People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Yên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 145
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 606 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28.5
/s: Xin lỗi vì sự chậm trễ ra chap muộn của mình,vậy từ giờ mình sẽ nói luôn là chỉ còn 11 chap,nên mỗi tuần mình rảnh sẽ post 3-> 4 chap,còn nếu không được như dự tính thì xin lỗi m.n nha,có thể sẽ đăng bù vào thời điểm nào đó.
P/s2: Mình sẽ viết một tác phẩm truyện teen mới,mong m.n nếu thấy quý mình thực sự thì có thể liên hệ Fb với mình để biết tên truyện đọc.:))
_____________________
- Trời ơi....Nơi này là đâu mà u ám dữ vậy nè? _ Vừa đi theo vị trí trên màn hình máy chỉ định,nó đến một nơi rất hoang vu hẻo lạnh,mới nhìn thôi cũng đủ làm người ta thấy run rồi,xung quanh mù mịt toàn khói với khói,không biết bốc từ đâu nhưng mà nó nghi ngút quá chừng.
Nó lần theo những con đường hẹp hẹp giữa hai bên hàng cây cũ kỹ lâu năm,từng bước đi vẻ e dè,nhưng cũng đang lo lắng,không hiểu nó làm thế có phải có mạo hiểm không nữa?
Không khí ngày càng lạnh lẽo,và có gì đó khác lạ so với ban đầu,hình như nó có cảm giác mình đang đi xa không gian đó và địa điểm đó,rốt cục cảm nhận của nó là đúng hay sai đây nhỉ?
Nhưng...hên là,nó đi đúng đường,một ánh sáng yếu ớt hiện ra từ chính cái nơi bí ẩn khuất sau rặng cây to nhất,và già cỗi nhất,là một ngôi nhà hoang....Trông nó thực sự giống một nơi dành cho những con ma cư trú,tiếc là nó không sợ ma thôi...
* Sao căn nhà này lại không có cửa sổ nhỉ? Thế ánh sáng chiếu từ đâu ra vậy trời? * Nó vừa tiến đến gần,đã nhìn quanh rồi dừng lại trước cửa ''chính'' của căn nhà,suy nghĩ...Có chắc là ba hắn đang trong này không thế?
Bỗng dưng,có tiếng động Cộp Cộp làm nó giật mình,hình như có ai đó,là tiếng bước chân của ai đó.....Nghĩ vậy nó liền chạy về phía sau,núp dưới gốc cây to gần đấy quan sát,xem thử chuyện gì đang diễn ra...
'' Mày đấy,nãy giờ chạy đi vệ sinh bắt tao đứng một mình nên tao phải đi theo mày đó,nơi này giống chỗ a ở ấy,sợ phát ớn luôn...'' _ Có tiếng nói của 1 người đàn ông vang lên,là một người mặt mũi bặm trợn,trên tay hắn xăm một con rồng rất lớn...
'' Tất cả cũng tại đại ca thôi,đại ca tìm được mối này cũng coi như là phát tài rồi,cố giữ con tin đi,nơi này mới không ai dám đến thôi à'' _ Người đàn ông thứ 2 vỗ vai hắn,giọng an ủi...
'' Ừ,nhưng tao sợ nơi này có ma thì...''
'' Đừng nghĩ bậy nữa,mày canh đằng đó,tao canh đằng này,làm đi ''
'' Ừ ''
****
Nó ngồi nghe nãy giờ,cũng đủ hiểu trong căn nhà đó có một con tin,mà con tin đó,chắc hẳn là bác trai rồi,nhất định nó phải nghĩ cách cứu bác ấy ra mới được...
Nó nhìn vào tên thứ nhất,rồi tên thứ 2,sau đó nhìn xung quanh,làm sao để xử lý hai người đó nhỉ? Để họ không bị ảnh hưởng tín mạng mà chỉ tạm thời ngất?
À,đúng rồi! Nó nhìn thấy một cành cây bị rơi xuống đó,vội nhặt lên,và không may vấp phải một cục đá nhỏ,làm người nó bị ngã xuống,lập tức hai người chú ý về phía có tiếng động đó:
'' Ai?'' _ Cả hai đồng thanh,giọng hung dữ...
'' Meo...meo..'' Nhanh như cắt,nó giả vờ kêu tiếng mèo,rồi chóng chạy đi nơi khác để tìm chỗ an toàn hơn nấp vào...
'' Thì ra là con mèo hoang '' - Hai người cười nhếch với nhau,rồi chạy lại chỗ đứng canh tiếp...
* Hết hồn * Nó vừa nấp vào chỗ khác thì thở phào nhẹ nhõm,rồi nhìn hai người đó,làm sao để đánh 1 người mà không manh động người kia nhỉ? Như vậy phải phân tán tầm nhìn thôi...
Ngay lập tức,nó ném cái máy điện thoại của nó,đã bật bài hát của Jang Mi lên,sang bên phải của người đàn ông đứng canh thứ 2,lúc đó,hắn ta liền chạy ra xem,có tiếng người,chắc hẳn có ai đó...
Nhân lúc tên thứ nhất không để ý nhìn theo,nó bước nhẹ lại gần cầm gậy đập một phát thật mạnh vào đầu hắn! Bốp! Thì hắn lăn đùng ra ngất đi....
* Đã xong 1 người *...Nó vui mừng suy nghĩ,nhưng rồi nhanh chóng nấp tiếp để xem hành động của người đàn ông còn lại...
Hắn phát hiện ra cái điện thoại nhưng một hồi cũng tắt nên cũng hơi chú ý nhặt lên bỏ vào túi * Xem ra mình được vận may có cái điện thoại mới * Hắn suy nghĩ...
Rồi hắn tới lại chỗ canh,và phát hiện ra người thứ nhất bị ngất,chạy vội,lay lay người đỡ anh ta dậy:
'' Ê này,mày bị gì thế''?
'' Bốp '' - Nhanh cơ hội,nó đập tiếp cho hắn ngã xuống đất,cũng ngất theo người thứ nhất....
Xong xuôi,nó lấy trong túi ra hai cái khăn,đã tẩm sẵn thuốc mê,trùm lên mặt hai người đó rồi khoái chí tìm chìa khóa trên người họ mở cửa cho bác trai....Cùng lúc lấy lại cái điện thoại đã bị sập nguồn của nó,,,mà không biết hắn đang nhăn mày cau mặt không biết vì sao nó lại không nghe máy...
'' Ai đó'' - Từ trong vọng ra,nó giật mình...
'' Bác à,là con,Minh Anh nè...''
'' Minh Anh? Là cháu sao''? - Ba hắn vừa nghe xong thì thấy cánh cửa mở,chạy ra ngoài...
'' Bác...bác có bị họ làm hại không''?
'' Không...nhưng...sao cháu lại..cứu bác ra được''?
'' Dạ...cái này,cháu dựa vào định vị di động ạ '' Nó mỉm cười,giơ cái điện thoại của mẹ hắn lên,lắc lắc vẻ rất là đắc ý....
'' Nhưng còn...người chủ mưu vụ bắt cóc ''? _ Ba hắn chợt hỏi
'' Dạ,bác yên tâm,cháu sẽ xử lý ''
***
'' Alo.Tiền đã có chứ''? _ tên chủ mưu mỉm cười,hỏi với người trong số máy của mẹ hắn....Nó liền bịt mũi lại,giả giọng....
'' Tôi là thư ký của bà ấy,tiền sẽ được đưa đến,hãy cho tôi biết phải giao ở đâu''?
'' Gần chỗ nhà hoang ngõ A,quận...abz...''
''Được''....
Vừa nghe máy xong,hắn bật cười khoái chí,xem ra lần này có món hời to rồi..haha
*****
'' Tôi đến rồi '' _Nó bước ra,và giả vờ cầm theo cái va li...
'' Nhóc con làm gì ở đây,chị thư ký đó đâu''? _Hắn ta thấy nó thì bĩu môi,hỏi....vòng tay vẻ khinh bỉ...
'' Là tôi '' -Nó cười,sau đó quay lui '' Các chú cảnh sát,hãy bắt chú ta đi ạ ''/
Hắn ta vừa nghe xong,mặt tái lại,rồi nhíu mi...:'' Mày,..mày kêu cảnh sát sao? Được...tao sẽ cho người giết ông ta..''
'' Cứ gọi thử đi '' -Nó đắc ý
'' Alo...Tít tít tít '' Đầu dây bên kia vẫn không nghe máy,đột dưng có ai đó bắt máy,và nhẹ giọng:'' Đây là cổng...địa ngục,anh cần đặt thuê quan tài hả''?
Nghe thế,hắn xỉu luôn ngay tại chỗ,và cảnh sát có thể nhẹ nhàng bắt hắn đi mà không có bất cứ cản trở nào..........
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Tiểu Yên