Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Dòng Học Quí Tộc Sa-Phơ-Ran
nh ta tự xuất hiện. Nghĩa là không ai phải tìm kiếm anh ta cả. Khi mà những cặp mắt của gia đình Phe-phai-e-vec đang còn tìm kiếm thiên thần ở trên trời, thì chàng rể đang còn lang thang trên mặt đất đầy tội lỗi, không hề biết gì về những sự kiện sắp ập đến. Anh chàng bất hạnh ấy là Xa-ít Rư-gi-xưn. Chàng thanh niên này có đầy đủ tư chất phù hợp với sự tìm kiếm của Xê-vim. Vào lúc khác, người thiếu nữ kiêu hãnh này chắc chẳng thèm nhìn đến anh ta. Nhưng đã đến ngày bà mẹ đập tay xuống bàn, cương quyết nói:
- Một là mày hãy tự kiếm cho mày tấm chồng, hai là mày sẽ phải lấy người mà tao với bố mày chọn.
Người con gái đáng thương trốn vào trong phòng ngủ của mình khóc nức nở, sau đó đi ra và đồng ý là sẽ lấy người đàn ông đầu tiên mà cô gặp, chỉ cần anh ta đừng can thiệp vào công việc của cô và đừng quấy rầy tự do riêng của cô...
Khác hẳn mọi người trong dòng họ, Xa-it Rư-gi-xưn có mái tóc trắng, lông mày trắng, da trắng và mặt cũng trắng. Có thể nghĩ rằng, anh ta được rắc bột từ đầu đến chân. Mắt của Xa-ít lúc nào cũng ướt, bởi hàng mi trắng của anh không thể che được ánh nắng mặt trời. Ngay cả sau cặp kính dâm, mắt anh lúc nào cũng phải nheo lại. Không những thế, người thanh niên trẻ còn khổ sở và bị cận thị đến âm mười lăm đi-ốp. Anh luôn luôn bị va đụng vào mọi thứ và cơ thể trắng trẻo của anh lúc nào cũng đầy vết bầm tím đủ mọi sắc thái. Anh cao một mét tám mươi tư, nhưng chỉ nặng có năm mươi mốt cân, bởi vậy trông anh không khác gì cây sào hai mét. Không ai có thể xác định được tuổi của anh. Người thì bảo anh không dưới bốn mươi, người thì cam đoán rằng anh chưa đến mười sáu tuổi. Chỉ có Xa-ít biết rằng mình vừa tròn hai mươi bốn tuổi.
Khi còn học phổ thông, Xa-it có hy vọng sẽ trở thành một nhà toán học vĩ đại, vì ngoài môn toán ra anh không có khả năng tiếp thu bất kỳ môn học nào khác. Cậu bé Xa-ít lúc nào cũng mang vẻ mặt bản quan, hờ hững đến nỗi các thầy giáo đều cảm thấy ở anh tương lai của một nhà bác học vĩ đại và tin tưởng rằng trong lĩnh vực toán học nhất định anh sẽ có những phát minh lỗi lạc. Có lẽ chính vì vậy mà sau khi tốt nghiệp trung học người ta đã cử anh sang Pa-ri để nghiên cứu thiên văn học. Nhưng việc nghiên cứu thiên văn học cũng bị đứt đoạn giữa chừng, Xa-ít không phát hiện được ngôi sao mới nào cả. Nhưng bù vào đó người thanh niên lại say mê nghiên cứu chiêm tinh học. Anh phát hiện thấy ở mình có những khả năng đặc biệt xác định được những vị trí của những vật bị rơi hoặc bị mất cắp. Năng khiếu tiên đoán này Xa-ít học được ở một người bí ẩn, một pháp sư Ấn Độ, tự xưng là thầy phù thủy.
Xa-ít đã học đoán quá khứ và hiện tại của con người, học đoán ý nghĩ của họ từ xa. Vì thế không thể nói dối hay đánh lừa được Xa-ít, trừ khi anh tự lừa dối mình hay khi anh bị lâm vào tình trạng khó xử do bị cận thị và do tính tình rụt rè, nhút nhát của mình.
Ngay cả trong cuộc sống riêng tư, năng khiếu tiên đoán cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều. Ví dụ như buổi sáng ngủ dậy nếu anh không tìm thấy bít tất của mình thì anh chẳng cần phải lục lọi khắp phòng, mà ngồi vào bàn, lấy giấy, bút chì và bằng phương pháp loại trừ, tính toán xem lúc bấy giờ từng chiếc bít tất đang nằm ở đâu. Nếu toán học chỉ cho kết quả gần đúng thì anh mở va-li ra và lấy một đôi tất mới. Cứ như vậy sáng nào cũng như sáng nào, và khắp phòng của anh vương vãi toàn là bít tất. Chúng ở khắp mọi nơi đưa tay sờ đâu cũng thấy,- trên giá sách, dưới gối, trong tủ lạnh, trong cốc...
Phương pháp phân tích bằng chiêm tinh học đã đưa anh đến một kết luận thật bất ngờ rất nhiều thiếu nữ muốn lấy anh làm chồng. Tuy vậy, là một nhà tiên tri, Xa-ít linh cảm thấy rằng việc lấy vợ sẽ không mang lại cho anh điều gì tốt lành cả, vì vậy anh bắt đầu lẩn tránh thế giới đàn bà. Mặc dù, Xa-ít hoàn toàn có thể quyến rũ các thiếu nữ không những chỉ bằng trí tuệ mạnh mẽ, và còn cả bằng sự giàu có kỳ diệu của anh.
Còn sự giàu có của anh thì đã được tích lũy từ hai trăm năm mươi năm nay. Vào thời kỳ xa xưa, có một người tên là I-u-xup làm việc trong một xưởng đóng giầy. Người ta gọi ông bà “Pê-gat-xơ''[1] do mái tóc nhiều màu của ông.
Lúc còn trai trẻ I-u-xup được tuyển vào bộ binh đặc nhiệm, nhưng anh đã từ chối đặc ân này trong quân ngũ nên người ta quyết định cho làm thợ giầy.
Nhờ trí thông minh bẩm sinh và tính khiêm tốn, I-u-xup trở thành phân xưởng trưởng, thậm chí sau đó ông còn lên đến chức tỉnh trưởng một tỉnh của đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ rộng lớn hồi đó. Từ giây phút đáng ghi nhớ ấy, người ta bắt đầu gọi ông là I-u-xup Pa-sa Pê-gô-gô-lô[2]. Tuy vậy ông cũng chỉ làm tỉnh trưởng được tất cả có hai tháng. Thanh tra của hoàng đế vĩ đại bắt ngài tỉnh trưởng phải hối lộ cho mình. Còn ngài tỉnh trưởng thì cho rằng, công việc của ông là nhận hối lộ, chứ không phải là đưa hối lộ. Vì thế ngài thanh tra đã tố cáo I-u-xup Pa-sa, buộc tội ông đã bóc lột, hà hiếp nhân dân. Là một người hết sức anh minh, hoàng đế bao giờ cũng đứng về phía nhân dân của mình, và không phải nghĩ ngợi gì lâu, hoàng đế ra lệnh chém đầu ngài tỉnh trưởng I-u-xup Pa-sa, người đã bóc lột hà hiếp nhân dân trong suốt hai tháng trời.
Nếu tin vào những tài liệu ghi chép lịch sử về thời kỳ đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, thì cuộc hành hình I-u-xup Pa-sa đã diễn ra không hoàn toàn phẳng lặng. Khi tên đao phủ, một người thợ lành nghề và nhiệt tâm với công việc, cùng đám lính áp tải đến phòng giam I-u-xup Pa-sa thì sửng sốt thấy ông vì quá khiếp đảm đã ỉa đái cả ra quần và đã chết từ lâu, dâng linh hồn mình lên thượng đế.
Tất cả những gì còn lại sau cuộc hành hình ngài tỉnh trưởng đều được đưa vào kho của hoàng đế. Còn một ít, do sơ suất của các quan trên trong việc thu hồi, vẫn để lại cho dòng họ I-u-xup Pa-sa, nhưng cũng đủ để cho dòng họ sống thừa thãi suốt hai trăm năm mươi năm trời.
Con cháu của I-u-xup Pa-sa không muốn tiếp tục mang dòng họ Pê-gô-gô-lôp bởi một lẽ là mặc dù theo tài liệu chính thức thì I-u-xup Pa-sa chết vì bị tử hình, nhưng theo nhiều tài liệu khác thì ông chết vì quá sợ hãi. Họ chọn cho dòng họ một cái tên quí tộc mới là Sa-phơ-ran. Nhưng ngay sau đó họ lại từ bỏ cái tên Sa-phơ-ran này, bởi vì mọi người vẫn đồn đại: ''Hóa ra, đó vẫn chính là những kẻ thuộc dòng họ của anh chàng đóng giầy I-u-xup Pê-ga-xơ, cái anh chàng đã ỉa đái cả ra quần...''. Và nhân dịp nước cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ đưa ra đạo luật về tên họ[3], họ đã chọn cho mình một cái họ thuộc phe dân chủ là Rư-gi-xưn.
Nói tóm lại, Xa-ít Rư-gi-xưn xuất thân từ một gia đình hết sức giàu có. Được gửi sang Pa-ri để phát hiện các vì sao mai, Xa-ít quay về Xtam-bun, không đáp ứng được hy vọng của gia đình. Và có lẽ cũng nên xảy ra như vậy, vì chính ở đây anh đã phát hiện được một ngôi sao đẹp tuyệt vời là Xêvim Phe-phai-e-vec.
Dòng họ Rư-gi-xưn đông đúc nói chung là không phản đối việc cưới vợ cho Xa-ít để tiếp tục duy trì nòi giống vinh quang của mình. Nhưng tất cả họ hàng đều chống lại việc cưới Xê-vim, cho rằng cô ta không xứng đáng với trọng trách duy trì nòi giống lâu đời của dòng họ Rư-gi-xưn. Mọi người nhắc đi nhắc lại rằng Xê-vim giống tính mẹ cô như đúc, mà bà mẹ thì đi lại với tất cả bọn đàn ông của khu phố. Thật khó mà sống được với một người vợ như thế, cô ta muốn đánh lừa và nói dối ai mà chẳng được...
Tất cả mọi lý lẽ của họ hàng đều bị Xa-ít bác bỏ:
- Làm sao có thể nói dối được một người đoán được tương lai và ý nghĩ của người khác. Không, không ai có thể đánh lừa tôi được.
Đấy, thế nào là một con người bác học! Đấy; thế nào là một người đã từng sống ở Pa-ri!
Lẽ tất nhiên là Xa-ít có lý, vì trước khi quen biết Xêvim mới chỉ có một người phụ nữ duy nhất đánh lừa được anh. Và có thể gọi là đánh lừa được chăng, khi mà chính anh đã biết trước tất cả.
Câu chuyện đã xảy ra như thế này.
Ở Pa-ri, nơi mà bất kỳ ai cũng có thể kiếm được cho mình một người tình ''hợp khẩu vị''. Xa-ít lại không gặp may một chút nào. Tất cả phụ nữ đều lẩn tránh chàng thanh niên còm nhom, vụng về, nhút nhát, người nói dối của dòng họ I-u-xup Pa-sa. Ngay cả tiền bạc của Xa-it cũng không giúp được gì anh trong việc thực hiện một mong muốn hết sức bình thường là có được một người bạn gái và thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ Pa-ri!... Lạy thánh A-la, thế mà sau đó người ta vẫn nói rằng ở Pa-ri...
Con người đáng thương Xa-ít hầu như đã hoàn toàn tuyệt vọng, thì đột nhiên hạnh phúc ấy ập đến với anh ngay trong ngôi nhà của chính người thầy của anh, một vị pháp sư Ấn Độ, một người phù thủy, một nhà tiên tri, Xa-ít làm quen được với một người phụ nữ A-Rập. Họ khá nhanh chóng chuyển sang xưng hô ''anh, em'', mặc dù giữa họ chưa có gì cả, người phụ nữ đối xứ với Xa-it với sự dịu dàng của người mẹ. Cô ta nhanh chóng hình dung được Xa-ít đang ở trong tình cảnh đáng buồn như thế nào, và nói một cách thông cảm.
- Xa-ít thân yêu, em muốn giúp anh một việc. Tất nhiên là hoàn toàn vô tư, chỉ cần anh cho em một nghìn Phờ-răng về việc đó[4].
Xa-ít sướng run lên, nhưng vẫn tự chủ được:
- Được mà... nhưng chỉ có tiền thì để sau sau khi em đã giúp anh xong việc này đã.
Xin-vu-ple[5] người đàn bà A-Rập trả lời và dẫn chàng thanh niên trong trắng đến hiệu ảnh. Ở đó cô ta giới thiệu anh với chính người mẫu Ma-dlen, một thiếu nữ có ảnh ở trong cặp, trong ví của tất cả đàn ông ở khắp các lục địa. Tập ảnh này như là bộ sách giáo khoa thực hành... Biết nói thế nào đây... về nghệ thuật làm tình. Ma-dlen trong ảnh hoàn toàn không mặc gì cả, và không phải bao giờ cũng chỉ có một mình. Đúng hơn thì cô ta không bao giờ chụp một mình cả...
Lẽ dĩ nhiên Xa-ít không hiểu là anh được đưa đến đâu. Nhưng thấy trong phòng có ghế ngồi, trên đi-văng có gối, trên tường có gương nên anh nghĩ rằng, anh đang ở trong phòng ngủ của Ma-dlen.
Người đàn bà A-RậP, Ma-dien lập tức bắt tay vào công việc. Là một người thợ chuyên nghiệp biết quí trọng thời gian, cô chẳng có thì giờ đâu mà chăm sóc Xa-ít. Ngay ngày hôm ấy người ta đã chụp hơn bốn mươi bức ảnh về ''mối tình'' giữa Xa-ít và Ma-dlen. Chàng thanh niên đáng thương tất nhiên là không ngờ một tí gì cả. Việc chụp ảnh được tiến hành bằng phương pháp tân tiến nhất, máy được dấu đi một cách kín đáo. Nhưng công việc vẫn là công việc, và thỉnh thoảng Ma-dlen lại hỏi to người thợ ảnh đang nấp sau tấm rèm:
- Như thế được chưa, mơ-xi-ơ[6].
Tin rằng đó là câu hỏi dành cho mình, Xa-ít vội trả lời
- Uy, ma-đơ-moa-den, mec-xi[7]... Thật là tuyệt...
- Như thế, tốt chứ, mơ-xi-ơ?
- Mec-xi bô-cu, ma-đơ-moa-den...[8]
- Còn như thế này?
- Ôi, đừng hỏi nữa!
Thật ra có một lần cả người thợ ảnh cũng trả lời.
- Ở đây hình như còn có ai nữa phải không?
Xa-ít hoảng sợ hỏi, đỏ mặt tía tai vì luông cuống, ngượng nghịu.
- Ôi, mông a-mua[9]! Ở đây còn có ai được nữa? Chỉ tại cái phòng này được thiết kế về mặt âm thanh tồi quá! Tiếng nói cứ bị vọng lại...
Khi được Ma-dlen gọi anh là ''mông a-mua'' Xa-ít quên hết tất cả mọi thứ trên đời...
Vào một ngày khác, người thợ ảnh, một chiến sĩ nhiệt tình đấu tranh cho cuộc cách mạng xếch[10], quyết định chụp cách làm tình giữa ba người, nên đã mời thêm một anh chàng có ria mép, cao lêu đêu và khỏe mạnh. Bị lóa mắt vì ánh sáng gay gắt của các đèn pha, Xa-ít không thấy nằm cạnh Ma-dlen còn có một người nữa. Và khi Ma-dlen, như thường lệ, hỏi người thợ ảnh: ''Như thế tốt chứ, mơ-xi-ơ?''. Xa-ít nói: ''Ôi đừng hỏi nữa'', người thợ ảnh trả lời: ''Tuyệt trần!'', còn chàng thanh niên có ria mép thì lầm bầm: ''Biết nói với cô thế nào...''.
Lần này nghe thấy có nhiều giọng nói, Xa-ít hỏi:
- Ở đây còn có ai thế?
- Ôi, mông a-mua! Ở đây còn có ai được nữa?
Nhưng vừa lúc đó anh chàng có ria mép bất ngờ ho liền mấy cái
- Hình như có ai đang ho,- Xa-ít thì thầm lo lắng.
- Chỉ tại ở đây thiết kế âm thanh tồi quá. Anh nghe thấy tiếng ho của chính mình đấy, anh thân yêu ạ,- Ma-dlen vỗ về anh.
- Anh có ho đâu.
- Anh vừa mới ho xong, mông a-mua...
Xa-it đưa tay định ôm Ma-dlen thì chạm phải bộ ria mép của ai đó...
Về sau Xa-ít cứ tự hào mãi về sự sáng suốt của mình, vì suýt nữa thì anh đã hỏi Ma-dlen làm vợ...
Cuộc tình phiêu lưu này đã kết thúc bằng việc anh chàng có ria mép nện cho Xa-ít một trận và Ma-dlen tống cổ anh ra khỏi cửa...
Đó là trường hợp duy nhất Xa-ít bị một người phụ nữ đánh lừa, nếu như ta có thể coi trường hợp này đúng thật là một sự lừa dối.
Sau này, khi đã ở Xtam-bun, Xa-it thích khoe khoang về những chuyện phiêu lưu tình ái của mình, và cam đoan với mọi người rằng ngay từ đầu anh đã biết hết, nhưng làm ra vẻ không thấy gì cả. Lúc đó anh giả vờ, dường như anh chỉ là một kẻ ngây ngô, ngờ nghệch...
Cũng thời gian đó, khi Xa-ít đã quay về Xtam-bun, bầu không khí trong gia đình Phe-phai-e-vec đang báo hiệu một cơn giông tố.
Những cuộc phẫu thuật ''chỉnh hình'' vẫn tiếp tục diễn ra hết lần này đến lần khác. Không những thế, ngài bác sĩ cũng bắt đầu phản ứng: vì những cuộc phẫu thuật này làm ông buộc phải từ bỏ công việc nghiên cứu khoa học của mình, bởi thế ông yêu cầu phải trả tiền thù lao lên gấp ba lần.
Ngay cả bà Me-khơ-du-re cũng không chịu đựng nổi và buộc phải nói với Xê-vim:
- Con gái ạ, con cần phải tìm một người bố cho đứa con tương lai của mình. Con cũng đã hai mươi chín tuổi rồi còn gì.
- Còn một tháng nữa con mới đúng hai mươi chín tuổi mẹ ạ - Xê-vim vội sửa lại.
- Mẹ cũng là một người phụ nữ,- bà mẹ tiếp tục,- nên mẹ hiểu được sự đam mê bóng đá của con. Nhưng bao giờ trước hết con cần phải nghĩ đến người bố của đứa bé. Tất nhiên anh ta phải là người tốt bụng và giàu có. Mong thánh A-la phù hộ, những cuộc phẫu thuật ''chỉnh hình'' như thế là quá đủ rồi. Nhất định là mẹ sẽ tìm cho con một người chồng.
- Mẹ hãy cho con thời hạn ba ngày, Xê-vim bình tĩnh trả lời. Nếu sau thời gian đó con không tìm được người nào thích hợp, khi đó sẽ đến lượt mẹ quyết định.
- Rất tiếc là con chẳng giống mẹ một tí nào cả,- bà mẹ thở dài.- Làm sao trong ba ngày mà có thể tìm được một người đàn ông ngờ nghệch, lại biết chiều con.
- Mẹ ạ, có những thằng đàn ông chỉ giả vờ tỏ ra ngờ nghệch đấy thôi,- cô con gái từng trải nói.- Con đang nhằm vào ba kẻ đần độn, nhưng đầu tiên phải thử thách đã, nếu không sau này khó mà lường được. Mẹ có nhớ Ai-la không? Chồng nó lúc đầu cũng tỏ ra ngây ngô, đần độn, nhưng bây giờ thì không cho cô bé đáng thương ấy rời khỏi nhà một bước. Anh ta lại còn định ly dị, khi bắt gặp cô ta đang ngủ với trung phong của đội bóng câu lạc bộ L.B.T. (''luôn bị Thiếu thốn'').
Không lẽ họ đã ly dị rồi à?- Bà mẹ ngạc nhiên hỏi.
- Lạy trời, cũng may là các ông bầu của đội câu lạc bộ thuyết phục được anh chồng đừng làm ầm lên. Ai lại đi giết một con ngựa cái, chỉ vì ngẫu nhiên nó bị vấp ngã, Xê-vim giận dữ nói. Còn con không muốn hạnh phúc gia đình trở nên ảm đạm vì những chuyện vặt vãnh. Con cần phải tuyệt đối tin được rằng, ngay cả sau khi cưới, con vẫn được tự do và không lệ thuộc. Con xin ba ngày vì có những ba người mà...
Và rồi cái ngày ấy cũng đã tới, ngày mà Xê-vim tìm thấy con mồi của mình - Xa-ít Rư-gi-xưn, còn Xa-ít thì cuối cùng cũng đã phát hiện ra ngôi sao của mình. Chàng thanh niên trẻ tuổi của dòng họ nổi tiếng Sa-phơ-ran đã tự đến với ngôi sao của mình. Anh đang đi dạo với một người bạn trên đại lộ I-xti-klan và chia sẻ những kỷ niệm về thành phố Pa-ri hoa lệ. Khi nói đến từ ''Pa-ri'', một người đàn ông thực sự sẽ nghĩ về cái gì? Tất nhiên là về phụ nữ! Và như vậy dĩ nhiên là câu chuyện lại xoay quanh Ma-dlen, bởi vì ngoài cô ta, Xa-ít không biết đến một người phụ nữ nào khác.
- Tất nhiên là nhờ tớ giả vờ, cậu thừa biết, đánh lừa được tớ đâu phải là chuyện dễ.
Vừa mới vay Xa-ít năm trăm lia xong, anh bạn sẵn sàng phụ họa:
- Nhất định là như thế rồi! Cậu có bao giờ nhầm... Cậu khéo thật đấy...
- Chứ còn gì nữa! chín Ma-dlen tính chơi xỏ tớ.
- Xỏ cậu? Thế thì cô ả bị nhầm to!
- Chính thế đấy! Cậu thứ hình dung, Ma-dlen thề với tớ rằng cô ta là một thiếu nữ...
- Rồi sao nữa?...
- Nhưng hóa ra là cô ta đã có chồng!
- Ghê thật! Nhưng làm sao mà cậu biết được?
- Rất đơn giản... Cậu hiểu không, vì cứ nằm vào giường với cô ta là tớ lại nghe thấy ở đâu đó ngay cạnh một giọng nói của đàn ông... Nào, còn ai vào đây nữa, nếu không phải là chồng của cô ta, hả?
- Đúng rồi!
- Nói riêng với cậu, nhờ tu luyện ở chỗ pháp sư Ấn Độ mà tớ đi guốc trong bụng cô ả... Mặc dù dối tớ, có chồng ở đó hay còn thêm ai nữa, cũng chẳng nghĩa lý gì. Cậu biết, tớ là con người của công việc... Còn thì sau đó mặc cho chúng nó tự giải quyết với nhau, phải không cậu?
- Tất nhiên rồi...
- Còn thế này nữa, thằng chồng cô ả bí mật chụp hình chúng tớ! Tớ biết ngay từ ngày đầu tiên nhưng im lặng... Muốn chụp, xin cứ mời chụp! Có phải không cậu?
- Nhưng này hắn chỉ chụp ảnh hay còn quay cả phim nữa?
- Cái gì? Xa-ít giật mình hỏi. Ở đây đã chiếu rồi à?
Anh bạn, một người hâm mộ phim khỏa thân đã hai lần xem bộ phim có Xa-ít và Ma-dlen tham gia.
- Tớ không biết, tớ hỏi vậy thôi. Anh bạn trả lời giả cách như tiện thể thì hỏi thế thôi.
Xa-ít bồi hồi kể chuyện về ''thủ đô của các thủ đô'', còn anh bạn thì đã chán ngấy những chuyện tầm phào này, nên từ từ đi chậm lại rồi biến mất vào đám đông...
Đúng vào lúc đó, ngay bên cạnh Xa-ít, Xê-vim định đi vượt len. Đầu tiên cô ta cũng chỉ coi anh là một người đi đường bình thường và định đi vụt qua. Nhưng bị dòng người ngược chiều xô đẩy, cô ta buộc phải đi bên cạnh anh. Còn anh vẫn tiếp tục nói về thành phố Pa-ri xinh đẹp của mình. Cô ta lắng nghe câu chuyện, và thậm chí bắt đầu thấy hứng thú với câu chuyện ngộ nghĩnh ấy.
- Mình đưa tay ra thì chạm phải... Cậu có thể tưởng tượng nổi không?- Xa-ít say sưa tiếp tục, - thì chạm phải bộ ria mép đàn ông... ''Ma-dlen! Tớ hét lên,- ria ai thế này?...'' Mặc dù, cậu hiểu đấy, tớ biết ngay rằng, đó là bộ của ria đàn ông... Nếu tớ hỏi nhẹ nhàng hơn thì chắc cô ta đã trả lời rằng, đó là ria của cô ấy...
Xê-vim bật cười ròn rã, và lúc bấy giờ Xa-ít mới nhận ra rằng anh không còn đi với người bạn nữa, mà đang đi bên cạnh một người thiếu nữ đẹp tuyệt vời.
- Xin lỗi- Xa-ít lúng túng,- cùng đi với tôi còn một người bạn, nhưng có lẽ anh ta bị tụt lại sau rồi.
- Không sao, ông không cần phải xin lỗi. Câu chuyện của ông rất thú vị,- Xê-vim nói, cố nín cười. Ông kể tiếp đi nào?
- Nếu cô cho phép, tôi xin tiếp tục...
Tất nhiên, Xa-ít đã mô tả sự việc dường như là anh đã nện cho thằng cha có ria mép một trận.
Nhưng nhìn anh, Xê-vim hiểu rằng trước mặt cô chắc chắn là một người đã bị nện, chứ không nện nổi ai cả.
- Rất tiếc là tôi không được nghe câu chuyện từ đầu.
- Tôi sẵn sàng kể lại, thưa cô, nếu cô thích... Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu, tôi là Xa-ít Rư-gi-xưn.
- Còn tôi là Xê-vim Phe-phai-e-vec.
- Xin cô nhắc lại.
- Xêvim Phe-phai-e-vec.
- Rất hân hạnh... Lạy chúa, mong cô đừng nghĩ xấu gì về tôi cả, nhưng tôi rất muốn mời cô vào tiệm cà phê, và ở đó tôi xin kể lại tất cả từ đầu.
Ô-Ke!- Xê-vim gật đầu đồng ý.- Thực ra, tôi đang đi xem phim, nhưng đến lúc bắt đầu hãy còn thời gian. Ông không vội đi đâu chứ?
- Không, không!- Xa-ít phấn khởi thốt lên.
Họ vào một tiệm cà phê, nơi Xê-vim vẫn thường đến. Xa-ít bắt đầu kể về Pa-ri, Xê-vim lắng nghe, cười vui vẻ. Là một thiếu nữ hiện đại, quen đối xử tự nhiên với đàn ông, Xê-vim thỉnh thoảng vô tình chạm tay vào người đang nói chuyện, tựa chân mình vào chân anh ta... Lúc bấy giờ một cái gì khó hiểu đã đến với Xa-it, người anh như có dòng điện chạy qua khi có những va chạm vô tình. Anh run lên, lắp bắp, ngượng ngập đỏ mặt, mọi ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc anh. Anh im lặng hồi lâu, nhìn đờ đẫn xuống nền nhà.
Xê-vim Gri-phôn, dường như đã đánh hơi thấy con mồi, ngắm nghía anh bằng cặp mắt thú dữ, và cố gắng hiểu, phải chăng đây chính là người mà cô cần, con người ngờ nghệch ấy đang nằm trong nanh vuốt của cô, con người mà cô đã nói với mẹ.
“Đây chính là con người mình cần,- cô ta sung sướng thầm nghĩ.- Mình sẽ biến hắn thành bố của đứa bé. Con người không ai có thể giả vờ khéo đến như thế! Trong đời mình chưa bao giờ gặp thằng nào ngờ nghệch như vậy''.
- Tôi đi xem muộn mất,- cô ta buông lời ướm thử.- Mọi người bảo rằng bộ phim này rất hay! Bỏ qua thì thật là tiếc...
- Không lẽ cô lại đi xem phim có một mình?- Xa-ít hỏi giọng buồn rầu.
- Biết làm thế nào được,- Xê-vim thở dài, sau đó quyết định chuyển sang tấn công.- Anh cũng nên đi xem bộ phim này.
- Tôi rất lấy làm sung sướng được đi xem, nhưng vì mắt kém nên không đi xem phim bao giờ.
- Chà, thật là tiếc!- Đến lượt Xê-vim lúng túng.
- Ngay cả từ hàng ghế đầu tôi cũng không nhìn thấy gì cả cô Xê-vim ạ.
- Nếu anh không phản dối, tôi sẽ kể lại cho anh tất cả những gì diễn ra trên màn ảnh.- Xê-vim tiếp tục tấn công. Chả là tôi còn nợ anh một câu chuyện tuyệt vời cơ mà.
Xa-ít bối rối im lặng, sau đó khẽ ấp úng:
- Tôi không muốn trở thành gánh nặng của cô...
- ''Đúng là gánh nặng của ta, con người bất hạnh ạ!''- Xê-vim bắt đầu thấy bực mình, nhưng trấn tĩnh được, cô nói:
- Nào, có gì đâu anh... Tôi rất vui lòng làm việc đó. Thật ra cũng chẳng mất công gì mấy... Chỉ cần chúng ta mua vé ở lô để khỏi làm phiền người khác.
Cô ta rất muốn tìm hiểu một điều: vậy thì cuối cùng chàng thanh niên trắng bệch và cao ngồng này là gì? Một người ngờ nghệch hay là một tên láu cá?
Trong lô, Xa-ít khiêm tốn ngồi sau Xê-vim một chút. Khi đèn tắt và buổi chiếu phim bắt đầu, người thiếu nữ khẽ nhích lại gần phía Xa-ít, nhưng anh vội lùi ra xa. ''Chà, thằng cha rõ là đồ láu cá'',- cô ta thầm nghĩ và tiếp tục nhích gần lại chỗ anh ta. Xa-it lại tiếp tục lùi ra xa. Cuối cùng cũng đến lúc Xa-ít không còn lùi đi đâu được nữa, anh bị ép sát vào vách tường ngăn giữa các lô. Xê-vim áp sát vào người anh, thì thầm:
Trên màn ảnh người ta đang hành hình người da đen... Em sợ quá!...
Anh chàng Xa-it bất hạnh, bị lừa vào bẫy, không nghe tiếng gì cả. Sự giận dữ của Xê-vim, hơi ấm từ cơ thể cô nàng, mùi thơm của mái tóc đã làm anh ngây ngất, mất hết cả lý trí. Anh không còn hiểu được là anh đang làm gì. Như trong một giấc mơ kỳ diệu, họ ôm chặt lấy nhau, má cô gái áp vào má anh, và cặp môi của anh đang lần tìm môi nàng, nhưng đúng vào lúc đó đèn trong rạp bật sáng. Nghỉ giải lao trước khi chiếu tập hai...
Xa-ít ngồi mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu lên, và suốt giờ giải lao không nói được một lời nào. Xêvim không rời mắt khỏi anh ta, như một nhà sinh vật học đang nghiên cứu con chuột bạch làm thí nghiệm. Cuối cùng thì đèn trong rạp cũng tắt. Bao giờ đến lượt Xa-ít, đầu tiên còn rụt rè, nhưng sau đó anh mạnh dạn hơn, xích gần về phía cô gái. Và khi đã ở cạnh cô ta, bỗng nhiên anh thì thầm đắm đuối:
- Tôi yêu cô...
- Cái gì thế, Dê-ke-ri-a, anh ngủ mê à?- Xa-ít nghe thấy tiếng trả lời.
''Dê-ke-ri-a,- đầu óc anh quay cuồng. Dê-ke-ri-a? Không lẽ cô ta lại chóng quên tên mình đến thế? Không, không mình không tài nào chịu nổi, cái đó quá sức của mình, mình không thể nào sống thiếu cô ta được''.
- Thưa cô, đó là chuyện rất nghiêm chỉnh! Tôi thật sự yêu cô từ cái nhìn đầu tiên,- Xa-ít lại thì thầm và rụt rè đưa tay vuốt lưng cô gái.
- Anh làm sao thế, Dê-ke-ri-a, không chịu được về đến nhà à?
- Xê-vim, không lẽ cô không tin tôi?
- Xê-vim?- Người phụ nữ ngồi bên cạnh hét lên, và sau đó gọi vang cả rạp: - Dê-ke-ri-a.
- Làm gì mà gào lên thế?- Có tiếng đàn ông uể oải,- cục cằn đáp lại.
Mọi người nghe thấy tiếng một cái tát... bộ phim bị ngắt quãng, đèn bật sáng.
Thì ra, chuyện xảy ra như thế này: Xa-ít vì mắt kém tưởng nhầm bức rèm nhung là áo của Xê-vim, nên ngồi dịch dần về phía đó, và anh đã thì thầm những lời lẽ nồng nàn nhất, đã vuốt ve một người phụ nữ khác. Khi người phụ nữ hiểu ra rằng, những tình cảm say đắm đó không phải là của người chồng, mà là của một người đàn ông không quen biết, cô ta đã thẳng cánh cho anh một cái tát.
Khi nghe thấy tiếng kêu, cảnh sát đã xuất hiện, đưa tất cả ra khỏi lô... Chàng thanh niên khỏe mạnh De-ke-ri-a là một người miền núi, vì thế anh ta biết cần phải đối xứ như thế nào với những kẻ vô liêm sỉ. Chuyện tán vợ người khác.
- Cái đồ trụy lạc bẩn thỉu này dám động đến vợ tôi! Bây giờ tôi sẽ cho nó biết!...
Chỉ đến lúc này Xa-ít mới hiểu, cái gì đã xảy ra.
- Mi-lơ pác-đông, Mơ-xi-ơ[11]- Anh ú ớ, lắp bắp, và do ngượng ngập không hiểu sao anh chỉ nhớ toàn tiếng Ppháp Ech-xquy-đê moa[12].
Mấy tiếng lắp bắp này càng làm cho người thanh niên miền núi giận dữ, và không hiểu câu chuyện sẽ đi đến đâu, nếu không có Xê-vim. Cô cầm tay Dê-ke-ri-a, dịu dàng nói:
Thưa ông, ông nhầm đấy... Những lời của người chồng chưa cưới của tôi là dành cho tôi, và chỉ có một mình thánh A-la biết được là tại sao vợ ông lại cho rằng những lời đó là dành cho bà nhà... Một sự nhầm lẫn thật là đáng tiếc... Với ai mà chẳng có lúc xảy ra?... Người chồng chưa cưới của tôi không phải là loại đàn ông ngay trước mặt người yêu lại có thể...
''Người chồng chưa cưới!... Cô ta gọi mình là người chồng chưa cưới!- Xa-ít không dám tin vào tai của mình nữa.- Ôi, thật là hạnh phúc! Ngày hôm nay sao mà tất lành đến thế!''
Giọng nói ngọt ngào của Xê-vim, thái độ dịu dàng, âu yếm của nàng làm Dê-ke-ri-a dịu hẳn, và ngay lập tức anh chàng đổi thái độ từ giận dữ thành thông cảm:
- Xin lỗi, thưa cô, bây giờ tôi thấy, đúng là đã xảy ra một sự nhầm lẫn...
- Dê-ke-ri-a,- người vợ anh ta ngắt lời,- đứng đây làm gì nữa, ta vào xem nốt phim đi. Dù sao vé cũng đã mua rồi.
Hai vợ chồng quay vào phòng chiếu bóng, còn lại Xêvim và Xa-ít ngoài phòng nghỉ:
- Em thật khó xử, Xê-vim nhắm mắt, khẽ nói, Tất cả chỉ tại em…
- Tôi sẵn sàng hy sinh vì cô! Xa-ít thốt lên.
Chỉ vừa mới đây thôi tôi cũng suýt nữa thì chết lịm đi vì sợ hãi!
Họ đi ra phố và ngồi vào tắc-xi: Xa-ít vẫn băn khoăn: ''Tất nhiên, cô ta gọi mình là người chồng chưa cưới có lẽ chỉ để tránh phiền toái với cảnh sát. Không hiểu thật ra thì cô ta nghĩ về mình thế nào nhỉ?...''
Không hiểu nguyên nhân sự ịm lặng của anh, Xê-vim lo lắng: không lẽ cô lại để mất một người chồng chưa cưới mà cô vừa mất công kiếm được?... Không, cô không thể để cho điều đó xảy ra! Không thể để cho chú gà mù này lọt vào chuồng của kẻ khác. Mà sao cô lại ngồi xa anh ta thế nhỉ. Lẽ ra cần phải ngồi ngay lên lòng anh ta.
- Nếu anh nghĩ xấu về em, cô dịu dàng nói khẽ, thì anh nhầm đấy...
Đang bận suy nghĩ, Xa-ít không nghe thấy những lời cô nói, nên lơ đãng trả lời:
- Tôi không biết, không biết...
- Không, em cảm thấy là anh nghĩ xấu về em, Xê-vim thở dài buồn bã, và bất ngờ ôm chặt lấy Xa-ít thì thầm: Nếu anh muốn, em sẽ chứng minh cho anh biết...vừa lúc đó tắc-xi dừng lại trước nhà của gia đình Phe-phai-e-vec, và người thiếu nữ không kịp chứng minh điều gì cả.
Khi hai người ra khỏi xe, Xê-vim thực hiện cố gắng cuối cùng:
- Anh muốn em giới thiệu anh với mẹ không? Cô ta nói.
- Liệu có tiện không? Xa-ít ngần ngại.
- Mẹ em là người phụ nữ dân chủ nhất trên thế gian này.
- Tôi muốn, đầu tiên hãy để cô tôi đến gặp mẹ cô đã… Cô thấy thế nào?
Thận trọng, Xê-vim giả vờ như không hiểu gì cả:
- Để làm gì hả anh?
Xa-ít đứng, mặt đỏ như quả cà chua chín, không dám ngẩng lên, mũi giầy di di trên mặt đất thành những đường vô nghĩa.
- Để… để… xin phép mẹ cô…
- Nhưng sao lại là cô? Không lẽ anh không có mẹ?
- Không, tôi sống với người cô...
- Thôi được. Nghĩa là chúng mình sẽ còn gặp nhau?
- Tạm biệt...
Họ chia tay, vừa hát vừa nhún nhảy, Xê-vim chạy lên cầu thang, kêu vang đắc thắng:
- Mẹ-e ơi!... Tìm thấy rồi-ồi! Người chồng chưa cưới- ưới!... U-ra-a!!![13]
[1] Pê-gat-xơ có nghĩa là con ngựa khoang.
[2] Pa-sa ở Thổ Nhĩ Kỳ dùng với nghĩa là tổng trấn.
[3] Từ năm 1954 Quốc hội Thổ Nhĩ Kỳ ban hành đạo luật buộc mọi người dân ngoài tên phải có họ kèm theo (chú thích của nguyên bản).
[4] Đơn vị tiền tệ ở Pháp.
[5] Tiếng Pháp: xin mời
[6] Tiếng Pháp: thưa ngài, cũng có nghĩa: ông chủ
[7] Vâng, em yêu, cám ơn.
[8] Rất cảm ơn, em yêu
[9] Anh yêu của em.
[10] Xếch có nghĩa là tình dục.
[11] Một ngàn lần xin lỗi ông.
[12] Hãy tha lỗi cho tôi.
[13] U-ra có nghĩa là hoan hô.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá