Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 704-2: Tôn Nghiêm Dân Tộc (2)
gười bán hàng rong vừa nghe phát hỏa: "Mẹ kiếp nói ai thế? Bọn tao buôn bán lúc nào đến phiên mày quản?" Một đám người bán hàng rong xung quanh xông tới hướng Trương Dương.
Tát Lạp thấy tình huống trước mắt có chút sợ, kéo Trương Dương nói: "Tôi không mua, tôi không mua!"
Trương Dương nói: "Tát Lạp cô chờ chút!" Hắn đi qua, nhìn người bán hàng rong nói: "Tôi nói cho anh biết tôi là ai!"
Một âm thanh vang lên bên ngoài đám người: "Chủ nhiệm Trương! Chủ nhiệm Trương!" Là chủ nhiệm quản lý của Cẩm Loan Lâm Thành Các chạy tới, hắn cũng là vừa mới nhận thức Trương Dương, đoàn đại biểu nước Mỹ đi tới Cẩm Loan tham quan, Lâm Thành Các đương nhiên muốn toàn lực ứng phó làm tốt công tác tiếp đãi, hắn cũng dặn dò, cho những tiểu thương này tăng mạnh tính tự hạn chế, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện, hắn hoang mang rối loạn từ trong đám người chen đến đây, đám tiểu thương này thấy Lâm Thành Các, cả đám đều sợ đến nổi nhanh chóng tản ra, Lâm Thành Các có quyền lực rất lớn tại khu du lịch Cẩm Loan, những tiểu thương này nếu ai chọc hắn, chẳng khác nào không muốn tiếp tục kiếm ăn tại Cẩm Loan.
Lâm Thành Các đầu đầy mồ hôi đi tới bên cạnh Trương Dương, vẻ mặt sợ hãi nói: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, xin lỗi..."
Trương Dương cười nhạt một tiếng, không nói chuyện, biểu tình cũng là tự anh nhìn đi.
Lâm Thành Các căm tức nhìn người bán hàng rong gây sự: "Anh hiện tại đóng cửa cho tôi, thu thập đồ, từ hôm nay trở đi không được bán tại Cẩm Loan!"
Người bán hàng rong sợ đến sắc mặt xám trắng, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ cho Lâm Thành Các, vẻ mặt đau khổ nói: "Lâm chủ nhiệm, già trẻ cả nhà chúng tôi toàn bộ đều dựa vào cái sạp này, tôi sai rồi, tôi sai rồi... Tôi sau này cũng không dám nữa...", Lâm Thành Các cả giận nói: "Danh dự của Cẩm Loan cũng là bị loại tiểu thương không hợp pháp như anh làm cho bại hoại."
Trương Dương nói: "Quên đi, không cần phải đoạn đường sống người ta, cho hắn một cơ hội đi.", Trương đại quan nhân không tính toán với một tiểu thương, vô thương bất gian, thấy dê béo ngoại quốc rất ít người còn có thể làm được bổn phận kinh thương.
Người bán hàng rong lúc này biết mình đắc tội đại nhân vật, nhanh chóng đã chạy tới hướng Trương Dương nói lời cảm ơn, Trương Dương nói: ", Cái túi này anh bán thế nào?"
Người bán hàng rong nói: "Vị tiểu thư này coi trọng thứ gì cứ việc cầm, tôi tặng miễn phí!", hắn cầm lấy cái túi tặng cho Tát Lạp, Tát Lạp muốn trả tiền cho hắn, hắn vội vã xua tay nói: "Tặng cho cô lễ vật, không cần tiền, không cần tiền!", hắn là như thế, khiến cho Tát Lạp có chút ngượng ngùng, Trương Dương phát hiện ra cô gái nước Mỹ này cũng hiểu đạo lý lắm, bất quá thật sự đúng là không hợp khẩu vị lắm. Lâm Thành Các lúc này nhanh chóng đi thông báo, khi đoàn đại biểu nước Mỹ dừng chân, bất luận người kinh doanh gì cũng không được phát sinh hiện tượng chặt chém khách, chỉ cần phát hiện, đều bị đuổi khỏi khu du lịch.
Trương Dương không phải muốn tính toán cùng người bán hàng rong, hắn sợ hành vi của những người bán hàng rong này ảnh hưởng đến hình tượng của Nam Tích, vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng đến toàn bộ lợi ích thành phố, đương nhiên là cái được không bù đắp đủ cái mất. Bất quá Tát Lạp thoạt nhìn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, cầm cái túi, rất hài lòng, lại mua vài món đặc sản địa phương, lúc đi tới quầy bán đậu hũ thúi của Cẩm Loan, ngửi thấy cái mùi thúi này, không khỏi nhíu nhíu mày: " Cái mùi gì sao mà thối quá!"
Trương đại quan nhân cười nói: " Đậu hũ! Lại nói tiếp, cái này là đậu hũ thúi nổi tiếng nhất của Cẩm Loan đấy."
Tát Lạp nói: "Thật sự rất thối!"
Trương Dương nói: "Đây là mỹ thực truyền thống Trung Hoa, ngửi thì thúi thiệt, ăn vào lại thơm! Không ăn qua đậu hũ thúi, giống như cô không có tới Cẩm Loan." Hắn mang theo Tát Lạp đi tới trước quầy, kêu ông chủ quán bán cho hai miếng đậu hũ thúi.
Tát Lạp bịt mũi ở bên cạnh nhìn, đậu hũ chiên vàng, ánh vàng rực rỡ trông rất đẹp mắt, bất quá mùi vị rất thối, Trương Dương cầm cây tăm, cắm vào một miếng, chấm chút tương ớt, bỏ vào trong miệng, làm ra hình dạng hưởng thụ không gì sánh được.
Tát Lạp cũng học theo hắn, cắm một miếng đậu hũ, ăn vào trong miệng, quả nhiên đúng với câu nói kia của Trương Dương, ngửi thúi ăn thơm, cô ấy giơ ngón tay cái lên hướng Trương Dương. Cô gái nước Mỹ nữu cũng thật có thể ăn, ăn hết hai miếng đậu hũ, lại kêu Trương Dương mua cho cô ấy hai miếng, nói là muốn mang về cho những người khác nếm thử.
Trương Dương cười nói: "Cái này cần phải ăn nóng, để nguội ăn không được”
Tát Lạp làm ra vẻ đã hiểu!
Trương Dương tuy rằng nói tiếng Anh không tốt, thế nhưng khi nói có giơ tay giơ chân, giao lưu với Tát Lạp coi như thông thuận, hai người trở lại thư viện Phụ Minh gặp Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong vừa đem mọi chuyện an bài tốt, cười đi đến hướng bọn họ nói: "Đi chơi thế nào?", Trương Dương nói: "Chỉ là cùng Tát Lạp mua chút đồ, còn chưa có hướng thức cảnh sắc của Cẩm Loan.", Thường Lăng Phong nói: "Lương Hiểu Âu và Tát Đức Môn Thác cùng đi chơi, cậu có phải là nên gọi một điện thoại cho cô ấy, sắp đến giờ ăn rồi."
Trương Dương gật đầu, Tát Lạp ở một bên vỗ vỗ bụng, Thường Lăng Phong vừa nghe liền biết cô gái nước ngoài này đã ăn đậu hũ thúi, Thường Lăng Phong cười nói: "Đậu hũ thúi tuy rằng ăn ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, buổi tối chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đặc sắc của Cẩm Loan, nhất định phải giữ lại bao tử để ăn!", Tát Lạp hưng phấn gật đầu liên tục.
Thanh niên và thanh niên luôn luôn dễ giao lưu, buổi tối lúc ăn, Tát Lạp và Đỗ Lạp, một cô gái nước Mỹ khác, tất cả đều ngồi xuống cạnh Trương Dương, Thường Lăng Phong ngồi cùng bàn bọn họ, Tát Đức Môn Thác tắc và Lương Hiểu Âu một bàn, thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh ngồi ở bên kia, Tùy Quốc Minh đương nhiên không hy vọng Trương Dương và Tát Đức Môn Thác tiếp xúc quá nhiều, ai cũng đều có tư tâm, Đông Giang bọn họ tự nhiên không muốn đem nỗ lực của mình hai tay dâng lên cho người ta.
Đối thoại tiếng Anh đơn giản Trương đại quan nhân còn có thể đối phó, chỉ khi nào nói tới hợp tác chính trị kinh tế, hắn cũng chỉ có thể sử dụng tiếng Trung, cũng may bên cạnh của hắn có Thường Lăng Phong. Vì chiêu đãi đám người nước Mỹ này, thành phố đặc biệt chuẩn bị thêm vài phiên dịch, hai cô gái nước Mỹ nàytính tình đều rất hào sảng, uống mấy ly với Trương đại quan nhân, bất quá người ta uống nước đá, nói trắng ra cũng là nước, Trương đại quan nhân là uống rượu thật, qua vài ly, tất cả mọi người có chút hưng phấn, Trương Dương hỏi: "Các người có ấn tượng thế nào với Nam Tích chúng tôi?"
Tát Lạp dẫn đầu tỏ thái độ nói: "Tốt, Nam Tích các người không chỉ có phong cảnh đẹp, hơn nữa mọi người rất nhiệt tình, nhất là Trương Dương tiên sinh, anh tuấn tiêu sái, nhiệt tình gợi cảm, phủ định ấn tượng của tôi đối với đàn ông Phương Đông!"
Trương đại quan nhân nghe Thường Lăng Phong phiên dịch xong, có chút đắc ý nở nụ cười ha ha, hắn hỏi: "Tát Lạp đối với đàn ông Phương Đông có ấn tượng gì?", Tát Lạp nói: "Tôi luôn cảm thấy người Phương Đông cũ kỹ, thiếu hài hước, hơn nữa các người không cường tráng bằng người phương Tây!" Trương Dương nói: "Trời! Cô tuyệt đối là hiểu lầm, người Phương Đông chúng tôi dũng cảm thiện lương, lạc quan tích cực hướng về phía trước!"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư