Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 799-3: Thỏa Mãn Cô(3)
úc này một chiếc xe Bentley màu khói dừng ở một bên. Hai người xuống xe, Trương Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên, hai người này không ngờ lại là An Đạt Văn và Lương Khang! Phùng Cảnh Lượng cũng ngạc nhiên không kém phần, Lương Khang xuất hiện ở đây không hề làm gã cảm thấy ngạc nhiên, nhưng An Đạt Văn tại sao lại xuất hiện ở đây? Cần phải biết rằng, sau khi An Đạt Văn gây chuyện trong lần bán đấu giá, đã trở thành kẻ địch chung của đám thái tử, Lương Khang làm như vậy đồng nghĩa với việc đã công khai chống lại đám thái tử này.
An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương, liền cười gật đầu với hắn.
Trương Dương cũng gật đầu. Lương Khang đến chào Phùng Cảnh Lượng. Gã thật sự không phải là do Chu Hưng Quốc hẹn đến, chỉ là trùng hợp đến đây chơi mà thôi, không ngờ mấy người này lại gặp phải nhau ở đây.
Bốn người thiếu nữ mặc quần áo triều Thanh tay cầm đèn lồng bước đến, hai người dẫn đường cho bên Trương Dương, hai người dẫn đường cho bên Lương Khang.
Trương Dương cười nói: “Ha! Thật là thú vị!”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Những người đến đây làm đều là sinh viên đại học cả.”
Trương Dương nói: “Sinh viên đại học mà không đi học, lại đến đây làm cung nữ sao?”
Hai cô gái dẫn đường cho họ dáng người trông rất cao ráo, mặc một bộ quần áo đời Thanh, có điều tất cả đều đã thông qua sửa đổi cả, làm lộ ra cơ thể và những đường cong trên người, trông rất đẹp mắt.
Phùng Cảnh Lượng nói: “Tôi đã từng nghĩ đến việc thế này, nhưng đáng tiếc bị Lão Hoàng cướp mất rồi.” Lão Hoàng mà gã nói chính là ông chủ ở đây Hoàng Thiện.
Mặc dù thiếu nữ dẫn đường không giống nhau, nhưng họ cũng đều đi đến Ngân An Điện. Nơi gọi là Ngân An Điện cũng chính là hội trường biểu diễn của Vương Phủ Hội Quán.
Ánh đèn trong phòng mờ mờ và ám muội, đám người Trương Dương được dẫn đến Côn Ngọc Các, Chu Hưng Quốc là người đầu tiên đến đây. Bên cạnh gã còn hai người nữa, một người là Từ Kiến Cơ, một người là Tiết Vĩ Đồng.
Phùng Cảnh Lượng cười nói: “Tiết gia. Tôi đã nhìn thấy xe của cô ở ngoài rồi.”
Từ Kiến Cơ nói: “Tiết gia cứ muốn đến đây để xem náo nhiệt.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Mấy người đều không hoan nghênh tôi?”
Chu Hưng Quốc nói: “Không phải vậy, chỉ là chỗ này không thích hợp với cô lắm.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Các anh đến được thì tôi đương nhiên cũng đến được, giờ đây là thời đại bình đẳng nam nữ.”
Trong lòng Từ Kiến Cơ thầm cảm thán, hôm nay cũng chỉ là vì gã nói nhiều một câu! Kết quả Tiết Vĩ Đồng nhất định phải đi theo. Vương Phủ hội quán là chỗ nào cơ chứ? Là nơi đàn ông đến để giải sầu. Tiết Vĩ Đồng đến cùng có nghĩa là đã làm mọi người mất hứng, mọi người dù có quen thân với nhau chăng nữa, nhưng Tiết Vĩ Đồng dù sao cũng là một người phụ nữ, trước mặt cô ấy ai mà dám phóng túng chứ.
Trương Dương nói theo Tiết Vĩ Đồng: “Tiết gia, tôi cũng là đến để tham dự chút náo nhiệt thôi, giống cô.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Đừng ngại chứ, hai chúng ta đâu giống nhau. Các anh đến là để uống rượu.”
Mấy người đàn ông đều cảm thấy hơi gượng gạo, vốn dĩ đến để uống rượu mua vui! Nhưng Tiết Vĩ Đồng đến, làm sao có thể làm vậy được nữa?
Chu Hưng Quốc gọi hai bình Louis 13, bảo người phục vụ xinh đẹp rót đầy cho họ, nhân lúc mọi người không chú ý, liền quay sang trừng mắt với Từ Kiến Cơ. Từ Kiến Cơ mặt đầy tủi hờn, gã cũng đâu muốn gọi Tiết Vĩ Đồng đến chứ! Nhưng hôm nay những người không đến đều đã đến rồi, mọi người chỉ có thể thu kiếm rồi.
Mấy người họ đều thể hiện rất khiêm nhường, nhưng Tiết Vĩ Đồng lại không chịu được: “Này, chẳng phải đến đây uống rượu ôm sao? Sao chẳng có gái uống cùng thế này?”
Chu Hưng Quốc nói: “Tiết gia, cô đừng đùa nữa, chúng tôi đâu có phải loại người đó?”
Từ Kiến Cơ nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến đây để nói chuyện uống rượu chút thôi.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Sợ gì chứ? Phải chơi thế nào thì chơi như vậy, tôi đến đây là để ăn theo thôi, các anh cứ coi như tôi không tồn tại.” Cô nói với người phục vụ đứng ở cửa: “Này, gọi mấy cô em đẹp nhất ở đây đến đây, một hai ba bốn, không cần gọi cho tôi đâu, cứ gọi bốn cô đến đây đã…”
“Nhưng…”
“Mau đi đi! Sợ tôi không trả tiền à?”
Phùng Cảnh Lượng và Trương Dương quay ra nhìn nhau, hai người suýt nữa thì cười thành tiếng! Vị Tiết gia này thật không phải là nhân vật tầm cỡ bình thường. Phụ nữ không những đến đây uống rượu, mà lại còn cao giọng như vậy nữa.
Một lúc sau, quả nhiên đã có một đám mỹ nữ đến. Thật sự mà nói, đám con gái này dù là vóc dáng hay diện mạo, đều là người đã được chọn lựa kỹ. Điều khó kiếm là họ có khí chất, vẻ đẹp bên ngoài có thể trang điểm, nhưng khí chất thì không thể tạo thành trong thời gian ngắn.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Chủ tùy ý khách, Trương Dương, anh chọn trước đi!”
Trương đại quan thật sự rất ngại ngần, trong lòng nói, Tiết gia, tôi đâu có đắc tội cô cơ chứ! Cô nói hết cả tên thật của tôi ra, nhỡ đâu có người đến bắt, thì chẳng phải người ta báo danh tôi đích xác sao? Trương Dương ho một tiếng rồi nói: “Tôi không có sở thích này…”
Từ Kiến Cơ ở một bên bị rượu làm sặc, thật ra gã là bị câu nói này của Trương Dương làm cho sặc, Từ Kiến Cơ cúi thấp đầu, cố gắng nhịn cười.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Đừng khách sáo nữa, hay là tôi chọn một cô giúp anh.”
Trương đại quan lộ ra vẻ khiêm tốn: “Gì nhỉ…Người lớn nhất bắt đầu trước đi, anh Chu, anh chọn đi!”
Chu Hưng Quốc ngại ngần ho một tiếng, Tiết Vĩ Đồng hôm nay phá hỏng cả bữa tiệc rượu của họ, đã không thể uống được, thì không uống nữa vậy, gã chỉ cô gái đầy đặn ở giữa, cô gái đó ngọt ngào cười bước đến, ngồi xuống bên cạnh Chu Hưng Quốc.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Cảnh Lượng, đến anh đấy, mau lên, hôm nay tôi trả tiền!”
Phùng Cảnh Lượng thấy Chu Hưng Quốc đã dẫn đầu, cũng không khách sáo nữa, gã chọn một cô, Từ Kiến Cơ chọn một cô người nhỏ nhắn, cuối cùng đến Trương Dương chọn rồi, Trương đại quan nói: “Tiết gia, nếu như tôi chọn, thì chẳng phải cô chẳng còn ai uống rượu cùng rồi sao? Hay là để tôi uống rượu cùng cô là được rồi.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh đúng là giả tạo, bình thường anh thấy gái đẹp là híp cả mắt vào ấy chứ.”
Trương đại quan dở khóc dở cười, mình đã trở thành thế này từ bao giờ vậy? Hắn thừa nhận rằng, những cô gái này đều khá xinh xắn, nhưng hắn đã gặp được nhiều gái đẹp, đâu đến độ híp mắt vào cơ chứ? Tiết Vĩ Đồng thật sự coi hắn là người nhà quê sao?
Tiết Vĩ Đồng đang chọn giúp Trương Dương, bên ngoài đã bắt đầu biểu diễn, tám người cung nữ mặc bộ quần áo triều Thanh đi theo một vị công chúa chầm chậm bước vào vũ đài.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Tiết mục gì?”
“Nhạc cung đình!”
Vì xung quanh căn phòng đều là kính trong suốt, vì vậy họ có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.
Phùng Cảnh Lượng lúc này mới tìm được cơ hội nói thấp giọng với Chu Hưng Quốc: “Vừa nãy đã nhìn thấy Lương Khang, anh ta đến cùng với An Đạt Văn.”
Chu Hưng Quốc chau chau mày, Từ Kiến Cơ đứng ở một bên tức giận nói: “Lương Khang làm gì vậy?”
Chu Hưng Quốc điềm đạm nói “Có lẽ là việc riêng làm ăn, việc của người khác chúng ta quản lý không nổi.”
Tám mỹ nữ trên vũ đài đã bắt đầu nhảy theo điệu nhạc! Tiết Vĩ Đồng nhìn một lúc rồi ngáp nói: “Chẳng ra sao cả! Đây mà là rượu ôm các anh nói sao! Nếu sớm biết thì chẳng bằng đi xem Kinh Kịch.”
Lời của cô ấy vừa dứt, thì tiết tấu âm nhạc đột nhiên thay đổi, từ âm nhạc cổ điển đã biến thành nhạc rock, bốn thiếu nữ cung đình bắt đầu những động tác nhảy điên cuồng trên vũ đài. Dưới ánh sáng đèn, họ bắt đầu nhảy một cách cực kỳ thoải mái, họ bắt đầu gỡ bỏ quần áo cung nữ, lộ ra bộ quần áo bó sát màu đen.
Trương đại quan cũng bắt đầu thở gấp! Vũ đạo này thật là hot! Mấy người Chu Hưng Quốc vừa muốn nhìn, lại vừa ngại nhìn lâu. Tiết Vĩ Đồng ở đây, họ không muốn lộ bản chất thật của mình ra.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, mấy mỹ nữ bắt đầu vất quần áo ra khỏi vũ đài, trên người chỉ còn lại bộ bikini màu đen,cơ thể trắng ngần nhảy tiết tấu dưới ánh đèn.
Tiết Vĩ Đồng bắt đầu vỗ tay theo nhịp nhạc, cô không quên nói với Chu Hưng Quốc: “Được lắm!”
Chu Hưng Quốc, muốn nhìn lắm, nhưng lại không dám nói lại, buổi tối hôm nay thật là khó xử.
Tiết Vĩ Đồng nói với cô gái: “Bảo cô gái nhảy ở giữa đó xuống đây, để cho khách của chúng tôi!” Cô chỉ vào Trương Dương.
Trương đại quan thành thực hơn so với những người Chu Hưng Quốc! Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đang lắc lư cơ thể mình. Hắn vốn tưởng rằng lại vũ đạo này thường có nhiều sự sexy, nhưng nhìn thấy họ khiêu vũ cũng cảm thấy sự đẹp đẽ.
Một khúc nhạc kết thúc, mấy cô gái khiêu vũ đều xuống dưới vũ đài, mặc bộ áo khoác đã được chuẩn bị từ trước, giám đốc đến nói với cô gái ở giữa gì đó, chỉ vào Côn Ngọc Các, cô gái đó gật đầu, đang chuẩn bị qua đó, nhưng đi đến nửa đường, thì thấy một người đàn ông đầu trọc bước đến ngăn cô lại! Nói mấy câu sau đó chỉ về hướng ngoài.
Một lúc sau, thấy giám đốc bước vào, gã liền xin lỗi: “Xin lỗi các vị, có một vị khách đã chọn Bối Bối rồi, muốn cô ấy đến đây uống cùng chỉ có thể để dịp khác rồi.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Sao lại thế? Vừa nãy rõ ràng là đi về hướng chúng tôi mà. Tên trọc đó đã gọi cô ấy đi. Tên trọc đó là ai?”
Gã nói: “Là ông chủ của chúng tôi!”
Tiết Vĩ Đồng vừa nghe đã nổi giận: “Ông chủ gì thế, gọi nha đầu đó đến đây cho tôi. Tôi đã chọn cô ấy trước. Dựa vào đâu mà lại để cô ấy đến chỗ người khác chứ?”
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư