Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ông! – Tôi kêu lên the thé. – Lông phủ khắp người tôi.
Một lớp lông dày màu xanh lá cây bao phủ đầu ngón chân và bàn chân tôi. Chúng mọc vòng quanh cẳng chân tôi rồi khắp cả bụng và ngực.
Tôi run rẩy sờ trán mình.
— Trên mặt mình cũng có. – Tôi rên rỉ.
Tôi chạy một mạch đến chỗ chiếc gương ở bàn trang điểm. Nhướn người lên, tôi nhìn vào gương.
Một vật trông tựa như con gấu khổng lồ, xấu xí với bộ răng vàng và bao phủ một lớp lông xanh lá cây đang chằm chằm nhìn tôi.
— A… a… i… i. – Tôi nhảy bật ra sau, hét lên. Cái vật ấy chính là tôi. Khắp người tôi đầy lông. Trên mặt, trên cổ, sau lưng.
— Chỗ nào cũng có, khắp mọi chỗ. – Tôi đau khổ rên lên. – Ôi trời ơi!
Tôi lấy tay bứt bứt đám lông đáng ghét bám đầy tay mình:
— Rụng ra đi, rụng khỏi tay tao!
Tôi rứt, tôi kéo mạnh. Tôi ra sức dùng răng giật lớp lông đó ra. Nhưng dường như chẳng ăn thua gì. Đám lông này đúng là mọc từ người tôi. Tại sao nhỉ?
— Tại cái chất nhờn đó rồi. – Tôi bực bội thốt lên. – Chính cái thứ thuốc đặc chế màu xanh của bà làm mình ra thế này đây.
— Tại sao? – Tôi tự hỏi. Tại sao bà ta lại muốn mình mọc lông? Tôi chán nản nhìn vào đám lông trên chỏm đầu rồi hai cụm lông tơ màu xanh mới mọc ra trên tay mình. Màu lông giống hệt màu thứ thuốc mỡ của bà. – Tại sao bà nỡ làm thế với mình?
Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại lời bà khi bôi thứ thuốc kỳ quái lên tay tôi. Bà đã nói: Phần nào làm giải cảm.
Nhưng tôi sẽ không lãng phí thời gian ngồi đây mà cáu giận. Tôi phải thoát khỏi đây. Hy vọng duy nhất của tôi lúc này là phải lấy bằng được số điện thoại trên tủ lạnh rồi gọi cho bố mẹ tôi. Chỉ họ mới cứu được tôi.
Tôi lại lết ra cửa. Chân tôi bây giờ như một cái gốc cây. Nó nặng và to. Cũng có thể tại tập nhiều đã khiến cơ bắp tôi mỏi. Tôi rất khó khăn mới nhấc nổi chân lên.
Tôi nhìn xuống đùi mình. Chúng đang sưng phồng lên, trông như hai cái tuýp to đầy lông. Tôi nhận thấy chúng ngày càng to ra, da như đang bị kéo căng.
— Dừng lại ngay. – Tôi yêu cầu.
Tôi cố gắng nâng cánh tay lông lá của mình đặt lên nắm cửa. Nhưng tay tôi cũng đang phồng lên như quả bóng.
— Cái gì xảy ra với mình thế này? – Tôi thét lên.
Tôi chúi người về đằng trước cố nhìn xuống người mình.
Tôi không nhìn thấy chân mình nữa. Bụng tôi đã chắn tầm mắt. Nó đã phình to ra không thể tin nổi. Trông tôi không khác gì quả bóng tròn có hai chân hai tay nhỏ dính vào.
— Mình phải thoát khỏi đây. – Tôi nghiến răng. – Bằng bất cứ giá nào!
Bằng một nỗ lực phi thường, tôi đưa một chân về phía trước. Tôi khom người xuống qua cái bụng phình to, cố thở sâu.
Bỗng tôi nghe có một tiếng gì đó. Đó là tiếng dạ dày tôi, nó đang căng lên. Ruột tôi cũng đang phình ra. Phình nữa, phình tiếp. Tôi kinh hãi nhìn xuống bụng mình.
— Dừng lại! – Tôi gào lên. – Nó mà phình to nữa, tôi sẽ nổ tung mất!
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm