Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Nàng Ấy Là Bị Ngươi Hại Chết!
ên Vũ nghe vậy hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới biết được ‘nàng ấy’ trong miệng hắn đúng là Mục Thanh Thanh không thể nghi ngờ gì. Lẽ nào người đàn ông ở trước mặt này là người ái mộ Mục Thanh Thanh?
“Ân oán giữa ta và nàng ta không cần nói cho ngươi biết. Ngươi nói đi, An Niệm Chi bây giờ núp ở đâu?” Yên Vũ hỏi.
“An Niệm Chi?” Người đàn ông hồ nghi.
“Chính là chủ trong miệng của ngươi.” Tuyên Thiệu nhắc một câu.
“Các ngươi cũng đang tìm hắn? Tại sao các ngươi tìm hắn?” Người đàn ông vội hỏi. Hỏi xong thì nhịn không được ho khan vài tiếng.
Yên Vũ thản nhiên nhìn hắn. “Ngươi hận ta như vậy, nói ta muốn lấy mạng của Mục Thanh Thanh, nhưng không biết nói vậy là bởi vì sao?”
Người đàn ông cụp mắt suy nghĩ một chút. Chuyện này hắn ít nhiều biết một chút, nhưng bây giờ chống lại những người này, không biết bọn họ biết được bao nhiêu, không biết được bao nhiêu, nhất thời không dám tuỳ tiện mở miệng.
“Ta chỉ biết chủ yêu quý một người phụ nữ, nhưng người đó chết đã nhiều năm. Bây giờ chủ lại muốn dùng tính mạng của Mục Thanh Thanh làm sống lại người phụ nữ mà hắn yêu quý! Đừng nói việc này nghe thấy vô cùng hoang đường, nhưng thật sự có thể thành. Hắn ta dựa vào cái gì mà cướp đi tính mạng của Mục Thanh Thanh?! Người phụ nữ hắn ta thích là người, Mục Thanh Thanh cũng là người! Dựa vào cái gì mà hắn dùng Mục Thanh Thanh đổi lấy mạng sống cho người kia?”
Người đàn ông tức giận đến mặt đều đỏ lên, nói.
Yên Vũ chậm rãi gật đầu. “Ngươi nói đúng. Cho nên, ngươi xem, ngươi cùng mục đích với chúng ta, chúng ta cũng là vì ngăn cản chủ làm ra loại chuyện hoang đường này. Ta cũng không muốn mạng của Mục Thanh Thanh, muốn mạng của Mục Thanh Thanh chính là chủ trong miệng của ngươi.”
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc nhìn nàng. “Người mà chủ muốn làm sống lại không phải là mẫu thân của ngươi sao?”
Nói xong, người đàn ông kia liền mím chặt miệng, hối hận không thôi.
Hắn không ngờ sao mình lại lộ tẩy nhanh như vậy.
Ánh mắt sắc bén của Yên Vũ nhìn về phía hắn. “Thì ra ngươi biết. Nói như vậy, ngươi và chủ quan hệ không cạn? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đàn ông mím miệng không nói.
Yên Vũ chậm rãi nói: “Đúng, không sai. An Niệm Chi muốn cứu sống là mẫu thân của ta. Nhưng biện pháp ông ta dùng ta không thể nào tiếp nhận được. Lấy đi tim của mẫu thân ta, muốn đổi tim mẫu thân ta lên trên người của Mục Thanh Thanh. Chuyện như thế không thể tưởng tượng nổi làm sao có thể cứu sống mẫu thân của ta? Ta há có thể mặc cho hắn làm nhục mẫu thân như vậy? E rằng ngươi cũng không muốn lúc tìm được Mục Thanh Thanh thì thấy là một tử thi bị móc tim chứ?”
Nghe vậy, người đàn ông nhúc nhích mãnh liệt ở trên ghế. “Không, hắn không thể đối đãi với A Thanh như thế! Không thể!”
Tâm tình của người đàn ông bị kích động dị thường.
Tuyên Thiệu lãnh đạm mở miệng. “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là quá xung động. Ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của An Niệm Chi nhưng muốn tuỳ tiện hành động, cho nên mới để cho hắn chạy. Nếu không có ngươi đánh rắn động cỏ thì bây giờ chúng ta đã thu lại được tim của mẫu thân, cũng cứu ra được Mục Thanh Thanh.”
Người đàn ông nghe vậy, thở hổn hển nhìn Tuyên Thiệu. “Các ngươi, các ngươi thật sự chịu cứu A Thanh?”
“Có chịu cứu hay không còn phải xem ngươi có chịu phối hợp hay không.” Tuyên Thiệu lãnh đạm nói. “Ngươi biết, không có ngươi, chúng ta cũng có thể tìm được An Niệm Chi, có lẽ là phải tốn nhiều hơn chút thời gian mà thôi. Chúng ta thật sự quan tâm tới tim của mẫu thân. Nhưng nếu kéo dài thời gian thì không thể bảo đảm khi tìm được thì Mục Thanh Thanh có còn sống hay không.”
Người đàn ông nuốt ngụm nước miếng. “Chỉ cần các ngươi có thể cứu A Thanh. Ta… Ta nhất định sẽ phối hợp với các ngươi!”
“Coi như ngươi thức thời.” Tuyên Thiệu gật đầu.
“Bây giờ có thể nói một chút, rốt cuộc ngươi là ai hả?” Yên Vũ mở miệng hỏi.
“Chuyện này…” Người đàn ông nhíu mày. “Vấn đề này có quan hệ sao?”
“Ngươi không nói mình là ai, sao giải thích được quan hệ của ngươi và chủ? Chúng ta làm sao tin tưởng là ngươi thật sự phối hợp?” Yên Vũ nhìn hắn, nói. “Ngươi tốt nhất là nói thật ra, lời nói dối làm kéo dài thời gian, đều sẽ hao phí khả năng còn sống của Mục Thanh Thanh.”
Sắc mặt của người đàn ông khó coi vô cùng. “Ta… Ta là Thượng Quan Tĩnh, nhiều năm trước gia sư quen biết cùng chủ. Bây giờ gia sư lớn tuổi, về nhà dưỡng lão, ta liền thay thế gia sư, đến giúp đỡ chủ.”
“Ngươi và Tây Hạ quan hệ thế nào?” Tuyên Thiệu đột nhiên hỏi.
“Ta…” Đầu chân mày người đàn ông nhíu lên. “Không có quan hệ gì…”
“Không có quan hệ gì, ngươi tuỳ tiện xông vào quan dịch của sứ giả Tây Hạ lại được dễ dàng thả ra? Không có quan hệ gì, sứ giả Tây Hạ sẽ khách khí, một mực cung kính đối với ngươi như vậy?” Tuyên Thiệu bỗng nhiên đứng lên. “Ta thấy không cần phải… cùng hắn lãng phí thời gian ở chỗ này. Trong miệng hắn không nói lời thật, có lẽ cũng không để ý đến Mục Thanh Thanh giống như hắn biểu hiện như vậy.”
Yên Vũ nghe vậy thì lập tức đứng dậy, kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, đi ra ngoài.
“Không! Không! Các ngươi chờ chút!” Người đàn ông thấy mọi người thật sự muốn quẳng hắn lại chỗ này mà rời đi, nhịn không được hô to lên. “Ta nói, ta nói…”
Tuyên Thiệu ngoái đầu nhìn lại hắn. “Một cơ hội cuối cùng, chỉ cần nói dối một câu thì lúc chúng ta tìm được An Niệm Chi sẽ nhất định giết Mục Thanh Thanh trước.”
Trên trán người đàn ông kia rịn ra mồ hôi, không biết là vì nội thương hay là trong lòng lo lắng. “Được, được, ta nhất định biết gì đều nói hết, không giấu diếm, chỉ cần các ngươi đồng ý cứu A Thanh!”
Yên Vũ trở lại vị trí ngồi xuống, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới. Mục Thanh Thanh thế mà cũng coi như tốt số, trước đây có Nghiêm Yến Sinh quyết một lòng đối với nàng ta, không tiếc vì giúp nàng ta hả giận mà khiến cho toàn gia mình bị đi đày.
Sau đó nàng ta lại được hoàng đế độc sủng. Nghe nói sau khi biếm nàng ta vào lãnh cung thì hoàng đế có nửa tháng cũng không từng chiêu hạnh bất cứ cung tần nào.
Hôm nay cũng không biết từ đâu lòi ra một người đàn ông vì nàng ta mà không tiếc thân bị trọng thương chống lại An Niệm Chi, không tiếc vì nàng ta mà ăn nói khép nép cầu xin.
“Ngươi là ai, thân phận thật sự của ngươi, ngươi và Toàn Cơ chủ rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Tuyên Thiệu trầm giọng mở miệng. “Đây là hỏi ngươi một lần cuối cùng, trả lời thế nào thì nghĩ xong hãy nói.”
Người đàn ông nhìn Tuyên Thiệu một chút, lại nhìn người khác ở trong phòng một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Ta… Ta vốn tên là Lý Hữu, là… là Đại hoàng tử của Tây Hạ. Thượng Quan là họ của gia sư ta. Ta theo sứ giả Tây Hạ trà trộn vào Lâm An, dùng tên giả là Thượng Quan Tĩnh. Nhưng ta biết được chủ thật sự là bởi vì gia sư và chủ là bạn cũ. Gia sư vốn là người Thiên triều, vì căm giận triều đình cho nên thật lâu trước kia đã tìm tới nương tựa Tây Hạ. Phụ hoàng ta có ý định lợi dụng quan hệ chặt chẽ của gia sư và Thiên triều, cho nên từng nhiều lần phái gia sư đến Thiên triều. Trong lúc ở đây, gia sư từ trước đến nay có liên hệ với chủ. Bây giờ gia sư tuổi già, cho nên ta phục lệnh của phụ hoàng, âm thầm tới Lâm An.”
Lý Hữu nói xong, lo lắng ngước mắt nhìn Tuyên Thiệu đang im lặng không lên tiếng. “Ta nói đều là thật! Vô cùng thật! Mặc dù gia sư lòng mang oán hận với Thiên triều, nhưng ta thật sự thích văn hoá của người Hán. Lần này ta tới Lâm An càng chịu ảnh hưởng văn hoá của người Hán, hy vọng có thể khiến cho Tây Hạ cùng Thiên triều thành lập quan hệ ngoại giao hữu hảo. Ta không bao giờ nghĩ tới sẽ làm điều bất lợi đối với Thiên triều!”
Lý Hữu lo lắng thân phận người Tây Hạ của hắn sẽ càng khiến cho đám Tuyên Thiệu thêm đề phòng đối với hắn, liền lo lắng giải thích.
Lộ Minh Dương đứng ở một bên nhìn Thượng Quan Hải Lan ở bên cạnh một chút. “Hắn nói sư phụ hắn là họ Thượng Quan, có phải là thân thích với ngươi hay không?”
Thượng Quan nhếch miệng cười. “Nếu như ngươi nói vậy, thiên hạ họ Thượng Quan đều là thân thích của ta, vậy ước tính thế nào cũng cho ra năm trong tám người.”
Cho ra năm trong tám như vậy còn gọi là thân thích sao? Lộ Minh Dương lại lườm hắn một cái, quay mặt đi.
Nhưng Tuyên Thiệu không vội nói. Trong con ngươi đen như mực dường như mang theo hồi tưởng gì đó.
Lúc Lý Hữu phát sốt ruột.
Tuyên Thiệu mới không nhanh không chậm mở miệng: “Bản đồ bố trí phòng thủ của thành Lâm An là các ngươi đánh cắp phải không? Viện sự Xu Mật viện là ngươi cùng Cao Khôn hợp mưu hại chết? Xác chết nữ trong nhà của Vương đại nhân Xu Mật viện kia là mật thám của ngươi phải không? Còn nữa, Lý công tử, người giúp giao việc cho cô gái kia cũng là người của các ngươi phải không?
Tuyên Thiệu hỏi liên tục, khiến cho sắc mặt của Lý Hữu cứng ngắc.
Hắn do dự một lúc lâu mới cam chịu nói: “Đúng, ngươi đều đoán được, ta cũng không gạt ngươi. Những chuyện kia ta đều biết, nhưng mà đây cũng không phải là chủ ý của ta. Sư phụ và chủ là bạn cũ. Ta nói, trong lòng sư phụ ta có oán hận với Thiên triều, ta cũng không biết vì sao chủ chịu cùng ông ấy đối nghịch với Thiên triều. Những chuyện này đều là bọn họ bàn bạc xong trước, tuy ta biết nhưng không tham dự vào. Tây Hạ muốn theo nhiều người chia một miếng của Thiên triều, nhưng ta thì bằng lòng thân cận Thiên triều, cùng Thiên triều khôi phục lại tốt. Hôm nay ta rơi vào trong tay các ngươi, tin hay không là tuỳ các ngươi. Từ lúc ta tới Lâm An đến nay lâu như vậy nhưng chưa bao giờ làm một điều gì hư hại đến việc ban giao hai nước!”
Yên Vũ nghe vậy cười nhạo. “Lời nói này thật nói khoát mà không biết ngượng! Ngay cả quý phi của Thiên triều ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm, còn dám nói chưa từng làm chuyện hư hại đến bang giao hai nước?”
Lý Hữu nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. “Chuyện này… Sự việc đã như vậy, hôm nay ta nói cái gì cũng không sửa đổi được sự thật đã làm ra. Các ngươi muốn tin ta thì tin, không tin ta cũng không có cách nào. Chỉ cầu các ngươi có thể cứu A Thanh! Nàng ấy… nàng ấy… nàng ấy đã từng mang thai đứa con của ta! Lúc nàng ấy cho ta cũng là thân hoàn bích! Ta… không thể để cho nàng ấy chết oan!”
“Phì…” Lộ Nam Phi đang uống trà, nghe vậy thì thật không nhịn được, phì một ngụm nước đều ở trên đất trước mặt. Phun xong còn không tử tế liên tục ho khan.
Người cả phòng đều bị câu “thân hoàn bích” này của hắn làm cho ngạc nhiên sững sờ.
Ngay cả Thượng Quan Hải Lan hay cười hì hì không chút đàng hoàng đều mở to hai mắt nhìn. “Không thể nào, vậy nàng ta làm thế nào ngồi lên vị trí quý phi?”
Lý Hữu đỏ mặt, nhìn thấy phản ứng của mọi người, chợt cảm thấy mình nói lỡ lời. “Loại chuyện như vầy mà ta lại lầm sao!”
“Vấn đề này không cần nghiên cứu kỹ.” Tuyên Thiệu nhìn thấy vẻ mặt Yên Vũ khó xử. Cả phòng đàn ông, chỉ có nàng là một phụ nữ, nói đến đề tài như vậy thật sự bất nhã vô cùng.
Lộ Minh Dương đi lên trước liếc mắt một cái. Ánh mắt lướt qua gò má của Yên Vũ, vì ngại Tuyên Thiệu ở đây, lại rất nhanh cụp mắt xuống. Thượng Quan Hải Lan ở sau lưng liên tục lấy đầu ngón tay chọt hắn, hắn cũng không để ý đến.
Yên Vũ nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ của mình.
Người đàn ông trước mặt là Lý Hữu. Chiêu thức của hắn giống y hệt với người ám sát hoàng đế vào tám năm trước. Người tám năm trước rất có thể chính là sư phụ của hắn. Toàn Cơ chủ cấu kết với Tây Hạ, lại quen biết với phụ thân mẫu thân, như vậy trước đây ông ta có thể một mặt giả vờ cùng phụ thân đồng mưu ám sát phù lập ấu đế, một mặt đưa chứng cứ cho Tuyên Văn Bỉnh trung thành với hoàng đế nhất, nhờ vào đó mưu hại phụ thân, muốn đoạt lấy mẫu thân.
Nhưng ông ta không lường trước, Tuyên Văn Bỉnh sẽ nhanh chóng diệt toàn Diệp gia như vậy, ngay cả mẫu thân đã nạp mạng dưới kế hoạch của ông ta.
Hôm nay Lý Hữu và Toàn Cơ chủ có lẽ bởi vì sinh tử của Mục Thanh Thanh mà xích mích.
Nếu không có Tây Hạ ủng hộ, có phải Toàn Cơ chủ có thể tứ cố vô thân?
Như vậy, bọn họ ngược lại có thể hợp tác với Lý Hữu, trước đoạt lại tim của mẫu thân rồi nói.
Về phần Lý Hữu nói, hắn một lòng muốn giao hảo với Thiên triều, rốt cuộc là thật hay giả tạm thời cũng không gấp tìm hiểu ngọn ngành ở tại đây.
Yên Vũ đảo mắt nhìn về phía Tuyên Thiệu. “Bây giờ đoạt lại tim của mẫu thân là điều quan trọng nhất.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Ngươi biết Toàn Cơ chủ núp ở nơi nào?”
“Phía Tây bắc Lâm An, ở vực núi Thiên Mục có một hang động thiên nhiên. Hang động thâm sâu, bốn mùa nhiệt độ ổn định. Trước khi ta tới, gia sư đã từng nói cho ta biết nơi đó có một bụi cỏ linh chi ngàn năm, có công hiệu tăng nội công, kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể. Ban đầu là ông ta và Toàn Cơ chủ phát hiện, dưới tranh chấp của hai người, sau đó cả hai cùng bị thiệt, ngược lại đánh đến vài phần tỉnh táo, sinh ra tình cảm, hai người liền ở trước mặt cỏ linh chi ngàn năm kết nghĩa. Sau đó hai người cũng không có hái đi chỗ cỏ linh chi đó. Hôm nay chủ một lòng muốn làm sống lại người phụ nữ mà ông ta yêu thương, rất có khả năng ông ta đi vào trong đó! Nhưng mà tối nay ta không có đi quan dịch tìm ông ta, ông ta có thể rời khỏi quan dịch bất cứ lúc nào.”
“Hang động núi Thiên Mục?” Tuyên Thiệu nghi ngờ. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, tuyệt chưa từng nghe nói núi Thiên Mục có hang động.
“Vâng, bây giờ ta phải cứu Mục Thanh Thanh, sao lại lừa các ngươi. Hang núi kia vô cùng bí mật, năm đó gia sư cùng chủ cũng là bất ngờ phát hiện. Hang núi kia ở dưới vực đá, vả lại có dây leo che ở cửa động, không thì sao có cỏ linh chi ngàn năm?” Lý Hữu sợ Tuyên Thiệu không tin, lo lắng giải thích.
“Nếu thế thì bây giờ liền đuổi tới xem. Nếu An Niệm Chi rời khỏi quan dịch, thật sự đi hang núi kia, sợ là đã chuẩn bị xong muốn đổi tim.” Tuyên Thiệu đứng dậy nói.
Lý Hữu vừa nghe lời này lập tức biến sắc. “Ta cũng đi!”
“Ngươi? Bây giờ ngươi bị thương thành tình trạng thế này, đi cũng chỉ có thể liên luỵ người ta!” Thượng Quan Hải Lan cười nhạo nói.
“Ngươi chỉ cần nói rõ vị trí của hang núi. Ngươi nên biết với bộ dáng bây giờ của ngươi đi chẳng những không cứu được người ngươi muốn cứu mà còn phải phân ra binh lực để chiếu cố ngươi, chỉ có thể giảm đi cơ hội cứu ra Mục Thanh Thanh.” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nhìn hắn, nói.
Lý Hữu cúi đầu, do dự một hồi, biết Tuyên Thiệu nói rất đúng. Hắn đã bị chủ đả thương, bây giờ e là ngay cả đi đường cũng không ổn, chứ đừng nói chi là chạy tới núi Thiên Mục cứu A Thanh.
Hắn gật đầu, trầm giọng nói cho bọn họ cụ thể vị trí hang núi mà trước đây sư phụ nói cho hắn biết.
Yên Vũ đi theo Tuyên Thiệu tới ngoài phòng.
Lúc này ánh trăng xuống phía tây, bầu trời đầy ánh sao cũng đã giảm đi.
“Chàng nhất định phải cẩn thận. Người chết lâu như vậy, thật sự… thật sự không tìm về được cũng không quan trọng. Thiếp và con còn đang chờ chàng trở về.” Hai tay Yên Vũ siết chặt tay Tuyên Thiệu, khẽ nói.
Tuyên Thiệu giơ tay lên sờ sờ đầu nàng, giọng nói có vẻ thoải mái: “Sao lo lắng như thế này, trên núi Thiên Mục không phải là chỗ đặc biệt như quan dịch, ta sẽ mang theo nhiều người đi, một An Niệm Chi giả mạo mà thôi, sao ta gặp nguy hiểm.”
Nhưng Yên Vũ cầm lấy tay hắn không thả lỏng. Lúc này tim nàng đập rất gấp, mí mắt dường như cũng đang không ngừng nháy, trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an. “Thiếp mặc kệ chàng mang theo bao nhiêu người, nhất định nhất định không nên mạo hiểm, cũng không thể sơ suất. An Niệm Chi thủ đoạn độc ác, hơn nữa giỏi dùng độc dược, chàng… chàng nhất định phải bình an trở về.”
Tuyên Thiệu thấy ánh mắt nàng tha thiết nhìn mình chằm chằm, biết cảm giác nàng chờ ở nhà cũng không dễ dàng gì, liền trịnh trọng gật đầu. “Được, ta đồng ý với nàng, tuyệt không mạo hiểm, nhất định bình an trở về.”
Lúc này Yên Vũ mới thoáng an tâm.
Cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn không có thả lỏng.
Tuyên Thiệu cúi đâu nhìn nàng siết chặt tay mình, trở tay cầm lại tay nàng. “Đã biết hướng đi của An Niệm Chi, bây giờ càng phải ngựa không dừng vó mà chạy tới, miễn cho lại để hắn chạy thoát. Nàng an tâm ở nhà chờ tin tức, không nên chịu đựng, đến khi nàng thức dậy thì ta đã mang tim của mẫu thân trở về.”
Yên Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Thiệu, chậm rãi gật đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ quyến luyến.
Trước kia nàng không hề biết mình ỷ lại vào Tuyên Thiệu như vậy. Dưới vực núi Thiên Mục, nghe vào chính là nơi nguy hiểm, nàng đâu có cam lòng cho hắn đi mạo hiểm… Đặc biệt là dưới tình huống trong lòng bất an như vậy.
Nhưng Tuyên Thiệu vỗ vỗ tay nàng, xoay người rời đi.
Yên Vũ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng đi xa của Tuyên Thiệu.
Nghe thấy tiếng rời đi của hắn dần dần xa, không nghe được trong tai mình.
Tuyên Thiệu phân phó Lộ Nam Phi đến Hoàng thành ti triệu tập đội ngũ.
Đem đến hơn năm mươi người trực đêm, mọi người giục ngựa phi nước đại thẳng đến núi Thiên Mục.
Lý Hữu bị người dẫn xuống dưới.
Bây giờ đã biết thân phận hắn là Đại hoàng tử của Tây Hạ, tất nhiên là không thể trói hắn lại. Hơn nữa, bản thân hắn đã bị trọng thương không đáng sợ, mời phủ y bắt mạch, bốc thuốc cho hắn, canh chừng hắn ở trong phủ.
Lý Hữu biết chờ ở Tuyên phủ có thể đạt được tin tức cứu được A Thanh hay không sớm nhất, liền vô cùng an phận phối hợp, một câu cũng không đòi muốn đi.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng có lo lắng, không thể bình tĩnh giữa thấp thỏm bất an.
Võ công của chủ sâu không lường được, bọn Tuyên Thiệu có thể đánh bại được chủ không? Cho dù có cơ hội đoạt lại tim của người phụ nữ kia, bọn họ thật sự sẽ cứu ra A Thanh sao? Quan hệ giữa A Thanh và phu nhân của Tuyên Thiệu không tốt, hắn có biết một chút. Còn có, bọn Tuyên Thiệu đi lúc này, A Thanh vẫn bình an vô sự sao? Có thể… có thể đã không còn kịp hay không… Không thể!
Lý Hữu nghĩ đến thì tự lắc đầu trước, nhất định sẽ không, A Thanh sẽ bình an trở về.
Yên Vũ trở lại trong phòng mình, giống như nàng đã đồng ý với Tuyên Thiệu, an tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không nhịn được suy nghĩ, dự đoán đến đủ loại kết quả không tốt.
Con người dường như thường như vậy, một khi mình đặc biệt quan tâm đến người nào đó thì thường sẽ suy nghĩ sự việc đến phương diện xấu nhất, càng tự nói mình sẽ không như vậy, càng bảo mình không nên nghĩ như vậy thì càng không khống chế được…
Bọn Tuyên Thiệu thúc ngựa đến giữa sườn núi Thiên Mục, đi lên phía trước nữa là sườn núi dốc đứng, rừng cây vừa dầy vừa thâm sâu, không thể cưỡi ngựa tiếp tục.
Mọi người xuống ngựa, tung khinh công leo vách núi mà lên.
Đến khi mọi người một mạch không ngừng đến bên trên vách đá thì sắc trời phía đông đã nổi lên tia sáng.
Vách đá rất cao, dựa theo ánh mặt trời nhìn xuống, phía dưới đúng là mây mù lượn quanh, nhìn không thấy đáy, càng không thể đoán vách đá này rốt cuộc cao bao nhiêu.
Nhưng mọi người Hoàng thành ti cũng không do dự, lập tức bố trí xong dây thừng ở mọi nơi, sau khi xác định dây thừng chắc chắn không có vấn đề gì, liền theo dây thừng trượt xuống vách đá.
Hơn hai mươi người theo Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đi xuống, tìm kiếm chỗ cửa động bị dây leo che lấp.
Những người còn lại theo Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan canh giữ ở trên đầu vách đá.
Không bao lâu liền nghe thấy nơi nào đó trên vách đá truyền đến một tiếng hô.
Tất cả mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, thấy người đã hô lên đang vẫy tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Có lẽ là hắn đã tìm được cửa động.
Tuyên Thiệu lập tức lấy mũi chân đạp vách đá, đề khí mượn lực của dây thừng đánh đu về phía cửa động.
Mọi người đều trước sau theo tới.
Tuyên Thiệu cẩn thận nhìn vết tích xung quanh cửa động. Trước khi bọn họ tới, tuy không có dây thừng rũ xuống, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện có dấu vết dây leo rũ xuống trên cửa động đã bị người kéo ra.
Nơi vách đá này vô cùng dốc đứng, người lên núi hái thuốc tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn, phiêu lưu xuống đến vách đá này như vậy. Hơn nữa bây giờ trời vừa mới tảng sáng, dấu vết trên dây leo còn rất mới, chứng tỏ người tới trước đó cũng không lâu.
Có thể chỉ mượn lực dây leo đi xuống đến vách đá này, hơn nữa còn mang theo một người không biết võ công.
Võ công của Toàn Cơ chủ này chắc chắn là không thể khinh thường.
Nhưng lúc này tình hình trong động không rõ ràng, An Niệm Chi lại am hiểu cơ quan, không thể tuỳ tiện đi vào.
“Hai người dẫn đầu tiến vào trong động tìm hiểu tình hình, nếu gặp địch thì không thể ham chiến, mau rời khỏi, với mục đích dẫn rắn ra khỏi động.” Tuyên Thiệu phân phó.
Lập tức có hai người chờ lệnh vào động.
Tuyên Thiệu gật đầu đồng ý.
Hai người kéo dây thừng đu vào cửa động.
Những người còn lại vẫn treo ở trên vách đá như cũ, lẳng lặng chờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chân trời phía đông đã dần dần hiện ra tia đỏ của ánh sáng mặt trời.
Nhưng hai người vào động giống như đá chìm đáy biển. Người chờ ở bên ngoài không có nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ trong động, cũng không có thấy bóng dáng của hai người đi ra ngoài.
Treo ở trên vách đá đợi thật có chút mệt mỏi.
Chờ đợi ở đây như vậy cũng không phải là biện pháp.
Tuyên Thiệu ra dấu tay với mọi người, dẫn đầu đu vào trong động.
Đám người còn lại cũng lần lượt đi vào theo.
Vào trong động, chân yên ổn trên mặt đất, ít nhất không phải treo giữa không trung phí sức như vậy.
Trong hang động một mảnh đen ngòm, tuy rằng dây leo ở cửa động bị dẹp qua nhưng nơi này tối tăm, chẳng thấy có bao nhiêu ánh mặt trời rơi vào.
Mọi người thắp sáng cây đuốc mang theo bên mình, chậm rãi tìm kiếm vào phía trong động.
Trong hang động vô cùng âm u ẩm ướt nhưng càng đi vào trong thì càng ấm áp.
Bây giờ bên ngoài đã là mùa đông nhưng ở chỗ sâu trong hang động cũng không lạnh giống như bên ngoài.
Đi dọc theo hang động, càng đi sâu vào trong thì thạch nhũ trong động càng nhiều. Không khí trong động ẩm ướt, thạch nhũ trắng nhợt hoặc vàng nhạt cũng ẩm ướt hoặc như cột ngọc từ đất tới đỉnh, hoặc như mây lơ lửng trên không, hoặc như sóng bạc cuồn cuộn không ngừng, cảnh sắc tráng lệ, hùng vĩ đẹp mắt.
Nếu không phải chuyến này có nhiệm vụ trong người, ngược lại có thể thật sự thưởng thức thiên nhiên kỳ lạ này.
Mặc dù lúc này mọi người thán phục kỳ cảnh trong động nhưng tâm tư cũng sẽ không dừng lại trên kỳ quan nơi này.
Không biết động này rốt cuộc sâu bao nhiêu, đoàn người đã đi một khắc đồng hồ nhưng còn chưa có xuống tới đáy động. Cây đuốc chiếu ra ánh sáng cũng không xa, phía trước vẫn là một mảnh đen ngòm.
Tuyên Thiệu đi tuốt đàng trước lại đột nhiên giơ tay lên, ngừng bước chân tiến lên của mọi người.
Hắn kêu mọi người đứng tại chỗ, ra hiệu với Lộ Nam Phi, hai người lặng lẽ đi về phía trước. Dường như hắn phát giác cái gì, nhưng vì trong động bị thạch nhũ quanh co, phạm vi tầm nhìn bị hạn chế, lúc này còn chưa thể xác nhận.
Người khác dừng ở tại chỗ, nín thở tập trung tinh thần. Thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi vòng qua một cột thạch nhũ lớn rũ xuống từ đỉnh, biến mất trong tầm mắt.
Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi lại đi về phía trước một đoạn.
Tuyên Thiệu chợt dừng bước lại.
Lộ Nam Phi cũng nghe được một ít động tĩnh.
Hai người càng thả nhẹ bước chân, ngừng thở lặng lẽ tiến lên.
Quẹo qua một vách đá, bỗng nhiên nhìn thấy có ánh lửa chiếu ra, rọi ở trên vách đá, cũng trên vách đá ánh lên bóng dáng của một người.
Tuyên Thiệu nương theo thạch nhũ che chắn, nghiêng mặt nhìn vào bên trong.
Chỗ này đã đến đáy động. Đáy động có một khối đất bằng phẳng, xung quanh bày mấy cây đuốc. Hai thị vệ vào động lúc trước đang im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất.
Trong động vốn cũng không giá rét như trời bên ngoài. Nơi không lớn nhưng lại đốt nhiều đuốc, trên người Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều âm ỷ mồ hôi.
Lúc này An Niệm Chi mà Tuyên Thiệu muốn tìm đang đứng ở đáy động, đưa lưng về phía bọn họ.
Trước mặt hắn là đài đá cao đến một hai thước. Đài đá này không biết là thiên nhiên tạo thành hay là qua sức người mài, màu ngọc trắng dưới ánh đuốc rọi lộ ra ánh sáng bóng mượt.
Mà lúc này, Mục Thanh Thanh đang yên lặng nằm ở trên đài đá, mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
Nàng ta còn sống không?
An Niệm Chi đột nhiên nghiêng người, giống như là nhìn thoáng qua phía bên ngoài.
Trong nháy mắt khi hắn nghiêng người, Tuyên Thiệu thấy trên đài đá để một cái hộp bằng ngọc lưu ly không lớn. Ánh lửa rọi, hắn nhìn thấy trong hộp được để đúng là trái tim mà hắn đang mọi cách tìm kiếm!
Tuyên Thiệu lập tức bắn người ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp bức An Niệm Chi đối diện.
Lộ Nam Phi theo gót lên, cũng hô lên một tiếng vang dội.
Trong hang động lập tức truyền đến tiếng mọi người nhanh chóng đánh tới chớp nhoáng.
An Niệm Chi tựa như đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng phóng ra ám khí. Leng keng vài tiếng, một số ám khí bị Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi dùng binh khí chắn lại, rớt trên mặt đất, hoặc ghim vào vách tường.
An Niệm Chi vừa đánh ra chưởng phong chống đỡ với hai người, vừa nâng mắt nhìn chiếc đồng hồ cát ở trên đài đá.
Trong tay hắn nắm chặt dao găm sắc bén, dường như đang đợi thời khắc này đến.
Tuyên Thiệu liếc mắt nhìn Mục Thanh Thanh nằm trên đài đá.
Quần áo nàng ta vẹn toàn, ngực có phập phồng khe khẽ. Xem ra bọn họ tới rất đúng lúc, An Niệm Chi vẫn chưa có động thủ.
Theo Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi từng bước ép sát, An Niệm Chi xuất thủ cũng càng lúc càng nhanh.
Không bao lâu, thị vệ Hoàng thành ti theo sau cũng xuất hiện ở đáy động.
Hơn hai mươi người, nếu như toàn bộ tràn vào chắc chắn sẽ lấp đầy đáy động.
“Chủ, đưa tay chịu trói đi!” Lộ Nam Phi hét lớn một tiếng.
An Niệm Chi nhìn thấy đông người tới, vừa dây dưa đấu với Tuyên Thiệu vừa liếc nhìn đồng hồ cát.
Nhìn thấy cát trong đồng hồ đã sắp rớt xuống hết.
Hắn hét lớn một tiếng, nội lực hùng mạnh chấn động đến toàn bộ hang động run lên một cái.
Một số thị vệ nội lực không đủ mạnh lập tức bị chấn động phun ra một búng máu.
Tuyên Thiệu cách hắn gần nhất cũng bị chấn động lui lại hai bước mới đứng vững thân hình.
“Tuyên Thiệu, chẳng phải ngươi thật tâm yêu Yên Vũ sao? Bây giờ ta muốn cứu mẫu thân của Yên Vũ, tại sao ngươi ngăn cản?” Trong con mắt màu xám của An Niệm Chi chiếu ra ánh lửa, hiện ra ánh sáng đỏ như máu.
“Mẫu thân đã qua đời tám năm, ngươi bất quá chỉ là tà thuật uổng hại mạng người, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa!” Tuyên Thiệu lớn tiếng trả lời.
“Ha ha, tà thuật! Đây là thuật làm sống lại, chính là tinh y thuật thượng cổ truyền lại, ngươi miệng còn hôi sữa hiểu được cái gì?! Bây giờ sắp đến giờ, còn không mau mau lui lại! Bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình!” An Niệm Chi lạnh lùng quát.
An Niệm Chi vốn cũng không phải là người hạ thủ lưu tình, nói như thế tất nhiên là biết hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hắn muốn thuận lợi hoàn thành thuật đổi tim đã không có khả năng.
Tuyên Thiệu không tiếp tục cùng hắn nhiều lời vô ích, giơ kiếm xông lên lần nữa.
Lại thấy An Niệm Chi ôm cái hộp bằng ngọc lưu ly trên đài đá, lôi Mục Thanh Thanh, phất tay bắn ra một quả cầu lớn chừng nắm đấm, quả cầu đụng vào trên vách đá, khắp nơi tràn ngập sương trắng.
“Ngừng…” Lộ Nam Phi hét lớn một tiếng.
Nhưng rất nhiều thị vệ không kịp ngừng thở, hút vào sương trắng này, lập tức ngã xuống đất ngất đi.
Sương trắng này chẳng những có thể khiến người hít vào lập tức hôn mê, mà còn nồng độ khá lớn, trong nhất thời toàn bộ đáy động mờ mờ ảo ảo, đưa tay thấy không rõ năm ngón.
Hơn nữa, sương trắng hạ xuống, cây đuốc tiếp theo cây đuốc bị dập tắt.
Đáy động rơi vào trong bóng tối.
Lúc An Niệm Chi bắn ra quả cầu thì Tuyên Thiệu cách hắn gần nhất. Mặc dù dưới một mảnh sương mù dày đặc, đen kịt, mắt không thể nhìn thấy, nhưng hắn dựa vào thính giác đoán được vị trí của An Niệm Chi, dùng trường kiếm cản đường lui của An Niệm Chi.
Bây giờ An Niệm Chi mang theo Mục Thanh Thanh, tất nhiên sẽ hành động bất tiện.
Trường kiếm của Tuyên Thiệu như rồng bay, quất chặt lấy An Niệm Chi, khiến cho hắn không thể thuận lợi thoát thân.
Lộ Nam Phi men theo tiếng đánh nhau tới gần, nhưng cũng không dám tuỳ tiện ra tay, trong một màu đen kịt nhỡ ngộ thương người mình thì chẳng phải vừa ý An Niệm Chi sao.
Kiếm pháp của Tuyên Thiệu cực nhanh, mặc dù An Niệm Chi chiếm ưu thế quen thuộc địa hình, nhưng vì bị Mục Thanh Thanh liên luỵ, thoát không được thân.
Tuyên Thiệu biết, lúc này phải tốc chiến tốc thắng. Sương mù dày đặc này sẽ khiến người ta bị bất tỉnh, hắn cho dù nín thở nhưng có thể nhịn được bao lâu? Có lẽ An Niệm Chi có thuốc giải ở trong người nên không bị ảnh hưởng.
Kiếm chiêu của Tuyên Thiệu càng ác liệt.
An Niệm Chi bị buộc đến trong góc động, trong lòng nổi hung ác, bỗng nhiên đẩy Mục Thanh Thanh đang hôn mê về phía Tuyên Thiệu.
Mặc dù Tuyên Thiệu không nhìn thấy tình hình nhưng nghe thấy tiếng, biết nhào tới không phải là An Niệm Chi, mũi kiếm chuyển một cái, tránh được Mục Thanh Thanh, đi về phía sau.
Lộ Nam Phi đứng ở một bên cũng nghe thấy tiếng động này, tiến lên tiếp lấy Mục Thanh Thanh, túm nàng ta qua một bên.
Nếu đã đồng ý với Lý Hữu cứu Mục Thanh Thanh, vậy trước tiên cứu một người đi.
An Niệm Chi thừa dịp hướng về cửa động bị bỏ quên.
Tuyên Thiệu lập tức bám theo.
Vì sương trắng còn chưa tan đi, có nhiều người không thể nín thở nên ngã xuống.
“Rút lui!” Tuyên Thiệu nghe tiếng, lớn tiếng ra lệnh.
Lúc này An Niệm Chi lại xuất thủ làm trọng thương mấy người ngăn cản ở cửa, phi thân lướt ra ngoài đáy động.
Tuyên Thiệu bám theo sát gót.
Người không té xỉu trong động thì kéo dời đồng bạn ra bên ngoài.
Lộ Nam Phi cũng mang theo Mục Thanh Thanh ra ngoài.
An Niệm Chi đã không còn bị Mục Thanh Thanh liên luỵ, tốc độ đi cực nhanh.
Tuyên Thiệu đuổi theo chặt chẽ ở phía sau hắn.
Hai người một trước một sau đi hầu như chân không chạm đất.
Rốt cuộc thấy có chút ánh mặt trời xuyên qua dây leo ở ngoài động.
An Niệm Chi toàn thân nảy lên, Tuyên Thiệu giơ kiếm phi thân đâm về phía tim hắn.
An Niệm Chi vung tay xuất chưởng, chưởng phong làm cho thân kiếm của Tuyên Thiệu vang lên boong boong.
Tuyên Thiệu và An Niệm Chi nắm lấy dây thừng rũ xuống trên vách đá, treo giữa không trung, đấu ác liệt.
Nội công An Niệm Chi thâm hậu, mặc dù kiếm thuật của Tuyên Thiệu không tầm thường nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, thể lực đã không thể chèo chống tiếp được nữa.
An Niệm Chi bị Tuyên Thiệu cuốn lấy không thoát thân được, lúc này như đã giận dữ, dưới cơn thịnh nộ dường như dùng hết sức lực.
Thị vệ coi chừng ở trên đỉnh vách đá nhìn thấy hai người đấu ác liệt giữa không trung, lập tức có người theo dây thừng xuống, giúp Tuyên Thiệu một tay.
An Niệm Chi bị mọi người vây đánh, nhưng vẫn có thể không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào.
Có thể thấy được nội lực võ công rất thâm hậu.
An Niệm Chi một tay nắm dây thừng, dùng mũi chân điểm vào vách đá, di động thân hình, chộp lấy thanh đao từ trên tay thị vệ, toàn thân nảy lên, lưỡi đao xẹt qua dây thừng vô cùng bền chắc. Đã thấy đao đang cầm trong tay hắn tựa như vô cùng sắc bén, lập tức chặt đứt sợi dây thừng to như cổ tay của đứa bé.
Thị vệ nắm dây thừng kêu thảm thiết té xuống vách đá.
Bóng dáng biến mất trong màn sương mù, hồi lâu sau cũng không có nghe thấy tiếng hắn rơi xuống đất…
Mọi người đều kinh hãi.
Vách núi phủ sương mù này rốt cuộc sâu bao nhiêu? Ngã xuống còn có thể sống sót sao?
An Niệm Chi nắm dây thừng, ở giữa không trung cười khùng khục. “Tuyên Thiệu, nếu không muốn thủ hạ của mình cứ uổng mạng như vậy thì mau chóng lui đi! Mục Thanh Thanh đã ở trong tay các ngươi rồi!”
An Niệm Chi nói đến đây, nhìn thấy ở cửa động có người thò đầu ra thì lập tức phi thân lên.
Lời nhắc nhở của Tuyên Thiệu còn chưa ra khỏi miệng thì đã thấy An Niệm Chi lôi đầu của người đó ném xuống vách núi.
Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của người đó dọc đường xuống phía dưới, dần dần mất hẳn…
Lúc này sắc mặt của mọi người đều khó coi, nhưng vẫn chưa có người nào quá ư sợ hãi.
Bọn thị vệ nắm dây thừng lúc này còn treo ở không trung, không ai hốt hoảng bò lên vách núi.
Tuyên Thiệu biết võ công của An Niệm Chi quả thật thâm sâu không lường như trong truyền thuyết, mình cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi để lại tim của mẫu thân thì ta có thể thả ngươi đi.”
An Niệm Chi nghe vậy, trừng mắt nhìn hắn. “Mẫu thân? Ngươi dựa vào cái gì mà gọi bà ấy là mẫu thân? Ngươi cho là ngươi cưới Yên Vũ thì có thể gọi bà ấy là mẫu thân sao? Bà ấy là bị cha ngươi hại chết! Ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, ngươi có tư cách gì gọi bà ấy là mẫu thân?!”
“Bà ấy là bị ngươi hại chết!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên lớn tiếng nói. “Tám năm trước nếu không phải ngươi hợp mưu cùng Diệp thừa tướng thì sao hại bà ấy cửa nát nhà tan, sao hại bà ấy tuổi còn trẻ lại bị mất mạng? Là ngươi! Là ngươi hại chết bà ấy!”
“Ngươi câm miệng! Ngươi biết cái gì? Ai cho phép ngươi nói như vậy?” An Niệm Chi dường như bị Tuyên Thiệu nói làm cho kích thích.
Trong con mắt màu xám thoáng chốc bắn ra hận ý mãnh liệt, thật giống như mãnh thú bị làm cho tức giận, nhe răng nhào về phía Tuyên Thiệu.
Nhưng Tuyên Thiệu không né tránh, trực tiếp đối diện.
Bọn thị vệ treo ở không trung đều kinh hãi nhìn.
Chỉ thấy Tuyên Thiệu hai tay buông dây thừng ra, lao đánh về phía đối diện An Niệm Chi. Một tay hắn chống lại chưởng của An Niệm Chi, một tay mò đến hộp ngọc lưu ly treo ở trước ngực An Niệm Chi.
An Niệm Chi không ngờ hắn có hành động to gan như vậy, nên khi đang phẫn nộ bởi lời nói kích thích của Tuyên Thiệu, sau khi cùng Tuyên Thiệu chạm một chưởng thì chỉ thấy Tuyên Thiệu nắm thật chặt hộp ngọc lưu ly, bị chưởng phong của hắn nhanh chóng đánh lui.
Tuyên Thiệu một tay ôm hộp ngọc lưu ly, lưng đánh vào trên vách đá, lúc thân thể rơi xuống vách núi thì một tay kia nhanh chóng nắm lấy dây leo trên vách đá, dùng toàn bộ khả năng làm chậm lại tốc độ rớt xuống của hắn.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, không ai ngờ rằng Tuyên Thiệu vì đoạt hộp ngọc lưu ly mà làm ra hành động nguy hiểm như vậy.
Thấy thân thể hắn rớt xuống vách núi dựng đứng, mọi người mới phản ứng lại.
Cách gần Tuyên Thiệu thì kéo lấy Tuyên Thiệu, cách xa hắn thì đi ngăn cản An Niệm Chi.
Tuyên Thiệu víu vào một góc cạnh bất chợt ở trên vách đá, rốt cuộc ngăn cản tiếp tục rơi xuống, tập trung lực vào tay víu trên vách đá, ra sức nảy toàn thân lên, níu lấy dây thừng bọn thị vệ đưa tới, mượn lực dây thừng phi thân lên đến đỉnh núi.
Giao hộp ngọc lưu ly cho thị vệ canh giữ ở đỉnh núi. “Đưa về cho thiếu phu nhân!”
Giao phó xong, lại thấy Tuyên Thiệu nắm dây thừng, cả người xuống vách núi
Yên Vũ Yên Vũ - Mặc Hàm Nguyên Bảo