When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 762-1: Cái Thứ Tình Cảm Này (1)
rầm Tĩnh Hiền nói: "Bởi vì hắn sợ chuyện đến tìm tôi bị người khác biết, cho nên mỗi lần đều là len lén tới, lúc tôi quyết tâm giết hắn cũng đã chuẩn bị tốt đồng quy vu tận, nếu như chuyện tình bại lộ, tôi tự sát, mang theo con trai của Hứa Thường Đức cùng nhau tự sát!" Cuộc đời của Trầm Tĩnh Hiền trải qua nhiều sóng gió như vậy, nghĩ ra phương pháp xử lý cực đoan như thế cũng không ngoài ý muốn.
Bà ấy thở dài nói: "Có thể ông trời muốn cho tôi tránh được một kiếp, hắn chết ở trong ô tô, hơn nữa chổ chết cũng là ở cửa nhà của hắn, cho nên không ai ngờ là tôi đã hạ thủ."
Trương Dương tuy rằng không tận mắt chứng kiến chuyện này, thế nhưng nghe Trầm Tĩnh Hiền đem án mưu sát năm xưa kể lại, trong lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi lạnh.
Trầm Tĩnh Hiền nói: "Tôi lúc đó đã không muốn sống, thế nhưng thấy con trai, tôi lại cảm thấy chết như thế thì nó quá đáng thương, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bị tôi hủy diệt rồi, thế nhưng từ bỏ cái chết, không bao lâu sau, tôi phát hiện mình lại mang thai, chồng tôi đã chết, Hứa Thường Đức cũng đã rất lâu chưa có tới lui với tôi, đứa nhỏ này chỉ có thể có một lời giải thích..."
Trương đại quan nhân đã sớm đoán được chuyện này, thấp giọng nói: "Bà nói là, Tô Viện Viện là chị của tôi..."
Âm thanh của Trầm Tĩnh Hiền đột nhiên trở nên sắc nhọn: "Không sai! Con bé là nghiệt chủng của Trương Giải Phóng lưu cho tôi, con bé cũng là chị của cậu!"
Trương Dương thở dài, hồng nhan bạc mệnh, số phận của Trầm Tĩnh Hiền quả thật quá thê thảm.
Trầm Tĩnh Hiền nói: "Từ ngày con bé hạ sinh tới nay tôi chưa từng đối tốt với con bé, thế nhưng đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm, từ nhỏ đã hiếu thuận, dù cho... tôi đối với nó không được, nó vẫn toàn tâm toàn ý thương tôi hiếu thuận tôi." Nói đến Tô Viện Viện, trên mặt của Trầm Tĩnh Hiền rốt cục lộ ra một tia hiền lành, bà ấy buồn bã nói: "Có thể con bé sinh ra, chính là vì thay tên súc sinh kia trả nợ."
Tên súc sinh kia đương nhiên chính là chỉ ông cha của Trương Dương.
Trầm Tĩnh Hiền nói: " Số làm quan của Hứa Thường Đức từng bước thăng chức, hắn hoàn toàn cắt đứt lui tới với tôi, chỉ là mỗi năm gửi tiền cho tôi, hắn cũng biết Tô Viện Viện không phải con gái của hắn, hắn gửi tiền cho tôi, mục đích là vì con hắn, tôi đem tiền hắn gửi tất cả đều giữ lại, một đồng cũng không có đụng vào, tôi nhất định sống trong thù hạn, thù hận của tôi giết chết Trương Giải Phóng, thế nhưng dằn vặt cũng là chính tôi, hai mươi mấy năm qua, tôi không có một ngày sống khá giả!"
Trương Dương gật đầu, thù hận là một con dao hai lưỡi, tổn thương người khác đồng thờicũng sẽ tổn thương đến mình.
" Khi Quốc Trạch lớn lên, hắn chủ động liên hệ tôi một lần, hắn muốn giúp Quốc Trạch an bài một phần công tác thể diện, tôi từ chối, tôi không muốn Quốc Trạch phát sinh bất luận liên hệ gì với hắn, lúc hắn đi để lại một số tiền, một số tiền rất lớn, khi đó tôi biết, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may..."
Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cơ thể của tôi cũng là một ngày không bằng một ngày, tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ chậm rãi chết đi, chết ở trong thù hận, thế nhưng một cú điện thoại ngoài ý muốn khiến cho tôi một lần nữa trở lại trong ác mộng, chuyện của tôi và Hứa Thường Đức cũng không chỉ có Trương Giải Phóng biết, lúc đó trong nhà máy có một tuyên truyền viên gọi là Lý Đồng Dục, quan hệ của hắn và Trương Giải Phóng không tồi, Trương Giải Phóng trong một lần uống say, đem quan hệ của tôi và Hứa Thường Đức nói với hắn, tôi không biết người này vì sao sau nhiều năm như vậy còn tìm được tôi, có thể là Trương Giải Phóng âm hồn không tiêu tan, Lý Đồng Dục kêu tôi bắt Viện Viện làm chứng giả, hắn muốn đẩy Trần Sùng Sơn vào chỗ chết..."
Chuyện đến bây giờ, Trương Dương đã hoàn toàn rõ ràng chân tướng, Trầm Tĩnh Hiền khi còn sống là thật đáng buồn không thể nghi ngờ, bà ấy phản kháng số phận, nỗ lực thay đổi số phận, thế nhưng vận mệnh của bà ấy đã định trước chỉ là một bi kịch.
Trương Dương nói: "Bà có cảm thấy, làm như vậy đối với Tô Viện Viện rất tàn nhẫn hay không?"
Trầm Tĩnh Hiền gật đầu nói: "Tôi biết, tôi biết con bé thích Đỗ Thiên Dã, làm như vậy quả thật quá tàn nhẫn, tôi hủy diệt tình cảm của con bé, hủy diệt hy vọng của con bé, Lý Đồng Dục trả thù không chỉ có Trần Sùng Sơn, còn có tôi và con cái của tôi..." Nói đến đây, bà ấy kịch liệt ho khan.
Trương Dương vỗ vỗ lưng bà ấy, ý bảo không nên kích động.
Trầm Tĩnh Hiền qua một hồi mới bình phục, thở hồng hộc nói: " Hai ngày trước nghe được tin Lý Đồng Dục chết, sau này không còn có người uy hiếp tôi, nhưng tôi đột nhiên cảm giác được bao nhiêu năm qua mình vẫn đều sống hồ đồ. Người sắp chết nói lời cũng thiện, có thể là tôi muốn chết, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, tôi một lòng muốn muốn trả thù người khác, nhưng cuối cùng trả thù chỉ là bản thân tôi, tôi dằn vặt chính mình, dằn vặt con cái, tôi thậm chí còn chưa từng đối tốt với Viện Viện..."
Trương Dương nói: "Còn có cơ hội, chỉ cần bà có lòng tin, thân thể nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp, bà có thể bù đắp tất cả của quá khứ."
Trầm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: "Quá muộn rồi... Tôi muốn thay đổi cái gì? Tôi cũng không muốn tiếp tục sống ở trong thù hận và dằn vặt chính mình. Trương Dương, việc này, tôi đặt ở trong lòng nhiều năm, chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, hiện tại tất cả đều nói ra với cậu, trong lòng cảm thấy thoải mái rất nhiều."
Trương Dương nói: "Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ vì bà mà giữ bí mật này."
Trầm Tĩnh Hiền nói: "Không sao cả, sau khi tôi chết, người khác nói cái gì tôi cũng nghe không được, chế nhạo tôi nhục mạ tôi tôi đều không sao cả." Cô ấy vươn tay nắm cánh tay của Trương Dương, tràn ngập khẩn cầu nói: "Vô luận thế nào, Viện Viện đều là chị của cậu, đứa nhỏ này thiện tâm, Quốc Trạch tôi không lo lắng, tôi lo lắng nhất cũng là con bé, tôi lo lắng con bé sau này sẽ bị người khi dễ, đời này tôi có lỗi nhất cũng là con bé. Trương Dương! Tôi biết tôi không tư cách cầu cậu, thế nhưng, tôi vẫn mặt dày nói một câu, chiếu cố cho chị của cậu, đừng để cho người khác khi dễ con bé, được không?"
Trương Dương nói: "Được!"
Nghe được hứa hẹn của Trương Dương, Trầm Tĩnh Hiền như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy thấp giọng nói: "Cậu và Trương Giải Phóng khác biệt, cậu là một người không tồi."
Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ, ngoại trừ cái thân xác này, mình và Trương Giải Phóng có thể nói là không có bất luận cái quan hệ gì, từ những lý giải của hắn về Trương Giải Phóng, nhân phẩm của ông cha này cũng thật sự là quá tệ, thế nhưng người nếu đã chết, cũng sẽ không trách, Trương đại quan nhân đối đãi người một nhà cho tới bây giờ đều là khoan dung, hắn lại nghĩ tới một việc, nhẹ giọng nói: "Có chuyện tôi muốn hỏi bà, lúc trước các người cùng nhau ở tại Tiểu Thạch Oa thôn, Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức là quan hệ gì?"
Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cậu nói cô ấy?"
Trương Dương nói: "Hứa Thường Đức có con trai gọi là Hứa Gia Dũng, vậy quan hệ của hai người là gì?"
Trầm Tĩnh Hiền nói: " Lúc tại Tiểu Thạch Oa thôn bọn họ là người yêu, Hứa Thường Đức rất thắm thiết đối với cô ấy, thế nhưng tâm của Vương Quân Dao quá lớn, cô ấy không cam lòng cả đời ở trong nghèo khó, sau đó không biết cô ấy vì sao đi, không vài năm sau nghe nói cô ấy nhập cư trái phép đi nước ngoài. Về phần con trai của Hứa Thường Đức, tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng có một chút tôi biết, vợ của Hứa Thường Đức không thể sinh con, đây là chính mồm hắn nói cho tôi biết."
Trương Dương gật đầu.
Trầm Tĩnh Hiền có chút mệt mỏi, bà ấy nhắm mắt lại nói: "Cần nói cho cậu, tôi đều nói xong, cậu có thể đi!"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã vốn định rời đi, nhưng Tô Quốc Trạch thịnh tình giữ hai người lại ăn, vì vậy mọi người ở lại ăn canh gà một chút, Trương Dương trước đó với không tiếp xúc nhiều Tô Quốc Trạch, nương cơ hội này hắn cẩn thận quan sát Tô Quốc Trạch một chút, phát hiện đường viền bộ mặt của Tô Quốc Trạch và Hứa Thường Đức quả nhiên có vài phần tương tự, trên đời này ân ân oán oán thật sự khó nói, hắn quyết định đem bí mật Trầm Tĩnh Hiền nói cho hắn biết giấu dưới đáy lòng.
Tô Quốc Trạch gần đây sinh ý làm không tồi, hiện tại sinh ý xe máy lớn, hắn cũng giữ độc quyền phân phối. Tô Quốc Trạch đầu tiên hướng hai người biểu thị cảm ơn, hắn hướng Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, theo cậu thấy, tình huống của mẹ tôi thế nào?"
Trương Dương nói: " Thận của bà ấy đều xảy ra vấn đề, tình huống không lạc quan."
Tô Quốc Trạch buồn bã nói: "Nói cách khác không có hy vọng?"
Trương Dương ăn ngay nói thật nói: " Vấn đề then chốt nhất là bà ấy đã đánh mất dục vọng cầu sinh."
Tô Quốc Trạch nói: "Tôi không biết bà vì sao như vậy? Thật vất vả lắm sinh ý của tôi mới có chút khởi sắc, tôi lúc đầu nghĩ muốn mang bà đi dạo chung quanh, thế nhưng..."
Trương Dương nói: "Tâm bệnh cần tâm dược trị, hai anh em các người có thời gian thì trò chuyện nhiều với bà ấy, có thể khiến cho bà từ bỏ ý niệm tìm chết trong đầu."
Tô Quốc Trạch gật đầu nói: "Phiền phức cậu!"
Trương Dương nói: "Không cần khách khí, Tô Viện Viện là bạn tốt của chúng tôi."
Đỗ Thiên Dã có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, trong lòng nói thằng nhãi này thành bạn tốt với Tô Viện Viện lúc nào?
Trước khi đi, Trương Dương lại đóng gói một phần canh gà mái, mang qua cho Cố Dưỡng Dưỡng.
Đi tới bệnh viện, Hồ Nhân Như ở trong phòng bệnh cùng Cố Dưỡng Dưỡng, thấy Trương Dương đến đây, Hồ Nhân Như không khỏi cười nói: "Sao trễ như thế mới đến đây? Dưỡng Dưỡng không ăn cơm, nói anh sẽ cho đưa cơm đến."
Cố Dưỡng Dưỡng nghe cô ấy nói như vậy, mặt cười không khỏi có chút đỏ lên: "Em... em chỉ là không có muốn ăn..."
Trương Dương áy náy nói: "Bởi vì trên đường có chút việc cho nên chậm trễ!" Hắn đem cái hộp đặt lên đầu giường.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Thơm quá!"
Trương Dương cười nói: "Canh gà mái, đặc biệt thơm ngon, anh không mang hộp theo, cho nên lấy luôn."
Hồ Nhân Như mở hộp ra, mùi thơm bên trong nhất thời bay ra bốn phía. Cô ấy tìm chén nhỏ múc một chén, đút cho Cố Dưỡng Dưỡng uống, Cố Dưỡng Dưỡng uống canh gà ngon, len lén nhìn Trương Dương, trong lòng hạnh phúc tới cực điểm.
Trương Dương nói: "Ba đâu?"
Hồ Nhân Như nói: "Tôi thấy ông ấy quá mệt mỏi, cho nên thay ông chăm sóc cho Dưỡng Dưỡng, để cho hắn đi nghỉ ngơi."
Trương Dương gật đầu, thở dài nói: "Trong lòng ba khẳng định không dễ chịu."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em muốn cầu anh một việc."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư