Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Kết Quả Điều Trị Đầu Tiên
ừ đấy Xê-vim, A-khơ-met và Xa-ít thường xuất hiện cùng với nhau - đến mức mọi người đã đặt tên cho họ là ''bộ ba thiêng liêng'', vì có đủ cả ''đức cha'', ''linh hồn'' và có cả người đóng vai làm ''con chiên'',- mọi chuyện ấy giới báo chí lập tức thông báo ngay trong mục tin tức về xã hội thượng lưu. Cần phải nói thêm rằng, phần lớn thời gian Xê-vim dành cho A-khơ-met, nhưng cô vẫn không quên Xa-ít, nếu cần đến những nơi phải trả tiền.
Trong nhà của gia đình Phe-phai-e-vec thời gian gần đây đã xuất hiện những bất đồng giữa cô con gái và bà mẹ, đến mức gần như là cãi vã, vì Xê-vim đã trách bà Me-khơ-du-re hình như cố tình trì hoãn ngày cưới của cô. Xa-ít cố gắng hết sức mình để lễ cưới chóng được tố chức, có lẽ anh cho rằng, sau việc đó Xê-vim sẽ chỉ thuộc về một mình anh. (Dĩ nhiên là không kể đến A-khơ-met, vì dù sao thì anh ta cũng là người họ hàng gần gũi nhất). Còn Xê-vim thì vội vã vì một nguyên nhân hoàn toàn khác: chỉ cần họ chuyển sang ngôi nhà mới của mình là cô sẽ được trở thành một người đàn bà tự do, và điều quan trọng nhất là lạy thánh A-la, cô sẽ được thoát khỏi cặp mắt của cha mẹ vì họ không rời cô nửa bước, mà với sự giám sát như vậy thì đến ai cũng phải mất thăng bằng!
Xê-vim dậm chân và quát mẹ:
- Con muốn cưới ngay lập tức! Tại sao mẹ cứ lừa phỉnh hắn mãi thế (ở nhà, Xê-vim bao giờ cung gọi Xa-ít là ''hắn''). Mẹ yêu cầu hắn mua nhà, hắn đã mua; mẹ không thích ở phố ấy, hắn đã mua ở phố khác; mẹ bảo nhà bé quá, hắn đã mua nhà to hơn; khi đó mẹ lại kêu nhà to quá, hắn lại mua nhà nhỏ hơn một chút... Hắn đã mua bàn ghế giường tủ, bày biện các phòng; và bây giờ, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, thế mà mẹ còn cứ chê mãi; nào là bàn ghế ở nhà ăn sáng quá, nào là màu giấy bồi tường[1] dưới nhà bếp lại tối quá... Mẹ có thôi cái trò ấy đi không đấy?
Bà mẹ cũng không chịu kém:
- Con này hoàn toàn phát điên rồi hả? Hay là mày đã yêu cái thằng ngốc ấy thật sao? Còn kịp lấy chồng chán, còn nhịn được con ạ!
- Con đã nhịn nhiều rồi! Mẹ thì ai cũng bắt chẹt được! Con không muốn sống như thế này mãi! Con muốn lấy chồng!... Cha mẹ không cho ai đến với con cả, cũng không cho con được ra khỏi nhà! Mẹ thử nghĩ xem: con không được đến cả sân vận động để xem các bạn của con. Muốn thế, mẹ biết đấy, đầu tiên con phải lấy chồng đã... Mẹ hãy lấy chồng cho con đi!...
- Con ơi, mày điên thật rồi?- bà mẹ hét lên! Mày muốn làm nhục gia đình Phe-phai-e-vec đáng kính trọng này sao? Không lẽ tao, bà Me-khơ-du-re này, lại có thể vô cớ cho phép đứa con gái độc nhất của tao đi đâu cũng được hay sao?... Đừng lo con ạ! Thế nào rồi nó cũng sẽ mua được cái nhà vừa ý mẹ, và sẽ bày biện đầy đủ đồ đạc mà mẹ ưa thích!... Còn con, niềm vui của mẹ, con đã chịu được từng ấy thời gian, vậy con hãy cố chịu đựng thêm một chút nữa...
Đúng lúc Xê-vim hét lên: ''con không muốn!” thì có tiếng chuông vang lên.- A-khơ-met vừa đến.
Cuộc cãi vã vẫn tiếp tục.
- Nếu đã thế thì hãy bảo hắn đừng đến chỗ con nữa! Con không muốn nhìn thấy hắn Nếu không ai có thể đến với con được, thì hắn cũng không được thò chân đến. Cứ nhìn thấy cái mặt mẹt của hắn là ngay lập tức con thấy đau tim...
Người hầu gái mở cửa phòng khách. Vừa nhìn thấy A-khơ-met ở ngường cửa, Xê-vim lao ngay đến chỗ anh ta, cầu cứu.
- Anh A-khơ-met thân yêu, anh hãy nói hộ với mẹ đi...
Xê-vim òa lên khóc và bắt đầu phân bua:
- Em xin mẹ cho tổ chức lễ cưới nhanh lên, còn mẹ thì mỗi ngày lại nghĩ ra một chuyện mới. Có một lần hắn đã dán xong giấy bồi tường kín khắp nhà, anh có biết không, thì mẹ lại bảo là không thích cái màu giấy bồi tường ấy. Cứ làm như cả đời mẹ chỉ sống trong những ngôi nhà có giấy bồi tường ấy. Anh có biết hắn làm gì không? Hắn đã bóc ra và dán lại giấy bồi tường mới. Nào, anh A-khơ-met, anh hãy nói xem, có phải là em nói đúng không?... Hắn hứa đến ngày cưới sẽ mua ô-tô. Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa?
- Thế sao em không nói là em nóng ruột muốn có ô-tô!
Bà Me-khơ-du-re cương quyết giữ ý kiến của mình xuất phát từ những quan niệm của riêng bà: hãy để cho dòng họ Rư-gi-xưn hiểu là, đừng hòng mà lừa phỉnh được gia đình Phe-phai-e-vec và không dễ gì mà mua chuộc được đâu...
Đúng lúc căng thẳng nhất của cuộc cãi vã thì chú rể xuất hiện, mang theo hộp hạt dẻ tẩm đường. ''Bộ ba thiêng liêng'' lại họp mặt đầy đủ, nhưng Xê-vim còn chưa kịp nguôi giận sau cuộc cãi vã, nên cô tiếp đón người chồng chưa cưới lạnh nhạt hơn lệ thường.
Cà-phê được mang ra. Sau khi lễ phép hỏi thăm sức khỏe bà Me-khơ-du-re, Xa-ít thông báo rằng, công việc bày biện cho ngôi nhà mới đã hoàn thành, và anh mời bà đến thăm tổ ấm mới... Bà gật đầu một cách lãnh đạm.
- Được rồi, lúc nào đó tôi sẽ cố gắng đến xem.
Xê-vim tái mặt đi vì tức giận. Bà mẹ hốt hoảng, sợ một trận cãi vã mới, vội vàng rời khỏi phòng khách. A-khơ-met ngồi vào ghế bành cho thoải mái hơn và bắt đầu kể về các tin tức ở câu lạc bộ:
- Huấn luyện viên mới Tôm-xơn của chúng tôi đúng là một người không bình thường. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy: ''Nhớ thở cho đều! Nhớ thở cho đều!...''. Ông ta bắt chúng tôi tập suốt nửa ngày trên sân cỏ như tập chạy một trăm mét. Và sau đó lại còn bày trò chia làm hai bên để đá nữa chứ... Có đúng là tên khốn kiếp không nào! Ai mà chịu như thế được? Trời ơi, chân tôi như rời cả ra rồi.
- Anh thân yêu, mong rằng thánh A-la sẽ ban cho đôi chân của anh sức mạnh.
- Cám ơn, em thân yêu.
Nghĩ rằng im lặng lâu là thiếu lịch sự, Xa-ít vội vàng tham gia vào câu chuyện và hoàn toàn thật thà hỏi một câu, thậm chí không nghĩ gì về hậu quả của nó cả, nếu không thì có lẽ anh đã im lặng:
- Anh A-khơ-met, còn nghề nghiệp chính của anh là gì?
Người trung vệ nổi tiếng của đội bóng B.L. vô cùng tức giận. Xa-ít có cảm giác là bàn chân trái của A-khơ-mét đã bắt đầu rung rung.
- Cái gì? Nghề nghiệp phải không? Lại còn nghề nghiệp chính nữa à? Anh làm sao thế, anh không biết là tôi đang chơi trong đội hình chính thức hay sao? Tôi là cầu thủ bóng đá! Là một ngôi sao! Hiểu chưa?
Nhà toán học ngây thơ, không biết lao động là gì, chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể kiếm sống được bằng cách chạy theo quả bóng trên sân cỏ.
- Xin lỗi... Tôi không biết... Nhưng chẳng nhẽ lúc nào anh cũng chỉ có chơi bóng thôi à?... Ngoài ra không còn làm gì khác hay sao?...
Sự chậm hiểu như vậy đã làm cho A-khơ-met thấy bực mình.
- Theo anh, thế còn ít hay sao? Lạy thánh A-la, thánh A-la hãy nghe đây, người anh em ạ, anh rơi từ mặt trăng xuống hay sao? Tôi đã từng giải thích kỹ cho anh một lần, tôi là ai và mọi người đã viết những gì về tôi trên các báo. Chà, chà! Chúng ta có được anh bạn thật là quí hóa. Anh đã làm cho tôi bực mình đấy...
- Thế theo anh, chẳng nhẽ bóng đá không phải là một nghề nghiệp hay sao? Anh cứ thử hỏi người đầu tiên anh gặp ngoài phố, xem A-khơ-met Xte-na là ai!- Xêvim tức giận nói...
- Tôi... Tôi hoàn toàn không định nói thế...- Xa-ít hốt hoảng, ấp úng.
- Hãy hỏi một nghìn người về anh ấy,- Xê-vim tiếp tục và tất cả đều sẽ kể được cho anh nghe đầy đủ mọi chi tiết về cuộc đời của anh ấy. Còn sau đó hãy thử hỏi về một ngài bộ trưởng nào đó xem sao - và anh sẽ hiểu tất cả.
- Nào, người anh em còn nói được gì nữa không? - A-khơ-met hỏi, hài lòng vì được Xê-vim cương quyết ủng hộ.
Bà Me-khơ-du-re đã giúp cho Xa-ít thoát nạn, bà mời tất cả những người đang tranh cãi đi ăn trưa. Xa-ít xin lỗi là anh không thể dự bữa ăn trưa với họ được, và anh đi đến nhà Rê-phic để khám bệnh.
Sau khi khám bệnh một cách toàn diện trong suốt một tuần lễ, bác sĩ Rê-phic và một giáo sư, bạn anh, đã đi đến kết luận rằng, các tuyến nội tiết và tuyến tụy của bệnh nhân không được bình thường. Chính từ đó đã dẫn đến tất cả mọi điều không may cho Xa-ít: phát triển không bình thường, sức khỏe yếu, thị giác kém, màu da xấu, không có râu trên mặt. Sau khi chẩn đoán xong, giáo sư nhã nhặn đồng ý điều trị cho Xa-ít...
Mọi bệnh tật của người thừa kế của dòng họ Rư-gi-xin phát sinh là do không được nuôi nấng một cách đúng đắn, chủ yếu là do chế độ ăn uống đơn điệu, ít thay đổi. Xa-ít từ khi sinh ra đã không được ăn thịt và trứng. Ngay sau khi đẻ, cậu bé đã bị tách không cho bú sữa mẹ, còn người vú em thì không thể có sữa vì bà ta chưa bao giờ sinh nở cả. Một người đàn bà chuyên ngồi lê mách lẻo đã lọt vào làm vú em trong nhà của dòng họ Sa-phơ-ran, mụ rất muốn biết sự thật của các tin tức đồn đại ở Xtăm-bua về dòng họ quí tộc này. Chính vì thế, Xa-ít không khi nào được biết đến mùi vị ngọt ngào của dòng sữa mẹ. Nói tóm lại, nếu không có bà cô Bê-rin thì Xa-ít đã chết từ lâu. Thay cho việc nuôi mèo, như thường thấy ở các bà giàu có không lấy chồng bà cô đã dành cả cuộc đời của mình cho người cháu, nuôi nấng anh bằng sữa bò, chăm sóc anh, cứu sống anh khỏi muôn vàn bệnh tật...
Tất cả bắt đầu vào một mùa hè, khi cậu bé Xa-ít bị mắc bệnh kiết lỵ. Vất vả lắm mọi người mới cứu sống được cậu bé, nhưng cậu đã không còn có thể đứng dậy được nữa và lần lượt bị mắc tất cả các bệnh trẻ em có tên trong các sách tra cứu về y học. Nền khoa học nước nhà cho đến nay vẫn chưa giải thích được hiện tượng y học kỳ lạ này! Làm sao mà cậu bé lại có thể sống và thậm chí còn cao đến một trăm tám mươi tư cen-ti-mét nữa chứ?...
Biệt thự của dòng họ Rư-gi-xưn giống như một cái kho chứa, hỗn loạn và ồn ào. Không thể nào mà hiểu nổi, ai đang sống ở đó, ai là khách và quan hệ họ hàng ra sao: Xa-ít là một đứa bé hay làm nũng và được chiều chuộng, và việc cho đứa bé ăn trở thành một trò giải trí của người lớn trong dòng họ Sa-phơ-ran Rư-gi-xưn. Khi đó cả nhà nhộn nhịp hẳn lên: các nhà ngoại giao đã về hưu thì nhảy lò cò, các cụ già thì bắt chước tiếng gà gáy, các bà thì nhại theo kiểu nhảy múa của thú vật, mọi người vỗ tay và đồng thanh khuyến khích: ''Ăn đi, con chim non bé nhỏ, cháu Xa-ít, ăn đi cháu!...''. có thể nhận thấy rằng, tất cả những trò vui ấy được bày ra không phải để bắt Xa-ít ăn, mà là để mọi người giải trí cho vui.
Từ khi còn nhỏ, Xa-ít đã luôn luôn sống trong lo âu và sợ hãi, anh sợ tất cả mọi người, trừ bà cô Bê-rin. Mụ vú em đã làm cho cậu bé mới nửa tuổi sợ chết khiếp, một lần mụ bước tới cạnh giường cậu bé và nhìn thấy Xa-ít đang nhăn nhó, mụ bỗng hét lên như bị cắt tiết: ''A-a-a! Lạy thánh A-la, thằng bé đã cười được rồi!'' Mọi người trong nhà đều chạy lại, đứng xung quanh giường và huyên náo đến nức làm cho cậu bé ngay ngày hôm đó bị ốm nặng. Sau lần ấy, trừ bà cô, còn bất kỳ ai đến gần, cậu bé đều gào tướng lên.
Những chi tiết cụ thể về thời thơ ấu của Xa-it, do bà cô Bê-rin kể lạ i, đã giúp cho giáo sư và Rê-phic xác định được tính chất của bệnh tật và đề ra được phương pháp điều trị thích hợp. Giáo sư cho rằng, sau đợt điều trị đầu tiên, Xa-ít cần phải sang viện nghiên cứu ở Mỹ, nơi có những phương pháp điều trị mới nhất. Không có Xê-vim đi cùng thì không thể nào thuyết phục được Xa-ít sang Mỹ,- bác sĩ Rê-phic hiểu rõ điều đó, nên khi bắt đầu đợt điều trị bằng thôi miên, anh đã ám thị cho chàng rể bệnh tật này là anh ta nhất định sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá nổi tiếng, là anh ta phải chữa bệnh cho khỏi, và vì vậy nhất thiết không được cùng đi với cô dâu sang Mỹ, nếu không thì việc điều trị sẽ chẳng có ích gì cả...
Mỗi khi bước vào phòng làm việc của Rê-phic, Xa-ít lập tức cảm thấy hai mí mắt trở nên nặng trĩu, anh thấy buồn ngủ, và khó khăn lắm anh mới bước lại được chỗ đi-văng, nhưng vẫn không quên nói một cách thách thức: ''Tôi không tin là có thể ngủ bằng thôi miên được”, và ngay lúc đó anh lăn ra ngủ rất say. Các con số đặc biệt có tác dụng mầu nhiệm đối với Xa-ít,- mà bệnh nhân thường được làm cho ngủ bằng cách đếm số. Một lần anh đã ngủ như vậy khi Rê-phic hỏi về một số điện thoại nào đó.
Người bạn trung thành Rê-phic nói chuyện với Xa-ít đang ngủ về quá khứ rồi nói cho anh nghe về tương lai. Sau mỗi buổi như vậy, Xa-ít ra vẻ tươi tỉnh, vui vẻ, như trút được gánh nặng trên mình.
Một lần, trước khi tới chỗ Rê-phic, Xa-it ngồi vào bàn và chờ bà An-giê-la mang bữa ăn trưa ra. Bà cô không có nhà. Năm phút trôi qua, mười phút, rồi sau đó nửa giờ vẫn không thấy bà An-giê-la xuất hiện. Sợ đến chỗ Rê-phic bị chậm, Xa-ít đi xuống bếp; bà An-giê-la đeo kính trễ mũi, vẫn đang còn say sưa đọc báo.
- Bà An-giê-la, có chuyện gì thế? Tôi chờ đã không biết bao nhiêu thời gian rồi đấy!...
- Tôi ra ngay, thưa cậu... Tôi đang hâm lại thức ăn đây… Tôi đọc một chút nữa thôi... Người ta viết về A-khơ-met, anh chàng đã đến nhà chúng ta ấy mà... Rất hay, thưa cậu... Họ vẫn chưa quyết định được là có cho anh ta sang Ru-ma-ni hay không... Vì anh ta đang bị tước quyền thi đấu hai trận...
Sau khi đọc xong bài báo về A-khơ-met, bà An-giê-la mới dọn bữa ăn trưa lên. Khi bà cô về, Xa-ít đang đọc trang đầu của tờ báo.
''Sự thay đổi trong chính phủ'',- anh đọc một tiêu đề lớn.
- Cháu của cô, cháu nói gì thế?- Bà Bê-rin hỏi.
- Cháu nói là sự thay đổi trong chính phủ. Bộ trưởng Bộ Giáo dục bây giờ là bộ trưởng Bộ Tư pháp, còn bộ trưởng Bộ Tư pháp bây giờ là bộ trưởng Bộ Giáo dục...
- Thế bây giờ ai là bộ trưởng Bộ Tư pháp và ai là bộ trưởng Bộ Giáo dục?- bà cô hỏi.
- Xa-ít nhớ đến lời nói của Xê-vim, là bất kỳ ai ở ngoài phố cũng dễ dàng kể được về cuộc sống của A-khơ-met, nhưng không nói được tên một bộ trưởng nào hết... Đúng, có lẽ Xê-vim đã nói đúng. Cả bà An-giê-la lẫn người cô của anh đều không biết tên các bộ trưởng trong chính phủ, thế nhưng họ lại hiểu rất rõ về A-khơ-met Xte-na, và anh ta nổi tiếng về chân trái như thế nào.
Bà An-giê-la sôi nổi kể lại cho bà Bê-rin nghe về những gì các báo buổi sáng vừa viết về A-khơ-met. Hai bà tranh cãi về sự đúng đắn của các quyết định kỷ luật đối với người trung vệ đội bóng B.L.
- Lạy thánh A-la, thưa cô, không lẽ ở tuổi cô mà cô vẫn còn quan tâm đến cả A-khơ-met?- người cháu ngạc nhiên hỏi.
- Thế nào là ở tuổi cô? Cô còn quan tâm đến tất cả cháu ạ. Cháu vùi đầu vào toán học nên không nhìn thấy gì hết. Làm sao có thể là người Thổ Nhĩ Kì mà lại không biết đến A-khơ-met Xte-na được? Còn Ô-xman Pê-ret cháu có biết là ai không?
- Cô đã có lần nào đến sân vận động chưa?- người cháu hỏi.
- Cô đến hay không thì cũng có khác gì nhau đâu! Cô không thể không biết những gì mà tất cả đều biết!...
- Tại sao?
- Là bởi vì rằng hằng ngày trên bất kỳ tờ báo nào cũng có ảnh của A-khơ-met và bài viết về anh ta cả... Muốn hay không muốn thì cũng phải biết.
Sau bữa ăn trưa, Xa-ít ra khỏi nhà, thuê tắc-xi đến nhà Rê-phic. Trời bắt đầu mưa. Ở các bến, mọi người bị ướt hết trong khi đợi xe. Xa-ít không thấy tiện, khi chỉ có một mình anh trong ô-tô.
- Anh có thể lấy thêm ai đó.- Anh nói với người tài xế. Tôi không phản đối đâu...
- Người tài xế dừng xe lại, và ngay lập tức xe đã đầy người, một người phụ nữ cùng với con trai và một người đàn ông đứng tuổi ngồi cạnh Xa-ít, còn bên cạnh lái xe là một cô gái và một phụ nữ nữa. Hành khách bắt đầu phàn nàn tòa thị chính đã không đảm bảo được giao thông cho thành phố, bắt mọi người phải khổ sở chờ đợi ôtô-buýt, lại còn vào thời tiết như hôm nay nữa chứ...
Người đàn ông nói với người tài xế:
- Anh bạn, anh có biết bây giờ ai là thị trưởng không nhỉ?
- Ông ta có phải hàng xóm hay bạn tôi đâu, mà tôi biết?
- Đâu phải chỉ có tòa thị chính có lỗi?- Người phụ nữ ngồi phía trước tham gia vào câu chuyện.- Còn chính phủ nghĩ thế nào? Tại sao không chịu xây dựng đường sá? Bộ nào phụ trách việc này không biết?
- Bộ trưởng Bộ Nội vụ hoặc là bộ trưởng Bộ Giao thông công chính,- cô gái nói chen vào.
- Thế ai là bộ trưởng Bộ Giao thông công chính của chúng ta?- người phụ nữ bực tức hỏi.
Trong xe mọi người đều im lặng.
- Bây giờ có ai biết đến các ngài bộ trưởng đâu.- Vẫn người đàn ông ngồi cạnh Xa-ít nói.- Các ngài bộ trưởng... chỉ được mỗi cái tên gọi chức vụ...
- Ông nói phải đấy, làm sao mà nhớ được, khi họ thay đổi từng ngày một.
Người tài xế mở đài. Người phát thanh viên đang nói về những trận đấu sắp tới của các đội bóng Thổ Nhĩ Kì, và ngay lập tức mọi người chuyển sang nói chuyện về bóng đá.
Người phụ nữ ngồi phía trước nói rằng hai đứa con của bà thường xuyên cãi nhau vì chúng hâm mộ hai đội bóng khác nhau.
- Còn anh cổ vũ cho đội nào?- Người đàn ông hỏi Xa-ít đang im lặng.
- Cho đội B.L. Xa-ít kiêu hãnh trả lời.
- Thế là đúng đấy, anh bạn ạ,- người tài xế đồng tình nói và bắt đầu ca ngợi A-khơ-met Xte-na, niềm tự hào không chỉ của đội bóng B.L. mà còn của cả đội tuyển quốc gia.- Không biết thằng ngốc nào nghĩ ra việc loại anh ra khỏi trận đấu, và bây giờ người ta không cho A-khơ-met sang Ru-ma-ni nữa.
- Anh ta là một cầu thủ giỏi thật,- người phụ nữ, cổ vũ cho đội L.B.T. đồng ý,- nhưng chơi thô bạo quá.
- Thưa bà, tôi thì cho rằng, anh ta chơi không phải là thô bạo, mà là cứng rắn,- người đàn ông phản đối,- hai điều đó không phải là một.
- Đó là một ngôi sao bóng đá của chúng ta!- người tài xế ủng hộ.- Là một giáo sư!...
- Ở Ru-ma-ni chú ấy sẽ cho họ biết tay! Cậu bé đi với mẹ nói một cách tin tưởng.
- Thế nào? Cả cháu cũng biết A-khơ-met à?- Xa-ít ngạc nhiên.
- Ha, ha! Ai mà không biết chú ấy, chú ấy còn cùng với cô Xêvim...
Tất cả mọi người, trừ Xa-ít, đều mỉm cười đôn hậu, ngạc nhiên về sự hiểu biết của cậu bé. Còn người đàn ông thì hỏi lại:
- Cùng với ai? Với ai?
- Đấy, hôm nọ cô ấy ở ''Đan-tôn'' với A-khơ-met đấy, tại buổi lễ đính hôn ấy...
- Im ngay! - bà mẹ ngắt lời cậu bé.- Không được bịa ra cái mà con không biết!
- Con đọc trong báo chứ,- cậu bé rên rỉ bằng một giọng đáng thương.
- Không việc gì con phải đọc những chuyện vớ vẩn ấy.
Xa-ít đỏ mặt, thu người lại, dường như sợ mọi người sẽ nhận ra anh. Sau đó anh lạnh lùng thò tay vào túi, lấy tiền ra và nói:
- Xin dừng xe lại, tôi cần xuống ở đây.
Anh chui ra, chờ một lúc và thuê một chiếc tắc-xi khác. Ngồi trong xe, bất giác anh tiếp tục suy nghĩ về Xê-vim và A-khơ-met.
''Phải, đó đúng là sự thật! Không ai biết tên của các ngài bộ trưởng, nhưng tất cả đều biết A-khơ-met Xte-na! Biết tất cả về cuộc đời của anh ta...''
Khi Xa-ít bước vào phòng làm việc của Rê-phic, anh cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, và buồn ngủ.
- Không, tôi không tin là có thể ngủ bằng thôi miên được, anh nói như mọi khi và lăn ra ngủ.
[1] Ở nhiều nước người ta không quét vôi tường nhà, mà dùng một loại giấy in hoa để dán lên tường cho đẹp.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá