I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 273: Kéo Cầu Dao
ởi vì ở phía ngoài phòng có rất nhiều người, cho nên Tiếu Minh đặc biệt sai người chuẩn bị microphone, Tống Hoài Minh đứng trước microphone, mỉm cười, nói: "Chào mọi người, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới khu phát triển Giang Thành, phải nói một câu thật lòng, khu phát triển Giang Thành so với sự tưởng tượng của tôi được xây dựng rất tốt, tôi đã xem qua bản quy hoạch của khu phát triển, cũng đã nhìn thấy tiến độ xây dựng hiện tại của khu phát triển, rất tốt, các bạn muốn dựng cái sân khấu này cho thật lớn, nhưng sân khấu dựng xong rồi thì phải có nhân khí, phải có diễn viên tốt mới được. Hối Thông, Lam Tinh, các xí nghiệp nổi doanh trong nước, ngoài nước đều đã nhìn trúng mảnh đất này. Tôi tin là với sự có mặt của họ tại Giang Thành, sẽ có thêm nhiều ánh mắt hướng về nơi này, không lâu sau, khu phát triển sẽ trở nên sáng chói, biến thành một viên minh châu kinh tế chân chính của tỉnh Bình Hải!"
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Hoài Minh sau khi đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, tiếp tục nói: "Quốc gia chúng ta đang ở vào thời đại cải cách thâm hóa. Mỗi một vị cán bộ lãnh đạo chúng ta đều gánh trách nhiệm lịch sử nặng nề, làm quan không phải là để quang tông diệu tổ, không phải là để diễu võ dương oai, làm quan là để mưu cầu phúc lợi cho người dân, làm quan là phải cúc cung tận tụy cho quốc gia của chúng ta! Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có..."
Hiện trường đột nhiên mất điện, giọng nói của tỉnh trưởng Tống biến thành nhỏ xíu, y không thể không dừng phát biểu.
Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu hai người sắc mặt đều trở nên khó coi, vào lúc như thế này không ngờ lại mất điện! Ánh mắt của họ đều hướng về phía Tiếu Minh, bên trong đầy vẻ không vui.
Tiếu Minh trán lập tức túa mồ hôi, y gượng cười, nói: "Có thể là vấn đề đường bộ, tôi lập tức đi xem thử!"
Y rời khỏi phòng, nhân viên công tác ở bên dước chạy lên, nói nhỏ: "Cục điện lực lại kéo cầu dao rồi!"
Trong lòng Tiếu Minh bừng bừng lửa giận, cái đám người của cục điện lực này thật quá ngông cuồng rồi, hôm nay tỉnh trưởng đại nhân tới thị sát khu phát triển, bọn họ còn dám làm vậy, khiến cho lãnh đạo thành phố Giang Thành phải mất mặt. Cục tức này có thế nào cũng không thể nuốt trôi được, Tiếu Minh cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng cục điện lực Tiển Đông Sơn, không ngờ di động của đối phương thủy chung vẫn không có người nhấc máy.
Trương Dương đi tới hỏi: "Sao thế? Lại kéo cầu dao à?"
Tiếu Minh nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đám hỗn đản của cục điện lực, làm cái quái gì vậy?" Khi nói xong câu này thì lại có điện.
Microphone phát ra tiếng rít sắc nhọn, nhân viên công tác vội vàng bước lên điều chỉnh lại, trên mặt tỉnh trưởng Tống thủy chung vẫn bảo trì nụ cười khiêm hòa, y nhàn nhã nói: "Xem ra tôi và cái microphone cũng phải làm quen với nhau hơn!"
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tống Hoài Minh tiếp tục những lời vừa rồi: "Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có phần trách nhiệm này, tin rằng mọi người nhất định sẽ phụng hiến sức lực lớn nhất của mình cho kinh tế và xây dựng Giang Thành, mọi người yên tâm, tỉnh lý chúng tôi nhất định sẽ tận hết khả năng giúp đỡ cho các bạn, ủng hộ cho các bạn, các bạn..." Lại mất điện.
Tống Hoài Minh vừa rồi có một loại dự cảm bất tường, cho nên y tận hết khả năng rút ngắn nội dung, chuẩn bị trong vòng hai ba câu nữa sẽ kết thúc, nhưng tốc độ phát biểu cuối cùng vẫn không theo kịp tốc độ kéo cầu dao.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, ai cũng có thể nhìn ra là tỉnh trưởng Tống rất không cao hứng.
Tống Hoài Minh rời khỏi đài quan sát.
Đỗ Thiên Dã đã đi tới bên cạnh Tiếu Minh, nói nhỏ: "Làm cái gì vậy?"
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu theo sau bồi thêm một câu: "Anh làm ăn như thế à?"
Tiếu Minh đúng là khóc không ra nước mắt, cục điện lực kéo cầu dao là tại tôi ư? Vấn đề mất điện của khu phát triển đã xuất hiện một đoạn thời gian rồi, y đã tiến hành câu thông với cục điện lực, có điều trước mắt hiệu quả không rõ ràng lắm.
Trước khi Tống Hoài Minh lên xe, quay đầu lại tìm kiếm trong đoàn người, tìm thấy Trương Dương ở bên trong. Trương Dương từ ánh mắt của ông ta hiểu ra gì đó, bước tới trước mặt Tống Hoài Minh gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống.
Tống Hoài Minh nói: "Vấn đề điện lực mà không giải quyết thì khu phát triển rất nhanh sẽ biến thành trời giận người oán, ai còn vui vẻ tới dây đầu tư nữa?" Nói xong y leo lên xe, những lời này không phải là nói với riêng Trương Dương, mà là nói với mỗi một người có mặt tại đây.
Đỗ Thiên Dã cũng bị chuyện ngày hôm nay khiến cho bừng bừng tức giận, gã nói với Tiếu Minh và Trương Dương: "Chuyện này giao cho hai anh phụ trách, nếu như còn phát sinh chuyện tương tự nữa thì các anh tự đi tới phòng làm việc của tôi đưa đơn xin từ chức!"
Tiếu Minh và Trương Dương đều biết đây là những lời nói trong lúc tức giận của Đỗ Thiên Dã, nhưng trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, đợi các lãnh đạo đi rồi, Trương Dương thở dài, nói: "Liên quan chó gì tới tôi, chủ nhiệm Tiếu, tôi sao lại phải đứng chung một chỗ với anh nhỉ?"
Tiếu Minh nói: "Chẳng lẽ lại để tôi một mình chịu xui xẻo à? Trương lão đệ, cậu chắc không phải là hạng người không có nghĩa khí như vậy chứ?"
Trương Dương cười cười, hắn cũng không coi việc mất điện hôm nay là chuyện xấu, Tống Hoài Minh lần này chắc có ấn tượng sâu sắc rồi, sau khi về Đông Giang, kiểu gì cũng tìm tới cục điện lực. Nói không chừng chuyện này lại có thể thành tái ông thất mã, có thể giải quyết triệt để vấn đề điện đóm của khu phát triển.
Tiếu Minh lại hầm hầm nổi giận, y phẫn hận mắng: "Tiển Đông Sơn chó chết, tôi mời hắn ăn cơm nhiều như vậy, không ngờ hắn lại ăn cháo đá bát!"
Trương Dương nói: "Đi tìm hắn!"
Tiếu Minh bị Trương Dương giật dây, gật đầu nói: "Đi! Hai người chúng ta đi tìm hắn, tôi sẽ nói lý với hắn!"
Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Tiếu Minh hôm nay không tha cho hắn, kéo tay hắn lên xe ô tô.
Cục trưởng cục điện lực Giang Thành Tiểu Đông Sơn không có mặt ở đơn vị công tác, mẹ hắn bị bệnh, lúc này đang ở bệnh viện chăm sóc.
Tiếu Minh đang tức, hôm nay không tìm thấy Tiển Đông Sơn hỏi cho rõ ràng thì thề không bỏ qua, lại kéo theo Trương Dương, mua một ít đồ dinh dưỡng đến thăm lão nương của Tiểu Đông Sơn, thầm nghĩa lão tử hôm nay con như là nhân chí nghĩa tận rồi. Tiển Đông Sơn ngươi nếu còn không nể mặt, ta sẽ đuổi cục điện lực của các ngươi ra khỏi khu phát triển.
Tiểu Đông Sơn không ngờ Tiếu Minh và Trương Dương lại tới, hắn và Tiếu Minh quen nhau từ trước, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với Trương Dương, sau khi Tiếu Minh giới thiệu Trương Dương với hắn, Tiển Đông Sơn vẫn biểu hiện rất khách khí, bắt tay với Trương Dương, nói: "Sớm đã nghe nói tới đại danh của chủ nhiệm Trương, hôm nay mới được gặp, thật là vinh hạnh, vinh hạnh."
Trương Dương mỉm cười nói: "Cục trưởng Tiển nghe nói gì về tôi? Tôi ở bên ngoài đều mang ác danh, ai cũng nói tôi khinh nam bá nữ, không chuyện xấu nào là không dám làm!"
Tiển Đông Sơn nghe ra hàm nghĩa uy hiếp trong lời nói của hắn, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ, ngươi dẫu sao cũng là một cán bộ quốc gia, ta không tin ngươi dám ra tay với ta!
Tiếu Minh đặt đồ dinh dưỡng xuống đất, y có chút oán giận nói: "Lão Tiển, anh hôm nay khiến tôi phải khổ sở lắm đó, tỉnh trưởng Tống tới khu phát triển thị sát, phát biểu chưa được ba phút mà cục điện lực các anh kép cầu dao hai lần, anh đúng là biết chọn lúc đấy!"
Tiển Đông Sơn bảo họ nhỏ giọng một chút, chỉ chỉ ra sân ở bên ngoài, hắn quả là một hiếu tử, sợ tiếng nói của hai người làm mẹ hắn tỉnh dậy.
Ba người đi tới ban công, Tiển Đông Sơn trước tiên lấy ra một hộp thuốc, đưa cho Tiếu Minh một điếu, Trương Dương không hút thuốc, hắn từ chối điếu thuốc được đưa tới.
Tiển Đông Sơn châm thuốc, rít một hơi, nói: "Lão Tiếu, tài nguyên điện lực của Giang Thành eo hẹp thế nào thì anh không phải là không biết, thân là cục trưởng cục điện lực, tôi phải đảm bảo lượng điện cho cả Giang Thành, chú trọng tới những xí nghiệp nhà nước cỡ lớn!"
Tiếu Minh nói: "Anh có ý gì? Khu phát triển của tôi không phải là quan trọng ư, anh ba ngày thì hai lần kéo cầu dao ngắt điện. HIện tại khu phát triển đang ở vào giai đoạn phát triển cao độ, anh làm vậy thì ai còn muốn tới khu phát triển của chúng tôi mà đầu tư nữa?"
Tiển Đông Sơn nói: "Lúc trước đã nói rồi, khu phát triển khởi công nhiều xí nghiệp như vậy, cung ứng điện lực cũng gia tăng gấp bội, tỉnh lý không chỉ một lần đề nghị các anh xây dựng nhà máy điện, nhưng các anh căn bản chỉ coi kiến nghị của hệ thống điện lực chúng tôi như gió thoảng bên tai, hiện tại xuất hiện vấn đề thì anh lại tìm chúng tôi?"
Tiếu Minh cũng tức giận: "Nhà máy điện cỡ lớn của của Giang Thành có tới ba cái, anh mở to mắt ra mà nhìn xem, cả cái tỉnh Bình Hải này, ai có khả năng sản xuất điện lớn hơn chúng ta?"
Tiển Đông Sơn nói: "Anh phải có đại cục quan chứ, không nhất định nhà máy điện xây tại Giang Thành thì phải tăng cường cung ứng cho Giang Thành trước!"
Trương Dương ở bên cạnh cũng không nhịn được, hắn cười lạnh: "Vậy ý của cục trưởng Tiển là, chúng ta bán muối nên ăn canh nhạt ư?"
Tiển Đông Sơn nói: "Vấn đề điện lực là tỉnh lý thống nhất điều phối, tôi cũng không thể làm chủ được."
Tiếu Minh tức giận, nói: "Tỉnh lý thống nhất điều phối, nhưng người kéo cầu dao lại là các anh, anh nói vậy là vô trách nhiệm!"
Tiển Đông Sơn nói: "Lão Tiếu, trong lòng anh có gì bất mãn thì có thể phản ánh lên trên!"
Tiếu Minh nói: "Lão Tiển à lão Tiển, anh không phải là người Giang Thành ư? Anh không muốn chúng ta đẩy nhanh kiến thiết kinh tế Giang Thành à?"
"Kỳ thực khu phát triển nên xây một nhà máy điện, sau khi lên lưới điện thì vấn đề sẽ được giải quyết?"
Trương Dương nói: "Xây dựng một nhà máy điện không phải là việc ngày một ngày hai? Tài chính của thành phố Giang Thành đang rất eo hẹp, lấy đâu ra tiền mà xây nhà máy? Anh cho rằng tất cả các đơn vị đều giàu có như hệ thống điện lực của các anh à?"
Tiển Đông Sơn nhíu mày, nói: "Chủ nhiệm Trương có ý gì vậy?"
Trương Dương nói: "Không có ý gì cả, chỉ càm thấy các anh làm việc vô trách nhiệm mà thôi, Giang Thành có ba nhà máy điện, vậy mà bản thân Giang Thành lại phải thường hay mất điện, cục điện lực các anh chỉ là một đơn vị quản lý, quyền là ai cấp cho các anh? Cho rằng mình nắm quyền cấp điện thì có thể muốn làm gì thì làm à? Hệ thống điện lực đúng là một đơn vị đặc thù, nhưng các anh đừng quên các anh đang ở trên địa bàn của ai."
Tiển Đông Sơn cười nói: "Chủ nhiệm Trương nói chuyện rất cường thế, người trẻ tuổi hỏa khí thường vượng như vậy!"
Tiếu Minh chỉ sợ thiên hạ không loạn, chêm thêm một cậu: "Chủ nhiệm Trương hiện tại tính tình tốt hơn nhiều rồi đó, nếu là trước kia, anh ta sớm đã đánh người rồi!"
Tiển Đông Sơn đang muốn phản bác thì nghe thấy tiếng ho ở bên trong, vội vàng chạy vào, đỡ mẹ hắn ngồi dậy nhổ đờm.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư