I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôi trợn mắt cố nuốt nước cam xuống cổ. Tôi cố nuốt, cố nuốt nhưng nước cam cứ trào ra. Quanh miệng tôi nước cam nhoe nhoét. Oẹ!
— Uống đi Corey! – Bà nhấn mạnh. – Cháu phải uống. Bà vỗ vỗ lưng tôi. Thế là nước cam trào ra đằng mũi tôi giàn giụa.
“Ôi khiếp quá!” Chiếc áo ngủ của tôi đã ướt đẫm, ngứa ngáy, khó chịu. Giờ thì mình phải đi tắm. Ngay bây giờ.
Quặp chân thật chặt, tôi nhăn nhó thảm hại. Mình sắp làm ướt giường rồi, tôi lo sợ nghĩ. Khắp người tôi, mồ hôi túa ra đầm đìa.
— Bà. – Tôi van vỉ. – Hãy làm ơn, cháu không thể chịu được thêm một giây nào nữa.
— Sẽ ổn thôi! – Bà cắt ngang, tay giơ cao cái cốc rỗng. – Không tồi phải không? Bà đi ra phía cửa, mở sẵn. – Giờ thì cháu có thể đi.
Tôi lao vọt qua cửa mà hai đầu gối cứ ríu vào nhau. Tôi nửa đi nửa chạy qua cái sảnh lớn. – Mình không kịp mất, không kịp mất.
Tôi liêu xiêu đi vào nhà tắm, nhào ngay tới bồn vệ sinh.
Đã xong! Nhẹ cả người.
Bất giác tôi nhìn mình trong gương, và giật bắn người. Tôi không nhận ra mình nữa. Tóc tôi dính cứng bết lại, ướt rượt, lại còn chĩa ra tua tủa, mặt tôi xanh lét. Trên cổ rồi cánh tay tôi đã có thêm vài nốt đỏ.
— Bà đã khiến mình thế này đây. – Tôi tức tối lầm bầm. Tôi chống tay trên chiếc bồn rửa. – Bà thật đáng ghét.
Tôi thở gấp. Càng nghĩ đến bà tôi càng thấy khiếp đảm.
Bà thực sự là bị điên.
Phút chốc tôi quyết định mình không thể quay lại căn phòng đó nữa. Tôi phải đi khỏi đây. Tôi phải gọi cho bố mẹ.
Tôi biết là nếu gọi bố mẹ, họ sẽ đến đón tôi ngay. Chỉ còn một vấn đề. Số máy điện thoại của bố mẹ lại nằm trên cánh cửa tủ lạnh. Mà tủ lạnh lại ở dưới nhà. Để đi xuống dưới nhà tôi phải đi qua phòng ngủ. Bà thì vẫn còn ở đó.
Tôi đang lâm vào vòng luẩn quẩn, phải cố tìm cách giải quyết. Sau khi ngắm lại bộ dạng thảm hại của mình một lần nữa, tôi nín thở lấy lại tinh thần. Đã đến lúc hành động.
Tôi khẽ khàng mở cửa. Tốt. Một quang cảnh vắng vẻ.
Tôi nhón chân khẽ khàng đi về phía sảnh. Nhưng khi tôi vừa định lao xuống cầu thang thì cũng vừa lúc bà ra khỏi phòng ngủ. Bà đứng đó, hai tay chống nạnh, chắn ngang lối đi.
— Cháu định đi đâu à? – Bà hỏi bằng một giọng ngọt ngào đáng ngờ.
— Ừm…, không ạ. – Tôi nhũn nhặn đáp. – Cháu chỉ định về phòng mình thôi mà.
— Bà rất mừng khi nghe vậy. – Nói rồi bà buông tay xuống. – Bởi bà có một thứ đặc biệt muốn cho cháu xem.
— Ô, thế à? – Trời đất, lại cái gì nữa đây. – Cái gì vậy ạ?
Bà đi về phòng ngủ. Tôi cũng bước theo một bước rồi đứng sững lại.
Giữa phòng là một chiếc máy kỳ lạ bằng kim loại, viền cao su.
— Cái… cái gì thế ạ? – Tôi lắp bắp.
— Một chiếc cối xay guồng. – Bà giải thích. – Bà tự làm đấy.
Đó là một chiếc máy kỳ quái không giống với bất cứ cối xay guồng nào mà tôi từng thấy. Trông nó giống một máy tập thể dục với những bộ phận lồi lõm, xoắn. Máy có một thanh công cụ trên đó là những vòng số. Một số đường chạy trượt và những cần vịn kim loại đính phía trên. Ngoài ra còn có một dây đai chạy vòng từ trước ra sau.
Bà tuyên bố.
— Đã đến lúc cháu phải tập luyện.
Đã đến lúc cháu phải ra khỏi đây! Tôi nghĩ bụng.
— Cháu nhớ ra cháu để quên một thứ ở dưới nhà. – Tôi liến láu, rồi lẩn ra cửa nhưng bà nhanh hơn tôi. Trước khi tôi chạm được vào nắm đấm cửa bà đã đóng sầm cửa lại và bật máy.
— Cháu cần phải tập thể dục. – Bà ra lệnh, tay quay nhanh vòng số trên máy. Guồng cao su bắt đầu chuyển động. – Tập để nâng cao sức khỏe. – Bà vẫn tiếp tục nói.
— Ư… ừm, cháu cảm ơn bà, nhưng thực sự cháu không cần đến một cái máy thế này. – Tôi phản đối, khẽ nhích ra phía cửa sổ. – Cháu chỉ cần ra ngoài đi dạo thôi ạ.
— Ồ không, cháu yêu, không thể được. – Mồm nói, tay bà kéo phắt cần vịn kim loại ra phía sau. – Sau khi ốm dậy sức đề kháng của người ta rất kém. Nếu cháu ra ngoài lúc này rất dễ nhiễm những loại vi khuẩn khác. – Bà chỉ tay vào chiếc máy ra lệnh. – Nào Corey, trèo lên đi.
Không còn đường nào thoát nữa rồi. Tôi đưa tay lên hông mình.
— Cháu nói nghiêm túc bà ạ. Cháu không thể chịu được chiếc máy này đâu.
— Cháu nói cháu ghét len, – bà phản đối và đi lại phía tôi. – Thế mà cháu xem, chúng đã giúp cháu như thế nào. Cháu đã thoát được cơn sốt.
— Vâng đúng ạ. – Vừa nói, tôi vừa ngoái lại phía bức tường đối diện. – Thế nên giờ cháu thấy rất khoẻ.
Để chứng minh, tôi nhảy bật lên hai cái liền. Tay tôi chạm vào đèn trên trần rồi va vào cạnh bàn.
— Thấy chưa nào? – Bà cười vui vẻ. – Ở đây không có chỗ cho những bài tập kiểu của cháu. Còn bây giờ thì hãy là một cậu bé ngoan, hãy tập bằng chiếc máy này. Đến lúc rồi đấy.
— Cháu không muốn tập. – Tôi liếc nhìn xung quanh cố nghĩ về một điều gì đó. Mình yếu quá. Đúng là mình mệt quá tồi, mình cần nằm nghỉ.
Tôi lao về phía giường định chui xuống gầm. Nhưng bà còn nhanh hơn.
— Ô, không, không được. – Bà túm chặt hai tay tôi. Trời ơi, bà quá khoẻ. Thật không thể tin một người phụ nữ nhỏ nhắn như bà lại có sức mạnh nhưt hế.
Bà đẩy tôi lại gần chiếc máy. Tôi chưa kịp ngăn, bà đã cột hai cổ tay tôi vào tay vịn máy.
— Cháu cứ nằm trên giường thì chỉ ốm thêm. Cháu phải vận động. – Bà quấn nhanh đai quanh đầu tôi rồi kích hoạt vào vòng số chiếc máy. – Tập thể dục để khỏi hẳn bệnh. – Bà nói.
Động cơ bắt đầu tăng tốc và tôi cũng bắt đầu phải rảo chân.
— Trái, phải, trái, phải. – Vừa đếm to, bà vừa giám sát tôi.
Trông bà chẳng khác gì một sĩ quan coi ngục. Tại sao bố mẹ tôi lại có thể nghĩ con người kỳ quặc này là một bà già nhỏ nhắn dịu dàng kia chứ?
— Chạy đi. Chạy. Chạy. – Bà tiến sát gần chiếc máy.
Tôi không thể nhìn được bà bởi đầu tôi đã bị bà quấn quanh bằng chiếc đai da. Lúc này tôi chỉ có thể nhìn thẳng.
— Bà nâng tốc độ máy lên. – Bà giải thích. – Đây chưa phải là mức tập, chỉ là mức khởi động thôi.
Bà quay vòng số lên mức cao hơn.
Tức thì tôi bật chồm phía trước, chân sải rộng, cố gắng lắm tôi mới theo kịp tốc độ quay của máy.
— Nhanh nữa, Corey! – Bà gằng giọng ra lệnh. – Nhanh lên.
Đôi chân trần của tôi nện thình thịch trên dải băng trượt cao su. Nhanh hơn, nhanh hơn. Tim tôi cũng đập thình thịch trong lồng ngực tưởng như tôi khó có thể bắt kịp hơi thở của chính mình. Phải. Trái. Phải. Trái. Chân tôi đang bay.
Năm phút. Mười phút. Cơ bắp đùi tôi như muốn rời ra.
— Cháu xin bà, dừng lại đi. – Tôi rên rỉ van xin.
— Mười phút nữa!
Bà cười. Một nụ cười quái ác. Tại sao bố mẹ lại bắt mình ở lại với một con người điên rồ thế này? Tôi nhắm nghiền mắt. Lưng tôi đau nhức. Tiếng nhịp tim đập mạnh thùng thùng trong tai tôi, tôi nhìn thấy cả ngàn vì sao trước mắt.
Rồi một cơn đau nhói chạy ngang sường tôi. Tôi ôm chặt chỗ đau.
— Bà, cháu xin bà. – Tôi nói như hết hơi. – Sườn cháu. Nó… – Tôi chỉ có thể nói hắt ra từng tiếng. – Cháu nghĩ cháu sắp xỉu.
Không một lời đáp lại.
— Bà ơi?
Bà đã đi khỏi.
Hay là bà chưa đi?
Hay bà vẫn còn trong phòng, đang quan sát tôi bằng đôi mắt xám ti hí vô cảm và nụ cười gằn? Tôi ghét là mình không tự nhìn được.
Tôi cố ngoái đầu nhìn sang phải xem có thấy bà không. Đầu tôi tuột ra khỏi chiếc đai da. Tôi nhìn lướt nhanh căn phòng. Trống không.
Tôi rút được tay trái ra rồi rút nốt tay kia. Thật may cái đai quấn cổ tay không đến nỗi dày như thoạt nhìn.
Sau cùng thì cũng thoát được. Tôi lảo đảo quỵ đầu gối xuống, tuyệt vọng hớp không khí.
— Mình cần ra khỏi đây, – tôi khò khè lầm bẩm. – Trước khi bà ta quay lại.
Tôi chợt nghĩ tới bạn bè mình, bà của chúng đều nấu cho chúng các món ăn ngon như cháo gà hay nước chanh nóng khi chúng ốm. Tôi chưa từng thấy ai than phiền rằng bà chúng bắt chúng luyện tập lấy lại sức khoẻ. Vậy mà điều này lại xảy ra với chính tôi. Một sự ép buộc.
— Bà điên rồi. – Tôi vẫn thở hồng hộc. – Bà là một người gàn dỏ. Phải gọi cho bố mẹ. Bố mẹ sẽ cứu mình.
Nhưng muốn thế tôi phải có số điện thoại trên cánh cửa tủ lạnh, trong bếp, dưới nhà.
Tôi xốc lại quần, quyết định không phí thời gian đi tất với giày. Tôi cầm chúng lên rồi đi ra cửa.
Tôi thì thầm tự vạch kế hoạch trong đầu: “Mở cửa, sau đó chạy vụt qua.” Khi sợ hãi tôi thường tự nói một mình. Và, bà Marsha lại có quá nhiều lý do khiến tôi sợ hãi.
Được rồi. Tôi sẽ lao ra mở cửa, rẽ phải, đi về phía cầu thang. Phòng bếp nằm bên tay trái cầu thang.
— Mình lấy số điện thoại rồi đi tìm máy để chỗ nào. – Tôi lẩm nhẩm. – Có thể trong phòng khách.
Tôi dỏng tai nghe xem có tiếng động nào không. Không có.
— Tốt rồi. – Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa. Hít một hơi sâu, tôi lấy lại tinh thần. – Đếm đến ba. Một. Hai…
Tôi xoay nắm đấm rồi đẩy ra.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Tôi lại xoay rồi đẩy. Nặng quá.
— Ôi không! – Tôi kêu lên. – Mình bị nhốt rồi.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm