People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 800-1: Gây Chuyện(1)
gười giám đốc đó thật sự chưa từng gặp chuyện này bao giờ. Trước kia đều là đàn ông tranh tức nhau, hôm nay sao lại là phụ nữ. Mặc dù Tiết Vĩ Đồng ăn mặc trông không ra nam cũng chẳng ra nữ, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy là một người phụ nữ, chẳng lẽ cô ấy cũng có hứng thú với gái đẹp sao?
Người giám đốc nói: “Vị ông chủ này, thật là xin lỗi…”
Tiết Vĩ Đồng dựng ngược đôi lông mày thanh tú, cô ta nhìn chằm chằm vào người giám đốc đó: “Đừng nói gì về lý do với tôi, tôi sẽ cho anh ba phút. Mang cô ấy đến trước mặt tôi ngay, nếu không thì anh đừng hối hận.”
Vị giám đốc biết rằng những người này không dễ đối phó, gã không thể gây sự được, nên vội vàng đi ra ngoài.
Chu Hưng Quốc nói: “Tiết gia đừng giận. Hôm nay chúng ta đến đây là để thoải mái! Không phải đến là để đấu đá nhau.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Con người sống ở trên đời chẳng phải cần có thể diện sao? Hôm nay đến đây là để tiễn Trương Dương, tôi đã nói rồi, phải để nha đầu đó đến đây để uống rượu cùng Trương Dương, những lời tôi đã nói ra có bao giờ không thành hiện thực đâu.”
Trương đại quan thật sự dở khóc dở cười. Việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, hắn cũng chẳng muốn để người ta đến uống rượu cùng, từ đầu đến cuối đều là Tiết Vĩ Đồng sắp xếp cả! Rõ ràng là cô ấy muốn gây chuyện, và hắn đã không may trở thành lý do để cô ấy vịn vào.
Phùng Cảnh Lượng khuyên nhủ: “Tiết gia, thôi đi, chẳng vui vẻ gì cả. Chúng ta đổi đến chỗ khác đi! Lão Hoàng là bạn của tôi, chúng ta đừng gây sự ở đây, tôi không muốn làm anh ấy khó xử.”
“Bạn của anh? Bạn của anh mà lại không nể mặt tôi à?”
Lời của Tiết Vĩ Đồng vừa dứt, ông chủ của Vương Phủ Hội Quán là Hoàng Thiện vội vàng chạy đến, gã vừa vào cửa đã khom tay xin lỗi: “Ông chủ Chu, Tiết gia, ông chủ Từ, Phùng lão đệ, còn vị lão đệ này nữa, thật là xin lỗi, vừa nãy giám đốc của chúng tôi không biết tình hình, có người tối qua đã gọi điện thoại đến bảo Tang Bối Bối đến uống rượu cùng rồi, thật là xin lỗi, mấy vị ông chủ hãy cho tôi chút thể diện! Tất cả tiền ăn uống hôm nay của mọi người tôi sẽ bao hết. Tôi sẽ bảo mấy nha đầu ưu tú đến để uống rượu cùng mọi người. Để mọi người chọn thoải mái. Mọi người xem…”
Tiết Vĩ Đồng hừ một tiếng rồi nói: “Người khác là khách của anh, chúng tôi thì không phải là khách à?”
“Ôi, cô xem cô nói chuyện kìa, cô là khách quý, bình thường tôi mong mỏi mời đến còn không được kìa.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi cần cô Tang Bối Bối đó, anh xem thế nào tự xử lý đi.”
Hoàng Thiện dở khóc dở cười: “Tiết gia, tôi thật sự không dám lừa cô, bên đó là Lương công tử, anh ấy đã đặt từ trước rồi, cô đừng làm khó tôi…”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Lương Khang à! Anh nói với anh ta, nói rằng tôi đòi người!”
Sắc mặt của Hoàng Thiện thay đổi, đám vương giả này thật sự không thể đắc tội được ai.
Đám người Chu Hưng Quốc vừa nãy còn khuyên Tiết Vĩ Đồng giờ đều không nói gì nữa, nghe nói đến chuyện này xong, vừa đúng là do Lương Khang gọi Tang Bối Bối đi, họ đã biết có chuyện hay để xem, thật sự đám người này thấy Lương Khang ở cùng An Đạt Văn đã cảm thấy khó chịu rồi, chỉ là không tìm được cơ hội để hả giận.
Từ Kiến Cơ nói một câu: “Tiết gia, tôi thấy thôi đi, Lương Khang chưa chắc đã nể mặt cô đâu.” Hắn nói vậy đâu có phải là khuyên, mà là cố tình đổ dầu vào lửa.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi nhất định phải lấy lại thể diện này, bảo anh ta đưa người đến đây cho tôi, nhanh lên!”
Hoàng Thiện không còn cách nào, chỉ đành quay người đi.
Lương Khang rất kỵ Tiết Vĩ Đồng. Gã nghe nói Tiết Vĩ Đồng đòi người, ngay lập tức đã định nhượng bộ. Nhưng sự việc hôm nay hơi khó làm, An Đạt Văn đã kéo Tang Bối Bối vào ngồi bên cạnh rồi. Giờ làm sao ăn nói được với An Đạt Văn. Lương Khang nghĩ một lúc, rồi nói thấp giọng bên tai Hoàng Thiện: “Anh nói với cô ấy. Tất cả chi phí ngày hôm nay tôi đến trả.”
Hoàng Thiện cười đau khổ nói: “Những điều nên nói tôi đã nói cả rồi, nhưng thái độ của Tiết gia rất kiên quyết.”
Lương Khang nói: “Anh chưa nói với cô ấy, làm sao biết cô ấy không đồng ý chứ?”
Hoàng Thiện nói: “Ông chủ Lương, hay là anh tự mình…”
Sắc mặt Lương Khang sầm sầm: “Cứ làm theo những gì tôi nói!”
Hôm nay Hoàng Thiện thật sự rất khó xử, đám vương gia này dù là ai đi chăng nữa, cũng đều là nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, gã không thể đắc tội được. Vì vậy gã chỉ có thể làm nơi tức giận và là người đưa tin. Khi đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì thấy Tiết Vĩ Đồng chầm chậm bước đến.
Lương Khang cười nói: “Tiết gia, sao cô lại đến rồi? Tôi đang định qua đó kính rượu mọi người kìa.”
Trên mặt Tiết Vĩ Đồng không có một nụ cười nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tang Bối Bối: “Lương Khang, tôi đã chọn Tang Bối Bối qua đó uống rượu cùng, nghe nói anh không để người đi sao?”
An Đạt Văn nhìn Tiết Vĩ Đồng, gã đã từng có một lần cạnh tranh với người phụ nữ này trong cuộc triển lãm tại Tinh Toàn, An Đạt Văn biết rằng cô ấy đến là để đòi người phụ nữ đang uống rượu cùng mình, bờ môi nở một nụ cười, gã giơ tay ra, để lên vai của Tang Bối Bối, ánh mắt nhìn Tiết Vĩ Đồng đầy thách thức.
Lương Khang cười nói: “Tiết gia, vị tiên sinh này là bạn tôi vừa quen, anh ấy đến từ Hồng Kong, cô xem…” Ý của Lương Khang là bảo Tiết Vĩ Đồng nể mặt.
Hai tay Tiết Vĩ Đồng cho vào đằng sau lưng, nhìn chằm chằm vào An Đạt Văn: “Tôi đã từng gặp anh, tại sao anh luôn tranh giành với tôi?”
An Đạt Văn mỉm cười nói: “Tiết tiểu thư, bất cứ chuyện gì cũng đều phải có kẻ trước người sau, chúng ta đều là người lớn cả rồi, phải xem ai có lý mới được, đúng không?”
Tiết Vĩ Đồng hừ một tiếng: “Dạy dỗ tôi à?”
An Đạt Văn mỉm cười nói: “Tôi nào dám, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.” Gã ôm Tang Bối Bối vào lòng, Tang Bối Bối kêu lên một tiếng, sợ đến độ mặt thất thần.
Tiết Vĩ Đồng chầm chậm bước đến chỗ An Đạt Văn, Lương Khang nói với An Đạt Văn: “An tiên sinh, hay là tôi giúp anh chọn một người nữa, mọi người đều là bạn cả, đừng làm mất hòa khí của nhau.”
An Đạt Văn lắc đầu: “Lớn thế này rồi, tôi chưa từng sợ bất cứ ai cả, và càng không sợ phụ nữ.”
Tiết Vĩ Đồng gật đầu nói: “Dũng cảm đấy!” Nói xong cánh tay giấu sau người cô rút ra môt khẩu súng màu bạc, nhắm thẳng vào đầu An Đạt Văn, lúc này, người đứng sau An Đạt Văn hành động nhanh như chớp, xuất hiện bên cạnh Tiết Vĩ Đồng với tốc độ kinh người, con dao gọt hoa quả ở trong tay kề vào cổ Tiết Vĩ Đồng.
Sắc mặt An Đạt Văn không thay đổi gì, cầm cốc rượu vang trên bàn lên một cách trấn tĩnh, nói với Tang Bối Bối: “Chúng ta chơi oẳn xù xì được không?”
Khẩu súng kề ngay đầu An Đạt Văn, trong phòng vang lên một tiếng kêu thất thanh.
Lương Khang cũng chẳng ngờ sẽ xảy ra chuyện này, gã kinh ngạc hét lên: “Đừng, đừng! Tiết gia, cô bỏ khẩu súng xuống!”
Tiết Vĩ Đồng hét lên: “Quỳ xuống!”
An Đạt Văn ngước mắt lên, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng hung tàn, ngay cả Tiết Vĩ Đồng cũng không thể không khâm phục sự trấn tĩnh của gã, An Đạt Văn nói: “Súng được lắm, có điều không thích hợp với cô.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Súng nào cũng bắn nát đầu anh ra được hết.”
An Đạt Văn nói: “Tôi nghi ngờ bên trong liệu có đạn không.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Vậy thì thử xem.”
Chiếc dao trong tay người mặc áo đen đã kề sát cổ Tiết Vĩ Đồng, chỉ cần Tiết Vĩ Đồng dám ra tay, gã nhất định sẽ không do dự cắt ngay huyết quản của Tiết Vĩ Đồng.
Lúc này Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Trương Dương nghe tin toàn bộ đều chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều ngớ người. Tiết Vĩ Đồng không ngờ lại rút cả súng ra, tính khí của vị Tiết gia này không phải là bình thường.
Chu Hưng Quốc càng lo lắng về người mặc áo đen kia, gã dùng dao kề vào cổ Tiết Vĩ Đồng, nếu hôm nay Tiết Vĩ Đồng không thể khống chế, thì hôm nay không chừng sẽ có một trận chiến đẫm máu.
Chu Hưng Quốc thấp giọng nói: “Đặt hết vũ khí xuống đi, ở đây là chỗ nào cơ chứ? Các người làm trò gì vậy?”
An Đạt Văn chầm chậm nhấm ngụm rượu vang: “Muốn xông lên à? Tôi không quan tâm, tưởng tôi là người tỉnh ngoài nên nghĩ rằng dễ bắt nạt tôi à? Vậy thì thử xem.”
Tiết Vĩ Đồng kề súng vào trán An Đạt Văn, An Đạt Văn cười nói: “Súng không vui đến vậy đây, đàn bà tốt nhất là đừng dùng súng, không phải cô ăn mặc giống đàn ông, là có khẩu súng trong tay sẽ chứng minh rằng cô rất hào nhoáng, có lẽ cô đang nghĩ, ở mảnh đất kinh thành này, dù là có giết tôi cũng chẳng phải là việc gì lớn lao, tôi thừa nhận, các người có bối cảnh, có thực lực, định liên hợp để chơi tôi à?” An Đạt Văn lắc đầu nói: “Hồng Kong là một xã hội tự do, tôi cũng là một người lưu manh cả tôi, cô thử mà xem, cô giết tôi rồi, xem cô sẽ chịu hậu quả thế nào?”
Tiết Vĩ Đồng trừng hai mắt, nhưng không có dũng khí bóp cò.
Mọi cười đều rơi vào thế bí, Lương Khang nói: “Thôi, thôi, mọi người đều là bạn nhau cả, vì một người phụ nữ không đáng vậy đâu…Không đáng đâu!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “An Đạt Văn, anh không sợ chết sao?”
“Tùy! Có cô chôn cùng rồi mà!” An Đạt Văn ngước đầu, nhìn con dao ở trên cổ Tiết Vĩ Đồng.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Được lắm!” Ngón tay đặt trên cò súng đã bắt đầu động đậy, cùng lúc đó, chiếc dao ở trong tay người áo đen cũng bắt đầu làm rách da thịt của Tiết Vĩ Đồng, một dòng máu tươi chảy từ từ xuống.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư