Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Chuyện Rủi Ro Của Huấn Luyện Viên Tôm-Xơn
uối cùng cũng đến ngày A-khơ-met Xte-na cương quyết tuyên bố rằng, anh đã chán ngấy cái ngôi nhà điên rồ ấy và anh sẽ không tập tành gì với Xa-ít nữa.
Hắn có cho anh cả triệu bạc, anh cũng cóc cần!
- Nhưng, anh thân yêu...
- Không có ''anh thân yêu'' gì cả - A-khơ-met kiên quyết. Điều duy nhất mà anh có thể làm được, đó là giới thiệu hắn ta với ngài Tôm-xơn người Anh, huấn luyện viên của bọn anh, Hơn nữa, ông ta còn hay trị bọn anh, chỉ vì bọn anh không đi tập... Vậy thì hãy để cho ông ta tập với Xa-ít... Ông ta cũng chả còn ở với chúng ta mấy nữa, thời hạn hợp đồng cũng sắp hết rồi...
Anh thân yêu, em xin anh, ông Tôm-xơn sẽ làm cho hắn chết mất, ông ta sẽ bắt hắn phải đá bóng thật sự. Ông ta sẽ bắt Xa-ít phải chạy, phải nhảy, mà anh thì biết đấy, hắn đứng còn, không vững nữa là... Hắn sẽ chết trước khi cưới mất, có thánh A-la chứng giám, em thấy thương hại hắn…
Không việc gì phải dây dưa ngày cưới mãi. Em hãy nói với mẹ là đừng có kiếm chuyện thêm nữa... Khi nào hắn dán giấy bồi tường xong, bày biện trang hoàng nhà cửa xong rồi thì hãy cưới gấp ngay đi!... Còn ngài Tôm-xơn sẽ tự hiểu, ông ta cần phải làm gì với hắn...
A-khơ-met đã giữ lời hứa, anh kể cho huấn luyện viên người Anh nghe về Xa-ít. Mặc dù rất cần tiền, nhưng ông ta vẫn một mực từ chối tập luyện với anh chàng nghiệp dư giàu có ấy. Ngài Tôm-xơn chỉ chấp nhận có thể thao nhà nghề. Đến lúc ấy, A-khơ-met đành phải lợi dụng lòng thương người của huấn luyện viên người Anh, anh trình bày tình cảm nguy kịch của Xa-ít, như các bác sĩ nói là chỉ có thể thao, nhất là bóng đá nhà nghề, mới có thể đưa anh ta quay về với cuộc sống được mà thôi.
Và ngài Tôm-xơn đã phải nhượng bộ.
Còn với Xa-ít thì giáo sư bóng đá đã giải thích hết sức đơn giản: phần lý thuyết như thế là xong, đã đến lúc phải chuyển sang phần thực hành. Vì thế anh ta đã thỏa thuận với huấn luyện viên Tôm-xơn của đội bóng đá B.L., và ông ta sẽ huấn luyện Xa-ít. A-khơ-met chỉ yêu cầu Xa-ít có một điều: trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được tiết lộ cho huấn luyện viên người Anh biết những bí mật của bóng đá Thổ Nhĩ Kì.
Tôm-xơn và Xa-ít cảm thấy mến nhau ngay lập tức. Thứ nhất là, bề ngoài họ rất giống nhau, như cha và con, có lẽ người huấn luyện viên chỉ khác Xa-ít ở chỗ, ông ta là một người có nghị lực hơn. Thứ hai là, cả hai người đều hiền lành và hơi gàn dở.
Người huấn luyện viên Anh chỉ có một say mê duy nhất là tạo nên những cầu thủ bóng đá vĩ đại! Trong cuộc đời của mình, ông đã phát hiện ra nhiều ngôi sao trên bầu trời bóng đá. Và nhiều ngôi sao của Tôm-xơn đã trở thành niềm tự hào của các đội bóng ở nhiều nước khác nhau. Nguyên liệu rơi vào tay ông càng thô bao nhiêu, cầu thủ còn càng non nớt bao nhiêu, thì ông lại càng thích huấn luyện anh ta bấy nhiêu, và niềm vui mang lại cho ông cũng thật là lớn lao, khi một cầu thủ vô tích sự trở thành một cầu thủ bóng đá tài ba, có thể trở thành niềm tự hào của bất cứ đội tuyển nước nào.
Tôm-xơn đến Thổ Nhĩ Kì khi tiếng tăm về những công lao của ông đối với bóng đá thế giới đã lan đến nước này; còn đội bóng B.L. thì rất muốn có một huấn luyện viên có tên tuổi trên thế giới. Có thể do biết Tôm-xơn quá muộn, hoặc là do nguyên liệu không còn thô nữa, nên đội bóng và huấn luyện viên không ăn ý gì với nhau cả. Huấn luyện viên Anh không hài lòng về các cầu thủ bóng đá, còn các cầu thủ thì cũng chẳng hài lòng gì về ông ta. Đội bóng chơi ngày càng tồi, và như thường thấy, mọi người đổ lỗi cho huấn luyện viên. Ngài Tôm-xơn hoảng sợ bị mất việc làm, nhưng sự quen biết với Xa-ít đã củng cố của ông vào tương lai. Ông tìm thấy ở anh, một người bạn gần gũi về tâm hồn, và vì thế ông đã hăng hái như khi còn trẻ bắt tay vào công việc tập luyện với Xa-ít. Ngài Tôm-xơn đặc biệt dễ chịu. Khi Xa-ít nói với ông đầu tiên bằng tiếng Pháp, và sau đó bằng cả tiếng Anh nữa. Người huấn luyện viên càng có cảm tình vô hạn với người thanh niên trẻ tuổi này.
Trong con người huấn luyện viên Anh lại bùng lên niềm say mê sáng tạo không kém gì trước đây. Ông tin tưởng chắc chắn rằng, có thể tạo nên một cầu thủ bóng đá giỏi từ bất kỳ nguyên liệu nào, và nguyên liệu càng còn dẻo bao nhiêu, thì lại càng dễ nặn nên hình dạng mong muốn bấy nhiêu. Và ông trực tiếp lao vào việc tập luyện cho người học trò thân yêu của ông. Chương trình tập luyện của huấn luyện viên người Anh hết sức nghiêm túc và chặt chẽ, vì thế lúc đầu ông còn nghi ngờ, không hiểu Xa-ít có chịu đựng nổi sự vất vả như thế không. Nhưng Xa-ít cam đoan rằng, anh sẵn sàng chịu đựng tất cả, miễn là nhanh chóng được trở thành một cầu thủ bóng đá. Anh giới thiệu Tôm-xơn với bác sĩ Rê-phic và giáo sư cả ba người đã cùng nhau soạn ra một chương trình tập luyện có cơ sở khoa học cho người thanh niên mà họ đỡ đầu. Còn Xa-ít thì rất hạnh phúc. Cuối cùng, thế là ước mơ của anh cũng đang được thực hiện!
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, anh lập tức nhảy dây, thể dục, cử tạ, chạy.
Trong thời gian đầu, sau mỗi buổi tập, Xa-ít cảm thấy mệt mỏi đến mức anh không còn đủ sức cử động chân tay gì nữa. Đôi lúc anh đã có ý nghĩ hèn nhát từ bỏ ý định của mình, nhưng ngay lúc đó anh nhớ đến Xê-vim và sự hèn nhát lại biến mất, nhường chỗ cho lòng quyết tâm mãnh liệt; trong bất kỳ trường hợp nào cũng phái vượt qua mọi thử thách!
Không nên quên rằng, trong các buổi thôi miên, bác sĩ Rê-phic vẫn tiếp tục ám thị Xa-ít là anh nhất định sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá vĩ đại. Mặc dù, chính người bác sĩ cũng không thật tin vào điều đó. Đối với anh điều quan trọng là làm sao chữa khỏi cho Xa-ít, chính vì thế hãy cứ để cho tình yêu và niềm say mê bóng đá hỗ trợ cho việc điều trị - phải chăng đó chính là nghệ thuật của ngành liệu pháp tâm lý?
Hôm đó là một ngày tập như thường lệ. Tôm-xơn và học trò của ông, đã kịp trở thành hai người bạn thân, đang tập trong vườn cạnh biệt thự của dòng họ Rư-gi-xưn. Cái vườn cỏ hoang này đã mọc đầy bụi cây và cỏ dại, nhất là dọc theo hàng rào, nơi đã từ lâu không có dấu chân người bước đến. Những ngày đầu Xa-ít chạy trên bãi cỏ nhỏ ở cạnh nhà, mỗi ngày tăng cự li thêm một chút, cho đến lúc bãi cỏ đã trở nên quá nhỏ đối với anh. Đến lúc đó ngài Tôm-xơn nói rằng, anh phải chạy dọc theo hàng rào.
Xa-it vui vẻ xuất phát và tăng nhanh tốc độ, anh chạy được khoảng mười lăm mét và bỗng nhiên biến mất, như là chui xuống đất.
Ngài Tôm-xơn kiên nhẫn đợi, đi đi lại lại trên bãi cỏ, sau đó bắt đầu thấy sốt ruột,- với thời gian như vậy đến đi bộ cũng đã hết cả vườn từ lâu. Người huấn luyện viên gọi Xa-ít - cuối cùng ông hoảng sợ chạy theo con đường ấy. Nhưng các bụi cây rậm rạp đã cản đường ông. Sau khi gọi Xa-ít một lần nữa, ông quay về nhà; gặp bà An-giê-la.
- Bà có thấy anh Xa-ít ở đâu không?- người huấn luyện viên Anh hỏi bà. Chẳng nhẽ anh ta không tập với ông hay sao? Tôi vừa nhìn thấy anh ta chạy trong vườn mà.
Người cô Bê-rin thò đầu qua cửa sổ hỏi:
- Cái gì xảy ra thế?
- Ngài Tôm-xơn nói gằn, hình như Xa-ít của chúng ta biến mất.
Lẫn lộn cả tiếng Thổ, lẫn tiếng Anh, người huấn luyện viên giải thích rằng, Xa-ít chạy dọc theo hàng rào và biến mất. Người cô hốt hoảng thật sự.
Mọi người bắt đầu cuộc tìm kiếm. Đầu tiên họ đi khắp các phòng trong biệt thự, lên tận trên gác thượng và xuống cả dưới hầm ngầm. Sau đó họ ra vườn đồng thanh gọi '''Xa-ít.!''.
Không có tiếng ai trả lời cả.
- Hay là anh ta đã nhảy qua hàng rào?
- Bà nói gì thế, bà An-giê-la, làm sao mà nhảy qua hàng rào được?- Và người cô Bê-rin vặn tay, khóc nức nở; tường chừng như xác của người cháu bà đã ở trước mặt.
Ngài Tôm-xơn, miệng càu nhàu chửi rủa, đi vòng quanh vườn và tiếp tục gọi Xa-ít. Không hiểu ma quỉ nào lại xúi ông bắt Xa-ít chạy ở chỗ mà đã lâu không ai đặt chân tới! ''Anh chàng thanh niên này biến đi đâu nhỉ? Không lẽ anh ta lại chui xuống đất ngay cả trước mặt mình?''. Người huấn luyện viên Anh không tin là Xa-ít chết - ông đã quen suy nghĩ thật tỉnh táo – ông chỉ bực mình vì sự không may của mình; hợp đồng với đội bóng B.L. thì đã hết hạn, ngay anh bạn giàu có thì chạy đi đâu mất, và nói chung ông không thích dừng lại giữa chừng, khi chưa hoàn thành xong công việc mà ông đã bắt tay làm.
Bà An-giê-la tiếp tục tìm kiếm Xa-ít ở trong nhà, còn người cô thì đưa hai tay ôm mặt khóc nức nở và than vãn:
- Tất cả chỉ tại cái con khốn kiếp ấy đã làm cho thằng bé của chúng ta mất trí! Thằng bé đã quá mệt mỏi vì đau khổ, nên nó liều mạng lao vào bất cứ chỗ nào. Ôi, cái con khốn kiếp, thánh A-la hãy trừng phạt nó! Ôi, cả thằng A-khơ-met nữa. Đúng là tên ngoại đạo! Lạy thánh A-la, chẳng nhẽ con nhà có giáo dục của một gia đình nề nếp lại chạy nhảy suốt ngày như thế? Không thể được, không thể!...người cô Bê-rin gọi điện thoại báo tin cho tất cả mọi người trong dòng họ Rư-gi-xưn về tai họa vừa xảy ra. Người đầu tiên bà gọi tất nhiên là ngài Ap-di-u-si-u-ki-ua; ông ta hiểu Xa-ít biến mất, nhưng không hiểu là Xa-ít nào:
- Ai mất tích?- ngài hét vào ống nói.
- Xa-ít!... Xa-ít của chúng ta bị mất tích...
Ngài Ap-di-u-si-u-ki-ua không nhớ các sự kiện xảy ra trong những năm gần đây, nhưng ông nhớ rất rỡ những gì xảy ra khi ông còn trẻ.
- Xa-it Pa-sa[1] bị mất tích à? Xa-ít Pa-sa bị mất tích thì chúng ta sẽ sóng ra sao bây giờ?
- Sao lại Xa-it Pa-sa? Xa-ít cơ mà! Xa-ít của chúng ta bị mất tích!...
Người cháu gái hai mươi tuổi Ai-phe của ngài Ap-di-u-si-u-ki-ua cầm lấy ống nghe.
- Cô không thể nào giải thích nổi cho ông cháu hiểu... Cô nói với ông là Xa-ít của chúng ta, mà ông thì cứ nhắc đi nhắc lại mãi về Xa-ít Pa-sa.
- Đó là vì ông cháu đang viết hồi ký đến đoạn về Xa-ít Pa-sa.
- Ông cháu đang viết hồi ký cơ à?- người cô Bê-rin ngạc nhiên hỏi.
- Vâng ạ, ông cháu viết cho tạp chí. Cháu không biết là ông có viết nổi không, vì những ngày gần đây ông bắt đầu nhầm lẫn lung tung cả. Đang viết bỗng nhiên ông nói: ''Tôi là người sáng lập ra nền cộng hòa''. ''Ông ơi,- cháu nói với ông cháu,- nhưng lúc đó ông đang còn ở Luân-đôn cơ mà''. Khi đó ông cháu trả lời: ''Đầu tiên ông sáng lập ra nền cộng hòa, sau đó ông mới hoảng sợ chạy sang Luân đôn''. Cháu đã gọi điện cho ông chủ tạp chí, kể lại như thế, như thế. Ông ta cười và nói: ''Thật là tuyệt, mọi người càng nhầm lẫn về lịch sử bao nhiêu, thì đọc càng thích thú bấy nhiêu''.
- Cháu ạ, cô gọi điện bởi vì: Xa-ít của chúng ta...
- Có phải là anh Xa-ít của cháu không?
- Đúng cháu ạ, anh Xa-ít bị mất tích... Bỗng nhiên biến mất, và thế là hết!
- Không lẽ người lớn mà cũng mất tích?
- Nhưng, cháu ạ, anh Xa-ít bị mất tích nghĩa là vẫn có chuyện đó. Cô muốn hỏi ý kiến ông cháu, và cô thấy là vô ích!
Người cô Bê-rin gọi điện cho tất cả họ hàng thân thuộc. Đối với họ, những kẻ đang buồn chán vì vô công rồi nghề, thì việc Xa-ít bị mất tích thật sự là một sự kiện đáng vui mừng. Họ thể hiện sự quan tâm nhiệt tình nhất, và ngay lập tức đến biệt thự của dòng họ Sa-phơ-ran. Bị họ hàng hỏi dồn dập, người cô Bê-rin, bà An-giê-la và ngay ngài Tôm-xơn không thể nào giải thích được, tại sao Xa-ít lại chạy ở trong vườn.
- Anh ta bị ai đuổi à?- Một người hỏi.
- Nói chung, người lớn thì không việc gì phải chạy,- một người khác khẳng định.
- Không phải, Xa-ít của chúng ta đang tập dưới sự hướng dẫn của ngài Tôm-xơn, cháu đang học chơi bóng đá, người cô Bê-rin nói.
- À, à, hiểu rồi, nghĩa là cháu đang rèn luyện thân thể.
- Khi còn trẻ tôi cũng tập thể dục theo phương pháp Thụy Điển đấy.
- Khi ngài còn trẻ làm gì đã có môn thể dục.
- Thôi, được rồi, nhưng cái gì đã xảy ra với Xa-it, khi anh ta tập trong vườn dưới sự hướng dẫn của ngài Tôm-xơn?
Cô Bê-rin, một người thích nói chậm rãi có đầu có đuôi ngồi xuống và kể lại từ đầu câu chuyện. Bằng trí tưởng tượng của mình, bà bịa thêm nhiều chi tiết mới không có thật.
- Thế nghĩa là, Xa-ít của chúng ta đã bị bắt đi mất tích,- ngài Khư-xme-ti kết luận.
- Nhưng ai có thể làm những việc như thế?
- Tôi không biết là ai, nhưng chắc chắn là họ phải có nhiều người.
- Nhưng Xa-ít có phải là thiếu nữ đâu mà họ bắt.
- Nhưng Xa-ít của chúng ta còn xinh hơn bất kỳ một thiếu nữ nào.
- Bây giờ người ta bắt để lấy tiền chuộc đấy.
- Không phải đâu, đó là hồn gọi đi đấy,- bà cô Su-kran, một người theo thuyết chiêu hồn, nói,- Xa-ít của chúng ta bao giờ cũng nói chuyện một mình, bây giờ thì tôi hiểu: nó đang nói chuyện với các hồn đấy! Và các hồn đã gọi thằng bé đi theo rồi...
Một trong số những người còn tỉnh táo nhất đề nghị đi báo cho cảnh sát biết việc Xa-ít bị mất tích. Một cuộc tranh cãi gay gắt xảy ra: dòng họ Rư-gi-xưn không thích dính dáng đến cảnh sát, vì ngay lập tức các phóng viên sẽ xuất hiện và họ sẽ ba hoa nhiều chuyện trên các trang báo về dòng họ lâu đời và vinh quang này.
Cuối cùng thì mọi người cũng phải gọi điện cho cảnh sát. Nhưng trước đó Xê-vim đến biệt thự, ngay từ ngoài cửa cô đã bứt tóc, đấm hai tay vào ngực và kêu khóc vang cả biệt thự. Nỗi đau khổ của cô dâu tự nhiên đến mức làm mọi người trong dòng họ Rư-gi-xưn, mặc dù chưa bao giờ có cảm tình với cô cả, đều lao đến an ủi cô.
- Anh ơi, sao anh đi, mà không cho em đi theo anh!- Xê-vim nức nở.
Và tất cả mọi người đều cùng khóc với cô dâu, xúc động bởi biểu hiện của một tình yêu cao cả.
''Tình yêu là như thế đấy! Như Lây-la và Met-giơ-nun! Như Rô-mê-ơ và Giu-li-et! Như Xê-vim và Xa-ít!...” Các cụ già thì thầm, tò mò nhìn Xê-vim trong bộ quần áo ngủ mỏng dính (trong lúc vội vã cô gái đáng thương quên cả mặc áo khoác ngoài).
Bà An-giê-la buộc phải lấy tấm vải phủ giường khoác cho cô dâu, làm cho giới đàn ông của dòng họ Rư-gi-xưn rất lấy làm tiếc. Trong tiếng khóc nức nở của Xê-vim vang lên nỗi đau khổ của một người đàn bà góa chồng,- cô ta đã kịp nói thầm cho bà Di-u-bai-de biết là trước khi sang thế giới bên kia, Xa-ít đã làm cho cô có mang. Các tin này lại càng làm cho mọi người thấy thương hại cô.
- Chà, con bé đáng thương thật, còn trẻ thế mà đã góa chồng, lại sắp có một đứa con nữa chứa...
Mãi gần chiều, cảnh sát mới tới biệt thự của dòng họ Rư-gi-xưn: một người mặc thường phục, ba người mặc trang phục cảnh sát. Sau khi hỏi những người được chứng kiến, tất cả đi ra nơi đã xảy ra sự việc. Ngài Tôm-xơn, nói trọ trẹ tiếng Thổ Nhĩ Kì, mô tả lại tất cả mọi chi tiết trước khi Xa-ít biến mất.
- Tôi đứng ở đây, còn Xa-ít chạy về phía đằng kia... Bỗng nhiên tôi thấy, anh ta biến mất!...
Người huấn luyện viên đứng vào chỗ, và chạy về hướng mà buổi sáng Xa-ít đã chạy, lưng ông thấp thoáng, sau các bụi cây, và trước mắt tất cả mọi người bỗng nhiên ông biến mất.
- Ối! Cả đám người sợ hãi thốt lên, tất cả bước lên phía trước, rồi đứng đờ ra tại chỗ.
- Ngài Tôm-xơn!- Một người nào đó gọi, nhưng không có tiếng trả lời.
Viên cảnh sát rút súng trong bao ra và quả quyết đi theo dấu vết của người huấn luyện viên Anh vừa biến mất. Ông ta bước lên gần bụi cây, nhìn xung quanh và lách qua. Một bước, hai bước, và bỗng nhiên cũng không thấy viên cảnh sát đâu nữa?
Đám người lại đồng thanh hét lên và lao tới chỗ bụi cây. Một lối đi hẹp dẫn thẳng đến cái giếng cũ đã bỏ từ lâu, giống như cái hố để bẫy các loại thú hoang dại. Cả ba người đều rơi xuống đó - Xa-ít, ngài Tôm-xơn và viên cảnh sát, súng vẫn cầm trong tay.
Ngay cả người cô Bê-rin cũng quên mất cái giếng, còn Xa-ít thì chưa bao giờ được nghe nói về nó cả. Cái giếng đã cạn từ lâu, dưới đáy mọc đầy rêu, và được cây cỏ che kín; không còn nhìn thấy gì nữa.
Rơi từ độ cao sáu mét, Xa-ít va đầu vào đá ngất đi, nên không nghe thấy ai gọi anh cả. Khi ngài Tôm-xơn rơi xuống giếng, Xa-ít đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ, và thậm chí anh còn hét lên như thường lệ: ''Vào rồi!''. Nhưng người huấn luyện viên lại đập chân và đầu anh, làm anh lại ngất đi một lần nữa. Đến khi người thứ ba rơi xuống nhập bọn, Xa-ít lại bị thêm báng súng đập vào thái dương nữa.
Để cứu những người bị nạn, người ta cấp tốc gọi đội cứu hỏa đến. Mãi đến nửa đêm đội cứu hỏa mới tới. Dưới ánh sáng của các đèn pha lớn, cầu thang được thả xuống giếng. Đầu tiên là ngài Tôm-xơn và viên cảnh sát leo lên, còn sau đó, các nhân viên cứu hỏa khiêng Xa-ít lên trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.
Người cô vội vàng gọi điện cho bác sĩ Rê-phic, đề nghị anh đến ngay và xem giúp cho người cháu vẫn còn chưa tỉnh lại được.
Khi Xa-ít tỉnh dậy, anh ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh, anh không hiểu cái gì đã xảy ra và anh đang ở đâu. Khi nhìn thấy Rê-phic anh nói theo thói quen:
- Anh đừng cố gắng vô ích, tôi không ngủ bằng thôi miên được đâu!...
Người bác sĩ khám cho anh, thấy anh vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, bác sĩ nói với người cô Bê-rin rằng, thậm chí cơn choáng mà Xa-ít vừa phải chịu đựng có thể còn có tác dụng rất tốt đến hệ thần kinh trung ương của anh.
Và đúng như thế, vừa mới tỉnh dậy, Xa-ít bỗng nhận thấy, anh nhìn rõ hơn nhiều, và điều đó tất nhiên sẽ giúp anh nhận thức những điều xảy ra xung quanh tốt hơn. Trong con người Xa-ít diễn ra hết thay đổi này đến thay đổi khác.
Nếu trước đây anh không muốn nghe chuyện đi Mỹ, thì bây giờ anh lại sung sướng nhận lời. Khi Xê-vim và mẹ cô ta đề nghị anh tổ chức lễ cưới vào bất cứ ngày nào, anh tế nhị hứa là sẽ suy nghĩ. Đặc biệt cô dâu lúc nào cũng giục anh, cô ta giải thích cần phải vội vàng như thế vì cô đang có mang. ''Đứa bé thì có tội tình gì''- cô ta luôn mồm nhắc đi nhắc lai, Xa-ít không hề biết rằng, cô ta đã làm phẫu thuật ''chỉnh hình'' tiếp theo từ lâu lắm rồi; nhưng anh cũng không muốn trở thành cha của một đứa bé nào đó nữa. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải trở thành một cầu thủ bóng đá! Cách đây không lâu ước mơ này tưởng chừng không thực hiện được, nó trở thành nỗi buồn day đứt về một điều không thể đạt tới, còn bây giờ, khi Rê-phic, giáo sư và ngài Tôm-xơn đã tin anh, và giúp anh tin vào bản thân mình, thì đám cưới cũng có thể trì hoãn đã.
Ngài Tôm-xơn đã cho phép anh đến tập cùng với đội bóng B.L. thậm chí thỉnh thoảng ông còn cho anh vào đá ở đội hình dự bị của câu lạc bộ. Lẽ dĩ nhiên là thân hình gầy gò của anh đã gây một ấn tượng kỳ lạ đối với các cầu thủ khác, nhưng biết ngài Di-un-da Bôn-tun rất có thiện cảm với anh, vì ông còn hy vọng nhận được ở anh một món tiền lớn cho câu lạc bộ, nên các cầu thủ khác cũng bắt đầu đối xử với anh một cách ngang hàng...
Bây giờ, bầu như Xa-ít không đến nhà của gia đình Phe-phai-e-vec, không còn thì giờ dành cho tình yêu nữa: các buổi luyện tập và đến gặp bác sĩ để chữa bệnh đã chiếm hết cả ngày. Người cô hết sức vui mừng: nhận thấy người cháu ăn uống ngon lành, ngày càng nặng và béo ra...
Gần như ngày nào Xê-vim cũng gọi điện cho anh, nhưng lúc nào cô ta cũng chỉ nghe thấy câu trả lời không thay đổi.
- Xa-it đang đi tập…
- Xa-ít đến chỗ huấn luyện viên.
- Xa-ít hôm nay đi đá bóng...
- Xa-ít cùng với ngài Tôm-xơn đến câu lạc bộ...
- Hôm nay anh ấy có một buổi tập quan trọng...
[1] Là cha của Xa-ít.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá