Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
orey?
Tôi nghe có tiếng nói rất gần mình nên mở hé một mắt nhìn. Một phụ nữ tóc hoe vàng, đeo kính đang đứng trước mặt tôi. Một tay bà đang cầm cái cốc đầy nước.
— Không! – Tôi hoảng hốt. Cổ họng tôi khô khốc. Môi tôi méo xệch đi. Không thể là nước nữa!
Người phụ nữ vuốt nhẹ mái tóc tôi từ trán ra sau gáy.
— Bình tĩnh nào Corey. Mẹ đây mà.
Tôi chớp mắt mấy cái. Căn phòng dường như nhỏ bé đi.
— Mẹ ư? Có đúng là mẹ không?
Mẹ tôi cười gật đầu.
— Còn đây là phòng con?
— Tất nhiên, con yêu ạ. Con đang ở trong căn phòng yên ấm của mình đây thôi.
Lần đầu tiên trong vòng mấy ngày qua tôi mỉm cười. Trong lòng tôi lúc này thật nhẹ nhõm.
— Jack! – Mẹ ngoái lại gọi. – Corey tỉnh rồi này!
— Thật là tuyệt! – Một giọng nói trầm trầm đáp lại.
Tôi nghe thấy những bước chân nặng trịch. Rồi một khuôn mặt khác hiện ra sau vai mẹ. Khuôn mặt đó đang tươi cười.
— Con thấy thế nào rồi, nhà thể thao? – Bố nắm lấy tay tôi âu yếm hỏi.
— Không còn nóng nữa ạ. – Tôi nói và cố gượng ngồi dậy.
Bố đặt một tay lên vai tôi, khẽ đẩy tôi xuống giường.
— Nằm xuống và nghỉ ngơi đi con trai. Con đã trải qua hai ngày khổ sở.
— Con đã bảo mà, – tôi khò khè thốt lên. – Bà Marsha là một người ác độc.
Bố mẹ đưa mắt nhìn nhau.
— Bà Marsha à? – Mẹ hỏi. – Bà Marsha là ai?
Bố nhún vai:
— Anh cũng không biết.
— Bố mẹ biết bà mà! – Tôi kêu lên, cố ngồi dậy lần nữa. – Thôi nào, bố, bố đừng đùa nữa!
Bố nhìn mẹ:
— Anh chẳng hiểu gì về điều con nó nói cả.
Mẹ quỳ gối xuống cạnh giường tôi:
— Corey, con biết bà nội con tên là Betsy cơ mà.
— Betsy? – Tôi nhắc lại.
— Dĩ nhiên. Bà Betsy. Bà sống ngay căn phòng bên phải con. – Bố vỗ nhẹ vai tôi. – Con trai, có vẻ con vừa trải qua một giấc mộng khác thường.
— Mộng ạ? – Tôi nhíu mày. – Nhưng… nhưng nó có vẻ rất thật bố ạ.
— Nằm mê khi sốt thường rất thật. – Mẹ giải thích. – Và nó còn gây lo sợ nữa. Ơn Chúa cơn sốt đã qua.
Tôi đưa tay sờ lên trán.
— Con đã bị sốt ạ?
— Ba chín độ rưỡi. – Mẹ đáp. – Con đã mê sảng.
Bố ngồi xuống thành giường tôi:
— Con đã mê man suốt ngày rồi.
— Aaaaaa! – Tôi ngả phịch đầu xuống gối. – Tất cả mọi thứ đều là thực. Nhất là người phụ nữ ấy. Tôi rùng mình run rẩy. – Bà Marsha.
Mẹ đưa tôi một cốc nước trong đó vẫn còn một cọng rơm.
— Uống đi con. Con phải lấy lại nước.
— Bà Marsha cũng nói thế. – Tôi lại run lên. Cố gắng ngồi dậy rồi nằm xuống, rồi lại ngồi dậy. Sức lực tôi gần như cạn kiệt. Căn phòng bỗng bồng bềnh rồi quay tròn, còn khuôn mặt mẹ thì mờ dần mờ dần.
— Bà ấy đã bắt con uống một ga lông thứ nước đó.
Mẹ đặt cốc nước xuống bàn cạnh giường tôi.
— Thôi được, đừng lo con trai, mẹ sẽ không ép con làm bất cứ điều gì.
Bố nắm tay tôi.
— Con cần nghỉ ngơi đi. Nghỉ ngơi là cái tốt nhất cho con lúc này.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Những tia nắng chói chang chiếu vào mặt tôi. Tôi mỉm cười hạnh phúc. Ở nhà. Tôi tự nhủ. Mình đã ở nhà.
Tôi quay lại phía bố và nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
Bố đã đi khỏi. Và thay vào chỗ bố là khuôn mặt mà tôi mong sẽ không bao giờ phải thấy lại. Cả trong cuộc đời thực cũng như trong mơ.
Bà Marsha! Tay cầm một bình nước lớn.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm