If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 270: Hồng Nhan Bạc Mệnh
rương Dương gật đầu, nói: "Chú Tống yên tâm, bí thư Đỗ và thị trưởng Tả cũng có ý này!"
Tống Hoài Minh nói: "Ngày 28 tôi sẽ tới Giang Thành, sau nghi thức cắt băng khánh thành thì định tới khu phát triển của các cậu xem thử, ngay hôm đó sẽ quay lại Đông Giang, cho nên các cậu đừng ban bài chỗ ở cho tôi."
Trương Dương ngạc nhiên nói: "Gấp vậy ư? Không định ở Giang Thành thăm thú à?"
Tống Hoài Minh nói: "Sắp năm mới rồi, việc của tỉnh lý rất bận rộn, tôi cũng muốn tới Giang Thành thăm thú, nhưng công tác thật sự là quá bận, không bớt đâu ra được thời gian."
Liễu Ngọc Oánh bưng hai chén trà đến, đặt ở trước mặt họ.
"Cám ơn dì Liễu!" Miệng lưỡi Trương Dương rất ngọt ngào.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Đừng khách khí như vậy, Trương Dương, gần đây có liên lạc với Yên Nhiên không."
Trương Dương nói: "Cô ấy cùng lão thái thái tới phương nam du ngoạn rồi, cũng thường gọi điện thoại về, nói là tết âm lịch năm nay nhất định sẽ về Tĩnh An."
Tống Hoài Minh gật đầu: "Tôi cũng chuẩn bị về Tĩnh An đón năm mới."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, tôi định vào năm mới mời lão thái thái tới cùng ăn bữa cơm, cả nhà đoàn tụ với nhau, tới lúc đó cậu cũng tới nhé."
Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái, loại đoàn tụ gia đình này hắn tất nhiên phải tham gia, tỉnh trưởng phu nhân sở dĩ mời mình, không chỉ coi mình là người nhà mà hơn nữa còn muốn lợi dụng hắn để tu bổ quan hệ giữa hai cha con Tống Hoài Minh.
Di động của Trương Dương lúc này đổ chuông, là Lâm Thanh Hồng gọi điện thoại tới, giọng nói của Lâm Thanh Hồng rất tức giận, cô ta lớn tiếng chỉ trích Trương Dương: "Trương Dương, Giang Thành các anh làm cái gì vậy? Chúng tôi đầu tư ở Giang Thành, không phải là để cùng phát triển kinh tế Giang Thành ư, hiện tại ba ngày thì cắt điện của chúng tôi hai lần, tạo thành tổn thất rất lớn cho chúng tôi."
Trương Dương nghe xong đầu to ra, chuyện của cục điện lực vẫn chưa giải quyết được à? Hắn cười bồi, nói: "Dương tổng, đừng tức giận, chuyện này tôi sẽ phản ánh với thị lý."
"Phản ánh? Khu phát triển, thị lý tôi đều phản ảnh rồi, chỉ nói là sẽ giải quyết cho tôi, đợi bọn họ giải quyết được thì hoa cỏ thức ăn đều lạnh rồi!"
Trương Dương nói: "Lâm tổng, tôi đang ở Đông Giang, ngày mai tôi tới cục điện lực của tỉnh, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết nhanh chóng!"
Lâm Thanh Hồng lại cằn nhằn thêm một câu rồi mới gác điện thoại.
Tống Hoài Minh ở bên cạnh nghe ra được manh mối, chậm rãi nói: "Sao thế? Có chuyện gì mà muốn tìm cục điện lực của tỉnh vậy?"
Trương Dương vốn không định nói, nhưng tỉnh trưởng Tống đã hỏi, hắn dứt khoát tố cáo cục điện lực luôn. Hắn kể lại một lượt những hành vi đáng ghét của cục điện lực, Tống Hoài Minh nghe xong liền nhíu mày, y nói khẽ: "Hệ thống điện lực là đơn vị đặc thù, cung ứng điện lực của tỉnh Bình Hải chúng tavốn rất eo hẹp, gần đây theo sự cải cách mở cửa, lượng điện dùng cũng tăng hơn ngày xưa, tiết kiệm điện cũng là chuyện bất đắc dĩ."
"Vấn đề là bọn họ căn phải không phải là tiết kiệm điện mà là cố ý giở trò!"
Tống Hoài Minh cười cười, y gật đầu, nói: "Ngày mai tôi sẽ qua hỏi chuyện này!"
Có được câu này của Tống Hoài Minh, Trương Dương chẳng khác nào được ăn một viên định tâm hoàn.
...
Đi ra khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy, nhận được điện thoại của Lương Thành Long, gã nghe Lâm Thanh Hồng nói Trương Dương đang ở Đông Giang, liền lập tức gọi điện thoại tới, hẹn Trương Dương tới quán bar Âu Thượng uống rượu. Trương Dương tới quán bar Âu Thượng, phát hiện Lương Thành Long không đi một mình, bên cạnh còn có Bạch Yến và Trần Thiệu Bân. Không ngờ mấy ngày không gặp, Lương Thành Long và Bạch Yến lại tình cũ không rủ cũng tới.
Lương Thành Long gọi cho Trương Dương một cốc bia đen, Trần Thiệu Bân đấm một cú lên vai Trương Dương, nói: "Đúng là chẳng ra làm sao cả! Tới Đông Giang không ngờ lại không thông tri cho chúng tôi một tiếng."
Trương Dương nói: "Lần này tới thuần túy là vì công việc, mời tỉnh trưởng Tống tới Giang Thành cắt băng thông xe cho đường vòng tròn ba, cũng không có nhiều thời gian cho nên không quấy rầy các anh."
Lương Thành Long nói: "Nói gì thế, chúng ta là anh em sao phải nói những lời khách sáo như vậy!"
Trương Dương mỉm cười nhìn bí thư, nói: "Sao, các người lại dan díu với nhau rồi à?"
Bạch Yến cầm chén rượu lên làm tư thế muốn đập hắn, Trương Dương vội vàng né ra sau Trần Thiệu Bân.
Lương Thành Long cười ha ha, nói: "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, chúng tôi gọi thế này là hoạn nạn thấy chân tình!"
Trần Thiệu Bân uống một ngụm rượu, nói: "Đừng chọc cho tôi buồn nôn! Chuyện giữa hai người chẳng ai muốn quản cả, tôi dẫu sao chỉ là coi như không thấy."
Trương Dương cũng mang tâm lý giống như Trần Thiệu Bân, hắn ngồi xuống cạnh Lương Thành Long, nói: "Công ti của các anh gần đây nhận được không ít việc!"
Lương Thành Long nói: "Phong Dụ gần đây quả thật nhận không ít công trình ở khu phát triển Giang Thành. Nhưng lợi nhuận rất thấp, trên cơ bản cũng kiếm được không ít tiền! Nhưng so với Hối Thông của Kiều Mộng Viện thì những nhà máy của tôi trên cơ bản đều là giá thành phẩm, toàn bộ đều là nhờ mặt mũi của Lâm Thanh Hồng."
Trương Dương biết thằng nhóc này không thấy lợi thì không làm, nói kiếm ít một chút thì hắn còn tin, nói giá thành phẩm thì có quỷ mới tin.
Bạch Yến nhìn đồng hồng, cầm túi của cô ta lên rồi cáo từ Trương Dương, cô ta biết lúc nam nhân nói những đề tài này thì tốt nhất nên lựa chọn né tránh.
Trần Thiệu Bân nhìn bóng lưng của bí thư, nói: "Bạch Yến gần đây biết ngoan ngoãn rồi à."
Lương Thành Long nói: "Đấy là tôi dạy dỗ tốt."
Trương Dương cười nói: "Tâm lý hay là sinh lý?"
"Đương nhiên là hai bút cùng vẽ rồi!"
Trần Thiệu Bân quay mặt đi phun ra một ngụm rượu, hắn bị sắc đến nỗi ho liên tục, một lúc sau mới hít thở lại bình thường, nói: "Thôi đẹp đi! Anh mà hai bút cùng vẽ, tôi sao thấy bí thư vẫn có chút không được thỏa mãn."
Lương Thành Long có chút đắc ý nói: "Tôi gần đây thường rèn luyện, phương diện này rất lợi hại!"
Trương đại quan nhân cũng nhìn Lương Thành Long với ánh mắt khinh thường, trong lòng thầm nghĩ anh lợi hại bằng tôi không?
Lương Thành Long bị ánh mắt của hai người đả kích, gã vẫy tay với bartender, nói: "Tôi cũng bia đen!" Sau đó lại nói: "Không thể có tiếng nói chung với loại nhân sĩ năng lực thấp như các cậu, kỳ thực tôi thật sự không muốn nói, nói ra lại sợ đả kích các cậu!"
Trương Dương cố ý nói: "Người sắp làm cha không được như vậy đâu!"
Lương Thành Long cười khổ, nói: "Đó là cô ta lừa tôi thôi, cô ta căn bản không mang thai!"
Trần Thiệu Bân cảm thán, nói: "Loại động vật như nữ nhân đúng là hung mãnh!"
Lương Thành Long nói: "Đám người như chúng ta đều là dạng hám của lạ, biết rõ nữ nhân là độc được, nhưng lại vẫn khăng khăng muốn tử!"
Trương Dương nói: "Hám của lạ là bản thân anh, đừng có kéo chúng tôi vào."
Lương Thành Long nói: "Trần Thiệu Bân, cậu không đáng bị coi thường thì sao ngày nao cũng theo đít Lê San San làm gì?"
Trần Thiệu Bân trừng mắt lườm gã: "Anh không thể nói dễ nghe một chút à."
Lương Thành Long bảo: "Trương Dương, cậu không hám của lạ sao tự dưng lại chạy tới Bắc Kinh bận rộn vì chuyện của Cố Minh Kiện làm gì?"
Trương Dương và Trần Thiệu Bân nhìn nhau, hai người đồng thời nói: "Chẳng có gì thú vị!"
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng thấy vậy, nhưng nếu như cứ ngoan ngoãn mà sống thì chẳng phải càng vô vị hơn ư, nhân lúc chúng ta còn có tiền, còn trẻ, tội gì mà không ăn chơi. Đợi khi già rồi, cho dù muốn ăn chơi cũng chẳng được."
Trương Dương chỉ vào mũi Lương Thành Long, nói: "Chán chường, cho nên anh mới không thể nào sánh bằng đảng viên chúng tôi, giác ngộ quá kém!"
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng là Đảng viên!"
Trần Thiệu Bân cũng gật đầu: "Tôi cũng vậy!"
"Đảng viên cũng có nhiều loại, loại Đảng viên như các anh thuộc loại vết nhơ trên cờ Đảng!"
Trần Thiệu Bân đang muốn tranh luận thì điện thoại của gã đổ chuông, nhìn số thì là của Âu Dương Như Hạ, gã nhận điện thoại, nói: "Bạn học cũ, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại, có phải là nhớ tôi không?"
Âu Dương Như Hạ không nói gì, chỉ khóc.
Trần Thiệu Bân ngây ra, Lương Thành Long và Trương Dương đều mặt mày kinh dị nhìn gã, Âu Dương Như Hạ là tình nhân của phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình, Trần Thiệu Bân không thể nào là không sáng suốt tới mức ăn ở với y rồi chứ?
Một lúc sau Âu Dương Như Hạ mới khống chế được tâm tình: "Tôi đang ở núi Quan Âm... Trong buồng điện thoại công cộng, phiền cậu tới đón tôi..."
"Alo! Cô sao vậy?"
Âu Dương Như Hạ đã gác điện thoại rồi.
Trần Thiệu Bân nhìn Lương Thành Long và Trương Dương: "Cô ấy hình như xảy ra chuyện rồi!"
...
Quan hệ giữ Trương Dương và Âu Dương Như Hạ không tồi, nghe nói cô ta gặp phiền phức, lập tức tỏ ý muốn đi cùng, ba người cùng nhau leo lên xe jeep của Trương Dương, nửa tiếng sau thì tới núi Qun Âm ở ngoài thành phía bắc Đông Giang. Núi Quan Âm ở Đông Giang cũng không được tính là địa phương nổi danh gì, bởi vì trên núi có tòa Quan Âm viện nên lấy để đặt tên, bình thường có rất ít du khách tới đây. Tới buổi tối thì càng vắng vẻ.
Bọn họ đi tới bốt điện thoại công công mà Âu Dương Như Hạ đã nói, thấy tối mịt một mảng, trong bốt điện thoại lờ mờ truyền tới tiếng khóc, Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long nhìn nhau, hai người trong lòng đều sợ hãi, Âu Dương Như Hạ chạy tới đây làm gì?
Trương Dương bước tới đầu tiên, mượn vào ánh trăng nhìn vào bên trong bốt điện thoại, có một nữ nhân đang ngồi co ro ở bên trong, nghĩ chắc là Âu Dương Như Hạ rồi. Trương Dương nhẹ nhàng gõ vào bốt điện thoại, Âu Dương Như Hạ ngẩng đầu lên, mặt đầy là nước mắt, Trương Dương thị lực siêu mạnh, phát hiện quần áo trên người cô ta bị xé rách, trong lòng lập tức ý thức được chuyện chẳng lành, hắn cởi áo khoác ngoài của mình xuống, kéo cửa bốt điện thoại, dùng áo khoác che cho Âu Dương Như Hạ.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư