"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 771-1: Tính Toán Của Bí Thư Kiều(1)
rước khi Trương Dương bước ra khỏi phòng của thư kí trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào, hắn đến một chỗ không người gọi điện cho Tần Thanh, Tần Thanh cũng nghe nói đến điều động công việc của mình không lâu, thật lòng mà nói, Tần Thanh không hề muốn đi Đông Giang, có lẽ là vì thời gian cô ở quan trường quá lâu, cô đã mệt mỏi với những tranh đấu trên quan trường, một người nếu đã mệt mỏi, thì sẽ mất đi lòng phấn đấu, cô giờ đây hài lòng với hiện trạng của mình, không muốn chấp nhận thử thách, Thường Tụng cũng không muốn để cô đi, nhưng theo tình hình mà cô nắm được trước mắt, việc này đã xác định rồi, việc thay đổi chức bậc của cô đã trở thành một chuyện tất nhiên.
Khi nghe Trương Dương nhắc đến chuyện điều động công tác, Tần Thanh nói: “Nguồn tin của anh thật là linh động đấy, em đang chuẩn bị đợi việc này chắc chắn rồi báo với anh, không ngờ anh đã biết nhanh vậy rồi.”
Trương Dương nói: “Các lãnh đạo đều tụ họp ở Nam Tích, có vấn đề gì là truyền ra ngoài ngay.”
Tần Thanh thở dài rồi nói: “Em không muốn đi!”
Trương Dương nói: “Tại sao?”
Tần Thanh nói: “Mệt rồi, trước kia luôn nghĩ mình rất sung sức, lúc nào cũng có nguồn năng lượng dùng không hết, nhưng giờ con người đã trở nên chậm chạp, mất đi chí tiến thủ, sợ những thử thách mới, trạng thái như thế này, em e rằng khó có thể làm tốt công việc được nữa.”
Trương Dương cười nói: “Có phải là đến kì không?”
Tần Thanh mắng: “Anh nói vớ vẩn, người ta vừa qua xong.”
Trương Dương nói: “Đợi đợt này anh hết việc, sẽ đến đó chăm sóc em, an ủi em.” Tên này nói ngay ra câu này, đầy tính ám muội.
Tần Thanh đỏ mặt bên đầu dây bên kia. Cô biết rằng việc mình thay đổi có liên quan trực tiếp đến Trương Dương, trong mắt người khác, cô là thị trưởng nữ, là một cô gái mạnh mẽ, nhưng bên cạnh Trương Dương, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, Trương Dương bảo vệ cô, quan tâm đến cô, làm cho Tần Thanh cảm nhận được sự an toàn, mặc dù tuổi của Trương Dương nhỏ hơn cô, nhưng Tần Thanh muốn dựa vào hắn, người phụ nữ có mạnh mẽ đến mức nào cũng có lúc yếu đuối, Tần Thanh phát hiện rằng phụ nữ thật sự không thích hợp với việc làm chính trị, rất nhiều khi trong giấc mơ, cô thậm chí còn mơ rằng mình trở thành một người phụ nữ của gia đình, ngày ngày an tâm nấu cơm giặt giũ cho Trương Dương, cô ngày càng thích Trương Dương, và cũng ngày càng khát khao về một gia đình của riêng mình, có lẽ tuổi của cô đã đến lúc thành thân. Nhưng Tần Thanh lại hiểu rằng, hôn nhân giữa cô và Trương Dương là điều không thể, Trương Dương đã có lựa chọn của hắn, cô yêu Trương Dương, vì vậy, cô không muốn làm Trương Dương khó xử, nguyện cả đời này trở thành người phụ nữ âm thầm trốn sau lưng Trương Dương. Tần Thanh nói: “Anh có muốn em đi không?”
Trương Dương nói: “Anh nói có tác dụng gì đâu, tỉnh đã đưa ra quyết định này, có lẽ không còn thay đổi được gì nữa, đây cũng là sự công nhận về năng lực của em, chị Thanh, xem ra, không lâu nữa là chị thăng chức được rồi đấy.”
Tần Thanh nói: “Chỗ cao thường rất lạnh, trước kia em cứ muốn thăng chức, nhưng giờ đây lại sợ thăng chức, sợ rằng trèo cao dễ ngã đau, có lẽ em có bệnh sợ độ cao, sợ độ cao của quan trường.”
Trương Dương cười nói: “Đừng sợ, có anh ở đây cùng với em kia mà, nếu như em cảm thấy chóng mặt, thì dựa vào lòng anh, anh sẽ đỡ em.”
Tần Thanh mắng nhỏ một câu lưu manh, có thể nhận ra rằng cô không vui vẻ gì, ngay cả sức lực để mắng Trương Dương cũng không còn nữa. Trương Dương vốn muốn nói về việc Lương Thiên Chính muốn đưa hắn đến Đông Giang cho cô, nhưng nghĩ lại rồi không nói nữa, sự mệt mỏi của Tần Thanh làm cho Trương Dương bắt đầu suy nghĩ lại về vấn đề công việc, trước kia Tần Thanh không phải như thế này, Trương Dương hơi lo cho Tần Thanh, hắn lo cho người phụ nữ của mình.
Diêm Quốc Đào và Trương Dương lần này gặp mặt nói thẳng vào chủ đề chính, Diêm Quốc Đào nói: “Tiểu Trương, tôi tìm cậu là vì muốn thương lượng với cậu vấn đề công việc.”
Trương Dương cười nói: “Thư ký trưởng Diêm, ông là lãnh đạo lớn, có việc gì cứ trực tiếp hạ lệnh là được rồi, cần gì phải thương lượng với tôi.”
Diêm Quốc Đào cười nói: “Lãnh đạo cũng làm sao mà hạ lệnh tùy tiện được, cần phải tôn trọng ý kiến đồng chí.”
Trương Dương nói: “Lãnh đạo lớn như ông thế này mà vẫn hiểu ý dân thật không nhiều.”
Diêm Quốc Đào nói: “Càng ngày miệng cậu càng ngọt đấy, có tiến bộ nhỉ!”
Trương Dương nói: “Đã ở trong thể chế lâu vậy rồi, giác ngộ ít nhiều cũng cao hơn.”
Diêm Quốc Đào nói: “Hèn chi bí thư Lương nhắm vào cậu, đúng rồi, có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi môi trường làm việc chưa?”
Trương Dương nói: “Bí thư trưởng Diêm, ông định đưa tôi về đâu thế?”
Diêm Quốc Đào nói: “Thị ủy Đông Giang bí thư Lương ủy thác tôi đến nói chuyện với cậu, xem xem cậu có đồng ý về Đông Giang làm việc không.”
Trương Dương nói: “Tôi là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, sự việc công việc còn cần ông đích thân nói với tôi sao?”
Diêm Quốc Đào nói: “Tôi chỉ là gửi lời thôi, sự việc điều động nhân sự tôi không quản lý, chỉ là muốn hỏi ý kiến của cậu thôi.”
Trương Dương nói: “tôi mới ở Nam Tích cũng chưa được bao lâu mà.”
Diêm Quốc Đào nói: “Đông Giang phải xây dựng khu mới, thành phố đã bảo đồng chí Tần Thanh đến Đông Giang phụ trách công tác kiến thiết tổ chức khu thành thị mới rồi, bí thư Lương lại đề nghị chuyển cậu qua đó, ông ấy rất đề cao năng lực làm việc của cậu! Đang chuẩn bị bao cậu qua Đông Giang để làm công tác chiêu thương cho khu thành thị mới.”
Trương Dương nói: “Bên này tôi vừa ngồi nóng mông.”
Diêm Quốc Đào cười nói: “Người trẻ tuổi phải nắm bắt lấy cơ hội, phải đón được thử thách.”
Trương đại quan vẫn hơi do dự, đương nhiên hắn muốn cùng kề vai sát cánh với Tần Thanh, nhưng hắn và Tần Thanh ở quá gần nhau, lại sợ người khác nói ra nói vào, trước kia đã có người lấy quan hệ của họ ra để nói, Trương Dương không muốn xảy ra sự việc đó một lần nữa, còn thái độ của Lương Chính Thiên với hắn cũng rất khó nói, hắn và tầng lớp lãnh đạo Đông Giang đã khá bất hòa trong vụ ô nhiễm nước vườn công nghiệp quốc tế, đắc tội không ít người, hắn đi đến Đông Giang chẳng phải vừa vặn chết trong tay mấy người này hay sao? Nhưng nghĩ đến cảnh một mình lẻ bóng của Tần Thanh, Trương Dương lại cảm thấy không nhẫn tâm, để cho cô một mình đối mặt với thử thách này, áp lực của Tần Thanh chẳng phải quá lớn hay sao?
Diêm Quốc Đào nhận ra Trương Dương đang do dự, y cười nói: “Cậu suy nghĩ cho kĩ đi, mấy vị lãnh đạo đều rất xem trọng khả năng làm việc của cậu, thật ra, về vấn đề điều động cậu đến Đông Giang, bí thư Kiều đã rất nỗ lực.”
Trương Dương không tin tưởng lời của Diêm Quốc Đào, giống như vừa rồi hắn nói vậy, hắn chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, vấn đề công việc của hắn chẳng thể nào làm các vị lãnh đạo lớn quan tâm, Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, nhất định không có thời gian đâu để quan tâm đến việc của hắn. Trương Dương cũng không gật đầu, cũng không từ chối, hắn nói với Diêm Quốc Đào: “Thư ký trưởng Diêm, tôi muốn suy nghĩ cho kĩ.”
Diêm Quốc Đào cười nói: “Đúng là phải suy nghĩ cho kĩ, có điều với tôi, thì cơ hội này không nhiều đâu, đừng để lỡ!”
Trương Dương cuối cùng đã có cơ hội tiếp xúc thân mật với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, mười giờ tối ngày hôm đó, Kiều Mộng Viên gọi điện thoại gọi hắn đến tòa nhà số một của sở chiêu đãi chính phủ, nguyên nhần là bí thư Kiều không cẩn thận bị vẹo sườn, người đầu tiên nghĩ đến là Trương Dương. Kiều Chấn Lương nằm trên giường, con gái Kiều Mộng Viện đang bóp thuốc cho y, thấy Trương Dương đi vào, Kiều Mộng Viện đứng dậy nói: “Sao lâu vậy mà anh mới đến? Cha tôi bị vẹo sườn, đau lắm.”
Trương Dương nói: “Tôi giờ đã đến làm công tác thể dục ở sở chiêu đãi quốc tế Nam Dương, nhận được điện thoại liền đến đây ngay, trên đường đi cũng cần có thời gian.”
Kiều Mộng Viện nhường chỗ cho hắn, Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cười đau khổ nói: “Lớn tuổi rồi, không cẩn thận một cái là vẹo sườn ngay, cậu giúp cho tôi, nếu không lễ khai mạc ngày mai không tham dự được rồi.”
Trương Dương giơ tay ra sờ từ xương sống của y đi xuống, đến vùng eo, y đau đến độ kêu lên: “Ôi ôi, chính là ở đó, chính là ở đó.”
Trương Dương cười nói: “Xương không sao, yên tâm đi!” Hắn đặt nằm lòng bàn tay lên lưng của Kiều Chấn Lương, một luồng khí ấm áp truyền vào trong người Kiều Chấn Lương. Cùng với việc nội lực của Trương Dương truyền vào, Kiều Chấn Lương cảm thấy ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt cũng giãn ra, hai mắt nhắm lại cảm nhận luồng hơi nóng đang chạy lên xương sống của mình, vết thương dần biến mất, luồng khí này ngày càng nóng, Trương Dương sau khi nắn năm phút, bỏ tay ra, cười nói: “Bí thư Kiều, ông đứng dậy đi lại xem.”
Kiều Chấn Lương thử đứng dậy, chầm chậm xuống giường, quả nhiên rất thần kì, sau khi Trương Dương ra tay, eo của y đã phục hồi lại hoàn toàn, Kiều Chấn Lương làm động tác uốn người rồi nói: “Khỏe rồi, hoàn toàn khỏi rồi, Trương Dương, cậu thật là có tài.”
Trương Dương nói: “Chút tài lẻ thôi, không đáng gì.”
Kiều Chấn Lương nói: “Đây đâu phải tài lẻ, nếu như cậu đi mở bệnh viện, nhất định sẽ kiếm món hời đấy.”
Kiều Mộng Viện nói: “Trương Dương, có thể suy nghĩ về lời đề nghị của cha tôi, nếu như anh đồng ý đi mở bệnh viện, tôi sẽ đầu tư vào đó không hề nuối tiếc.”
Trương Dương cười rồi nói: “Bí thư Kiều đang khuyên tôi đừng ở trong quan trường nữa đây mà, chắc là tôi không làm sai điều gì chứ?”
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư