Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ửa phòng ngủ bật ra và bà chậm rãi bước vào. Bà mặc bộ trang phục của một y tá thực thụ: váy trắng, mũ chụp đầu trắng, giày trắng và giờ có thêm một chiếc áo choàng xanh nước biển. Màu son đỏ tươi quẹt nhoe nhoét trên cái mồm rộng của bà. Mái tóc màu xám của bà thì lòa xòa dưới chiếc mũ.
Trông bà không bình thường tí nào.
— Đã đến lúc các cháu uống nước! – Bà nói nhỏ nhẹ, dành cho chúng tôi nụ cười rạng rỡ. Trông bà dường như chẳng ngạc nhiên gì khi thấy chị Meg.
— Uống nước ạ? – Meg trợn mắt hỏi lại.
— Bà đã mua hai ga lông. – Bà giơ ra một chiếc khay đựng những cái bình và cốc thủy tinh. Ôi không! Đừng lặp lại nữa!
— Một cho Corey, một cho Meg.
Tôi há miệng nhìn bà. Làm sao mà bà biết chị Meg cũng ở đây?
Bà lấy chân đá cánh cửa sau lưng đóng lại rồi cẩn thận đặt chiếc khay lên bàn cạnh giường.
— Đã đến giờ những đứa trẻ ốm phải uống thuốc! – Bà cười khùng khục trong miệng, nhìn về phía chị Meg.
— Nhưng cháu không ốm! – Meg phản đối.
— Nào, cô bé, thử nhìn lại mình xem. – Bà đặt một tay lên trán Meg. – Người cháu rất nóng.
— Đó là vì cháu vừa chạy. – Meg đáp.
— Sắp sốt, càng đúng. Nhưng đừng lo, cháu yêu. – Bà cầm một cái bình lên và đưa ra trước mặt Meg. – Bà sẽ chăm sóc cháu. Bà chăm sóc tất cả mọi người.
— Đừng uống. – Tôi cảnh báo chị Meg. – Nó sẽ làm chị mê sảng đấy.
— Một ga lông thứ nước này sẽ giúp các cháu khám phá ra nhiều điều. – Bà nói rồi rót đầy hai cốc.
— Cháu không uống bất cứ ga lông nước gì hết! – Tôi hét lên với bà.
— Nào, Corey, với cháu thì khó hơn rồi đấy. – Bà càu nhàu. Bà từ từ bước đến bên tôi. – Cháu biết cái này không giúp cháu khá hơn. Và cháu muốn khá hơn, đúng không?
Bà giúi cốc nước cho tôi nhưng tôi đã cúi xuống né tay bà.
— Chạy đi chị Meg! – Tôi kêu lên từ phía sau lưng bà.
— Chạy đâu? – Meg kêu lên. Nhưng chưa kịp chạy bà đã tóm chặt lấy cổ tay chị. – Ôi! Bà tóm được chị rồi!
— Cháu cũng tệ như Corey. – Bà phàn nàn, kề sát cốc nước vào mồm Meg.
— Cắn chặt răng lại! – Tôi hét lên bảo chị Meg. – Đừng để bà cạy được mồm chị.
Chị Meg quay tới quay lui đầu. Chị nghiến chặt quai hàm và bà làm cách nào cũng không khiến chị mở miệng được.
Bà dằn mạnh cốc lên bàn:
— Bà đã nói giờ không phải lúc đùa. – Bà tức tối hằm hè. – Chừng nào cháu không há mồm ra bà sẽ làm cho cháu phải há. – Bà đi lại phía chị Meg, hai tay vươn ra.
— Cứu! Corey! – Meg thét lên khi chị bị dồn vào góc phòng. – Đẩy bà ra chỗ khác đi Corey!
Bà kẹp chặt hai tay chị Meg và thô bạo ấn chị vào tường.
Lại thế rồi!
Tôi vớ ngay bình nước trên bàn, giơ lên đầu.
— Hoặc là bà bỏ chị Meg ra hoặc là cháu sẽ đập cái này vào bà! – Tôi gào lên.
Bà quay lại nhìn tôi. Khi thấy bình đầy nước, bà hơi sững lại. Rõ ràng có một sự sợ hãi hiện ra trên mặt bà.
Tôi nhìn bình nước rồi lại nhìn bà.
Trông bà lúc này rất giống nhân vật Mụ phù thủy Độc ác trong phim Vị thần xứ Oz Điều này lại khiến tôi liên tưởng tới một điều khác. Tôi chợt nhớ ra phần kết bộ phim khi mụ phù thủy dồn cô bé Dorothy cùng các bạn vào chân tường. Họ đã bị mắc bẫy và mụ phù thủy đã nhóm lửa vào anh bù nhìn bằng chiếc chổi phát lửa của mụ.
— Nước! – Tôi thì thào. – Nước đã làm mụ phù thủy tan ra.
— Không. – Mặt bà tái nhợt vì sợ. – Đừng dùng nước.
Bà đứng sững, nhìn chằm chằm vào cái bình nước trên tay tôi.
Tôi nắm cái bình chặt hơn. Có thể, chỉ là có thể thôi, loại nước này sẽ hòa tan bà ra.
Bà không rời mắt khỏi cái bình.
— Hãy ngoan nào, Corey, – bà cười dịu dàng. – Và đặt cái bình đó xuống.
— Không! – Tôi chăm chú nhìn bà.
Bà vẫn nắm chặt tay chị Meg. Bà nhích từng bước về phía tôi, lôi cả Meg theo.
— Thôi nào, Corey, để nó xuống đi.
— Không đời nào! – Tôi gào to.
Bà nhoài người ra phía trước. Tôi lùi lại một bước, hắt nước về phía bà.
— Ôi không! – Bà rít lên. Bà thả chị Meg ra, và ôm đầu như bảo vệ. Nước tôi hắt thấm đẫm đầu với tay bà. Tôi cầm cái bình thứ hai lên rồi lại hắt tiếp vào người bà.
— Oái!
Bà gào lên cứ như thể bị tạt a xít.
Nước chảy đẫm mặt bà rồi ướt hết người bà. Nước chảy đến đâu bà Marsha uốn người vặn vẹo như thể rất đau đớn đến đó.
Chị Meg chạy vòng qua người bà rồi co rúm người đứng sau lưng tôi. Chúng tôi chăm chăm nhìn bà, chờ đợi bà tan ra.
Chúng tôi đợi. Và đợi.
Bà thì vẫn tiếp tục vặn vẹo và kêu rên.
Nhưng rồi cũng không có gì xảy ra.
Chị Meg quay sang nhìn tôi. Tôi nhìn lại chị.
Tại sao bà lại không tan ra nhỉ?
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm