If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 764-4: Có Rồi (4)
ừ Thánh Minh nói: "Trương Dương à, hiện tại tất cả mọi người cho rằng chuyện báo danh của đại hội tỉnh tồn tại một ít vấn đề, cho nên hy vọng có thể điều chỉnh danh sách vận động viên một chút."
Trương Dương vừa nghe liền không cam tâm tình nguyện nói: "Cừ chủ nhiệm, lúc trước báo danh tôi nói qua với ông, bọn họ đều không muốn đem vận động viên hạng nhất phái đến đây dự thi, điện thoại tôi gọi cho từng người, cầu ông nội cầu bà nội, vì để cho vận động viên ưu tú nhất của Bình Hải đều tham gia đại hội tỉnh lần này, tôi còn đặc biệt đem ngày báo danh chậm lại một tuần, ông hỏi một chút này các chủ nhiệm ủy ban thể dục đó đi, có người nào không có nhận được điện thoại của tôi? Tôi đối với ai mà không tận tình khuyên bảo, lời hữu ích nói khô nước miếng, bọn họ vẫn kiên trì phái những vận động viên hạng hai hạng ba tham gia đại hội tỉnh, hiện tại danh sách đều định ra, từ đây đến lúc đại hội tỉnh khai mạc còn chưa đến một tháng, ông nói ta phải điều chỉnh danh sách vận động viên, Nam Tích chúng tôi trước đó làm nhiều công tác như vậy, chẳng phải là uổng phí? Chúng tôi có phải là làm lại từ đầu một lần?"
Cừ Thánh Minh cười nói: "Chỉ là điều chỉnh một chút danh sách vận động viên, bọn họ cũng không có yêu cầu quá phận."
"Còn không quá phận? Cừ chủ nhiệm, nếu như thật là vấn đề của vận động viên cá biệt tôi không lời nào để nói, bọn họ không phải muốn điều chỉnh, bọn họ là muốn thay máu, ông đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ cho chúng tôi một chút được Không? Chúng tôi trù bị đại hội tỉnh tốn hao bao nhiêu thời gian, tinh lực, tiền tài, tôi không phải không cho bọn họ cơ hội, là chính bọn họ không quý trọng, lúc trước báo danh bởi vì viêm phổi loại R tàn sát bừa bãi, bọn họ còn có tư tâm, cho nên vận động viên hạng nhất hầu như toàn bộ không có báo danh, hiện tại viêm phổi loại R khống chế được, bọn họ hối hận, lại hát ra bài ca này."
Cừ Thánh Minh nói: "Cậu cũng biết là có khách quan nguyên nhân, dù sao cũng phải cho người khác một cơ hội."
Trương Dương nói: "Cho, bọn họ không muốn, hiện tại muốn, tôi không có thời gian rãnh để ý đến bọn họ, giả như bọn họ cảm thấy trung tâm thể dục mới không vừa mắt, tôi có phải là cũng phải hủy đi xây lại cái khác? Cừ chủ nhiệm, thời gian của ủy ban thể dục Nam Tích chúng tôi cũng rất quý giá, không thời gian hầu hạ cái đám người này!"
Cừ Thánh Minh nghe thái độ hắn như thế kiên quyết, cũng không khỏi có chút phát cáu: "Trương Dương, cậu có thể đem lòng dạ phóng lớn hơn một chút hay không? Đại hội tỉnh không là chuyện của mình Nam Tích các người, chỉ có tất cả vận động viên ưu tú của Bình Hải chúng ta tham dự, đại hội tỉnh mới có ý nghĩa, mới đại biểu cho thi đấu thể thao cao cấp."
Trương Dương nói: "Cừ chủ nhiệm, ông có thể không nghe rõ ràng, tôi không phải phản đối vận động viên của bọn họ tới tham gia đại hội tỉnh, cũng không phải từ chối điều chỉnh, tôi phản đối chính là mượn danh nghĩa điều chỉnh tới thay máu cho danh sách dự thi, làm như vậy giống như là chơi xỏ đẩy người với tất cả công tác báo danh của chúng tôi trước đó, với chúng tôi là không công bằng, chúng tôi đã không có nhiều thời giờ như vậy, công tác của ủy ban thể dục Nam Tích chúng tôi không thể không nhìn."
"Ai không nhìn công tác của các người? Trước đó không phải bởi vì tình huống đặc thù của viêm phổi loại R sao? Tôi biết cậu nghĩ như thế nào, cậu cảm thấy lần này đa số vận động viên ưu tú của thành phố khác không báo danh, các người có cơ hội đoạt được huy chương nhiều nhất, tiểu Trương, tôi van cậu, bố trí của cậu không nên thấp như thế được chứ?"
Trương Dương phát hỏa, cho dù nói những lời này chính là Cừ Thánh Minh, hắn lớn tiếng nói: "Tôi bố trí cho tới bây giờ chưa từng cao, nhưng bất luận chuyện gì đều có nguyên tắc, chuyện định ra còn có thể thay đổi sao? Tôi hôm nay nói rõ chỗ này, trừ phi tình huống đặc thù, quyết không cho phép bọn họ tùy ý thay đổi danh sách dự thi, cứ cho rằng tôi muốn đem tất cả huy chương gom vào trong túi của mình đi, đúng vậy, ai không muốn chứ?"
Cừ Thánh Minh cả giận nói: "Tên oắt con này, nói với cậu như vậy còn không rõ?"
Trương Dương nói: "Tôi cứ như vậy, chuyện báo danh quyết định như thế, Nam Tích chúng tôi mới là chủ nhà, dùng tiền dùng sức, đến cuối cùng ngay cả quyền lên tiếng cũng không có sao?"
Cừ Thánh Minh tức giận đến nỗi đập bàn cái rầm ở bên kia điện thoại: "Thằng oắt con, coi chừng tôi rút chức cậu!"
Trương Dương nói: "Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì?"
Hắn nói thật đúng là không sai, Cừ Thánh Minh nói cũng chỉ là tức giận mà nói, thật sự muốn rút chức Trương Dương, ông thật đúng là không có cái quyền lực kia, chủ nhiệm ủy ban thể dục tỉnh, nghe ra rất là oai, nhưng cũng không có nhiều thực quyền như vậy.
Cừ Thánh Minh nghiến răng nghiến lợi rống lên một câu: "Tên oắt con cậu chờ xem cho tôi." Ông tức giận đem điện thoại dập xuống cái rầm.
Cừ Thánh Minh tính tình từ trước đến nay đều rất lớn, bị Trương Dương chọc giận đến sắc mặt thay đổi, cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném tới cửa phòng làm việc. Cửa phòng vốn đang đóng, đúng lúc này có người đẩy cửa tiến đến, là phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi, Tạ Vân Phi gõ cửa, chỉ là Cừ Thánh Minh không nghe thấy, cửa phòng khép hờ, cho nên gã gõ gõ cửa trực tiếp đẩy cửa tiến đến, ai ngờ đột nhiên bay tới một cái gạt tàn thuốc, Tạ Vân Phi nhất thời tránh né không kịp, bốp miệng tiếng, gạt tàn thuốc đập vào trán, thằng nhãi này bị đập trời đất quay cuồng, đặt mông ngồi dưới đất, hơn nửa ngày đều cảm thấy ông sao bay loạn trước mặt.
Cừ Thánh Minh cũng không ngờ rằng thằng nhãi này sẽ đột nhiên tiến đến, nhanh chóng tiến lên đem Tạ Vân Phi nâng dậy: "Vân Phi, cậu không sao chứ?" Trán của Tạ Vân Phi sưng lên một cục lớn, cũng may không bị tét da, gã được Cừ Thánh Minh nâng thất tha thất thểu đi tới ngồi xuống sô pha, vẻ mặt đau khổ nói: "Cừ chủ nhiệm, ngài... Sao phát hỏa lớn như vậy..."
Cừ Thánh Minh vững tin gã không có việc gì, mới thở dài nói: "Cũng không phải bị thằng oắt con Trương Dương chọc giận sao, hiện tại các thành phố đều có ý kiến rất lớn, muốn một lần nữa điều chỉnh danh sách dự thi một chút, nhưng tên nhóc này ngược lại..." Tạ Vân Phi lúc này ý nghĩ đã tỉnh táo lại, gã cũng thở dài theo nói: "Cừ chủ nhiệm, tôi đã sớm nói rồi qua, người này quá cuồng vọng, trong mắt hắn căn bản không có lãnh đạo, ỷ vào ở trên có chút quan hệ, căn bản không đem người khác để vào trong mắt.
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi đã nói hắn bố trí có vấn đề, vận động viên ưu tú cũng không tham gia, tất cả đều để cho người nhà Nam Tích bọn họ đi so, hạng nhất huy chương bị bọn họ cầm không hề nghi ngờ."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư