I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 262: Lên Cao Nhìn Xa
rương đại quan nhân buổi tối tới rất đúng giờ, hắn chỉ dẫn theo một người, nhân viên mới của phòng chiêu thương - Chương Duệ Dung, nguyên nhân hắn dẫn Chương Duệ Dung tới là bởi vì cô bé này nói tiếng Hàn Quốc rất giỏi, dùng cô ta làm phiên dịch.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu và phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đến dự, khiến cho bữa tiệc tối nay lộ ra vẻ long trọng mà chính thức, so với buổi trưa thì khẳng định là khác hẳn.
Loại cấp bậc như Trương Dương đương nhiên không được ngồi cùng bàn với họ, nên cùng với tám thành viên của đoàn khảo sát hắn ngồi một bàn, xem ra biểu hiện thần dũng của Trương Dương lúc buổi trưa đã hấp dẫn được sự chú ý của người Hàn Quốc, từ lúc tiệc tối vừa bắt đầu, mấy đại biểu Hàn Quốc đã nhắm chuẩn mục tiêu vào Trương Dương, lần lượt uống rượu với Trương Dương, phía hắn trừ Chương Duệ Dung ra, chỉ có hai thư ký của thị trưởng, còn có phó quản đốc Trương Truyền Nghĩa của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, hai thư ký này tửu lượng bình bình, Trương Truyền Nghĩa dứt khoát lấy cớ bị bệnh không uống, Trương Dương chẳng khác nào là một mình chiến đấu. Chương Duệ Dung tửu lượng tuy không tồi, nhưng Trương Dương không bảo cô ta gia nhập chiến đoàn, một mình mình đấu với sau cây gậy Cao Ly vẫn chịu được.
Sau mấy lượt rượu, người Hàn Quốc đã nhận thức được đầy đủ tửu lượng của Trương Dương, cảm thấy người Trung Quốc này tửu lượng căn bản sâu không thấy đáy, đừng nói là sáu người họ, cho dù gọi tất cả thành viên của đoàn đại biểu Hàn Quốc tới cũng không phải là đối thủ của người ta, Trương Dương sắc mặt ung dung, nhưng phía Hàn Quốc thì đã có người say rồi.
Nam tử Hàn Quốc ngồi ở bên cạnh Chương Duệ Dung nhìn cô ta rồi liên tục cười ngây ngô, Chương Duệ Dung bị hắn cười mà nổi cả da gà, bất giác dựa sát vào người Trương Dương hơn, tên Hàn Quốc đó líu la líu lo nói gì đó với Chương Duệ Dung, Trương Dương nghe không hiểu, liền hỏi cô ta: "Hắn nói gì vậy?"
Chương Duệ Dung mặt đỏ tới tận mang tai, không phiên dịch mà chỉ mắng khẽ một câu: "Thô tục!"
Trương Dương ý thức được tên gậy Cao Ly này không phải nói những lời dễ nghe, nhưng nghĩ tới trường hợp ngày hôm nay nên đành nhịn, Chương Duệ Dung không nói, mình nghe cũng không hiểu. Nhưng một lát sau, tên Hàn Quốc đó lại ghé tới trước mặt Chương Duệ Dung líu la líu lo gì đó, không ngờ còn nắm lấy tay Chương Duệ Dung.
Chương Duệ Dung giãy dụa, nhưng không giãy ra được. Trương Dương cho dù nghe không hiểu tên Hàn Quốc đó nói gì, nhưng từ động tác của hắn đã nhìn ra. Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Bỏ cái tay thối của anh ra!"
Mấy người Hàn Quốc đều sửng sốt, Chương Duệ Dung nhân cơ hội giật tay lại. Tên Hàn Quốc đó hậm hực nhìn Trương Dương, mắng một câu.
Trương Dương sớm đã nhịn đủ rồi, hắn đứng bật dậy: "Nể mặt mà không cần mặt đúng không? Người Trung Quốc hiếu khách, nhưng người Trung Quốc không dễ bị khi phụ đâu!"
Chương Duệ Dung thấy Trương Dương nổi giận, vội vàng nói: "Chủ nhiệm Trương, không có chuyện gì đâu!"
Lúc này Thôi Chí Hoán bước tới, kéo tên Hàn Quốc đó lại, cười nói với Trương Dương: "Xin lỗi, tại hắn uống nhiều rồi!" Gã nói xong liền đẩy tên đồng sự đó ra ngoài.
Mấy người Hàn Quốc khác nhìn thấy cảnh này, cũng không ngồi xuống nữa, ai ai cũng vội vàng đứng dậy bỏ đi.
Trương Dương kinh thường nói: "Đi muộn một tí nữa thì tao đánh chết thằng chó mày rồi."
Phó quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành Trương Truyền Nghĩa nói: "Chủ nhiệm Trương, tại người ta uống say thôi mà!"
"Uống say thì muốn làm gì thì làm à? Con mẹ nói, tới địa bàn của người Trung Quốc còn dở trò lưu manh, tôi sẽ khiến nó chết mà không biết vì sao mình chết!"
Hai thư ký thị trưởng cũng chỉ biết cười khổ, Chương Duệ Dung cười cười giải thích: "Chủ nhiệm Trương cũng say rồi, tôi đưa anh ấy về!"
Trương Dương cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, đứng dậy cùng Chương Duệ Dung rời khỏi bàn ăn, vừa ra ngoài cửa thì thấy tên Hàn Quốc nói năng lỗ mãng vừa rồi đang cúi gằm mặt nghe Thôi Chí Hoán mắng.
Thôi Chí Hoán nhìn thấy Trương Dương và Chương Duệ Dung đi ra, gã cười cười, kéo tên Hàn Quốc gây chuyện tới trước mặt họ, đầy thành khẩn nói: "Xin lỗi, vừa rồi Lý Đỉnh nguyên uống nhiều rồi, hắn hiện tại muốn nói xin lỗi với chủ nhiệm Trương và Chương tiểu thư!"
Tên nam tử tên là Lý Đỉnh nguyên cúi người thật sâu với Chương Duệ Dung, dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Xin lỗi!"
Chương Duệ Dung không thèm để ý đến hắn, tiếp tục tiến về phía trước.
Trương Dương không lập tức đi ngay mà lạnh lùng nhìn Lý Đỉnh Nguyên: "Tôi không hiểu anh nói gì? Có điều chúng tôi dùng lễ để đối đãi các anh. Các anh cũng nên có thái độ tôn trọng chúng tôi, ở Trung Quốc chúng tôi người không tôn trọng phụ nữ luôn bị người ta coi thường, nếu lần sau để tôi nhìn thấy anh còn như vậy nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!"
Thôi Chí Hoán cúi người thật sâu với Trương Dương: "Xin lỗi!"
Trương Dương thầm nghĩ người Hàn Quốc học cái gì cũng nhanh, ngay cả kiểu cúi người của Nhật Bản cũng nắm rõ, hắn lười chẳng buồn để ý tới hai người họ, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Chí Hoán!"
Trương Dương dừng bước, chỉ thấy Văn Linh mặc áo bành tô màu đen xuất hiện ở phía trước, một đoạn thời gian không gặp, cô ta so với trước kia thì đầy đặn hơn nhiều, mặt cũng có huyết sắc, da thịt thì vẫn trắng bệch, tay sách vai li da, xem ra là vừa tới Giang Thành.
Thôi Chí Hoán cười cười chạy tới đón: "Văn Linh! Không phải em nói rằng ngày mai mới tới sao?"
Trên khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng của Văn Linh không ngờ lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Anh tới Trung Quốc, em đương nhiên phải tới gặp anh rồi!"
Trương đại quan nhân nghe thấy vậy, trong lòng rất khó chịu, thầm cảm thấy tiếc cho Đỗ Thiên Dã, nữ nhân này biến đổi quá nhanh, Đỗ Thiên Dã đợi cô ta hơn chục năm tới cuối cùng lại có kết cục như vậy. Nếu không phải là nể mặt vợ chồng phó thủ tướng Văn, Trương Dương e rằng ngay cả gian phu dâm phụ cũng mắng ra.
Văn Linh đương nhiên nhìn thấy Trương Dương, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh như nước, hờ hững nói: "Trương Dương, cậu cũng ở đây à!"
Trương Dương cười cười gọi chị Linh, đi tới bên cạnh Văn Linh.
Thôi Chí Hoán có chút kinh ngạc nói: "Hai người quen nhau à?"
Văn Linh dịu dàng cười nói: "Hắn là em nuôi của em!"
Thôi Chí Hoán vui mừng nói: "Thì ra là như vậy!" Hắn rất thân thiết vỗ vai Trương Dương, nói: "Tôi và Trương Dương cũng rất hợp duyên!"
Trương Dương cười có chút miễn cưỡng, trong lòng thì mắng con mẹ mày, tao và Đỗ Thiên Dã là anh em. Mày con mẹ nó đào góc tường của gã, lão tử sớm muốn gì cũng tính sổ với mày.
Trương Dương từ biểu hiện hiện tại của Thôi Chí Hoán và Văn Linh nhìn được giữa hai người chắc chỉ mới ở tình trạng có hào cảm với nhau. Cũng chính là nói, Đỗ Thiên Dã vẫn còn cơ hội. Nghĩ tới đây, Trương Dương chủ động đi tới giúp Văn Linh mang hành lý, thân thiết nói: "Chị Linh, chị vẫn chưa thu xếp chỗ ở đúng không!" Lần này hắn dứt khoát ở ngay trước mặt nhắc Văn Linh.
Văn Linh gật đầu.
Trương Dương nói: "Em an bài cho chị! Chỉ cần tới Giang Thành, tất cả cứ nghe em!"
Văn Linh cười cười, không cự tuyệt, cô ta nói nhỏ: "Đúng là hơi mệt rồi, tối nay ở đây luôn đi!"
Trương Dương rất quen thuộc với nhà khách chính phủ, liền an bài một phòng cho Văn Linh, còn chưa an bài xong thì mẹ nuôi La Tuệ Ninh đã gọi điện thoại tới, bà ta nói với Trương Dương rằng Văn Linh tới Giang Thành tham bái xá lợi Phật Tổ, bảo Trương Dương lưu ý một chút. Trương Dương nói với La Tuệ Ninh rằng Văn Linh đã tới để bà ta yên tâm. La Tuệ Ninh nghe thấy Văn Linhđã tới Giang Thành thì cũng hơi yên tâm, có điều từ trong giọng nói của bà nghe ra bà ta tựa hồ như đầy vẻ lo lắng, Trương Dương đoán chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới tình trạng tình cảm của Văn Linh, nhưng hắn không tiện hỏi nhiều.
Trương Dương bài chỗ ở cho Văn Linh xong, sau khi về tới xe của mình thì lập tức gọi điện cho Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã cũng chưa ngủ, đang thu dọn ở nhà mới, nghe thấy Văn Linh đột nhiên tới Giang Thành, gã giật nảy mình: "Cái gì? Văn Linh tới rồi à? Cậu sao không thông tri trước cho tôi một tiếng?"
Trương Dương không tiện nói lại tình hình thực tế cho Đỗ Thiên Dã hắn, loại chuyện này tốt nhất là để gã từ từ cảm ngộ đi.
Đỗ Thiên Dã đang định tới nhà khách thì Văn Linh gọi tới. Văn Linh cũng không phải là người bình thường, tối nay sau khi thấy Trương Dương, cô ta lập tức ý thức được Trương Dương khẳng định sẽ nói với Đỗ Thiên Dã ngay, đằng nào Đỗ Thiên Dã cũng tới, không bằng mình chủ động gọi điện thoại cho gã.
Giọng nói của Đỗ Thiên Dã có chút kích động: "Văn Linh, em tới rồi à? Vì sao không báo cho anh trước để anh tới sân bay đón em!"
Giọng nói của Văn Linh vẫn lạnh đạm như trước kia: "Em tới Giang Thành là để tham bái xá lợi Phật tổ, thuận tiện gặp một người bạn, nghĩ rằng trước tiên vẫn nên gọi điện báo cho anh!"
"Anh tới tìm em đây!"
"Không cần đâu, em rất mệt, cần nghỉ ngơi một chút, để sau hẵng nói đi." Nói xong Văn Linh gác điện thoại luôn.
Đỗ Thiên Dã cũng đã sớm quen với sự lãnh đạm của Văn Linh rồi, hắn cầm điện thoại, một mình ngồi ngây ra trên sa lông rất lâu, vừa rồi tắt điền thoại, từ lúc Văn Linh khỏi bệnh, giữa họ vẫn chưa tìm lại được cảm giác khi xưa, Văn Linh đối với hắn càng lúc càng xa cách, sau khi Đỗ Thiên Dã cầu hôn bị cự tuyệt, cũng cưỡng bách mình cố quên Văn Linh đi, sau đó gã tới Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, nội tâm của Đỗ Thiên Dã cũng từ từ bình phục lại, trên vấn đề của Văn Linh hắn cũng không còn xung động như lúc ban đầu nữa.
Từ thái độ vừa rồi của Văn Linh trong điện thoại khi nói chuyện với gã, Đỗ Thiên Dã rất nhanh đưa ra kết luận, lần này Văn Linh tới Giang Thành không phải là vì mình.
..
Trương Dương tối hôm đó quay về biệt thự gỗ ở Nam hồ, phát hiện Cố Giai Đồng đã về rồi. Cô ta đang ngồi trong phòng khách xem tivi uống cà phê, nghe thấy tiếng Trương Dương vào nhà, Cố Giai Đồng đứng dậy đón, rất ân cần giúp Trương Dương cởi áo gió treo lên mắc, ôn nhu nói: "Sao về muộn thế?"
Trương Dương hôn một cái lên mặt cô ta, Cố Giai Đồng đẩy hắn ra, nói: "Người anh đầy mùi rượu!" Cô ta kéo Trương Dương tới ngồi xuống sa lông, rót cho hắn một tách cà phê vẫn nóng.
Trương Dương uống một ngụm, ôm Cố Giai Đồng vào lòng, nói nhỏ: "Chị Nhân Như đâu?"
Mặt Cố Giai Đồng lập tức đỏ lên, cô ta cho rằng thằng ôn này lại có chủ ý xấu, cắn môi nói: "Cô ấy tới Nam Tích mở hội quảng bá tân dược rồi, sao? Không nói gì với anh à?
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư