Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ình đang bị rối trí! – Tôi nói to một mình trong căn phòng trống rỗng. – Mình đang mê sảng. Mới đầu mình tưởng tượng bị mọc lông. Giờ thì lại nghe thấy một tiếng nói.
— Corey, hãy cứu tôi ra khỏi đây!
Đó đúng là tiếng nói. Và rõ ràng tôi đã nghe thấy. Không nhầm được.
Một dòng nước nhỏ đang chảy dọc theo tấm giấy dán tường. Tôi lấy tay giật mạnh, tấm giấy từ từ tróc ra.
— Đúng rồi, – giọng nói thúc giục. – Cứ kéo mạnh ra.
Tôi kéo mạnh dứt luôn cả tấm giấy khỏi tường rồi vứt sang một bên. Tôi hơi lo lắng nhìn ra cửa. Hẳn bà không thích tôi làm lộn xộn giấy dán tường của bà. Tôi lại tiếp tục giật tung xuống một tấm giấy nữa.
— Cứ làm thế đi Corey. – Giọng nói khích lệ.
Giờ tôi đã bóc đến lớp vữa tường. Trông nó hơi cũ và bị tróc như phấn. Tôi dùng móng tay gại gại. Lớp vữa trắng rơi đầy tay tôi.
— Hãy nhanh lên, Corey! – Giọng nói van nài.
Tôi lấy cả hai tay bới vào tường. Tôi đào bới thật lực. Mồ hôi chảy thành dòng trên mặt tôi.
— Nhanh nữa lên!
Cuối cùng thì tôi cũng đào được một lỗ trên bức tường khô này. Nó sâu được khoảng một phần tư bề dày bức tường. Tôi cúi xuống ghé mắt nhìn vào cái lỗ.
— X… x… xin chào! – Tôi lắp bắp. – Có ai trong đó không?
Một cặp mắt xanh biếc chợt hiện ra trong lỗ.
— I… a…! – Tôi nhảy vọt lại phía sau.
— Bé mồm thôi. – Cặp mắt đề nghị. – Hãy nhanh lên và kéo nốt bức tường này xuống.
Trước kia tôi chưa bao giờ phá tường như thế này. Kể ra cũng hay hay. Chợt tôi nghĩ đến việc bà sẽ lại gây bao nhiêu rắc rối cho tôi nữa nếu bà chứng kiến cảnh này.
Nhưng cũng không lo, tôi đã có dự định bỏ đi thật xa trước khi bà phát hiện ra bức tường bị phá. Tôi thò hai ngón tay vào cái lỗ rồi kéo ra một miếng vữa.
Tôi lại kéo ra thêm một mảnh vữa nữa. Vữa trắng vụn rơi theo lả tả. Thứ bụi trắng này làm buồn cổ họng khiến tôi phải bịt chặt miệng. Tôi không dám ho hay hắt hơi. Chỉ cần một tiếng động nhỏ lúc này cũng khiến bà xông vào phòng.
Một tay bịt miệng, tay kia tôi nắm vào miếng vữa to nhất rồi giật mạnh nó ra. Thật vất vả. Bụi vữa bốc mù mịt. Tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
— Xong rồi! – Giọng nói thốt lên khe khẽ từ trong lớp bụi mù. – Tôi đã tự do.
Có một bóng người bước ra qua lỗ hổng vào phòng bà.
Tôi lấy tay phẩy loa lịa trước mặt để nhìn xem đó là ai.
— Corey, em không nhận ra chị à?
— Chị Meg? – Tôi không thể tin nổi. – Có đúng là chị không?
— Tất nhiên là chị đây. – Chị tôi đang phẩy đám bụi trắng bám đầy trên tóc và vai chị. – Còn ai vào đây mà lại dám bỏ một buổi diễn thử quan trọng để đến cứu một kẻ tối dạ như em?
Chị ấy gọi tôi là kẻ tối dạ.
— Meg! – Tôi kêu lên. – Đúng là chị rồi.
Chị ấy vẫn mặc chiếc áo múa bó màu đen và chiếc quần bó màu hồng. Chị Meg vừa nhổ bụi vữa trong mồm ra vừa nhắc nhở tôi:
— Nhớ là phải nói bé thôi, kẻo bà nghe thấy.
Tôi thoáng rùng mình.
— Chị cũng biết bà đã làm gì à?
— Thế em nghĩ chị ở đây làm gì? Cả nhà cho rằng có lẽ em đã gặp rắc rối. – Chị Meg vuốt mái tóc rối bù rồi buộc chặt lại bằng cái buộc tóc. – Bố đã chẳng nhắc em không được ốm ở nhà bà là gì.
— Đấy không phải lỗi của em. – Tôi phản đối. – Em chỉ hơi đau cổ họng một chút, thế là bà biến thành một con người điên khùng.
Chị Meg gật đầu.
— Bà đã từng là y tá. Hồi còn trong quân đội. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra.
— Điều gì?
— Bố không nói rõ. Nhưng điều đó quá nghiêm trọng.
Tôi nuốt nước bọt.
— Điều đó có nghĩa là gì?
— Có nghĩa là chị phải đưa em ra khỏi đây. Và phải thật nhanh.
— Chị ư? Thế còn bố mẹ? Bố mẹ đâu rồi? – Tôi nhướn lên nhìn qua vai chị về phía lỗ hổng bức tường.
Chị Meg nhíu mày.
— Chị cũng không chắc. Chị nhớ là đã gọi tắc xi chở chị tới đây. Nhưng chị không nhớ là bố mẹ định làm gì.
— Em đã cố gọi cho bố mẹ, nhưng nhân viên lễ tân nói họ chưa từng đặt phòng ở đó. Hay bố mẹ đã đổi khách sạn?
— Chị không biết. – Chị Meg cắn môi. Nói rồi chị lúc lắc đầu nôn nóng. – Cái gì xảy ra với chị thế này nhỉ? Như thể có một đám sương mù bao phủ đầu óc chị.
Tôi thì không thế.
— Đấy là tại căn nhà này đấy. Nó đã làm chị hóa rối trí, mụ mẫm.
Tôi đặt tay lên vai chị Meg rồi ấn mạnh. Chị ấy phải lấy lại tập trung! Tôi nhìn thẳng chăm chú vào mắt chị.
— Meg, – tôi yêu cầu. – Chị phải cố nhớ lại.
Chị nhắm mắt lại.
— Chị…
— Bắt đầu lại từ đầu. Làm cách nào mà chị chui vào được bức tường?
Meg ngoái lại phía lưng mình nhìn qua cái lỗ mà chúng tôi vừa tạo ra.
— Xe tắc xi đã thả chị xuống trước cửa. – Meg bắt đầu nói bằng một giọng không chắc chắn lắm. – Chị biết là không được để bà trông thấy nên chị đã vòng ra cửa sau nhà.
— Nó đang mở à? – Tôi hỏi.
Chị Meg lắc đầu.
— Không, nó bị khóa. Nhưng có một lỗ nhỏ được đậy nắp cao su ở gần đó.
— Lỗ cửa cho chó à? – Tôi thì thào. – Em không nhớ là đã nhìn thấy lỗ cửa cho chó.
Meg chống tay lên hông.
— Ừ, có đấy vì chính chị đã bò qua đó mà. Nó giống như một đường ống dài và nó dẫn chị tới đây.
— Một đường ống à? – Tim tôi đập rộn lên. Không phải vì sợ mà vì tò mò. Tôi cố hạ thấp giọng xuống. – Ý chị nói có một đường hầm dẫn từ căn phòng này ra ngoài hả?
— Đúng thế, – chị chỉ ngón tay về phía bức tường phía sau lưng. – Ở đấy.
— Thế chị em mình còn chờ gì nữa? – Tôi kêu lên. – Ra ngoài thôi!
— Chờ đã! – Chị Meg đá chân vào tường rồi đứng yên. – Chúng ta không thể nhảy trở lại con đường đó. Mình phải lập kế hoạch.
— Được thôi. – Tôi nói nhanh. – Kế hoạch đây này. – Chúng ta sẽ chui qua lỗ hổng này rồi xuống đường ống, chui ra cửa sau nhà. Ta ra được đến sân là thoát.
Tôi nắm tay chị Meg và chui qua lỗ hổng trên tường.
Trong đường ống tối như bưng. Tôi không thể nhìn thấy chính tay mình nữa. Ngay khi đó đầu tôi bỗng va vào một thanh rầm gỗ.
— Áii! – Tôi cúi vội xuống ôm lấy đầu. – Đau quá.
— Đừng quá ồn! – Meg nhắc. – Bà nghe thấy đấy.
— Chỗ này sâu lắm. – Tôi thì thào, chân vẫn hối hả đi tiếp. – Chúng mình xuống đến đáy rồi.
— Lạ thật. – Meg lẩm bẩm. – Chị không nghĩ là đã có lúc trốn trong này.
— Có thể chị đã làm chuyện này tự nhiên. – Tôi nói.
— Không. – Chị Meg giật áo tôi và kéo tôi dừng lại. – Chị nghĩ chúng ta đi sai đường rồi.
Tôi quay lại nhìn chị.
— Có nghĩa là có hai con đường vào nhà này à?
— Có lẽ thế nếu đây không phải con đường ban nãy. – Meg gắt gỏng đáp lại.
— Thôi được, nhưng chị cũng đừng đứng đó nữa. – Tôi cũng cáu kỉnh nói. – Chị hãy tìm đường đúng đi.
— Đừng có nói với chị bằng giọng đó. – Meg phản ứng. – Chị đã nói chị phải bỏ cả buổi diễn thử để quay lại cứu em, nhớ không nào?
— Em biết, em biết. – Tôi đồng ý. – Nhưng em thực sự lo sợ, Meg ạ. Nếu chị và em mà không nhanh chóng thoát khỏi đây, bà sẽ tóm được chúng ta.
Tôi cảm thấy Meg đang run lên trong bóng tối.
— Mà chúng ta cũng không muốn điều đó xảy ra. – Chị thì thào.
— Đúng vậy. Nào, giờ chúng ta phải tìm ra con đường đúng.
Tôi quờ hai tay ra trước mặt sờ soạng trong bóng tối. Tay tôi chạm phải những cái rầm nhà, dây điện bọc và cả dây điện thoại. Tất cả đều được bao phủ một lớp mạng nhện. Tôi không dám nghĩ tiếp đến những con nhện rồi rận rệp nữa.
— Nhìn này, ở đây có cái gì đó. – Meg nói khẽ.
Tôi nhích lại gần chị.
— Em chả nhìn thấy gì cả.
— Em có cảm thấy gì không? – Chị nói. – Có gió phải không?
Tôi cảm thấy có luồng khí lạnh thổi vào mặt. Tôi giơ tay lên. Không thấy gì. Tôi vươn tay xa hơn. Vẫn không thấy gì. Tôi tiến thêm một bước và nhận thấy mình đang đứng trên một ngả đường khác.
— Đó là một cái ống khác! – Tôi kêu lên.
— Thế thì còn chờ gì nữa. Chúng ta đi thôi.
Lần này thì tôi đi theo Meg. Nhưng trần đường ống này còn thấp hơn đường ống trước. Thậm chí chúng tôi không thể đi khom lưng nổi nữa. Chúng tôi phải quỳ gối xuống bò.
— Lối này cũng không phải. – Meg rên lên. – Chị biết là chị đã không đi đường này.
— Cứ bò tiếp thôi. – Tôi thúc giục. – Có thể không phải chỉ có một đường ra.
Nhưng tôi bỗng cảm thấy có cái gì cực kỳ không ổn. Nền dưới chân tôi đang từ gỗ cứng đột nhiên chuyển sang mềm và nhão. Không khí trong đường ống có một mùi khó ngửi.
— Kinh quá. – Tôi bịt chặt mũi rồi cố bò thật nhanh. Tôi chỉ có thể dùng một tay để bò còn tay kia bận bịt mũi.
Tôi chạm phải một cái gì đó rất quen. Giống như tóc. Đúng hơn là lông.
Tôi lại quỳ gối xuống và thấy có cái gì đó mềm mềm dưới chân. Mùi hôi thối càng nặng hơn. Tôi nhấc tay lên và có cảm giác tay mình có cái gì nát bét dính vào.
— Chị Meg! – Tôi thì thào vào bóng tối. – Chúng ta đang bò đi đâu đây? Nhưng tôi bỗng nhận ra…
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm