A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Hamlet Trương
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5876 / 52
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hàn VI - Ngược Dòng Yêu Thương
ecret Lucky, đã hơn mười một giờ nhưng quán cà phê vẫn chưa đóng cửa. Không gian nhỏ bên trong với mảng tường tím than vẫn còn êm dịu bởi thứ ánh sáng trắng lung linh. Nhạc Trịnh vẫn ngân vang đều đều giai điệu lắng sâu lòng người. Có lẽ vì thế mà một vài vị khách vẫn còn muốn nán lại, chưa chịu rời khỏi. Nàng không vội vã. Dáng vẻ thong thả đứng lau chùi những chiếc ly thật cẩn thận, như đang cùng thưởng thức bản nhạc. Nàng là chủ, nhưng thỉnh thoảng cũng thích làm nhân viên tỉ mỉ chăm sóc những vật dụng trong quán. Gần như tất cả những thứ ở Secret Lucky đều khoác lên mình chiếc áo tím. Từ chiếc cốc đựng cà phê, sơn tường, những chiếc gối nệm và cả tạp dềcủa nhân viên cũng là màu tím, trừ nàng ra. Trên nền tím là tông màu chủ đạo thì còn lại xung quanh mỗi góc bàn, những ô cửa sổ trang trí đều trông thấy màu xanh của nhánh cỏ may mắn. Chúng được đặt khắp mọi nơi, nhưng không quá phô trương. Secret Lucky, năm năm trôi qua vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu. Dù số lượng khách quen rất nhiều nhưng nàng chưa bao giờ muốn thay đổi hay mở rộng quy mô quán. Vì nơi đây cũng là ngôi nhà nhỏ của riêng nàng.
Nhạc đã được chỉnh nhỏ âm thanh, khách cũng bắt đầu ra về. Không gian dần trở nên tĩnh lặng. Nàng nhận ra có bước chân đang tiến lại gần, ánh mắt nàng thoáng qua không chút ngập ngừng rồi lại tiếp tục việc đang làm.
- Cho hỏi quán có còn mở cửa không?
Giọng người đàn ông dứt khoát nhưng có vẻ như ánh mắt gã luôn dò xét nàng. Nàng trả lời nhưng không nhìn sang.
- Bây giờ chỉ còn cà phê.
- Cũng được, đằng nào tôi cũng không muốn ngủ.
Gã tiếp tục bước đến ngồi đối diện nàng, mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
- Vậy dùng ở đây hay take away?
- Quán chưa đóng cửa mà, tôi uống cũng nhanh thôi.
Nàng đưa menu về phía gã, ánh nhìn vẫn không chạm người đối diện.
- Cái tên dài thật, “Cỏ may mắn anh đã tặng em”. Tôi muốn dùng loại cà phê này.
Ánh mắt nàng từ nãy đến giờ mới chịu ngước lên, sắc sảo pha chút bất ngờ. Nhưng thu về rất nhanh, không có phản ứng nào khác.
- Cái đó chỉ bán cho người hữu duyên. Rất tiếc hôm nay vị khách cuối cùng cũng không có duyên.
Lần này gã lại nhìn nàng với sự hoài nghi và hồi tưởng. Bởi lần đầu gã đến đây, nàng cũng nói năng cái kiểu cộc lốc ấy, gã đã thẳng thừng nói nàng vô phép tắc, không biết trước biết sau. Chỉ vì gã từng là giảng viên của nàng ở trường đại học. Nhưng khi ấy nàng còn nhìn gã bằng ánh mắt điềm nhiên, nụ cười có chút chào đón. Khi ấy gã bảo:
- Sao em dám nói chuyện với tôi như vậy?
- Như vậy là sao? Đừng cường điệu hóa như thế chứ. Ở đây đâu phải giảng đường đại học.
- Không phải tôi quan trọng hóa vấn đề, mà là cách nói chuyện của em không ổn. Không phải cứ ở trên giảng đường thì mới cần lễ phép, rồi ra ngoài thì nói chuyện xem như bằng vai phải lứa. Không chủ ngữ vị ngữ. Tiên học lễ, hậu học văn, đến điều cơ bản đó mà cũng không biết. Sinh viên bây giờ đúng là hết nói nổi mà…
Lần đó, những lời của gã, nàng cho là sáo rỗng. Nụ cười nàng thoáng qua, đầy vẻ khinh miệt. Nàng cất giọng chua chát:
- Hình như tôi đã quá tôn trọng những người không xứng đáng. Toàn ngụy biện. Ở cái xã hội này, ra khỏi gia đình, trường học thì ai chả như nhau. Không phải cứ khoác lên cái vẻ trí thức là có quyền bắt người khác phải tôn trọng, đặt mình lên đầu. Chưa biết ai mới là kẻ vô tri đâu.
Ánh mắt gã nảy lửa nhìn nàng.
- Tôi sẽ phản ánh lại với phòng sinh viên về thái độ của em.
- Tùy thôi. Tiếc là tôi không hợp với môi trường sư phạm. Chắc lại làm người thất vọng nhỉ. Nét mặt nàng dửng dưng không chút do dự. Khoảnh khắc lúc đó gã như vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Ở trường được bao nhiêu sinh viên kính nể, nhưng bên ngoài lại bị một cô gái từng là sinh viên của mình không chút coi trọng.
Nếu không chọn đồ uống khác thì quán tôi đóng cửa đây.
- Con gái như em, lãnh cảm quá. Tôi chỉ đến đây để uống cà phê, bị em làm cho mất hứng rồi.
- Vậy không tiễn.
Nàng dứt lời, định quay bước vào trong làm nốt phần việc dọn dẹp. Giọng gã đuổi theo.
- Một Latte nóng.
***
Anh bắt đầu một ngày với mớ công việc luôn chờ đợi. Những cuộc họp, những chuyến bay dài, những hợp đồng kéo theo những bữa tiệc khuya. Những ngày khảo sát nhà máy...
Anh sống trong thế giới của những người thượng lưu. Thế giới có những cô gái đẹp để tiêu khiển và những mối quan hệ xa xỉ. Người ta vẫn thường nghĩ thế hay mặc định là như thế. Ừ, anh không chối bỏ vì anh đã chọn lựa và chấp nhận đánh đổi. Nhưng anh không đồng tình. Anh là người con xa xôi của miền đất đầy nắng và gió rét, anh đi lên bằng hai bàn tay trắng, khô ráp đầy bụi đường. Anh hiểu rõ giá trị của tất cả những gì mình đã cố gắng và trân trọng nó bằng sự nỗ lực không bao giờ dừng lại.
Anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh, hiển nhiên là thế. Nhưng không hẳn là vì vẻ hào nhoáng của địa vị. Gương mặt hiền hậu nhưng lại mang nét trầm lặng ấy đã giữ chân bao nhiêu người, họ không hề đòi hỏi điều gì ích kỷ. Họ chỉ muốn ở bên cạnh anh chia sẻ những điều trong cuộc sống, chỉ đơn giản là tri kỷ, thân hơn một người bạn. Những lúc ấy, nụ cười anh khẽ lướt qua, im lặng chính là cách anh chối từ. Bởi anh hiểu rõ giới hạn của mỗi người, con người khi đạt được ý nguyện thì sẽ tiếp tục cho phép bản thân được tham lam.
Anh là mẫu người lúc nào cũng thận trọng trong mọi việc. Với anh sự ổn định luôn là cần thiết. Không ai dễ dàng bước vào cuộc sống vốn đã trật tự ấy. Vì anh ghét sự thay đổi, ghét luôn cả cái cảm giác bị ảnh hưởng bởi một ai đó. Vẻ ngoài hiền lành và ôn hòa, anh không giữ khoảng cách xa lánh với những người xung quanh. Nhưng hóa ra nụ cười thân thiện kia đã là chiếc mặt nạ vô hình.
Gia đình coi anh là niềm tự hào của họ, người đàn ông thành công trong sự nghiệp và chắc chắn trong hôn nhân cũng sẽ như vậy. Lấy vợ sinh con, có một cuộc sống bình thường như bao người. Cha mẹ vẫn luôn hối thúc và anh cũng không tỏ ý phản đối. Anh rất yêu trẻ con, đã nhiều lần anh hình dung ra nét mặt của những đứa trẻ chơi đùa bên cạnh mình. Chắc chắn là thế! Anh rồi sẽ có một gia đình. Vợ anh sẽ là người biết lo toan, chăm sóc con cái và luôn ở cạnh bên động viên anh. Quan niệm của anh về một gia đình đã được mặc định từ trước.
Khi màn đêm tĩnh lặng buông trôi, anh thích chọn cà phê để thư giãn. Tách cà phê anh tự pha cùng với một bản nhạc nhẹ ru hồn người. Cái khoảnh khắc đợi những giọt cà phê đắng nhỏ đầy ly là lúc anh cảm thấy cả người bỗng nhẹ tênh. Đôi mắt khẽ nhắm lại, mùi hương đặc quyện xông lên lan tỏa. Bất giác khi bừng tỉnh, mở mắt ra là không gian vắng lặng, chỉ có mình với mình. Cảm giác thư thái chỉ lướt nhanh qua, trở lại vẫn là hiện thực trống trải. Anh ngồi tựa lưng xuống chiếc ghế nệm, nhắm mắt. Tách cà phê đã đầy, thứ anh cần chỉ là hương vị thoáng qua của nó.
***
Sài Gòn đã vào tháng Năm, cơn mưa đầu mùa rả rích. Nàng ngồi dưới mái hiên trong công viên, mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay. Nhưng không phải đang đọc. Từng trang sách được lật đều đều trong khoảng thời gian ngắn nhất định. Thi thoảng, nàng lại ngước nhìn trời đang mưa. Những hạt mưa bị cuốn theo chiều gió phả vào mặt tựa như cát. Nàng để mặc cho gió vô tình thổi tung nhẹ bên mái tóc đong đưa. Ánh mắt cứ thế lơ đãng, rồi bỏ quên trang sách từ lúc nào. Thật ra nàng đã đọc nó từ rất lâu rồi. Cuốn sách được đặt xuống có tựa đề là Bí mật của may mắn, hình như đối với nàng nó còn một ý nghĩa khác. Phải rồi, hình như trước đó rất lâu, có người đã đặt vào tay nàng cuốn sách ấy.
“Trong cuộc sống luôn có hai kiểu may mắn. Chúng ta thường nhận được may mắn tình cờ hơn là may mắn thực sự. Nhưng đa số sẽ quay lại tình cảnh như trước đây vì may mắn không kéo dài được là mấy. May mắn tình cờ không thể kéo dài bởi vì người ta có khuynh hướng ỷ lại, trông chờ vào may mắn tiếp theo mà không muốn làm gì hết. May mắn thực sự chỉ đến khi chúng ta thực sự cố gắng vì nó. Và đó là may mắn tốt lành. Cũng chính là may mắn do chúng ta tạo ra, nó sẽ ở lại với ta lâu dài.”
Bầu trời lại đổi sắc, những đám mây đen kéo về mù mịt, mưa cũng trở nên nặng hạt, ào ạt thành từng lớp trong suốt. Anh ngồi trong xe, không mấy chú tâm với cảnh vật bên ngoài. Đằng nào thì mưa cũng đã che khuất tầm nhìn. Thay vào đó những bản hồ sơ, tài liệu, hợp đồng luôn được đặt trên tay. Ánh mắt bất chợt di chuyển, vô tình hình ảnh hiện lên qua kính chiếu hậu khiến anh ngưng lại mọi việc. Anh bảo tài xế dừng lại. Người con gái cầm chiếc ô từ phía sau đang tiến về cùng hướng xe của anh. Nàng bước chậm rãi, ánh mắt vô hồn và lạnh lùng. Và rồi bóng dáng nàng khuất dần sau màn mưa. Anh trở lại nét trầm lặng ban đầu, giọng nói cất lên: “Chạy tiếp đi.” Chiếc xe lăn bánh, anh bất chợt phát hiện thì ra con đường này đã lâu lắm rồi mình không trở lại. Con đường từng rất quen thuộc trong tiềm thức, có tiếng cười đùa của sinh viên, giọng nói nghiêm túc của người giảng viên nào đó vẫn còn quanh quẩn đâu đây, hay là giọng nói của chính anh? Anh nhìn vào chiếc gương ở ghế trước, tự nhắc nhở mình. “Q… chết rồi. Khuôn mặt này mới chính là tương lai của mình.”
Tai nạn nổ nhà máy bất ngờ năm đó đã lấy của anh cái hình hài vốn dĩ. Trong cái rủi còn có cái may, anh nằm trong số ít ỏi vài người còn sống tuy bị thương. Cuộc sống của anh những ngày sau đó chẳng khác nào địa ngục trần gian. Phần gương mặt bị bỏng nặng đến chẳng thể hồi phục. Anh đã trải qua nhiều lần phẫu thuật và nằm dưỡng bệnh suốt gần hai năm. Khuôn mặt của anh hôm nay không còn lưu giữ nét nào của quá khứ. Con người của ngày xưa ấy đã chết. Anh không muốn mang theo những hoài niệm cũ nữa. Với anh, gia đình là động lực quan trọng. Vì với họ anh vừa là điểm tựa vừa là niềm kỳ vọng. Anh không thể để mình gục ngã, bản thân không thể xảy ra chuyện gì được. Anh đã sống trong ý chí vật vã đó để chiến đấu với hoàn cảnh khắc nghiệt. Những ngày hào nhoáng của hôm nay, địa vị mà anh có được trong giới thương nghiệp cũng lắm đắng cay.
Anh đã bỏ quên mất rồi, một chút tình cảm nào còn sót lại bên đời, nơi quá khứ đã từng có một ai đó hiện hữu. Thật ra anh vốn chẳng có thời gian để nhớ. Bao năm qua lội ngược dòng dông bão, anh cũng chẳng còn thấy cô đơn nữa. Anh đã quen với nỗi cô đơn rồi. Có khi như thế lại bình yên.
Đêm đã khuya, anh ngã người trên chiếc ghế nơi bàn làm việc. Đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, tự cho phép mình một chút nghỉ ngơi. Rồi ý nghĩ nào đó lướt qua, đột nhiên anh bước đến mở tủ áo lục lọi thứ gì đó. Hơi thở anh bỗng nhẹ tênh khi cuối cùng cũng tìm được chiếc hộp giấy khá to, hình như đã được đặt ở đó lâu lắm rồi. Nắp hộp mở ra, ánh mắt anh dường như bất động. Đôi tay chạm vào chiếc khăn len đỏ mềm mại. Đã rất lâu rồi, anh không nhìn thấy nó, không màng tìm kiếm, cũng muốn quên đi và thật sự anh đã quên. Những cảm giác xa xôi đã quá mờ ảo khiến người ta không còn lưu luyến, cứ thế mà bỏ mặc. Chỉ khi đối diện người bên kia, trái tim mới biết được nó vẫn không ngừng dằn vặt và lại bắt đầu day dứt khôn nguôi.
***
Nàng trở vềquán khá trễ, nét mặt mệt mỏi chẳng muốn cất lời. Nhân viên chào ra về, nàng cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Gã lại đến, như những ngày trước đó khi quán chỉ còn lác đác một hai vị khách. Vẫn như mọi lần gã gọi loại thức uống có tựa đề thật dài: “Cỏ may mắn anh đã tặng em”. Và lần nào cũng vậy, nàng lắc đầu. Nàng nhắc lại: “Tôi sẽ chỉ bán cho người tôi cảm thấy có duyên.” Nhưng đêm nay, trước khi chối từ nàng lại hỏi gã.
- Tại sao? Vì tò mò ư?
Lần này nàng đã chịu ngước nhìn gã, nhưng đôi mắt ấy lãnh cảm quá. Đôi lúc khiến gã rùng mình. Rồi gã khẽ bật cười.
- Vì tôi hiểu, nhưng lại không mường tượng được mùi vị của nó. Cô gái à.
- Hiểu? Hiểu như thế nào?
- Nếu tôi nói được em sẽ bán cho tôi chứ?
Giọng gã tự tin. Nàng nhếch môi trước cái vẻ mà nàng cho là điêu ngoa của gã.
- Tôi đã từng nhìn thấy những người quá tự phụ sẽ có kết cục như thế nào. Chẳng có gì hay ho.
Nàng quay lưng về phía gã, bắt đầu công việc dọn dẹp các vật dụng trước khi đóng cửa. Nàng tiếp tục câm lặng, tiếp tục dồn hết suy nghĩ vào công việc. Nàng thường như thế mỗi ngày, trong ánh mắt mọi người, nụ cười nàng vẫn bình dị. Nàng cười rất khẽ và ít ỏi. Chỉ những khi nàng thấy hài lòng với công việc, thích thú khi pha những loại cà phê mà khách đã gọi.
- Cỏ may mắn anh đã tặng em… là niềm tin phải không? Cỏ may mắn chính là niềm tin vào hạnh phúc. Bí mật của may mắn cũng là nói đến người đã trao tặng may mắn. Suy xét kỹ… tôi thấy nó giống như sự đợi chờ?
Xoảng…
Tiếng ly vỡ khiến gã kinh ngạc. Gã cố nhướn người để nhìn thấy đôi tay nàng đang run lên. Chiếc khăn đang cầm trên tay rơi xuống những mảnh vỡ thủy tinh. Nàng bất động. Nhưng gã không chịu ngồi yên. Ánh mắt gã đã trở nên nghiêm trọng hơn, khi những giọt máu ở chân nàng chảy ra từ vết thương do thủy tinh khứa vào. Nàng bừng tỉnh vì nét mặt biến sắc của gã.
Gã băng bó vết thương cho nàng. Gương mặt nàng không một chút biểu cảm. Nàng đã quá lạnh lùng, đến nỗi vô cảm với nỗi đau của chính mình. Gã nhìn nàng bất lực.
- Đau!
Giọng nàng thốt lên. Run rẩy. Tiếng nấc nghẹn ngào nơi cuống họng. Gã nhìn nàng lại thêm một phen kinh ngạc. Lần này ánh mắt của nàng không còn lãnh cảm nữa, hàng lệ đã ngấn nơi khóe mắt. Chúng rơi xuống trong vô thức, chực trào như nỗi kìm nén đã vượt qua mức giới hạn. Nàng khóc nấc lên. Tiếng khóc không thể giấu mãi trong tim nữa. Gã nhìn nàng như chết lặng, gã hối hận với chính những điều mình đã nói. Gã biết rõ, nàng đau không phải vì vết thương ở chân mà vì vết thương đang rỉ máu trong tim. Bao năm tháng đã qua nhưng vết thương đó chưa bao giờ lành, chưa bao giờ thành sẹo. Vì chí ít vết sẹo thì cũng chỉ mờ nhạt, thi thoảng mới khiến người ta phải nhói lên.
Thời gian vẫn cứ trôi, thấm thoắt một năm qua, rồi hai năm, ba bốn năm. Nàng đủ mạnh mẽ đi qua những tháng năm lặng lẽ, nhưng lại chẳng thể nào quên được ngày hôm nay. Cái ngày mà của nhiều năm về trước, nàng nhận được tin báo như sấm nổ ngang tai. Tai nạn năm đó ở nhà máy đã làm thiệt mạng toàn bộ nhân viên của tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam.
***
- Lâu lắm rồi mới thấy cậu nhớ đến tôi.
Anh mở cửa trong cơn mệt mỏi của buổi sớm.
- Chẳng phải có người quá bận rộn sao? Tôi cũng chỉ biết điều mà không làm mất thời gian của anh.
- Nói cứ như tôi là người ham việc bỏ bạn không bằng.
Anh vươn vai mở toang rèm cửa, để cho nắng sớm lan tỏa vào một chút sức sống.
- Tôi có mang cà phê cho anh đây.
Anh quay lại nhìn chiếc túi đựng cà phê, một màu tím ngờ ngợ hiện lên khiến anh thoáng ngạc nhiên. Secret Lucky và hình ảnh nhánh cỏ may mắn, anh khẽ cười.
- Làm như tốt lắm, tôi cũng tự pha cà phê được mà.
- Uống đi. Cà phê tôi chọn là loại ngon đặc biệt đấy.
- Ý cậu là loại đậm nguyên chất không đường này sao?
Cậu bạn quay lại nhìn anh cũng với ánh mắt ngạc nhiên. Rồi sắc thái bỗng trầm hẳn. Ánh mắt hướng ra cửa sổ, dòng suy nghĩ kéo dài khiến cho bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
- Cà phê đắng thật. Nhưng để mua được nó tôi đã phải khơi dậy vết thương lòng của một người con gái đấy. Nó có một cái tên thật lạ: “Cỏ may mắn anh đã tặng em”.
- Cậu đang nói gì vậy?
Bất ngờ vị đắng trên môi anh thấm vào vị giác. Cái tên nghe hay thế, hồ như người ta sẽ nghĩ đến nó như một lời hẹn ước. Một lời hẹn ước sẽ mang hương vị đậm đà hòa lẫn một chút xíu vị ngọt. Nhưng không. Ngoài vị đắng và chát nguyên chất ra thì không có gì khác.
- Anh thật sự không nhận ra sao? Tôi hỏi anh, bao năm qua anh thật sự đã bỏ quên tất cả đằng sau hả? Chẳng lẽ trong quá khứ không có gì đáng để anh luyến tiếc hả?
- Không, không hề. Tại sao hôm nay lại nói đến chuyện này?
Giọng anh trầm xuống, ánh mắt chối bỏ. Cuốn sách lôi ra từ kệ được đưa ra trước mặt anh. Bí mật của may mắn, đôi tay anh chậm rãi cầm lấy, trang sách cũ đã từ lâu anh không còn thời gian để lật lại. Những trang giấy mỏng được mở ra, dường như lúc này ánh mắt nghẹn ngào của anh đã không thể che giấu được nữa. Một tấm ảnh cũ…
- Làm sao mà… cậu gặp cô ấy rồi ư?
- Nợ duyên của hai người… chẳng hiểu sao tôi lại tự mình bước vào. Để gặp được cô ấy. Tôi đã từng coi thường cô gái đó trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi lầm. Nếu như anh biết, trong lúc anh đau đớn với hoàn cảnh nghiệt ngã thì người con gái đó cũng gần như sụp đổ. Cô ấy vẫn luôn chờ đợi anh đấy thôi, trong sự tuyệt vọng. Đã đau vì anh, khóc vì anh dù chưa một lần sóng bước bên cuộc đời anh.
Anh quay đi cùng với ly cà phê trên tay, nhấp từng ngụm nhỏ một cách bình thản. Thì ra hương cà phê và mùi vị của nó lại khác nhau quá đỗi. Dư vị để lại chẳng dễ phôi phai, kể cả khi đã uống rất nhiều nước đi nữa thì vẫn còn vị chát nơi đầu lưỡi. Cà phê đắng hay là nước mắt em, hơi thở anh nặng nề chua xót. Nào phải do anh vô cảm, làm sao dửng dưng không chút dao động được trong giây phút của một ngày mưa tương phùng. Nhưng anh chỉ có thể là người đứng nhìn từ xa, một lần cuối cùng và mãi mãi.
Mưa lại về trên con đường kỷ niệm, anh đứng ở một góc dưới mái hiên. Gió đang phất phơ từng hạt mưa trên tay anh như chiếc chuông gió đong đưa. Ánh mắt anh tựa hồ như đang cười, một giấc mơ thật đẹp, có lời ai nói trong mưa, nụ cười hiền hòa đến mỏng manh. Anh không dám chạm vào, sợ rằng mộng đẹp sẽ trở thành ác mộng. Giọng nói trong ký ức lại hiện về rõ rệt:
- Anh biết không? Anh chính là mưa.
- Vậy còn em là gì? Là nắng sao?
- Không. Em là gió. - Nàng cười.
- Ừ, em thích tự do. Nói em là gió là đúng rồi. Nhưng sao anh không phải mây mà là mưa?
- Vì thời khắc em nhìn thấy sự hiện hữu của anh chính là vào một ngày mưa.
- Ha ha ha… mưa… cơn mưa mát lành. Trời nổi gió thì sẽ có mưa.
- Mưa và gió sẽ xuất hiện cùng nhau. Còn mưa với nắng thì không, dẫu có cũng chỉ là vài giây phút ngắn ngủi.
- Nhưng mưa gió gặp nhau thì sẽ là bão.
Anh nhớ lại lời mình đã nói, mưa gió gặp nhau thì sẽ thành bão. Có gì hay ho khi ví von thành một cơn bão đâu, cũng giống như một điềm báo bất hạnh. Những tưởng rằng trách nhiệm với gia đình chỉ là gánh nặng bắt buộc phải chịu đựng, nhưng đâu ngờ cái giá phải trả cũng ngậm ngùi thay. Anh đã nhìn thấy từ trước, nàng là tinh khôi của gió của mây trời, cố chấp bước vào cuộc sống của anh, cơn gió ấy chỉ thêm phiền muộn, để rồi hoang phí cuộc đời với những quy củ gia phong của dòng họ. Nhưng có thay đổi được gì đâu. Bởi yêu thương và niềm tin là thứ vô hình nhưng đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi giới hạn. Đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự sắp đặt của định mệnh. Đôi mắt anh khép lại trước ánh nắng chói chang của mặt trời. Nỗi đau vô hình cứ kéo dài mãi đến hôm nay, cũng đã đến lúc phải dừng lại.
***
- Cho hỏi quán còn mở cửa không?
- Nhưng chúng tôi chỉ còn bán cà phê, các thức uống khác đã ngưng pha chế.
Nàng mỉm cười chào khách.
- Vậy là tốt rồi. Tôi cần loại cà phê đắng nguyên chất, không đường và không đá.
Nàng đắn đo một lát rồi cũng gật đầu. Có lẽ vị khách này lần đầu đến đây, chẳng cần nhìn vào menu mà đã gọi ngay thứ cà phê mình muốn. Khi người khách đã rời khỏi, nàng lại nhìn thấy một túi đồ được đặt bên trái, phía trong cùng của quầy. Hình như chiếc túi đó đi cùng người lúc nãy. Nàng vội vàng xách theo túi đồ chạy ra cửa. Nhưng chính lúc ấy, khi nhìn vào bên trong thì một màu đỏ sẫm đã đập vào mắt nàng, nó giống như một chiếc khăn. Lập tức nàng cầm lên xem dù chưa được phép của chủ nhân. Nhưng mọi thứ lúc này đã thành vô nghĩa. Bước chân nàng hóa đá, bởi những mũi đan của chính mình nàng không thể không nhận ra. Bởi sắc đỏ mà chính nàng đã chọn lựa. Nàng ngỡ ngàng, tiếp tục lấy ra từ bên trong chiếc túi đó, còn một quyển sách. Lại là tựa đề Bí mật của may mắn. Đôi tay nàng run rẩy, khóe mắt đã bắt đầu đỏ cay. Chuyện gì thế này? Nàng bối rối tự hỏi chính mình. Bất ngờ, mảnh giấy nhỏ rơi ra từ nếp gấp của chiếc khăn. Trên đó chỉ có hai chữ viết tay BÌNH AN, nét chữ ấy cũng trả lời cho nàng những điều cần được giải đáp.
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, nàng biết mình cần phải đuổi theo. Bước chân chạy ào như thác đổ, ánh mắt lao vào dòng người chật chội, những chiếc xe thoăn thoắt trên đường dài tấp nập. Nàng cứ đuổi theo một thứ vô hình và vô định, nhưng biết rõ cần nhìn thấy ai trong dòng người hỗn loạn ngoài kia. Cơn mưa đêm ào ạt kéo về như muốn gieo thêm vào cơn bão lòng. Bóng dáng người đàn ông lúc nãy nàng chẳng thể nhìn thấy. Chiếc xe anh bước vào đã lăn bánh cũng như những chiếc xe khác. Nàng biết rằng sẽ không bao giờ đuổi kịp nữa, dù có cố chạy đến kiệt sức. Nước mắt một lần nữa phải nhờ đến mưa đểcuốn trôi. Cảm giác bất chợt như rơi hẫng xuống một cái vòng xoáy, dù cho trong một khoảnh khắc có níu lấy được sợi dây nhưng có cố gắng nắm chặt thì đến phút cuối cùng sợi dây cũng đứt. Nàng ngã quỵ. Không hề biết được hình ảnh mình dưới cơn mưa đó, người đàn ông ngồi trong xe đã nhìn rất lâu. Ánh mắt buồn vương cứ mãi nhìn vào hình phản chiếu từ gương chiếu hậu, nhưng anh không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Cứ thế chiếc xe xa dần xa dần và hình ảnh của nàng hòa vào trong màn mưa nhạt nhòa. Anh nhìn thấy được, bên cạnh nàng đã có một bờ vai đủ tin yêu mang lại hạnh phúc. Chiếc xe dừng lại ở sân bay.
“Xem như anh ích kỷ. Trả lại cho em tất cả hồi ức. Anh chỉ mong muốn đổi lại từ em những nỗi đau mà anh mang đến. Xin lỗi. Lời xin lỗi này dù mãi mãi không còn cơ hội để nói. Đã biết con đường anh và em bước đi là hai lối song song. Nhưng cũng chẳng ngăn cản được, tạo hóa cứ khéo tạo ra nhầm lẫn trong những số phận. Để rồi chỉ đành nhắm mắt trước nỗi đau vô tình. Không sao cả. Hãy để thời gian hóa lành vết thương và xoa dịu những nỗi đau. Dù biết là không thể, nhưng chỉ mong em hãy quên. Quên đi gương mặt này, như chưa từng vướng bận vào cuộc sống của em. Yêu thương hôm qua chỉ là những giấc mơ, giấc mơ rồi sẽ tan. Hạnh phúc đối với em sẽ là trọn vẹn khi không bị đánh mất tự do, còn với anh, cuộc sống của anh chính là sợi dây thừng trói buộc. Ở nơi xa xôi, nguyện cầu cho em bình yên.”
***
Ngày mưa… Tôi quay lại con đường cũ ấy một lần nữa, cũng là lần cuối. Tôi sẽ bỏ những kỷ vật tại nơi đây. Để lại tất cả những năm tháng nhạt nhòa ngày mưa. Chí ít anh vẫn đang sống và sống tốt có phải không? Dù có em bên cạnh hay không thì cũng vẫn tốt. Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã biết trước rồi? Anh đủ lý trí để nhìn thấy kết cục hôm nay. Em cứ luôn tin vào ý nghĩ gặp được anh chính là một kỳ tích, nhưng kỳ tích thì đã sao? Khi mà ở bên nhau là chuyện không tưởng. Cỏ may mắn anh đã tặng em, còn nhớ hay đã quên?
Có những yêu thương đã đi qua, biết đâu vào một ngày gió về lại sẽ mỉm cười trong thương nhớ. Nhưng có những khi ta biết rằng đã rời xa thì cũng chẳng thể nào mang theo thương nhớ. Có dám bước tiếp nữa không hay chỉ đành dừng chân tại đây. Bởi lẽ lời từ biệt chính tay người đã viết, em nào có quyền từ chối hay đón nhận. Con đường này đã đi quá vội vàng, chẳng cách nào quay ngược dòng để tận hưởng những yêu thương.
Vậy thì đường anh, anh cứ bước. Em đứng lại chọn một lối đi khác, anh sẽ không là ngã rẽ thêm một lần nào nữa. Tự dặn lòng mình, có những con đường biết là khi cất bước thì mãi mãi cũng không quay lại được. Có những người mình biết rằng mãi mãi cũng không gặp lại nữa, tựa hồ như một giấc mơ, một cơn mưa. Tỉnh giấc, mộng tàn. Mưa tạnh, nắng sẽ hong khô những dấu vết. Cơn mưa vẫn ngân vang giai điệu trong nỗi nhớ anh, nhưng chỉ một lần cuối thôi…
Yêu Đi Rồi Khóc Yêu Đi Rồi Khóc - Hamlet Trương Yêu Đi Rồi Khóc