"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đạo Hiếu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: ISach Master
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1422 / 14
Cập nhật: 2015-11-30 16:17:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Kẻ Si Tình
uổi họp phòng kế hoạch kéo dài vì hôm nay góp ý lãnh đạo phòng. Những người ưa đấu đá thì thích cuộc họp này nhưng chàng trai và Lọ Lem thì không. Cô ngồi trong góc phòng không nói gì cả, khi phiên họp bắt đầu được chừng mười phút thì cô đã ngủ rồi, tựa lưng vô tường, đầu ngoẻo sang một bên.
Chàng trai đến ngồi cạnh Lọ Lem quạt cho cô và đồng thời che cho cô để mọi người và nhất là trưởng phòng Lê Thắng khỏi nhìn thấy. Ông ta vừa đọc xong bản tự nhận xét và moi trong tập bìa cứng ra một tờ giấy khác:
-Còn đây là bản quy định chức năng và quyền hạn của trưởng phòng kế hoạch, tôi xin đọc để các đồng chí tham khảo. Ðiều một: Trưởng phòng kế hoạch là người… có quyền…
Chàng trai vừa quạt vừa ngắm Lọ Lem. Không có cái gì trên đời này sánh được với vẻ thanh thản trên gương mặt cô lúc này. Ðôi mi khép lại, vầng trán phẳng lặng, môi phớt hồng. Lọ Lem là con của ai vậy, ở đâu đến đây và mai kia sẽ đi về đâu? Cô sống trong rừng hay dưới lòng biển hay trong động cát? Hay tất cả chỉ là bịa đặt, chỉ là trò đùa của bọn trai trẻ?
Chàng thoáng nghe những tiếng xì xào bàn tán của những người ngồi quanh chàng, dường như họ đang bình phẩm về quyền hạn của trưởng phòng. Bản quy định độ vài trang đánh máy, trưởng phòng Lê Thắng đọc chừng ba phút là xong, ông đặt tờ giấy xuống bàn.
-Bây giờ mời các đồng chí góp ý.
Không khí trở nên nặng nề. Không ai có ý kiến gì cả. Ðộ ba bốn phút sau mới có vài người giơ tay phát biểu. Ðầu tiên là bí thư chi bộ, tiếp theo là bí thư chi đoàn rồi đến thư ký công đoàn. Không ai trực tiếp ca ngợi trưởng phòng nhưng họ ca ngợi tinh thần đổi mới, họ bày tỏ sự kỳ vọng về một cơ chế mới, một tác phong làm việc mới.
Lúc này bà Mỹ mới đứng lên có ý kiến:
-Tôi thì trái lại, tôi cho rằng đồng chí Thắng là một người hẹp hòi ích kỷ. Mấy năm qua đồng chí ấy đã tìm cách ngăn không cho tôi vào Ðảng mặc dù tôi đã từng bị địch bắt và tra tấn hết sức dã man (bà bắt đầu sụt sịt khóc.) Chính vì thế mà sức khỏe tôi rất kém, gia đình vất vả nhưng lúc nào tôi cũng tin tưởng…
-Thôi, bu ơi! Sao bu cứ ca sáu câu đó hoài vậy?
Một chị ngồi kế bà Mỹ giựt giựt áo bà để bà tắt máy, nhưng đó là cái máy tự động. Ðã mở rồi thì khó mà tắt nổi. Những người trong cơ quan đã quen với chương trình phát thanh này nên bắt đầu lấy sách ra đọc, lấy len ra đan áo. Bà Mỹ lại tiếp:
-Ðồng chí Thắng đã trù dập tôi trong suốt mấy năm nay. Ðồng chí ấy phê bình tôi nào là nhỏ nhen, ganh tỵ, nhưng chính bản thân đồng chí ấy là một người…
Một cô gái ngồi đối diện bà nổi sùng cắt ngang:
-Chị ngồi xuống đi. Chị nói dai quá, có nhiều người cũng đang cần phát biểu đây.
Bà Mỹ tức điên lên, tay nắm lại thành nắm đấm:
-Cô Thu có quyền gì mà cấm tôi? Cô sợ tôi nói về quan hệ giữa cô và đồng chí Thắng phải không?
Thu chỉ mặt bà Mỹ:
-Ê, mẹ khùng! Nói bậy bạ ăn đòn bây giờ.
Tình hình có vẻ gay cấn. Trưởng phòng Lê Thắng nhảy vào can thiệp:
-Tôi nhắc để chị Mỹ và chị Thu lưu ý nhé. Ðây là phiên họp góp ý lãnh đạo, các chị nên phát biểu có trách nhiệm một tí. Không phải ai muốn nói gì thì nói ở đây đâu.
Chị bí thư chi bộ khều bà Mỹ, nói nhỏ vào tai:
-Ðang trong thời kỳ phấn đấu, sao chị phát biểu tùm lum vậy. Anh Thắng là người ủng hộ chị vô Ðảng đấy.
Bà Mỹ ôm ngực, ngã xuống đất. Mọi người hoảng hốt la lên:
-Xỉu, xỉu! Gọi xe cấp cứu!
Cuộc họp tan rã một cách nhanh chóng. Trong căn phòng rộng thênh thang bây giờ chỉ còn chàng trai đang quạt cho Lọ Lem ngủ. Nhưng cô đã mở mắt, Lọ Lem cười và hỏi:
-Họ đã về hết?
-Biến mất hết. Lọ Lem đi uống cà phê với tôi nhé?
BIA SACH 01Họ lén leo qua cửa sổ theo ngõ sau chuồn ra đường. Họ ngồi ở quán cà phê Cây Nhãn hơn một tiếng đồng hồ thì chiều xuống, chàng trai xin phép đưa Lọ Lem về nhà, cô nói:
-Ðược. Nhưng tới cồn cát thì anh phải về.
Vậy mà lúc đến cồn cát chàng lại không muốn về. Chàng trai ngồi bệt xuống đất như đứa trẻ con dỗi mẹ. Lọ Lem bảo:
-Anh về đi.
-Thì Lọ Lem cứ về đi. Tôi ngồi đây tôi chơi.
-Chơi với ai?
-Chơi với những vết chân của cô.
-Ðừng có lãng mạn. Ở đây ma nhiều lắm đấy.
-Thế thì tôi sẽ chơi với những con ma.
Lọ Lem đến trước mặt chàng trai:
-Ðừng có nhõng nhẽo. Tôi bảo anh đứng lên đấy.
Rồi cô nắm tay chàng trai kéo lên. Lúc ấy có một cơn gió nhẹ và chàng trai chợt nhìn thấy mặt trăng nấp sau lưng Lọ Lem vừa ló ra, bóng của nó lung linh, viền qua thân cô, sáng lên trên những sợi tóc bay lất phất. Lọ Lem cũng ngạc nhiên về sự xuất hiện của mặt trăng, nàng quay lại và ngẩng mặt nhìn. Ðám mây đen đã bay cách xa cái vầng sáng rực rỡ ấy và rơi dần xuống biển. Khi nó hoàn toàn mất hút trong sóng thì biển sáng lên như dải lụa rập rềnh ai căng giữa đất và trời.
07Cô chạy ra gần sát mé nước chàng trai đuổi theo bén gót, đến khi chân chàng chạm phải những bọt nước mát rượi chàng mới dừng lại. Lọ Lem lùa hai bàn tay sau gáy, rải tóc ra, mặt ngước lên cao, hai cái vú căng tròn dưới ánh trăng ngời ngời.
-Anh thích tắm không? Lọ Lem hỏi.
-Tôi chưa tắm biển ban đêm bao giờ.
Lọ Lem không nhìn anh nữa, cô lặng lẽ cởi áo và vì cô không bao giờ mặc nịt vú nên ngực cô phô ra dưới ánh trăng, sáng ngời lên. Chàng trai lùi lại một chút để ngắm cô gái. Khi cô hoàn toàn khỏa thân thì chàng quỳ xuống dưới cát. Lọ Lem quay sang, hỏi:
-Anh làm gì vậy?
-Cô đẹp quá, Lọ Lem ạ.
-Anh thấy tôi khỏa thân đẹp hơn lúc mặc quần áo à?
-Như là thần tiên.
Lọ Lem đến trước mặt chàng trai đang quỳ và nói:
-Không có gì lạ cả. Nếu anh khỏa thân anh cũng sẽ đẹp như thế. Anh đứng lên nào!
Chàng trai đứng lên. Lọ Lem cởi cúc áo cho chàng và đặt bàn tay của mình lên vồng ngực của chàng trai.
Cuối cùng chàng vẫn giữ lại cái quần lót và Lọ Lem nắm tay chàng kéo xuống nước. Hai người bơi ra thật xa. Lọ Lem lướt tới bằng những sải dài uyển chuyển mềm mại. Chàng trai hỏi:
-Con cá heo của cô đâu?
-Cá heo nào?
-Con Rita đấy.
Lọ Lem té nước lên không, nước bắn cả vào mặt chàng trai. Cô nói:
-Các anh buồn cười quá. Tại sao lại cứ thêu dệt bao nhiêu chuyện về tôi như thế? Tôi chỉ là một nhân viên đánh máy tầm thường mà thôi.
-Nhưng cốt cách của cô không tầm thường. Tại sao cô không cho ai biết chỗ ở của mình vậy?
-Ðó là bản năng tự vệ của phái nữ.
-Không phải. Cô khác hẳn mọi người.
13Lọ Lem lướt người tới bằng những sải dài buộc chàng trai phải bơi theo và không thể nói chuyện được nữa. Tới lúc cô nằm ngửa ra thì chàng trai mới dừng lại. Hai người nằm cạnh nhau nhìn những đám mây mỏng trôi dạt từ phương nào đến. Lúc này chàng có ý định nắm bàn tay của Lọ Lem, chỉ có thế mà chàng run lên, chàng liếc nhìn cô, lại nhận ra cái rốn phẳng lặng tuyệt đẹp hôm nào. Dưới đó chút xíu là một mảng đen mượt mà, ánh lên vẻ đẹp rực rỡ của những tinh thể than đá. Cuối cùng chàng tìm được ngón tay út của Lọ Lem chìm dưới mặt nước và chàng nắm chặt lấy nó.
-Lọ Lem ơi, cô có yêu tôi không?
-Yêu để làm gì?
-Cũng giống như cô yêu biển vậy.
-Nhưng biển có nhìn tôi giống như anh nhìn tôi đâu.
-Nhưng biển cũng thích ôm cô vậy.
-Biển ôm tôi một cách hồn nhiên còn anh thì run lên dù mới chỉ chạm vào ngón tay. Anh thấy tôi có run lên đâu.
-Tại vì tôi không đủ sức để làm Lọ Lem xúc động. Cô xúc động về những điều gì vậy?
-Về mọi điều đẹp đẽ.
-Mối tình của tôi đối với cô không đẹp đẽ sao?
Lọ Lem bật cười, tiếng cười trong trẻo, vang đi rất xa trên mặt biển bát ngát. Lúc này gió rất mong manh, biển im lặng đến nỗi một cử động nhỏ của chàng cũng làm cho sóng róc rách và những bọt nước vỡ quanh mình thì rào rào như tiếng tằm ăn dâu. Chàng hỏi:
-Sao cô im lặng vậy?
-Anh đừng hỏi tôi về tình yêu nữa, tôi sẽ bỏ anh một mình.
Chỉ nghe tiếng quẫy nước và cô gái mất tăm. Chàng trai giật mình lật người lại hoảng hốt vì nhận ra mình đã ở quá xa bờ. Chàng không còn nhìn thấy những đóm sáng của xóm chài nữa, chàng không tài nào định hướng được.
Chàng gọi:
-Lọ Lem ơi! Ðừng có đùa như thế.
Tiếng chàng lan toả trên biển phẳng lặng. Trăng sáng vằng vặc.
-Lọ Lem ơi!
Lại nghe tiếng quẫy nước đàng sau lưng, chàng quay lại thì đã thấy cô gái hiện ra ngay bên cạnh mình.
-Thôi, đi vào. Cô nói.
Họ đã ra cách bờ hơn hai cây số. Khoảng cách ấy đối với chàng trai khá xa và chàng phải gắng sức lắm mới theo kịp cô gái.
Họ ngồi nghỉ mệt trên cát. Ðêm mùa hạ nồng nàn như vòng tay ấm áp lúc gần sáng. Chàng không dám nhìn cô gái khỏa thân nữa, chàng nhìn những hạt cát ánh lên trên da thịt mình. Lọ Lem hỏi:
-Anh thấy tôi đẹp không?
-Ðẹp lắm.
-Tôi cũng thấy tôi đẹp.
-Tôi đưa cô về nhà nhé?
-Không. Những đêm trăng thế này tôi thích ngủ trên bãi biển. Anh về đi.
-Không về. Tôi sẽ ở đây canh cho cô ngủ.
-Anh không ngủ à?
-Không. Tôi không quen ngủ trên bãi biển.
-Anh đi tìm quần áo cho tôi đi. Lúc nãy tôi vứt đâu đấy.
Chàng trai đứng lên đi loanh quanh tìm kiếm. Lọ Lem nằm xuống cát và nhắm mắt lại. Khi chàng trai tìm được quần áo và trở lại thì cô đã ngủ say, hiền lành như một sinh vật bé nhỏ, xinh xắn của biển cả. Chàng nhẹ ngồi xuống một bên, lấy áo của mình đắp qua người nàng. Còn quần áo của Lọ Lem thì chàng trai ôm vào ngực mình, ngồi bó gối, đăm đăm nhìn ra khơi.
Vua Mèo Vua Mèo - Đạo Hiếu Vua Mèo