Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
àm gì đi chứ! – Meg yêu cầu, thúc cùi trỏ vào lưng tôi. – Làm bà biến khỏi đây đi.
Tôi đã đổ hết nước trong bình vào người bà. Chỉ còn mỗi cốc nước lúc nãy bà cứ ép chị Meg uống vẫn còn trên khay. Tôi chộp lấy cốc nước, vung thẳng lên đầu bà.
Thình lình mắt bà mở to. Dòng nước chảy từ đỉnh đầu xuống trán rồi xuống cằm bà. Bà há to miệng nhưng không phát ra được tiếng nào.
Tôi kinh ngạc quan sát vì nước chảy đến chỗ nào chỗ đó phồng rộp lên.
— Corey, chuyện gì xảy ra vậy? – Meg kêu lên, tay gại gại tay tôi.
Vết rộp trên mặt bà càng lúc càng to.
— Tôi đang tan ra. – Bà rên rỉ, người bà sụp xuống. – Đang tan ra rồi.
Ái chà. Thật y như là trong phim
Chỉ bây giờ mới là thật.
Chị Meg và tôi đứng đờ người, kinh hoàng nhìn như thôi miên.
Ưmmm… Bà đứng gập bụng uống, hất mặt lên nhìn tôi.
Vẻ thù hận lóe lên trong mắt bà.
— Sao cháu làm thế? – Bà thét lên đau đớn.
Một hơi thở hôi hám phả vào mặt tôi, tôi nhăn mặt lại.
— Mặt bà kìa! – Meg thốt lên. – Corey, nhìn mặt bà kìa!
Những vết rộp trên mặt bà đã sưng to lên dính vào nhau. Những vết rộp đó như hòa vào làm thành một vết rộp lớn.
Chúng tôi thấy vùng trán bà sưng lên như một quả bong bóng khổng lồ. Sau đó quả bóng lại xẹp rũ trước trán bà như sáp nến đang chảy xuống.
— Ôi, ghê quá! – Chị Meg kêu lên.
— Dừng lại đi! – Bà lại thét lên. Nhưng mũi bà đang dài ra, dài mãi, dài quá cả cằm bà.
— Dừng lạiii! – Bà kêu to, mồm méo xệch.
— Ôi trời! – Tôi ngả người ra phía sau, dựa vào chị Meg.
— D… ưng… dừng! – Giọng bà nghe như một cuốn băng ghi âm sắp rão.
— Aaaaaaaaa! – Chị Meg và tôi đồng thanh hét.
Bà quẫy đạp đu người sang trái rồi sang phải. Tôi kinh hoàng chứng kiến cả đầu và thân bà sụt xuống thành một khối vuông lùng nhùng trong bộ trang phục y tá.
— Dừng lại, dừng đi! – Bà gào. – Tôi đang tan ra. Có thể thế chăng? Có thể chăng?
Chị Meg bịt chặt tai lại để khỏi nghe thấy những lời rên rỉ của bà. Nhưng chị không bịt mắt. Cảnh này quá kỳ dị không thể bỏ lỡ.
Lúc này đầu bà gần như đã hòa làm một với thân người và chúng tôi cũng không còn nghe thấy một lời nói nào nữa, tất cả chỉ là tiếng rên khe khẽ.
Cái hình hài đã từng là bà khi nãy giờ tan ra thành một vũng bùn sệt màu xanh nâu đang chảy tràn khắp mặt sàn.
— Coi chừng! – Tôi hét lên, kéo Meg tránh vệt chất lỏng. – Đừng để nó chạm vào người chị.
Chúng tôi cứ lùi dần lùi dần đến lúc chạm vào tường, còn dòng chất lỏng thì cứ lướt theo chân chúng tôi. Sau cùng, nó cũng đã ngừng lan.
Chị Meg và tôi nhìn nhau.
Chúng tôi an toàn rồi.
Nhưng chẳng được bao lâu.
Xxxxxxxxxxxxì!
Một đám mây nặng hơi nước đang kéo tới tràn ngập căn phòng. Mùi bốc lên thật kinh khủng, tệ hơn cả mùi trứng thối, thậm chí thối hơn cả mùi chuột chết trong đường hầm mà khi nãy chúng tôi phải bò qua.
— Trời! – Tôi lấy tay bịt chặt miệng lại.
Chị Meg thì chúi mũi vào lưng tôi, kêu:
— Chị sắp nôn ọe rồi! Sắp rồi!
Tôi bưng kín mũi.
— Hãy tự nhủ bà đã đi rồi. Mụ phù thủy đi rồi. – Tôi ra lệnh bằng một giọng nghẹt mũi.
Chị Meg nghển cổ nhìn qua vai tôi, nước mắt vòng quanh.
— Em đã làm được rồi! Làm được rồi!
— Hoan hô! – Tôi đấm tay vào không khí.
Bỗng tôi nghe thấy một tiếng động lạ. Nó giống như tiếng sô đa sủi khí.
Tiếng xèo xèo ngày càng to hơn. To hơn. Lúc này nghe giống như tiếng một dung dịch nóng chảy kêu lục bục.
— Nóng quá! – Chợt Meg kêu lên. Sao ở đây nóng thế!
Chị Meg nói đúng. Tôi cảm thấy một hơi nóng đang phả vào gáy mình, giống như cái lò đang nung.
Tôi ngoái lại nhìn xem cái gì đang diễn ra.
Tường tứ phía đỏ rực lên. Trông chúng như những cục than chuyển từ màu vàng cam sang xanh thẫm rồi lại trắng khi chúng mỗi lúc một nóng hơn.
— Đừng đụng vào bất cứ cái gì! – Tôi ra lệnh. Tôi kéo chị Meg tránh xa khỏi bức tường.
Chị Meg bưng kín mặt, đứng sát cạnh tôi.
— Corey, làm nó dừng lại đi!
— Em không thể? – Tôi kêu lên, bất lực nhìn bức tường đang tan ra.
Tấm giấy dán tường tróc xuống từng mảng lớn bỗng chốc chìm trong dòng nóng chảy sền sệt đang lan ra sàn nhà. Khi dòng chảy này chạm tới dòng chất lỏng mà bà tan ra ban nãy nó lập tức biến thành dòng suối nham thạch nóng bỏng.
Lập tức tạo thành một dòng suối chất sun phua khác phun lên trời.
— Cánh cửa! – Tôi la lớn. Mắt tôi như sắp chảy ra vì hơi nóng và các hóa chất tràn ngập không khí. – Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.
Tôi vừa chạy, vừa lôi chị Meg về phía cửa. Khi chúng tôi chạy ngang qua chiếc giường ngủ, thành giường bỗng nứt đôi rồi tan luôn vào dòng nham thạch dưới sàn nhà. Tấm nệm trải giường uốn cong lên như quả bóng nhựa khi gặp lửa. Nó rã ra, chảy tràn khung giường rồi cũng tan biến luôn vào dòng nham thạch sôi sùng sục.
Sàn gỗ dưới chân chúng tôi cuồn cuộn lên như sóng.
— Ối, nhìn kìa! – Tôi hét. Chị Meg và tôi chạy giạt sang bên phải, né người không để chạm phải tường hay dòng nước đặc sệt dưới chân. Bỗng sàn nhà hất chúng tôi giạt sang bên trái.
— Cái gì xảy ra thế? – Chị Meg thét lên.
— Sàn nhà. – Tôi rên rỉ. – Sàn nhà đang biến dạng vì quá nóng.
— Corey, không! – Meg ôm chặt lấy eo tôi. Tôi đến nghẹt thở mất.
— Cánh cửa. Chúng ta phải tới được cánh cửa. – Tôi thều thào nói, luống cuống bước theo những chỗ sàn còn cứng.
Nhưng khi chúng tôi vừa tới được cánh cửa thì cũng là lúc nó chảy thành dòng nước phát ra những tiếng xèo xèo nóng bỏng.
Tường nhà, giường ngủ, bàn phấn… mọi thứ xung quanh tôi lúc này đều đã ngập chìm vào dòng nham thạch đang sôi lên sùng sục.
— Căn phòng! – Tôi thét. – Cả căn phòng đang tan ra.
Chúng tôi bị vây hãm trong dòng suối nóng bỏng rát, kêu lục bục.
— Corey, chúng mình phải làm gì đây? – Meg kinh hoàng kêu lên khi thấy sàn nhà cuối cùng cũng đã tan vào dòng suối đỏ lừ. – Chúng ta đi đâu bây giờ?
Người tôi tê liệt. Tôi đứng im không thể nhúc nhích. Tôi chỉ còn nói được mấy tiếng:
— Chúng ta đã bị kẹt. Chúng ta sẽ bị tiêu hủy cùng ngôi nhà.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm