Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 19878 / 72
Cập nhật: 2014-12-04 03:49:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1
ió lạnh thổi tung mái tóc Diễm Thi. Cô đưa tay ôm gọn mái tóc vào tay.
Từng cơn gió lại cứ liên tục thổi vào làm Diễm Thi khẽ rùng mình. Diễm Thi bỗng chợt nghe một nỗi buồn không rõ nét trong lòng.
Cô tự hỏi mình:
- Tại sao mình lại buồn chứ? Phúc Khang yêu Quỳnh Như, anh đau xót vì cuộc chia xa này, điều đó đâu có liên quan gì đến mình?
Diễm Thi bỗng thấy giận Phúc Khang. Tại sao anh lại bắt cô nhập cuộc? Tại sao anh lại bắt cô chứng kiến cảnh hai người ôm chặt nhau, chia sẻ với nhau niềm đau tiễn biệt? Phúc Khang có dụng ý gì chứ?
Nhiều câu hỏi cứ liên tục trào dâng trong đầu cô. Rốt cuộc rồi cô vẫn không có câu trả lời.
Phố khuya vắng lặng, một mình Diễm Thi bước độc hành trong đêm lạnh.
Có một cái gì đó như xót xa như oằn nặng trong tâm hồn cô, Diễm Thi lắc đầu cố xua đi hình ảnh ấy. Nhưng những giọt nước mắt đau thương và vòng tay của hai người cứ ám ảnh mãi cô.
Nước mắt Diễm Thi bỗng chảy dài. Cô giận mình quá.
Tại sao lại khóc chứ? Tại sao lại khóc vì một con người vô tình và tàn nhẫn kia chứ?
Bầu trời trên cao vần vũ mây đen. Tiếng sấm vang dội đổ từ không trung vọng xuống, Diễm Thi bàng hoàng lo sợ. Từ nhỏ cô đã sợ nhất là trời mưa và sấm chớp. Nếu bây giờ phải đi một mình giữa màn mưa và phải thấy sấm chớp giáng xuống, Diễm Thi thật sự là không chịu nổi.
Ông trời vẫn không thông cảm cho nỗi sợ của cô, ông bắt đầu đổ những hạt mưa nằng nặng xuống đầu Diễm Thi. Ban đầu thì thưa thớt nhưng dần dần đã trở thành một màn mưa dày đặc trước mắt cô.
Diễm Thi hoảng sợ cắm đầu mà chạy trong màn mưa:
- Mẹ ơi...
Như đứa trẻ, Diễm Thi vừa chạy vừa khóc gọi mẹ. Trả lời cô chỉ có tiếng sấm chớp vang trên bầu trời...
Trời càng khuya, càng mưa to khiến Phúc Khang càng quýnh quáng:
- Không biết Diễm Thi có về nhà hay không nữa?
Đánh bạo, Phúc Khang gọi điện về nhà của Diễm Thi. Anh thất vọng khi nghe tiếng bà Quyên:
- Cháu đây... Phúc Khang đây.
Tiếng bà Quyên lo lắng:
- Sao bây giờ hai đứa chưa về hả?
- Diễm Thi chưa về nhà sao bác?
- Cháu nói sao? Nó cùng đi với cháu mà.
- Bác bình tĩnh đi! Cháu và Diễm Thi bị lạc nhau ở sân bay. Cháu nghĩ Diễm Thi có lẽ đang đụt mưa đâu đó thôi. Cháu sẽ tìm gặp cô ấy ngay thôi.
- Nè! Có gì nhớ điện thoại cho bác biết nghe.
- Dạ, cháu biết.
Phúc Khang cho xe chạy lòng vòng khắp các nẻo đường để tìm Diễm Thi.
Không thể về nhà được khi đêm nay chưa gặp được Diễm Thi.
- Diễm Thi ơi! Em ở đâu? Mau lên tiếng đi. Anh đang đi tìm em đây.
- Phúc Khang!
Nghe tiếng gọi Phúc Khang mừng rỡ khi nhận ra bóng cô gái mặc áo trắng trong màn mưa:
- Diễm Thi!
- Diễm Thi nào hả?
Phúc Khang ngỡ ngàng khi nhận ra cô gái trước mặt:
- Uyển Thanh!
Uyển Thanh chua chát:
- Cám ơn anh! Cám ơn anh còn nhớ đến Uyển Thanh.
- Uyển Thanh đi đâu giữa trời mưa gió thế này?
- Còn anh đi đâu giữa trời đầy gió mưa vậy? Có phải sau khi thất tình Quỳnh Như, bây giờ lại đến cô Diễm Thi nào nữa hả?
Phúc Khang bực bội:
- Nếu không có chuyện gì thì thôi, chúng ta chia tay. Tôi có việc riêng, không thể nói chuyện lâu hơn.
Nghe Phúc Khang nói, Uyển Thanh sượng sùng:
- Bộ Uyển Thanh vô duyên lắm hay sao mà không đủ thu hút nói chuyện với anh hả?
- Tôi không đủ tư cách để phê phán người khác.
- Thà là anh chê trách Uyển Thanh, Thanh còn thấy dễ chịu hơn là anh cứ lạnh lùng như thế.
- Mỗi người có một chí hướng, một cuộc sống riêng. Mình đâu có gì vướng bận nhau mà Uyển Thanh nói thế.
- Anh quá vô tình nên mới có thể nói với em một câu quá tàn nhẫn như thế.
- Không quá tàn nhẫn đâu Uyển Thanh. Chúng ta nên sống thật với chính mình. Tôi không dối gạt Uyển Thanh. Mình đã không có tình yêu thì lưu luyến với nhau làm gì?
- Anh không yêu em, nhưng mà em yêu anh.
- Đó là quyền tự do của mỗi người. Thanh có quyền yêu, nhưng Thanh không có quyền bắt buộc người khác phải yêu mình.
- Chính vì thế, chính vì lý lẽ cay nghiệt đó mà em đang từng bước hủy diệt cuộc đời mình.
- Uyển Thanh có thể dừng lại được mà.
- Dừng lại? Em có thể dừng lại khi có anh bên cạnh cuộc đời mình.
- Uyển Thanh! Đã biết là không thể thì ép buộc nhau làm gì.
- Nếu anh đã không thể đến với em thì bảo em dừng lại để làm gì?
- Uyển Thanh! Đừng tự đày đọa mình nữa. Thanh về đi! Tôi còn bận phải đi tìm một người.
- Là Diễm Thi nào đó phải không?
- Phải, tôi phải đi tìm Diễm Thi.
- Không, em không cho anh đi. Anh không có quyền đi tìm ai hết.
Uyển Thanh ôm chặt lấy Phúc Khang. Phúc Khang vừa gỡ tay cô vừa bảo:
- Uyển Thanh! Bình tĩnh đi Uyển Thanh!
- Không... Em không thể một lần nữa mất anh.
- Uyển Thanh! Em hãy sáng suốt để nhìn rõ vấn đề.
- Em không cần. Em không cần gì cả. Chỉ cần anh thôi.
Đôi tay Uyển Thanh gì chặt lấy Phúc Khang. Trong tay Uyển Thanh, Phúc Khang chợt nhìn thấy dáng một người con gái lảo đảo trong mưa. Anh nhận ra Diễm Thi. Như có một sức mạnh nào thật mãnh liệt, Phúc Khang hất mạnh tay Uyển Thanh ra. Anh lao nhanh đến bên Diễm Thi.
- Diễm Thi!
Diễm Thi ướt sũng cả người, run lẩy bẩy liêu xiêu trong mưa gió. Người Diễm Thi muốn ngã gục giữa đường.
Phúc Khang ôm chầm lấy Diễm Thi gọi:
- Diễm Thi... Diễm Thi...
Diễm Thi lả người trong tay anh, Phúc Khang hoảng hốt gọi to:
- Diễm Thi... Diễm Thi... Tỉnh lại đi em.
Mắt Diễm Thi rơi hai hàng lệ chan hòa với những giọt mưa trên trời.
Diễm Thi cố mở mắt ra nhìn cảnh vật chung quanh như mờ hẳn trong tầm mắt cô. Khẽ dụi mắt định thần, Diễm Thi nhận ra đây là căn phòng quen thuộc của mình. Nhưng sao đầu cô nặng quá? Cơn đau chạy dài lan rộng từ đỉnh đầu xuống hai bên thái dương.
Diễm Thi rên khe khẽ:
- Đau quá!
- Tỉnh rồi hả?
Tiếng mẹ nhẹ nhàng hỏi. Diễm Thi nhổm dậy:
- Con... con làm sao hả mẹ?
- Mẹ phải hỏi con mới đúng. Diễm Thi! Chuyện gì đã xảy ra mà con lại đắm mình trong mưa để sinh bệnh thế hả? Bình thường con rất sợ trời mưa kia mà.
Trước những câu hỏi dồn dập của mẹ, Diễm Thi khẽ nhăn mặt:
- Mẹ ơi! Mẹ làm gì mà như chất vấn tội phạm vậy? Làm sao mà con có thể trả lời được hàng loạt câu hỏi của mẹ cho hết.
- Mẹ quên mất. Chẳng qua là vì mẹ quá lo lắng thôi. Chuyện gì đã xảy ra mà Phúc Khang đưa con về trong tình trạng bi đát như thế?
- Bi đát là sao hả mẹ?
- Người ướt sũng, nóng sốt, nói lảm nhảm.
- Con đã nói gì thế?
- Không nghe rõ.
Diễm Thi hú hồn. Cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Nếu nói không biết mình sẽ nói gì nữa. Diễm Thi tự hỏi mình:
- Tại sao mình lại có cảm giác đau đớn khi thấy Phúc Khang ôm cả hai người con gái vào lòng?
- Diễm Thi! Con giải thích đi!
- Gì hả mẹ?
- Thì chuyện xảy ra đêm qua.
Diễm Thi cố bịa ra một câu chuyện bình thường:
- Đêm qua, sân bay quá đông người nên con và Phúc Khang bị lạc nhau.
- Bị lạc sao con không đón xe về nhà? Con đâu phải dạng “nhà quê ra tỉnh”.
đâu mà không biết đường về nhà, hả?
Diễm Thi cười khì:
- Mẹ ơi! Mẹ không biết là con gái mẹ đãng trí lắm hay sao? Con đâu có mang tiền theo đâu mà đón xe về nhà chứ?
- Dù thế con cũng đâu cần dầm mưa đi bộ về. Con cứ đón tắc xi về nhà. Bộ nhà chúng ta nghèo đến mức không còn đủ tiền để trả tiền xe cho con hay sao?
- Con... con cũng không biết là tại sao con lại làm như thế nữa. Còn Phúc Khang đâu hả mẹ?
- Nó đưa con về đây rồi phải chạy về giữ nhà nó nữa. Tài sản của nó đều ở đó mà.
Diễm Thi bỗng thấy buồn buồn.
Mình đâu có là gì của anh ta mà bắt buộc anh ta phải quan tâm mình chứ?
Mình chỉ là một kẻ làm công hưởng lương thôi, chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là đủ rồi.
Diễm Thi ngồi bật dậy rồi bước xuống giường. Nhưng cô chợt ôm đầu đau đớn.
- Diễm Thi! Con định làm gì hả?
- Con phải đi làm.
- Phúc Khang có bảo là hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi, nó sẽ thay con làm.
Con cứ nghỉ tiếp đi!
Dù không muốn, Diễm Thi cũng phải nằm xuống. Cơn sốt lại bùng lên quật ngã cô rồi.
- Diễm Thi! Con nằm nghỉ. Để mẹ nấu cho con tô cháo giải cảm.
- Mẹ! Mẹ vất vả vì con rồi.
- Đó là niềm vui của mẹ mà.
Mẹ là thế đó! Luôn sống hết mình vì chồng vì con. Nhưng tiếc thay, hạnh phúc đó không mãi tồn tại với bà.
Diễm Thi lại thở dài. Tiếng thở dài nghe não ruột làm sao. Cô biết làm gì để bảo vệ mạng sống mong manh của cha?
- Diễm Thi! Em khỏe rồi hả?
Phúc Khang xuất hiện trước cửa phòng với nụ cười trên môi. Diễm Thi nghe như có một cái gì đó nghèn nghẹn lên cổ. Cô quay mặt vào tường. Phúc Khang bước lại gần với giọng đầy lo lắng:
- Diễm Thi! Em thấy trong người thế nào hả?
Diễm Thi vẫn lặng thinh. Phúc Khang ân cần:
- Diễm Thi, xin lỗi em. Đó chỉ là một sự vô tình thôi. Anh không cố ý làm cho em buồn đâu.
Diễm Thi bỗng phản kháng dữ dội:
- Tại sao tôi phải buồn vì anh chứ? Chuyện của anh đâu có liên quan gì đến tôi mà anh phải ngại.
- Diễm Thi! Anh biết mình không là gì của em cả. Anh muốn đưa em đi tiễn Quỳnh Như để em biết rõ quá khứ đời anh. Khi em hiểu, em có thể thông cảm cho anh mà tiếp nhận một đời sống mới cùng anh.
- Anh nói cái gì mà tôi không hiểu.
- Em phải hiểu Diễm Thi.
- Tôi hiểu anh thì được gì chứ? Không có người con gái này thì có người con gái khác. Trong đời anh làm gì có tôi mà hiểu với không hiểu.
- Không, sự việc không như em thấy đâu. Đối với Uyển Thanh, anh không có quan hệ gì với cô ta cả. Bất ngờ gặp cô ta rồi mọi sự diễn ra cũng thật bất ngờ.
- Và cũng thật bất ngờ tôi cũng đang trên đường đi tới. Và cũng thật bất ngờ, thêm một lần nữa tôi được chứng kiến một cảnh tượng rất hữu tình.
- Không phải như vậy đâu.
- Phải cũng được, không phải cũng được. Chuyện đó không liên quan đến tôi.
- Rồi có một ngày, em sẽ hiểu anh thôi.
- Còn bây giờ, tôi chỉ là người làm công cho anh phải không?
- Đừng cay đắng với anh như thế Diễm Thi.
- Diễm Thi... Diễm Thi ơi...
Giọng bà Quyên hốt hoảng, Diễm Thi cũng hoảng hốt:
- Chuyện gì vậy mẹ?
- Ba con... ba con...
Diễm Thi như quên là mình đang bệnh, cô tung chăn chạy ra ngoài:
- Ba con thế nào hả mẹ?
Diễm Thi chạy vào phòng của cha. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà ông suy sụp quá khủng khiếp. Vóc người của ông thu nhỏ lại thành một lớp da bùng nhùng phủ lên bộ xương. Ông đã hoàn toàn mất đi ánh sáng vì khối u đang lấn chiếm lấy chỗ của thần kinh thị giác của ông. Ông đang nằm trên giường, không còn một chút sinh khí, ngực chỉ còn phập phồng. Ông đang chờ để gặp mặt người thân.
Diễm Thi nhào đến bên giường cha, nức nở gọi:
- Ba ơi...
Có thể trong mơ hồ, ông nghe Diễm Thi gọi. Ông cố nhướng mắt mình lên:
- Mình ơi! Em đây mình ơi...
Bà nắm chặt lấy tay ông. Em trai của Diễm Thi cũng òa khóc gọi:
- Ba ơi...
Ông Tuấn không còn nghe gì nữa. Ông nhè nhẹ thở ra rồi trút hơi thở cuối cùng.
- Mình ơi... Mình bỏ em rồi...
Bà Quyên gào lên đau đớn. Diễm Thi vuốt mặt cha mà nghẹn ngào:
- Ba ơi! Từ nay ba sẽ không còn đau đớn nữa. Ba sẽ không còn co giật, không còn bị những cơn đau đầu hành hạ nữa. Ba ơi! Chúng con rất yêu ba, ba sẽ mãi bất tử trong lòng chúng con.
Phúc Khang cúi đầu tưởng niệm một con người, một linh hồn vừa thoát tục.
Anh tôn trọng giây phút thiêng liêng của những người vừa mất đi người thân của mình.
Phúc Khang lẳng lặng gọi điện báo cho dịch vụ tang lễ đến để lo hậu sự cho ông. Anh cảm thấy trong giây phút này, mình giống như người con trai cố hết sức để hậu táng cho cha mình vậy.
Những mái đầu đau thương đã phủ lên một vành tang trắng. Những giọt nước mắt chia ly, những câu nghẹn ngào, thương tiếc cuối cùng rồi cũng đến giờ đưa tiễn ông ra nghĩa trang.
Bà Quyên ôm chặt lấy cỗ áo quan của chồng như muốn tìm lại chút hương yêu của những năm tháng mặn nồng.
- Mình ơi... vĩnh biệt...
Diễm Thi ôm chặt đứa em trai vào lòng, thổn thức:
- Trung ơi! Từ nay chị em chúng ta đã mồ côi rồi. Ba đã bỏ chị em mình rồi.
Trong phút giây cuối, dàn nhạc trỗi lên khúc nhạc não lòng người:
“Tình cha ấm áp như vầng thái dương...”.
Linh cữu của ông được đưa đến nghĩa trang. Diễm Thi gởi cho cha nấm đất cuối cùng.
- Ba ơi! Vĩnh biệt ba... Ba hãy ngủ yên một giấc thiên thu. Con sẽ mãi tôn thờ ba, một người cha đáng kính.
Chiều nghĩa trang thật buồn với những giọt mưa bay lất phất. Phúc Khang dìu mẹ Diễm Thi quay về. Anh gọi nhỏ:
- Diễm Thi! Về đi em. Hãy để cho người ra đi được thanh thản ở bên kia thế giới.
Diễm Thi dìu em đi. Bốn con người cùng dắt dìu nhau đi trong cơn mưa bay buồn bã.
Đau thương tột cùng rồi cũng phải nén. Diễm Thi đến điểm dịch vụ của Phúc Khang để làm việc.
Vừa thấy Diễm Thi, Phúc Khang ngạc nhiên hỏi:
- Diễm Thi! Anh đã bảo em cứ nghỉ ngơi đi, đừng vội đến làm việc mà.
Diễm Thi đáp, giọng thật buồn:
- Tôi có thể yên lòng mà nghỉ ngơi hay sao? Số tiền ma chay của ba tôi, anh đã...
Phúc Khang chặn ngang câu nói của Diễm Thi:
- Anh đã bảo em đừng bận tâm đến điều đó mà.
- Anh thì có thể không bận tâm, nhưng tôi thì không thể. Tôi đã hỏi dịch vụ ma chay rồi, cộng thêm với số xây mộ cho ba tôi lên đến gần hai mươi triệu.
Ngoài việc chân thành cám ơn anh, tôi còn phải lo hoàn lại cho anh số tiền đó nữa.
- Chuyện đó chúng ta hãy nói sau đi. Hiện tại, em cần có thời gian và sức lực mà lo lắng cho gia đình nữa.
- Việc đó là của riêng tôi, tôi phải biết tự sắp xếp giữa hai vấn đề nợ và gia đình. Nhất định tôi phải trả nợ cho anh.
Phúc Khang nói, giọng có vẻ giận dỗi:
- Diễm Thi! Em định trả nợ cho anh bằng cách nào, hả? Em làm gì để có ngay số tiền ấy mà trả cho anh chứ?
Diễm Thi bối rối. Cô nghĩ thầm:
Phúc Khang nói đúng. Tuy mình có ý chí để trả nợ, nhưng hiện tại mình lấy gì mà trả cho anh đây?
- Diễm Thi!
Giọng Phúc Khang như chùng xuống:
- Em có biết không? Anh không muốn nhìn thấy Quỳnh Như thứ hai gục ngã trước mặt anh vì hoàn cảnh gia đình. Ngày trước, anh chỉ là một thằng sinh viên với hai bàn tay trắng, anh không thể bảo vệ cho người yêu. Còn bây giờ, tuy anh không phải là giàu có gì, nhưng với hai mươi triệu, anh có thể giúp cho em được.
- Nhưng...
- Anh không cần điều kiện. Anh chỉ muốn giúp một con người có thể vượt khó đi lên thôi.
- Anh có thể giúp người vô điều kiện nhưng em thì đã mang nặng ân nợ thì làm sao có thể thản nhiên được.
- Thôi được, anh cho em một giải pháp.
- Giải pháp gì?
- Mỗi tháng em đi làm, anh sẽ trích của em năm trăm ngàn trừ dần vào số tiền ấy, em chịu chưa?
- Nhưng trừ như thế có ít lắm hay không?
- Em định không ăn mà đi làm à? Mỗi tháng em chỉ còn một triệu rưỡi, không biết có đủ sống cho ba người hay không nữa. Những ngày sắp tới, em phải chật vật lắm đó.
- Nhưng như thế cũng còn có một con đường để sống.
- Tạm thời chúng ta cứ thế đi. Mình hãy bước đi cho vững trên con đường gập ghềnh. Gần đây anh bận với mấy đề án xây dựng khu chung cư của thành phố. Chắc là em phải vất vả ở chỗ này.
- Không sao. Được làm việc là em mừng lắm rồi.
- Phúc Khang!
Uyển Thanh yểu điệu bước vào.
Phúc Khang khẽ cau mày:
- Uyển Thanh! Tìm tôi có việc à?
Uyển Thanh nhìn Phúc Khang, mỉm cười tình tứ:
- Bộ có việc mới tìm anh hay sao?
- Tôi nghĩ là thế!
- Phúc Khang! Em nghĩ là em cần đến đâu để nói cho anh biết. Anh đừng quá u mê. Anh nhìn xem, cô bé này có gì hấp dẫn chứ? Anh đã quá tin người rồi, cô ta đang mồi chài anh đó.
Diễm Thi nhìn sững Uyển Thanh. Phúc Khang đỡ lời thay cô:
- Uyển Thanh! Tôi yêu cầu Thanh nên nói chuyện nghiêm túc một chút.
- Em nói không phải sao? Nếu không có anh, ai đứng ra làm ma chay cho ba của cổ chứ?
- Đó là chuyện riêng của chúng tôi, Uyển Thanh đâu có tư cách gì mà xen vào.
- “Chúng tôi”? Trời ơi! Sao mà nghe thân thiết quá vậy! Phúc Khang! Tôi báo cho anh biết, tôi không bỏ cuộc đâu.
- Uyển Thanh nên nhớ, chúng ta không cùng chung một cuộc.
- Tôi không cho phép ai xúc phạm đến tôi. Anh sẽ trả một cái giá rất đắt cho thái độ của mình.
- Tôi nghĩ là mình không có lỗi gì trong việc này cả.
- Có hay không, thời gian sẽ trả lời.
Uyển Thanh dùng dằng bỏ đi. Diễm Thi tủi lòng, nước mắt rưng rưng:
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn gây hiểu lầm với mọi người. Hay là để tôi về bàn với mẹ tôi bán nhà, trả tiền cho cho anh.
- Diễm Thi...
Phúc Khang kêu lên:
- Tại sao em phải tự đày đọa mình như thế? Em bán nhà rồi mẹ và em của em sẽ ở đâu hả? Bình tĩnh lại đi Diễm Thi! Đừng quá tự ái mà hành động nông nổi.
- Nhưng...
- Đừng băn khoăn nữa. anh đã là một thằng đàn ông đã làm nên sự nghiệp, anh không bám víu gia đình, vì vậy em hãy yên tâm làm việc. Muốn trả số tiền ấy lại cho anh, em phải kiên trì mà làm việc.
Diễm Thi thầm công nhận lời của Phúc Khang có phần chí lý.
- Phải, mình phải làm việc. Có thể mới mong giải quyết những ân nợ trong đời.
- Diễm Thi! Đừng nghĩ ngợi gì nữa cả. Em phải dùng thời gian và sức lực của mình để phấn đấu vươn lên, thoát khỏi những u buồn, phiền trái.
- Tôi sẽ nghe lời anh.
Phúc Khang yên lòng khi nghe Diễm Thi đã dứt khoát được tư tưởng của mình. Có như vậy anh mới yên lòng tập trung vào công việc. Anh lại vào “mật thất” của mình, say mê với những đồ án mà tương lai nó sẽ là những công trình cao đẹp của thành phố này.
Uyển Thanh ton hót với Bà Thúy Bình:
- Bác biết không? Bác đã quá lơi lỏng trong việc quản lý anh Khang rồi.
- Có việc gì vậy, Uyển Thanh?
- Thật tình bác không biết anh Khang đã xảy ra chuyện gì hay sao?
- Nếu biết, bác đã không hỏi con rồi.
- Vậy thì để con nói cho bác biết. Gần đây, anh Khang có mướn một người phụ việc với anh ấy.
- Điều đó thì bác biết, bởi vì chính bác đã đề nghị chuyện đó mà. Có gì lạ đâu? Phúc Khang có quá nhiều việc, một mình nó không thể đảm hết được. Gần đây, công ty của bác đang trúng thầu xây dựng một khu chung cư. Nó phải thiết kế cả một tòa nhà đó nữa.
- Chuyện đó thì con hiểu. Nhưng con muốn nói không phải là việc mướn người mà là cái người được Phúc Khang mướn kìa.
- Người đó thế nào?
- Cô ta đã quá lợi dụng lòng tốt của anh Khang.
- Uyển Thanh! Con có thể nói rõ hơn cho bác biết.
- Gia cảnh của cô ta đang túng quẫn. Ba cô ta bị ung thư vừa mới qua đời.
Phúc Khang đã đứng ra lo toàn bộ cả việc ma chay. Nghe nói số tiền lên đến hàng chục triệu.
- Có chuyện đó thật sao?
- Con đâu dám dối gạt bác. Đó là chuyện thật một trăm phần trăm.
Bà Thúy Bình thở dài:
- Lại thêm một Quỳnh Như nữa xuất hiện trong đời của Phúc Khang.
Uyển Thanh sợ lời nói của mình không đủ tác dụng, cô cố bồi thêm:
- Bác ơi! Con chỉ sợ anh Khang bị cô ta lợi dụng thôi. Cô ta sẽ thao túng hết tiền bạc của anh ấy. Rồi biết đâu đến cả cái công ty của bác.
Lời nói của Uyển Thanh đã có tác dụng. Bà Thúy Bình có vẻ hoảng sợ:
- Bác biết phải làm sao bây giờ hả Uyển Thanh?
- Lập tức ngăn chặn ngay khi còn có thể.
- Bác biết tính của Phúc Khang. Ngày xưa lúc nó còn tay trắng, nó đã van xin hai bác hãy cứu lấy Quỳnh Như. Khi bị từ chối, nó phải bất lực nhìn Quỳnh Như mất. Nó đã đau khổ suốt bảy năm qua. Bây giờ nó đã có sự nghiệp riêng, bác sợ....
Uyển Thanh cướp lời:
- Bác ơi! Bác là mẹ anh ấy mà. Bác có bổn phận phải bảo vệ, gìn giữ tài sản cho anh ấy. Diễm Thi không phải là người tốt đâu.
- Cô ta tên Diễm Thi hả?
- Dạ.
Bà Thúy Bình tư lự:
- Phúc Khang đã thất vọng, đã đau khổ quá nhiều rồi, dù Diễm Thi là người như thế nào, bác cũng phải chấp nhận. Bác sợ mình sẽ gây ra một cú sốc mạnh nữa cho Phúc Khang.
Uyển Thanh có vẻ giận khi thấy Bà Thúy Bình không chịu nghe theo ý mình:
- Tùy bác! Con có lòng muốn báo cho bác biết vậy thôi. Con không muốn sau này bác trách cháu là chỗ thân tình mà không cho bác hay.
- Cám ơn con! Sự việc này cũng thật bất ngờ. Để bác lựa lời mà nói với Phúc Khang.
- Thưa bác, con về.
- Uyển Thanh! Lâu ngày không đến chơi, con ở lại ăn cơm với bác.
Không đạt được mục đích, Uyển Thanh có thiết tha gì đến chuyện cơm nước.
Cô từ chối ngay:
- Con cám ơn bác. Để dịp khác. Bây giờ con bận việc phải về.
- Ừ. Con về cho bác gởi lời thăm ba mẹ con nghe.
- Dạ, cám ơn bác.
Uyển Thanh ra về mà lòng mang nhiều bực bội.
Thua keo này thì bày keo khác. Bà ấy đã không có tác dụng thì tìm ông Phúc. Ông Phúc là người trên thương trường, ông chỉ có một hướng là kinh doanh. Ông không thể chấp nhận một sự thất thoát nào. Ông sẽ tìm cách ngăn chặn Phúc Khang thôi.
Uyển Thanh phấn chấn hẳn lên với ý nghĩ ấy. Cô đến công ty kinh doanh địa ốc của ông Phúc với niềm hy vọng tràn đầy.
- Sự thật có đúng như những gì con vừa nói hay không?
Uyển Thanh ra vẻ lễ phép:
- Con làm sao mà dám bịa đặt ra một câu chuyện động trời như vậy chứ.
Ông Phúc có vẻ nóng nảy:
- Con đi với bác đến chỗ Phúc Khang ngay bây giờ.
Uyển Thanh làm bộ hoảng hốt:
- Bác ơi! Con không dám đến đó đâu.
- Tại sao?
- Anh Phúc Khang sẽ chửi con đó.
- Nó dám làm thế sao?
- Sao lại không dám chứ? Con lấy tư cách gì mà xen vào chuyện riêng tư của anh ấy.
- Uyển Thanh! Có, con có tư cách.
- Tư cách gì hả bác?
- Là hôn thê của Phúc Khang.
Mắt Uyển Thanh sáng rực:
- Hôn thê?
- Phải. Bác và ba cháu đã bàn bạc với nhau về chuyện hôn nhân của hai đứa.
- Sao con không nghe ba con nói gì cả?
- Có lẽ ba con muốn dành cho con một điều bất ngờ đó.
Uyển Thanh không giấu được vẻ sung sướng:
- Quả thật với con, đây đúng là một điều quá bất ngờ. Nhưng nếu anh Phúc Khang không đồng ý thì sao?
- Nó dám cãi lời bác hay sao?
- Nhưng còn Diễm Thi? Bác định giải quyết cách nào?
- Thiếu nợ thì trả tiền, đó là luật mà.
- Con sợ anh Phúc Khang sẽ phản đối.
- Bác công nhận là khi ra làm ăn, Phúc Khang không có lấy vốn của bác.
Nhưng với một cơ sở nhỏ cho thuê vi tính, con tưởng nó có thể ăn nên làm ra hay sao? Nó vẫn còn phải dựa dẫm vào bác đấy. Kỹ sư kiến trúc thì sao? Bộ dễ có một công ty nào mướn nó với cái giá cao sao?
Lời nói của ông Phúc làm cho Uyển Thanh yên tâm. Cô tin ông có đủ bản lĩnh để giành lấy Phúc Khang về cho mình. Với sắc đẹp, gia thế của mình, cô không tin mình sẽ thất bại.
- Con tin tưởng bác. Con chờ đợi cái ngày làm dâu của bác, làm vợ Phúc Khang.
Ông phúc cười to:
- Chuyện ấy là hẳn nhiên rồi. Con về đi, chờ tin tốt lành của bác.
- Dạ.
Uyển Thanh ra về, lòng tràn ngập niềm vui.
Có thế chứ! Để xem các người còn vênh vênh tự đắc cho đến bao giờ.
Lâng lâng với niềm tin, Uyển Thanh lên xe rú ga lao đi trên đường phố. Mọi người nhìn cô đều lắc đầu:
- Nữ quái kiệt! Không biết con cái nhà ai mà liều mạng như thế?
- Thưa ông, ông muốn thuê máy à?
Ông Phúc nhìn Diễm Thi từ đầu đến chân làm cô chột dạ:
- Ông cần gì?
Vẫn không trả lời câu hỏi của Diễm Thi, ông Phúc đưa mắt nhìn bao quát cái điểm kinh doanh của Phúc Khang.
- Nhà cao cửa rộng không ở, công ty sang trọng uy thế không làm... Không biết nó nghĩ gì mà lại thuê cái chỗ này để mà kinh doanh mấy cái máy lèo tèo như vậy nữa?
Diễm Thi cứ nhìn ông khách đầy thắc mắc:
- Thưa ông, ông có thuê máy không ạ?
Ông Phúc khẽ nhíu mày:
- Tôi thuê máy để làm gì?
- Vậy ông đến đây để làm gì?
- Tìm con của tôi.
Diễm Thi chợt run cả người:
- Ông là...
- Ba của thằng Phúc Khang. Cô làm ơn gọi nó ra đây cho tôi.
- Thưa ông, anh ấy không có ở đây.
- Nó đi đâu?
- Cháu không biết.
Ông Phúc khẽ gật gù:
- Vậy cũng tốt! Tôi cần nói chuyện riêng với cô.
Diễm Thi lo lắng:
- Thưa ông, ông muốn nói gì với cháu?
Ông Phúc nhìn Diễm Thi:
- Cô làm ở đây lâu chưa?
- Dạ, hơn ba tháng.
- Chỉ mới hơn ba tháng thôi à?
- Dạ.
- Chỉ mới hơn ba tháng thôi, thời gian đó làm sao đủ để tìm hiểu một con người chứ.
- Bác nói thế thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là thế nào thì chắc cô phải hiểu hơn tôi chứ.
- Cháu chưa hiểu hết được ý của bác.
- Thôi được, nếu cô cần, tôi sẽ nói hết ý của mình. Tôi nghĩ là thằng con trai của tôi đã quá vội vàng khi cùng một lúc xuất hai mươi triệu cho cô.
- Bác...
- Cô có thừa nhận chuyện đó không?
- Cháu và anh Phúc Khang đã có một thỏa thuận.
- Trao đổi à?
- Bác! Xin bác đừng hiểu lầm ý cháu.
- Anh Phúc Khang đồng ý cho cháu làm để trừ dần số nợ đó.
- Vậy còn đồng vốn?
- Nếu anh ấy tính lãi bao nhiêu, cháu cũng trả.
- Có thật sự là giữa cô và nó chỉ có thế thôi không?
- Bác! Con xin bác đừng có dùng những tiếng quá nặng nề đối với con. Con tuy sa cơ thất thế lâm vào hoàn cảnh nghèo túng nhưng con luôn tự trọng. Con không vì tiền mà bán rẻ nhân phẩm của mình đâu.
- Tạm thời tôi tin cô, nhưng không phải bằng lời nói suông đâu nhé. Tôi cần cô chứng mình lời nói của mình.
- Cám ơn bác đã cho con một cơ hội. Con nhất định không làm phiền bác thêm nữa.
- Tốt lắm! Kể ra cô là người cũng khá biết điều, không quá tự mãn như tôi tưởng. Sắp tới, chúng tôi muốn cưới vợ cho Phúc Khang, mà Uyển Thanh vợ nó không thích cho cô làm việc ở đây. Cô nghĩ sao?
Diễm Thi cắn môi:
- Con có thể nghỉ việc ngay lập tức. Nhưng điều khó nhất là số tiền con còn nợ anh ấy.
Ông Phúc tư lự:
- Thời buổi này cũng khó có một việc làm nhàn nhã mà lương cao như thế này, phải không?
Lời nói của ông Phúc làm nhói lòng Diễm Thi.
- Thưa bác, con đến đây làm với sự quy định của Phúc Khang.
- Tôi biết! Con trai tôi nó thật là tốt. Dám bỏ tiền ra mướn một người bình thường với mức lương của một người có bằng đại học.
Diễm Thi tự ái. Cô cũng muốn nói với ông rằng mình cũng có một bằng đại học nhưng ích gì chứ? Cô đang mang nợ mà. Chỉ cần trả hết nợ cho người ta là đủ.
Diễm Thi nói với ông Phúc:
- Được con sẽ rời khỏi đây ngay. Và trước khi đi, con sẽ ký một giấy nợ.
Bằng mọi giá, con sẽ trả cho bác mà không phải trả dần.
- Cô là người có nghĩa khí lắm, Diễm Thi.
- Đâu phải ai nghèo cũng đều đánh mất chính mình đâu bác.
- Thế nào cũng được. Cô chịu làm theo ý chúng tôi là tốt rồi.
- Bác không cần phải nhắc nhở nữa, con sẽ làm ngay.
Diễm Thi lấy giấy viết ra ký một tờ giấy nợ, rồi trao cho ông Phúc. Ông Phúc xem xong rồi gật đầu hài lòng.
- Chào bác!
Diễm Thi đi rồi, ông Phúc ngồi xuống ghế ôm đầu suy nghĩ.
Phải làm như thế thôi. Bởi vì hiện tại ông rất cần ông Long giúp đỡ. Tuy ông đấu thầu thành công khu chung cư, nhưng thực lực tài chính ở công ty đang có vấn đề. Ông khó mà hoàn thành dự án này. Vì vậy chỉ có cưới Uyển Thanh cho Phúc Khang mọi việc sẽ ổn thỏa.
Ông Long vì muốn gả cho được đứa con gái hoang đàng của mình nên sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện của ông Phúc. Có lẽ Phúc Khang sẽ trách ông, nhưng rồi nó sẽ hiểu ông thôi. Tất cả những gì ông làm đều vì Phúc Khang mà.
- Ba! Sao ba lại ở đây?
Phúc Khang ngạc nhiên khi thấy ông Phúc.
- Con về rồi hả?
Phúc Khang ngơ ngác nhìn quanh:
- Ba ở đây còn Diễm Thi đâu?
- Ba đã cho cô ấy nghỉ việc rồi.
Phúc Khang sững sờ:
- Ba! Tại sao ba làm như vậy? Tại sao ba không hỏi ý kiến của con?
- Ba biết con sẽ không bao giờ đồng ý.
- Ba biết con không đồng ý, tại sao ba còn làm như vậy?
- Tất cả đều vì sự tồn tại của gia đình chúng ta.
- Sự tồn tại của gia đình chúng ta?
- Phải!
- Ba nói sao, con không hiểu? Chẳng phải là gia đình chúng ta vẫn vững chắc với công ty kinh doanh địa ốc đó hay sao?
- Đó chỉ là bề ngoài thôi. Bên trong, tất cả đã tan nát cả rồi, Phúc Khang à.
- Ba! Tại sao vậy hả. Công ty của mình vẫn ăn nên làm ra, doanh thu của công ty mình đạt nhất, nhì thành phố mà.
- Thật ra là vậy. Nhưng gần đây, ba có tham gia thị trường cổ phiếu. Ba nghĩ đầu tư vào cổ phiếu sẽ dễ thu lợi, nào ngờ...
- Ba ơi! Thua phải không?
- Phải. Ba đã mất trắng tất cả rồi. Ba đang bị vỡ nợ, Khang à.
- Ba có biết thị trường cổ phiếu rất phức tạp hay không? Người ta có thể phất lên nhưng vẫn có thể đổ gục. Cái trò mua cổ phiếu trên mạng này như một con dao hai lưỡi vậy. Nó có thể giết chết người ta bất cứ lúc nào, ba có biết không?
- Khi ba biết thì mọi việc đã quá muộn rồi. Bây giờ chỉ còn con mới có thể cứu được gia đình ta thôi.
- Ba muốn con làm gì?
- Ba muốn con cưới Uyển Thanh.
Phúc Khang sững người:
- Tại sao lại phải cưới Uyển Thanh hả ba?
- Tại vì chỉ có thế? Chúng ta mới có thể cứu vãn được tình hình.
- Ba có thể nói rõ hơn, được không?
- Khi con cưới Uyển Thanh, ông Long sẽ chi cho chúng ta một số tiền lớn để vực dậy công ty của mình.
Phúc Khang ôm đầu:
- Ba ơi! Bộ ba muốn biến con thành một Thúy Kiều ngày xưa phải bán mình chuộc cha hay sao?
- Phúc Khang! Con đừng cay đắng với ba như thế. Ba cũng đâu có muốn thế đâu.
- Đây có lẽ là hậu quả của việc chúng ta làm ngày xưa đó.
- Ý con muốn nói là...
- Ngày xưa, gia đình Quỳnh Như bị khánh kiệt, cô ấy cũng phải bán mình.
Con đã van xin ba mẹ cứu cô ấy, nhưng ba mẹ đã từ chối. Bây giờ, ba mẹ đã thấy được cái hoàn cảnh đó, và ba mẹ đã tính tới con đường cùng là bán con.
- Phúc Khang. Con đừng dùng những từ ấy nghe đau lòng ba. Đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp mà.
- Hôn nhân tốt đẹp? Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân được trao đổi bằng tiền, vậy mà là một cuộc hôn nhân tốt đẹp à?
- Phúc Khang! Chẳng lẽ con bỏ mặc ba mẹ trong hoàn cảnh này sao?
- Con không bao giờ bỏ ba mẹ cả.
Ông Phúc mừng rỡ:
- Vậy là con bằng lòng cưới Uyển Thanh?
Phúc Khang lắc đầu:
- Không, con không bao giờ cưới Uyển Thanh. Con không thể hủy hoại hạnh phúc cuộc đời mình trong tay cô ấy.
- Vậy thì con sẽ làm gì để cứu ba mẹ chứ?
- Mình bán công ty rồi tuyên bố giải thể đi ba.
- Bán công ty?
- Phải. Ba đã già rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi. Ba mẹ hãy để cho con phụng dưỡng lúc tuổi già đi.
- Ba có phần phước đó để hưởng sao?
- Ba yên tâm! Con sẽ hợp đồng làm việc với một công ty khác. Còn cái điểm dịch vụ này cũng đủ cho chúng ta sống khiêm tốn mà.
- Không còn cơ hội nữa đâu, Phúc Khang!
- Ba nói thế có nghĩa là sao?
- Cái công ty của mình và cả cái biệt thự của mình, ba đã thế chấp tất cả cho ngân hàng. Hiện giờ ba đang mắc nợ, họ sẽ không để yên cho ba đâu.
- Họ.... họ là ai hả ba?
- Những người đã cho ba vay tiền.
- Tại sao ba lại phải đi vay tiền hả?
- Ba chỉ muốn gỡ thôi, nhưng càng gỡ càng thua nặng.
- Mẹ con có biết chuyện này hay không?
Ông Phúc lắc đầu:
- Không, ba không hề nói với mẹ con việc làm ăn của ba.
- Thảo nào mà mẹ con lúc nào cũng bảo mẹ chỉ là một bình hoa để trưng bày thôi.
- Xưa nay, ba đâu có để cho mẹ con phải thiệt thòi.
- Ba! Ba quen kinh doanh, mọi việc ba chỉ quen tính lời lãi, ba không hiểu thấu thế nào là tình yêu con người cả.
- Có thể. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình yêu.
- Ba! Ba bình tĩnh lại đi ba. Đừng mắc phải sai lầm này đến sai lâm khác.Chúng ta không cần đến sự giàu sang, cái chúng ta cần là tình yêu và hạnh phúc của con người, ba à.
- Nhưng không có tiền làm sao có tình yêu và hạnh phúc được.
- Ba nhìn xem, có biết bao người trong giới bình dân, họ là ai? Những người khuân vác, đạp xích lô, bán bánh mì... họ vẫn có thể sống hạnh phúc trong một mái nhà dù đó là một nơi thiếu thốn những tiện nghi.
- Chúng ta khác họ.
- Khác gì đâu hả ba? Mọi người vẫn ngang nhau trên giá trị con người, có khác nhau chỉ là đời sống, địa vị mà thôi. Nhưng cuối cùng rồi vẫn thế, vẫn cần có tình yêu.
- Ba không có thời gian để ở đây nghe con lý luận đâu Khang à. Điều mà ba cần nghe là sự quyết định của con.
- Vậy thì ba hãy nghe đây... Con không thể làm theo lời ba được.
Ông Phúc giận dữ:
- Vì con nhỏ đó mà con dám cãi lời ba à?
- Giữa con và Diễm Thi chưa có một sự quan hệ nào. Nếu có đi nữa chỉ là một phía đơn phương ở con thôi. Cô ấy không có ý lợi dụng con.
- Hừ! Một đàng thì sẵn sàng dâng cho con mà con không nhận; một đàng thì con lại đi dâng tặng không cho người ta mà không cần lấy lại. Thật là nghịch lý!
- Tình cảm con người mà ba. Đâu có ai có thể đặt nó lên bàn cân mà cân được.
- Ba không cần nghe con nói nữa. Ba là ba của con, ba có quyền quyết định tương lai cho con.
- Ba! Ba đừng ép buộc con nữa.
- Nếu con không nghe lời ba thì con đừng gọi ba là ba nữa. Ba không có đứa con ngỗ nghịch như con.
- Ba! Tại sao ba lại không chịu nghe con nói vậy?
- Ba chịu nghe con nói, nhưng những chủ nợ của ba, họ có nghe ba nói đâu.
Phúc Khang! Ba van con... Hãy cứu ba. Nếu không ba chết mất.
Ông Phúc như muốn quỳ xuống trước mặt Phúc Khang. Phúc Khang đỡ lấy cha:
- Ba! Ba đừng làm thế. Mọi chuyện còn có thể tính lại mà.
- Phúc Khang! Con hứa với ba phải không?
- Ba để cho con có một chút thời gian để suy nghĩ.
- Con suy nghĩ nhanh lên nghe. Ba chờ con!
- Được rồi, ba cứ về nghỉ đi. Từ từ rồi con sẽ tính mà.
- Ừ, ba về.
Trước khi ra về, ông Phúc còn dặn dò Phúc Khang:
- Ba chỉ còn con là niềm hy vọng cuối. Con đừng làm ba thất vọng nghe Khang.
Phúc Khang lặng thinh. Không ngờ anh lại phải vương mang vào cảnh ngộ này. Bây giờ anh mới hiểu và thấu được hoàn cảnh của Quỳnh Như và Diễm Thi.
Mình đã cứu được Diễm Thi, nhưng liệu rồi mình có cứu được chính mình hay không?
Phúc Khang ôm lấy đầu với bao phân vân.
Phải làm sao đây? Không thể cúi đầu khuất phục trước hoàn cảnh được.
Nhưng làm gì đây?
Trong anh là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
- Diễm Thi!
Diễm Thi đưa tay ra hiệu cho Phúc Khang im lặng. Cô nói nhỏ với anh:
- Em không muốn mẹ biết chuyện này. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Hiểu Diễm Thi không muốn cho mẹ buồn, Phúc Khang lẳng lặng theo Diễm Thi đi ra ngoài.
- Mình đến nơi nào dễ chịu và yên tĩnh một chút nha, Diễm Thi.
- Tùy anh!
Phúc Khang đưa Diễm Thi đến quán cà phê sân vườn yên tĩnh.
- Diễm Thi! Em uống gì?
- Tùy anh!
- Em uống cà phê cùng anh nha?
- Cũng được.
Lần đầu vào quán cà phê, Diễm Thi muốn nếm được những giọt đắng của cà phê. Được ngửi hương thơm ngây ngất lòng người của cà phê, Diễm Thi bỗng thấy lòng mình thật dễ chịu.
Nhìn từng giọt cà phê nhỏ xuống, Diễm Thi có cảm giác như là sự tuần hoàn của cuộc sống con người. Nó rơi từng giọt, từng giọt rồi đến giọt cuối cùng.
Cũng như con người phải vắt sức cho cuộc sống đến khi sức cạn thì phải ngã gục xuôi tay. Nó ví như một quy luật được khép kín lại mãi mãi không thay đổi.
- Em nghĩ gì vậy, Diễm Thi?
- Em nghĩ là cuộc đời của con người ví như những giọt cà phê. Nó cũng vừa đắng, nhưng cũng thật ngọt ngào và đầy hương vị.
- Phải. Đời người như những giọt cà phê. Lúc đầy thì mênh mông rồi cạn dần, cho đến khi nhỏ đến giọt cuối cùng thì không còn gì nữa.
- Phúc Khang! Anh đã biết hết mọi chuyện rồi, phải không?
- Anh đã gặp ba anh. Và anh đã phải đương đầu với một hoàn cảnh hết sức khắc nghiệt.
- Có gì mà anh cho là khắc nghiệt? Người giàu và có địa vị như anh thì phải cưới một cô vợ giàu sang, môn đăng hộ đối, như vậy mới tương xứng.
- Diễm Thi! Nói chi với nhau lời cay đắng vậy. Hoàn cảnh của anh bây giờ có khác gì Diễm Thi đâu.
- Anh nói thế là sao?
- Gia đình anh đang vỡ nợ. Vì ba anh muốn được gia đình Uyển Thanh giúp đỡ nên buộc anh phải cưới Uyển Thanh.
- Và anh đành chấp nhận?
- Không. Diễm Thi ơi!Anh không thể một lần nữa bóp chết trái tim mình.
Anh phải tranh đấu để bảo vệ tình yêu của mình.
- Quỳnh Như đã đi rồi, anh làm sao mà bảo vệ được.
- Anh không nói đến Quỳnh Như mà là anh nói em đó, Diễm Thi.
- Em? Sao lại là em chứ?
- Vì anh yêu em, Diễm Thi à?
- Anh yêu em?
- Phải.
- Sao lại yêu em chứ?
- Tình yêu có những lý lẽ liêng mà mình không thể giải thích được, Diễm Thi à.
- Anh yêu em từ lúc nào?
- Anh không biết. Nhưng anh bắt đầu quan tâm em từ khi biết được hoàn cảnh của em.
- Anh thương hại em?
- Không phải.
- Hay là anh muốn dùng em để thay thế hình ảnh của Quỳnh Như?
- Cũng không phải. Anh yêu em chỉ vì em là Diễm Thi, Diễm Thi à.
- Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép chúng ta yêu nhau.
- Chỉ cần chúng ta yêu nhau thì bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể ngăn cản được.
- Anh có thể bỏ ba mẹ anh vì em sao?
- Không, anh không bỏ cha mẹ anh, nhưng anh muốn hai người phải hướng theo một cách sống mới.
- Cách nào?
- Sống như những người bình thường khác. Anh sẽ thay ba anh gánh lấy mọi trách nhiệm và vực dậy công ty mình.
- Còn...
- Em định nói đến tài chánh à?
- Phải! Anh làm sao để có tiền mà giải quyết đây?
- Anh chưa biết phải làm thế nào nữa.
- Em muốn bán nhà để trả cho anh số tiền mà anh đã cho em mượn.
- Diễm Thi! Hai chục triệu nó chỉ là con số rất nhỏ so với nhu cầu hiện tại.
Em đừng có bận tâm nữa.
- Em không bận tâm sao được chứ. Giữa lúc anh lâm vào cảnh ngộ này mà em còn.
Phúc Khang đưa tay ngăn Diễm Thi lại:
- Đừng nói nữa! Điều anh muốn nghe là em có yêu anh không?
Diễm Thi cúi đầu nói nhỏ:
- Có. Em cũng rất yêu anh, Phúc Khang.
Phúc Khang sung sướng siết chặt lấy đôi tay Diễm Thi.
- Diễm Thi! Anh hạnh phúc quá.
Cách đó vài dãy bàn, Uyển Thanh đã nhìn thấy tất cả. Cô muốn bước đến lôi Phúc Khang ra, nhưng rồi cô tự dằn lòng mình:
- Dục tốc bất đạt. Nếu vội vàng quá sẽ thất bại thôi. Diễm Thi! Đừng trách tao nghe. Tao phải bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Kẻ nào ngăn cản con đường đi đến hạnh phúc của tao, kẻ đó phải chịu một kết quả thảm thương.
Uyển Thanh lấy điện thoại ra bấm số:
- Mày đến ngay. Có chuyện cho mày làm nè.
- Dạ, chị Hai! Em đến liền. Chị đang ở đâu vậy?
- Quán cà phê sân vườn “Giọt Đắng”.
- Em biết rồi. Em sẽ đến ngay.
Chỉ một loáng, một gã thanh niên mặt non choẹt đến.
- Chị Hai! Có chuyện gì cần sai bảo em út vậy, chị Hai?
Uyển Thanh đưa tay chỉ về phía Diễm Thi ngồi:
- Đó! Mày có thấy cái con mặc áo trắng đang ngồi với anh chàng mặc áo sọc ca-rô kia không?
- Đâu? Đâu?
Gã kia lóng nhóng cái đầu lên. Uyển Thanh đưa tay vỗ đầu nó, ấn xuống:
- Mày làm gì thế hả?
- Thì xem con nhỏ kia.
- Chuyện bí mật mà mày cứ oang oang lên. Hành động mà không khéo thì vào “rọ” như chơi nghe mày.
- Em biết rồi chị Hai!
- Biết rồi thì cứ hành động đi.
- Tụi em phải làm sao? Giết nó hả?
Uyển Thanh đưa tay ký vào đầu thằng nhóc:
- Ngốc quá! Giết nó, công an mà lần ra, đi tù cả đám đó.
- Vậy chị Hai muốn em phải làm sao?
- Tạo hiện trường như là tai nạn cho nó.
Uyển Thanh đưa tay phất lên mặt. Gã nhóc cười toe toét:
- Em hiểu ý chị Hai rồi. Mình hủy dung nhan nó thôi, cho nó hết đẹp luôn.
- Mới thấy mày thông minh lần đầu đó nghe.
- Nhưng...
- Nhưng sao hả?
- Lần này chị Hai chi cho đàn em bao nhiêu vậy?
- Năm “chai”. Được không?
Uyển Thanh xòe năm ngón tay lên. Gã kia gật đầu:
- Cám ơn chị Hai.
- Rồi. Tao giao con mồi cho mày. Cứ theo dõi mà hành động.
- Chị Hai yên tâm. Đàn em đã làm thì kể như chắc ăn.
Uyển Thanh búng tay:
- Ứng trước cho mày đó.
- Cám ơn chị Hai.
- Biến đi!
- Tuân lệnh chị Hai.
Uyển Thanh nhìn về phía Diễm Thi.
- Tại mày ngoan cố chớ không phải tại tao nhé.
Diễm Thi vẫn vô tâm cùng Phúc Khang bàn bạc chuyện sắp tới. Cô không hay nguy hiểm đang kề bên mình.
Phúc Khang đến công ty để kiểm kê, xem xét lại tất cả những sổ sách, hồ sơ tồn đọng. Anh nhận ra rằng tình hình của công ty vẫn còn có thể cứu vãn được, chỉ cần anh hoàn thành công trình xây dựng khu chung cư thì từng bước anh có thể khắc phục được tình hình kinh tế của công ty. Nhưng điều trước tiên là đồng vốn, cần phải có đồng vốn mới có thể trả lương cho công nhân. Anh đã hoàn thành khâu thiết kế, bây giờ chỉ còn đợi ngày khởi công. Anh không thể nào không hoàn thành công trình này được.
Phúc Khang nhớ đến Minh Luân, một người bạn học đang định cư tại Mỹ.
Trong cuộc nói chuyện gần đây, Luân cho biết Mỹ có một hiệp hội hỗ trợ vốn cho những doanh nghiệp Việt Nam. Họ là những Việt kiều yêu quê hương đất nước, muốn giúp đỡ những con người Việt Nam vượt khó đi lên. Họ đã liên kết với nhau mở một trang Web. Mục đích chính của nó là giúp người Việt, đặc biệt là những doanh nghiệp có điều kiện tiến lên.
Phúc Khang quyết định:
- Mình thử vận may một lần đi. Biết đâu cơ hội sẽ đến với mình.
Nghĩ thế, Phúc Khang lên mạng mở trang Web quốc tế để tìm.
Thật may mắn cho anh tín hiệu của anh đã được đáp lại. Cuộc điện đàm trên mạng được bắt đầu.
- Bạn có thể tự giới thiệu về mình.
- Tôi là Dư Phúc Khang, hiện đang là quyền giám đốc của Công ty Kinh doanh Địa ốc Thiên Phúc.
- Tôi có nghe tiếng của công ty này. Anh cần gì ở chúng tôi?
- Hiện công ty của chúng tôi đang trúng thầu công trình xây dựng khu chung cư đô thị, nhưng thực trạng công ty của chúng tôi đang thiếu vốn. Tôi muốn được sự hỗ trợ của hiệp hội của các bạn.
- Anh có thể trình bày cho chúng tôi biết dự án xây dựng đó, để chúng tôi có một thông tin cụ thể mà quyết định có nên hỗ trợ vốn cho anh không?
Phúc Khang trình bày rõ ràng việc ký kết hợp đồng xây dựng khu chung cư, sau đó sẽ bán lại cho những hộ dân thuộc diện giải tỏa.
- Rất tốt! Phương án này được áp dụng rất nhiều nơi trên đất nước Việt Nam.
Chúng tôi cần bàn bạc thêm, bạn có thể chờ nhận tin báo.
- Tôi đang chờ sự đồng ý của các bạn.
- Yên tâm đi! Chúng tôi sẽ hỗ trợ bạn thôi. Vấn đề còn bàn bạc là số vốn đó và thời gian hoàn trả.
- Tôi sẽ tuân thủ các quy tắc của các bạn.
- Vấn đề đã được chúng tôi ghi nhận. Chào bạn!
- Chào bạn!
Phúc Khang mừng rỡ. Vậy là vấn đề đồng vốn có thể giải quyết. Chỉ còn lại khâu nợ của các doanh nghiệp mà ông Phúc đã mượn. Đặc biệt là Ông Long, ba của Uyển Thanh, số tiền lên đến hai trăm triệu. Phúc Khang muốn điều đình với tất cả.
Phúc Khang lần đến các chủ nợ của ông Phúc. Anh trình bày hoàn cảnh của mình hiện giờ và ký giấy nợ sẽ trả trong thời gian tới. Không ai muốn làm khó dễ gì cả. Họ chỉ mong thu lại số tiền đã cho ông Phúc mượn.
Tất cả đều hề hà:
- Dù sao cũng là chỗ thân tình, không ai muốn làm lớn chuyện này cả. Mong sao cậu giữ đúng hẹn là được.
Bây giờ phần khó khăn nhất là ông Long. Phúc Khang kiểm tra tài khoản của mình trước khi đến thương lượng với ông Long.
- Một trăm triệu.
Số tiền không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ so với số nợ của ông Long. Phúc Khang yên lòng đến thương lượng với ông Long.
Vừa thấy Phúc Khang, ông Long đã vồn vã:
- Phúc Khang! Mới đến hả cháu?
- Dạ. Cháu đến đây để thưa với bác một chuyện.
Ông Long cười hể hả:
- Muốn cưới gấp phải không? Điều đó chẳng khó gì. Chúng ta chỉ cần điện cho nhà hàng đặt tiệc gấp là xong. Nào! Bây giờ cháu nói đi!
- Thưa, bác đã hiểu lầm ý cháu rồi.
- Hiểu lầm?
- Dạ phải.
- Vậy cháu đến đây để làm gì?
- Dạ, cháu muốn điều đình với bác chuyện tiền bạc.
- Cháu muốn gì? Bác đã hứa sau khi hai đứa cưới xong, bác sẽ hủy toàn bộ số nợ của ba cháu và dành riêng cho cháu một số vốn để chấn chỉnh công ty.
- Cháu cám ơn bác. Nhưng...
- Nếu cháu có nhu cầu thêm, cháu cứ nói. Bác sẵn sàng. Bởi vì dù thế nào đi nữa, của cháu cũng là của Uyển Thanh.
- Thưa bác, cháu nghĩ là cháu sẽ không nhận những thứ đó. Nhưng cháu vẫn cám ơn tấm thân tình của bác đã dành cho cháu.
Ông Long sa sầm nét mặt:
- Ý của cháu thế nào? Đừng có dài dòng nữa.
- Dạ, cháu không thể cưới Uyển Thanh.
- Tại sao? Cậu chê nó ở điểm nào?
- Dạ, cháu không chê Uyển Thanh, nhưng cháu nghĩ là mình không thể kết hôn cùng Uyển Thanh, vì giữa chúng cháu không hề có tình yêu.
- Nhưng ba cậu đã hứa với chúng tôi rồi. Ba của cậu không thể thất tín với chúng tôi được.
- Thưa bác, bác hãy suy nghĩ lại đi. Không chỉ vì một lời hứa mà con và Uyển Thanh đều đau khổ một đời vì cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
- Đâu phải chỉ có một lời hứa suông, còn số nợ mà ba cậu đã thiếu của tôi nữa.
- Thưa bác, thế nào cháu cũng phải lo hoàn trả số nợ đó cho bác.
- Cậu sẽ trả cho tôi bằng cách nào hả?
- Dạ, cháu xin bác cho cháu thời gian.
- Được, tôi cho cậu hai ngày. Trong hai ngày, cậu phải hoàn trả hai trăm triệu cho tôi ngay.
- Thưa bác, như thế là bác buộc khó cho cháu rồi. Chỉ trong vòng hai ngày, làm sao cháu có thể lo được cho bác hai trăm triệu.
- Vậy thì cưới Uyển Thanh ngay. Cậu sẽ có thêm một số vốn mà vực dậy công ty mình.
- Thưa bác, hôn nhân tự nguyện là một cuộc hôn nhân vì tình yêu, không thể đem hôn nhân ra mà trao đổi hoặc mua bán được. Cháu không thể vì tiền mà đánh mất chính mình được.
- Tôi không muốn bàn cãi nhiều về chuyện này. Trong hai, cậu cứ chọn một.
Quyết định thế nào, cậu cứ cho tôi biết.
- Bác Long! Chẳng lẽ chúng ta không thể...
- Cậu đã làm mất mặt gia đình chúng tôi quá rồi, chẳng có gì để nói thêm cả.
Phúc Khang đành chịu thua trước những lý lẽ gàn bướng của ông Long. Anh đứng dậy.
- Thưa bác, cháu sẽ cố gắng làm đúng theo yêu cầu của bác.
Ông Long làm thinh. Trong vòng hai ngày, làm sao mà Phúc Khang có thể xoay ra hai trăm triệu được. Phúc Khang phải cưới Uyển Thanh thôi.
Yên lòng với ý nghĩ ấy, ông Long ngồi vào bàn làm việc của mình, tiếp tục xem xét các hồ sơ có trên bàn.
Không thể bỏ Phúc Khang trong giai đoạn này, Diễm Thi đành phải nén lòng tự trọng đến làm việc cho Phúc Khang. Hiện tại, thêm một đồng là bớt một đồng. Diễm Thi còn có trách nhiệm với số tiền mà cô đã mượn của anh. Lúc này, Phúc Khang bận nhiều việc với công ty nên một mình Diễm Thi phải đảm nhận việc ở đây.
Buổi tối, Phúc Khang về cũng rất trễ. Diễm Thi không muốn Phúc Khang bận tâm nhiều, cô luôn động viên anh làm việc.
Một mình, Diễm Thi rất buồn. Cô muốn vào “mật thất” của Phúc Khang xem có thể giúp được gì cho anh hay không?
Diễm Thi ấn nút xoay cửa kiếng, bước vào “mật thất” của Phúc Khang.
Diễm Thi không ngờ Phúc Khang lại khéo léo sắp xếp căn phòng của mình như thế.
Diễm Thi nhủ thầm:
- Dân thiết kế, chỉ có một căn phòng nhỏ mà lo không xong thì làm sao thiết kế được cả một tỏa nhà cao tầng chứ?
Phòng của Phúc Khang được thiết kế như một phòng làm việc. Có đầy đủ cả thiết bị văn phòng và một máy vi tính. Ngăn nắp, đó là nhận xét đầu tiên của Diễm Thi về căn phòng.
Lớ ngớ không biết làm gì, Diễm Thi đến bên máy vi tính mở máy lên xem.
Cô trố mắt nhìn một đồ họa trên máy:
- Tại sao là hình của mình chứ? Phúc Khang họa hình mình trên máy để làm gì?
Nhớ lại những lời tỏ tình của Phúc Khang hôm nào, Diễm Thi càng thấy được sự sâu nặng của tình yêu mà anh dành cho cô. Diễm Thi tiếp tục bấm máy.
Những dòng tâm sự của Phúc Khang hiện lên:
“Diễm Thi! Không biết vì sao anh lại yêu em? Một tình yêu cuồng nhiệt đã làm sống lại trái tim đã chết của anh. Anh biết rằng em cũng yêu anh, và chúng ta sẽ mãi bên nhau đấu tranh để bảo vệ tình yêu này.
Diễm Thi! Hãy cùng anh vượt qua giông bão nghe em”.
Phúc Khang đã giấu kín tâm sự của mình. Anh không hề nói gì với Diễm Thi. Cô cứ ngỡ là anh đã bỏ cô ngoài cuộc.
Nào ngờ trong thâm tâm của anh tha thiết mong cô chung vai sát cánh cùng anh vượt qua giông bão.
Diễm Thi nói với mình mà ngỡ đang nói cùng Phúc Khang:
- Phúc Khang ơi! Hãy vững lòng bước đi gầy dựng lại tất cả những gì mất.
Dù bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng mãi bên anh.
Không thể ở mãi trong phòng, Diễm Thi phải ra ngoài để đón khách hàng.
Cô vừa bước ra đã chạm mặt Uyển Thanh. Không cần chào hỏi, Uyển Thanh đã sừng sộ:
- Cô và Phúc Khang làm gì ở trong đó hả?
Diễm Thi cố lịch sự:
- Anh Phúc Khang không có ở đây.
- Vậy anh ấy đi đâu?
- Anh ấy đến công ty để làm việc.
Uyển Thanh cằn nhằn:
- Đã bảo là không cần đến công ty làm việc nữa, chỉ cần lo chuyện đám cưới là xong mọi chuyện.
Diễm Thi lặng thinh, nhưng Uyển Thanh không buông tha cho cô. Uyển Thanh hất mặt bảo Diễm Thi:
- Tôi đã bảo là cô không cần đến đây làm việc nữa mà.
Diễm Thi biết nếu mình càng nhịn nhục thì Uyển Thanh sẽ càng lấn tới, cô phản đối lại Uyển Thanh:
- Xin lỗi, tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ mà thôi.
- Vậy cô không biết tôi sắp là bà chủ ở đây sao?
- Ngày nào Phúc Khang chưa công bố, ngày đó tôi chưa thể xem ai là bà chủ của mình.
- Được, chỉ ngày mai thôi. Hết ngày mai thì cô sẽ biết ai là bà chủ của mình.
- Tôi cũng đang chờ đây.
- Nè! Cô đừng có tự đắc nghe. Tôi nói cho cô biết, nếu ngày mai Phúc Khang không có hai trăm triệu cho ba tôi, anh ấy sẽ phải làm đám cưới với tôi.
Nếu không ba tôi sẽ kiện anh ấy đó.
- Cô nói sao? Chỉ ngày mai, làm sao anh ấy có được hai trăm triệu hả?
Uyển Thanh tự đắc:
- Nếu không có thì Phúc Khang phải làm đám cưới với tôi.
- Uyển Thanh! Cô thừa biết là Phúc Khang không yêu cô mà.
- Điều đó đâu có quan trọng gì, chủ yếu là tôi muốn đạt được mục đích.
- Tại sao cô phải làm như vậy hả?
- Vì tôi thích như thế. Không phải tôi đam mê gì Phúc Khang, nhưng tôi không muốn ai từ chối mình. Tôi xem tình yêu chỉ là một trò chơi, mà đã chơi thì phải thắng.
- Cô làm như thế chỉ hại người hại mình thôi.
- Tôi không cần hậu quả, tôi cần cho Phúc Khang thất bại thảm hại dưới chân tôi. Anh phải chịu sự kiềm chế của tôi.
Bỗng dưng Diễm Thi thấy mình có một sức mạnh, cô cần phải bảo vệ Phúc Khang:
- Cô đừng hòng đạt được cái ý đồ điên khùng của mình. Chúng tôi sẽ đấu tranh đến cùng để bảo vệ chính mình. Cô không thể nào làm tổn hại chúng tôi được đâu.
Uyển Thanh cười to:
- Tôi chờ đến ngày mai, xem cô và Phúc Khang làm gì để có hai trăm triệu trả cho ba tôi. Cô nên nhớ, chỉ cần ba tôi mà lên tiếng thì ngay cả công trình xây dựng khu chung cư, Phúc Khang cũng không thể tiếp tục được.
- Cô...
- Tôi không nói suông đâu. Và tôi muốn báo cho cô biết, nếu cô biết điều rút lui, sẽ cho cô một cơ hội. Còn nếu không đừng có hối hận nhé.
- Cô hăm dọa tôi?
- Tôi đã nói rồi, tôi không nói suông đâu. Cô hãy chờ xem!
Uyển Thanh bỏ đi. Diễm Thi lòng rối bời không biết dùng cách gì để giúp Phúc Khang:
- Làm sao để có một lúc hai trăm triệu đây?
Diễm Thi tự giận mình đã không giúp được gì cho Phúc Khang mà còn là một gánh nặng cho anh nữa – Phúc Khang! Con tính nhanh lên đi. Nếu không ông Long sẽ kiện chúng ta, chúng ta sẽ mất tất cả. Ban dự án công trình sẽ lấy lại giấy phép vì công ty mình không đủ tư cách pháp nhân.
Phúc Khang trả lời cha:
- Ba! Con đang tìm cách đây.
- Tìm cách? Tìm cách gì nữa bây giờ? Làm sao mình có đủ tiền để trả cho ông ấy hả? Phúc Khang! Con chỉ cần đồng ý làm đám cưới với Uyển Thanh là mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp:
- Êm đẹp? Ba ơi! Rồi suốt cuộc đời con làm sao tìm được hạnh phúc bên cạnh một người vợ như Uyển Thanh.
- Con chỉ cần đám cưới, rồi sau đó mình sẽ tính sau.
Phúc Khang kiên quyết:
- Không. Con không phải là một kẻ hèn hạ, dùng thủ đoạn để đạt được mục đích đâu ba.
- Phúc Khang! Nhưng con sẽ dùng cách nào để có thêm một trăm triệu hả?
Mà cho dù con có đi nữa thì làm sao mình có vốn đầu tư để xây dựng hả?
- Ba! Ba đừng dồn con vào thế bí. Con đang rối trí lắm.
- Ba còn rối hơn cả cơn nữa. Con bằng lòng đi Phúc Khang.
- Ba! Mình còn những mấy tiếng đồng hồ nữa mà ba.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, Phúc Khang bắt máy:
- Alô.
- Là cậu hả?
- Phải, bác Long. Cháu đây!
- Cậu đã chuẩn bị tiền cho tôi chưa?
- Dạ, cháu đang lo.
- Đang lo, có nghĩa là chưa có. Nhưng tôi cũng không hẹp hòi gì mà không cho cậu thêm vài giờ đồng hồ nữa.
- Cám ơn bác!
- Đừng để tôi thất vọng nghe.
Ông Long cúp máy.Phúc Khang thở dài thườn thượt.
- Là ông ấy đòi tiền phải không?
Phúc Khang lặng thinh. Anh quả thật đã không còn cách nào để xoay xở.
Phúc Khang gục đầu trong tay.
Chẳng lẽ mình phải gục đầu chấp nhận số phận hay sao?
Tiếng chuông điện thoại lại reo. Phúc Khang và ông Phúc cùng nhìn nhau.
Ông Phúc rên rỉ:
- Chắc là ông ấy gọi đến nữa đó. Bần cùng mới hiểu rõ lòng dạ bạn bè. Truy cùng đuổi tận, không cho mình lối thoát.
Ông Phúc định bắt máy nhưng Phúc Khang đã ngăn lại:
- Ba để cho con nghe.
Phúc Khang bắt máy:
- Alô. Còn những hai tiếng đồng hồ nữa mà.
- Đã đến rồi anh ơi.
Nhận ra giọng của một người con gái Phúc Khang nhẹ giọng:
- Xin lỗi, cô là ai?
- Chúng tôi ở bưu điện thành phố, điện mời anh đến để nhận tiền vừa chuyển đến.
- Tiền gì?
- Của một Hiệp hội người Việt ở Hoa Kỳ gởi đến cho anh.
- Hả! Cô nói sao?
- Anh mang theo giấy tờ để làm thủ tục nhận năm mươi ngàn đô của tập đoàn hỗ trợ doanh nghiệp Việt Nam gởi cho anh.
- Năm mươi ngàn đô?
- Phải. Anh đến ngay nhé!
- Được. Tôi sẽ đến ngay.
Ông Phúc không hiểu gì lo lắng hỏi:
- Tiền gì vậy con?
- Chúng ta được cứu rồi ba ơi.
- Được cứu hả? Con nên nói rõ cho ba biết đi.
Phúc Khang kể tóm tắt cho ba nghe chuyện anh lên mạng, truy cập vào trang Web rồi được hiệp hội “người Việt giúp người Việt” hỗ trợ vốn.
Ông Phúc mừng rỡ:
- Thật hả con?
- Nếu không thật thì làm sao có chuyện đi lãnh tiền hả ba?
- Tại ba mừng quá nên quýnh quáng mà.
- Ba ơi! Vậy là ba đừng có bắt con làm Thúy Kiều nữa nghe ba.
- Phúc Khang! Con đừng nói thế mà làm cho ba thêm đau lòng. Chẳng qua là hoàn cảnh bất đắc dĩ thôi, chứ làm cha mẹ ai không muốn con mình được hạnh phúc.
- Ba! Bây giờ ba mới thấy những gì con làm là đúng phải không? Nếu con không tự lập mà cứ dựa dẫm vào cha mẹ thì hôm nay, con làm sao mà cứu gỡ được cho ba mẹ.
- Phúc Khang! Ba hiểu.
- Thôi, cha con mình mau đi ngay để kịp giờ hẹn với bác Long.
- Ừ! Cha con mình đi.
Mọi thủ tục ở bưu điện cũng thật đơn giản. Phúc Khang lãnh tiền xong, anh đổi lại cho đủ số hai trăm triệu tiền Việt, rồi tức tốc đến nhà ông Long.
Ông Long ngạc nhiên tột độ khi cha con Phúc Khang đến trả tiền cho ông.
Ông định làm khó để cho Phúc Khang cưới Uyển Thanh rồi ông sẽ giúp đỡ Phúc Khang tiến lên. Nào ngờ sự việc như thế, ông đã làm mất đi tình nghĩa giữa hai nhà.
Ông Long sượng sùng nói với bạn:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu.
- Anh Long à! Thật ra tôi cũng muốn được kết thông gia với anh, nhưng chắc là tụi nhỏ không có duyên nợ. Thôi thì mình hãy bỏ qua hết những tị hiềm, mình vẫn là những thằng bạn già với nhau.
- Sự cao cả của anh làm cho tôi thẹn quá.
- Có gì đâu anh. Qua sóng gió, ta sẽ hiểu lòng nhau mà.
Phúc Khang nói với ông Long:
- Thưa bác, cháu thành thật xin lỗi bác về việc Uyển Thanh. Cháu không phải cố ý làm tổn thương bác và Uyển Thanh. Nhưng bác hiểu cho cháu, con tim có những lý lẽ riêng của nó.
- Bác hiểu. Bởi thế ông bà ta mới có câu:
“Ruộng ai thì nấy đắp bờ Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công”.
- Cám ơn bác. Nếu Uyển Thanh hiểu được cho cháu thì tốt biết mấy.
- Bác sẽ giải thích cho nó hiểu. Cháu yên tâm đi!
- Được sự thông cảm của bác là cháu vui mừng rồi. Bây giờ, cháu có việc cần phải về gấp.
- Cháu và anh Phúc cứ về.
- Chào bác!
Ông Phúc bắt tay Ông Long:
- Anh Long! Tui về nghe.
- Anh về.
Ông Long đứng nhìn theo bạn mà lòng bùi ngùi hối hận.
Tại mình quá nuông chiều con. Vì nghe lời nó nên mới gây ra lỗi lầm này.
Thật là xấu hổ với bạn bè mà.
Cái hối hận bao giờ cũng đi sau việc đã làm, vì như bát nước đổ đi mấy ai hốt lại cho đầy. Ông Long ray rứt với chính mình. Ông muốn làm một việc gì đó cho lương tâm ông đỡ phiền cắn rứt.
- Diễm Thi!
Phúc Khang lao vào mừng rỡ ôm chặt Diễm Thi. Diễm Thi nhìn anh ngạc nhiên:
- Chuyện gì anh vui dữ vậy?
- Chúng ta đã thanh toán được tiền cho bác Long rồi.
Diễm Thi càng ngạc nhiên hơn:
- Anh làm gì mà có tiền nhanh dữ vậy.
- Thế mới tài chứ!
Diễm Thi lo sợ:
- Anh làm sao mà có tiền. Anh đừng có làm gì...
Phúc Khang chặn lời Diễm Thi:
- Bộ em sợ anh làm chuyện phi pháp hả?
Diễm Thi gật đầu. Phúc Khang vuốt mũi cô:
- Ngốc ạ! Nhìn mặt anh có giống mấy tên côn đồ hay không?
- Nhìn thì không giống, nhưng em sợ lắm.
- Đừng sợ, bé con ạ. Phúc Khang này bao giờ cũng làm chuyện đàng hoàng hết.
- Nói đi nói lại từ nãy giờ anh cũng chưa nói cho em biết là tiền ở đâu anh có.
- Ngày trước, lúc anh quyết định một mình tự lập, anh đã vay vốn của hiệp hội giúp đỡ sinh viên. Còn bây giờ anh lại vay vốn của hiệp hội giúp đỡ người Việt của hiệp hội Việt kiều ở Mỹ.
- Anh đã vay bao nhiêu?
- Năm mươi ngàn đô.
- Năm mươi ngàn đô? Con số ấy thật sự làm cho em chóng mặt đó. Nhưng sao họ lại dễ dàng cho anh vay như vậy?
- Đó là nhờ uy tín của công ty Thiên Phúc cùng với công trình mà công ty của mình trúng thầu.
- Phúc Khang! Chúc mừng anh!
- Đó chỉ là bước đầu của sự nghiệp thôi. Trước mắt, chúng ta còn phải phấn đấu để vượt qua những chông gai trở ngại.
- Em ủng hộ anh.
- Em mà không ủng hộ thì anh biết cùng ai để mà vươn tới chứ?
Nhớ đến những dòng tâm sự của Phúc Khang trên máy, Diễm Thi không muốn làm anh thất vọng. Cô động viên anh:
- Phúc Khang! Anh yên lòng đi. Em sẽ mãi bên anh, dù phải vất vả gian lao dù phải nghèo hèn khó nhọc.
Phúc Khang siết chặt người yêu vào lòng:
- Anh biết. Anh biết mình đã không lầm khi yêu em.
- Nhưng...
Hiểu ý Diễm Thi muốn nói gì, Phúc Khang hôn phớt lên mái tóc người yêu.
- Em dễ thương như thế này, làm sao ba mẹ anh có thể từ chối được chứ?
- Phúc Khang! Em muốn được cùng anh chung vai gánh vác những nhọc nhằn gian lao.
- Anh đồng ý ngay.
- Em có một đề nghị này, không biết anh có chấp nhận không?
- Chỉ cần chuyện đó nằm trong khả năng, anh quyết không từ chối.
- Ở cái điểm cho thuê dịch vụ này, theo em biết thì anh đang thuê của người ta, phải không?
Phúc Khang gật đầu:
- Đúng. Có gì không ổn hả em?
- Không phải. Nhưng em thấy trước công ty anh còn có một mặt bằng. Em muốn anh dời về đó để chúng ta tiện việc quản lý.
Suy nghĩ một lúc, Phúc Khang gật đầu:
- Ý kiến hay!
- Em muốn tham gia cùng anh trong việc kinh doanh của công ty. Phúc Khang anh nghĩ thế nào?
- Diễm Thi! Lời này anh nói thật, em đừng có buồn nghe.
- Anh cứ nói đi.
- Em có thể quản lý cái dịch vụ này, tính tiền giờ cho khách thôi, chứ việc kinh doanh của công ty, em làm sao mà tham gia được.
Diễm Thi vờ giận dỗi:
- Anh xem thường em quá.
Phúc Khang xoay mặt Diễm Thi, nhìn thẳng vào mặt cô:
- Nếu anh xem thường em thì làm sao anh có thể đặt em ở vị trí cao nhất trong trái tim anh chứ.
- Thế tại sao anh lại bảo là em không tham gia được trong việc kinh doanh của công ty anh?
- Vì...
- Vì em không có bằng đại học phải không?
- Diễm Thi! Em đừng buồn. Đâu phải ai có bằng đại học đều đạt được điều mình mong muốn đâu.
- Vậy là ý anh là dù em có bằng đại học, anh cũng không cho em vào công ty làm phải không?
- Anh đâu có nói vậy.
- Anh không nói vậy nghĩa là ngược lại. Anh không được sai lời nghe.
Phúc Khang không biết nói gì, anh chỉ nhìn Diễm Thi cười mà thôi. Diễm Thi lấy trong xách tay một tấm bằng đưa cho Phúc Khang.
- Anh xem nè. Đây là cái gì?
Phúc Khang nhìn trên tay Diễm Thi. Anh cứ tưởng mình hoa mắt, anh vội chụp lấy tấm bằng trong tay Diễm Thi.
- Diễm Thi! Em đã tốt nghiệp Đại học Ngoại thương à?
Diễm Thi gật đầu:
- Anh xem, còn thuộc loại ưu nữa đó.
- Anh không ngờ... Quả là thật bất ngờ với anh.
- Chắc từ bấy lâu nay, anh xem thường em là... thất học phải không?
Phúc Khang đưa tay chặn ngang không cho Diễm Thi nói:
- Anh yêu em trước khi biết sự thật về em mà. Em có bằng đại học cũng tốt, không có cũng tốt, anh vẫn yêu em.
Diễm Thi xúc động:
- Phúc Khang! Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu, một hơi ấm của hạnh phúc.
Phúc Khang đưa tay xem đồng hồ rồi giục Diễm Thi:
- Diễm Thi! Khuya rồi, em về kẻo mẹ mong.
Diễm Thi cũng quýnh quáng:
- Mải lo nói chuyện với anh em quên mất. Chắc là mẹ đang thức chờ em. Tội nghiệp mẹ. Từ ngày ba mất, mẹ như một chiếc bóng cô đơn, hiu hắt một mình.
- Em về đi.
- Vâng, em về.
Phúc Khang nhìn cái dáng bé nhỏ của người yêu trên chiếc xe đạp mà bùi ngùi thương cảm:
- Xong việc này, nhất định mình sẽ mua một chiếc xe gắn máy cho Diễm Thi.
Phúc Khang nhớ đến cảnh ngộ mà mình vừa trải qua mà giật mình. Chỉ một chút nữa thôi, anh đã phải như Quỳnh Như, phải hy sinh cuộc đời và tình yêu của mình vì gia đình. Thương cảm cho Quỳnh Như, Phúc Khang chỉ còn biết nén tiếng thở dài.
- Nó đó... Hành động ngay đi!
Gã kia cản ngăn:
- Khoan đã! Hãy để cho nó đi xa xa khu vực này một chút đi, sợ Phúc Khang sẽ phát hiện mình đó.
- Ừ hén! Mày không nhắc, tao cũng quên mất.
Diễm Thi cứ lầm lũi đạp xe đi mà không hay nguy hiểm đang kề bên. Cô muốn nhanh chóng được về với mẹ, kể cho mẹ nghe chuyện khi mình đưa ra tấm bằng đại học, nét mặt của Phúc Khang thế nào? Chắc là mẹ sẽ cười thật to thôi.
- Được rồi đó. Chỗ này vắng người, mình hành động đi!
Gã kia gật đầu:
- Ừ. Hành động đi!
Gã nọ rú ga lên lạng lách tiến lên gần Diễm Thi. Nghe tiếng xe, Diễm Thi vội nép xe sát vào lề, làm hai gã nọ mất trớn.
Hụt một vố, gã nọ cho xe vòng lại sau lưng Diễm Thi. Ý thức được sự nguy hiểm cho mình, Diễm Thi càng lo lắng. Cô định dừng xe lại kêu cứu. Nhưng không còn kịp nữa, gã sau lưng đã tạt ngang, xô Diễm Thi ngã chúi mặt xuống mặt lộ.
- Á...
Diễm Thi kêu rú lên, ôm gương mặt bị chà xát đầy máu của mình. Hành động xong, hai tên côn đồ rú ga lên chạy. Nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang, truy bắt kẻ phạm tội.
Một cuộc rượt đuổi khá ngoạn mục diễn ra trong thành phố. Cuối cùng, dưới sự tài tình của lực lượng công an tuần tra đã khống chế được hai tên tội phạm.
Bọn chúng phải cho tay vào còng, đưa về đồn chờ xét xử.
Quần chúng hai bên đường thấy tai nạn, vội đưa Diễm Thi vào bệnh viện cấp cứu. Diễm Thi bật khóc với gương mặt đầy vết máu của mình.
Bà Quyên mếu máo gọi điện thoại cho Phúc Khang:
- Phúc Khang ơi! Diễm Thi bị tai nạn rồi.
Phúc Khang sững sờ:
- Diễm Thi bị tai nạn ở đâu vậy hác?
- Bác không biết. Nhưng bệnh viện mới báo cho bác biết. Bác rối quá, làm sao bây giờ?
- Bác bình tĩnh đi! Cháu sẽ đến đón bác ngay.
- Nhanh lên nghe cháu!
- Dạ.
Phúc Khang tức tốc khóa cửa rồi lao di. Anh thầm trách mình.
Phải chi lúc nãy mình đưa Diễm Thi thì đâu có chuyện. Không biết Diễm Thi bị tai nạn có nặng lắm không nữa?
Bà Quyên đã đợi sẵn Phúc Khang tới trước cửa nhà. Anh vừa đậu lại, bà Quyên đã bảo:
- Đi! Nhanh lên cháu!
Phúc Khang lao nhanh trên đường khuya. Anh mong sao cho quãng đường ngắn lại để anh được mau đến với Diễm Thi.
Diễm Thi đã được rửa các vết thương. Tuy không nặng, nhưng những vết trầy xước làm tổn thương da mặt cô thật sâu.
- Diễm Thi! Con có sao không, Diễm Thi?
Bà Quyên khóc sướt mướt. Diễm Thi cũng khóc:
- Con không sao. Nhưng mặt của con thì...
Diễm Thi bật khóc. Phúc Khang xem xét các vết thương trên mặt cô rồi an ủi.
- Diễm Thi! Em đừng khóc nữa, không sao đâu.
- Chắc là em xấu lắm, phải không Phúc Khang?
Phúc Khang vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán người yêu.
- Diễm Thi! Không sao đâu. Dù em có xấu thế nào, anh vẫn không thay đổi.
- Phúc Khang! Lời nói của anh đã làm dịu hẳn cơn đau thể xác của em.
Cảnh sát Giao thông sau khi lấy biên bản ở hiện trường mới vào bệnh viện lấy lời khai.
- Cô tên gì?
- Tôi tên là Lưu Diễm Thi.
- Cô bị thương thế nào? Ngoài vùng da mặt, cô có bị chấn thương ở đâu không?
Diễm Thi chỉ hai đầu gối sưng tấy của mình.
- Bác sĩ bảo chỉ bị chấn thương phần mềm thôi. Chắc là không sao.
- Cô có nghĩ đây là một tai nạn bình thường không?
- Tôi không biết.
- Chúc mừng cô! Cô rất may mắn thoát khỏi cuộc mưu sát này.
- Mưu sát?
Phúc Khang kêu lên:
- Tại sao lại là mưu sát hả anh?
- Hai gã kia đã khai báo tất cả. Chúng được lệnh của một người hãm hại cô Diễm Thi đây.
Bà Quyên tức giận:
- Ai? Ai mà tàn nhẫn hại Diễm Thi như vậy?
- Bác bình tĩnh đi! Người đứng phía sau lưng chỉ huy bọn chúng là cô Uyển Thanh.
- Uyển Thanh? Diễm Thi thảng thốt kêu lên.
- Cô biết Uyển Thanh à?
Diễm Thi nhớ lại những lời hăm dọa của Uyển Thanh. Không ngờ vì muốn đạt mục đích, Uyển Thanh có thể hành động một cách liều lĩnh như thế.
- Cô biết Uyển Thanh?
Anh công an hỏi lại lần thứ hai. Diễm Thi gật đầu:
- Biết!
- Cô và cô ấy quan hệ thế nào hả?
- Không có quan hệ gì cả.
- Thế tại sao phát sinh mầu thuẫn hả?
- Vì... vì...
Diễm Thi ngập ngừng không biết nói sao. Phúc Khang đỡ lời cho cô:
- Vì tôi.
- Vì anh?
- Phải.
- Anh có thể nói rõ cho chúng tôi về câu chuyện này hay không?
Phúc Khang trình bày việc mâu thuẫn giữa cả ba người. Anh công an nghe xong gật đầu:
- Chúng tôi sẽ xác minh lại. Nếu sự thật là đúng như thế, cô Uyển Thanh và đồng bọn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về những hành động của mình.
Rồi anh quay sang Diễm Thi:
- Diễm Thi! Cô cứ yên tâm lo điều trị. Chúng tôi sẽ trả sự công bằng cho cô.
Nếu thương tật của cô trên 11%, Uyển Thanh sẽ bị truy tố ra tòa để lãnh một hình phạt xứng đáng.
- Có nghiêm trọng thế không anh?
- Đó là quy định chung của luật pháp để răn đe và trừng trị kẻ xấu.
- Cám ơn anh!
- Không có gì. Đó là bổn phận của chúng tôi mà.
Anh công an ra về, trả lại sự yên tĩnh cho bệnh nhân. Diễm Thi cứ sụt sùi mãi. Phúc Khang phải vỗ về:
- Diễm Thi! Đừng khóc nữa. Em không sao đâu.
- Nhưng...
- Yên tâm đi! Y học bây giờ tân tiến lắm, họ sẽ xóa đi những vết sẹo trên mặt em mà.
- Thật hả anh?
- Có bao giờ anh dối em chưa, hả?
Phúc Khang biết điều lo ngại của Diễm Thi là đúng. Có người con gái nào mà không lo sợ khi thấy gương mặt mình bị hủy hoại.
- Diễm Thi! Chúng ta sẽ làm tất cả để chống lại mọi trở lực. Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Em hãy ngủ đi để cuộc sống được yên bình.
- Phúc Khang nói phải đó con. Con hãy ngủ một giấc cho quên những điều khủng khiếp vừa qua.
Bà Quyên cũng bảo con. Diễm Thi nhìn mẹ, nhìn Phúc Khang:
- Mẹ và anh Khang sẽ ở bên con chứ?
Bà Quyên và Phúc Khang cùng gật đầu. Phúc Khang nhìn người yêu mà thương cảm.
Tội nghiệp Diễm Thi. Cô ấy đã quá hoảng sợ vì tai nạn vừa rồi.
Phúc Khang ngồi bên giường vỗ về Diễm Thi:
- Ngủ đi em!
Diễm Thi nắm chặt tay Phúc Khang:
- Đừng xa em, nghe anh.
- Ngủ đi bé con. Anh sẽ mãi ở bên em., Diễm Thi đã thấm mệt sau cơn đau. Cô từ từ nhắm mắt đi sâu vào cơn mộng.
Trong cơn mơ, Diễm Thi thấy mình cùng Phúc Khang dìu nhau đi giữa ngàn hoa.
Đứng trước vành móng ngựa, Uyển Thanh cúi đầu nghe lời buộc tội của công tố viên:
- Bị cáo là một người có gia đình, có địa vị cao trong xã hội, có trí thức. Bị cáo đã tốt nghiệp đại học. Nhưng bị cáo đã không sống có ích cho xã hội, bị cáo đua đòi ăn chơi sa đọa, cấu kết với những phần tử bất lương làm băng hoại xã hội. Vì sự hiềm khích, bị cáo đã tổ chức mưu sát để thanh toán tình địch. Thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác. Tôi nghĩ cần có một hình phạt xứng đáng để trừng trị bị cáo.
Luật sư Thành Phi, một luật sư có tiến trong ngành luật đứng ra biện hộ cho Uyển Thanh:
- Kính thưa quý tòa! Tôi nhân danh luật sư biện hộ cho bị cáo, xin có vài lời trước quý tòa... Tôi không phủ nhận lời của công tố viên buộc tội bị cáo. Nhưng xin tòa hãy xem xét, giảm nhẹ cho bị cáo, vì mới phạm tội lần đầu. Bị cáo tuy có ăn chơi nhưng chưa đến mức nghiêm trọng. Lần đầu phạm tội chỉ vì cô thất vọng vì bị tình phụ nên nông nổi nhất thời. Vả lại đương sự cũng đã hồi phục không nguy hiểm đến tính mạng. Kính xin quý tòa cứu xét cho bị cáo.
Phiên tòa như chùng xuống trước những lời biện hộ của luật sư Thành Phi.
Ông Long dưới hàng ghế dự khán đang thắc thỏm lo âu. Từ lúc Uyển Thanh bị bắt, ông đã hết sức tìm cách lo cho cô, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Nó đã vi phạm pháp luật, cần phải được trừng trị.
Sau khi bàn bạc nghị án, vị thẩm phán đứng lên đọc cáo trạng:
-... Phía nạn nhân không truy cứu, khiếu nại. Xét thấy Uyển Thanh chỉ mới phạm tội lần đầu và chưa đến mức nghiêm trọng. Tòa tuyên phạt Lê Uyển Thanh một năm tù...
Trái tim ông Long đau nhói lên. Vậy là ông đã không cứu được con gái mình rồi.
- Tòa án ân xá cho cô được hưởng án treo, giao cho gia đình quản lý giáo dục.
Ông Long nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm. Ông đứng lên với hai dòng nước mắt.
- Cám ơn quý tòa... Cám ơn quý tòa đã ân xá cho con gái tôi.
Bà Long ào đến ôm con gái òa khóc:
- Uyển Thanh! Con của tôi...
Huyền Châu cũng có mặt trong phiên tòa. Cô cũng vô cùng lo lắng cho Uyển Thanh. Khi nghe tòa xử tha cho Uyển Thanh cô cũng mừng rơi nước mắt.
- Uyển Thanh!
- Huyền Châu!
Cả hai người bạn cùng ôm chặt lấy nhau. Huyền Châu nói trong nước mắt.
- Uyển Thanh! Vì sao nông nổi quá vậy?
- Huyền Châu! Hai chúng ta bao giờ cũng là người thua cuộc. Ngày xưa mình thất bại trước Quỳnh Như, rồi bây giờ lại đến Diễm Thi.
- Uyển Thanh! Hãy chấp nhận sự thật. Tình yêu chỉ đến bằng sự rung cảm chân thành của trái tim, không ai có thể dùng tiền bạc hay thế lực mà chiếm đoạt được.
- Mình không vĩ đại được như bạn, Huyền Châu à. Ngày xưa mình ghét Quỳnh Như thì bây giờ mình cũng ghét Diễm Thi.
- Uyển Thanh...
Huyền Châu kêu lên. Uyển Thanh chặn lại:
- Huyền Châu! Yên tâm đi. Mình sẽ không nông nổi nữa đâu. Mình sẽ sống lại sao cho xứng đáng với cha mẹ, với sự bao dung của mọi người.
- Con nghĩ như thế là rất tốt, Uyển Thanh à. Ba mẹ chỉ có mình con, con đừng làm cho ba mẹ đau khổ nữa.
Ông Long vỗ về con gái. Uyển Thanh nhìn cha mẹ hối lỗi:
- Con xin lỗi ba mẹ.
- Chỉ cần con sống đàng hoàng là ba mẹ vui rồi.
Phúc Khang bước đến bên hai người bạn gái:
- Huyền Châu, Uyển Thanh! Xin lỗi hai bạn.
Huyền Châu nói nhỏ:
- Anh không có lỗi gì cả, Phúc Khang. Lỗi chăng là lỗi của ông Tơ bà Nguyệt đã chẳng xe sợi chỉ tình.
Ông Long nói với Phúc Khang:
- Phúc Khang! Cám ơn cháu đã không truy cứu việc này.
- Không, việc này không liên quan đến cháu. Tất cả là quyết định của Diễm Thi. Sao hôm nay Diễm Thi không đến phiên tòa hả cháu?
Phúc Khang có vẻ do dự:
- Là con gái, ai lại muốn đem gương mặt xấu xí của mình cho người khác thấy hả bác?
- Bác cũng tệ quá. Lâu nay cứ mãi lo chuyện của Uyển Thanh nên chưa có đến thăm cô Diễm Thi. Thật là một cô gái tốt. Thiệt hại cho thân mình như thế mà vẫn chịu thiệt thòi, rộng lượng bao dung. Phúc Khang! Cháu đã không nhìn lầm người.
- Cám ơn bác. Bây giờ cháu phải về.
- Lúc này công trình của cháu đã tiến hành đến đâu rồi?
- Dạ, vẫn tiến triển tốt ạ.
- Khá lắm! Bác tin cháu sẽ đứng vững trong ngành xây dựng, kinh doanh địa ốc này.
- Cám ơn bác đã có lòng tin. Thưa bác, cháu về. Chào hai bạn!
Phúc Khang ra về mà lòng vô cùng thanh thản.
Như thế là mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, vẹn tình vẹn lý. Chỉ tội nghiệp cho Diễm Thi. Không biết rồi y học thẩm mỹ có phục hồi được những vết sẹo trên gương mặt của Diễm Thi hay không nữa?
Đã nhiều lần Phúc Khang định đưa Diễm Thi đến mỹ viện, nhưng Diễm Thi mãi không chịu với một lý do:
- Mình còn rất nhiều khó khăn, hãy chờ thêm một thời gian nữa đi anh.
- Nhưng cứ nhìn thấy em mặc cảm với thương tật của mình mãi, anh không thể yên tâm được.
- Em hứa với anh là em sẽ điều trị, nhưng không phải bây giờ.
- Không phải bây giờ thì chừng nào em mới chịu tiến hành chứ? Không lẽ em không nghĩ đến ngày cưới của hai ta sao?
- Em nghĩ là ngày ấy còn xa lắm.
- Diễm Thi! Em nói gì lạ vậy?
- Em nghĩ là anh không phải vì em mà chịu thiệt thòi. Nếu anh từ chối Uyển Thanh thì vẫn còn chị Huyền Châu.
Phúc Khang chặn môi Diễm Thi:
- Trong trái tim anh, lúc nào cũng có một Diễm Thi thôi. Dù em có ra sao thì em vẫn đẹp mãi trong lòng anh.
Nhớ lại những câu trao đổi cùng Diễm Thi, Phúc Khang biết mình cần phải khéo léo hơn, tế nhị hơn để giúp cô xua tan đi mặc cảm thương tật.
Nghĩ thế, anh càng muốn đến nhanh hơn với Diễm Thi. Chắc cô sẽ mừng lắm khi biết Uyển Thanh được tha bổng.
Diễm Thi thấy lòng mình nhẹ nhõm khi nghe Phúc Khang kể lại diễn biến của phiên tòa:
- Thế mà xong! Không ai phải ray rứt với chính mình cả.
- Diễm Thi! Nếu em không muốn anh ray rứt thì hãy nghe lời anh, để anh đưa em đi mỹ viện. Anh bảo đảm qua cơn phẫu thuật ghép da, gương mặt em sẽ hoàn mỹ như xưa.
- Nhưng anh có biết chi phí cho một ca phẫu thuật là bao nhiêu không? Em đã nợ anh quá nhiều rồi Phúc Khang. Em không thể trả nổi đâu.
- Anh không cần em phải trả, chỉ cần em vui sống mà thôi.
- Anh đừng quên là hiện tại anh còn có bao nhiêu công nợ cần trả. Chi phí thêm cho em, anh làm sao mà đảm đương cho nổi, Phúc Khang.
- Nhưng bằng mọi giá, anh muốn em phải đi phẫu thuật.
Diễm Thi khóc òa lên:
- Phúc Khang! Đừng ép em nữa. Em bằng lòng chấp nhận hiện tại. Em cam chịu xấu xí mà.
- Nhưng anh không cam. Anh không cam chịu nhìn em phải sống trong mặc cảm mãi thế này.
- Phúc Khang nó nói phải đó cháu. Dù cháu có cam chịu như thế, thì bác và nó không để cho cháu phải chịu thiệt thòi đâu.
Diễm Thi và Phúc Khang cùng nhìn lên:
- Bác Long!
- Phải. Bác và Huyền Châu đưa Uyển Thanh đến đây để xin lỗi cháu và cám ơn cháu.
- Bác và Uyển Thanh hãy yên tâm. Trong trường hợp này, ai cũng làm như cháu thôi.
- Cháu quá nhân hậu, Diễm Thi à. Cháu càng bao dung, nhân hậu thì bác và Uyển Thanh lại cảm thấy mình ti tiện bấy nhiêu.
Huyền Châu và Uyển Thanh đến gần Diễm Thi. Uyển Thanh vô cùng hối hận khi nhìn thấy vết thẹo lớn trên mặt Diễm Thi.
- Diễm Thi! Xin lỗi...
- Không có gì. Tôi đã xem như đây tai nạn bình thường thôi.
- Nhưng đối với tôi thì không thể bình thường được. Tôi đã bàn với ba tôi đưa Diễm Thi đến viện thẩm mỹ. Ở đây có nhiều chuyên gia của Hoa Kỳ làm việc. Họ có rất nhiều kinh nghiệm trong giải phẫu ghép da. Diễm Thi hãy yên tâm, Thi sẽ bình phục, sẽ lành lặn như xưa.
- Nhưng tôi...
- Gia đình tôi sẽ lo mọi chi phí cho ca phẫu thuật của Diễm Thi.
Diễm Thi lắc đầu:
- Uyển Thanh yên tâm, tôi không trách cô đâu.
Huyền Châu xen vào:
- Diễm Thi! Uyển Thanh đã phải ân hận nhiều với chính mình lắm rồi. Hãy cho Uyển Thanh một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Ông Long tiếp lời:
- Diễm Thi! Cháu hãy chấp nhận lời đề nghị của Uyển Thanh. Cháu còn mang thương tật ngày nào, thì bác còn day dứt cho bổn phận làm cha của mình.
Bà Quyên cũng khuyên con gái:
- Diễm Thi! Con hãy nghe theo lời của mọi người. Làm người chủ yếu là thông cảm nhau, con đừng có cố chấp như thế.
Phúc Khang nói trong đau khổ:
- Diễm Thi! Coi như anh xin em đó. Hãy nghe lời mọi người, đi phẫu thuật nha em.
- Bộ anh sợ phải lấy một người vợ xấu xí như em lắm sao mà thúc hối dữ vậy?
- Không phải. Nhưng anh không muốn em bị mặc cảm rồi lánh xa tất cả.
- Em không sợ xấu.
- Nếu em không sợ xấu thì hãy cùng anh đi chọn áo cười. Chúng ta làm đám cưới ngay bây giờ.
Phúc Khang lôi Diễm Thi đi. Diễm Thi ghì chặt một góc giường.
- Không, em không muốn đi. Anh đừng ép em nữa. Em không muốn làm một cô dâu xấu xí đâu.
- Chẳng lẽ em vì mặc cảm mà để cho anh cô đơn suốt một đời hay sao?
Bà Quyên dỗ dành:
- Diễm Thi! Con hãy vì mẹ mà nghe theo lời của Phúc Khang đi con.
Uyển Thanh nắm tay Diễm Thi:
- Diễm Thi! Tôi xin Thi hãy chịu đi giải phẫu. Hãy cho tôi được chuộc lại lỗi lầm của mình. Chẳng lẽ Thi nỡ để cho tôi phải day dứt, ân hận với chính mình mãi hay sao?
Diễm Thi nhìn tất cả mọi người. Nếu cô không chịu làm theo lời mọi người thì mình quá ích kỷ, chỉ làm theo ý mình bất chấp nguyện vọng của người khác.
Không đợi mọi người phải nài nỉ thêm, Diễm Thi gật đầu nói với mẹ:
- Con sẽ làm theo ý của mọi người.
Phúc Khang reo lên:
- Hoan hô em, Diễm Thi!
Uyển Thanh cũng vui mừng:
- Để con liên hệ với viện thẩm mỹ rồi đến đón Diễm Thi ngay.
- Cám ơn em, Uyển Thanh.
Uyển Thanh nói với Phúc Khang:
- Anh đừng dùng tiếng cám ơn. Đây là trách nhiệm của em mà.
Phúc Khang thật sự vui mừng khi thấy tất cả những người thân của mình đã hiểu nhau và xích lại gần nhau hơn. Anh mong Diễm Thi sẽ bình phục, để cô đủ tự tin cùng anh vượt mọi khó khăn.
Phúc Khang đưa xe đến đón Diễm Thi. Bà Quyên mếu máo chạy ra.
- Diễm Thi đâu hả bác?
- Nó đi rồi con à.
Phúc Khang ngạc nhiên:
- Diễm Thi đi đâu hả bác? Cô ấy đã hẹn với con là sáng nay đến đón mà.
Bà Quyên lắc đầu:
- Bác không biết. Nó có để lại cho con một lá thư nè. Diễm Thi ơi! Con đi đâu vậy? Con nỡ bỏ mẹ một mình sao?
Phúc Khang cầm lấy lá thư trên tay bà Quyên. Anh vội mở ra xem:
“Phúc Khang!
Xin lỗi anh về chuyện ra đi đột ngột của em. Em không có lòng tin, em sợ thất bại. Nếu cuộc giải phẫu không thành, em sẽ mất tất cả. Em không muốn mọi người phải bận tâm nhiều về em. Hãy để tiền bạc và công sức mà xây dựng sự nghiệp cho anh. Bên anh còn có hai bông hoa tuyệt sắc đầy tài năng. Anh hãy vì mình mà sống đi Phúc Khang.
Anh hãy quên em đi, quên một Diễm Thi bất hạnh.
Chúc anh hạnh phúc và thành công trên bước đường xây dựng sự nghiệp.
Diễm Thi”.
Phúc Khang ôm đầu kêu lên:
- Diễm Thi ơi... Em thật là dại dột. Anh không cần gì cả, anh chỉ cần có em thôi, Diễm Thi ơi.
Anh hỏi bà Quyên:
- Bác có biết Diễm Thi đi đâu không hả bác?
Bà Quyên lắc đầu:
- Bác không biết. Nếu bác biết, bác đã đi tìm nó rồi.
- Cô ấy có bà con hay bạn bè nào thân ở đáy không bác?
- Cũng không.
Phúc Khang thất vọng:
- Không tìm ra được một dấu vết nào của Diễm Thi, biết Diễm Thi ở đâu mà tìm bây giờ. Diễm Thi ơi! Em ở đâu?
Thấy Phúc Khang đau khổ, bà Quyên cũng động lòng.
- Phúc Khang! Bình tĩnh đi cháu. Bác nghĩ Diễm Thi chỉ mới đi đây thôi, chắc là nó còn quanh quẩn ở trong thành phố này thôi.
Lời bà Quyên khiến cho Phúc Khang lóe lên một tia hy vọng.
Đúng rồi! Sao mình không nghĩ đến điều đó chứ? Chắc là Diễm Thi chưa đi đâu xa.
Phúc Khang leo lên xe. Bà Quyên vội hỏi:
- Cháu đi đâu vậy, Phúc Khang?
- Cháu đi tìm Diễm Thi.
Bà Quyên dặn dò:
- Nếu có tin tức gì, cháu nhớ báo cho bác biết nghe.
- Dạ.
Phúc Khang cho xe chạy lang thang khắp các nẻo đường của thành phố. Anh tin rằng Diễm Thi không xuất hiện ở nơi đông người, anh biết cô mặc cảm với chính mình.
Rong ruổi mãi, Phúc Khang thất vọng. Anh ngồi bệt xuống đường nhìn dòng người qua lại. Anh cảm thấy thấm thía với nỗi buồn của một người cô đơn giữa muôn người xa lạ.
Tiếng nhạc từ trong một quán cà phê vọng ra như lời tâm sự của anh:
“Giữa đám đông xa lạ, tìm em vẳng trong tiếng hát.
Chợt nghe xao xuyến bâng khuâng, hỡi em thấu chăng lòng anh...”.
Phúc Khang bỗng trố mắt nhìn. Trước mắt anh, hai nữ tu mặc áo trắng đang nhè nhẹ bước đi. Phúc Khang mừng rỡ kêu lên:
- Thánh đường hoặc Tịnh xá. Diễm Thi là người rất mộ đạo. Khi đau khổ cùng đường, Diễm Thi chỉ có thể đến những nơi ấy mà thôi.
Phúc Khang lại lao đi với một tia hy vọng trong lòng.
Diễm Thi quỳ trước tượng mẹ Maria, mắt long lanh ngân lệ. Giọng cô nức nở nhè nhẹ:
- Mẹ! Con đang về quỳ dưới chân mẹ, xin mẹ hãy dang rộng vòng tay đón đứa con đau khổ quay về. Xin mẹ hãy ban cho con một phép nhiệm mầu để con được gội rửa niềm đau của thế tục. Con muốn được suốt đời quỳ dưới chân người.
Diễm Thi gục đầu dưới chân tượng Đức Mẹ, mong được mẹ sáng soi cõi lòng tăm tối của mình.
- Con làm sao thế?
Một bàn tay, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng Diễm Thi.
Diễm Thi ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên gọi:
- Xơ ơi...
Xơ Diệu Hạnh đưa tay đỡ lấy Diễm Thi.
- Con làm sao thế?
- Xơ ơi! Con đau khổ lắm, xơ ơi. Con muốn được xơ cho phép con thoát tục để suốt đời được bên chân Đức Mẹ.
Xơ Diệu Hạnh thở dài:
- Trần ai là đau khổ, nhưng muốn lánh xa những bi ai trần thế, không phải là chuyện dễ dàng. Con không thể dứt bỏ hết những thâm tình để sống riêng tư một mình đâu. Con còn có gia đình, có người thân, con chưa thể đạt được ý nguyện đâu con.
- Nhưng xơ ơi! Con còn gì mà lưu luyến cõi trần ai nữa?
- Điều gì đã làm con đau khổ, tuyệt vọng như thế? Con hãy nói cho xơ biết.
- Xơ ơi! Có người con gái nào mà sống vui được khi nhan sắc của mình bị hủy hoại. Con không muốn người yêu con phải vì con mà mất tất cả. Con không muốn anh ấy phải sống với một người vợ xấu xí như con.
- Đó là những suy nghĩ của con thôi, con có nghĩ đến cảm nhận của người con yêu không? Con có biết cha mẹ con sẽ đau buồn như thế nào khi con bỏ đi hay không hả?
- Xơ ơi! Con biết phải làm gì bây giờ?
- Hãy quay về với những người thân. Nét đẹp ở thể xác không phải lúc nào cũng cần thiết. Người ta yêu quý nhau nhất là nét đẹp ở tâm hồn. Con đừng có những ý nghĩ sai lầm mà làm cho người thân của con phải đau khổ.
- Con muốn ở lại đây một thời gian để suy nghĩ và tìm ra một quyết định đúng đắn nhất.
- Nơi đây lúc nào cũng mở rộng cửa để đón những con chiên ngoan đạo, những tâm hồn đau khổ. Con hãy theo ta vào tịnh thất.
- Con cám ơn xơ!
Xơ Diệu Hạnh bước từng bước nhẹ nhàng vào tịnh thất. Diễm Thi bước theo với một nguyện ước:
“Mong sao cho mình được thanh thản để được quỳ dưới chân Đức Mẹ”.
Tiếng chuông vang nhẹ khắp tịnh xá. Đã đến giờ cầu kinh, Diễm Thi cũng vào thánh đường đọc kinh cầu nguyện.
Phúc Khang đã tìm khắp các thánh đường và tịnh xá mà vẫn không tìm ra được Diễm Thi. Không nản lòng, Phúc Khang giao hết công việc cho một người bạn thân là kỹ sư xây dựng Đinh Phong giám sát công trình. Anh nhất định phải tìm ra Diễm Thi. Anh không thể để Diễm Thi sống bơ vơ ở bên ngoài được.
Đinh Phong vỗ vai anh động viên:
- Cố lên Phúc Khang? Hãy tìm cho được Diễm Thi. Hạnh phúc không phải lúc nào cũng sẵn có bên mình đâu, phải đấu tranh giành giật, thậm chí còn phải chịu mất mát hy sinh nữa.
- Cám ơn cậu đã an ủi, động viên mình, Đinh Phong. Cậu hãy giúp mình quản lý tốt công trình, không để thất thoát và xây dựng sai lệch nhé.
- Yên tâm đi! Nghề của mình mà.
Phúc Khang lại lao đi. Bất cứ nơi nào anh cũng đến. Dừng lại trước một tịnh xá, Phúc Khang lưỡng lự:
- Mình có nên vào hay không? Nếu vào mà không có thì anh lại thất vọng thêm. Nhưng đã đi tìm thì không thể bỏ sót được.
Nghĩ thế, Phúc Khang mạnh dạn bước vào. Anh gặp xơ Diệu Hạnh.
- Con chào xơ!
- Chào con!
- Con muốn hỏi thăm xơ một việc.
- Nếu giúp được gì cho con, ta rất sẵn lòng. Con nói đi!
- Con muốn hỏi thăm một người.
- Một người con gái?
Phúc Khang bỗng thấy lòng mình hồi hộp. Anh tưởng như Diễm Thi đang đứng trước mặt mình.
- Sao xơ biết?
- Ta nhìn vào nét mặt của con mà đoán. Có phải người con gái đó trên mặt có một vết sẹo to như một cánh hoa hồng?
- Đúng rồi! Xơ ơi, vì mặc cảm mà Diễm Thi bỏ đi. Xơ hãy giúp con gặp cô ấy.
- Mấy ngày nay, ta đã khuyên giải rất nhiều. Cô ấy cứ một mực đòi thoát tục.
- Xơ nói sao? Diễm Thi muốn làm Thánh nữ à?
- Phải!
- Xơ ơi! Xơ đã chấp nhận hay chưa?
- Cô ấy còn mang nhiều nghiệp nợ, ta chưa thể làm lễ cho cô ấy được.
Phúc Khang mừng rỡ:
- Con cám ơn xơ. Bây giờ xơ hãy giúp con gặp Diễm Thi.
- Cô ấy đang quỳ dưới chân Đức Mẹ đó.
Phúc Khang nhìn theo cái chỉ tay của xơ Diệu Hạnh. Anh khẽ reo lên:
- Đúng rồi! Đúng là Diễm Thi rồi.
Phúc Khang chạy nhanh đến bên cô. Anh sợ cô sẽ tan mất trong cái không gian rộng lớn này.
- Diễm Thi!
Diễm Thi đang quỳ cầu nguyện. Nghe tiếng Phúc Khang, cô hoảng hốt quay lại:
- Phúc Khang! Đừng tìm em nữa...
Diễm Thi nói xong bỏ chạy vào tịnh thất. Phúc Khang lao theo. Bắt được Diễm Thi, anh ôm chặt cô trong lòng nghẹn ngào nói:
- Diễm Thi! Anh không thể để mất em đâu.
- Phúc Khang! Anh hãy về đi. Hãy để cho em được bình yên. Em muốn gởi cả cuộc đời mình vào chốn giáo đường. Em muốn tìm cho mình một sự thanh thản, không vướng bận những đau khổ của trần ai.
- Em có thể ích kỷ như thế sao, Diễm Thi? Mẹ cần em, mẹ đã đau khổ quá nhiều rồi, Diễm Thi.
Nhắc đến mẹ, Diễm Thi không sao cầm được nước mắt:
- Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ....
- Và anh nữa, Diễm Thi. Anh không thể sống thiếu em. Anh đã một lần đau khổ trong tình trường, anh ngỡ như mình đã mất tất cả. Không ngờ em xuất hiện trong đời anh, hồi sinh trong anh một mầm sống. Nay em nở đành lòng nào giết chết nó sao Diễm Thi?
- Nhưng...
- Nếu em không bằng lòng đi giải phẫu, anh cũng không ép em nữa.
- Diễm Thi! Con hãy nghe theo lời của Phúc Khang đi.
Xơ Diệu Hạnh đã đứng sau lưng, nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, xơ Diệu Hạnh nói tiếp:
- Diễm Thi! Con hãy nghe lời ta. Đừng vì bất cứ một lý do nào mà phụ bỏ một tấm chân tình.
- Diễm Thi! Em có nghe xơ bảo không?
Diễm Thi nghẹn ngào:
- Xơ ơi! Con biết phải làm gì bây giờ?
- Ta thay mặt Chúa đem tình thương đến cho loài người. Con hãy nghe lời ta như nghe lệnh của chúa. Hãy quay về với tình yêu thương con người để được sống vui, sống đẹp. Con hãy bước vào cuộc giải phẫu. Thượng đế sẽ phù hộ cho con.
- Diễm Thi! Em có nghe lời xơ chỉ dạy hay không?
Diễm Thi còn biết nói gì hơn. Cô đã không trốn chạy được tình yêu con người thì phải quay về với nó mà thôi.
- Con xin nghe lời xơ dạy.
- Con hãy về đi!
- Con muốn đến thăm xơ để được nghe những câu kinh cầu nguyện.
- Đức Mẹ bao giờ cũng mở rộng vòng tay, nơi đây lúc nào cũng mở rộng cửa đón những con chiên ngoan đạo đến với chúa.
Phúc Khang nắm tay Diễm Thi, nói với xơ Diệu Hạnh:
- Chúng con chào xơ!
- Chúa sẽ ban hạnh phúc cho các con.
Xơ Diệu Hạnh đưa tay làm dấu thánh. Phúc Khang và Diễm Thi cũng làm dấu thánh cầu nguyện cho mình được bình yên.
Phúc Khang đưa Diễm Thi rời khỏi tịnh xá. Phúc Khang không dám rời tay cô, anh sợ cô sẽ vụt bay đi như một cánh chim trời.
Không thể phụ lòng kỳ vọng của mọi người, Diễm Thi chấp nhận giải phẫu. Phúc Khang đưa Diễm Thi đến tận cửa phòng.
- Cố lên nghe Diễm Thi! Lúc nào anh cũng bên em.
Bà Quyên cũng ôm chặt con gái:
- Đừng sợ Diễm Thi! Mẹ lúc nào cũng ở bên con.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Diễm Thi. Cô cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu con người. Diễm Thi chợt thấy hối hận vì đã có lần cô định từ chối tất cả.
- Nín đi con! Đừng khóc nữa Diễm Thi, con gái ngoan của mẹ.
Ôi! Lời mẹ vẫn âm áp nồng nàn như tiếng ru mà thời thơ bé cô vẫn thường nghe. Diễm Thi nằm trên chiếc băng ca mà ngỡ như mình đang được ru hồn trên nhịp võng của tuổi thơ năm nào.
Phúc Khang vuốt lại mái tóc của cô:
- Đừng khóc nữa Diễm Thi, hãy cười lên nào. Hãy dũng cảm lên trước giờ vào trận mới.
Diễm Thi nhoẻn miệng cười. Nụ cười thật đẹp, thật rạng rỡ làm sao nụ cười của cô hứa hẹn cả một kết quả tốt đẹp.
- Xin bác và anh ra ngoài phòng đợi để chúng tôi tiến hành cạ phẫu thuật.
Một cô gái áo trắng khẽ nhắc nhở hai người. Phúc Khang gật đầu tán thành.
Anh cúi xuống hôn Diễm Thi, nói nhỏ vào tai cô:
- Cố lên Diễm Thi! Anh vẫn chờ em ở đây.
Diễm Thi gật đầu mang cả nụ cười và niềm tin bước vào phòng giải phẫu.
Bà Quyên và Phúc Khang hồi hộp chờ đợi kết quả ở phòng giải phẫu. Phúc Khang tuy rất tin tưởng vào tài năng và kinh nghiệm của các giáo sư, bác sĩ, nhưng anh vẫn lo sợ điều bất trắc sẽ xảy ra.
- Phúc Khang ơi! Bác hồi hộp quá. Sao lâu quá mà không thấy các bác sĩ ra vậy hả cháu?
Tuy lòng dạ cũng rối bời nhưng phúc Khang vẫn cố động viên bà Quyên:
- Bác yên tâm đi. Giải phẫu càng lâu thì tính cẩn thận và kết quả sẽ mỹ mãn hơn nhiều.
- Nhưng sao bác lo quá.
- Mình phải tin tưởng ở các bác sĩ. Có thế mới truyền đạt được cho Diễm Thi lòng tin chớ bác.
- Ừ, bác cũng cố tin như thế.
Tuy nói thế nhưng Phúc Khang vẫn thấy lo lắng. Anh bước tới bước lui trước cửa phòng giải phẫu.
- Phúc Khang ơi! Cháu cứ bước tới bước lui làm bác chóng mặt quá.
- Cháu sốt ruột quá bác ơi. Đây là cơ hội cuối cùng của Diễm Thi, nếu không thành công, Diễm Thi sẽ thất vọng lắm.
- Bác cũng mong sao cho cuộc giải phẫu này thành công, để cho Diễm Thi có được niềm tin và hạnh phúc trong cuộc sống.
Đó là tấm lòng bao la của người mẹ lúc nào cũng sẵn sàng sống vì đàn con thân yêu của mình. Phúc Khang thật cảm động trước tấm lòng của người mẹ.
Cánh cửa phòng bật mở. Bà Quyên và phúc Khang lao đến các bác sĩ.
- Bác sĩ! Kết quả thế nào, bác sĩ?
Bác sĩ Việt Quang tháo khẩu trang xuống, nụ cười rạng rỡ của ông làm cho mọi người nhẹ nhõm:
- Thành công tốt đẹp.
Phúc Khang vội chạy vào phòng:
- Cho tôi vào thăm Diễm Thi.
Bác sĩ Việt Quang kéo tay Phúc Khang lại:
- Anh bạn trẻ. Làm gì mà vội thế?
- Tôi...
- Bệnh nhân cần được chuyển vào phòng săn sóc đặc biệt. Thời gian này, chúng tôi không cho phép thân nhân vào thăm để tránh mang vi trùng xâm nhập vào.
- Thời gian là bao lâu, thưa bác sĩ?
- Tùy vào mức độ thích hợp kích ứng của da. Nhưng tối thiểu ít nhất phải là hai tháng.
- Hai tháng?
- Tuy bệnh nhân chưa thể tiếp xúc với ánh nắng của mặt trời, nhưng bao giờ thích hợp, chúng tôi sẽ cho người nhà vào thăm. Nhưng tuyệt đối phải mặc đồ của bệnh viện để tránh nhiễm trùng cho bệnh nhân.
- Cũng đành chịu thôi.
- Anh bạn trẻ ơi! Thời gian rất là dài. Chỉ vài tháng thôi thì có nghĩa gì đâu.
- Cám ơn bác sĩ đã động viên.
- Bây giờ anh bạn có thể đưa người nhà về nghỉ. Bệnh nhân ở đây đã có chúng tôi săn sóc rồi.
Bà Quyên băn khoăn:
- Xin bác sĩ cho tôi ở lại với con tôi.
Bác sĩ Việt Quang ân cần giải thích:
- Đây là một cuộc phẫu thuật đặc biệt, chúng tôi cần phải theo dõi thật chặt chẽ mọi diễn biến của da. Giai đoạn này, người nhà không thể chăm sóc được.
Phúc Khang cũng khuyên bà Quyên:
- Bác! Chúng ta về, thôi.
Bác sĩ Việt Quang nói thêm cho bà Quyên an lòng:
- Nếu có gì, chúng tôi sẽ điện thoại cho bà. Bà đừng quá lo lắng:
- Cám ơn bác sĩ.
- Không có gì, đó là bổn phận của chúng tôi.
Phúc Khang đưa bà Quyên ra về. Mỗi người mang trong lòng một nỗi lo.
Diễm Thi thấy mình đang trôi bềnh bồng trên những đám mây trắng. Cô cảm thấy như mình đang bay. Đang chơi vơi một cõi mênh mông nào. Tiềm thức như mất hẳn trong cô.
Diễm Thi cứ bay, bay mãi trên không trung. Cô bỗng nghe đau nhói như vừa chạm phải một vật thể nào trong không gian.
- Băng hà...
Diễm Thi kêu lên. Nhưng cô không thể nào tránh khỏi băng hà đang đè nặng xuống thân thể cô. Cô càng vùng vẫy, tảng băng ấy càng đè nặng lấy cô.
- Cứu tôi... Cứu tôi với...
Diễm Thi gắng sức kêu cứu. Một bàn tay mát lạnh sờ lấy tay cô.
- Em tỉnh rồi hả?
Diễm Thi định trả lời nhưng cô điều dưỡng ấy đã ngăn lại:
- Em đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của em đó.
Diễm Thi nghe ở đùi mình đau rát. Cô đưa tay định sờ nó thì đã bị ngăn lại.
- Bác sĩ đã lấy lớp da trên đùi tái tạo lại lớp da mặt của em. Hiện giờ, da mặt em rất đẹp, chỉ cần các tế bào da của em kết hợp được với làn da mới. Ca phẫu thuật này sẽ rất thành công.
Diễm Thi lại muốn hỏi nhưng không thể nói chuyện. Chị điều dưỡng này quả thật tâm lý. Có lẽ chị đã có quá nhiều kinh nghiệm săn sóc bệnh nhân sau giải phẫu.
- Em yên tâm điều dưỡng đi. Tạm thời, người nhà của em không thể vào thăm. Em phải sống trong phòng kín một thời gian. Em không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời ít nhất là hai tháng.
Diễm Thi chỉ nằm im lặng lắng nghe, chỉ khẽ gật đầu ra dấu mình đã hiểu.
- Trong vài ngày nữa, em có thể ngồi dậy. Nếu cần gì thì em cứ viết lên giấy này. Nhớ là không nên nói chuyện cho đến khi nào bác sĩ cho phép nhé.
Diễm Thi khẽ gật đầu. Cô chỉ còn biết làm theo lời chi dạy của các điều dưỡng và bác sĩ ở Viện thẩm mỹ này. Đã không bước vào cuộc giải phẫu thì thôi, nhưng khi đã tiến hành thì ngay chính Diễm Thi cũng mong nó thành công mỹ mãn.
Phúc Khang nhận được giấy mời của Hiệp hội người Việt giúp người Việt tại Hoa Kỳ mời sang dự hội thảo.
Phúc Khang vô cùng do dự. Anh đem việc này bàn bạc với Đinh phong:
- Anh nên đi ngay. Đâu có lý do gì mà từ chối, bởi vì anh đã là một thành viên của hội rồi.
- Nhưng...
- Có lý do nào làm cho anh do dự. Anh không tin tôi hả? Tôi có đủ khả năng thay anh điều hành, quản lý để xây dựng công trình mà.
- Tôi không nói đến điều đó.
- Vậy điều anh bận tâm là gì hả?
- Tôi chưa được gặp Diễm Thi.
- Anh có thể trình bày với bác sĩ để vào thăm cô ấy mà.
- Bác sĩ bảo là không thể. Nếu trong lúc này mà làm cho cô ấy xúc động, sẽ ảnh hưởng nhiều đến cơ mặt, và nhất là bác sĩ vẫn chưa cho phép cô ấy nói chuyện.
Đinh Phong buông tay:
- Vậy thì đành chịu thôi.
- Cũng vì vậy mà tôi rất phân vân.
- Phúc Khang ơi là Phúc Khang! Tôi không ngờ cậu lại quá si tình như thế.
Thật ra trong thời gian này, tôi lại thấy rất thích hợp cho việc cậu đến Mỹ hội thảo và rút kinh nghiệm trong một vài tháng.
- Tại sao cậu lại cho thời gian này là thích hợp hả?
- Cậu ở đây, bác sĩ có cho cậu vào thăm Diễm Thi hay không?
Phúc Khang lắc đầu:
- Không.
- Vậy thì cậu ở lại đây để làm gì? Lóng nhóng trước cửa phòng kính của viện thẩm mỹ rồi lại đi về. Như thế có vô bổ quá không?
- Theo cậu thì mình nên đi à?
Đinh Phong gật đầu:
- Rất nên đi. Qua đó hội thảo xong, cậu còn được hướng dẫn đi thăm các công ty bên ấy. Cậu sẽ được học hỏi thêm nhiều trong lĩnh vực thiết kế. Và biết đâu, luôn cả cái ngành kinh doanh địa ốc này nữa.
- Về việc kinh doanh thì mình không sợ, mình đã có người giỏi giang gánh vác rồi.
- Ai vậy? Sao mình không nghe cậu nhắc đến?
- Là Diễm Thi đó.
- Diễm Thi?
- Phải. Chính là Diễm Thi. Sau này khi ba mình về hưu, mình và cô ấy sẽ tiếp nhận công ty. Diễm Thi sẽ là người trực tiếp quản lý việc kinh doanh.
Đinh Phong nhìn Phúc Khang:
- Cậu có quá đề cao Diễm Thi hay không? Cậu nên nhớ, đây là một công ty lớn chứ không phải là một quầy hàng bán đồ chơi điện tử của trẻ con đâu nhé.
- Đương nhiên mình biết tầm quan trọng của công ty mình.
- Vậy mà cậu đám đưa một người không biết tí gì về kinh doanh, luật kinh doanh vào vị trí trưởng Phòng kinh doanh. Cậu không thấy mình đã vì tình cảm mà trở nên quá liều lĩnh hay sao?
Phúc Khang bật cười to làm Đinh Phong bực mình:
- Cậu cười cái gì?
- Mình cười vì thấy cậu cũng giống như mình.
- Giống là sao?
- Lầm!
- Lầm chuyện gì?
- Phải mình cũng lầm và cậu cũng lầm. Chúng ta cùng một điểm giống nhau.
- Có gì thì nói đi, đừng có dài dòng làm cho mình càng bực bội.
- Cậu có biết là Diễm Thi đã từng tốt nghiệp Đại học Ngoại thương hay không?
Đinh Phong trợn trừng:
- Cô ấy đã từng tốt nghiệp đại học, lại là ngành ngoại thương hả?
Phúc Khang vênh váo:
- Lại còn loại ưu nữa đó.
- Cậu nói thật hả?
- Chuyện quan trọng như vậy, mình đâu dám đùa.
- Thật là hi hữu!
- Thế mới nói.
- Như vậy cậu càng nên đi. Cần phải đi vì uy tín và cần phải đi để học hỏi.
Phúc Khang cười tươi:
- Nói chơi với cậu vậy thôi chớ mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nè.
Phúc Khang đưa cái vé máy bay của hãng Hàng không Việt Nam Airline ra cho Đinh Phong xem.
Đinh Phong vỗ thật mạnh vào vai Phúc Khang.
- Thằng quỷ này! Vẫn cứ mãi chơi trò ú tim như thời còn trung học.
- Thế mới là Phúc Khang chứ!
Hai người bạn cùng cười vang. Lâu lắm rồi, cả hai mới có một nụ cười sảng khoái thế này.
Thật là một chuyến đi vô cùng bổ ích. Phúc Khang đã được các giới kinh doanh thuộc đàn anh đàn chị truyền đạt nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh. Anh còn được chiêm ngưỡng nhiều công trình kiến trúc vĩ đại đầy tính mỹ thuật ở New York.
Chuyến đi này đã giúp anh mở rộng tầm nhìn trên mọi lãnh vực, từ kinh tế đến xã hội. Đặc biệt là những buổi nói chuyện và gặp gỡ các kiều bào ở hải ngoại. Mọi người, ai cũng mừng rỡ khi biết anh đại diện cho doanh nghiệp Việt Nam sang Mỹ hội thảo.
Ai cũng ríu rít thăm hỏi tự sự:
- Sài Gòn bây giờ thế nào? Nghe nói đã thay đổi rất nhiều rồi, phải không?
- Tôi nhớ Việt Nam quá. Tôi ước gì mình được về Việt Nam ngay để ngắm Sài Gòn hoa lệ của mình.
- Việt Nam là cội nguồn của tôi. Việt Nam là người mẹ đã cưu mang tôi.
Suốt một đời, tôi không thể nào quên Việt Nam....
Phúc Khang lặng im đón nhận tình cảm của đồng bào mình đang hướng về tổ quốc thân yêu. Lòng anh cũng bồi hồi, mong gặp được một người:
Quỳnh Như!
Người ấy không ai khác hơn là Quỳnh Như. Từ trong sâu thẳm của trái tim, hình bóng của Quỳnh Như vẫn còn chập chờn trong tâm tưởng.
Theo địa chỉ của Huyền Châu cho, Phúc Khang tìm đến một biệt thự ở thủ đô Washington. Phúc Khang hồi hộp nhấn chuông. Một vóc dáng quen thuộc hiện ra trước mặt Phúc Khang.
- Quỳnh Như!
Quỳnh Như sững sờ. Cô không tin vào mắt mình.
- Phúc Khang! Là anh sao, Phúc Khang?
- Phải. Anh đây, Quỳnh Như.
- Anh đến đây bao giờ?
- Một tháng rồi.
- Anh qua đây một tháng, sao bây giờ mới đến thăm em?
- Anh bận những cuộc hội thảo với các doanh nghiệp tại New York. Hiệp hội người Việt giúp người Việt đã hỗ trợ vốn cho anh kinh doanh lúc ba anh đang gặp khó khăn về kinh tế.
- Em có nghe nói nhiều về các hoạt động của hội này. Nhưng không ngờ anh lại tham gia vào hội này.
- Trong lúc anh đang tận cùng đường thì điều may mắn đã đến với anh. Anh càng thương em nhiều, Quỳnh Như.
Quỳnh Như cố nén tiếng thở dài:
- Chẳng phải em đang sống bình yên hay sao?
- Quỳnh Như! Em nên tham gia các hoạt động xã hội. Đừng tự gò bó, ép mình trong cô đơn nữa.
- Cám ơn anh đã cho em một lời khuyên. Em đang cùng các cộng đồng người Việt ở đây ủng hộ việc đòi quyền lợi cho các nạn nhân nhiễm chất độc màu da cam.
- Hậu quả của việc Mỹ rải chất độc hóa học để hủy diệt thiên nhiên và con người trên đất nước ta vô cùng tàn khốc. Đã mấy mươi năm rồi mà sự tàn phá vẫn mãnh liệt. Có biết bao con người đã không còn hình dáng của con người nữa. Thật là đau xót!
- Vì vậy, ngoài việc kêu gọi các tấm lòng từ thiện giúp đỡ các nạn nhân bị nhiễm chất độc ác liệt ấy, bọn em còn góp sức để cùng đồng bào mình đấu tranh giành quyền lợi.
- Quỳnh Như! Mong rằng em sẽ tìm được niềm vui trong các hoạt động này.
- Nếu sánh ra với những con người bất hạnh thì em còn có phước hơn nhiều.
Mình còn được nguyên vẹn thân thể, có một khối óc minh mẫn, được học hành và có điều kiện để làm việc. Em đã nhiều lần tự hỏi mình:
Tại sao mình không đem nỗi bất hạnh của mình để xoa dịu những vết thương đau nhức nhối hơn của đồng bào mình.
- Quỳnh Như! Anh thật là mừng khi em ngộ ra chân lý.
- Phải. Từ khi quay về Việt Nam, em đã tìm ra được chân lý của cuộc sống.
Về Mỹ, em đã làm tất cả để quên niềm đau của mình đi.
Gạt giọt nước mắt chảy dài trên má, Quỳnh Như bỗng cười tươi:
- Thôi, đừng có nhắc mãi chuyện của quá khứ nữa. Hãy kể cho em nghe về anh đi Phúc Khang.
Phúc Khang kể vắn tắt cho Quỳnh Như câu chuyện xảy ra giữa anh và Diễm Thi. Chuyện Diễm Thi bị tai nạn vì Uyển Thanh rắp tâm hãm hại.
- Bây giờ Diễm Thi đang phẫu thuật ghép da để xóa vết thẹo trên gương mặt.
Hiện cô ấy đang rất tốt.
- Chúc mừng anh, Phúc Khang!
Lời chúc chân thành nhưng Quỳnh Như nghe nghèn nghẹn trong lồng ngực.
Trái tim cô như bị ai bóp chặt đến muốn nghẹt thở nhưng cô cố trấn tĩnh mình lại. Phúc Khang có hạnh phúc là điều cô đang mong mỏi mà.
- Phúc Khang! Ngày cưới của anh và Diễm Thi, nhớ báo tin cho em biết nghe. Nếu không về được, em cũng sẽ gởi E-mail về chúc hạnh phúc hai người.
- Quỳnh Như! Anh mong rằng anh sẽ không làm tổn thương em.
- Sao lại tổn thương hả Phúc Khang? Em thành thật chúc phúc cho anh mà.
- Cám ơn em, Quỳnh Như!
- Bao giờ anh về Việt Nam?
- Anh còn phải đi tham quan thêm nhiều công trình kiến trúc ở các thành phố khác nữa. Nhưng lần này gặp em chắc là tạm biệt.
- Cho em gởi lời thăm Huyền Châu và Uyển Thanh. Tội nghiệp hai người bạn gái của em, họ đều yêu anh và đều đau khổ cả.
- Anh không cố ý.
- Có ai trách anh đâu.
- Anh phải đi để còn cùng phái đoàn đi tham quan nữa.
Quỳnh Như nói nhỏ:
- Tạm biệt anh!
- Tạm biệt Quỳnh Như. Giữ gìn sức khỏe nghe.
Lần chia tay này không đầy nước mắt như đêm chia tay ở sân bay. Mỗi người quay đi với một tâm hồn vui vẻ hơn, thanh thản hơn. Tất cả đều gác nỗi đau hướng về cuộc sống mới.
Gần hai tháng sống trong phòng kín, Diễm Thi hình như cách ly hẳn cả thế giới bên ngoài, cô không thấy Phúc Khang đến thăm mình, chỉ có mẹ. Tội nghiệp mẹ ngày hai buổi đến thăm Diễm Thi. Vì không được nói chuyện nhiều, nên Diễm Thi cũng không tiện hỏi về Phúc Khang.
Hôm nay, bác sĩ Việt Quang đến thăm bệnh cho cô. Sau khi xem xét, ông mỉm cười bảo với Diễm Thi:
- Chúc mừng cô, Diễm Thi!
Diễm Thi đưa mắt nhìn ông. Hiểu ý cô ông gật đầu:
- Cô có thể nói chuyện được rồi, không cần bút đàm nữa.
Đã lâu không được nói, Diễm Thi bỗng thấy thèm vô cùng ngôn ngữ của loài người.
- Cám ơn bác sĩ.
- Được thấy bệnh nhân hồi phục, đó niềm vui của chúng tôi.
- Bác sĩ có thể cho tôi mượn một chiếc gương được không?
- Ồ! Đó là lẽ tự nhiên mà. Cô phải được xem gương mặt đẹp của chính mình.
Bác sĩ Việt Quang đưa cho Diễm Thi chiếc gương được mang theo trong túi ông. Diễm Thi cầm chiếc gương trên tay mà không dám soi.
Bác sĩ Việt Quang động viên:
- Nào, soi gương đi!
Diễm Thi phập phồng lo sợ. Nếu gương mặt của cô vẫn xấu xí thì thật là hoài công phí của. Nhưng bác sĩ Việt Quang đã cho cô soi gương, thì chắc là đã thành công.
- Chần chờ gì nữa Diễm Thi. Tôi bảo đảm cô sẽ nhìn thấy trong gương một gương mặt thật xinh.
Diễm Thi không thể chờ thêm, cô đưa gương mặt soi mặt mình.
- Ôi...
Diễm Thi kêu lên. Trước mắt cô là một gương mặt thật xinh với làn da trắng mịn màng. Cô sung sướng sôi nước mắt.
- Cám ơn bác sĩ!
- Bây giờ đã tin tôi chưa nào?
- Bác sĩ quả là một thiên tài.
- Có cần ca ngợi như thế không?
- Cám ơn bác sĩ đã tái tạo gương mặt lại cho em, bác sĩ đã cho em sống lại với cuộc đời mình. Em không bao giờ quên ơn bác sĩ.
- Chúng tôi chỉ cần thấy bệnh nhân hồi phục, sống vui, sống khỏe, còn những lời cám ơn quả là không cần thiết. Diễm Thi! Hôm nay cô có thể xuất viện được rồi.
- Thật hả bác sĩ? Em được về nhà sao?
- Cô nên nhớ những lời dặn dò của chúng tôi.
- Dạ, nhớ. Em sẽ chú ý để tuân thủ các chỉ định của bác sĩ.
- Chúc cô vui vẻ và đẹp mãi như hôm nay!
- Bác sĩ...
- Còn gì nữa hả?
- Tôi muốn hỏi... tiền viện phí có nhiều không?
- Cô đừng bận tâm, đã có người chi trả cho cô tất cả.
Diễm Thi biết chính gia đình của Uyển Thanh đã trả cho cô.
- Mình lại mang thêm một ân nợ nữa rồi.
Bà Quyên đến đón con gái. Bà mừng muốn rơi nước mắt:
- Diễm Thi! Mẹ mong ngày này lâu lắm rồi.
- Mẹ. Còn Phúc Khang đâu? Sao ảnh không đến đón con hả?
Bà Quyên do dự một lúc rồi nói:
- Phúc Khang đi dự hội thảo, nghe nói ở bên Hoa Kỳ gì đó.
Diễm Thi bàng hoàng:
- Anh ấy sang Mỹ sao?
- Vì lúc đó con mới giải phẫu, nó lại nhận được giấy mời của hiệp hội gì đó để hội thảo rút kinh nghiệm. Nó luôn điện thoại về hỏi thăm con, biết được con xuất viện, chắc là nó mừng lắm đó.
- Qua bên Mỹ rồi anh ấy còn nhớ đến con sao?
- Diễm Thi! Sao con nói gì lạ vậy?
- Mẹ ơi! Qua bên ấy, thế nào anh cũng hội ngộ với Quỳnh Như.
Chợt hiểu tâm sự của con gái, bà Quyên mỉm cười:
- Diễm Thi! Con ghen hả?
- Đâu có.
- Với mẹ mà con còn giấu giếm sao? Ghen đâu phải là tính xấu. Ghen là biểu hiện của tình yêu mà.
Diễm Thi nghe lòng mình buồn rười rượi. Ngày cô xuất viện, người đầu tiên cô muốn nhìn thấy chính là anh. Phải, chính là Phúc Khang thôi.
Uyển Thanh và Huyền Châu cũng đến đón cô.
- Chúc mừng Diễm Thi!
- Cám ơn Uyển Thanh. Cám ơn Huyền Châu.
- Khách sáo với nhau làm gì.
- Uyển Thanh đã đưa xe đến. Chúng ta về nghe.
- Không dám làm phiền Uyển Thanh.
- Có gì đâu. Diễm Thi không nhớ là bác sĩ căn dặn là phải tránh tiếp xúc ánh nắng mặt trời hay sao?
- Uyển Thanh nói phải đó con. Chúng ta mau lên xe về nhà ngay đi.
Mẹ đã bảo thế, Diễm Thi cũng không thể nào từ chối. Cô đành lên xe của Uyển Thanh đi về nhà mà lòng không vui.
Uyển Thanh áy náy khi thấy Diễm Thi buồn:
- Diễm Thi còn giận tôi sao?
- Không, tôi không giận Uyển Thanh mà còn mang ơn của cả gia đình Uyển Thanh nữa.
- Đừng nhắc đến chuyện ơn nghĩa nữa. Từ nay, ba chúng ta là bạn nghe.
- Phải đó con. Con nên có nhiều bạn bè cho vui. Con cứ sống cô đơn hoài, cứ khép kín cuộc sống mãi thì buồn lắm.
Diễm Thi nghe mẹ nói chí tình thì cũng phải nghe cho mẹ vui.
- Mẹ! Từ nay con đã có hai người bạn tốt rồi.
- Thấy con vui, mẹ cũng vui lây nữa đó.
Huyền Châu và Uyển Thanh cũng vui với tình cảm của hai mẹ con Diễm Thi. Dù họ nghèo nhưng họ yêu thương nhau. Chả bằng với những người giàu, họ cứ xem nặng chuyện tiền bạc mà quên cả hạnh phúc của một gia đình.
Những ngày cuối lưu lại trên đất Mỹ, Phúc Khang may mắn được tiếp xúc một tài năng trẻ của Việt Nam trên đất Mỹ. Đó là Trí Nguyên, một sinh viên Việt Nam có nhiều đóng góp cho cộng đồng người Việt.
Ở tuổi ba mươi, Trí Nguyên là sáng lập viên kiêm tổng giám đốc của hai công ty chuyên về công nghệ thông tin tại Mỹ và Việt Nam.
Anh tâm sự với Phúc Khang:
- Tôi muốn giúp đỡ những người Việt Nam trong nước muốn học tiếng Anh nhưng không có điều kiện để đến trường. Nhiều người không được tiếp xúc hoặc quỹ thời gian hạn hẹp. Tôi đã xây dựng website để mang trí thức đến mọi người.
Nghe Trí Nguyên nói, Phúc Khang hồ hởi:
- Tôi cũng có tâm huyết muốn tạo một hệ thống trên trang Web để cho mọi người được học tiếng Anh qua mạng. Tôi muốn tạo một cổng thông tin trí thức kết nối cộng đồng miễn phí để tạo điều kiện cho mọi người thêm trí thức.
- Tôi sẽ hợp tác với anh, tạo một địa chỉ để truy cập. Mọi người sẽ được tiếp xúc với nhiều nguồn tài liệu bổ ích khác nhau. Mục thư viện bài học và chuyên mục cuộc sống giao tiếp song ngữ... sẽ cung cấp những bài học thực tế đang diễn ra trong cuộc sống hằng ngày được chia sẽ từ cộng đồng.
- Tôi có một trang Web “học mà chơi, chơi mà học đó”.
- Người sử dụng còn có thể thêm vào những bài học thú vị cho góc học tập của người sử dụng. Có thể viết nhật ký, tạo cho mình một trang blog ấn tượng...
- Mình có thể đăng tải hình ảnh hoặc chia sẻ những video vui nhộn, những khoảnh khắc thư giãn với bạn bè.
- Tôi muốn chương trình của chúng ta sẽ trở thành ngọn lửa thắp sáng niềm tin hy vọng. Góp phần thúc đẩy, phát triển xã hội trí thức tiên tiến trong cộng đồng người Việt Nam.
- Chúng ta sẽ tạo một sân chơi trực tuyến lành mạnh, khuyến khích mọi người cùng nhau học tập, chia sẽ kinh nghiệm và trao đổi thông tin. Mọi người sẽ sử dụng tiếng Anh ngày càng chất lượng, đạt tiêu chuẩn quốc tế.
- Mạng lưới của chúng ta sẽ cung cấp nhiều thông tin bổ ích và đa dạng đến với người Việt Nam trong và ngoài nước.
Cả hai cùng say mê phác thảo lên kế hoạch của mình. Trí Nguyên cũng mừng vui không kém.
- Tôi tuy sống ở nước ngoài nhưng tâm hồn luôn hướng về Việt Nam. Tôi muốn đem trí tuệ của mình cống hiến tất cả cho sự tiến bộ của người Việt.
- Tôi và Trí Nguyên, hai chí hướng gặp nhau, mong rằng sẽ kết hợp thành một dòng sông rộng tỏa khắp mọi nơi trên đất nước.
Trí Nguyên thắc mắc:
- Sao tôi nghe nói anh đại diện cho một doanh nghiệp được sự giúp đỡ của hiệp hội đến đây để dự thảo?
- Đúng, tôi đang giúp ba tôi cũng cố doanh nghiệp. Tôi là một kỹ sư kiến trúc nhưng tôi đam mê ngành công nghệ thông tin. Tôi say mê nghiên cứu tin học. Tôi muốn được làm một điều gì đó để giúp những người có hoàn cảnh cơ nhỡ, khổ đau.
- Tôi tuy xa quê hương, nhưng tôi lúc nào cũng tìm hiểu những thông tin về Việt Nam. Những thiên tai bão lụt đã làm cho đồng bào chúng ta phải sống trong cảnh màn trời, chiếu đất. Thậm chí có người còn mất đi cả người thân yêu của mình nữa.
- Thảm cảnh đau thương trên quê hương mình còn nhiều, nhiều lắm... không sao mà kể xiết được.
- Tôi xót xa khi thấy những nạn nhân bị nhiễm chất độc màu da cam. Họ thật là đáng thương khi phải là nạn nhân của cuộc chiến tranh ác liệt. Chúng ta phải làm gì để xoa dịu những vết thương đau cho họ?
- Chúng ta hai con người trên hai ngã đường, tình cờ gặp nhau đây cùng chung chí hướng. Mong mỏi sẽ cùng nhau siết chặt tay, cùng chung vai gắng sức đi đến một lý tưởng cao đẹp.
- Bao giờ anh về Việt Nam?
- Sáng mai tôi sẽ lên máy bay về nước.
- Mình sẽ giữ liên lạc với nhau chứ?
- Nhất định!
- Còn bây giờ? Chỉ còn một đêm nay trên đất khách, anh hãy cùng tôi say một đêm để kỷ niệm lần gặp gỡ.
- OK.
Hai người bạn vừa kết giao vui vẻ đưa nhau vào một quán rượu. Ly nồng vừa cạn, ly khác đã vơi. Họ cùng hàn huyên đến tàn đêm. Để rồi mai chia tay người ở lại kẻ về quê hương mang theo trong lòng bao nỗi nhớ.
Phúc Khang và Trí Nguyên trong hơi rượu men nồng, cất lên câu hát ngọt ngào:
“Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương, nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người”.
Mắt Trí Nguyên chợt rưng rưng, anh hát lại câu hát cuối cùng.
“Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương, nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người”.
Anh bỗng ôm chặt lấy Phúc Khang, nói trong nghẹn ngào:
- Mai anh về, xin cho tôi gởi chút tâm tình của người con xa xứ đến quê hương.
Phúc Khang vỗ vai bạn:
- Trí Nguyên! Dù ở đâu, chúng ta luôn hướng về quê hương, dù ở đâu chúng ta vẫn đem tài năng và trí tuệ của mình phục vụ đất nước và con người Việt Nam.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau như muốn cùng nhau kết lời thề tâm huyết.
Bước xuống máy bay, Phúc Khang thất vọng khi không thấy Diễm Thi ra đón. Anh tự an ủi mình:
- Bác sĩ bảo là Diễm Thi phải tránh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà.
Đón anh là ba mẹ và Huyền Châu, người bạn gái luôn dành cho anh một tình cảm sâu nặng.
Ông bà Phúc ôm chầm lấy đứa con trai:
- Phúc Khang! Mới có mấy tháng mà ba mẹ không nhìn ra con nữa đó.
- Ba? Công trình của mình xây dựng đến đâu rồi?
Bà Thúy Bình trách yêu:
- Vừa mới xuống sân bay, nó không hỏi thăm ba mẹ hay người yêu mà đã hỏi ngay đến công trình. Thảo nào mà Diễm Thi không giận nó sao được.
- Mẹ! Sao Diễm Thi lại giận con hả?
Huyền Châu cũng trách:
- Anh mà hỏi câu ấy thì tội lại càng nặng thêm đó.
- Huyền Châu! Em nói thế là sao hả?
- Ông tướng ơi. Đã yêu lần thứ hai rồi mà còn vụng về như thế sao?
- Anh không hiểu thật mà.
- Nếu anh không hiểu thì em nói cho mà hiểu. Nhưng...
- Anh hiểu rồi. Sinh nhật em, anh sẽ tặng em một chiếc áo do anh tự thiết kế nữa.
- Ông ơi! ông lo mà thiết kế áo cưới cho cô dâu của ông đi.
Bà Thúy Bình cũng trách yêu con.
- Con trai của mẹ quá đa tài nên cũng đa truân đó.
Phúc Khang ôm vai mẹ:
- Mẹ, sóng gió đã qua rồi.
Huyền Châu nhắc nhở:
- Sóng gió đã qua rồi. Nhưng nếu anh không nhanh chân đến để mà năn nỉ Diễm Thi thì không là sóng gió mà trở thành bảo tố đó.
- Sao Diễm Thi lại giận anh hả?
- Phúc Khang ơi! Người ta vừa giải phẫu xong, xinh đẹp tuyệt trần, thế mà anh không màng gì đến, cứ mãi lo phiêu du ở chân trời nào. Hỏi ai mà không giận chứ?
Phúc Khang chợt nhớ ra. Có phải là anh đã quá vô tình hay không?
- Không... không phải. Anh không phải là kẻ vô tình.
- Không vô tình thì nhanh chân lên, đến với Diễm Thi ngay đi.
Bà Thúy Bình cũng đồng tình:
- Ừ, nhanh lên đi con. Nếu không thì phải thêm một lần nữa con sống trong đau khổ vì thất tình đó.
Phúc Khang không nói gì. Anh lên xe thúc hối tài xế.
- Chạy nhanh lên bác tài!
Ông bà Phúc nhìn nhau mà cười.
- Rồi! Mình mất con rồi. Nó chạy theo vợ mà quên cả cha mẹ luôn.
Diễm Thi ngồi bên khung cửa sổ nhìn ngoài bầu trời. Con nắng nhạt cuối ngày vừa chợt tắt, thành phố đã lên đèn rồi.
Một ngày vừa chợt hết cho màn đêm buông xuống. Lại một ngày nữa sống trong héo hắt chờ mong.
Mỗi ngày Diễm Thi mong chờ tiếng chuông điện thoại reo. Cô mong mỏi được nghe tiếng nói của Phúc Khang. Nhưng sao Phúc Khang cứ mãi lặng yên như thế?
Có lẽ là bên anh đang có Quỳnh Như. Anh đâu có thời gian để mà nhớ về mình nữa.
Ý nghĩ đó làm cho Diễm Thi đau nhói trong lồng ngực. Đôi dòng lệ lăn dài trên má.
- Diễm Thi!
Tiếng Phúc Khang vang lên thiết tha êm ái. Diễm Thi muốn quay lại ôm chầm lấy anh để anh uống cạn những dòng lệ nhớ thương. Nhưng tự ái đã ngăn cô lại, giọng cô có chút lạnh lùng.
- Phúc Khang! Anh về rồi đó sao?
Phúc Khang nghe hụt hẫng trong lòng. Trái với sự mong đợi của anh, anh tưởng đâu anh chạy một mạch từ sân bay về. Diễm Thi sẽ ôm chầm lấy anh trong hạnh phúc. Nào ngờ...
Có lẽ là Diễm Thi giận mình không quan tâm chăm sóc cho cô ấy.
Nghĩ thế, Phúc Khang đổi buồn thành vui:
- Diễm Thi! Cho anh xin lỗi...
- Tại sao phải xin lỗi em chứ?
Diễm Thi đột ngột quay mặt lại. Phúc Khang bắt gặp trước mắt mình một Diễm Thi hoàn mỹ. Vết thẹo trên gương mặt cô đã được xóa sạch, thay vào đó là một gương mặt xinh đẹp với làn da mịn màng, tươi sáng.
Quên cả những giận hờn buồn vui, Phúc Khang nhấc bổng Diễm Thi lên hò reo:
- Chúc mừng em, Diễm Thi.
Diễm Thi vẫn giận dỗi quay mặt:
- Có gì đáng để chúc mừng em chứ?
- Sao lại không? Một tuyệt tác... Em là một tuyệt tác của khoa thẩm mỹ.
Thật là hoàn hảo. Không ai có thể tìm thấy một dấu vết nào trên gương mặt của em.
- Một gương mặt được tái tạo thì làm sao có thể sánh được với gương mặt vừa thật vừa đẹp của Quỳnh Như.
Vẫn không để Diễm Thi xuống, Phúc Khang nhìn sâu vào mắt người yêu.
- Diễm Thi! Em ghen hả?
Diễm Thi nguýt dài:
- Ai mà thèm ghen với anh chứ?
- Nhưng anh thích được em ghen hờn như thế đó Diễm Thi.
Diễm Thi nghe cay cay trong mắt:
- Bộ anh thích nhìn em đau khổ lắm sao?
- Không, đó không phải là khổ đau mà là hạnh phúc.
- Hạnh Phúc?
- Phải. Vì em ghen tức là em yêu anh, đó không phải là hạnh phúc của anh sao?
- Đối với anh là hạnh phúc, nhưng ngược lại, với em là một sự khổ đau.
- Tại sao lại là đau khổ hả?
- Anh cứ thử ghen đi rồi sẽ biết.
- Không. Diễm Thi! Em sẽ không phải chịu khổ đau. Vì anh yêu em, yêu vô cùng Diễm Thi.
- Còn Quỳnh Như?
Tất cả đã là quá khứ. Em đừng để quá khứ trở thành áng mây mù che phủ hạnh phúc đôi ta.
- Nhưng...
Phúc Khang khép chặt đôi môi người yêu bằng một nụ hôn dài. Diễm Thi nghe toàn thần mình có một cái gì rung động, Cô run rẩy đón nhận nụ hôn của người yêu như đón nhận hạnh phúc của cuộc đời mình.
Lời Phúc Khang thì thầm:
- Mãi mãi mình sẽ bên nhau, không có một trở lực nào chia cách được.
Những tiếng vỗ tay vang lên làm cả hai giật mình rời nhau:
- Tốt quá! Thật là tốt!
Tiếng ông Phúc vang vang. Diễm Thi thẹn khi nhận ra chung quanh mình có đông đủ mọi người. Bà Thúy Bình nắm chặt tay bà Quyên nói:
- Xin lỗi chị, chúng tôi có lẽ là hơi đường đột. Nhưng tôi nghĩ chị sẽ không chấp nhất bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để cho chúng tôi ngỏ lời.
Diễm Thi thấy mình hồi hộp muốn nghẹt thở. Bà Quyên ôn tồn:
- Anh chị cứ tự nhiên. Tôi không phải là người quá khắt khe. Tạo được sự cởi mở là niềm vui mà.
- Chị đã nói thế thì tôi không ngại nữa.
- Tôi muốn ngỏ lời xin cưới Diễm Thi của chị cho Phúc Khang của tôi. Chị nghĩ thế nào?
- Tôi nghĩ điều này là do sự quyết định của Diễm Thi. Là cha mẹ, nhưng tôi dành quyền cho nó quyết định.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Diễm Thi khiến cô bối rối. Phúc Khang thúc giục:
- Diễm Thi, em nói đi!
Diễm Thi nhìn Phúc Khang.
- Em...
- Em sao hả?
Bà Quyên cũng thúc giục Diễm Thi:
- Con nói đi, Diễm Thi!
- Dạ.... con... con...
- Con sao hả?
- Con không biết.
Diễm Thi mắc cỡ nép đầu vào ngực Phúc Khang như muốn nhờ anh chở che.
Ông Phúc cười vang:
- Như thế là tốt rồi. Phúc Khang! Chúng ta về lo chuẩn bị đám cưới đi.
Phúc Khang ngập ngừng:
- Thưa ba, con chưa muốn đám cưới bây giờ.
Ông Phúc ngạc nhiên:
- Sao? Phúc Khang! Con còn muốn gì nữa đây? Sao lại không chịu đám cưới hả?
Diễm Thi nước mắt lưng tròng:
- Phúc Khang! Anh tàn nhẫn thế sao? Nỡ lòng nào mà lừa dối em chứ.
Phúc Khang giữ chặt Diễm Thi:
- Diễm Thi! Em bình tĩnh đi. Anh có bảo là anh không cưới em đâu.
- Sao anh lại từ chối em hả?
- Anh có từ chối em đâu.
- Sao anh lại không chịu làm đám cưới?
- Chỉ vì anh muốn ngày đám cưới của chúng ta là một ngày vui.
- Anh nghĩ ngày đó phải như thế nào?
- Em đã từng nói rằng em muốn đưa cái dịch vụ cho thuê máy vi tính của mình về chung công ty. Anh đã hợp tác với một người bạn bên Mỹ, anh ta cùng anh mở một trang Web dạy tiếng Anh trên mạng.
- Thật hả?
- Thật một trăm phần trăm.
- Còn nữa, anh muốn khi công trình khu chung cư hoàn tất, đưa vào sử dụng.
Ngày khánh thành của chung cư là ngày đám cưới của chúng ta.
- Song hỷ... Song hỷ...
Ông Phúc cười vang:
- Đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Con có những suy nghĩ chín chắn còn hơn cả ba nữa.
Phúc Khang âu yếm hỏi Diễm Thi:
- Diễm Thi! Em còn giận anh hả?
Diễm Thi lắc đầu:
- Không, em đâu có giận anh. Đám cưới chỉ là chuyện nhỏ, sự nghiệp mới là chuyện lớn mà.
Phúc Khang nói nhỏ vào tai Diễm Thi:
- Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, anh sẽ giải quyết tốt hết em yêu ạ.
Diễm Thi dểu môi:
- Em biết anh thật là tuyệt vời mà.
Nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Hạnh phúc như nở hoa trong lòng những người đang yêu, đang cùng nhau hướng về một chân trời mới.
Một công trình cao đẹp cao ngất ngưởng thể hiện đầy đủ các nét đẹp của nền kiến trúc hiện đại. Khu chung cư được đưa vào sử dụng giúp cho những người dân thiếu nhà có điều kiện sống an cư lập nghiệp.
Khu chung cư đã được đánh giá đủ tiêu chuẩn về mặt chất lượng nên được người tiêu dùng tin cậy. Giá cả được phê duyệt theo quy định của sở nhà đất, thu hút được nhiều cư dân.
Với tư cách là trưởng phòng kinh doanh của công ty, Diễm Thi bù đầu với việc tiếp nhận hồ sơ. Tất cả đã sẵn sàng chỉ chờ ngày khánh thành và giao nhận nhà.
Phúc Khang rất bận rộn với nhiều công việc nhưng anh không quên việc chuẩn bị ngày cưới cho mình.
Áo cưới của cô dâu, chú rể, phù dầu, phù rể... đều do anh thiết kế. Anh có nhã ý muốn mời Trí Nguyên về Việt Nam làm phù rể cho anh. Và phù dâu không ai khác hơn là người bạn gái dịu hiền Huyền Châu.
Mọi người không ai ngờ rằng Phúc Khang đang âm thầm sắp đặt.
- Phúc Khang! Anh có kế hoạch gì để chuẩn bị cho ngày khánh thành sắp tới?
Phúc Khang trả lời Diễm Thi:
- Về thủ tục pháp lý thì mình đã hoàn tất. Bây giờ chỉ còn phía khách mời và khâu tổ chức là xong.
- Về hai khâu đó thì anh yên tâm, em đã sắp đặt chu đáo cả rồi.
- Còn em? Em chuẩn bị gì cho mình chưa?
- Chuẩn bị cho em để làm gì?
- Thì làm cô dâu, làm vợ anh chứ làm gì?
Diễm Thi sững sờ nhìn anh:
- Hả! Anh nói sao? Anh chuẩn bị tổ chức đám cưới ngay hôm khánh thành à?
- Thì anh đã nói, anh phải giữ lời chớ. Anh đã hứa khi công trình hoàn tất đưa vào sử dụng, ngày khánh thành cũng là ngày đám cưới tụi mình mà.
- Anh làm em bất ngờ quá.
- Diễm Thi! Còn có nhiều điều bất ngờ thú vị hơn dành cho em ở phía trước.
- Điều gì vậy anh?
- Bí mật mà.
Diễm Thi giận dỗi:
- Em cũng cho anh một điều thật bất ngờ đó.
- Điều gì vậy Diễm Thi?
- Bí mật!
Phúc Khang năn nỉ:
- Đừng làm anh hồi hộp mà.
- Thôi được, nếu anh cần bật mí thì em cũng chẳng hẹp hòi. Em sẵn sàng thông báo cho anh biết, em không ích kỷ như anh đâu.
- Thôi được rồi. Em nói cho anh nghe đi. Điều gì hả?
- Em long trọng tuyên bố cho anh biết là em không chấp nhận cuộc hôn nhân cùng anh.
Phúc Khang sửng sốt:
- Diễm Thi em nói gì lạ vậy?
- Thì em sẽ để cho anh mang cái điều bí mật của mình làm lễ cưới một mình hay là với ai cũng được.
Phúc Khang biết Diễm Thi giận mình nên cười xòa:
- Diễm Thi? Đừng ngốc nghếch nữa. Trước giờ làm lễ cưới mà nói chuyện chia tay, không nên chút nào cả.
- Nên hay không nên gì thì anh đâu có quan tâm.
- Được rồi, anh sẽ nói cho em nghe ngay. Ngày khánh thành sẽ có một số khách mời từ Mỹ sang.
- Là ai vậy?
- Thì những người trong hiệp hội Việt kiều ở Mỹ đó.
- Em biết rồi.
- Còn...
- Còn ai nữa? Quỳnh Như à?
- Anh có báo cho Quỳnh Như nhưng không biết cô ấy có về được hay không.
Còn người anh muốn nói là...
Phúc Khang thầm thì vào tai Diễm Thi. Không biết anh nói gì mà cô chỉ gật gật đầu rồi mỉm cười.
- Hay! Kế hoạch rất hay!
- Còn điều này nữa Diễm Thi.
- Điều gì nữa hả?
- Sau ngày cưới, em nhất định phải làm cho anh một việc.
- Việc gì hả?
- Nhất định em phải sanh cho anh một đội tuyển bóng đá.
- Không, em chỉ sanh cho một một đội bóng rổ thôi.
- Không, anh thích bóng đá cơ.
- Em đã bảo là bóng rổ thôi.
- Bóng đá.
Diễm Thi cãi lại:
- Bóng rổ.
- Bóng đá.
Diễm Thi dứt khoát:
- Không bóng đá cũng chẳng bóng rổ gì cả.
- Em nói thế là sao hả Diễm Thi?
- Em nói chúng ta chỉ có...
Diễm Thi giơ hai ngón tay lên.
- Hai thôi à?
- Phải, chỉ có hai thôi.
- Ít quá!
- Mình tuân thủ pháp luật mà, nếu không thì...
Phúc Khang giảng hòa:
- Thôi thì hay vậy.
- Ngoan lắm!
Diễm Thi làm một cử chỉ âu yếm khiến Phúc Khang bật cười:
- Em đừng làm người ta tưởng lầm nghe.
- Đâu có ai khờ mà nghĩ như anh hả.
Phúc Khang nắm lấy bàn tay của Diễm Thi đưa lên môi:
- Diễm Thi! Anh muốn mình mãi là một thằng khờ trong tình yêu của em.
Diễm Thi nhìn anh bật cười:
- Ôi, cảm động quá!
Phúc Khang chìa má:
- Cảm động thì hôn anh đi.
- Ai lại làm thế trong giờ làm việc.
Phúc Khang chậc lưỡi:
- Tiếc quá.
- Mình còn nhiều cơ hội mà. Bây giờ thì đi làm việc đi.
- Tuân lệnh!
Cả hai cùng quay đi với công việc của mình, bởi vì họ biết rằng hạnh phúc luôn ở bên mình.
- Đề nghị phù dâu hát.
Tiếng quan khách hò reo.
- Hát đi phù dâu!
- Hát chung với phù dâu đi, phù rể.
Trước sự nhiệt tình của quan khách, Trí Nguyên đứng lên. Anh nhẹ nhàng nắm tay Huyền Châu.
- Xin mời Huyền Châu!
Huyền Châu bước theo anh, có nghe trong lòng dâng lên niềm cảm xúc kỳ lạ.
Tiếng Trí Nguyên nồng ấm vang lên:
“Tôi đang nghe tiếng sóng dòng sông.
Tôi đang nghe tiếng gió ngày xuân.
Như bông hoa thương ai rạo rực trên cành”.
Giọng của Huyền Châu hòa cùng anh:
“...Tôi đang nghe, nghe con tim như thủy triều lên.
Thành phố đêm nay đầy sao. Dòng sông đêm nay đầy sao...”.
Cả hai cùng say sưa trong một âm điệu ngọt ngào. Một thành phố đầy sao, một dòng sông đầy sao. Và tình yêu như một dòng sông đầy sao mênh mang thủy triều lên. Họ đã hiểu lòng nhau, hòa được cùng nhau một nhịp đập của trái tim yêu.
Diễm Thi xinh xắn trong bộ áo cưới tân kỳ do chính tay Phúc Khang thiết kế. Cô sung sướng đón nhận tình yêu và hạnh phúc mà có lúc tưởng chừng như không thể tồn tại được.
Phúc Khang đưa Diễm Thi đến bên Trí Nguyên và Huyền Châu, trêu ghẹo:
- Hai bạn có gì để thưởng công cho ông mai này không hả?
Trí Nguyên cười:
- Hai vé máy bay cho hai bạn đi hưởng tuần trăng mật ở Singapore có được không?
Diễm Thi đề nghị:
- Tụi này sẽ chấp nhận khi có Huyền Châu đi cùng thôi.
- Không có ai mà khéo léo tế nhị bằng bà mai của tôi cả.
Huyền Châu e thẹn:
- Các bạn đi hưởng tuần trăng mật, đem theo Huyền Châu làm gì?
Trí Nguyên đáp tỉnh bơ:
- Người ta thì hưởng tuần trăng mật, còn mình đi tham quan du lịch, có gì đâu.
- Chừng nào các bạn đi cho tụi này đi với.
Đinh Phong và Uyển Thanh cùng bước đến. Phúc Khang reo lên như vừa phát hiện ra một điều lý thú.
- A, bí mật ghê há!
Đinh Phong nghểnh mặt:
- Thì bây giờ bật mí nè.
Phúc Khang vòng tay trước mặt Đinh Phong:
- Bái phục... bái phục...
- Tôi làm sao mà tài bằng cậu chứ.
Trí Nguyên đề nghị:
- Nhân ngày vui, chúng ta cùng nhau uống cạn ly rượu mừng. Trước là chúc Phúc Khang và Diễm Thi bền duyên giai ngẫu, sau đó chúng ta tự chúc cho mình đi.
Uyển Thanh hò reo:
- Ý kiến rất hay!
Sáu mái đầu chụm lại bên nhau, bàn tay âm thầm tìm lấy một bàn tay. Họ đã xích lại gần nhau, siết chặt hơn một vòng tay yêu thương, nhân ái.
Đêm thành phố vẫn giăng đầy đèn hoa, những nụ hoa nở cho tình yêu, cho những vòng tay thêm nồng, thêm ấm.
Vòng Tay Yêu Thương Vòng Tay Yêu Thương - Hoàng Thu Dung Vòng Tay Yêu Thương