The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cô Dâu Và Chú Rể, Hay Là Lần Đầu Tiên Chỉ Có Hai Người Với Nhau
ợi râu mọc thì thật là lâu, mà đối với tình yêu thì sự xa cách là điều không thể chịu đựng nổi. Thật hạnh phúc là từ nay tục lệ của tổ tiên cho phép chú rể hàng ngày có thể gặp gỡ cô dâu. Cũng những tục lệ này của tổ tiên đòi hỏi cha mẹ phải nghiêm khắc gìn giữ thanh danh của con gái. Cha mẹ dứt khoát cấm Xê-vim đến sân vận động, nhất là vào những ngày độ B.L. thi đấu. ''Sau khi lấy chồng con muốn làm gì thì làm!- Họ nhắc đi nhắc lại với người con hiếu động,- khi đó chồng con phải chịu trách nhiệm tất cả, còn bây giờ thì không... không!...''
Xê-vim buộc phải tuân theo ý muốn của cha mẹ, sợ rằng đám cưới sẽ không thành do một việc vặt vãnh nào đó vì thế trong phạm vi khả năng của mình, cô cố gắng không vi phạm điều cấm đoán của cha mẹ. Và trên phố bất chợt bắt gặp một cầu thủ quen biết, cô không đứng lại tán chuyện như trước mà chỉ trao đổi vài câu rồi lao về nhà, thậm chí cô cũng không hỏi gì về những người bạn trong đội bóng, kể cả A-khơ-met thân yêu. Nhưng sự kìm giữ tự giác càng kéo dài bao nhiêu thì ý nghĩ của cô lại càng quay về với đội bóng B.L. và người trung vệ thân yêu bấy nhiêu, những cuộc viếng thăm của chú rể mà Xê-vim đón tiếp ngày một lạnh nhạt càng trở nên khó chịu bấy nhiêu. Con người đáng thương Xa-ít, đáng yêu và đồng thời lại vô cùng bất hạnh, thu mình lại đau khổ, nhưng vẫn tiếp tục đến hàng ngày.
Ngay cả hôm nay đây, khi có trận đấu giữa hai đối thủ muôn thuở đội bóng B.L. và đội bóng L.B.T. Xê-vim vẫn phải ngồi ở nhà. Thật không thể nào chịu đựng nổi!... lại còn Xa-ít loanh quanh ở đây nữa chứ. Chịu đựng cái anh chàng này thật là nặng nề. Cứ làm như người ta chỉ chờ có hắn...
Cha mẹ cố ý đi khỏi nhà để cô dâu và chú rể khỏi lúng túng do sự có mặt của hai người. Nhưng việc làm này là hoàn toàn thừa. Trong những trường hợp như thế này Xa-ít không chỉ sợ người vợ chưa cưới, mà sợ ngay cả chính mình. Suốt cả buổi chiều anh ngồi dấu mình trong góc nhà. Thật ra mà nói thì cô dâu cũng không chờ đợi sự biểu lộ những tình cảm mãnh liệt ở người chồng chưa cưới, nhưng tính tự ái phụ nữ của cô đã bị xúc phạm, vì cô là Xê-vim Gri-phôn để cho mọi người chiếm đoạt!... Nói thế thôi, chứ hắn cứ thứ xem! Lúc đó, cô sẽ cho hắn biết!...
Xê-vim định nghe đài tường thuật trận đấu, nhưng đến lúc bắt đầu hãy còn những nửa tiếng. Lạy thánh A-la, không lẽ cô còn phải dằn vặt và chơi trò im lặng với người chồng chưa cưới ba mươi phút nữa? Cô, một người không thể ngồi im lặng đến một phút?
''Cái gì sẽ xảy ra nhỉ,- cô thầm nghĩ,-nếu ta cùng với hắn đi đến sân vận động?''. Mặc dù cô không thích cùng người chồng chưa cưới xuất hiện trước mọi người, nhưng ngồi ở nhà, chết buồn bên cạnh hắn còn tệ hơn nhiều.
Xê-vum đứng bật dậy và đi đi lại lại trong phòng. Cần phải nghĩ ra một cái gì chứ? Có lẽ nên lắm. Và cô dâu nhanh chóng cởi quần áo ngay trong phòng khách, trước mặt Xa-ít: ''Thật là hay, không hiểu hắn sẽ xử sự thế nào nhỉ?''
Còn Xa-ít vẫn ngồi hiền lành như một cậu học sinh biết vâng lời trước người thầy giáo nghiêm khắc, không dám ngước mắt lên... ''Có lẽ hắn không nhìn thấy ta đang cởi quần áo?'' Xê-vim tiến sát đến chỗ anh và ra lệnh:
- Hãy cởi cúc ra...
Xa-ít đứng bật dậy, quay mặt đi để khỏi nhìn thấy những gì mà anh còn chưa đến lúc được phép nhìn, mò mẫm cởi cúc.
- Sắp xong chưa?
- Xong rồi,- anh ấp úng rất khẽ.
- Bây giờ đến phéc-mơ-tuya ở váy...
- Sao?...- con đường cám dỗ dẫn đến chỗ thiêng liêng là như thế đấy.
Xa-ít đưa tay run run cầm phéc-mơ-tuya và cởi ra... ''Thế đấy, tại sao họ lại nghĩ ra việc để lại chỉ có hai người chúng ta?''- Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong óc anh.
Xê-vim vào phòng tắm, sau một phút đã nghe thấy tiếng cô:
- Xa-ít!... Xa-ít!...
- Cái gì vậy, cô Xê-vim?
- Đi lại đây, anh thân yêu!
Hạnh phúc vì được gọi là ''anh thân yêu'', Xa-ít chạy bổ đến chỗ tiếng gọi, làm đổ cả những chiếc ghế, và mặc dù cửa phòng tắm mở anh vẫn đứng lại ở hành lang...
- Đi vào đây anh thân yêu!...
- Tôi ở đây, Xa-ít trả lời từ ngoài cửa.
- Hãy vào ngay đây, tâm hồn của em...
Anh bước vào, Xê-vim, người đầy bọt xà phòng, khêu gợi gác chân lên thành để tắm... Xa-ít ngượng ngùng nhắm mắt lại và lấy tay che mặt.
- Tôi không nhìn, cô Xê-vim, tôi không nhìn,- anh ấp úng,- cô cứ tắm tự nhiên...
- Cút đi!- Xê-vim thét lên đến khàn giọng.- Ngay lập tức hãy cút ngay khỏi đây!...
Xa-ít đi ra như bị gió cuốn. ''Những người phụ nữ, những tác phẩm thật là khó hiểu của tạo hóa, đầu tiên họ gọi, sau đó họ lại đuổi...''. Anh còn có thể xử sự như thế nào khác được, khi cha mẹ đã giao phó người thiếu nữ cho anh... Có thể, họ muốn thử thách anh? Thánh A-la thật là công minh, hãy để cho họ biết rằng anh là một người trung thực và đứng đắn...
Con người đáng thương Xa-ít đang tự lừa dối mình: thật ra thì anh sợ Xê-vim, sợ rằng sau khi hôn cô ta mình sẽ không đủ sức kiềm chế, hoặc tệ hơn lại trở nên rụt rè hơn, và tất cả chỉ làm anh càng thêm bối rối. Biết bao lần tính rụt rè đáng ghét đã là hại anh. Không, anh đã tự hứa với mình rằng cho tới lễ cưới anh sẽ không động đến người vợ chưa cưới của anh!
Xê-vim ra khỏi phòng tắm hết sức bực mình và giận dữ chưa từng có ai đối xứ với cô như vậy!
- Cô Xê-vim...- Xa-ít rên rỉ nói.
- Còn gì nữa?
- Không có gì... Tôi muốn...
- Nếu không có gì thì hãy im đi! Trận đấu sắp bắt đầu bây giờ.
- Tôi muốn nói...
- Cái gì?
- Rằng vào cái ngày chúng ta quen nhau... ở rạp chiếu bóng... kỷ niệm thật ngọt ngào làm sao?...
Mỗi lần, khi chỉ có một mình anh bên cạnh cô ta, bao giờ anh cũng nhớ lại cái ngày ''tuyệt vời” ấy... Còn Xê-vim đã quá chán với chuyện này nên suýt nữa cô nói: con người tội nghiệp kia, làm sao mà mày biết được là những người đàn ông thực sự nhớ đến cái gì?''- Nhưng kịp kìm lại được.
Đúng lúc đó vang lên tiếng người phát thanh viên:
- Các bạn nghe đài thân mến! Chúng tôi bắt đầu buổi tường thuật trận đấu bóng đá giữa hai đội câu lạc bộ B.L. và câu lạc bộ L.B.T. Buổi tường thuật sẽ do nhà bình luận viên thể thao Ê-rôn Ac-kan của chúng ta thực hiện.
- Chú ý! Chú ý! Ê-rôn bắt đầu,- các bạn nghe đài thân mến, chúng ta đang ở trên sân vận động Mit-khat Pa-sa. Chỉ còn vài phút nữa là trận đấu quan trọng nhất của mùa bóng sẽ bắt đầu tại đây. Hai đối thủ thường xuyên, cân tài cân sức sẽ gặp nhau. Hai đội bóng B.L. và L.B.T. là niềm tự hào và vinh quang của nền bóng đá nước ta... Một lát nữa thôi hai đội sẽ xuất hiện trên sân cỏ. Ngày hôm nay, các bạn nghe đài thân mến, chúng ta sẽ trở thành những người tham gia vào một sự kiện lịch sử. Chứng kiến ai sẽ là người chiến thắng. B.L. hay L.B.T... Trên khán đài...
Tất nhiên, trận đấu giữa hai đội không làm Xa-ít quan tâm, nhưng anh muốn nghe ngài Ac-kan nối tiếng, con người đã làm vinh quang cho A-khơ-met Xte-na.
- Cho đến hôm nay,- nhà bình luận viên tiếp tục,- hai đội đã chơi một trăm hai mươi tám trận...
- Đồ ngu- Xê-vim thản nhiên xen vào;- không phải một trăm hai mươi tám, mà là một trăm hai mươi bảy, còn một trận kết quả bị bác bỏ.
Trong một trăm hai mươi tám trận, đội L.B.T. thắng năm mươi tư lần, còn đội B.L. bốn mươi tám lần.
- Mày lấy ở đâu ra thế hả thằng ngu bất hạnh?- Xê-vịm phát cáu.
Xa-ít dương mắt nhìn người vợ chưa cưới: một thiếu nữ không có một chút khái niệm gì về Bram-xơ mà lại biết rõ bóng đá hơn cả ngài Ac-kan.
- Hai đội đang tiến ra sân cỏ, các bạn có nghe thấy trên khán đài đang sôi động như thế nào không, những người hâm mộ đang vẫy chào các cầu thủ yêu mến của mình. Các cầu thủ L.B.T. hôm nay thi đấu trong bộ quần áo truyền thống của mình: áo kẻ sọc, quần đùi nâu nhạt. Còn các cầu thủ đội B.L. thì thay đổi quần áo: hôm nay họ mặc áo màu vàng chói...
- Bọn ngu đần!- Xê-vim giận dữ nói.- Lại còn mặc màu vàng chói nữa chứ... Thật là một lũ khôi hài...
- Trên sân cỏ, các cầu thủ đang khởi động... Trong khi trọng tài trao đổi với thủ quân hai đội, chúng tôi xin giới thiệu một đôi lời về hai đội bóng. Đầu tiên về đội ''Bụi lốc''. Sức mạnh chính của đội B.L. và xương sống của đầu tuyển quốc gia tất nhiên là A-khơ-met Xte-na, anh là thủ quân của đội...
Xê-vim vui hẳn lên khi nghe thấy trên đài tên tuổi của A-khơ-met.
- A-khơ-met Xte-na hai mươi ba lần khoác áo đội tuyển quốc gia... Đó là ngôi sao của chúng ta... Một số tiền lớn... Còn thủ quân Ô-xman Pê-ret là linh hồn các đợt tấn công của đội bóng L.B.T. Ô-xman Pê-ret được chọn sân. Bóng đặt ở trung tâm sân cỏ... Trọng tài đã nổi hiệu còi, trận đấu bắt đầu... Bóng ở trong chân đội L.B.T. Ka-dri chuyền cho A-li Ma-li-sơ... Còn anh đưa lại cho Ô-xman... Ô-xman xông vào khu phạt đền của đội B.L... Thật là một đợt tấn công chớp nhoáng. Không phải ngẫu nhiên mà mọi người gọi anh là tia chớp... Ô-xman Pê-ret chuyền cho A-li Ma-lư-sơ, A-li đưa lại cho Ôxman. Một đợt tấn công mạnh mẽ của đội L.B.T.
Xê-vim cắn móng tay hồi hộp.
- Ô-xman đã lừa qua hậu vệ. Vị trí vô cùng thuận lợi. Lại thêm một động tác giả nữa... Anh đặt bóng thật tuyệt vời. Bây giờ là cú sút... Nhưng A-khơ-met mới cừ làm sao! Đây đúng là Xte-na, đây đúng là bức tường thành... Làm sao mà A-khơ-met có thể kịp được? Không thể hiểu được bằng cách nào anh đã nhảy lên đánh đầu đưa bóng ra khỏi khu vực phạt đền, cứu nguy cho khung thành của đầu một bàn thua trông thấy! Ôi, A-khơ-met!...
Xê-vim nhảy lên ôm chầm lấy Xa-ít. Hoàn toàn bị bất ngờ chú rể ối lên một tiếng, và đôi chân khẳng khiu của anh dưới sức nặng của người vợ chưa cưới kêu răng rắc một cách thật thương hại.
Xê-vim nhanh chóng trấn tĩnh và quay lại chỗ ngồi của mình.
- Trận đấu vẫn rất căng thẳng... Đội L.B.T. hoàn toàn ở thế phòng ngự. Đội B.L. hoàn toàn làm chủ nửa sân của đối phương... Bóng đang ở chân của Mu-xta-pha, anh chuyền cho Bê-kia! Nào!... Chà, chà, chà! Bê-kia... từ khoảng cách như thế là cầu thủ bóng đá nhất thiết phải ghi bàn... Nhưng đã muộn mất rồi: Bê-kia đá ngã Ô-xman... Đội L.B.T. đá quả phạt... A-ti-la cướp được bóng và lao về phía khung thành. Anh đã lừa qua hậu vệ... Chuẩn bị sút... Nào! A-ti-la! Nhưng anh đã bỏ lỡ dịp may rồi!... Chà, bàn thắng mới tuyệt làm sao!...
- Đó là một bàn thắng đẹp!...
Xêvim nhảy lên vì sung sướng, lao đến ôm Xa-ít. Cô ta ghì chặt và hôn anh... Và trong lúc bối rối anh thậm chí cũng chẳng kịp cảm thấy sung sướng, anh chỉ kịp liếm môi dường như vừa ăn kem xong. Khi đội ''Bụi lốc'' ghi bàn thắng thứ hai, thì cuối cùng Xa-ít cũng đã hiểu nguyên nhân sự xúc động của Xê-vim, và anh cầu xin thánh thần sao cho đội bóng B.L. có thể ghi bàn nhiều hơn...
Ngày hôm ấy thánh A-la thật là nhân từ đối với Xa-ít: ngay cả khi bóng bị đưa vào khung thành của đội B.L. Xê-vim vẫn nhảy lên đùi, ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào ngực và khóc nức nở. Đầu óc Xa-ít quay cuồng vì hạnh phúc.
Hiệp đầu kết thúc với tỷ số 2:1 nghiêng về phía đội B.L. Hai đội nghỉ giải lao. Âm nhạc nổi lên, và Xa-ít bắt đầu suy nghĩ về tác động của bóng đá đến tình cảm của phụ nữ...
- Anh đã lần nào đến sân vận động chưa?- Xê-vim hỏi, phá tan sự im lặng.
- Một lần, hồi còn ở trường trung học... Tôi không tự đi mà người ta kéo tôi đi...
- Ai kéo thế?
- Tôi không nhớ nữa... Những người nào đó... Hôm ấy là chủ nhật, định đi nghe giảng thì lại rơi vào sân vận động...
Xê-vim lặng nghe và thầm tức giận: ''Không lẽ mình cũng lại phải thành vợ của con người này? Tất nhiên là không nhất thiết phải lấy một kẻ thông minh, nhưng lấy một thằng ngu thì cũng thật ít niềm vui...''.
- Làm thế nào mà anh lại rơi vào sân vận động?-
Xê-vim hỏi bằng một giọng bàng quan, chỉ cất để tiếp tục câu chuyện.
Hôm ấy có một trận đấu bóng quan trọng nào đó, mọi người kéo đến sân vận động đông nghịt. Tôi ngẫu nhiên rơi vào đám đông và không làm thế nào mà lách được cuối cùng thấy mình ở trên khán đài.
Lúc bấy giờ đội nào đá thế?
- Tôi không biết gì cả... Thậm chí tôi không quan tâm gì đến trận đấu cả... Suốt cả hai hiệp tôi đi tìm cái cặp bị mất trong lúc chen lấn...
Hiệp hai đã bắt đầu. Trên đài lại vang lên tiếng nói của Ac-kan, và Xê-vim nhìn vào đài, tất cả ý nghĩ của cô ta đã ở tận đằng ấy, trên sân vận động.
- Nào, A-khơ-met! Cố lên, A-khơ-met yêu dấu của em!...
Cùng với Xê-vim, Xa-ít cũng bắt đầu hò reo tên của A-khơ-met. Hạnh phúc của anh hôm nay phụ thuộc vào số lượng bàn thắng mà đội B.L. đưa vào khung thành của đối phương. Khi Ê-rôn Ac-khan một lần nữa thét lên: ''V-à-o!'' - cô dâu và chú rể đã lao vào ôm choàng lấy nhau...
Trước khi kết thúc trận đấu một bàn thắng nữa lại được ghi, nhà bình luận viên tuyên bố việc đó một cách buồn rầu, Xa-ít sung sướng nhảy lên, nhưng Xê-vim thì thầm đau khổ:
- Ngồi xuống... Đấy là người ta sút tung lưới chúng ta...
- Chúng ta? Vào khung thành của chúng ta?
Anh muốn an ủi cô ta.
- Hãy để cho tôi yên, cho tôi trấn tĩnh lại đã...
Trong khi Ê-rôn Ac-kan nói luyên thuyên về những sai lầm trong phòng ngự của đội B.L. Xê-vim đi về phòng mình. Cô khóc thuốc đánh mắt nhòe ra trên khóe mắt cô. Còn một mình, Xa-ít lại bắt đầu suy nghĩ về những con đường dẫn đến trái tim người vợ chưa cưới kiều diễm của anh... Chà, nếu mà anh có thể trở thành một cầu thủ bóng đá nổi tiếng Như A-khơ-met Xte-na, hay cùng lắm như danh thủ Bra-xin-pê-lê...
Xa-ít ngồi, đắm mình trong mơ mộng. Này đây, anh đang chạy như bay trên sân vận động, sút bóng, những cú sút kế tiếp nhau, và bóng bay vào khung thành. Những bàn thắng...Những bàn thắng... trên khán đài những người hâm mộ la hét cuồng nhiệt...
Vào đúng lúc sôi động nhất của trận thi đấu tưởng tượng, cánh cửa mở ra và bà Me-khơ-du-re khẽ bước vào phòng. Vừa lúc đó Ê-rôn Ac-kan thét lên: ''Vào'' - kéo Xa-ít quay về thực tế.
- Ai sút vào? Chúng ta? hay là vào khung thành của chúng ta?- Xa-ít vội vã hỏi.
''Lạy thánh A-la, sao nó lại nói chuyện một mình thế này?''- người mẹ vợ tương lai ngạc nhiên.
Đứng lúc đó nhà bình luận viên tuyên bố rằng đội B.L. vừa ghi thêm một bàn thắng nữa, Xa-ít nhảy lên, lao đến ôm bà Me-khơ-du-re đang đứng sau anh, và thét lên thất thanh:
- Chúng ta đã ghi bàn!... Hoan hô! Chúng ta đã ghi bàn.
Người mẹ ngớ người ra, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi được cái ôm của Xa-ít.
- Khoan đã anh, ai ghi bàn đấy?
Xê-vim, chạy lao vào, chàng rể đáng thương muốn khuỵu xuống.
- Hãy tha lỗi cho con, thưa bác, con tưởng là cô Xê-vim...
Bà Me-khơ-du-re vô cùng hạnh phúc: ''Ta cùng với bố nó rời khỏi nhà thật là đúng... Tất cả xảy ra đúng như chúng ta đã dự định... Thánh A-la thật là vĩ đại.”
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá