Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 560: Câu Thông (1+2+3+4)
rương Dương cười nói: "Tôi cũng là đảng viên, chủ nhiệm Cừ đối với giai cấp kẻ địch có thể làm như vậy, nhưng đối với đồng chí của mình khẳng định sẽ không làm như vậy."
Loan Văn Thắng nói: "Đừng có nói thâm ảo như vậy, chúng ta ăn cơm trước đã được không?"
Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Trương Dương goi một bình Long Sown trần nhưỡng, Loan Văn Thắng nói: "Tôi không thể uống được, buổi chiều còn phải họp, hai người cứ uống đi."
Cừ Thánh Minh uống rượu vô cùng sảng khoái, y gật gật đầu nói: "Tiểu Trương, chúng ta mỗi người nửa cân thôi, giữa trưa đừng uống nhiều." Trương Dương nghe thấy khẩu khí của y là biết, vị thủ trưởng này là một người thích rượu.
Ngay cả Loan Thắng Văn cũng phát hiện Cừ Thánh Minh và Trương Dương có rất nhiều điểm chung, cả hai đều thích uống rượu, đều tin quyền đầu mới là đạo lý cứng rắn, lại đều nhậm chức ở Ủy ban thể dục thể thao.
Cừ Thánh Minh sau khi uống vài chén vào bụng, nói cũng nhiều hơn, y nói với Loan Thắng Văn: "Chuyện điều động công tác của cháu anh, bên tôi không thành vấn đề, anh làm tốt thủ tục đi, tôi khẳng định sẽ nhận."
Loan Thắng Văn nói: "Có lời này của anh, tôi sẽ giúp nó làm thủ tục."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi lần này đến chẳng những là để báo cáo công tác với ông, mà còn là chính thức đề xuất lời mời với ông, mời ông mùng tám tháng sau tới tham gia trận bóng đá ngôi sao ở sân thể dục Nam Tích, tôi xin được để lại cơ hội phát bóng cho ngài."
Cừ Thánh Minh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, nói: "Cậu xem ra phí không ít tâm cơ nhỉ."
Trương Dương cười nói: "Hy vọng chủ nhiệm Cừ đừng làm phí hoài tâm cơ của tôi."
Cừ Thánh Minh nói: "Nếu nói tới việc công, nơi này cũng không có người ngoài, chúng ta cứ thoải mái mà nói. Tiểu Trương à, chủ ý rước đuốc mà cậu nghĩ ra là rất tốt, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh chúng tôi cũng ủng hộ cậu, lúc trước đơn xin của cậu được đưa lên, tôi không chút do dự ký ngay."
Trương Dương nói: "Tôi, chủ nhiệm Cừ luôn luôn ủng hộ công tác của chúng tôi."
Cừ Thánh Minh nói: "Ở tỉnh chúng tôi mà nói, vẫn là tận hết mọi khả năng ủng hộ công tác của các cậu, muốn làm một lần vận hội tỉnh cũng không dễ dàng gì, vận hội tỉnh lần thứ mười hai tổ chức thành công, không chỉ là vinh dự của các cậu mà cũng là vinh dự của tất cả người làm công tác thể dục thể thao của Bình Hải. Cậu bán đấu giá quyền rước đuốc, tôi không có ý kiến, nhưng cậu chẳng những đem bán quyền của Nam Tích, mà còn bán đấu giá quyền của các thành thị khác, ai cho cậu cái quyền này?"
Loan Thắng Văn không liên quan gì tới chuyện này, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, hiện tại y cuối cùng cũng biết nguyên nhân căn bản khiến hai người phát sinh xung đột là gì rồi.
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, nếu tỉnh lý chọn Nam Tích làm thành thị tổ chức vận hội tỉnh lần thứ mười hai, là giao tất cả quyền cho chúng tôi, kinh doanh vận hội tỉnh lần này như thế nào, nên là do chúng tôi quyết định."
Cừ Thánh Minh: "Các cậu quyết định, nhưng không thể quyết định cho cả các thành thị khác."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, nếu ở đây không có người ngoài, tôi cũng xin nói những lời thật lòng với ngài, tỉnh lý thị lý đối với vận hội tỉnh lần này chi rất ít tiền, như muối bỏ biển vậy, nếu chỉ dựa vào ngân sách mà muốn hoàn thành vận hội tỉnh, căn bản không có bất kỳ khả năng nào, cho nên chúng tôi mới xin quyền kinh doanh vận hội tỉnh từ thị lý, mời đại sứ hình tượng tới để tăng độ nổi tiếng của vận hội tỉnh, độ nổi tiếng tăng lên, quyền kinh doanh quảng cáo của chúng ta sẽ đáng giá, rước đuốc cũng là để kiếm tiền, cá nhân tôi không chiếm được bất kỳ lợi ích nào trong đây cả, Ủy ban thể dục thể thao thành lập một tài khoản riêng, tất cả tiền đều sẽ bỏ vào tài khoản này, chịu sự giám sát của viện kiểm sát. Vì sao? Chẳng phải là bởi vì muốn làm tốt vận hội tỉnh ư, đúng như lời ngài nói, vận hội tỉnh không phải là chuyện của một mình Nam Tích, tôi thu thập tài chính cũng không phải là tất cả đều bỏ vào Nam Tích."
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không phản đối cậu bán đấu giá quyền rước đuốc, nhưng cậu không thể ngay cả quyền rước đuốc của các thành thị khác cũng đem bán cả."
Trương Dương nói: "Bất kỳ thành thị nào chỉ cần muốn tham gia rước đuốc, thì phải giao quyền lợi này cho tôi, nếu không tôi có thể chế định lại lộ tuyến rước đuốc, cùng lắm thì tôi chỉ rước ở Nam Tích, như vậy tôi sẽ có quyền bán đấu giá tất cả quyền rước đuốc."
Cừ Thánh Minh ngây ra, thằng ôn này biết nghĩ thật, nếu hắn thật sự làm như vậy, Cừ Thánh Minh không làm gì được hắn nữa.
Loan Văn Thắng ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, y đã nhìn ra Cừ Thánh Minh không làm gì được Trương Dương rồi.
Cừ Thánh Minh nói: "Tiểu Trương, gần đây Ủy ban thể dục thể thao các thành thị đều có rất nhiều ý kiến, bọn họ cho rằng cậu bán đấu giá tất cả quyền rước đuốc là không thích hợp."
Trương Dương nói: "Không có gì là không thích hợp cả, tôi cũng biết mọi người vì sao có ý kiến, thấy tôi chỉ bán đấu giá hai bó đã kiếm được đến năm trăm ba mươi vạn, bọn họ sao không nhìn thấy tôi sau lưng làm bao nhiêu công tác? Rước đuốc là tôi nghĩ ra, bán đấu giá cũng là tôi nghĩ ra, thế nhìn tiền kiếm được thì mọi người đều muốn chia. Xin lỗi, trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu, hơn nữa, năm nay Nam Tích chúng tôi là chủ nhà, sau này, Đông Giang, Nam Tích ai rồi cũng sẽ được đến lượt. Bọn họ nếu có bản lĩnh cũng học theo tôi làm bán đấu giá đi, dù bán được bao nhiêu tiền tôi cũng không đỏ mắt đâu, chủ nhiệm Cừ, ông nói xem thế có đúng không?"
Cừ Thánh Minh nghe đến đây thấy Trương Dương nói cũng rất có đạo lý, cơ hội đối với mỗi thành thị là như nhau, Trương Dương chẳng qua chỉ đi dâu, nếu bán đấu giá rước đuốc không được giá cao như vậy, sẽ không trở thành chuyện bị người ta chú ý, nhớ ngày đó, khi Trương Dương vừa mới đề xuất chuyện rước đuốc, trên hội nghị của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh còn bị chê cười, nhưng hiện tại người ta làm cho sinh động lại có người động chủ ý đòi chia một chén canh.
Trương Dương nhìn thấy Cừ Thánh Minh không nói gì, cầm chén rượu lên chạm với y, nói: "Chủ nhiệm Cừ, ông tỏ thái độ đi, chuyện này ông rốt cuộc sẽ làm thế nào?"
Cừ Thánh Minh nói: "Lời đều bị cậu nói hết rồi, tôi còn biết nói gì nữa? Tỏ thái độ gì? Đúng như cậu nói, tiền bán đấu giá được tất cả đều dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao, nếu để tôi phát hiện trong đó một chút xíu hành vi trái quy định, tôi sẽ cách chức cậu." Y nói thì nghe rất nghiêm khắc, nhưng trên mặt lại mỉm cười.
Trương Dương nghĩ thầm ông lấy đâu ra quyền mà cách chức tôi, hắn bưng chén rượu lên nói: "Chủ nhiệm Cừ, ngài thật sự là người cũng như tên, thánh minh quá!"
Cừ Thánh Minh và Loan Văn Thắng nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.
Loan Thắng Văn bởi vì buổi chiều có cuộc họp cho nên đi trước, Cừ Thánh Minh và Trương Dương uống một cân rượu xong, Trương Dương thấy y vẫn còn hào hứng, đề nghị gọi thêm một bình nữa, Cừ Thánh Minh nói: "Không uống đâu, buổi chiều còn phải đi làm, tôi không thể tới quá muộn được."
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, mỉm cười nói: "Vậy đợi tháng sau ngài tới Nam Tích, tôi sẽ mời ngài uống một bữa."
Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi còn chưa đáp ứng cậu mà."
Trương Dương nói: "Trận đấu bóng đá ngôi sao lần này đại biểu cho công tác trù bị của vận hội tỉnh bắt đầu toàn diện, trận thi đấu có ý nghĩa trọng đại như vậy, sao có thể thiếu được ngài."
Cừ Thánh Minh nói: "Được rồi, tôi đi, thuận tiện xem tiến độ xây dựng của trung tâm thể dục mới, hy vọng sẽ không khiến thất vọng."
Trương Dương nói: "Chỉ có tới một chuyến, ngài mới có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa đáng mừng vào tháng mười sang năm." Câu này của hắn đã lưu lại hậu thủ.
Cừ Thánh Minh từ trong lời nói của hắn cũng hiểu được tiến triển công trình không được như ý lắm, y đứng dậy nói: "Phải đi làm rồi."
Trương Dương đưa y đến cửa lớn của Ủy ban thể dục thể thao, Cừ Thánh Minh dừng bước, nhìn Trương Dương nói: "Công phu của cậu không tồi, học từ ai vậy?"
Trương Dương nói: "Tổ truyền đấy."
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không nhìn ra cậu dùng lộ quyền nào."
Trương Dương cười nói: "Thượng vàng hạ cám thôi, cái gì cũng có một chút, luận đến lộ số thì tôi so với chủ nhiệm Cừ còn kém xa."
Mặt Cừ Thánh Minh lai đỏ rực lên, mình luyện cả nửa đời người mà võ vẫn còn kém cậu thanh niên này, xem ra câu nói xưa không sai, luyện quyền không luyện đến già vẫn công dã tràng.
Trương Dương buổi chiều giành thời gian tới trường đại học phạm Đông Giang, hắn đã lâu rồi chưa gặp em gái, Triệu Tĩnh nhận được tin nhắn của hắn, từ trong trường học lén lút chạy ra, nhìn thấy xe pickup của Trương Dương, vui vẻ gọi một tiếng anh rồi chạy tới.
Trương Dương chạy lên đón, vuốt tóc chúng tôi, lại bị Triệu Tĩnh né tránh, Triệu Tĩnh cười khanh khách nói: "Đã sớm đoán được là anh lại dùng chiêu này mà, đáng ghét, mỗi lần đều làm hỏng kiểu tóc của người ta!"
Trương Dương nhìn nhìn em gái, cười nói: "Đen và gầy đi!"
Triệu Tĩnh nói: "Gần đây thường chơi tennis, cho nên phơi nắng nhiều."
Trương Dương nói: "Đinh Bân đâu?"
Triệu Tĩnh nói: "Đang học, sao vậy?" Cô ta trong lòng hiểu rất rõ, anh mình luôn không thích Đinh Bân.
Trương Dương cười nói: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Triệu Tĩnh nói: "Em biết anh có thành kiến với anh ấy, thật ra anh ấy hiện tại tốt hơn nhiều rồi, đối với em cũng rất tốt."
Trương Dương gật gật đầu nói: "Đối với em tốt là được rồi, anh đối với hắn cũng không có thành kiến gì."
Triệu Tĩnh nói: "Anh, mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ nói nhớ anh lắm, từ khi anh tới Nam Tích chưa về nhà lần nào."
Trương Dương thở dài nói: "Anh không phải là vừa mới thượng nhiệm thôi sao? Chuyện bên đó vẫn chưa vào guồng, đang định đợi tất cả an bài xong thì anh sẽ đón mẹ tới ở một thời gian, đúng rồi, hay là thế này đi, tết âm lịch sang năm tất cả đều tới Nam Tích đón năm mới, cả nhà chúng ta đoàn tụ một phen."
Triệu Tĩnh vui sướng gật gật đầu nói: "Được, nhà chúng ta lâu rồi chưa đoàn tụ."
Trương Dương đưa qua cho chúng tôi, lại nói: "Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé, Viên Ba an bài một bàn ở Vọng Giang lâu rồi."
Triệu Tĩnh lắc lắc đầu nói: "Không đi được, em và Đinh Bân hẹn đi ăn đồ nướng rồi, bọn anh nhiều người như vậy, em tôi đi cũng không tiện."
Trương Dương gật gật đầu, khi đang chuẩn bị chia tay với Triệu Tĩnh thì nhìn thấy một chiếc xe BMW đi tới, từ cửa trường học, một nữ học sinh ăn mặt thời trang cười duyên chạy ra đón chiếc xe xe BMW đó, Triệu Tĩnh không khỏi nhìn nữ học sinh kia với anh mặt khinh thường, nữ sinh đó học cùng lớp với Triệu Tĩnh, tên là Trác Đình, là cô gái nổi danh trong trường học, gần đây vừa mới cặp với một tên nhà giàu.
Trương Dương cũng hiếu kỳ nhìn về phía đó, không ngờ nhìn thấy người quen. Chu Vân Phàm mặc áo khoác da từ trong cửa kính xe thò đầu ra, cười cười vẫy tay với Trác Đình, ý bảo cô ta lên xe.
Trác Đình cười khúc khích gọi: "Latz tiên sinh, anh tới muộn rồi!"
Chu Vân Phàm cười nói: "Anh công việc bận bịu mà, thật vất vả lắm mới dứt ra được đó, không phải là đã tới rồi ư?"
Trương Dương nghĩ thầm, cái lão già mất nết Chu Vân Phàm này, không ngờ chạy đến đại học phạm Đông Giang câu dẫn nữ sinh, hắn gọi một tiếng: "Latz!"
Chu Vân Phàm nghe thấy có người gọi y, thuận theo tiếng gọi nhìn tới, thấy Trương Dương đứng trước xe pickup, không khỏi nhướng mày, y và Trương Dương quen nhau, biết thằng ôn này khó chơi, nhưng đã gặp rồi thì kiểu gì cũng phải chào hỏi thôi, y mở cửa xe, cười ha ha bước về phía Trương Dương.
Trương Dương cầm đồ nói khẽ với Trương Dương: "Anh, em đi trước đây!"
Trương Dương gật gật đầu.
Chu Vân Phàm đi tới trước mặt Trương Dương, nhiệt tình vươn tay ra, nói: "Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào thổi cậu tới Đông Giang vậy?"
Trương Dương cười nói: "Không có gió nào cả, tôi đến Đông Giang là muốn mượn gió đông của ông đây."
Chu Vân Phàm cười ha ha, y có cổ phân ở công ty quảng cáo của Hồ Nhân Như, biết Hồ Nhân Như gần đây nhận thầu chuyện quảng cáo của vận hội tỉnh, Chu Vân Phàm cũng là thương nhân tài giỏi, y đối với nghiệp vụ này của Hồ Nhân Như cũng không coi trọng lắm, có điều y chỉ phụ trách đầu tư, cũng không tham dự vaof nghiệp vụ của công ty quảng cáo. Chu Vân Phàm vẫy vẫy tay với Trác Đình ở phía sau, Trác Đình ẻo lả đi tới.
Trương Dương không có hảo cảm lắm đối với cô gái này, một nữ sinh mà lại ăn mặc như gái làng chơi, hơn nữa ở cùng một chỗ với Chu Vân Phàm chắc cũng không phải là hạng tốt đẹp gì.
Chu Vân Phàm nói: "Bạn gái tôi đây!"
Khi Trác Đình nghe thấy y giới thiệu mình như vậy, mặt hơi đỏ lên, dù sao cũng vẫn là sinh viên mà.
Trương Dương cười nói: "Rất vui được gặp, tôi và Latz tiên sinh là lão bằng hữu, tôi tên là Trương Dương."
Trác Đình chớp chớp hai mắt kẻ lông mi rất đậm, nói: "Tôi đã nghe nói qua về anh, anh là anh trai của Triệu Tĩnh."
Trương Dương gật gật đầu nói: "Phải."
Chu Vân Phàm nói: "Nghe nói chủ nhiệm Trương gần đây đang làm vận hội tỉnh à!"
Trương Dương nói: "Đang chuẩn bị liên hệ với ông đây, xem ông có hứng thú đầu tư hay không?"
Chu Vân Phàm cười nói: "Tôi đối với điện ảnh thì có hứng thú lớn hơn một chút, gần đây cùng Hải Sắt phu nhân đầu tư một khu vực điện ảnh công nghệ cao ở núi Thanh Đài Xuân Dương, đâu còn tiền dư mà làm hạng mục khác."
Nghe thấy tên Hải Sắt phu nhân, Trương Dương không khỏi nhíu mày, không ngờ Chu Vân Phàm và bà ta lại làm việc cùng nhau.
Chu Vân Phàm nói: "Gần đây thịnh truyền Nam Tích các anh bán đấu giá quyền rước đuốc, nói rằng chỉ hai bó đã bán ra được năm trăm ba mươi vạn, không biết chuyện này có thật hay không?"
Trương Dương gật gật đầu nói: "Là thật, sao? ông cũng có hứng thú à?"
Chu Vân Phàm nói: "Quyền rước đuốc của Đông Giang nếu bán đấu ra thì tôi sẽ mua một bó." Y quay sang Trác Đình nói: "Mua được thì cho em chạy nhé?"
Trác Đình kích động đến nỗi hai mắt lóe sáng, con bé này tuy hư vinh nhưng xem ra vẫn chưa trải đời nhiều, vui sướng liên tục gật đầu. Trương Dương mắng thầm trong lòng, con mẹ nó, mày tưởng đuốc vận hội tỉnh là kem à, một cô bé trong sáng bị lão lưu manh Chu Vân Phàm này làm hư rồi.
Viên Ba mời Trương Dương ăn cơm không chỉ đơn giản là để đón gió tẩy trần cho hắn, từ sau khi Viên Ba tiếp nhận Vọng Giang lâu, sinh ý từ từ thịnh vượng, hắn ở Đông Giang cũng trước sau mở bốn chi nhánh, nhưng Đông Giang tuy rằng là tỉnh lị nhưng thị trường dù sao cũng là có hạn, cho nên Viên Ba mới có ý định khuếch trương phát triển ra ngoài, vốn nơi nghĩ đến đến sớm nhất chính là quê hương Giang Thành, nhưng sau nhiều lần khảo sát, phát hiện thị trường ẩm thực Giang Thành đã có quá nhiều nơi nổi tiếng, hơn nữa phía nhau hai quán ẩm thực lớn nhất của Giang Thành có Kiều Mộng Vi chống lưng, khẩu vị của người Giang Thành khá nặng, ăn cơm thiên về đồ cay, Viên Ba vì thế từ bỏ ý định khai thác thị trường Giang Thành, hắn đã hướng ánh mắt tới Nam Tích. Dù sao hệ thống thức ăn mà nhà hàng của y nhắm đến là phong vị Hoài Dương, phù hợp với khẩu vị của người Giang Nam hơn, mở rộng về phía nam sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bởi vì mục đích là bàn chuyện, tối hôm đó Viên Ba cũng không mời những người khác, chỉ có hắn và Trương Dương hai người, Trương Dương thấy Viên Ba không mời người khác tới, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, đoán rằng Viên Ba có việc muốn bàn riêng với mình, mỉm cười ngồi xuống nói: "Sao? Tối nay định tâm sự gì với tôi à?"
Viên Ba cười cười nói: "Lúc tước có mời họ rồi, nhưng Lương Thành Long ở Nam Tích, Đinh Triệu Dũng không thể phân thân, Trần Thiệu Bân ở Thượng Hải Thượng Hải cũng mời Loan cục, nhưng người ta không nể mặt, cho nên chỉ còn lại hai chúng ta thôi."
Trương Dương nói: "Hai người càng tốt, hai người uống rượu cho yên, nói những lời thật lòng gì cũng không cần phải cố kỵ." Trương đại quan nhân càng lúc càng không thích tiệc rượu đông người, nếu thật sự muốn uống rượu, tốt nhất là năm ba người bạn tri kỵ tụ tập một chỗ là tốt nhất.
Viên Ba lấy ra một bình Mao Đài, rót cho Trương Dương, rồi rót một chén đầy ình: "Hai ngày trước tôi tới thăm Phương Văn Nam, tình huống của gã tốt hơn rất nhiều rồi."
Trương Dương thở dài nói: "Nỗi đau mất con không dễ hết như vậy đâu."
Viên Ba nói: "Tôi và Phương Văn Nam là bạn học, trong số những bạn học, gã là người thông minh nhất và cũng là người có bá lực nhất, luận tới làm ăn, tôi không bằng gã." Hắn là nói thật, Phương Văn Nam là người phát tài sớm nhất trong số bạn học bọn tôi, trước khi vào tù, sự nghiệp cũng thành đạt nhất.
Trương Dương nói: "Đáng tiếc gã bởi vì chuyện của con trai mà lạc lối."
Viên Ba nói: "Thêm ba năm nữa là ra rồi, vốn là căn cơ của gã vẫn còn, nhưng em trai gã Phương Văn Đông lại lấy không ít tiền của công ty đi Hải Nam, lúc trước luôn miệng nói là phải đợi đại ca hắn ra tù, phải giúp Phương Văn Nam vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại người chạy trốn trước tiên lại là hắn, thằng ôn này thực sự không phải là hạng tốt lành gì."
Chuyện Phương Văn Nam sai làm người ám sát Điền Bân bại lộ, nguyên nhân căn bản chính là bị Phương Văn Đông bán đứng, có điều Phương Văn Nam đã tha thứ cho Phương Văn Đông, không ngờ Phương Văn Đông vẫn lựa chọn phản bội gã.
Trương Dương nói: "Phương Văn Nam thấy chuyện này như thế nào?"
Viên Ba nang chén lên chạm cốc với Trương Dương, uống cạn chén rượu này rồi mới nói: "Gã đối với việc này nhìn rất thoáng, cho rằng người nên đi thủy chung rồi cũng sẽ đi, sóng to gạt hết cát và nước mới thấy vàng, ai đối tốt với gã, ai không tốt với gã gã sớm đã nhìn rõ rồi."
Trương Dương nói: "Trải qua sóng gió lớn như vậy, Phương Văn Nam có thể chống chọi được cũng rất khó khăn, hi vọng gã có thể sớm ra tù một chút."
Viên Ba nói: "Gã nói sau khi ra tù sẽ bắt đầu lại từ đầu."
Trương Dương trở nên trầm mặc, khi Phương Văn Nam ra tu đã gần năm mươi rồi, muốn bắt đầu lại từ đầu, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Viên Ba cảm thán nói: "Nhìn thấy Phương Văn Nam như hiện tại, thật sự khiến người ta thổn thức."
Trương Dương nói: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có nguy hiểm."
Viên Ba nói: "Tôi tìm cậu còn có một chuyện."
Trương Dương cười nói: "Tôi có thể giúp anh được chuyện gì?"
Viên Ba nói: "Tôi muốn tiếp tục mở rộng sinh ý, trạm thứ nhất sơ bộ chọn Nam Tích, tôi muốn mở một chi nhánh ở Nam Tích."
Trương Dương nói: "Sinh ý càng làm càng lớn, chúc mừng anh."
Viên Ba nói: "Có gì mà chúc mừng chứ, làm sinh ý cũng không ngừng tiến bộ mà, tụt hậu thì bị ăn đánh, hiện tại ngành ẩm thực Đông Giang cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tôi muốn tiếp tục phát triển lâu dài thì nhất định phải khai thác thị trường mới, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”
Trương Dương bỗng nhiên linh cơ máy động, mỉm cười nói: "Anh chuẩn bị đầu tư khách sạn ở Nam Tích không, tôi có ý tưởng này."
Viên Ba đối với điều này cảm thấy rất hứng thú: "Ý tưởng gì?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh thấy Hải Thiên thế nào?"
Viên Ba hơi ngẩn ra, khách sạn Hải Thiên hắn có biết, nhưng sinh ý của người ta làm đang thịnh vượng sao có thể chuyển nhượng cho hắn được, Viên Ba nói: "Hải Thiên rất có danh tiếng, là một trong nhà lá cờ đầu của ngành ẩm thực thành phố Nam Tích."
Trương Dương nói: "Nếu có hứng thú, tôi giúp anh lưu ý."
Viên Ba đương nhiên là có hứng thú rồi, nhưng hắn thấy chuyện này có chút không tưởng, thấp giọng nói thấp giọng nói: "Người ta có nguyện ý chuyển nhượng cho tôi không?"
Trương Dương lạnh lùng nói: "Không phải do hắn quyết định! Chuyện này anh không cần phải sốt ruột, cứ đợi sự an bài của tôi."
Viên Ba vui mừng quá đỗi, lúc trước Vọng Giang lâu chính là Trương Dương giúp hắn lấy được, năng lực của Trương Dương rất mạnh, hắn có thể giúp mình lấy được Hải Thiên, thật sự có thể nói là quý nhân trong số mạng của hắn, Viên Ba nói: "Những lời khác tôi không cần phải nói nhiều, đợi tin lành của cậu."
Khi Trương Dương đứng dậy đi toilet, gặp chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Đông Giang Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao nhìn thấy Trương Dương, cười cười đi tới: "Chủ nhiệm Trương, trùng hợp thế!"
Trương Dương cười nói: "Chia tay thoáng cái đã mấy tháng rồi, chủ nhiệm Lôi hiện tại thế nào?"
Lôi Quốc Thao cười nói: "Rất tốt, rất tốt!"
Trương Dương nhìn thấy Lôi Quốc Thao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước hắn và Lôi Quốc Thao gặp nhau trên tầu hỏa, hai người ngồi chung một toa giường nằm, gặp phải nữ phi tặc Chung Tú Tú, Chung Tú Tú trộm đồ của bọn họ, thậm chí ngay cả bức tranh chữ mà Kiều lão viết cho hắn cũng bị Chung Tú Tú tiện tay trộm đi, Chung Tú Tú nhìn thấy lạc khoản của Kiều lão, lúc này mới chủ động trả lại đồ cho Trương Dương, Trương Dương cũng vì thế mà biết Chung Tú Tú là người của cục 7 Quốc An, mục đích cô ta trộm đồ là để thu thập chứng cớ Lôi Quốc Thao bán bí mất thương nghiệp của quốc gia.
Trương Dương vốn cho rằng Lôi Quốc Thao sớm đã bị bắt rồi, không ngờ thằng ôn này vẫn còn ngồi yên lành trên vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương, xem ra hình như làm cũng không tệ lắm, chuyện lần trước mất đồ không hề tạo thành khốn nhiễu quá lớn đối với gã. Rốt cuộc là chứng cớ không đủ, hay là phía Quốc An muốn thả dây dài câu cá lớn? Tình hình cụ thể trong đó khó mà biết được.
Lôi Quốc Thao nói: "Tối nay tôi tiếp đãi một đám khách Hàn Quốc!" Lúc nói chuyện, một gã nam tử Hàn Quốc trẻ tuổi đi tới, Trương Dương nhìn thấy quen mắt, nghĩ kỹ lại thì không ngờ là Phác Chính Nghĩa của tập đoàn RG, Phác Chính Nghĩa nhìn thấy Trương Dương thì cũng hơi ngẩn ra, gã là bại tướng dưới tay Trương Dương. Thiếu chút nữa bị Trương Dương từ sân thượng của khách sạn trung tâm triển lãm đánh cho rơi xuống. May mà vào thời khắc sau cùng Trương Dương đã túm gã lại.
Phác Chính Nghĩa biết rõ sự lợi hại của Trương Dương, tuy rằng trong lòng vẫn ghi hận Trương Dương, nhưng ở trước mặt Trương Dương cũng không dám biểu lộ ra nhiều oán niệm.
Thời gian trôi qua lâu rồi, Trương đại quan nhân sớm đã không còn giữ chuyện xưa trong lòng, mỉm cười nói với Phác Chính Nghĩa: "Thì ra là Phác tiên sinh, bạn cũ!" Hắn chủ động vươn tay về phía Phác Chính Nghĩa.
Phác Chính Nghĩa cười rất miễn cưỡng, nhưng vẫn vươn tay ra bắt tay với Trương Dương. Trương Dương quay sang nói với Lôi Quốc Thao: "Gọi tới đầu tư ở Đông Giang à?"
Lôi Quốc Thao cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị xây dựng một khu công nghiệp ở khu khai phá Đông Giang."
Trương Dương nói một tiếng chúc mừng, năm đó khi hắn đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành, từng xoay quanh việc mời tập đoàn Lam Tinh tới Giang Thành, triển khai một hồi cạnh tranh kịch liệt với Lôi Quốc Thao, sau cùng vẫn là hắn giành được thắng lợi. Thuyết phục được Kim Thượng Nguyên xây dựng cơ sở sản xuất ở khu khai phá Giang Thành.
Trương Dương vốn định cáo từ, Lôi Quốc Thao lại nói thêm một câu: "Kim Thượng Nguyên tiên sinh cũng ở đây đấy, anh không tới chào hỏi một tiếng à?"
Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết Kim Thượng Nguyên cũng tới Đông Giang, nếu đã biết Kim Thượng Nguyên ở đây, về tình về lý đều phải tới chào hỏi.
Tối nay trừ Kim Thượng Nguyên ra, cha của Phác Chính Nghĩa, tổng tài của tập đoàn RG Phác Chí Tín cũng. Lôi Quốc Thao có thể mời đám tai to mặt lớn của giới xí nghiệp Hàn Quốc đến, năng lực cũng không nhỏ. Nếu là trước kia Lôi Quốc Thao có lẽ sẽ không gọi Trương Dương đến, dù sao bọn họ cũng đều là chủ nhiệm của ban chiêu thương, trên công tác tồn tại cạnh tranh, nhưng hiện tại thì khác rồi, Trương Dương đã làm công tác của Ủy ban thể dục thể thao, không có xung đột lợi ích gì với Lôi Quốc Thao.
Ấn tượng của Kim Thượng Nguyên đối với Trương Dương rất tốt, nhìn thấy Trương Dương cũng vô cùng vui vẻ, mời Trương Dương ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Không ngờ cậu cũng đến."
Trương Dương đối với người Hàn Quốc trước giờ không có hào cảm gì, nhưng đối với Kim Thượng Nguyên này lại là ngoại lệ, từ lần đó ở hồ nam, Kim Thượng Nguyên dũng cảm quên mình nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng để cứu bọn trẻ chết đuối, hắn đã vô cùng khâm phục thái độ làm người của Kim Thượng Nguyên. Trương Dương nói: "Tôi vừa hay tới đây ăn cơm, không ngờ lại gặp chủ nhiệm Lôi." Nhìn thấy Kim Thượng Nguyên hắn không khỏi nhớ tới Kim Mẫn Nhi, đã lâu rồi không gặp cô ta, không biết cô ta lần này có đi cùng với Kim Thượng Nguyên không. Trước mặt nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân cũng không tiện hỏi,
Kim Thượng Nguyên gật gật đầu.
Trương Dương cầm chén rượu đi kính một vòng, kính rượu là lễ nghi đặc biệt của người Trung Quốc, Trương đại quan nhân tửu lượng cao, mỗi người đều kính hai chén, khi kính đến Phác Chí Tín, Phác Chí Tín vẻ mặt lạnh lùng, cái này cũng khó trách, giữa y và Trương Dương có ngăn cách rất sâu, bởi vì chuyện RG bán thiết bị đóng gói cho nhà máy rượu Giang Thành, giữa bọn họ đã phát sinh xung đột, ở trong hội kinh mậu mùa thu Đông Giang, đại biểu của đoàn đại biểu hai bên còn đánh lộn, chuyện này tuy đã qua rất lâu rồi, nhưng Phác Chí Tín vì vậy mà gặp không ít tổn thất. Không chỉ có tiền tài, tổn thất trên danh dự càng khó có thể tính toán được. Phác Chí Tín bởi vậy mà nhớ kỹ phó chủ nhiệm chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành Trương Dương lúc đó. Phác Chí Tín tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng không cự tuyệt Trương Dương kính rượu.
Trương Dương sau khi kính một vòng, phát hiện nhóm người này tất cả đều đại lão của giới xí nghiệp Hàn Quốc, hắn mỉm cười mời: "Hoan nghênh các vị tinh anh của giới xí nghiệp các vị tới Trung Quốc tham quan chỉ đạo, hy vọng hai nước chúng ta có thể khai triển nhiều hợp tác hơn trên lĩnh vực kinh tế và văn hóa. Là quan viên của thành phố Nam Tích, tôi cũng hy vọng mọi người có rảnh thì tới Nam Tích làm khách."
Lôi Quốc Thao cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh đây là ngang nhiên đào góc tường của tôi đó."
Trương Dương cười nói: "Anh mưu cầu hợp tác trên lĩnh vực kinh tế, tôi mưu cầu hợp tác trên phương diện thể dục thể thao và văn hóa, chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì cả."
Hai người đều nhìn nhau bật cười.
Lôi Quốc Thao nói: "Nói ra, nhật trình ngày mai của chúng tôi là an bài tới Nam Tích đó."
Trương Dương nói: "Thật ư?"
Lôi Quốc Thao gật gật đầu nói: "Mọi người đều muốn tới Cẩm Loan tham quan một chút, thuận tiện tới thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải tham quan."
Trương Dương cười nói: "Tốt lắm, tôi vừa hay có cơ hội để tận tình địa chủ."
Lôi Quốc Thao cười nói: "Không cần, tất cả chúng tôi đều an bài xong rồi, chủ nhiệm Trương nếu có lòng thì làm hướng đạo giới thiệu phong cảnh cho chúng tôi là được rồi."
Trương Dương mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao, đây không phải là tôi muốn cướp sinh ý của anh đâu, là anh chủ động tặng cơ hội cho tôi, cẩn thận tôi lừa hết đám người Hàn Quốc này tới Nam Tích đầu tư đó.
...
Sau khi rời khỏi phòng, Lôi Quốc Thao tự mình tiễn Trương Dương, gã cười nói: "Thật sự là không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, sáng mai chúng tôi tới Cẩm Loan tham quan, vốn tôi cũng không muốn làm phiền tới anh, nhưng đám người Hàn Quốc này đột nhiên đề xuất muốn tới tham quan thành thương mậu của Hàn Quốc ở Tĩnh Hải, tôi lại không quen bên đó, sợ bên đó không có chuẩn bị, sẽ có sơ hở gì đó."
Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện này dễ thôi, tôi sẽ bảo người an bài." Hắn ở ngay trước mặt Lôi Quốc Thao gọi điện thoại cho phó thị trưởng thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính.
Vương Quảng Chính nghe nói có đoàn đại biểu Hàn Quốc tới thăm thành thương mậu, lập tức tỏ vẻ sẽ bảo người đi an bài, nhất định sẽ dùng diện mạo tốt nhất để tiếp đoàn đại biểu Hàn Quốc. Y hiện tại đã rất thân với Trương Dương, chuyện mà Trương Dương dặn dò y không chút do dự liền đáp ứng ngay.
Trương Dương bỏ điện thoại xuống, cười nói với Lôi Quốc Thao: "Anh đã nghe thấy rồi đó, ngày mai phía Tĩnh Hải sẽ chuẩn bị trước, nhất định sẽ trình diện một bộ mắt tốt nhất của thành thương mậu cho đám thương nhân Hàn Quốc này thấy."
Lôi Quốc Thao cười nói: "Cũng may là có anh giao du rộng rãi, món nhân tình này tôi nợ trước."
Trương Dương nói: "Chúng ta là giao tình gì chứ, có cần phải khách khí như vậy không?" Thật ra hắn và Lôi Quốc Thao cũng chỉ có quan hệ hời hợt mà thôi. Lôi Quốc Thao bỗng nhiên nhớ tới mình còn nợ Trương Dương hai trăm đồng, lần trước ở trên tàu hỏa đánh mất sạch đồ, may mà Trương Dương cho hắn mượn hai trăm đồng mới có tiền về Đông Giang. Gã móc ví tiền ra nói: "Lần trước tôi còn nợ anh hai trăm đồng."
Trương Dương cười nói: "Tôi nói này, con người anh sao tính toán thế? Tôi cũng quên rồi, chuyện nhỏ như vậy mà anh còn nhớ ư? hôm nào anh mời tôi ăn cơm là được."
Quốc Đào nghe hắn nói như vậy cũng không kiên trì nữa, cười nói: "Tốt lắm, chờ chuyện lần này xong rồi, tôi sẽ mời anh một bữa."
Trương Dương nói: "Công tác chiêu thương quan trọng hơn, ăn cơm lúc nào cũng được, chủ nhiệm Lôi, anh thật là có bản lĩnh đó, đám người này đều là tinh anh của xí nghiệp Hàn Quốc, có thể mời họ tới đúng là không đơn giản."
Lôi Quốc Thao ý vị thâm trường nói: "Thiên hạ rộn ràng vì lơi mà đến, nếu không phải thấy Trung Hoa đại địa của chúng ta có thể kiếm được lợi." Đám người Hàn Quốc sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến đây đâu." Điểm này gã nhìn rất thấu.
Trương Dương vỗ vỗ vai gã, nói: "Chúc anh thành công, tôi buổi sáng ngày mai sẽ về Nam Tích, có chuyện gì không giải quyết được cứ liên hệ với tôi nhé."
Trương Dương nói những lời này cũng chỉ là khách khí, hắn không ngờ Lôi Quốc Thao thật sự chủ động liên hệ với hắn.
Khi Lôi Quốc Thao gọi điện thoại tới, Trương Dương vừa mới tiến vào ngoại ô Nam Tích, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói có chút yêu ớt Lôi Quốc Thao: "Trương lão đệ."
Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi: "Chủ nhiệm Lôi, anh sao vậy?"
Lôi Quốc Thao hữu khí vô lực nói: " Ngày hôm qua ăn gì đó không sạch sẽ giờ đau bụng rồi, hiện tôi đang ở bệnh viện truyền nước biển."
Trương Dương nghĩ thầm anh sinh bệnh còn không nghỉ ngơi đi, gọi điện điện thoại cho tôi làm cái gì? Ngoài miệng vẫn an ủi hắn: "Chủ nhiệm Lôi chú ý nghỉ ngơi đi”!
Lôi Quốc Thao nói: "Chuyện thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải nhờ vào anh vậy. Trương lão đệ anh tốt nhất hãy tự mình đi một chuyến, tôi luôn thấy không yên tâm."
Người ta đã nói đến nước này rồi, Trương Dương cũng không tiện chối từ, ai bảo hắn tối hôm qua đáp ứng thống khoái như vậy, hắn cười nói: "Được rồi, tôi sẽ trực tiếp đi Tĩnh Hải, tự mình tiếp đãi họ, bọn họ khi nào thì tới?"
Lôi Quốc Thao nói: "Phó chủ nhiệm ban chiêu thương Lương Hiểu Âu của chúng tôi sẽ dẫn đội, sáng sớm sẽ xuất phát đi Cẩm Loan tham quan, giữa trưa tới phía Tĩnh Hải ăn cơm, đã đặt cơm trưa ở khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên rồi, sau khi ăn cơm xong, buổi chiều tới thành thương mậu Hàn Quốc tham quan, đại khái sẽ ở lại khoảng một tiếng rồi về Đông Giang."
Trương Dương gật gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ đi một chuyến!"
Lôi Quốc Thao nói: "Nhờ vào anh vậy, phiền anh quá, thật sự là rất ngại."
Trương Dương nói: "là bạn bè cả mà, đừng khách khí như vậy."
Trương Dương gác điện thoại, không đi vào nội thành nữa, lái xe đi thẳng tới Tĩnh Hải, ưu điểm lớn nhất của Trương đại quan nhân chính là một lời nói đáng giá ngàn vàng, tuy rằng hắn và Lôi Quốc Thao quan hệ không được tốt lắm, cũng biết Quốc An vẫn luôn đang điều tra Lôi Quốc Thao, nhưng chuyện đã đáp ứng người ta thì phải làm, ai bảo mình ngày hôm qua đáp ứng giúp đỡ cho người ta.
...
Khi Tĩnh Hải mới là mười giờ sáng, Trương Dương tới thị chính phủ Tĩnh Hải tìm phó thị trưởng Vương Quảng Chính trước, Vương Quảng Chính không ngờ lại gặp hắn, có chút kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Trương sao lại tự mình tới đây?"
Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lôi của ban chiêu thương Đông Giang sinh bệnh cấp tính, anh ta không đến được, lo lắng khảo sát hôm nay xảy ra vấn đề cho nên bảo tôi nhất định phải tới một chuyến."
Vương Quảng Chính cười nói: "Tôi làm việc Chủ nhiệm Trương không yên tâm ư?"
Trương Dương cười lắc lắc đầu nói: "Không phải, tôi cũng không muốn tới, nhưng nếu đã đáp ứng người ta thì phải làm cho tốt, hơn nữa đoàn khảo sát của Hàn Quốc tất cả đều là nhân vật tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc, cần phải lưu lại cho bọn họ một ân tượng tốt."
Vương Quảng Chính nói: "Phía thành thương mậu Hàn Quốc tôi tối hôm qua đã thông báo rồi, chuẩn bị rất đầy đủ, không có vấn đề gì cả." Thật ra cũng không có gì gọi là chuẩn bị cả, chỉ là quét dọn vệ sinh, cường điệu kỷ luật, bảo những người kinh doanh bình thường đừng nói linh tinh. Y cười nói: "Có phải những xí nghiệp gia Hàn Quốc này định đến Tĩnh Hải của chúng tôi đầu tư hay không?"
Trương Dương nói: "cái này thì tôi cũng không rõ, có điều Đông Giang muốn làm khu công nghiệp Hàn Quốc, xí nghiệp gia lần này đến đa số đã quyết định sẽ đầu tư ở đây, Tĩnh Hải chắc chỉ là tiện đi qua thôi."
Vương Quảng Chính nói: "Buổi chưa thị lý an bài mở tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu Hàn Quốc."
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Không cần đâu, bọn họ đã an bài xong rồi, chúng ta chỉ cần cam đoan chuyến đi tham quan thành thương mậu Hàn Quốc không xảy ra vấn đề gì là được."
Vương Quảng Chính nghe hắn nói như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Lúc này phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu gọi điện thoại tới, là Lôi Quốc Thao bảo cô ta chủ động liên hệ với Trương Dương, hiện tại cô ta đang đi cùng với đoàn thương mậu Hàn Quốc ngắm cảnh ở Cẩm Loan, dự tính lúc mười hai giờ sẽ tới khác sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên dùng cơm, buổi trưa sau khi nghỉ ngơi, hai giờ chiều sẽ tới thăm thành thương mậu Hàn Quốc, ba rưỡi sẽ lại đi.
Lương Hiểu Âu mời Trương Dương buổi chưa cùng tới khách sạn Hải Dương Hoa Viên dùng cơm, Trương Dương nghĩ một chút, đi cùng Vương Quảng Chính lộ cái mặt ra cũng tốt, để chứng tỏ thị chính phủ Tĩnh Hải đối với đoàn thương mậu Hàn Quốc lần này rất trọng thị.
Vương Quảng Chính nghe nói buổi trưa đoàn thương mậu Hàn Quốc dùng cơm ở khách sạn Hải Dương Hoa Viên, cũng chuẩn bị đi một chuyến, dựa theo ý tứ của gã, thân là địa chủ, bữa cơm này tốt nhất vẫn để gã an bài.
Trương Dương nói: "Thôi, chủ nhân chân chính là ban chiêu thương Đông Giang, đám người Hàn Quốc này là bọn họ mời đến, chúng ta chỉ hỗ trợ, làm quá long trọng ngược lại có vẻ khách lấn át chủ."
Vương Quảng Chính nói: "Thật ra thành thương mậu Hàn Quốc cũng chẳng có gì mà tham quan cả, chính phẩm Hàn Quốc được bán trong đó rất ít, có không ít đều là tiểu thương phẩm mà chúng ta sản xuât."
Trương Dương nói: "Hàng Hàn Quốc cũng chưa chắc đã tốt, bọn họ muốn đi thăm thì cứ để họ đi thăm, chỉ cần cam đoan tham quan trật tự là được, cũng đừng coi đám người này quá cao quý, nói dễ nghe thì là nhà đầu tư, nói trắng ra thì chính là đến Trung Hoa đại địa của chúng ta kiếm cơm, chúng ta chiếu cố càng chu đáo, bọn họ càng được thể." Trương Dương lại dặn dò nói: "Chuyện này không cần kinh động nhiều người, chúng ta biết là được rồi, bọn họ ở Tĩnh Hải cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ba rưỡi là đi rồi."
Vương Quảng Chính nói: "Anh yên tâm, tôi hiểu hết mà."
Hai người vào mười một giờ rưỡi thì tới khách sạn Hải Dương Hoa Viên, Vương Quảng Chính dẫn theo dẫn theo thư ký của gã tới đây, tuy rằng Vương Quảng Chính chỉ là một phó thị trưởng của thành phố cấp huyện, nhưng ở Tĩnh Hải quyền lực cũng không nhỏ.
Trước khi gã đến, thư ký cũng đã gọi điện thoại cho phía khách sạn, khi xe Hoàng Quan của Vương Quảng Chính lái vào bãi đỗ xe của khách sạn, quản lí của khách sạn Sử Văn Trì vội vàng chạy tới mở cửa, ngược lại chiếc xe pickup của Trương Dương thì chẳng có ai hỏi han gì.
Vương Quảng Chính xuống xe, mắt không thèm liếc Sử Văn Trì lấy một cái, thấp giọng nói: "Đoàn đại biểu Hàn Quốc đã tới chưa?"
Sử Văn Trì lắc lắc đầu: "Nói là trước mười hai giờ sẽ đến."
Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, Vương Quảng Chính đi tới bên cạnh hắn nói: "Đến sớm rồi, mọi người vẫn chưa tới."
Sử Văn Trì nhìn thấy Vương Quảng Chính khi nói chuyện với Trương Dương thì cười bồi, thái độ vô cùng cung kính, lúc này mới biết, vị thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt là đại nhân vật. Bằng không phó thị trưởng cũng sẽ không có thái độ như vậy với hắn, nhìn kỹ lại, Sử Văn Trì càng nhìn càng thấy Trương Dương quen mắt, cuối cùng nhớ tới gần đây đã nhìn thấy trên tin tức của Nam Tích mấy lần, vị này chắc chính là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương của thành phố Nam Tích."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư