Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hông! Bà không có thực! – Tôi gào thật to. – Bà không có thực! Bà không thể là thật!
Bà Marsha sờ trán tôi, hơi thở khác thường của bà phả lên mặt tôi.
— Vẫn còn ấm, bà biết mà. Chúng ta sẽ làm cái gì đối phó với điều này.
— Không! – Tôi hẩy mạnh ta bà khỏi trán tôi. – Bà không có thực. Bố bảo thế rồi. Bà chỉ là một giấc mơ không tốt. Bà không hề tồn tại.
— Thư giãn đi, Corey. – Bà Marsha thủ thỉ. – Cháu đã có một cơn ác mộng đấy. Nhưng cháu đã khá hơn rồi. Cháu vẫn đang ở đây, an toàn, trong ngôi nhà của bà. Và bà nghĩ cháu cần uống thêm vài thứ thuốc. Bà sẽ đem lại cho cháu ngay đây.
Tôi vớ chiếc gối bịt chặt lấy đầu.
— Không! Kkkkkkkkhông! – Tôi thét lên, mặt úp vào tấm nệm giường.
Tôi đạp chân kịch liệt xuống giường.
— Đi đi! – Vẫn nấp dưới gối, tôi hét to. – Cháu không muốn nhìn thấy bà nữa.
Dưới gối nóng và tối quá. Tôi hé gối ra để thở. Nước dãi của tôi chảy xuống nệm giường làm nó ướt đẫm. Mắt tôi hoa lên toàn sao vàng sao tím.
Tôi gạt gối ra rồi giúi nó xuống lưng. Tôi hớp lấy không khí, cố hít một hơi thật sâu vào phổi. Tôi mở bừng mắt. Phút chốc, tôi không hiểu mình đang ở đâu nữa.
Tôi lướt nhìn căn phòng. Phía tường trên đầu tôi thấy một cái đèn sáng rực. Một bộ cốc tách trắng có tay nắm nhỏ bằng đồng. Một cái bàn chân gỗ kèm theo những chiếc ghế gỗ. Ở phía sau, tôi nghe tiếng giai điệu cuối của bản nhạc Phía trên cầu vồng phát ra từ vô tuyến.
Có vẻ không giống nhà bà Marsha lắm. Nhưng tôi cũng không chắc.
Tôi khẽ nhướn đầu lên, hít một hơi.
Hơi thở hôi hám không còn nữa. Có nghĩa là bà Marsha đã biến mất!
Nhưng chờ chút. Căn phòng của tôi cũng đã biến mất.
Thậm chí cả cái giường tôi nằm ban nãy đã biến rồi.
Mặt tôi đang tựa trên một cái gì man mát và cứng. Nền nhà trải vải bố. Tôi đang nằm trên sàn trải vải bố đen trắng trong phòng bếp nhà mình. Tôi đã trải qua một giấc mơ. Tôi thấy mình là em trai của Meg và tôi đã bị ốm… Thật đáng sợ, chẳng thích tý nào khi mình không phải là chú chó Corey nữa.
Một khuôn mặt to hiện ra trước mặt tôi.
— Thế nào rồi? – Khuôn mặt đó nói.
Meg!
Cô ấy ngoẹo đầu cười với tôi. Rồi cô chìa một tay xoa lên bụng tôi.
Tôi lật người lại, Meg búng búng tay sau tai tôi. Tôi rất thích làm thế.
— Mẹ ơi, nó tỉnh rồi! – Meg ngoái đầu lại gọi.
Có tiếng chân nhẹ nhàng bước trên sàn bếp và một khuôn mặt khác ló ra phía sau Meg. Đó là mẹ. Mẹ vươn tay, xoa xoa đầu tôi.
— Ồ! – Meg lên tiếng. – Hẳn nó vừa mơ một giấc mơ rất tệ. Mẹ có thấy không? Bốn chân nó khua khoắng như điên. Mà nó còn sủa với lại rên rỉ trong lúc ngủ nữa chứ.
Tôi vẫn còn hơi choáng váng. Tôi vẫn nằm dài trên sàn trong khi mẹ cứ đưa tay vuốt mãi lưng tôi.
— Corey tội nghiệp. Con cún con tội nghiệp. Từ khi chúng ta chuyển nhà tới phố Fear, nó toàn nằm mơ ác mộng. Đôi khi còn tới bốn năm lần một ngày.
— Con cứ tự hỏi một con cún thì mơ về điều gì? – Meg hỏi.
Mẹ nhún vai.
— Có lẽ bởi nó đã đuổi theo những con thỏ.
Meg quay đầu lại nhìn tôi.
— Con không nghĩ những chú thỏ lại khiến nó buồn phiền đến vậy. Nó còn khóc nữa cơ.
Tôi lảo đảo ngóc cổ lên. Đây đúng là nhà mình rồi. Bếp của tôi. Sàn nhà của tôi. Những người thân của tôi. Tôi còn nhìn thấy cả đĩa thức ăn của tôi đặt trên tấm lót nhựa ở cửa sau. Tất cả mọi cái khác dường như chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng.
— Mày không phải sợ một con thỏ già bé nhỏ ấy. – Ôm chặt lấy cổ tôi, Meg thì thầm: – Mày là một chú chó to cơ mà.
Tôi thực sự vui mừng khi gặp Meg. Như để chứng minh, tôi thè lưỡi liếm vào mặt cô.
— Ôi, hích, Corey. – Meg cười khúc khích, lấy tay áo chùi mặt. – Những nụ hôn của chó.
Tôi biết Meg thích như vậy. Và tôi vẫy đuôi tỏ ý tôi cũng biết điều đó.
Trời, thật là tốt khi được trở về với thế giới thực. Mọi thứ trở lại bình thường. Tôi nhổm dậy, duỗi dài người. Còn cả một ngày mới đang ở trước mắt.
Trước tiên tôi phải uống một cốc nước rồi ăn một chút thức ăn. Sau đó tôi sẽ truy tìm con mèo bẩn thỉu có cặp mắt xám đen. Giờ này chắc nó đang nằm dài trong ngôi nhà hoang phía bên kia dãy phố Fear.
— Có lẽ… Hôm nay mình sẽ tóm được nó!
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm