Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người Con Gái Tây Ban Nha Ai-Xen Chuyến Đi Sang Mỹ
a-ít lưỡng lự; gia đình Phe-phai-e-vec và A-khơ-mét Xte-na thì giục anh cưới vợ, còn bác sĩ Rê-phic và giáo sư thì yêu cầu anh phải đi sang Mỹ ngay lập tức. Xêvim tiếp tục thuyết phục người chồng chưa cưới là cô vẫn còn đang có mang, mặc dù hơn một năm đã trôi qua kể từ ngày hai người quen nhau đến nay. Tất nhiên, cũng đã đến lúc cần phải dũng cảm nói ra một cách nghiêm túc. Là người được giáo dục theo truyền thống của một dòng họ đáng kính trọng, Xa-ít không thể nói rằng: ''Tôi biết, đó không phải là con tôi''.- hoặc là: ''Ngay cả học sinh phổ thông cũng thừa biết là trẻ con không sinh ra từ những cái hôn được''.
Nhưng Xa-ít đã không phải nói gì cả. Không cần nói nhiều lời, Xê-vim cũng hiểu anh và đã xử sự đúng như một thiếu nữ bị lừa dối: cô khóc nức nở, giả vờ ngất đi, rồi đứng dậy giật tóc một cách đau khổ. Đến lúc đó Xa-ít bối rối, quì xuống chân cô và nói:
- Cô thân yêu, tôi chỉ có thể cưới cô khi tôi có được chỗ đứng vững chắc ở trong trái tim cô, khi tôi đã chinh phục được cô...
Đang dãy dụa Xê-vim bỗng thấy dịu đi, cô đăm chiêu nhìn Xa-ít. Hãy còn chưa kịp trấn tĩnh lại sau khi buột mồm thú nhận, Xa-ít ngạc nhiên: không lẽ anh thay đổi nhiều đến thế, mới một tuần trước đây thôi chắc anh còn không dám liều như vậy.
Xê-vim xoa đầu anh và khẽ hỏi.
- Anh sắp đi sang Mỹ phải không?
Không hiểu ai đã cho cô biết là anh đang chuẩn bị ra đi? Vì chỉ có Rê-phic và giáo sư biết về chuyện ấy. Anh đỏ mặt, như một cậu học trò tinh nghịch biết mình có lỗi.
- Ai nói với cô như thế?
- Như thế nghĩa là anh đi thật phải không?
Cô lấy vạt váy lau nước mắt... Mọi thứ nhòe đi trước mắt Xa-ít, đầu óc anh quay cuồng...
- Các bác sĩ yêu cầu tôi như vậy.- Xa-ít ấp úng nói.
- Tại sao em lại phải biết điều đó qua người khác? Anh làm cho em buồn lắm, anh Xa-ít ạ, anh không nói được một lời hay sao... Như thế nghĩa là anh sẽ đi một mình, không có em?- Giọng nói của cô thật là cảm động biết bao!
Xa-ít im lặng.
- Anh không được đi Mỹ!- Xê-vim nói cương quyết.- Một mình anh không được đi đâu hết!... Sắp tới đội B.L. sẽ thi đấu ở Bu-ca-ret với đội Ru-ma-ni.- Rồi cô nói tiếp với giọng cầu khẩn:- Đến lúc ấy chúng ta đã cưới nhau rồi và sẽ cùng nhau đi tới đó. Từ đó chúng ta sẽ đi Thụy Sĩ, đi Ý. Đó sẽ là chuyến du lịch sau lễ cưới của chúng ta. Anh có đồng ý không?- Và cô hôn anh vào má làm mất một chút can đảm cuối cùng của anh.
Xa-ít cúi đầu, thu người lại. Thấy anh im lặng tưởng là anh đồng ý, cô vui sướng đứng bật dậy, mở nhạc và nhảy quay cuồng trong phòng.
Xa-ít nhìn cô ta và cảm thấy lần đầu tiên anh muốn hiểu, trước mặt anh là một người như thế nào. Làm sao trong vòng có vài phút mà cô ta lại có thể nói chuyện với anh dịu dàng, vừa nghiêm khắc, vừa khóc, vừa cười được? Không lẽ tất cả những điều đó cô ta được dạy ở trong trường phổ thông? Và mặc dù Xa-ít thấy rõ sự giả dối của cô ta, anh hiểu rằng, anh vẫn không đủ sức cưỡng lại cái nhìn và chiếc hôn của cô ta, và anh biết rằng, anh sẵn sàng nhảy xuống cả vực thẳm, chỉ cần cô ta ra lệnh...
Xa-ít đến gặp người bạn Rê-phic và kể lại tỉ mỉ cho anh ta nghe câu chuyện với người vợ chưa cưới và những tình cảm trái ngược của anh đối với cô ta.
- Cậu cần phải tự quyết định, cậu có nên đi hay không.- Người bác sĩ không bao giờ nói với Xa-ít bằng giọng bắt buộc - Chỉ cần cậu cố gắng hiểu một điều: nếu Xê-vim lấy vạt váy lau nước mắt trước mặt A-khơ-met hoặc một người đàn ông nào khác, cậu hãy tin mình, thì họ sẽ biết, cần phải làm gì với cô ta... Còn cậu? Vì cô ta cậu còn định nhảy cả xuống vực thẳm hay sao...
Xa-it cau mày, chớp mắt, hình như nhận giọt nước mắt làm cho anh nghẹn thở.
- Chính vì thế mình khuyên cậu nên đi.- Rê-phic tiếp tục - ở bên ấy mình có nhiều bạn bè, có nhiều bác sĩ giỏi... Nhưng thôi, cậu tự thấy rõ hơn...
Đến lúc đó Xa-ít nói một cách cương quyết:
- Tôi sẽ đi!!!- Và anh cũng tự ngạc nhiên về quyết tâm của mình.
Rê-phic hỏi Xa-ít, anh còn tập luyện với Tôm-xơn như trước nữa không? Vâng, ông ta vẫn còn tiếp tục bắt anh tập đến toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại cho anh vào bãi đá một lúc. Các cầu thủ khác cười anh, vì anh đeo kính đá bóng. Nhưng càng ngày anh càng yêu thích bóng đá nhiều hơn.
Sau đó ít ngày, Xa-ít chạy đến gặp Rê-phic trong trạng thái hết sức hưng phấn và ngay từ ngưỡng cửa anh đã hét lên:
- Tôi đã nhìn thấy rồi! Tôi đã nhìn thấy rồi!...
Rê-phic mỉm cười nhìn bạn đang xúc động.
Xa-ít kể lại rằng, trong lúc đang tập đã xảy ra một cuộc ẩu đả trước khung thành làm anh rơi mắt kính. Đầu tiên vì sợ hãi anh nhắm nghiền mắt lại, đến khi mở mắt ra anh mới thấy là anh nhìn tất cả đều rất rõ!...
- Thật là kỳ diệu! Thật là kỳ diệu!- Anh nhắc đi nhắc lại.- Thật là một điều kỳ điệu đã xảy ra với tôi!
- Điều kỳ diệu đầu tiên đã xảy ra từ lâu rồi,- Rê-phic thản nhiên đáp lại,- từ khi cậu rơi xuống giếng kia...
- Tôi không còn phải đeo kính nữa chứ?!
- Tôi nghĩ là cậu sẽ còn cần… như kính dâm chẳng hạn!...
Bây giờ Xa-it suốt ngày tập luyện với người huấn luyện viên Tôm-xơn, như cái bóng của ông ta, anh hoàn toàn không đến nhà của gia đình Phe-phai-e-vec nữa. Xê-vim liên tục gọi điện cho anh, nhưng bao giờ cô cũng chi nhận được câu trả lời là Xa-ít đã đi tập rồi...Một lần vào buổi sáng, cô tự muốn đến biệt thự của dòng họ Rư-gi-xưn, nhưng bà An-giê-la mở cửa nói rằng, cậu chủ trẻ tuổi đã đến sân vận động rồi.
Ngày thi đấu với đội L.B.T. đã gần đến, mà các cầu thủ trụ cột, nòng cốt của đội bóng B.L. hoặc là không chịu đến tập, hoặc là nếu có đến thì tập một cách uể oải như còn đang ngái ngủ. Ngài Tôm-xơn đáng thương có phàn nàn, thì cũng chẳng có ai thèm nghe ông.- Tất cả đều nói rằng: ''Khi trong đội có A-khơ-met Xte-na, chúng ta không sợ ai hết!”
- Không tập luyện tốt thì không một đội bóng nào có thể thắng được trên sân cỏ! Người huấn luyện viên giàu kinh nghiệm vẫn tiếp tục đòi hỏi.
- Tất cả rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.- Mọi người trả lời ông và dẫn ra nhận thắng lợi trước đây của đội bóng B.L. làm ví dụ.
- Mỗi dân tộc có tính cách riêng của mình,- mọi người khuyên ông.- Ông là người nước ngoài, thậm chí là người Anh, ông cũng không hiểu được người Thổ chúng tôi đâu. Ở nước chúng tôi người ta vẫn nói thế này: chưa ra tới sông thì chưa phải sắn quần, ông có hiểu không?
Còn ngài Tôm-xơn đã phát chán, nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại ý kiến của mình:
- Tôi không hiểu là họ sẽ thi đấu như thế nào?
- Sao lại không hiểu,- mọi người nói cho ông yên tâm,- có thi đấu và sẽ có bàn thắng, thánh A-la bao giờ cũng rất nhân từ!
- Ôi, lạy chúa!- ngài Bôn-tun không chịu được nữa.- Tôi đến phát điên lên với ông mất!... Hay là ông hoàn toàn không hiểu tiếng Thổ Nhĩ Kì?
- Tôi hiểu, nhưng vẫn còn kém.
Thì ra người ta trả tiền cho ngài Tôm-xơn nổi tiếng hoàn toàn không phải để ông huấn luyện cho đội bóng, mà chỉ để tạo ra tác động về mặt tâm lý đối với các đội bóng đối phương: các anh thấy đấy, chúng tôi có cả huấn luyện viên người nước ngoài, vậy thì các anh chống lại làm sao nổi!
Sau buổi nói chuyện này, người huấn luyện viên Anh bỏ mặc tất cả, ông chỉ còn quan tâm đến Xa-ít và đặt tất cả hy vọng vào anh. Ông vui mừng thấy bây giờ Xa-ít có thể chơi không cần đeo kính, bắp thịt của anh ngày càng nở nang; nhưng đặc biệt ông ưa thích tính kỷ luật của người học trò, luôn luôn chấp hành nghiêm chỉnh chế độ luyện tập. Ông đối xử với Xa-ít như một nghệ sĩ điêu khắc đối với tác phẩm sáng tạo của mình.
Cái ngày chờ đợi từ lâu đã đến, Ê-ron Ac-kan, hầu như không lúc nào rời Xa-it, đề nghị anh cùng đến sân vận động. Ê-ron rất muốn Xa-ít làm quen với một người thiếu nữ trẻ tên là Ai-xen, mọi người gọi cô là ''người con gái Tây Ban Nha'' vì cô có mái tóc đen tuyền, nước da bánh mật và cặp mắt đen khêu gợi. Cô là một người hâm mộ trung thành của câu lạc bộ ''Luôn bị thiếu thốn''.
Không những thế, sau khi cắt đứt quan hệ thân mật với ngài Di-un-da Bôn-tun, hiện nay Ê-ron Ac-kan cũng bắt đầu cổ vũ cho đội bóng L.B.T. Nhưng điều đó không hề làm phiền anh chút nào cả, vẫn như trước đây anh là người bình luận viên công bằng và khách quan nhất.
Xê-vim và Ai-xen, giống như hai công ty đang cạnh tranh, là hai người tình địch đã từ lâu. Thật ra Xê-vim trội hơn Ai-xen trong những chuyện phiêu lưu của cô, nhưng Ai-xen có một ưu thế quan trọng - cô đã có chồng nên độc lập và tự do hơn. Chồng của Ai-xen là một người đã có tuổi, ông cưới cô mấy năm trước đây và vô cùng hạnh phúc, khi được người vợ trẻ nũng nịu gọi trước mặt mọi người là ''chồng em''.
Mọi người đều biết rằng, bất kỳ nhà nghiên cứu nào trong công trình khoa học của mình cũng đều cố gắng phát hiện ra một cái gì hoàn toàn mới cho nhân loại. Một số người cho rằng, sở dĩ các nhà nghiên cứu cố gắng như vậy, như trong lĩnh vực văn học chẳng hạn, là vì họ muốn trở nên nổi tiếng. Ai-xen có đầy đủ tính cách của một nhà nghiên cứu: cô phát hiện nhưng tài năng mới trong bóng đá!- Chúng ta cũng chẳng cần biết, cô làm điều đó để làm gì? Dù thế nào đi nữa thì cô cũng hoàn toàn đối lập với Xê-vim, một cô gái chỉ biết chạy theo các ngôi sao.
Một vài lần Ai-xen đã đoán trước được những cầu thủ bóng đá xuất sắc từ khi họ mới bắt đầu chơi bóng. Tất cả đều biết rằng, nếu Ai-xen cho phép một người thanh niên nào đó ngồi cạnh cô trong ô-tô, thì chỉ hai năm sau trên bầu trời bóng đá sẽ xuất hiện một ngôi sao mới. Không một ông bầu bóng đá nào có thể đánh giá một cầu thủ trẻ giỏi hơn và chính xác hơn Ai-xen. Vì thế mọi người lập tức săn đuổi bất kỳ cầu thủ nào được Ai-xen để ý đến. Giống như nhà kinh doanh điện ảnh đi tìm các ngôi sao điện ảnh ở tất cả các nước, Ai-xen đi tìm các ngôi sao bóng đá giữa các cậu bé đá bóng bằng dẻ trên các bãi đất trống và trong các mảnh sân nhà. Việc phát hiện ra Ô-de-na Bre-vnơ và Ôx-man Pê-ret là thuộc về Ai-xen. Không ai có thể xác định giỏi hơn Ai-xen, cầu thủ nào đáng giá bao nhiêu,- điều đó đặc biệt quan trọng khi các cầu thủ chuyển từ đội này sang đội khác. Chỉ cần cô nói là người cầu thủ không đáng giá một xu rách, thì mọi người sẽ quên bẵng anh ta ngay.
Ai-xen để ý đến Xa-ít đã từ lâu, ngay từ khi Xê-vim mới nhắm chọn anh, nhưng cô vẫn đứng ngoài cuộc. Cô biết Xê-vim muốn lấy Xa-ít làm chồng. Khi cô đề nghị Ac-kan giúp cô làm quen với người thanh niên trẻ tuổi này, cô chỉ nhằm có một mục đích là trêu tức đối thủ của mình, Ai-xen còn chưa thật tin rằng, Xa-ít có thể trở thành một cầu thủ bóng đá tài ba, nhưng cô cũng thận trọng lưu ý rằng, anh có rất nhiều hứa hẹn... Điều quan trọng đối với cô là làm sao thực hiện được nhiệm vụ của các nhà lãnh đạo câu lạc bộ L.B.T. giao cho. Họ muốn lôi kéo người huấn luyện viên Anh chuyển sang đội bóng của họ bằng bất kỳ giá nào.
Ê-ron kể cho Xa-ít nghe về Ai-xen khi hai người còn ngồi trong xe, trên đường đến sân vận động.
- Này anh bạn, đó là một người đàn bà kỳ lạ! Thật là kỳ lạ! Cô ta đặc biệt có tài tiên đoán! Cô ta chỉ cần nhìn đứa bé mới ra đời một lần là có thể nói, cậu bé sẽ ghi được bao nhiêu bàn thắng trong suốt cả cuộc đời bóng đá của cậu ta. Tất cả các cầu thủ bóng đá nổi tiếng, anh bạn ạ, đều đã qua tay cô ta. Ngay cả người huấn luyện viên giàu kinh nghiệm nhất cũng không thể nào so sánh được với cô ta. Nếu thánh A-la nhân từ và hôm nay cô ta có mặt ở sân vận động, tôi nhất định sẽ giới thiệu quen với anh.
Lần này Ai-xen không ngồi trên khán đài cùng với những người cổ vũ cho đội bóng L.B.T. mà ngồi ở lô dành cho các vị khách quí. Nhìn thấy Ac-kan, cô đưa tay vẫy anh từ xa. Ac-kan kéo Xa-ít đến chỗ cô ta.
- Xin hãy làm quen với nhau: đây là anh Xa-ít Rư-gi-xưn... Còn đây là cô Ai-xen...
Ai-xen chỉ cho Xa-ít một chỗ còn trống ở bên cạnh cô.
- Em nhìn thấy anh mấy lần ở các buổi tập,- cô ta nói.- Anh có cú sút thật là đẹp, anh có nhiều triển vọng đấy...
Xa-ít đỏ mặt.
Trận đấu chưa bắt đầu mà sân vận động đã ồn ào, hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ. Vì lý do thời tiết nên người trọng tài được mời từ nước ngoài, không đi máy bay đến được. Khó khăn lắm mọi người mới thuyết phục được một trọng tài người Thổ cấp quốc tế vào thay. Xa-ít lần đầu tiên có mặt tại một trận thi đấu quan trọng như thế này. Tất cả mọi người đều đến sân vận động, ngoài sân vận động dường như là một thành phố chết.
Ngay ở phút đầu tiên, A-khơ-met đã ngáng chân Ôx-man làm anh ta ngã lộn nhào đến mười mét.
- Anh bạn ạ, đừng để ý đến chuyện đó,- người bình luận viên khách quan nhất Ê-ron Ac-kan khẽ nói.- Trận đấu đã được quyết định rồi...
- Sao lại như thế?- Xa-ít không hiểu.
- Như thế đấy, anh bạn ạ. Theo đúng tin tức chúng tôi nhận được từ những nguồn đáng tin cậy, hôm nay đội B.L. sẽ bị thua vì A-khơ-met... Đội B.L. sẽ phải thua... Ngài Bôn-tun gian giảo muốn như thế.- Và thấy Xa-ít không hiểu gì cả, anh nói tiếp.- Tiền, anh bạn ạ, tất cả là vì tiền!... Tôi tin chắc rằng người ta đã hối lộ cho A-khơ-met của chúng ta...- Và ghé sát vào tai Xa-ít, anh thì thầm: Không những thế, các cầu thủ tiền đạo của đội bóng L.B.T. còn dùng một liều lượng chất kích thích rất mạnh. Điều này chỉ nói riêng với anh, anh bạn ạ. Mọi người nói rằng, liều lượng chất kích thích nhiều đến mức, ngay cả một cụ già chín mươi tuổi cũng có thể sút bóng mà không thủ môn nào, kể cả I-a-sin, có thể cứu vãn được khung thành... Anh đã hiểu chưa?
Ai-xen nghiêng người về phía Xa-ít.
- Có lẽ trận đấu sẽ rất hấp dẫn và thú vị,- và cô nói thêm đầy ngụ ý.- Chắc là anh cổ vũ cho đội B.L.
- Ai đá tốt hơn thì người đó sẽ thắng,- biết người thiếu nữ kiều diễm người bên cạnh cổ vũ cho L.B.T. anh trả lời một cách tế nhị.
Hiệp một kết thúc không phân thắng bại. Mọi người đều thấy rõ là cuộc đọ sức vẫn còn tiếp diễn và sân bóng đá nhất định sẽ trở nên một bãi chiến trường.
Trong lúc giải lao, Ac-kan đị lại lô dành cho giới báo chí.
- Em nghe là anh chuẩn bị đi Mỹ phải không?- Ai-xen bắt đầu nói.
Ngạc nhiên về điều biết đó của cô gái, Xa-ít trả lời:
- Vâng, tôi đang chuẩn bị, nhưng không biết khi nào sẽ đi!
- Không lẽ có người giữ anh ở lại Xtăm-bun?
Xa-ít im lặng.
- Ở địa vị anh thì em đã đi rồi,- người thiếu nữ trẻ tuổi nói.- Em đã nhìn thấy anh trên bãi tập và em có thể nói với anh rằng, anh có đầy đủ năng khiếu của một cầu thủ bóng đá... Anh hãy đi đi.
Ai-xen nói chuyện thoải mái, pha trò hóm hỉnh, và Xa-ít cảm thấy thật là nhẹ nhàng và dễ chịu ở bên cạnh cô.
Vào đầu hiệp hai, sự kích động của các khán giả hâm mộ đã lên đến cực điểm. Cảm thấy tai họa sắp đến gần, người trọng tài ra lệnh mở cổng phụ, đề phòng khán giả ùa xuống sân.
Trận đấu vừa mới tiếp tục thì trời bắt đầu mưa, và các cầu thủ đều lấm từ đầu đến chân. Không còn ai chú ý đến quả bóng nữa, tất cả đều để ý đề phòng lẫn nhau. Các cầu thủ chỉ đá khi bóng tự lăn đến chân họ. Và ở phút thứ mười năm, khi bóng đá bay ra khỏi bãi, các cầu thủ vẫn tiếp tục cuộc ẩu đả, không hề nhận ra điều đó. Bỗng nhiên, dường như trời sập xuống đất! Mười nghìn người trên sân vận động hét lên vang dội: ''Vào rồi!''. Người trọng tài gắng hết sức nổi hiệu còi.
Thì ra, trung phong của đội L.B.T. đã đá một cục đất sét vào khung thành của đội B.L thay cho quả bóng còn nằm cách anh ta đến năm mươi bước. Khán giả lập tức hét lên: ''Vào rồi còn trọng tài thì vội nổi hiệu còi.
Các cầu thủ của đội B.L. lao đến chỗ trọng tài chứng minh rằng, không có bàn thắng nào hết và trong khung thành không hề có gì cả. Sau một hồi tranh cãi và đe dọa lẫn nhau, bàn thắng không được tính. Năm phút sau, cuộc ẩu đả lại tiếp tục quyết liệt hơn. Mưa đã ngừng, nhưng sân bóng đá đã biến thành đầm lầy, và các cầu thủ thì bẩn hơn cả thợ nạo ống khói. Mặc dù như vậy, cả hai đội vẫn kiên cường bảo vệ khung thành của mình.
Ai-xen bình luận các sự kiện xảy ra trên sân cỏ một cách vui vẻ. Theo như lời cô thì A-khơ-met chỉ làm có một việc là đá ngã tất cả các cầu thủ của đội L.B.T. đến gần anh ta, không từ một ai, còn với các cầu thủ khác của đội L.B.T. thì anh ta nhổ nước bọt hoặc giơ nắm đấm lên đe dọa. Và mặc dù anh ta không làm gì trên bãi cả, anh ta vẫn được coi và sẽ được coi là cầu thủ giỏi nhất của đội bóng B.L... Xa-ít lắng nghe Ai-xen tường thuật và mỉm cười.
- Này!- Ai-xen bỗng kêu lên - hình như có ai bị đánh!
- Ai?
- Em không nhận ra. Có lẽ ai đó trong đội chúng ta đã rơi vào tay đội ''Bụi lốc''.
Cảnh sát chạy vào sân. Mọi người khiêng trên cáng một cầu thủ trẻ ra khỏi bãi. Thì ra, các cầu thủ đội ''Bụi lốc'' đã đánh ngã chính trung vệ của mình, không hiểu vì do lộn xộn hay vì quá hung hăng mà họ lại nhầm lẫn như vậy. Các nạn nhân mới lại ngã xuống trong cuộc ẩu đả quyết liệt và phải rời khỏi bãi ngày một nhiều: cuối cùng cả hai đội chỉ còn lại tất cả mười bảy cầu thủ.
Xa-ít để ý thấy, mặc dù được mệnh danh là ''người con gái Tây Ban Nha'', Ai-xen vẫn dịu dàng hơn nhiều so với Xê-vim. Khi khung thành của đội L.B.T. bị đe dọa, cô không đứng bật dậy, không la hét, không hề thay đổi sắc mặt. Cô chỉ bóp khuỷu tay anh chặt hơn,- anh rất thích như thế, vì anh không thể nào chịu nổi sự phô trương tình cảm ra ngoài.
- Có lẽ cứ như thế này thì trận đấu sẽ hòa mất,- anh nói và chính anh cũng không ngờ mình đã rụt rè nắm chặt tay Ai-xen.
- Không,- cô ta đáp và lặp lại cử chỉ của anh,- chúng tôi sẽ thắng.
- Nhưng làm sao vượt qua được hàng phòng thủ của đội ''Bụi lốc''.
- Ở đây hàng phòng ngự không có liên quan gì hết, anh của em ạ,- Ai-xen phản đối,- anh hãy nhìn xem, các cầu thủ đội ''Bụi lốc'' đang làm gì kia kìa. Họ bỏ trống cả khung thành của mình. Chỉ tiếc là bóng không tự lăn vào lưới được... Em cảm thấy là hôm nay các cầu thủ của đội L.B.T. có lẽ sẽ không làm nên tích sự gì cả.
- Thế thì làm sao mà họ thắng được?
- Họ sẽ thắng nhờ ''Bụi lốc''.
Cô ta chưa kịp dứt lời thì sân vận động lại vang lên tiếng gào thét: ''Vào-rồi!...''.
- Đấy, em đã bảo mà! A-khơ-met đã nhận tiền và đã đưa bóng vào khung thành của đội nhà!
Mặc dù còn năm phút nữa mới hết trận đấu, nhưng người trọng tài đã nổi hiệu còi kết thúc, ông không muốn liều mạng nên vội ra cổng phụ. Nhưng không dễ gì mà đánh lừa được khán giả, họ ùa xuống cắt ngang đường ông. Người trọng tài buộc phải thay đổi hướng chạy. Sau khi chạy vòng quanh sân vận động hai lần, đằng sau là đám đông hàng nghìn người đuổi theo, ông buồn nhanh qua một cái cửa và ra được ngoài phố. ''Ôi! Thế là thoát rồi''.- Ông reo lên, nhưng niềm vui của ông hãy còn quá sớm: những khán giả hung dữ đã đuổi gần kịp ông. Tuy nhiên, như mọi người đều biết, chạy trốn thì bao giờ cũng dễ hơn là đuổi bắt. Rất đáng tiếc là, ngày hôm đó không có ai ghi lại kỷ lục thế giới mới ở môn chạy cự ly dài... Những người đi đường cũng gia nhập cuộc đuổi bắt cùng với các khán giả. Đã từ lâu thành phố không biết đến một cuộc chạy tập thể như vậy. Người trọng tài vừa chạy vừa thầm ước tính: ''Chỉ cần chạy được đến tượng đài Tự Do là mình thoát''. Ông lao ra quảng trường Tac-xin, chạy vòng quanh tượng đài ba lần và nhập vào đuôi của đám người đuổi bắt. ''Hãy bắt lấy thằng khốn kiếp''.- Người trọng tài hét to hơn tất cả và bằng cách đó ông đã thoát thân. Đám đông vẫn còn tiếp tục chạy, nhưng không còn người dẫn đầu nên chậm dần và một lúc sau thì tan rã.
Sau trận đấu, Ai-xen mời Xa-ít về nhà cô. Lời mời nhiều hứa hẹn đến nỗi Xa-ít không dám từ chối.
Ai-xen cho người hầu gái về, cô thay nhanh quần áo và chuẩn bị mọi thứ. Cô tự tay giải khăn bàn, mang rượu vang và rượu Ra-kư ra... Ai lại uống trà lúc này! Xa-ít thấy đặc biệt dễ chịu khi ở bên cạnh người thiếu nữ này, anh có cảm giác, hình như anh biết cô ta từ lâu lắm rồi,- có lẽ chỉ với Rê-phic anh mới cảm thấy mình dễ chịu như thế này. Lần đầu tiên có một người phụ nữ không giễu cợt anh, mà đối xử bình đẳng với anh. Ngay cả người cô và bà An-giê-la cung đối xử với anh như với một đứa bé.
Xa-ít đã hưởng một đêm tuyệt diệu, một đêm hạnh phúc đầu tiên trong cuộc đời anh...
Mãi quá trưa anh mới tỉnh dậy.
- Ai-xen! Em thân yêu, mang cho anh cốc nước!
Anh gọi xong và thấy hoảng sợ, vì ngay cả đối với bà An-giê-la anh cũng chưa bao giờ dám đối xứ suồng sã như thế! ''Trong có một đêm mà cô ta đã làm gì mình thế nhỉ?...''.
Ai-xen mỉm cười ngồi xuống tận giường, đưa cốc nước cho Xa-ít.
- Em hãy nói đi,- anh rụt rè hỏi cô,- theo em, anh là người thế nào?
Ai-xen áp đầu Xa-ít vào ngực mình và âu yếm vuốt ve, như vuốt ve một đứa trẻ.
- Theo em ư?... Anh là một trong số những người ngốc nghếch nhất: vừa mới hôn một người phụ nữ đã coi là mình phải lấy cô ta làm vợ. Có đúng thế không nào?
Xa-ít sửng sốt: không ngờ người thiếu nữ đáng yêu này lại tinh đến như vậy...
Sau bữa ăn sáng, Xa-ít bỗng nhận ra là có một sự thay đổi kỳ diệu đã xảy ra đối với anh. Chẳng nhẽ tính rụt rè, nhút nhát của anh không còn lại một chút nào cả?...
Anh đi trên phố với vẻ mặt đàng hoàng, chững chạc và tự tin biết bao! Và cũng như nhiều lần trước đây, anh muốn kể ngay mọi chuyện cho Rê-phic biết. Anh nhảy lên xe tắc-xi, lao đến nhà người bạn, và ngay từ ngưỡng cửa đã hét lên:
- Xảy ra rồi! Điều kỳ diệu đã xảy ra rồi!...
Rê-phic không hỏi gì, anh hiểu tất cả và vui mừng không kém gì Xa-ít.
Trong các báo buổi sáng chỉ có tin về trận đấu ngày hôm qua. Mọi người viết nhiều lời phê bình chua xót và đứng đắn đối với đội B.L.. Một bài tường thuật viết ''Đội bóng B.L. không có quyền thua. Thậm chí với tỷ số thấp nhất!, trong bài báo này có cả những lời ám chỉ rằng, tiền đạo đội L.B.T. đã dùng thuốc kích thích, còn trung vệ đội B.L. thì đã bị mua chuộc. Các cầu thủ đội B.L. nhảy múa trước khung thành của mình, như muốn mời các cầu thủ đội L.B.T. đưa bóng vào lưới của đội B.L., nhưng đối phương tế nhị trả lời là: ''Chà, nếu các anh muốn như vậy, thì các anh hãy tự làm bàn lấy!''. Và nói chung, tại sao lại phải tốn tiền mua thuốc kích thích, khi nó chẳng mang lại ích lợi gì cả?
Những cuộc tranh cãi xung quanh trận đấu ngày càng trở nên căng thẳng. Ngay cả các ngài bộ trưởng cũng tham gia vào cuộc tranh cãi. Một nhân vật có thế lực đã thẳng thắn tuyên bố rằng: ''Cầu thủ bóng đá có dòng máu Thổ Nhĩ Kì chạy trong cơ thể, không bao giờ bán rẻ mình cho đồng tiền!''. Nhưng sự can thiệp của các nhân vật cao cấp chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa. Một phóng viên cánh tả đã làm cho cuộc tranh cãi rối tung lên. Trong bài báo: ''Một tâm hồn khỏe trong một cơ thể khỏe'' anh ta chúc mừng A-khơ-met đã đưa bóng vào lưới của đội nhà. Rõ ràng là những tuyên bố tương tự sẽ làm mất uy tín của bóng đá Thổ Nhĩ Kì trước dư luận thế giới.
Nhưng, điều quan trọng không chỉ ở chỗ phát hiện được nguyên nhân thất bại của đội vô địch, mà còn phải tìm cho ra kẻ có lỗi. Lần này thì không thể đổ lỗi do gió thổi không đúng hướng hay do mặt trời làm chói mắt được, những điều này chẳng thuyết phục được ai. Vì thế, thật may mắn cho các cầu thủ đội bóng B.L. mọi người đổ tất cả lỗi lầm cho ngày huấn luyện viên người Anh Tôm-xơn.
Ngài Tôm-xơn đáng thương chỉ còn có hai lối thoát: hoặc là thu xếp va-li rời khỏi Thổ Nhĩ Kì (một việc ngài hoàn toàn không muốn), hoặc là làm huấn luyện viên cho đội L.B.T.
Cùng thời gian đó, trong giới thượng lưu bắt đầu bàn tán về quan hệ thân mật giữa Ai-xen và Xa-it,- không điều gì và không bao giờ có thể dấu được họ. Xê-vim cũng biết về điều đó. Mà cô ta, như mọi người đều biết, là một người thiếu nữ cương quyết và không thích nhường lại những gì thuộc quyền của cô. Thật ra, đầu tiên cô cũng coi thường tất cả mọi lời bàn tán và những điều đơm đặt đăng trên báo chí về việc ấy,- về cô mọi người cũng không viết đến như thế,- nhưng khi cô nhìn thấy tận mắt Xa-ít ngồi trong xe của Ai-xen, thì cô không chịu nổi vì tức giận: ngay giữa ban ngày, trước mặt cô mà người ta dám kéo cả người chồng chưa cưới của cô đi! Hắn ta lúc nào cũng giả vờ mù lòa và ngờ nghệch, thế mà bỗng nhiên lại thay đổi nhanh đến thế!... Làm sao cô lại có thể sơ suất đến thế được nhỉ?...
Xê-vim suốt ngày đóng kín cửa phòng và khóc than ầm ĩ, đến cả khu phố cũng nghe tiếng: gia đình Phe-phai-e-vec phải buộc lòng gọi ngay A-khơ-met đến.
- Nào, hãy mở ra ngay!- Anh ta nói thật nghiêm khắc.
Còn Xê-vim biết rằng, nếu không mở cửa cho anh ta, thì anh ta sẽ đạp tung cánh cửa bằng chân trái, nên cô đành phải đầu hàng. Sau đó cả bốn người bắt đầu thảo luận về tình hình vừa xảy ra.
- Bà Me-khơ-du-re ạ, tất nhiên là bà có lỗi trong tất cả mọi việc,- ngài Kha-xip nói - Không phải ngẫu nhiên mà mọi người lại nói rằng, phải rèn sắt khi còn đang nóng! Anh A-khơ-met, có phải là tôi nói đúng không? Thế mà bà thì cứ dây dưa mãi: lúc thì bà không thích cái chậu hố xí, lúc thì bà không bằng lòng bộ đồ ăn bằng pha lê... Thế là chúng ta tay trắng vẫn hoàn trắng tay...
Xêvim sụt sùi than thở:
- Ngay cả bà cô hắn cũng nói rằng, hắn chỉ còn nhớ đến tập luyện thuốc men và các loại vi-ta-min, hắn đã hoàn toàn bị mất trí. Anh A-khơ-met ạ, đó là lỗi tại anh, anh đã làm quen hắn với người huấn luyện viên Anh...
A-khơ-met không quen coi mình là người có lỗi, nên anh nói:
- Hay là em đã ghen hắn với con bé Di-gan Ai-xen?
- Việc gì em phải ghen hắn với con bé gớm ghiếc ấy? Điều đó mà xảy ra sau khi cưới, thì em đã chẳng thèm nói nửa lời. Thật là một thằng láu cá! Mắt hắn tồi như thế đấy! Thế mà bỗng nhiên hắn lại nhìn rõ tất cả? Em không thể nào hiểu được...
- Trong buôn bán có một nguyên tắc thiêng liêng, bất di bất dịch,- ngài Kha-xip lại nói,- hàng hóa đã mua là không được đổi và trả lại. Vì đã đính hôn, nên hắn nhất định sẽ phải cưới con!
- Con không phải là loại hàng hóa!- Xê-vim hét lên.
- Không phải, không phải! A-khơ-met vỗ về cô.
- Hãy để việc này cho tôi, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa tất cả. Ngài Kha-xip nói một cách cương quyết.
- Cha thì lúc nào cũng nói: ''Tôi sẽ làm, tôi sẽ thu xếp!” cha đã làm được gì nào?
- Cha sẽ kiện hắn ra tòa! Cho hắn biết....
- Cha không cần phải nhúng tay vào việc của người khác?- Xê-vim nói dứt khoát.- Con sẽ tự mình thu xếp tất cả.
Xê-vim đã bình thản quan sát một thời gian nữa thái độ thân mật giữa người chồng chưa cưới và Ai-xen. Tin ở sức mình, nên ngay cả trong ý nghĩ Xê-vim cũng không cho phép Xa-ít có thể lạnh lùng đối với cô. Và một ngày đẹp trời, Xê-vim đi đến nhà anh, để làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người.
Bà Bê-rin, tất nhiên là không nghi ngờ gì cả, vẫn dịu dàng đón tiếp cô và dẫn cô vào phòng khách.
- Cháu gái của cô, cháu sống thế nào?- bà hỏi.
- Cám ơn cô. Còn cô? Cháu hy vọng rằng, cô vẫn được khỏe?...
- Cháu gái của cô ạ, nhờ thánh A-la, ở đâu mọi người đều khỏe cả... Còn người mẹ đáng kính của cháu thế nào?
- Cám ơn cô, mẹ cháu gửi lời hỏi thăm và lòng kính trọng tới cô...
- Cám ơn cháu gái của cô, cháu hãy chuyển giúp tới mẹ cháu lòng kính trọng của cô. Còn người cha đáng kính của cháu thế nào?...
Xê-vim tưởng đến phát điên lên mất vì những câu hỏi này, nhưng cô cố chịu đựng.
- Cám ơn cô, cha cháu vẫn khỏe. Cha cháu gửi lời hỏi thăm và lòng kính trọng đặc biệt tới cô.
- Cám ơn, cháu gái của cô. Thế còn anh A-khơ-met?- bà tiếp tục hỏi vì cho rằng, anh ta cũng là một thành viên của gia đình này.
Xê-vim suýt nghẹn thở vì tức giận, nhưng cô chưa kịp trả lời thì bà An-giê-la mang cà phê vào. Là một người hầu gái xứng đáng của dòng họ Rư-gi-xưn, bà hỏi một cách xã giao:
- Cháu gái của cô, cháu sống thế nào?
- Mec-xi,[1] vẫn bình thường, Xê-vim lẩm bẩm trong miệng.
- Còn người mẹ đáng kính của cháu thế nào?
- Mec-xi vẫn bình thường.
Có tiếng chuông điện thoại. Bà An-giê-la vội bước đến chỗ đặt máy, vừa đi vừa nói:
- Có lẽ lại người thiếu nữ ấy hỏi Xa-ít...
Bà Bê-rin cau mặt không bằng lòng, còn Xê-vim thì vểnh tai lên nghe. Bà An-giê-la quay lại và nhăn nhó nói với họ:
- Quả nhiên, đúng là như thế, lại gọi từ tiệm ăn đến...
Bà Bê-rin xấu hổ cúi mặt xuống. Cô gái của tôi ơi, hôm nay cô đã gọi điện đến bao nhiêu lần rồi.- Bà An-giê-la hét vào ống nghe.- Hay là cô không hiểu tiếng Thổ Nhĩ Kì?... Tôi biết nói với cô thế nào bây giờ?- Và bà lại lấy tay che ống nghe.- Hình như cô gái này đã phát điên cả rồi. Hãy thử giao Xa-ít của chúng ta cho họ mà xem. Họ sẽ xé xác cậu bé đáng thương ra từng mảnh mất.
Thực ra mà nói, thì mọi người hoàn toàn không hỏi gì về Xa-ít cả, chẳng qua chỉ là bà An-giê-la thích trêu tức Xêvim, vì cô đã gây ra biết bao đau khổ cho cậu bé đáng yêu của bà.
Bà Bê-rin cho rằng đã đến lúc thích hợp có thể nói chuyện một cách đúng đắn.
- Cháu gái của cô ạ, cô muốn nói với cháu một cách chân thành và mong cháu đừng giận vì những lời nói của người phụ nữ già nua này. Lẽ ra cháu không nên trì hoãn việc tổ chức đám cưới... Dạo này Xa-ít thay đổi nhiều lắm...
Bà An-giê-la gật đầu vui vẻ.
- Đúng, đúng thế, cậu Xa-ít của chúng ta thay đổi nhiều lắm...
- Trước kia Xa-ít là một thiên thần,- bà Bê-rin nói tiếp.- thằng bé đỏ mặt ngay cả khi nghe thấy giọng nói của phụ nữ... Còn bây giờ hình như nó đã bị đánh tráo ấy…
- Đó là nhờ ngài huấn luyện viên người Anh đã làm cho Xa-ít của chúng ta thay đổi,- bà An-giê-la không chịu thôi hẳn.- Trước kia cậu Xa-ít là một con cừu non hiền lành, còn bây giờ cậu đã trở thành một con bò đực hung dữ...
- Cháu gái của cô ạ, chúng ta hãy cùng nhau cứu lấy Xa-ít. Nó yêu cháu, nên sẽ không dám cưỡng lại lời cháu... Cần phải làm một việc gì đó!... Trước kia nó bao giờ cũng kể cho cô nghe hết tất cả mọi chuyện, còn bây giờ không cậy nổi nó một lời nào... Ôi, cháu gái của cô, chỉ có một mình cháu có thể cứu được nó! Cháu hãy lấy nó làm chồng nhanh lên, và đừng cho nó chơi bóng nữa!
Xê-vim lắng nghe bà Bê-rin, nhưng lại nghĩ về việc khác: chỉ đến bây giờ, khi giữa cô và Xa-ít xuất hiện Ai-xen, cô chợt hiểu rằng, cô không thể từ bỏ anh được, anh cần cho cả chính cô.
Và quên hẳn lòng tự trọng của người phụ nữ, cô nói:
- Cháu đến đây, hy vọng được gặp anh ấy ở nhà... Thế anh ấy đâu?
Hai người phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau: câu hỏi thật là bất ngờ đến với họ.
- Thế cháu không thường gặp nó sao?
- Anh ấy mới đến nhà cháu hôm kia,- Xê-vim vội vã trả lời.
Một sự im lặng kéo dài sau câu trả lời này.
- Cháu gái của cô, không lẽ cháu không biết thật sao...?- Bà Bê-rin bắt đầu nói.
- Cháu không biết những gì?
- Nó đã bay sang Mỹ rồi...
- Sao!- Xê-vim kêu lên,- Anh ấy nói với cháu là chuẩn bị đi, nhưng... thật là bất ngờ... Thật ra lúc ấy cháu cũng không có mặt ở Xtăm-bun... Anh ấy đi một mình sao?
- Một mình...
- Khi nào ạ?
Xa-ít đã đi cách đây một tuần, nhưng vì Xê-vim bảo anh mới ở nhà cô hôm kia, nên để cô khỏi rơi vào tình trạng khó xử, bà Bê-rin đã tế nhị trả lời;
- Sáng hôm qua, cháu gái của cô...
- Chắc là anh ấy đã đến nhà cháu, nhưng có lẽ lúc ấy cháu không có nhà...
Xê-vim không nhớ là cô đã ra đến ngoài đường bằng cách nào...
Bác sĩ Rê-phic, Ac-kan, ngài Tôm-xơn và Ai-xen đã ra sân bay tiễn Xa-ít, Xa-ít và Ai-xen chia tay như một cặp vợ chồng đang yêu nhau say đắm. Đưa khăn tay lau nước mắt, cô khẽ nói:
- Khi nào sang đến nơi, anh hãy viết thư ngay nhé. Em rất lo đấy...
Người cô cũng định ra sân bay, nhưng Xa-ít đã thuyết phục được bà ở lại.
Bốn người ra tiễn, hình như đã thỏa thuận với nhau, không ai nói với ai một lời nào về chuyến đi của Xa-ít cả, vì thế nguồn tin này không bị đăng lên cột tin tức về xã hội thượng lưu.
Đầu tiên Xê-vim còn chờ thư của người chồng chưa cưới, sau đó cô cố gắng tìm hiểu địa chỉ của anh ở bên Mỹ. Nhưng Xa-ít chỉ viết thư cho Ai-xen, những lá thư vụng về, không mạch lạc của anh thắm đượm một tình yêu nồng cháy…
Cùng thời gian đó, ngày đá bóng B.L. lên đường đi Bu-ca-ret cũng sắp đến gần. Xê-vim nhất định không chịu đi: cô có cảm giác rằng, chỉ cần cô rời khỏi Xtăm-bun là sẽ có thư của Xa-ít gửi về.
Ngay cả những lời yêu cầu của ngài Di-un-da Bôn-tun, cũng như những lời van nài khấn khoản của A-khơ-met, và thậm chí cả những lời dỗ dành của ngài Kha-xip cũng không lay chuyển được quyết định của Xê-vim. ''Chẳng nhẽ cô không quan tâm đến việc bóng đá B.L. sẽ đá như thế nào hay sao?- Mọi người hỏi cô.- Hay là cô không còn quí trọng danh dự của bóng đá Thổ Nhĩ Kì nữa?'' ''Nếu cô không đi, bạn bè nhắc đi nhắc lại với cô,- chắc chắn là A-khơ-met sẽ đá rất kém... Xê-vim, cô hãy nhớ rằng, không có cô đội bóng sẽ thua mất!''
Không, không, mọi người có nói gì đi nữa, cô cũng nhất định không đi!...
Vào một ngày đẹp trời, Ê-ron Ac-kan đã đăng một tấm ảnh Xa-ít mặc quần áo bóng đá lên trang nhất tờ báo của anh. Cái gì thế nhỉ? Xê-vim không tin vào mắt của cô nữa: ''Một ngôi sao mới của đá bóng L.B.T. Xa-ít Rư-gi-xưn; Nước Mỹ chào mừng một ngôi sao mới xuất hiện của nền bóng đá Thổ Nhĩ Kì'''- cô đọc lời đề tựa dưới tấm ảnh. Sau đó vài ngày xuất hiện thêm một bức ảnh nữa: Xa-ít cùng với các cầu thủ trong đá bóng. Trong một mẩu tin nhỏ đã nêu rõ những thành tích của người cầu thủ bóng đá Thổ Nhĩ Kì trẻ tuổi, người ghi một số bàn thắng vào khung thành của đội bạn, đội bóng của Xa-ít đã dành được một chiến thắng đáng kể. Dần dần các báo khác cũng bắt đầu đăng tin về Xa-ít. Xê-vim thấy hoàn toàn bối rối. Không lẽ tất cả những gì viết về anh ta đều là sự thật? Thứ nhất là tất cả mọi người đều biết rằng, bóng đá của Mỹ chỉ vừa mới bắt đầu phát triển, và thứ hai là,- đây là điều quan trọng nhất,- Xa-ít đã kịp trở thành cầu thủ đội bóng L.B.T. từ khi nào vậy?
Trong khi cô còn đang bận nghe về Xa-ít. Đội bóng B.L. đã bị thua đậm ở Ru-ma-ni. Các bài tường thuật về trận đấu trên báo chí đều ám chỉ rõ ràng là chính cô, Xêvim Phe-phai-e-vec, là người có lỗi trong việc thất bại của đá bóng vô địch. Vì lý do này nên sau khi về nước không có ai, ngoài A-khơ-met, trong số các cầu thủ của đội bóng B.L. đến nhà cô cả. Có lẽ A-khơ-met cho rằng anh có lỗi đối với hoàn cảnh khó xử của Xê-vim.
Còn sau đó đã xảy ra một việc hoàn toàn không ai ngờ đến: người chủ ngôi nhà dành cho cặp vợ chồng sắp cưới đã nộp đơn kiện ở tòa án về việc ông ta không được trả tiền thuê nhà bốn tháng nay. Khi được người chủ ngôi nhà báo tin cho biết, đầu tiên bà Bê-rin thấy lúng túng và vội đến gặp các luật sư nhờ giúp đỡ. Trước đây các vị luật sư này đã từng bào chữa nhiều vụ án của dòng họ Rư-gi-xưn, nhờ vậy mà họ đã trở nên giàu có. Nhưng họ không vội vàng giúp đỡ đương sự của mình, vì biết rằng gia tài của dòng họ Sa-phơ-ran cũng chẳng còn gì.
Bà Bê-rin rơm rớm nước mắt, khi nhớ lại Xa-ít đã say mê sửa soạn tổ ấm gia đình như thế nào, anh đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, để làm vừa lòng người mẹ vợ tương lai.
- Mong các ngài cố nói giúp với ông chủ nhà chờ đến khi Xa-ít về đã,- bà khẩn khoản yêu cầu các vị luật sư.
- Việc đó chỉ làm tốn thời gian vô ích thôi.... Cần phải trả tiền ngay, nếu không thì tất cả sẽ bị bán đấu giá.
Đến lúc đó người phụ nữ già quyết định phải bàn bạc với Xê-vim,- vì Xa-ít đã làm các tổ ấm ấy chính là để cho cô ta. Sau khi báo trước bằng điện thoại về việc viếng thăm của mình, một lát sau bà đã đến nhà của gia đình Phe-phai-e-vec, trong tay cầm theo một món quà quý giá.
Xêvim mừng rỡ, vì cô rất muốn biết tin về người chồng chưa cưới. Sau khi niềm nở đón tiếp bà Bê-rin, cô lễ phép trả lời tất cả các câu hỏi của bà và chịu khó lắng nghe câu chuyện rối rắm về hoàn cảnh túng tiền của gia đình Rư-gi-xưn. Tin này đối với gia đình Phe-phai-e-vec thật là bất ngờ, vì không bao giờ họ nghĩ được rằng, của cải tự nhiên có thể biến mất và người thừa kế không còn lại gì cả. Thậm chí bà Me-khơ-đu-re còn thấy hơi ăn năn hối hận: nếu bà đừng khó tính khó nết thì từ lâu Xê-vim đã trở thành bà chủ trong ngôi nhà của người chồng. Còn bây giờ thì chồng cũng không có, nhà cũng không có, chỉ còn mỗi cái tên gọi là cô dâu...
- Bà biết đấy,- bà Bê-rin nói,- Xa-ít đã trả tiền thuê nhà trước một năm. Thực ra, tôi cũng chưa bao giờ đến đó, nhưng theo lời của cháu Xa-ít thì bà đã hài lòng về tất cả mọi thứ... Cháu Xa-ít của tôi, mong thánh A-la hãy ban cho cháu sức khỏe, vì đãng trí nên đã quên mất là không chỉ một năm đã trôi qua, mà còn thêm bốn tháng nữa. Người chủ nhà dọa là sẽ bán đấu giá bàn ghế giường tủ. Vì ngôi nhà bà để giành cho hai cháu, nên tôi đến đây để hỏi ý kiến bà... Không biết khi nào cháu Xa-ít sẽ trở về... Thực ra thì cháu viết thư về nói tôi hãy bán đồ đạc đi để thanh toán với người chủ. Nhưng tôi thấy tiếc quá!...
Sau khi được con gái cho biết mọi chuyện, người chủ gia đình Phe-phai-e-vec lạnh lùng nói:
- Để tôi nghĩ đã!
Xêvim khóc òa lên.
- Sao mày phải khóc? Tao đã nói là tao nghĩ đã. Hay là đến nghĩ cũng không được hả...
Trong lúc ngài Kha-xip đang còn suy nghĩ, nên trả hay không nên trả tiền thuê nhà, thì Xê-vim biết được địa chỉ của người chồng chưa cưới ở bên kia đại dương. Cô viết cho anh một lá thư dài đẫm lệ. Xa-ít không trả lời ngay. Khi Xê-vim đã hoàn toàn mất hết hy vọng, cô mới nhận được một tấm bưu thiếp ngắn ngủi của anh. Anh báo tin rằng, trong thời gian sắp tới anh sẽ trở về nhà, còn về chuyện nhà anh không nhắc đến một lời nào.
Cùng thời gian đó, ngài Kha-xip đã tiến hành tìm hiểu về tình hình tài chính của gia đình Rư-gi-xưn và ông biết là tiền của họ đã cạn. Thậm chí người cô Bê-rin đã phải từ bỏ một phần đồ trang sức quí báu của bà - tình hình đã xấu đến mức như vậy! Ngài Kha-xip tin tưởng rằng, bây giờ thì cô con gái thông minh của ông nhất định sẽ từ bỏ người chồng chưa cưới. Nhưng Xê-vim không muốn nghe về việc đó, cô nằng nặc đòi ông phải trả tiền nhà.
- Hắn không còn gì hết! Con phải hiểu rằng, hắn đã bị phá sản rồi... Hay là con không hiểu gì cả?- ngài Kha-xip nổi nóng.
- Con hiểu, nên càng không thể từ bỏ anh ấy vào lúc này...
Bà Me-khơ-du-re ủng hộ tất cả mọi lý lẽ của chồng.
- Hắn không có tiền, không thông minh, không đẹp, không có tiếng tăm. Vậy thì hắn có cái gì? Con yêu hắn vì cái gì?... Sao con lại phải bám lấy hắn như thế?
Nhưng không một lý lẽ nào có tác dụng cả. Xê-vim Gri-phôn không thể và không muốn công nhận thất bại của mình.
[1] Cám ơn.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá