Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
harity Graves thật là một con điếm hoàn hảo, Roland Vawtry nghĩ. Lại còn thông minh nữa, đã nghĩ ra một kế hoạch mới toanh trong tình thế cấp bách này, khi ả bị kẹp giữa một bên là đám dân làng cục mịch và bên kia là Phu nhân Dain.
Tuy nhiên, ả thật vô dụng với tư cách là một bà mẹ.
Vawtry đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân nhà trọ, cố gắng không chú ý đến những âm thanh thô tục sau lưng và cả mùi hôi thối kinh tởm.
Ngay sau khi chạm trán với phu nhân Dain, Chairty vội vã đi về căn chòi của mình ở Grimspound, thu gom đồ đạc quẳng lên cổ xe hai bánh khập khiễng mà ả đã mua hai tuần trước, cùng với con ngựa còi cũng khập khiễng không kém.
Tuy nhiên thằng nhãi ranh lại chê không chịu leo lên xe, vì nó sợ sấm chớp cách đó cả vài dặm.
Vì không muốn thằng nhỏ lao ra khỏi xe lủi mất dạng vào vùng đầm lầy, Charity đã giả vờ đồng cảm với thằng nhỏ. Ả hứa là sẽ chờ cho sấm chớp ngưng hẳn, rồi ả dọn ra ít bánh mì và một vại bia cho nó. Trong vại bia ấy, ả đã bỏ vào “một tí ti - chưa tới nửa giọt - cồn thuốc phiện,” ả nói thế.
“Nửa giọt” ấy đã làm Dominick im phăng phắc đến độ bất tỉnh. Ả nhét thằng bé lên xe và nó ngủ li bì suốt chặng đường đến nhà trọ ở Postbridge. Đến đó, thằng bé vẫn ngủ thêm một lúc nữa, trong khi Charity giải thích cho Vawtry nghe chuyện gì đã xảy ra làm hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ và ả đã nghĩ ra kế khác là gì.
Vawtry tin lời ả. Nếu ả đã nói phu nhân Dain muốn có thằng nhỏ chết bầm đó, thì tức là đúng như vậy.
Nếu ả nói Lệnh bà sẽ không về mách lại với Dain, thì đấy cũng phải là sự thực thôi, mặc dù Vawtry khó chấp nhận sự thực này hơn. Hắn đã nhiều lần đến bên cửa sổ để kiểm tra trong sân điếm khách xem có bóng dáng Beelzebub hay tùy tùng của hắn không.
“Điều tệ nhất có thể xảy ra là ngày mai hắn ta sẽ xuất hiện thay cho cô ả,” ả bảo với hắn. “Nhưng chàng chỉ cần cực kỳ cẩn thận. Chẳng phải chàng sẽ nhìn ra hắn từ cả dặm hay sao? Lúc đó chúng ta chỉ cần lỉnh đi, thật nhanh. Và nếu chúng ta có thể giữ cho thằng khốn này im miệng thêm một tuần nữa, thì chúng ta có thể quay lại với kế hoạch ban đầu.”
Kế hoạch ban đầu có cả những hành vi tội ác.
Trong khi đó kế hoạch thứ hai chỉ đòi hỏi phải canh chừng cẩn mật - và lắng nghe lý lẽ. Ngay cả khi nếu phu nhân Dain tiết lộ thông tin, hay Dain quyết định săn lùng triệt hạ Charity, thì thời tiết xấu thế này sẽ giữ chân hắn ở nhà. Trong hai tiếng nữa, mặt trời sẽ lặn, và hắn sẽ không khởi hành trong bóng tối, đi qua vùng đầm lầy để đến Postbridge, nhất là khi hắn không thể biết được Charity đã đến đấy trước rồi. Mọi người đều biết Dain chẳng thèm đếm xỉa gì đến việc đó.
Dù sao đi nữa, Vawtry không thể ngăn mình hy vọng là lý lẽ của Charity cũng để mắt tới việc chăm sóc con nít. Ngay từ đầu, nếu ả chịu chăm sóc thằng bé đúng cách thì mọi rắc rối hẳn đã không leo thang trong cộng đồng dân cư vùng Athton. Thứ nữa, nếu ả đánh đập thằng bé, thay vì lừa nó bằng thuốc phiện, thì giờ đây nó đã không phải nôn thốc nôn tháo đồ ăn tối vừa nuốt xong và lại đang chuẩn bị nôn ra những gì nó đã ăn vào buổi sáng.
Vawtry quay đi khỏi cửa sổ.
Dominick nằm trên một chiếc giường hẹp, tay nắm chặt mép nệm, đầu lửng lơ trên miệng cái bô mà mẹ nó đang giữ trong tay. Nó đã ngưng nôn ọe, ít ra là trong một lúc, nhưng cái mặt cáu bẩn của nó xám ngoét, môi xanh lè, mắt đỏ quạch.
Charity bắt gặp cái nhìn của người tình. “Không phảu - phải - là do thuốc phiện đâu,” ả chống chế. “Là do món cừu nó ăn phải trong bữa tối. Chắc hẳn là bị ôi rồi - hay là do sữa thôi. Nó nói mọi món ăn đều tởm lợm.”
“Nó nôn hết cả ra rồi kìa,” Vawtry nói, “mà trông chẳng khỏe hơn chút nào. Trông còn tệ hơn. Có lẽ ta phải kêu bác sĩ thôi. Nếu nó mà C-H-Ế-T,” hắn thêm vào, hy vọng Charity biết đánh vần tốt hơn là làm mẹ, “thì Lệnh bà sẽ không vui đâu. Và một con mụ mà ta quen sẽ nhận ra cô ta đứng gần giá treo cổ hơn mong đợi đấy.”
Gợi ý về giá treo cổ làm đôi má hồng hào của Charity trắng bệch. “Để cho chàng thì chàng chỉ biết nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất mà thôi,” ả nói, quay sang đứa bé bệnh hoạn. Nhưng ả chẳng phản kháng gì khi Vawtry cầm mũ lên đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đến đầu cầu thang thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ đe dọa quen thuộc... như là vọng lại từ lòng địa ngục, vì đấy chính là giọng của Beelzebub.
Vawtry không cần đến bất cứ thứ gì báo cho hắn biết rằng trong khoảnh khắc mà hắn không nhìn ra cửa sổ ấy, nhà trọ Golden Hart đã biến thành hố đen Địa ngục, và chỉ trong chốc lát nữa thôi, hắn sẽ biến thành đống tro tàn rúm ró.
Hắn lao ngược về phòng và tông cửa ra. “Hắn ở đây!” hắn gào lên. “Ở dưới nhà. Đang dọa dẫm chủ quán trọ.”
Thằng bé bỗng ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn Vawtry, lúc này đang chạy tán loạn trong phòng, vơ vội lấy hành lý.
Charity đứng dậy bên cạnh thằng bé. “Đừng lo đến mấy thứ đó,” ả bình tĩnh nói. “Đừng có hoảng chứ, Rolly. Suy nghĩ đi.”
“Phút nữa thôi là hắn sẽ lên đây. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Phải nhảy ra ngoài thật nhanh,” ả nói, tiến đến cửa sổ và quan sát khoảng sân bên dưới. “Chàng giữ lấy Dominick nhảy qua cửa sổ, men theo cái rìa bên dưới đến xe rơm kia rồi nhảy xuống.”
Vawtry nhìn qua cửa sổ. Cái xe rơm ấy trông có vẻ cách chỗ hắn đứng cả dặm - mà cũng không có nhiều rơm nữa. “Ta không thể,” hắn nói. “Không thể làm được thế cùng thằng bé.”
Nhưng ả đã rời khỏi cửa sổ trong khi hắn đang cân nhắc độ rủi ro, và ả đã mở cửa ra rồi. “Tối nay chắc là chúng ta không có dịp gặp lại rồi. Nhưng chàng phải giữ lấy thằng con em - em không thể mang nó theo được, mà nó thì rất đáng tiền đấy, nhớ không hả - và ngày mai đi tìm gặp em ở Moretonhampstead.”
“Charity!”
Ả đóng cửa lại sau lưng. Vawtry trố mắt nhìn, lo sợ đến tê dại, lắng nghe tiếng bước chân của ả chạy vội về cầu thang phía sau.
Hắn quay sang nhìn đứa bé lúc này cũng đang trố mắt nhìn vào cánh cửa. “Mẹ ơi!” thằng bé gào lên. Nó bò ra khỏi giường, cố lết ba bước đến bên cánh cửa, rồi oằn người đổ sụp xuống sàn. Nó trớ lên cái tiếng mà Vawtry đã phải nghe thấy quá nhiều lần trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua.
Vawtry do dự, giữa một bên là thằng nhỏ bệnh hoạn và bên kia là cánh cửa sổ. Rồi hắn nghe thấy tiếng của Dain trong phòng lớn phía ngoài.
Vawtry chạy lại cửa sổ, dỡ then cài và leo ra ngoài. Không đầy mươi giây sau, khi hắn đang cẩn thận mò dọc theo bờ tường, hắn nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bật mở. Hắn còn nghe thấy tiếng nguyền rủa rống lên. Quên hẳn e dè, hắn vội nhảy xuống xe rơm và chuồn mất.
Gầm lên lao vào phòng như một thế lực tàn khốc, với ý định cắt đầu Charity Graves, hầu tước Dain sém chút nữa là giẫm nát thằng con dưới đế giày. May sao, khi chỉ còn cách nó một sải chân giận dữ, chàng nhận ra vật cản trên đường đi và chàng khựng lại. Lúc ấy, chàng đang nhìn quanh căn phòng bừa bộn những vật dụng và quần áo phụ nữ, một phần thức ăn còn dư trên mâm, một chai rượu vang rỗng, một cái giường xếp lật ngược, và mấy thứ đồ linh tinh không phân định được, bao gồm một đống giẻ rách rác rưởi gớm ghiếc dưới chân chàng.
Mà trông như là một vật thể sống, vì nó đang động đậy.
Dain vội nhìn đi nơi khác và hít vào ba hơi để chế ngự cơn đắng chát đang dâng lên trong chàng. Thật sai lầm, vì không khí trong phòng thật tởm lợm.
Chàng nghe thấy tiếng thút thít từ đống cáu bẩn đang nhúc nhích.
Chàng buộc phải nhìn xuống.
“Mẹ ơi,” cái vật thể ấy hổn hển. “ Mẹ.”
Ave Maria, gratia plena, Dominus tecum, benedicta tu in mulieribus, et benedictus fructus ventris tui, Iesus(57).
Dain hồi tưởng lại một đứa trẻ lạc lõng, cô đơn và tuyệt vọng, kiếm tìm sự chở che từ Đức mẹ Đồng trinh, khi mẹ mình đã đi mất.
Sancta Maria, Mater Dei, ora pro nobis peccatoribus, nunc et in ora mortis nostrae(58).
Đứa bé ấy đã khẩn cầu, mà không biết khẩn cầu điều gì. Nó không biết tội lỗi của mình là gì, cũng không biết cả tội lỗi của mẹ mình. Dù thế, nó biết là nó chỉ có một mình.
Dain biết thế nào là cô đơn, bị hắt hủi, sợ hãi, hoang mang, như Jessica đã nói về con trai chàng.
Chàng biết đứa trẻ gớm ghiếc này đang cảm thấy gì. Chính chàng cũng đã từng là kẻ gớm ghiếc và bị hắt hủi.
“Mẹ đi rồi,” chàng nghiến răng nói. “Ta là bố đây.”
Vật thể ấy ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen sưng phù và mi mắt mọng đỏ. Cái mũi vĩ đại nhểu nhão lòng thòng.
“Quỷ tha ma bắt mày đi, thằng dơ bẩn,” Dain nói. “Lần cuối cùng mày đi tắm là khi nào thế hả?”
Khuôn mặt bé nhỏ của thằng nhãi vặn vẹo thành một cái nhìn giận dữ mà đến Lucifer cũng phải chạy đi tìm chỗ nấp. “Cút đi,” nó rền rĩ.
Dain túm lấy cổ áo thằng bé và nhấc bổng lên. “Ta là cha mi, thằng nhãi ranh, và khi ta nói mi dơ dáy và cần đi tắm, thì mi chỉ được nói, ‘Vâng, thưa ngài’. Mi không được nói với ta…”
“Ông chết đi.” Thằng bé khạc ra những âm thanh nửa như khóc lóc nửa như cười cợt. “Đi chết đi. Chết đi. Chết đi. Chết đi. Cút đi. Cút đi. Cút đi.”
“Thái độ này chẳng có gì khó hiểu,” Dain nói. “Ta chẳng thấy có gì khó xử cả. Ta biết chính xác cần phải làm gì. Ta sẽ kêu sửa soạn nước tắm - và kêu một tên coi chuồng ngựa lên mà kỳ cọ cho mi. Mà lỡ như mi có nuốt phải một ngụm xà phòng trong khi tắm, thì như thế lại cũng tốt thôi.”
Nghe đến đây, thằng nhãi con phun ra một tràng chửi rủa và bắt đầu quằn quại như con cá mới mắc câu.
Dain vẫn giữ chặt cổ áo, nhưng cái áo mòn vẹt của thằng bé thì không chịu nổi. Cái cổ áo sờn mục ấy rách toạc ra và thằng bé rơi xuống - trong đúng hai giây, trước khi Dain kịp chụp lấy nó và treo nó lủng lẳng trên sàn nhà dưới cánh tay mình.
Gần như cùng một nhịp ấy thì Dain nghe thấy tiếng nấc kinh sợ.
Rồi thằng bé nôn thốc... đầy cả ủng ngài Hầu tước.
Rồi cái nhúm oặt oẹo dưới tay chàng biến thành một đống chết ngắc.
Cơn hoảng hốt quét qua người chàng và dâng lên thành một cơn hoảng sợ thực sự.
Chàng đã giết chết thằng bé. Lẽ ra chàng không nên giữ nó chặt đến thế. Chàng đã làm bể cái gì đó, nghiền nát cái gì đó... giết chết đứa con của chính mình.
Dain nghe thấy tiếng chân tiến lại gần. Ánh mắt hoảng loạn của chàng đưa về phía cửa.
Phelps xuất hiện.
“Phelps, nhìn xem ta đã làm gì,” Dain nói vẻ vô hồn.
“Làm cho đôi giày đẹp đẽ của ngài vấy bẩn, tôi biết rồi,” Phelps tiến đến gần và nói. Ông ta nhìn xuống cái thân thể bất động vẫn còn đang lủng lẳng ngang hông Dain.
“Ngài đã làm gì thế, dọa thằng nhỏ mửa hết bữa tối ra à?”
“Phelps, ta nghĩ ta đã giết chết nó.” Dain không thể mở nổi miệng ra. Toàn thân chàng bất động. Chàng chịu không dám nhìn xuống... xuống cái xác ấy.
“Thế sao nó vẫn thở?” Phelps nhìn vào mặt thằng bé rồi ngẩng lên nhìn ông chủ. “Nó đâu có chết. Chỉ là đang ốm thôi, tôi nghĩ thế. Có lẽ là bị cảm lạnh trong thời tiết xấu thế này. Sao ngài không đặt nó xuống giường để chúng ta có thể xem qua?”
Quẫn trí, Dain nghĩ. Jessica nói là chàng bị quẫn trí. Hay là dễ bị kích động. Mặt chàng nóng bừng, chàng cẩn thận lật thằng bé lên, mang đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nó nằm xuống.
“Trông nó hơi sốt,” Phelps nói.
Dain cẩn thận đặt tay mình lên cái trán đóng đầy cáu ghét của thằng bé. “Nó… nó hơi quá ấm, ta nghĩ thế,” Hầu tước nói.
Phelps lại chú ý sang nơi khác. “Có lẽ kia mới là vấn đề,” ông nói, tiến về phía lò sưởi nhỏ. Ông nhặt một cái chai trên lò sưởi lên đem đến cho Dain. “Như tôi nhớ, thì ngài cũng không hợp với cồn thuốc phiện lắm. Vú em đã cho ngài uống thứ này khi mẹ ngài bỏ đi, và hình như ngài phát ốm dữ dội vì nó.”
Tuy nhiên, lúc ấy Dain không đói bằng một nửa thằng bé và cũng không bị lôi qua vùng Dartmoor sũng ướt. Lúc ấy chàng an toàn nằm trên giường, với kẻ hầu người hạ ở bên, vú em ngồi đó mớm trà và lau khô thân thể vã mồ hôi cho chàng.
...tốt hơn là để thằng bé lại nơi mà nó sẽ được an toàn, nơi mà bà biết chắc nó sẽ được chăm sóc.
Dain dù đã không được yêu thương, nhưng mẹ chàng đã để chàng lại nơi đủ an toàn. Chàng đã được chăm sóc, chu cấp đầy đủ.
Mẹ chàng đã không mang chàng theo cùng... đi đến nơi mà chàng chắc đã phải chết cùng bà, chết vì sốt, trên một hòn đảo ở đầu kia thế giới.
Mẹ của đứa bé này lại bỏ mặc cho nó chết.
“Đi xuống dưới bảo người ta là chúng ta cần ngay một ấm trà nóng,” chàng bảo với Phelps. “Bảo họ bỏ thật nhiều đường vào. Và một chậu tắm bằng đồng. Và hết thảy các loại khăn mà họ có thể tìm thấy được.”
Phelps dợm bước về phía cửa.
“Và gói đồ,” Dain nói. “Mang gói đồ của phu nhân đến đây.”
Phelps vội chạy đi.
Khi trà được mang lên, Dain lột hết đống quần áo đẫm mồ hôi của con mình ra và lấy khăn trải giường bọc lấy nó.
Chàng sai Phelps nhóm lửa và đặt cái chậu gần đấy. Trong lúc ông làm mấy việc ấy thì Dain đút từng thìa trà đặc sệt đường cho thằng bé, lúc này đang nằm thiếp đi trên tay chàng, đã tỉnh lại - tạ ơn thánh thần - nhưng rất yếu.
Hết nửa ấm trà thì thằng bé có vẻ tỉnh táo hơn. Cặp mắt lờ đờ của nó đã tinh nhanh hơn đôi chút, đầu đã thôi không quặt quẹo như đầu của con búp bê giẻ rách nữa. Cái đầu ấy, một mớ tóc đen xoăn rối bù như tóc của Dain, lúc nhúc những chấy và rận, Hầu tước nhận thấy thế, mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng trước hết, chàng phải an ủi chính mình.
“Thấy đỡ chưa?” chàng hỏi cộc lốc.
Ánh mắt đen thẳm ngước lên nhìn chàng. Cái miệng trẻ con nhớp nháp run run.
“Mi có mệt không?” Dain hỏi. “Có muốn ngủ thêm chút nữa không? Không có gì phải vội, mi biết đấy.”
Thằng bé lắc đầu.
“Cũng đúng thôi. Mi đã ngủ lâu hơn mình muốn, ta dám nói thế. Nhưng mi sẽ ổn. Mẹ của mi cho mi uống một loại thuốc mà mi không thích nghi nổi, thế thôi. Ta cũng bị một lần như thế. Mửa hết mật xanh mật vàng. Rồi, chỉ một chốc, ta đã khỏe trở lại.”
Mắt thằng bé cụp xuống và nó cố rướn người chồm ra khỏi thành giường. Dain mất một lúc để hiểu ra thằng nhóc đang cố nhìn xuống đôi ủng của chàng.
“Nhìn làm gì,” chàng nói. “Nó hư mất rồi. Là đôi thứ hai trong một ngày đấy.”
“Ông ép tôi,” thằng bé chống chế.
“Và ta đã lộn ngược mi,” Dain đồng tình. “Đủ để khuấy đảo một cái bao tử đang muốn ói. Nhưng ta đã không biết là mi đang ốm.”
Vì Jessica không có ở đây mà nói cho ta biết, Dain lặng lẽ thêm vào.
“Dù sao thì vì giờ mi đã nói lại được rồi,” chàng nói tiếp, “nên có lẽ mi sẽ muốn ăn.”
Lại một cái nhìn trống rỗng, run rẩy.
“Mi có đói không?” Dain kiên nhẫn hỏi. “Có thấy trong bụng rỗng tuếch không?”
Câu này đem đến cho Dain một cái gật đầu chậm chạp.
Chàng lại sai Phelps xuống dưới nhà, lần này là để kêu bánh mì và một tô xúp mắc tiền. Khi Phelps đi rồi, Dain bắt đầu rửa mặt cho con trai. Phải mất một lúc lâu, Hầu tước không rõ phải dụng chừng nào sức lực. Nhưng chàng đã xoay xở chùi gần hết đống cáu ghét khỏi mặt thằng bé mà không cào xước luôn nửa đống da, và thằng bé cắn răng chịu đựng, dù suốt thời gian đó, nó run rẩy như con ngựa mới sinh.
Rồi thì, sau khi đã ăn hết vài miếng bánh mì nướng và một chén xúp, và không còn giống một xác chết mới được đào lên nữa, Dain làm nó chú ý đến cái chậu đồng nhỏ nhắn bên cạnh lò sưởi.
“Lệnh bà gửi cho mi quần áo sạch,” Dain nói, chỉ vào cái ghế mà Phelps đã đặt đống quần áo lên đó. “Nhưng mi phải tắm sạch trước đã.” Mắt Dominick đảo qua đảo lại từ thau nước sang đống quần áo nhiều lần. Vẻ mặt nó bắt đầu đau khổ.
“Mi phải tắm trước,” chàng kiên quyết.
Thằng bé hú lên một tiếng lớn không thể tin nổi, đến nữ thần báo tử xứ Ê-cốt hẳn cũng phải lấy làm tự hào. Nó cố vùng dậy bỏ chạy. Dain chộp lấy nó và nhấc nó khỏi giường, phớt lờ những cú đá đấm và tiếng la đinh tai nhức óc.
“Im mồm nào!” chàng đanh giọng. “Mi muốn ta làm cho mi ốm lại nữa hả? Chỉ là tắm thôi. Không làm mi chết đâu. Ta tắm mỗi ngày và ta chưa hề chết.”
“K-h-ô-n-g!” Với tiếng van khóc thảm thương ấy, cái đầu đầy chí của thằng con trai gục lên vai Dain. “Không, cha ơi. Làm ơn. Không, cha ơi.”
Cha.
Cổ họng Dain thắt lại. Dain đưa bàn tay to lớn của mình lên trên cái lưng bẩn thỉu còi cọc của thằng bé và dịu dàng vỗ về.
“Dominick à, người con lúc nhúc toàn chấy rận,” chàng nói. “Chỉ có hai cách để diệt hết chúng đi. Hoặc là con tắm trong cái bồn bằng đồng xinh xắn kia...”
Đầu thằng bé ngóc lên.
“Hoặc là con phải ăn một tô đầy củ cải.”
Dominick giật lùi và nhìn cha mình kinh hoảng.
“Xin lỗi,” Dain nói, cố không nhe ra cười. “Chỉ có cách khác đó thôi.”
Cái trò vùng vằng van khóc dừng ngay lập tức.
Bất cứ thứ gì - kể cả cái chết - cũng dễ chịu hơn là củ cải.
Lúc bé Dain đã cảm thấy như thế. Nếu thằng bé thừa hưởng phản ứng của chàng với cồn thuốc phiện, người ta có thể suy ra một cách hợp lý là nó cũng thừa hưởng luôn sự căm ghét củ cải của Dain thời thơ bé. Ngay cả đến giờ, chàng cũng không thiết tha gì với chúng.
“Ông nên gọi nước nóng lên ngay bây giờ đi, Phelps,” Hầu tước nói. “Con trai ta muốn đi tắm.”
Lần tắm đầu tiên Dain phải tự mình thực hiện, trong khi Dominick ngồi một cục giận dỗi, môi mím lại đau khổ. Tuy nhiên, khi tắm xong, nó được thưởng bằng một thoáng nhìn qua cuốn truyện tranh, và nếu nó sạch sẽ thì sẽ được chơi với cuốn truyện ấy.
Dominick quyết định tự tắm lần hai.
Trong khi nó làm cả chậu nước lẫn đầy bùn dưới con mắt canh chừng của Phelps, Dain kêu bữa tối.
Khi bữa tối được dọn lên thì thằng bé đã ra khỏi chậu nước, và Dain lau khô người cho nó, mặc cho nó bộ áo liền quần truyền thống mà Jessica đã tìm thấy, và chải ngay ngắn cái đầu rối bù của nó.
Rồi thì cuốn truyện bị giấu kỹ được đặt vào tay Dominick, và trong khi nó chơi với quyển sách thì Dain ngồi vào bàn cùng ăn với người đánh xe của mình.
Chàng cầm dao nĩa lên, chuẩn bị cắt miếng thịt cừu thì bỗng nhận ra mình vừa cầm cả dao và nĩa.
Chàng nhìn chằm chặp vào cái nĩa bên tay trái mình một lúc lâu.
Chàng nhìn sang Phelps, đang phết bơ lên một miếng bánh mì to sụ.
“Phelps à, tay ta cử động được rồi,” Dain nói.
“Vâng thì cử động,” người đánh xe thờ ơ nói.
Rồi Dain nhận ra cánh tay mình hẳn đã phải cử động được một lúc rồi mà chàng không để ý. Chứ làm sao mà chàng có thể vừa nâng đầu con trai lên vừa đút trà cho nó? Làm sao mà chàng có thể vừa bế vừa vuốt ve lưng nó? Làm sao chàng có thể xoay qua xoay lại thằng con trong khi tắm và chải đầu cho nó? Làm sao chàng có thể mặc cho nó bộ quần áo quá ư rắc rối với hàng dãy nút như thế?
“Cánh tay liệt hẳn đi chẳng vì lý do gì và bây giờ bắt đầu cử động lại cũng không vì lý do gì cả.” Dain cau mày nhìn xuống cánh tay. “Cứ như thể là nó chưa từng bị gì ấy.”
“Lệnh bà nói cánh tay chẳng bị sao cả. Bà ấy nói là - không phải sỉ nhục ngài đâu nhé, thưa ngài - chỉ có đầu óc ngài mới bị làm sao thôi.”
Dain nheo mắt. “Ông nghĩ thế à? Là đầu óc ta có vấn đề à? Là, nói theo cách khác, ta bị quẫn trí chứ gì?”
“Tôi chỉ kể cho ngài nghe những gì bà ấy nói. Tôi á, tôi thì nghĩ có một miếng xương mẻ nào đó mà bọn thầy thuốc đã không tìm thấy được. Có lẽ là nó tự lành thôi.”
Dain quay trở lại nhìn vào dĩa của mình và bắt đầu cắt miếng thịt cừu. “Đúng vậy. Phải có một lời giải thích y học nào đó, nhưng mà tên lang băm người Pháp ấy không muốn thừa nhận lỗi của mình, và lũ bạn của hắn kẹt cứng với hắn. Có gì đó không phải trong vết thương, và nó tự lành lại thôi.”
Đang nuốt miếng đầu tiên thì Dain quay qua chú ý đến Dominick, đang nằm sấp trên tấm thảm trước lò sưởi, nghiền ngẫm Trận chiến Copenhagen.
Vấn đề với quy mô toàn vũ trụ đã thu nhỏ lại thành một thằng bé yếu ớt khiếp sợ. Và bằng cách nào đó, trong quá trình thu nhỏ ấy, điều gì đó đã tự chữa lành.
Khi nhìn vào con trai mình, Hầu tước Dain hiểu ra cái “điều gì đó” ấy không phải là một mảnh kim loại bạc hay một mảnh xương bị mẻ. Nó nằm trong đầu chàng, hay có lẽ là trong tim chàng. Jessica đã nhắm vào bên trái của trái tim chàng, phải không nhỉ? Có thể một phần trái tim ấy đã tê liệt... vì sợ? Chàng tự hỏi.
Se mi lacsi mi uccido, chàng đã bảo với nàng.
Chàng đã sợ rằng, phải, sợ rằng nàng sẽ bỏ rơi mình.
Giờ chàng nhận ra mình đã cảm thấy như thế từ ngày bị nàng bắn. Từ đấy chàng luôn sợ rằng mình đã làm chuyện không thể tha thứ được, rằng mình sẽ mất nàng mãi mãi. Và chàng đã không ngừng khiếp sợ. Bởi vì trước đây người phụ nữ duy nhất đã từng quan tâm đến chàng đã bỏ rơi chàng... vì chàng là một con quái vật, không thể yêu thương được.
Nhưng Jessica nói điều ấy không đúng.
Dain rời khỏi bàn, bước đến bên lò sưởi. Dominick nhìn lên khi chàng đến gần. Trên gương mặt đen đủi, mỏi mệt đang nghếch lên nhìn chàng ấy, Dain thấy chính mình: đôi mắt đen bồn chồn... cái mũi khoằm to đáng ghét... khuôn miệng u sầu. Không, có tưởng tượng cách mấy cũng không nhìn ra được là nó đẹp trai. Khuôn mặt nó không đẹp và thân hình nó thiếu cân đối - tay chân lỏng khỏng, bàn tay bàn chân quá khổ, và đôi vai rộng trơ xương.
Cả người nó cũng không có vẻ gì vui vẻ. Vốn ngôn từ tục tĩu cũng không làm cho nó đẹp đẽ hơn. Nó không phải là một đứa bé xinh đẹp và chắc chắn cũng không hề duyên dáng.
Nó chỉ giống hệt cha nó.
Và cũng như cha nó, nó cần ai đó - bất cứ ai - chấp nhận mình. Ai đó nhìn vào nó và yêu thương âu yếm nó.
Đòi hỏi như vậy có gì là quá nhiều đâu.
“Ngay sau khi ta và Phelps dùng bữa xong, chúng ta sẽ khởi hành về Athcourt,” chàng bảo với Dominick. “Con thấy đủ sức để cưỡi ngựa chứ?”
Thằng bé chậm chạp gật đầu, mắt không hề rời cha mình.
“Tốt. Ta sẽ để con ngồi lên ngựa cùng ta, và nếu con hứa sẽ cẩn thận, ta sẽ để con cầm cương. Con sẽ cẩn thận chứ?”
Lần này thì nó lanh lợi gật đầu. Và rồi, “Vâng, thưa cha.”
Vâng, thưa cha.
Và trong trái tim tối đen, khắc khổ như vùng đất Dartmoor của ngài Beelzebub, một cơn mưa ngọt ngào bao phủ và mầm mống yêu thương nẩy lộc đâm chồi trên vùng đất đã từng cằn cỗi.
Cho đến khi Hầu tước Dain dùng xong bữa tối bỏ dở thì lẽ ra Charity Graves phải đến Moretonhamstead rồi. Nhưng thay vào đó, ả lại đang ở Tavistock, khoảng hai mươi dặm ngược hướng với Moretonhamstead.
Là vì Charity đã chạm trán với Phelps tại ngõ sau nơi ả tính đường rút chạy. Ông bảo cho ả biết Hầu tước Dain đến để dẫn thằng con trai đi, và nếu Charity biết được cái gì là tốt cho mình, thì ả phải im lặng và nhanh chóng cuốn xéo. Trước khi Charity kịp nặn ra những giọt nước mắt mẫu tử và những lời than khóc đau khổ vì mất con thì Phelps đã đưa ra một gói nhỏ.
Trong gói ấy chứa một trăm đồng tiền vàng, và thêm một nghìn tư bảng tiền giấy, cùng một bức thư của phu nhân Dain. Trong thư, Lệnh bà đã nói rõ một nghìn rưỡi bảng còn tốt hơn là không có xu nào và còn dễ chịu hơn vạn lần nếu bị đày đi đến tận New South Wales. Phu nhân gợi ý là cô Graves đây nên đặt vé đi Paris, nơi nghề nghiệp của cô sẽ được coi trọng hơn, và là nơi mà tuổi tác khá cứng của cô - Charity đã gần chạm đến cái ngưỡng ba mươi đáng sợ - sẽ không phải là rảo cản gì lớn lao lắm cho sự nghiệp của mình.
Charity quyết định dù gì thì mình cũng không phải là một bà mẹ đau khổ. Ả ngậm miệng và tự biến mất, theo như lời đề nghị của Phelps.
Khi chạy đến chỗ xe ngựa của mình, ả đã tính xong phép tính đơn giản. Việc chia xẻ hai mươi nghìn bảng với nhân tình của mình khác xa việc chia sẻ một nghìn rưỡi bảng. Ả thích Rolly, đúng vậy, nhưng không phải thích đến mức ấy. Và thế là, thay vì phải đi theo hướng Đông Bắc về Moretonhampstead rồi đi tiếp đến Luân Đôn thì Chairty lại đi về hướng Tây Nam. Từ Tavistock, trạm dừng tiếp theo của ả sẽ là Plymouth, ả đã quyết thế. Tại đấy ả sẽ tìm một chuyến tàu đến Pháp.
Năm tuần trước, Roland Vawtry đã sập xuống hố mà không biết mình bị sập. Đến giờ thì hắn nhận ra mình đang nằm tận đáy của một cái hố thật sâu. Nhưng hắn không biết cái đáy hố ấy lại là cát lún.
Thay vào đó, điều hắn nhận ra là hắn đã phản bội lòng tin của Charity.
Đúng, ả đã chạy thẳng đến Postbridge, đến ngay nhà trọ mà ả biết Vawtry đang trú ngụ. Đúng, ả đã cho gọi hắn, thay vì phải bí mật tự thuê phòng. Và đúng, điều ấy có nghĩa mọi người ở Golden Hart đều biết hắn và con điếm ấy có liên quan với nhau. Dù vậy, vì Vawtry đã sử dụng tên giả nên vẫn có khả năng Dain sẽ không tìm ra sự thực.
Sau đấy, Vawtry lại nghĩ cái cơ may ấy đã tiêu tan khi hắn hoảng loạn bỏ rơi đứa nhỏ. Thằng bé hẳn đã nghe thấy mẹ nó gọi hắn là “Rolly,” và tệ hơn nữa, thằng nhỏ có thể mô tả được hắn. Trong suốt bữa ăn mà thằng nhỏ nuốt xong rồi lại ói ấy, Dominick đã nhìn chằm chặp vào “ông bạn” của mẹ mình.
Rất nhanh trí, Charity đã nhìn ra vấn đề. Ả đã bảo Vawtry mang theo đứa bé vì đấy là điều an toàn và sáng suốt nhất cần làm.
Thằng bé còn “đáng tiền” nữa, ả đã bảo thế.
Vawtry nghĩ ra được những điều này khi đang ngồi co ro dưới đống rơm ẩm ướt, không biết phải chạy đi đâu, và tự hỏi mình có lời cầu nguyện nào để chạy thoát khỏi sân nhà trọ mà không bị ai nhìn thấy một khi mình đã quyết định chạy hay không.
Nhưng không thấy ai ở nhà trọ nhốn nháo lùng sục Roland Vawtry - hay bất cứ người nào khác. Chẳng còn tiếng rống quỷ sứ nào vọng ra từ căn phòng mà Vawtry vừa rời bỏ.
Dần dà, Vawtry lấy lại được can đảm và bò ra khỏi xe rơm.
Không ai áp giải hắn. Hắn cố hết sức bình tĩnh bước đi đến chuồng ngựa kêu dẫn ngựa của mình ra.
Tại đấy hắn biết được vì sao mình thoát hiểm.
Người ta bảo với hắn, rằng hầu tước xứ Dain bắt toàn bộ đám phục vụ trong nhà trọ - và còn thêm vài khách trọ nữa - chạy tán loạn cả lên vì con trai của ngài bị ốm.
Thế là Vawtry nhìn thấy Số mạng đã trao cho hắn một cơ hội chuộc lỗi trong mắt người tình của mình.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian để hình dung ra cách hoàn thành sứ mạng.
Rốt cuộc, hắn chẳng còn gì để mất.
Không những hắn mắc nợ năm nghìn bảng, mà hắn còn biết chắc là mình đang đối mặt với nguy cơ bị phanh thây xé xác dưới bàn tay của Hầu tước Dain. Bây giờ đầu óc Dain còn lo chuyện khác, nhưng điều đó không kéo dài mãi mãi. Lúc đó hắn sẽ lùng sục cho ra tên cựu chiến hữu của mình.
Vawtry chỉ có một cơ hội duy nhất và hắn phải chớp lấy.
Hắn tiếp tục kế hoạch của Charity... và phải thực hiện một mình.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ