối tác một lần nào.
Anh chỉ trì hoãn tình yêu, hoặc những thứ na ná như tình yêu…
Tôi gặp Bảo Bình vào một buổi chiều cuối tháng Bảy, anh đi cùng những người bạn. Hôm đó tôi được một người chị dắt ra cùng, chứ bản tính tôi không thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Bảo Bình ngồi giữa đám con trai, hoàn toàn không có giao tiếp mắt với tôi, anh chỉ tập trung vào những người bạn mà anh quen biết. Chị tôi bảo, cậu bạn này có thể sẽ hợp với em, nên một mực dắt ra “mai mối”. Tôi không phải người quá tin vào những thứ lãng mạn, nhưng tôi quý chị, nên tôi vâng lời.
Chị tôi giới thiệu đôi bên, lúc này Bảo Bình mới bắt tay, nhìn tôi cười. Nụ cười khiến lần đầu tiên tôi buộc lòng phải công nhận là anh rất đẹp trai, bụng tôi thót lại, tim tôi đập nhanh. Tôi cố dặn mình phải bình tĩnh, nhưng quá muộn, tôi đã rơi vào đôi mắt ấy chỉ sau một khắc chạm vào…
Người dân tộc miền núi hay nói “cái bụng ta thương người”, âu cũng có cái lý của nó. Bởi lúc ta cảm mến ai đó, không phải tim sẽ cho phản ứng đầu tiên, mà là cái bụng. Tôi không biết bạn có như thế không, nhưng những lúc tôi gặp người mình có cảm giác yêu mến, bụng tôi hay thắt lại, sau đó tim mới đập và mồ hôi vã ra. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ mình đã có những phản ứng đó, khi thấy, khi nghe nói hay thậm chí chỉ là ai đó nhắc đến tên Bảo Bình.
Ngay sau câu nói đùa, thấy tôi không có phản ứng, Bảo Bình mất hứng phủi tay đứng dậy. Chúng tôi đang ngồi ở công viên phía trước Cresent Mall, anh tranh thủ ghé qua với tôi sau một ngày dài với công việc.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày tôi biết anh. Trước đó tôi đã chuẩn bị rất nhiều, đã hẹn anh từ mấy tuần trước, anh cũng gật gù đồng ý dù không biết cái gì gọi là tròn một năm của tôi. Ngay sau khi hẹn anh, bỗng dưng tôi thấy mình thật tội nghiệp. Người ta là người yêu của nhau, thì người ta mới kỷ niệm ngày này tháng nọ. Còn đằng này, mình chẳng là gì của người ta, mà cũng bày đặt vẽ vời…
Tôi chuẩn bị cho ngày này rất kỹ, tôi gói quà cho anh, một món quà tôi cất công đặt từ Mỹ cả tháng trước. Tôi đặt bàn chỗ ăn tối, tôi thu xếp công việc ổn thỏa để cả buổi tối được đi cùng anh. Tôi còn làm hội bạn thân giận tím mặt chỉ vì dám từ chối lời hẹn họp mặt nhóm vì một chàng trai. Tôi có cảm giác hôm nay là một kỳ công…
“Tui đi việc về mệt quá, mình đổi qua ngày mai được không?”
Tôi nhận được tin nhắn đó của Bảo Bình lúc đã đi được nửa đường ra chỗ hẹn. Tôi ức quá, muốn khóc ngay lúc đó, cảm giác chua chát khi mình giống một đứa ngốc nghếch bị đem ra làm trò chơi.
“Nói gì vậy? Có biết tôi đã chuẩn bị như thế nào cho hôm nay không? Đang ở đâu vậy chứ?” Tôi nhắn tin đáp lại.
Bảo Bình không trả lời. Lúc này tôi đã chính thức khóc...
Được một lúc, tôi nhấc phone gọi anh, cố gắng cuối cùng cho một cuộc hẹn lỡ làng…
- A lô!
- Đang ở đâu?
- Ở nhà, đang mệt lắm.
- Vậy giờ sao? Hay mình đi chỗ nào gần chỗ mấy người đó…
- Thôi được rồi, vẫn chỗ hẹn cũ đi, tui thay đồ ra ngay!
Cũng như hàng vạn đứa con gái khác, tôi vừa yêu, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh, dẫu đã ở trong một hoàn cảnh không thể mất tự trọng hơn…
- Ra vì thương hại hay sao? Câu nói này làm Bảo Bình cáu, anh nạt:
- Tui mà không muốn, thì ai mà ép được?
Cúp máy rồi, tôi vừa mếu máo vừa vui sướng. Cứ thế chạy đến chỗ hẹn không nghĩ được gì thêm… Tôi đợi anh, tranh thủ ngó xung quanh. Những kẻ ở đây sẽ không ai biết tôi đang hạnh phúc đến thế nào.
Bảo Bình đến. Anh đã không nói dối, gương mặt của anh rất mệt mỏi.
- Bảo mệt sao còn đẹp trai thế? - Tôi trêu.
- Như thế này mà đẹp à? - Anh nói, rồi lấy ngón tay nhấc nhấc cổ cái áo thun đen lên.
Chúng tôi ăn uống và trò chuyện, rồi sau đó đi dạo với nhau xuống công viên. Đường phố đã lên đèn, rất nhiều người ở đó quanh chúng tôi, kẻ nói chuyện người tập vài động tác thể dục, xa xa kia còn có những đôi tình nhân ôm ấp nhau không rời. Nhưng mỗi khi đi cùng Bảo Bình, tôi không còn đủ sức nhìn ngắm xem quanh mình có gì nữa. Phải chăng đó là tình huống sẽ xảy ra khi mình yêu thương một con người thật lòng thật dạ? Tôi cứ đếm bước chân mình, len lén nhìn bóng anh, thỉnh thoảng còn thì thầm nói chuyện với cái bóng của anh. Còn Bảo Bình thì huyên thuyên mãi về ai đó anh không thích, hay một nơi anh buộc lòng phải đến vì công việc…
- Hôm nay là tròn một năm mình biết nhau đó! - Tôi thỏ thẻ.
- Ờ, nhanh quá ha! Mới đó mà đã một năm…
Lúc nói câu đó, mắt anh nhìn nơi khác, có vẻ muốn kết thúc câu chuyện. Anh quá thông minh để biết tôi sẽ nói tiếp những lời “nổi da gà” và bằng cách đó anh ngầm ra hiệu cho tôi biết anh không sẵn sàng nói về chủ đề này. Anh không hề ngăn tôi bày tỏ tình cảm đơn phương của mình, nhưng cũng không bao giờ để tôi đi quá giới hạn.
Nếu anh nhắn tin cho tôi, sẽ luôn rất cởi mở, nhưng không bao giờ ngọt ngào.
Nếu anh trò chuyện với tôi, sẽ luôn rất thoải mái, nhưng không bao giờ nói đến cảm nhận của mình về tôi. Anh có khen tôi, cũng dựa trên thực tế mà nói, tuyệt nhiên không thêm thắt tình ý hay cảm xúc vào câu từ.
Nếu anh đón tôi, tôi có thể vịn eo, nhưng sẽ không có những cái hôn tạm biệt…
Chưa bao giờ đổi cách xưng hô…
Một năm qua, tin nhắn từ anh chỉ đếm trên đầu ngón tay…
Muốn anh chủ động, khó hơn cả lên trời…
***
Vi nằm trên giường tôi, nói như thét vào mặt:
- Ngưng ngay!
- Ngưng cái gì cơ?
- Cái việc đọc sách mà không nuốt nổi chữ, và ngưng việc yêu cái thằng đó lại!
Vi là bạn thân nhất của tôi, nên nó hiểu tôi tường tận. Mặc dù vẫn trá ngụy bằng cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên tay, sự lo lắng của tôi vẫn không vượt qua mắt nó.
- Một năm rồi, hắn đã có tiến triển gì với mày đâu? Sao không để mắt nhìn xung quanh xem có bao nhiêu thằng chờ mày ưng kìa?
- Tình cảm mà, sao có thể nói ngưng là ngưng. Với lại, cảm giác khó nói lắm, không phải ai cũng có thể mang lại cho mình…
Vi thở dài. Nó hiểu, nói gì cũng chỉ là nói, chưa một cô gái nào bước vào yêu mà có thể khôn ngoan. Tôi đã từng phải đi theo nó suốt ngày, chỉ vì sợ nó làm điều gì đó dại dột sau chuyện ba năm trước…
Người yêu của Vi làm du lịch, anh chàng bụi bặm phiêu lưu nhưng thương Vi thật lòng, bạn bè chúng tôi tin vào một cái đám cưới linh đình không còn xa. Cho đến ngày Vi hay tin anh ấy mất trong một tai nạn xe ở Đà Lạt, đang đi làm mà nó bỏ chạy ra ngoài, đòi sống đòi chết bắt gia đình phải thuê xe cho nó lên tìm anh. Nhìn con bạn thân ngày ngày nói cười ríu rít của mình như người mất hồn suốt mấy tháng trời, tôi cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Lúc đó tôi nghĩ, yêu sao mà khổ. Có được một người yêu thương thì tốt đấy, nhưng biết làm gì khi một ngày đánh mất họ? Tôi đã nghĩ rằng mình không muốn yêu ai, vì sợ lắm những lúc như thế này…
- Tao chúa ghét cái gì lửng lơ, tới hay không thì nói, để người ta còn tính. Ghét thứ con trai như vậy...
- Thôi mà! Là do tao yêu ảnh trước, ảnh có phải là người bắt đầu đâu!
- Hay nó có người khác rồi?
- Theo tao thấy là chưa, ong bướm nhiều nhưng chưa thấy chọn!
- Thì bởi vì chọn rồi sẽ không được phong lưu đa tình!
Vi đã ghét, tôi có nói gì cũng không bênh anh được. Nên tôi thôi. Sáng nay tôi nhắn cho Bảo Bình một cái tin, mãi vẫn chưa thấy anh trả lời, nên tôi cứ nhìn điện thoại suốt.
Trong rất nhiều những đứa bạn thân, thì Vi là đứa thông minh và hiểu chuyện nhất. Nó trách tôi một đằng, nhưng một nẻo luôn lén lút ủng hộ tôi trong chuyện yêu anh. Vi không giận nếu tôi phải tạm dời cuộc hẹn trà sữa với nó để đi gặp anh, Vi nói dối ba mẹ giúp tôi khi tôi cần ra khỏi nhà vào giờ giới nghiêm, Vi cho tôi lời khuyên nếu có lúc nào đó anh làm tôi rơi nước mắt…
- Mày nè… - Vi nói nhỏ giọng. - Mày hứa với tao, có yêu gì đi nữa, cũng chỉ yêu một nửa trái tim thôi, để cho mình còn đường quay đầu...
Tôi vuốt mái tóc con bạn thân. Cười tinh nghịch.
- Tao biết rồi, mày đừng lo!
Nói vậy cho nó yên tâm thôi, người ta có thể ăn nửa buổi, ngủ nửa giấc, chứ khi đã yêu một người, làm sao có thể chỉ yêu bằng nửa trái tim...
“Nếu xung quanh có quá nhiều thứ làm mình rối bời, làm sao để lắng lòng mình lại?”
Anh nhắn tin cho tôi vào buổi tối. Những tin nhắn của Bảo Bình luôn đến bất chợt. Lúc này tôi đang ngồi trên xe đi Phan Thiết với gia đình. Tôi nhìn sang hai bên đường, những hàng cây dài tiếp nối theo tốc độ chuyến xe trở thành một vệt màu…
Mỗi lần Bảo Bình như vậy, tôi lại là người quáng quàng hơn cả! Tôi vừa lo cho anh, vừa cảm thấy bất lực vì mình không có tư cách gì để làm thế. Gia đình tôi vẫn cười nói vui vẻ sau chuyến đi biển vui nhộn, chỉ có tôi là trầm mặc, quên sạch mọi thứ xung quanh. Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào…
“Tạm thời nghỉ ngơi đi, ngủ đi! Trong giấc ngủ mọi thứ sẽ được bộ não sắp xếp giùm, khoa học nói vậy!”
Tôi trả lời.
Tôi không thấy anh hồi đáp...
Bảo Bình bên ngoài rất vô tư, cười cười nói nói. Nhưng mọi sự buồn bã, đau khổ, đều nằm hết trong đôi mắt anh, không thể che giấu. Chỉ cần người đối diện tinh ý một chút, sẽ thấy trong đôi mắt đó ngập tràn sự bất lực. Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra điều này, vào một ngày anh nói với tôi…
“Chẳng phải mấy người ghét máy lạnh sao?”
Lúc đó tôi và anh đang đứng trong một quán cà phê, phân vân giữa việc chọn chỗ ngồi bên trong hay bên ngoài quán. Tôi bất ngờ vì chi tiết tôi không thích máy lạnh, tôi chỉ nói vu vơ với anh trong cuộc trò chuyện từ cách đó rất rất lâu, sau lần đó chúng tôi cũng không có cơ hội để nói về chủ đề này. Vậy mà anh vẫn nhớ… Lần đó tôi cứ tủm tỉm cười, như bao nhiêu đứa con gái khác, khi biết người mình yêu đơn phương thật ra cũng có chút quan tâm đến mình.
Từ đó, tôi biết Bảo Bình của tôi không vô tâm như vẻ bề ngoài, anh chân thành, sâu sắc và rất dễ tổn thương. Có những thứ người khác không nghĩ gì, nhưng những câu họ nói cứ đi hết vào đầu Bảo Bình rồi ở lại trong đó, không bao giờ chui ra. Anh im lặng chịu đựng, sợ người khác nói mình yếu đuối, những lúc khóc cũng chỉ khóc một mình. Bảo Bình là vậy, luôn tự làm khó mình.
Vừa về đến nhà, tôi đã lập tức cưỡi xe chuồn đi, dẫu trời đã rất tối. Tôi muốn ghé qua nhà xem Bảo Bình thế nào. Anh ngái ngủ khoác hờ chiếc áo rồi ra cổng nhà nhìn tôi…
- Sao rồi?
- Thì tui đi ngủ, nãy mấy người nói vậy!
- Ngoan quá ha! Tui mới đi từ Phan Thiết về, có mua quà nè...
Tôi chìa ra một gói quà lưu niệm nhỏ, Bảo Bình nhận lấy rồi xem xét trên dưới. Anh ngồi xuống thềm nhà, tôi cũng ngồi cạnh bên. Gia đình Bảo Bình ở xa, anh một mình lên Sài Gòn làm việc. Những ngày đầu tiên vất vả vô cùng, nhưng giờ mọi thứ đã tạm ổn, anh có thể chi trả mọi khoản phí cho căn nhà mướn này.
- Đi biển vui không?
- Lúc nào về biển mà chẳng vui - Tôi lí lắc.
- Có mặc bikini không?
- Nghĩ gì đó hả? - Tôi trừng mắt.
- Thì ra biển không mặc bikini lẽ nào mặc nguyên bộ đồ này tắm?
- Hôm nay không tắm, chỉ ngồi hóng gió biển, rồi ước gì có mấy người kế bên...
Có thể việc thể hiện tình cảm với anh đã dần thành một thói quen, tôi không còn ngại ngùng như những ngày đầu.
- Tui cũng muốn ra biển, nhưng bận quá không có thời gian…
- Sao nãy nhắn tin thấy có vẻ hơi căng thẳng?
- Chuyện thường ngày đó mà, cũng không biết sao lúc đó tui lại nghĩ đến mấy người nên nhắn bừa. Đàn ông con trai, hở ra một cái là than vãn thì thật không phải!
- Có gì đâu. Mình đã nói với nhau ngày đầu là luôn chia sẻ tất cả mà!
Lời hứa đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Tôi là người chủ động nói với anh, nếu anh có chuyện cần nói, chỉ cần anh nhắn tin, tôi sẽ ngồi với anh. Còn anh, khi nào tôi buồn, anh cũng sẽ đến…
“Tui là siêu nhân mà, hú cái là tui đến liền!”
Tin nhắn của anh tôi vẫn giữ đến tận bây giờ, tin nhắn làm tôi ấm lòng mỗi khi có chuyện không vui. Nhà anh nằm trong một con hẻm yên tĩnh, anh bảo anh thích như vậy để tạo sự cân bằng. Công việc ở quán bar buộc anh phải tiếp xúc với sự ồn ào, náo nhiệt hằng ngày, nếu căn nhà không yên tĩnh, anh sẽ dễ phát điên. Tôi và anh cứ ngồi đó, ngắm cảnh vật thinh lặng về đêm, nghe tiếng rao quen thuộc đầu hẻm của chị bán bánh mì, thỉnh thoảng đập tay đập chân vì muỗi đốt.
- Khuya rồi, về nhà đi!
- Ờ...
- Chứ sao? Hay muốn vô nhà tui ngủ?
- Không!
- Vậy thì tranh thủ về đi, đợi tí, tui thay đồ rồi đưa về một đoạn…
Tôi không để anh phiền, nên từ chối rồi nhanh chóng leo lên xe phóng về, mặc anh í ới phía sau lưng. Những lúc gặp Bảo Bình, lúc nào tôi cũng tận hưởng từng giây bên cạnh anh trong lặng lẽ. Có khi chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng tôi thì vui lắm.
Tôi rất thích nhìn gương mặt thanh tú của Bảo Bình, những đường nét hài hòa đến lạ. Có một thời gian, tôi cứ tự hỏi không biết liệu mình yêu anh chàng này có phải chỉ vì anh ấy quá đẹp trai? Sau đó, tôi đã thử gặp gỡ vài chàng đẹp trai khác, nhưng cảm giác họ gây cho tôi, chỉ là chán ngán và buồn ngủ. Những câu chuyện cứ nhạt dần, nhạt dần, có người quá tự tin, có người còn trịch thượng và đáng ghét.
Dĩ nhiên một người đẹp trai sẽ rất dễ được yêu mến. Nhưng cái đẹp chỉ là thứ thu hút trong buổi đầu, người ta không thể yêu một người đẹp mà không thể chia sẻ hay trò chuyện. Bảo Bình có khi không nói gì, nhưng đôi mắt anh nói thay. Tôi có thể hiểu được đôi mắt đó, hiểu được anh có nhiều điều muốn nói, và tôi muốn là người chia sẻ với anh. Tình yêu tôi dành cho Bảo Bình cũng rụt rè như cách mà anh đối xử với mọi người.
Tôi về đến nhà, vào phòng, lấy máy nhắn tin cho anh.
“Tui về đến nhà rồi nha!”
“Ừm, đi ngủ đi cho khỏe! Cả ngày ở biển còn gì!”
“Bên kia cũng ngủ tiếp đi, xin lỗi đã làm phiền…”
“Mấy người qua đây vì tui, tui cảm động không hết!”
“Thì do đã hứa là luôn ở bên cạnh mà!”
“Ngộ ha! Hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau, vậy mà vui.”
Tôi sụ mặt. Bảo Bình lại một lần nữa tạt nước lạnh vào mặt tôi, à không, tạt qua tin nhắn nhưng cũng lạnh thấu tâm can. Anh cứ nói đi nói lại những câu vô tình thế mà không nghĩ đến cảm nhận của tôi.
“Hai đường thẳng song song cắt nhau ở vô cùng.”
“Không có vô cùng, đó chỉ là khái niệm người ta vẽ ra để nói về nơi mà người ta không thể đến được…”
Tôi nằm trên giường, trăng sáng bên cửa, gió thổi qua làm mọi thứ trong phòng khẽ rung rinh.
Tôi cứ nằm đó, mắt nhòe đi, cho đến khi ngủ quên vì mệt…
Quán bar của Bảo Bình nằm ở trung tâm thành phố, khách bắt đầu đông từ chiều đến tối mịt. Thường các quán bar sẽ có đối tượng khách riêng, có nơi phụ nữ đến nhiều, có nơi dành cho người giàu có, có nơi dành cho người đồng tính… Nhưng bar 29 của Bảo Bình thì không xác định đối tượng khách. Giá cả khá mềm, lại không có quá nhiều tệ nạn ẩn mình, nhạc xập xình suốt đêm, nên khách đủ mọi tầng lớp đều đến đây. Có dân văn phòng, hẹn nhau ra chỉ để uống rượu sau giờ làm, có những cô cậu teen ra làm vài ván bài vui vẻ, cũng có những người chỉ đi một mình.
Như tôi!
Bảo Bình không thèm tiếp tôi ở quán bar của anh, anh bảo cái kiểu “tới ủng hộ” của tôi nghe rất mệt. Anh không cần và nơi đó cũng không dành cho tôi. Nhưng tôi vẫn đến, có khi chỉ để nhìn anh làm việc. Hôm nào anh không có ở quán, thì tôi ngồi nghe nhạc, suy nghĩ, hoặc buồn quá thì a lô cho hội bạn.
Hôm nay 29 rất đông khách dù chỉ mới bảy giờ tối, tôi có cảm giác cả cái Sài Gòn đang tụ họp trong này. Người chọn nhạc hôm nay cũng chọn toàn những bài rất chát tai, tôi nghe không quen. Có hôm tôi nhờ Bảo Bình bật bài Kiss the rain, anh chỉ nói vỏn vẹn “Khi nào tui mở trà đạo quán, tui sẽ bật cho! Còn giờ thì uống hết ly nước rồi về ngủ nhé!”.
Tôi cứ dõi mắt đau đáu tìm Bảo Bình, nhưng không thấy. Món quà sinh nhật anh, tôi đã cầm trên tay từ đầu buổi đến giờ. Tôi mua cho Bảo Bình một cuốn sổ tay nhỏ, trong đó tôi ghi bằng tay những điều có thể làm cho một người hạnh phúc. Món quà bằng tay nhưng làm rất cực khổ, vì tôi phải vẽ minh họa và nghĩ ra những ý tưởng từ bình thường đến quái đản. Đợi anh mãi không gặp, tôi để lại món quà cho người quản lý, nhắn rằng chỉ cần đưa là anh sẽ hiểu. Rồi tôi lấy xe ra về.
Đang băng băng trên đường về, điện thoại trong túi xách rung lên. Tôi tấp vào lề đường, bật máy ra. Thì ra là Vi.
- Tám giờ kịch Idecaf nè, đặt rồi nhưng trong đám có người bỏ vé, mày đi không tao cho!
- Đi! Tao cũng đang gần đó! - Tôi nói như reo vì đã có người cứu mình qua cơn cô đơn tối nay.
Tôi hân hoan lái xe dọc theo con đường Lê Thánh Tôn, khéo léo lách qua những chiếc xe cùng chiều cốt để nhanh đến đích. Vì đi xem kịch thì không nên trễ giờ, sẽ rất mất mặt.
Khi tôi đến nơi, đã thấy Vi đứng bên vệ đường vẫy tay không ngừng. Tôi tấp xe vào bãi gửi xe, tươi cười lấy vé xe…
Rồi tôi gặp Bảo Bình.
Anh đi ngược trở ra, có vẻ như vừa gửi xe xong. Chắc không chuẩn bịsẵn tâm lý gặp tôi ở đây nên anh hoàn toàn bối rối. Trên tay anh lỉnh kỉnh rất nhiều túi giấy, có vẻ như vừa mới bước từ một trung tâm mua sắm ra.
“Tới đi cô ơi!”Chiếc xe đằng sau ấn còi. Tôi buộc lòng phải chạy tới một chút mà chưa kịp hỏi anh câu nào. Lúc tôi ngoái lại đằng sau cố nhìn theo anh, thì vừa kịp lúc một cô gái khác choàng cánh tay qua tay anh, hai người cùng đi vào rạp.
Người đó là ai? Tại sao ngày sinh nhật anh họ lại đi riêng với nhau? Anh ở Sài Gòn một mình, chắc chắn không phải người thân, vậy thì là ai?
Bảo Bình ngồi trên tôi năm hàng ghế, về phía bên trái. Suốt vở kịch, tôi chỉ nhìn cái gáy của anh và người con gái kia, chứ không thể tập trung xem được vở kịch này. “Vở kịch” trước mắt tôi, đau xót và đắng lòng hơn vở kịch trên sân khấu đang rất vui kia…
Tôi bứt rứt không yên, làm Vi cũng chột dạ. Tôi toan lôi điện thoại ra nhắn tin cho anh, nhưng Vi ngăn lại. Vi ra hiệu “Suỵt!”, nếu muốn thì mình ra khỏi rạp ngay, đừng làm phiền những vị khách khác. Tôi gật đầu, hai đứa con gái lẻn ngay ra ngoài khi vở kịch mới diễn được mười lăm phút.
Vi lấy cho tôi chai nước, tôi lúc này đang ngồi bệt xuống thềm trước cửa sân khấu, mặt không còn giọt máu. Vi rất lo lắng cho tôi…
- Mày bình tĩnh đi có được không?
- Đau quá mày ơi…
- Hắn không nói với mày hắn có người yêu rồi à?
- Không, tại tao chưa bao giờ hỏi!
- Hèn gì hắn không muốn đến với mày...
Tôi không biết phải làm sao, trống ngực đập liên hồi, cõi lòng tan nát. Nước mắt không hẹn, cứ thế tuôn trào. Một buổi tối mà tôi muốn bất ngờ gặp anh, muốn tận tay trao cho anh món quà tôi đã làm vì anh lại thành ra như thế này… Bảo Bình ơi, sao vậy chứ?
Cái đau đớn nhất của tôi, là ngay cả khi nhìn thấy những điều không nên thấy, tôi vẫn không có cái quyền ghen. Ghen chỉ dành cho những người được yêu, không dành cho những mối tình hờ. Trời đã sinh ra một Bảo Bình, đủ sức khiến tôi không còn là tôi một thời gian dài như vậy, sao không để tôi mãi đắm chìm trong cái hạnh phúc ảo tưởng đó suốt đời đi?
Ngay từ đầu, những dấu hiệu anh đưa ra, những giới hạn mối quan hệ hai đứa rành rành là có. Nhưng tôi cố lờ nó đi, cố lao vào anh để ngày càng khẳng định thêm rằng mình đã yêu một người không thuộc về mình…
- Tao là con thiêu thân…
Vi buộc lòng phải nói lời xin lỗi với đám bạn, vòng ra lấy xe tôi rồi đèo tôi về trước. Nó cũng rất buồn khi thấy tôi như vậy, dù ít nhiều nó đã tiên liệu được.
- Tao hiểu! Nhưng chết trong ánh lửa mình thích, âu cũng là số phận!
Một lần hiếm hoi tôi có cảm giác nó ủng hộ mình trong chuyện tình cảm này. Nói thật, đêm nay tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Anh chưa bao giờ là kẻ níu kéo, nên tôi có giận, có trách, thì anh cũng chỉ cười trừ rồi cho qua như những chuyện vặt vãnh khác. Nếu tôi đào sâu hơn chuyện này, thì kết cục rất có thể tôi sẽ làm cô gái của anh tổn thương, gián tiếp làm tổn thương anh, rồi cuối cùng là tổn thương chính mình.
Tôi gác cằm lên vai Vi. Ơn trời vẫn còn có Vi ở đây lúc này, nếu không, có lẽ tôi đã mất bình tĩnh mà làm nhiều điều dại dột. Đàn ông trong tình yêu họ thường không suy nghĩ nhiều, chính điều đó lại làm phụ nữ phát điên vì phải nghĩ gấp đôi họ.
Tôi về phòng, mệt mỏi ngã gục trên giường, không buồn trả lời câu hỏi của mẹ rằng có đói bụng không.
Tôi mở điện thoại. Là tin nhắn của anh. Chỉ vỏn vẹn:
“Trùng hợp quá nhỉ?”
Tôi đã quyết định không liên lạc gì với anh nữa. Đến lúc này, tất cả trong tôi sụp đổ, tôi đã khóc một trận thỏa thích rồi không buồn bước ra khỏi nhà cả tuần. Tôi chỉ nằm đó, vật vờ…
Mẹ tôi gõ cửa phòng, hỏi thăm. Bà lo lắng cho đứa con gái mới hai mươi tuổi đầu đã có biểu hiện rất bất thường. Bà còn xem tay xem chân tôi liên tục, vì sợ tôi rạch vài dấu “x” trên đó. Bà hỏi:
- Con sao thế? Cả tuần rồi chứ có ít đâu!
- Con đang cai nghiện!
Nói đến đó, miệng mẹ tôi há hốc, tôi mặc kệ chuyện gì sẽ đến sau câu phát biểu vừa rồi. Tôi đóng cửa, lại tiếp tục nằm ù lì một góc.
Đây quả thật là một mùa cai nghiện gian nan, hơn một năm ròng rã tôi đã nghiện Bảo Bình rất nặng. Tôi luôn nhớ anh, điên dại. Tôi luôn thèm thuồng được ở gần anh, miên man. Thậm chí tôi đã có lần muốn “dâng hiến”, để nhận lại một cái cốc đầu rõ đau.
Cơn nghiện Bảo Bình bắt buộc phải qua, dù muốn hay không. Cơn say nắng này đã kéo dài trở thành một căn bệnh cảm cúm quá nặng, có thể dẫn đến mất mạng bất cứ lúc nào.
Tôi thở dài, nhìn mình trong gương. Những ngày qua ít ăn, cơ thể đã giảm nốt những cân khó giảm, thon thả đi trông thấy. Tôi cố bẹo má mình, cười nhăn nhở trong gương, mong có lại chút sinh khí. Nhưng bất lực. Tôi vẫn cứ thấy nhớ anh vô cùng…
Bảo Bình bây giờ đang làm gì, bên ai…
Tôi nhớ có hôm anh chở tôi, ngồi sau xe máy, lấy hết can đảm, tôi choàng tay qua eo anh. Anh không ngại, có lẽ anh đã quen với những cú tấn công còn bạo dạn hơn thế nhiều lần nên đây chỉ là “trò mèo”. Anh cười nhẹ, tiếp tục nói câu chuyện đang dang dở của mình. Còn tôi thì vừa nghe, vừa tủm tỉm cười suốt chặng đường còn lại. Đàn ông, khi họ đã biết họ đang nắm đằng cán, thì việc dẫn dắt cảm xúc của phụ nữ dễ như trở bàn tay. Thế nên trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn, thì sẽ dễ đầu hàng người còn lại nhiều hơn…
Tôi nhớ những cuộc cãi vã mà luôn bịanh bóc mẽ: “À, cô bé này kiếm chuyện!”;
Tôi nhớ những buổi ăn uống chuyện trò vui vẻ, không lo toan;
Tôi nhớ lúc giả đò làm người biết xem tướng, chỉ để được nắm lấy bàn tay anh rồi di di ngón tay của mình trên đó;
Tôi nhớ chiếc áo anh mặc, mùi nước hoa anh dùng;
Càng nhớ, mắt tôi càng nhòa lệ.
Yêu một kẻ không thuộc về mình, đau đớn biết nhường nào…
- Đột ngột quá! - Vi nói như thét vào tai. - Mày đi bao nhiêu năm?
- Bốn năm! Luân Đôn, tao đã quyết định rồi!
Ba mẹ đã cho phép tôi lên đường du học ngành kinh doanh âm nhạc ở Anh quốc, cũng là một ngành hiếm hoi rất ít nơi giảng dạy. Gia đình luôn mong tôi chú tâm vào học tập. Và tôi cũng quyết định đó là con đường xứng đáng đểlựa chọn.
- Vì hắn?
- Mày nói cứ như tao là con thất tình, bị đá rồi đâm quẫn trí. Đi du học là quyết định quan trọng và có ích cho tương lai…
Vi liếc tôi. Làm tôi phải thú nhận:
- Ừ, thì cũng có phần nào lý do là tao muốn ném mình vào một thế giới mới. Để có cơ hội hiểu bản thân mình muốn gì, và quên đi những gì cần quên.
- Mày càng cố quên, chính là đang nhắc nhớ!
- Tao hiểu, nên tao muốn nhờ thời gian giúp một tay...
Có những nỗi đau mà khi ta tìm đủ mọi cách để xóa nhòa, thì nó càng đậm nét. Những ngày vùi đầu vào chăn nệm trong phòng đã cho tôi nhận ra một điều: tôi rồi cũng phải đứng dậy và bước ra ngoài, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không có nỗi đau nào không nguôi ngoai, và cũng không có ai thiếu ai mà sống không nổi cả!
Lúc trái tim cảm thấy quá sức chịu đựng, hãy cứ để nó được đau đớn tột cùng. Hết cơn đau, như cú chạm chân vào đáy vực, sẽ có sức bật để mình nhảy vượt lên trên…
Tôi sắp xếp mọi thứ vào va li ngăn nắp, tranh thủ ghé thăm những nơi mình yêu thích ở Sài Gòn, thăm những người bạn thân đã cùng chia sớt buồn vui. Và gửi lời thăm đến anh, thông qua người chị đã giúp tôi gặp được anh ngày ấy…
Anh vẫn biệt tăm, Bảo Bình đã quên tôi như tôi hằng tin như thế. Anh và tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song, là tôi cố gắng uốn mình thành đường gấp khúc để mong chạm anh ở một góc nào đó trong đời. Nhưng điều đó là vô ích, trong lòng anh không có tôi, như lớp tuyết dày bao năm không thể tan trong một sớm. Tôi đã bước chân vào một cuộc tình mà từ đầu đến cuối chỉ có mình đơn phương trao gửi yêu thương không mệt mỏi, và một ngày, tôi cũng phải tự mình kết thúc trong lặng im.
Tôi rời khỏi cuộc đời anh, như một ngôi sao mất đi trong thinh lặng, dãy ngân hà không hay biết để mà tiếc thương…
Trong cái giá rét của Luân Đôn, tôi vẫn hân hoan chạm tay vào từng chiếc chuông đỏ. Ở đây mùa Noel người ta gắn rất nhiều vòng hoa đẹp trước cửa nhà, tuyết rơi vừa phải, không quá khắc nghiệt nên tôi vẫn tranh thủ ra đường ngắm mọi thứ.
May mắn là tôi có một người cô họ ở Anh, nên nơi ăn chốn ở cũng không làm tôi lao đao nhưnhiều sinh viên tự lo khác. Mỗi ngày ba mẹ đều Skype qua hỏi thăm, an ủi con gái cưng nên ít nhiều tôi cũng có cảm giác an tâm.
Tôi ghé siêu thị, mua ít đồ, dự định cùng bà cô và vài người bạn trong lớp làm một buổi tiệc Noel ấm cúng. Tôi đã ở đây hai năm, mọi thứ cũng đã dần quen…
Khi tôi nghỉ tay, check facebook để xem ở Việt Nam những người bạn của mình đang ăn mừng Noel như thế nào, thì tôi thấy tin nhắn của Vi.
“Hey!
Mày bên đó thế nào rồi? Tao xin lỗi nhưng hôm nay tao phải gửi cho mày xem cái này. Khi mày lên máy bay, không biết bằng cách nào mà hắn lần ra tao. Rồi nhờ tao gửi thư này cho mày.
Tao không cho hắn địa chỉ mày bên Anh, hắn lại không xài FB…
Tao xin lỗi vì đã không nói sớm với mày, tao rất sợ sẽ ảnh hưởng việc học nên tao muốn đợi một thời gian mày ổn định bên Anh rồi tao mới nói.”
Tôi click vào hình ảnh Vi đính kèm, đó là hình chụp lại từ lá thư viết tay của Bảo Bình.
“Em!
Đây là lần đầu tiên anh gọi em như vậy, cho phép anh nhé!
Khi hay tin em chuẩn bị rời khỏi Việt Nam, anh đã rất muốn gặp em, nhưng anh sợ em còn giận anh chuyện hôm trước. Anh không giải thích gì với em đâu, đó thật sự là một trong những người tình của anh. Anh biết em rất buồn, nhưng anh tin rằng điều đó tốt cho em.
Anh không phải là một người tốt em à! Cuộc sống của anh rất phức tạp, anh không muốn một cô gái thuần khiết như em phải chịu đựng những ngày đen tối như thế. Anh biết em thương anh nhiều, và đã cố gắng nhiều trong thời gian rất dài vừa qua, nhưng anh không thể đến với em vì trong lòng anh còn rất nhiều khúc mắc.
Trước khi quen biết em, anh đã từng yêu thương một người con gái. Anh cũng từng như em, đã làm rất nhiều chuyện điên rồ cho người đó, anh đã dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy những khoảnh khắc ảo ảnh đó. Trong mắt người đó, anh chỉ là một thằng nhóc, làm gì cũng sai, cũng thiếu suy nghĩ. Người đó không bao giờ tỏ rõ tình cảm với anh, có lúc trốn tránh làm anh phát điên, thậm chí còn nhẫn tâm dắt tay em ra và giới thiệu em cho anh. Để rồi em rơi vào tình yêu với anh, cũng tuyệt vọng như tình yêu anh dành cho cô ấy!
Mọi thứ sẽ qua cô bé à, anh đã chấp nhận rất nhiều mối quan hệ khác, cũng chỉ để quên đi. Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày… Tất cả chỉ để lại trong lòng anh những khoảng trống. Có những khoảng trống mà chỉ có một người có thể lấp đầy, nhưng họ đã từ chối, và cứ thế ra đi…
Anh đã quyết định bán quán bar, rồi trở về quê sinh sống. Anh sẽ lấy vợ, sinh con, như bao người đàn ông khác. Anh rất cảm ơn tình yêu của em, đó gần như là những gì chân phương nhất anh tìm thấy giữa Sài Gòn, chính vì em quá chân phương, anh lại càng không thể làm em tổn thương!
Anh”
Tôi được phép về thăm nhà sau hai năm đi học, kỳ nghỉ kéo dài hai tuần. Tôi bước chân xuống sân bay, hít thở bầu không khí Việt Nam thân thuộc, rảo bước trên những con đường đã từng dẫn tôi đến với anh.
Thật ra những con người ở đây cứ cố chấp đuổi theo nhau trong một vòng tròn, cho đến khi kiệt sức. Bảo Bình của tôi, cho phép tôi gọi thế một lần nữa, chưa bao giờ yêu tôi. Nhưng anh đã tôn trọng tôi đủ để bắt buộc tôi phải rời khỏi vòng tròn đó! Bảo Bình không muốn tôi cũng giống như anh, rơi vào một tình yêu không có tương lai, với những đau đớn định sẵn.
Một khi Bảo Bình đã yêu ai, đó sẽ là hình ảnh khắc cốt ghi tâm. Anh không thể lãng quên cho dù lòng rất muốn. Những gì bão tố nhất, Bảo Bình đã dồn nén trong lòng, để cho nụ cười bên ngoài được nở tươi. Anh dùng sự đa tình, để che đi bản chất chung tình đến dại khờ của mình…
Tôi đã không còn là một con bé ngốc nghếch hay làm chuyện điên rồ, tôi ngồi ở quán bar 29, nhấp môi ly Tequila mà không còn cảm giác khó chịu như trước. Rượu uống nhiều sẽ quen, lòng đau nhiều cũng sẽ quen…
Không còn Bảo Bình đứng đó nữa, không còn hình ảnh anh tất tả ra vào nói chuyện với khách, không còn nụ cười nửa miệng đẹp trai ngày ấy… Tất cả hiện về trong tâm trí tôi và tan biến. Tôi rất yêu Bảo Bình, nhưng có lẽ không bao giờ tôi muốn gặp lại anh.
Tôi cần trả cho anh bình yên…
Như mây của trời, hãy để gió mang đi…
Yêu Đi Rồi Khóc Yêu Đi Rồi Khóc - Hamlet Trương Yêu Đi Rồi Khóc