Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
úc ấy Andrews bước vào, cùng tên hầu khô khan Joseph. Món bít tết và bia được dọn lên trước mặt ngài Hầu tước. Andrews cắt miếng thịt trong khi Jessica, trước đó đã rất muốn làm cái việc nhỏ nhặt ấy, vô dụng ngồi trên ghế, giả vờ như đang dùng món điểm tâm nhạt như mạt cưa và cũng khó nuốt như thế.
Nàng - một chuyên gia trong việc đọc thấu tâm can đàn ông - thật không hiểu được chồng mình. Ngay cả tối qua, khi nàng phát hiện chàng không phải là kẻ tự phụ như nàng đã nghĩ, và rằng chàng rất khó khăn trong việc tìm thấy tình yêu nơi phụ nữ như nàng đã dự trù, nàng vẫn không lường hết được mức độ trầm trọng của vấn đề.
Nàng chỉ vừa tự nhắc nhở mình rằng đàn ông không thể hiểu rõ bản thân. Ví dụ như, khi Bertie nhìn vào gương, hắn tưởng người nhìn lại hắn trong gương là một người đàn ông có đầu óc. Khi Dain nhìn vào gương, bằng cách nào đó, chàng lại không nhìn thấy vẻ đẹp cường tráng của cơ thể mình. Người am hiểu mà như thế thì hơi lạ, nhưng đàn ông là thứ sinh vật không phải khi nào cũng kiên định.
Nói về tình yêu với phụ nữ, Jessica chưa bao giờ thật sự khiếp sợ trước viễn cảnh nàng phải lòng chàng. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, khi những người phụ nữ khác - ngay cả những ả gái điếm chuyên nghiệp - lại quyết định chàng là một mối quá sức lớn nên họ không muốn dây vào.
Dù vậy, đáng lẽ nàng phải nhận ra là khó khăn tiềm ẩn nơi sâu thẳm hơn. Đáng ra nàng phải biết liên kết các đầu mối lại với nhau: sự nhạy cảm quá mức của chàng, sự thiếu lòng tin vào phụ nữ, sự bồn chồn của chàng trong ngôi nhà của chính mình, sự chua chát của chàng với mẹ mình, bức chân dung của người cha mà chàng không muốn nhắc đến, và thái độ mâu thuẫn của chàng với chính Jessica.
Nàng biết - phải chăng bản năng đã mách bảo cho nàng? - rằng chàng rất cần nàng, rất cần một điều gì đó từ nàng.
Chàng cần thứ mà mỗi một con người đều cần: tình yêu.
Nhưng chàng cần có tình yêu hơn nhiều người khác, bởi vì rõ ràng là chàng đã không hề nhận được chút tình yêu nào kể từ khi chàng là đứa bé con.
...đứa bé nhận lấy tất cả mà chẳng thèm đoái hoài: nụ cười và sự dỗ dành của bà, sự tha thứ, lòng kiên nhẫn của bà.
Jessica biết lẽ ra nàng nên cười lớn, như chàng đã cười, và phớt lờ mọi chuyện, dù nàng có cảm thấy thế nào đi nữa. Lẽ ra nàng không nên đề cập đến những bà mẹ và những đứa con họ yêu thương. Thế thì Dain đã không ngước nhìn lên nàng như chàng đã làm, và nàng đã không nhìn thấy một cậu bé bé bỏng cô đơn trong chàng. Nàng sẽ không đau lòng cho đứa bé ấy, và Dain đã không phải thấy nỗi đau trong mắt nàng.
Giờ thì chàng sẽ nghĩ là nàng thương hại chàng - hay tệ hơn, là nàng đã cố ý lừa chàng, làm cho chàng tự phản bội mình.
Chắc hẳn chàng đang phẫn nộ với nàng.
Xin đừng, nàng nguyện cầu trong câm lặng. Xin cứ giận dỗi đi nếu chàng phải thế, nhưng xin chàng đừng quay lưng bỏ đi.
Dain không bỏ đi đâu cả.
Dẫu vậy, nếu Jessica chỉ một mảy may không quen với tính phi lý của đàn ông thì thái độ của chàng trong những ngày kế tiếp hẳn sẽ tiêu hủy mọi hy vọng nhen nhúm trong nàng về việc xây dựng một mối quan hệ nào đó gần giống như một cuộc hôn nhân thật sự. Nàng hẳn sẽ quyết định chàng thực sự là Beelzebub, và chưa bao giờ là một cậu bé con - nói chi đến một cậu bé con cô đơn với cõi lòng tan nát - thay vào đó, chàng vụt lớn lên từ đầu lâu của Hoàng tử Bóng đêm, như Athena mọc ra từ đầu của Zeus(53).
Nhưng nàng đã sớm nhận ra đó là những gì Dain muốn nàng tin: rằng chàng là một tên dâm tặc vô cảm, và mối quan tâm lớn nhất mà chàng có với nàng chỉ những ham muốn hoang dâm, và chàng xem nàng như một món đồ tiêu khiển, không hơn không kém.
Đến thứ Sáu, chàng đã làm tình với nàng trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng chàng, trong góc phòng bên ngoài phòng trưng bày chân dung, dưới chiếc đàn dương cầm trong phòng nhạc, và tựa trên cánh cửa trong phòng khách của nàng - ngay dưới bức chân dung của mẹ chàng. Mà đấy chỉ là những trò gối chăn vào ban ngày.
Ít ra, khi họ ái ân thì chàng lúc nào cũng đầy đam mê. Dù khi bình tĩnh và đầy lý trí chàng có thể giả vờ thế nào đi nữa, chàng vẫn không thể vờ là chàng không ham muốn nàng - ham muốn đến tột cùng - hay vờ như việc làm cho nàng cũng điên lên vì thèm muốn không phải là một nhân tố trọng yếu của mọi chuyện.
Tuy nhiên, những lúc còn lại, chàng là Dain mà mọi người đều biết. Trong hàng giờ liền chàng có thể rất đáng yêu, thậm chí duyên dáng. Rồi, chẳng vì một lý do nào, chàng trở mặt với nàng, nhỏ những lời mỉa mai lên nàng như axít, hay lên giọng kẻ cả với nàng, hay thảng hoặc thốt lên vài lời được tính toán cẩn thận đủ để làm đầu óc nàng tối sầm giận dữ.
Nói cách khác, thông điệp được nhắn gửi là Jessica được phép khát khao chàng; tuy nhiên, nàng không được phép sỉ nhục chàng bằng những thứ tình cảm yếu mềm hơn, như là yêu thương hay đồng cảm. Nói ngắn gọn, nàng không được phép cố mà chọc tức chàng, hoặc - xin trời đất tránh xa! - luồn lách vào trái tim mục ruỗng đen tối của chàng.
Điều này chẳng công bằng chút nào, xét về chuyện tên yêu quái ấy đã luồn lách vào trong nàng và nhanh chóng thắt chặt tim nàng như một loài ký sinh độc hại. Chàng thậm chí chẳng cần phải làm điều ấy. Nàng đang phải lòng chàng - bất chấp mọi chuyện và hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ đúng đắn của nàng - đang phải lòng một cách chậm rãi, vâng, nhưng chắc chắn giống như lúc nàng đã nổi cơn thèm muốn xác thịt chàng.
Tuy vậy, điều ấy không có nghĩa là nàng không thèm muốn được đả thương chàng trầm trọng. Dain là một thiên tài khi chàng muốn làm ai cáu giận. Đến thứ Sáu, nàng đã cân nhắc những phần thưởng của việc bắn thêm một viên đạn vào người chàng và cố gắng quyết định phần thân thể nào của chàng mà nàng có thể không cần đến nhất.
Đến thứ Bảy, nàng quyết định rằng não của chàng chắc chắn là phần đáng bỏ đi nhất.
Chàng thức dậy lúc rạng sáng, động cỡn lên, và đánh thức nàng dậy để làm dịu cơn hứng. Hóa ra cần làm dịu đến hai lần. Do đó, họ đã ngủ quên.
Hậu quả là họ khởi hành đi Devonport trễ, đến nơi khi trận đấu vật đã bắt đầu được vài phút, và thế là không tìm được một chỗ thích hợp trong đám đông. Và là lỗi của Jessica - Dain phàn nàn, bởi vì lẽ ra chàng đã không lên cơn hứng tình nếu khi ngủ nàng không ép mông vào phần kín của chàng.
“Chúng ta ngồi quá sát,” giờ chàng lại ca cẩm, cánh tay chàng ôm lấy vai nàng vẻ bao bọc. “Chỉ vài hiệp nữa, người nàng sẽ bị bắn đầy mồ hôi - và có thể là cả máu nữa, nếu Sawyer không ngừng đá vào đầu gối của Keast.”
Jessica không nhắc cho chàng nhớ chính chàng là người đã huých cùi chỏ chen cho được ngồi lên hàng đầu.
“Đấy là cách Cann đấu với Polkinhorne,” nàng nói. “Em biết môn đấu vật các nước phương Tây cho phép đá bằng chân.”
“Ta ước gì ai đó trong đám đông này biết là xà phòng và nước cũng được phép sử dụng,” chàng lẩm bẩm, liếc nhìn chung quanh. “Ta cá năm mươi đồng là có người nào đó trong vòng một dặm đây đã không tắm mười hai tháng nay rồi.”
Jessica chỉ để ý đến mùi đàn ông quen thuộc gồm mùi rượu mạnh, mùi thuốc lá và xạ hương - và nàng phải rất tập trung để theo dõi trận đấu, vì cơ thể nàng đang bị ép rất sát vào mạng sườn của chồng nàng, và mùi hương đặc trưng của chàng làm cho những ngón chân nàng cong quặp. Phải cố gắng phi thường để tập trung vào trận đấu, khi hơi ấm từ thân thể chàng gợi lên những ký ức nóng bỏng về cuộc làm tình vồ vập lúc sớm nay. Bàn tay to lớn của chàng thõng xuống chỉ cách ngực nàng vài phân. Nàng phân vân không biết có ai đó trong đám đông đang nêm cứng với họ chú ý đến việc nàng nhích người sát chàng thêm nữa hay không.
Nàng căm ghét chính mình vì đã mong muốn xích đến gần chàng.
“Trận này đến phát chán,” Dain gầm gừ. “Nếu hai tay ta bị trói và một chân bị gãy thì ta vẫn có thể đánh thắng Sawyer. Trời ạ, ngay cả nàng cũng có thể làm được điều ấy đấy, Jess. Ta không thể tin được Sherburne lại đi hết hai trăm dặm để coi cái trận đấu quá hấp dẫn này, trong khi hắn có thể thoải mái nằm nhà mà bơm vợ hắn. Nếu vợ hắn xấu đau xấu đớn hay mặt rỗ tàng nhang thì còn có thể hiểu được - nhưng đằng này vợ hắn trông cũng khá xinh, với những ai thích đường nét của búp bê Trung Hoa. Và nếu như vợ hắn không phải là kiểu hắn thích, thế thì việc quái gì hắn phải cưới cô ta cơ chứ? Không phải là vợ hắn đang bầu bí gì - mà cũng không phải là vợ hắn không muốn có con, khi mà hắn chẳng bao giờ ở nhà mà hành sự.”
Mấy lời phát ngôn ấy là điển hình tiêu biểu cho tâm thái của Dain hôm nay: cả thế giới này đang rắp tâm chọc giận chàng. Ngay cả Sherburne, bởi vì hắn đã... không ở nhà phè phỡn với vợ hắn.
Thoải mái nằm nhà? Jessica chớp mắt kinh ngạc. Trời đất, có phải rốt cuộc nàng đã tạo được chút tiến triển với ông chồng ương ngạnh của mình chăng?
Nén cười, nàng ngước nhìn lên bản mặt cau có của chàng. “Thưa ngài, có vẻ như ngài không vui vẻ gì mấy.”
“Cái mùi hôi kinh quá không chịu được,” chàng nói, liếc xéo ra sau lưng nàng. “Và cái con heo Ainswood kia đang đểu giả nhìn nàng. Ta thề đấy, thằng này đang khẩn cầu cho cái đầu nát rượu của hắn bị xé toạc khỏi vai đây mà.”
“Ainswood hả?” nàng rướn cổ lên, nhưng chẳng nhìn ra được ai trong đám người.
“Nàng không cần phải nhìn lại hắn,” Dain nói. “Hắn là thằng thậm ngu, thấy nàng nhìn lại thì hắn sẽ tưởng là hay lắm. Ồ, yêu chưa kìa, giờ thêm Tolliver nhìn nàng. Và thêm Vawtry nữa.”
“Em chắc là bọn họ đang nhìn chàng đấy thôi,” nàng nói giọng xoa dịu, trong khi thần phách nàng thì đang bay bổng lên chín tầng mây. Cái anh chàng này đúng là đang ghen. “Bọn họ chắc đã cá với nhau xem chàng có đến đây hay không đó mà, và Ainswood không phải đang nhìn đểu, mà là hắn đang rất hả hê, vì hắn thắng cược.”
“Thế thì ta ước gì giờ này đang ở nhà. Trên giường.” Dain cau mày nhìn xuống nàng. “Nhưng không, cuộc sống của vợ ta sẽ vô nghĩa biết bao nếu cô ấy không thể xem được một trận đấu vật, vì thế cho nên...”
“Vì thế cho nên chàng đã hy sinh cái sự êm ấm của mình để chiều lòng em. Và rồi, qua bao nhiêu phiền phức, trận đấu hóa ra chẳng phải là một trận đấu thực sự. Chàng nổi cáu vì chàng muốn trận đấu là món quà cho em, và chàng nghĩ món quà ấy hóa ôi mất rồi.”
Chàng lại thêm cau có. “Jessica, nàng đang cười cợt ta. Ta không phải con nít. Ta rất ghét bị bỡn cợt.”
“Nếu chàng không thích bị bỡn cợt thì chàng nên thôi mè nheo về mọi chuyện trên thế giới này và nói thẳng vấn đề ra đi.” Nàng quay sang chú ý vào trận đấu. “Em không phải là người đi guốc trong bụng người khác.”
“Mè nheo ư?” chàng nhại lại, tay chàng rời ra khỏi nàng. “Mè nheo?”
“Như thằng bé hai tuổi không được ngủ trưa,” nàng nói.
“Thằng bé hai tuổi?”
Nàng gật đầu, mắt thì có vẻ như chăm chú vào trận đấu, nhưng kỳ thực toàn tâm trí nàng đang dán chặt vào người đàn ông lồng lộn bên cạnh nàng.
Chàng hít vào một - hai - ba hơi thở giận dữ. “Đi khỏi đây thôi,” chàng nói. “Đi lại cỗ xe. Ngay.”
Dain không đến được chỗ cỗ xe. Chàng chỉ mới thoát ra khỏi đám đông, và cỗ xe còn cách một quãng khá xa, do họ đã đến trễ và một đống cỗ xe chen chúc trước mặt họ. Những cỗ xe đính hiệu chèn với những tuồng xe nông dân chở gia súc thấp kém, và những người bất mãn bị bỏ lại để coi chừng lũ gia súc trút sự bực dọc của mình bằng cách lớn tiếng cãi vã qua lại.
Bản thân cũng mang một mối bực dọc cần đượt rút xả, và tự biết là mình sẽ bộc phát trước cả khi đến được cỗ xe, Dain hối hả lôi vợ mình vào nơi vắng người đầu tiên nhất mà chàng phát hiện ra.
Đấy là một bãi tha ma, bên cạnh một nhà thờ đổ nát, bé nhỏ, Dain không nghĩ là có buổi thánh lễ nào diễn ra ở nơi đây kể từ thời Armada(54). Những bia mộ, mà dòng chữ khắc bến trên đã bị không khí muối mặn bào mòn tự thuở nào, xếp hàng lổn ngổn chĩa tứ phương nhưng chẳng tấm bia nào đứng thẳng. Nghĩa là những tấm bia nào còn giả vờ như còn đứng được đấy. Gần một nửa số bia mộ còn lại đã chịu không đứng vững được nữa từ rất lâu rồi, và nằm ườn ra ngay nơi chúng rớt xuống, để cỏ dại cao bao quanh như những tên móc túi bu quanh người thủy thủ nát rượu.
“Như thể nơi đây chưa từng tồn tại vậy,” Jessica nói, nhìn quanh quất và rõ là bỏ quên bàn tay to lớn giận dữ đang bấu chặt tay cánh tay nàng khi chàng hối hả lôi nàng đi. “Như thể chẳng ai biết hay quan tâm gì đến nơi này. Thật kỳ quặc.”
“Chốc nữa thôi nàng sẽ chẳng thấy kỳ quặc nữa đâu,” chàng nói. “Nàng sẽ ước gì mình đã không tồn tại.”
“Mình đang đi đâu vậy Dain?” nàng hỏi. “Em chắc đây không phải là lối đi tắt tới chỗ cỗ xe.”
“Nàng sẽ may mắn lắm đấy nếu đây không phải là lối tắt đi đến đám ma của nàng.”
“Ôi nhìn kìa!” nàng reo lên. “Mấy cây đỗ quyên này đẹp làm sao.”
Dain không cần phải nhìn theo nơi tay nàng chỉ. Chàng đã nhìn ra những bụi cây lùm xùm, với những đám hoa trắng, hồng, tím. Chàng cũng đã nhìn ra giữa đám đỗ quyên là cổng vào dựng trên hai cây cột. Chàng nghĩ trước đây đã có một bức tường liền với cổng vào, bao bọc lấy khuôn viên nhà thờ hay những khuôn viên bên trong đấy. Chàng đoán bức tường có lẽ vẫn còn đấy, hay một phần bức tường, bị đám đỗ quyên um tùm này che phủ. Tất cả những gì chàng quan tâm là phần được “che phủ” này. Đám cây cối um tùm tạo nên một màn ngăn mà người đi qua chẳng nhìn thấy được gì bên trong.
Chàng lôi vợ đến cổng vào và quẳng nàng vào cây cột bên phải, được che chắn kín hơn, và tựa lưng vợ mình vào cột.
“Ta là một thằng nhóc hai tuổi hả, thưa phu nhân?” Chàng dùng răng xé bay chiếc găng tay phải. “Ta sẽ dạy cho nàng biết ta bao nhiêu tuổi.” Chàng tuột luôn chiếc găng còn lại.
Chàng cho tay xuống khuy quần.
Chàng nhanh chóng cởi ba chiếc khuy trên túi quần, và nắp túi rơi ra.
Chàng nghe thấy nàng hít sâu vào.
Thanh gươm của chàng nhanh chóng cộm lên dưới lớp vải chiếc quần chẽn. Chàng chỉ mất chín giây để cởi hết chín chiếc khuy. Của quý chàng bật ra, nóng bỏng rần rật mời gọi.
Jessica ngã người vào cây cột, mắt nhắm nghiền.
Chàng vén váy nàng lên. “Ta thèm muốn nàng cả ngày chết tiệt này rồi, nàng thật quỷ quái,” chàng gầm gừ.
Chàng đã phải chờ đợi quá lâu rồi nên không muốn bận tâm đến dây dợ buộc quần lót hay bất lớp quần áo mong manh nào khác. Chàng tìm thấy khe xẻ trên quần nàng và thọc ngón tay mình vào đấy rối rít lần mò trong đám lông xoắn mượt.
Chàng chỉ cần chạm vào nàng - một vài cái vuốt ve gấp gáp - là nàng đã sẵn sàng, nẩy người vào ngón tay chàng, hơi thở nàng dồn dập gấp gáp.
Chàng đi nhanh vào nàng, một niềm sung sướng cháy bỏng xẹt qua người chàng khi chàng tìm thấy lối vào mở chào nóng bỏng, khi chàng nghe thấy tiếng rên khẽ khàng thống khoái. Chàng chộp lấy mông nàng và nhấc nàng lên.
Nàng quặp chân mình quanh chàng, và bấu vào vai chàng, ngửa đầu ra sau cười thành tiếng khàn khàn. “Em cũng thèm muốn chàng nữa, Dain à. Em nghĩ là em sẽ phát điên.”
“Đồ điên,” chàng nói. Nàng thật điên, đi thèm muốn một con thú như chàng.
“Lỗi tại chàng,” nàng nói.
“Thôi đi, Jess.” Nàng chẳng là lỗi của ai cả, chẳng mảy may là lỗi của chàng.
“Em yêu chàng.”
Những lời ấy xuyên qua chàng, gõ nhịp lên trái tim chàng. Chàng không thể mở cửa ra đón chúng vào.
Chàng gần như rút hẳn ra, chỉ để đâm sầm vào, mạnh hơn.
“Chàng không thể ngăn em được,” nàng hổn hển. “Em yêu chàng.”
Chàng liên tục đi vào nàng, thật sâu, thật vũ bão.
Nhưng vẫn không thể ngăn được nàng.
“Em yêu chàng,” nàng nói với chàng, lặp lại sau mỗi cú thúc, như thể nàng xoáy những chữ ấy vào chàng, như cách chàng xoáy chàng vào trong nàng.
“Em yêu chàng,” nàng nói, ngay cả khi trái đất rung chuyển, khi thiên đường mở lối và sướng khoái xẹt qua chàng như sét đánh.
Chàng lấy tay che miệng nàng để ngăn ba từ ngữ chết người ấy thoát ra, nhưng chúng vẫn xả tràn lên trái tim nứt nẻ của chàng ngay cả khi chàng xả tràn trong nàng. Chàng không thể ngăn trái tim mình đừng uống lấy những chữ ấy, không thể ngăn tim mình đừng tin vào những lời ấy. Chàng đã cố gắng ngăn không cho nàng xâm nhập tim mình, như khi chàng cố không cần đến nàng quá ngưỡng an toàn. Thật vô ích.
Chàng đã, và sẽ không bao giờ, an toàn thoát khỏi nàng cả.
Femme fatale.
Dẫu thế, vẫn có những ngày tệ hơn để chết.
Và cứ Carpe diem(55), chàng tự nhủ, khi chàng đổ gục lên nàng.
Như lẽ ra Dain đã phải dự trù trước, chàng tiến ra khỏi thiên đàng để bước thẳng vào ác mộng.
Khi họ bước ra khỏi sân nhà thờ và bắt đầu săn lùng cỗ xe của mình, trận đấu lố bịch đã chấm dứt, chấm dứt một cách lố bịch, bằng một cuộc tranh cãi kỹ thuật. Khán giả túa ra từ khắp ngả, một phần đám đông đi thẳng về trung tâm thị trấn và một phần khác tản về đám xe cộ.
Khi gần đến cỗ xe, Vawtry réo gọi Dain.
“Em sẽ chờ trong xe,” nàng nói, rời tay khỏi cánh tay Dain. “Hiện thời em nghĩ em không thể nào nói chuyện được.”
Mặc dù chàng cũng không nghĩ là mình có thể nói năng được gì, Dain cố chậc lưỡi vẻ thấu hiểu. Để cho nàng đi tiếp đến cỗ xe, Dain tụ nhóm với Vawtry.
Nhiều tên khác cũng nhanh chóng tụ lại, gồm cả Ainswood, và thoáng chốc Dain vướng ngay vào hội căm phẫn những tên đô vật thảm thương đáng thất vọng.
Khi Vawtry đang huyên thuyên kể lại cú ném gây tranh cãi thì Dain thấy Ainswood chẳng chú ý nghe, mà lại đang nhìn ra sau chàng.
Chắc mẩm là hắn lại đang trố mắt nhìn Jessica, Dain cau mày nhìn xuống hắn đe dọa.
Ainswood không hề để ý. Hắn quay lại, ngoác miệng cười với Dain, và nói, “Có vẻ như tên hầu của anh bận tay quá đấy.”
Dain nhìn theo hướng liếc mắt ranh mãnh của tên công tước. Jessica đã lên xe ngồi rồi, khuất hẳn khỏi tầm mắt dâm đãng của hắn.
Thế nhưng lúc đó, Joseph - người hầu thứ nhất, đáng lý phải để mắt đến phu nhân Dain - lại đang vật lộn với một thằng nhãi ranh dơ bẩn rách rưới. Nhìn qua cũng biết là một thằng móc túi. Những sự kiện thể thao thu hút lũ này, giống như bọn gái điếm, đến thành từng đoàn.
Joseph đã nắm được cổ áo thằng nhãi nhếch nhác, nhưng thằng oắt con vặn vẹo thân mình và đá tứ tung. Joseph gầm lên. Thằng nhãi con đáp lại bằng một tràng những lời tục tĩu mà đến một tên thủy thủ còn phải khen ngợi.
Lúc ấy, cửa xe mở ra, là Jessica ló người ra ngoài. “Joseph! Ngươi đang làm cái quỷ gì thế?”
Dầu biết rõ Jessica có thể xử lý mấy trò bất trắc này - bất kể trò gì - nhưng Dain hiểu mình phải là người có uy... và lũ bạn chàng đang quan sát.
Chàng vội tiến đến ngăn nàng lại.
Một tiếng thét kinh hoàng vọng đến từ sau lưng chàng.
Tiếng thét làm Joseph giật mình, nới lỏng nắm tay. Thằng nhãi vùng thoát được, và phóng vụt đi nhanh như chớp.
Nhưng cùng lúc ấy Dain ra tay, tóm lấy vai áo cáu bẩn của thằng nhóc, giằng nó đứng lại. “Ê nhìn đây, thằng nhãi...”
Rồi chàng thả ra, vì thằng bé nhìn lên chàng, và Dain đang nhìn xuống... vào đôi mắt đen âu sầu, đang nhíu lại trên cái mũi to như mỏ quạ, trên gương mặt ngăm đen cau có.
Dain giật ngay tay lại.
Thằng bé không động đậy. Cặp mắt u buồn mở lớn và cái miệng cau có há hốc.
“Vâng phải đấy, con yêu,” một giọng đàn bà the thé từ bờ vực của cơn ác mộng sắp thành thực. “Đấy là cha con đấy, như ta đã nói. Giống hệt con. Phải thế không nào, thưa ngài? Và có phải thằng nhóc giống ngài không?”
Giống đến phát khiếp. Như thể bao quanh họ không phải là không khí, mà là hai mươi lăm năm, và gương mặt dưới kia là của chàng, nhìn lại chàng từ tấm gương của quỷ sứ.
Và Dain biết chàng vừa nghe thấy tiếng nói của con đĩ của Xa Tăng, ngay khi chàng nhìn thấy ánh mắt độc ác của Charity Graves - ngay khi chàng nhìn thấy sự độc ác ấy, chàng biết là ả cố ý làm thế, như ả đã cố ý làm những chuyện khác, kể cả việc sinh ra cái thằng nhóc khốn nạn này.
Chàng mở miệng cười lớn, vì phải thế thôi, đấy là cách duy nhất.
Rồi sực nhớ chàng không phải chỉ có một mình trong cơn ác mộng trên đảo hoang Địa ngục này, mà chàng đang ở chốn công cộng, đang diễn cái trò hề ghê sợ này trước đám đông khán giả.
Và một trong những khán giả ấy là vợ mình.
Chỉ một khoảnh khắc trôi qua mà tưởng chừng như dài mãn kiếp, và Dain đã kịp di chuyển, theo bản năng, chắn ngang tầm nhìn giữa Jessica và thằng bé. Nhưng thằng nhãi cũng đã kịp hoàn hồn, và ngay trong khoảng khắc đó, lẫn vào đám đông.
“Dominick!” bà mẹ trời đánh của thằng nhóc thét lên. “Quay lại đây nào, con yêu.”
Dain liếc sang vợ mình, đang đứng cách đấy hai mươi bước chân, nhìn từ người đàn bà sang chàng - rồi nhìn ra xa, vào đám đông mà thằng nhóc đã lẫn vào. Dain dợm bước đến bên nàng, mắt liếc sang phía Ainswood.
Có lẽ là hắn đang say, như lẽ thường, nhưng tên Công tước hiểu ý chàng ngay. “Chúa ơi, phải nàng đó sao, hỡi Charity, bông hoa của lòng ta?” hắn gọi.
Charity đang vội vã bước về phía cỗ xe - về phía Jessica - nhưng Ainswood đã nhanh chân hơn. Bằng một tay, hắn vồ lấy mụ đàn bà và giật ngược ả lại. “Trời, thật đúng là nàng,” hắn lớn tiếng tuyên bố. “Thế mà ta ở đây cứ tưởng là nàng vẫn còn bị giam trong trại tâm thần.”
“Thả ta ra!” ả rít lên. “Ta có đôi điều muốn nói với Lệnh bà.”
Nhưng lúc này Dain đã đến bên vợ mình. “Vào trong xe,” chàng bảo với Jessica.
Đôi mắt nàng mở to, nhưng tối sầm. Nàng ném một tia nhìn về phía Charity, đang bị Ainswood hối hả lôi đi, cùng với sự giúp sức của nhiều chiến hữu khác để tranh thủ thời cơ.
“Đầu óc mụ ta không được bình thường,” Dain nói. “Mà chẳng đáng quan tâm. Đi vào trong xe nào, nàng yêu dấu.”
Trong xe, Jessica ngồi cứng nhắc, hay tay khoanh chặt trong lòng. Nàng cứ ngồi thế, môi mím chặt thành một đường mỏng dính, khi chiếc xe tròng trành chuyển bánh, và từ đó trở đi nàng chẳng hé môi lấy một lời hay thay đổi thế ngồi lãnh đạm của mình.
Sau hai mươi phút di chuyển với một bức tượng thạch cao, Dain chẳng thể nào chịu nổi nữa. “Ta van nàng đấy,” chàng gượng gạo nói. “Ta đã hứa không làm nàng muối mặt trước đám đông, ta biết. Nhưng ta không có cố ý cho điều đó xảy ra. Ta nghĩ ai cũng thấy thế.”
“Ta biết rõ là chàng không cố ý sinh ra thằng bé,” giọng nàng băng giá. “Chẳng khi nào một ông đang quần một con điếm lại nghĩ đến điều đó trước tiên.”
Chẳng ích gì hy vọng là nàng đã không nhìn thấy mặt thằng bé.
Lẽ ra chàng phải biết thế. Cặp mắt tinh quái của nàng không bỏ sót điều gì. Nếu nàng có khả năng phát hiện ra một bức thánh họa vô giá dưới cả tấc bụi bặm hoen ố rỉ sét, thì nàng sẽ dễ dàng nhìn ra một thằng khốn trong vòng hai mươi bước chân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã nhìn thấy. Jessica hẳn đã không nhìn nhận vấn đề chỉ qua lời của một con điếm. Nếu như nàng không nhìn thấy thì nàng hẳn đã cho Dain một cơ hội để tự bào chữa. Và chàng sẽ chối bay lời luận tội của Charity.
Nhưng giờ đây thì không thể nào chối bỏ màu da vùng đầm lầy đen đúa và cái mũi to kệch - sờ sờ ra đấy, dễ dàng nhận diện từ cả dặm. Chẳng còn hy vọng có thể chối bỏ được, khi Jessica cũng đã quan sát thấy người mẹ có làn da trắng, mắt xanh lục và tóc nâu.
“Và chẳng ích gì đâu nếu chàng vờ như chàng không biết thằng bé ấy là con chàng,” Jessica nói tiếp. “Ông bạn Ainswood của chàng cũng biết, và hắn đã khá nhanh chân lôi người đàn bà ấy đi - như thể ta là con đần, không biết nhìn ra những gì đang diễn ra trước mắt. ‘Trại tâm thần’, thiệt tình. Mấy người mới nên ở trong Bedlam(56) ấy. Chạy tán loạn như mấy con gà mái thần kinh - trong khi đó thằng bé lại trốn mất. Chàng đã bắt được nó.” Nàng quay sang chàng, mắt tóe lên những tia trách móc giận dữ. “Nhưng rồi chàng lại thả cho nó đi mất. Sao chàng có thể làm thế, hả Dain? Em không thể tin vào mắt mình nữa. Đầu óc chàng ở nơi chết tiệt nào rồi?”
Chàng trân trối nhìn nàng.
Nàng quay nhìn ra cửa sổ. “Giờ thì chúng ta mất dấu thằng bé, và chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu mới tìm thấy nó lại. Em chỉ có thể thét toáng lên thôi. Nếu em không vào vườn nhà thờ với chàng, em đã có thể bắt kịp thằng bé. Nhưng em chẳng thể bước nổi, chứ đừng nói là chạy - và em không được làm trái ý chàng nơi công cộng, vì thế em chẳng thể gào lên là, ‘Đuổi theo thằng bé, đồ ngu!’ trước mặt bạn bè chàng - cho dù là lúc ấy dù sao cũng đã quá trễ. Em chẳng thể nhớ nổi đã từng thấy đứa bé nào lỉnh nhanh đến vậy. Trong một khoảnh khắc còn ở đây. Thoắt cái đã biến mất.”
Trái tim chàng biến thành nắm đấm, đập không thương tiếc vào xương sườn chàng.
Tìm lấy thằng bé. Bắt lấy thằng bé.
Nàng muốn chàng đi tìm cái thằng nhãi gớm ghiếc mà chàng lỡ có với con điếm hằn học, tham lam kia. Nàng muốn chàng nhìn vào thằng nhãi và chạm vào nó và...
“Không!” Lời ấy nổ bùng từ trong chàng, thành một tiếng gấm rống từ chối, và khi dứt lời, đầu óc Dain trở nên đen thẳm và lạnh lùng.
Khuôn mặt nhỏ bé, đen đủi mà chàng nhìn vào đã biến nội tâm chàng thành một vùng xoáy cảm xúc mà chàng phải dồn mọi nỗ lực ý chí để kiềm hãm. Những lời lẽ từ vợ chàng đã thổi bùng dòng dung nham tràn qua những rãnh nứt.
Nhưng bóng đêm lạnh lẽo đã kéo về, như mọi khi, để bao bọc lấy chàng, bao bọc lấy cái cảm xúc ngột ngạt, như thường vẫn thế.
“Không,” chàng lặng lẽ lặp lại, giọng lạnh lùng kiềm chế. “Không tìm kiếm gì hết. Trước nhất là mụ không việc gì phải sinh thằng bé ra. Charity Graves thừa biết cách giải quyết những ‘rắc rối’ như thế. Trước khi qua tay ta, mụ đã giải quyết khối lần, và cả sau khi qua tay ta cũng vậy, ta chẳng nghi ngờ gì điều ấy.”
Vợ chàng đang chằm chằm nhìn chàng, gương mặt nàng tái xanh thảng thốt, vẻ mặt như khi chàng kể cho nàng nghe về mẹ mình.
“Nhưng Charity không thường gặp được những nhà quý tộc lắm tiền,” chàng nói tiếp, kể câu chuyện bằng giọng điệu tàn nhẫn lạnh lùng như khi kể về mẹ mình. “Và khi mụ biết mình mang thai, mụ biết ngay đứa bé không phải của ta thì là của Ainswood. Của ai cũng thế, mụ tưởng là mụ vớ bở. Khi hóa ra đứa bé là con ta, mụ ngay lập tức tìm ra tên luật sư của ta. Mụ viết khá khảng khái với viên luật sư, đòi chu cấp năm trăm bảng mỗi năm.”
“Năm trăm bảng hả?” Mặt Jessica gợn chút màu trở lại. “Cho một con điếm chuyên nghiệp? Mà cũng chẳng phải là gái bao của chàng, mà chỉ là một con điếm chàng xài chung với bạn?” nàng giận dữ nói thêm. “Và là kẻ cố ý giữ đứa bé - không theo cái cách thông thường mà một phụ nữ đoan chính hay làm...”
“Đoan chính? Jess, không phải nàng đang nghĩ, dù chỉ trong thoáng chốc, là ta... trời ơi, gì nhỉ? Ta quyến rũ... dụ dỗ con gái nhà lành... rồi để cho cô ta mang bầu à?”
Giọng chàng đã bắt đầu cao lên. Với bàn tay siết chặt, chàng nói thêm, giọng càng cao hơn nữa, “Nàng biết quá rõ là ta luôn tránh làm sao không vướng vào mấy cô tiểu thư danh giá cơ mà, cho đến khi nàng nhảy xổ vào đời ta.”
“Dĩ nhiên em chưa bao giờ tưởng tượng ra là chàng sẽ màng đến chuyện đi quyến rũ một cô gái ngây thơ,” nàng quả quyết. “Em chỉ không nghĩ là một con điếm sẽ chịu sinh con chỉ vì tham lam. Ngay cả giờ đây em cũng thấy khó mà hình dung ra một người đàn bà nào điên cuồng đến thế. Năm trăm bảng.” Nàng lắc đầu. “Em e là ngay cả những vị công tước Hoàng tộc cũng không chu cấp xa xỉ như thế cho mấy đứa con ngoài giá thú. Chẳng trách chàng căm phẫn đến vậy. Và cũng chẳng trách gì mà giữa chàng và mẹ của đứa bé lại đầy hiềm khích như thế. Em nghi không phải ả ta xuất đầu lộ diện để làm bẽ mặt chàng đâu. Hẳn ả ta đã nghe thấy - hay nhìn thấy - chàng dẫn vợ theo cùng.”
“Nếu mụ ta còn cố lần nữa,” chàng kiên quyết, “ta sẽ chuyển mụ ta và thằng nhãi của mụ đi nơi khác. Nếu mụ ta đến gần nàng trong vòng hai mươi dặm...”
“Dain à, người đàn bà kia là một lẽ,” nàng nói. “Đứa bé là chuyện khác. Nó không xin cho ả ta làm mẹ của nó, cũng chẳng xin được sinh ra. Ả quá độc ác xài xể đứa nhỏ như ả đã làm hôm nay. Không ai được đặt một đứa bé nào vào hoàn cảnh ấy. Dầu thế, em tin chắc ả ta chẳng quan tâm đến cảm nghĩ của ai khác ngoài chính ả. Em thấy ả ăn mặc xông xênh khác xa cái kiểu ăn mặc của đứa bé mà ả gọi là ‘con yêu’ ấy. Cáu bẩn là một chuyện - mấy đứa bé trai không thể ở sạch được hai phút rưỡi - nhưng không thể chấp nhận được chuyện để cho một đứa con nít ăn mặc tồi tàn, trong khi mẹ của nó thì như quý bà thành Luân Đôn.”
Nàng ngước nhìn chàng. “Thế chàng đưa cho ả bao nhiêu?”
“Năm mươi,” chàng nghiến răng nói. “Quá đủ để lo ăn lo mặc cho thằng nhỏ - còn tiền mà mụ nằm ngửa ra kiếm thì để cho mụ tự tiêu. Nhưng ta dám cá là kiểu quần áo tồi tàn ấy là một phần cái trò của mụ: biến ta thành kẻ phải chịu trách nhiệm. Tệ là ta đã quá quen với cái trò ấy rồi, và ta chẳng mảy may quan tâm đến những gì bọn điên kia nói.”
“Năm mươi bảng một năm là quá hào phóng rồi. Thằng bé bao nhiêu tuổi?” Jessica hỏi. “Sáu, bảy tuổi chăng?”
“Tám tuổi, nhưng điều ấy chẳng có...”
“Thằng bé đủ lớn để nhận biết vẻ bề ngoài của mình,” nàng nói. “Em không thể tha thứ cho mẹ của nó đã để cho nó ăn mặc tồi tàn thế. Ả có tiền, và phải biết được một thằng bé từng ấy tuổi sẽ cảm thấy những gì. Xấu hổ muốn chết, khỏi phải nói - đấy là vì sao nó làm Joseph nổi cáu. Nhưng ả không quan tâm đến đứa bé, như em đã nói, và những gì chàng kể cho em nghe đã thuyết phục được em rằng ả không đáng làm mẹ. Em phải nhờ chàng thôi, Dain à, bỏ qua một bên những gì chàng nghĩ về mẹ của nó mà quan tâm đến con trai của chàng. Theo luật, thằng bé là con của chàng. Chàng có thể tước thằng bé khỏi tay mẹ nó.”
“Không.” Chàng đã kiềm nén cảm xúc, nhưng đầu chàng bắt đầu nện ầm ầm, và cánh tay bại liệt của chàng giần giật. Chàng không thể làm ngưng đọng và kiềm nén nỗi đau thể xác. Chàng chẳng thể nghĩ được gì ngoài nỗi đau ấy. Ngay cả nếu như chàng có thể bình tĩnh lý giải mọi chuyện thì những lý giải cho hành vi của chàng sẽ vẫn không thể nào làm nàng hài lòng.
Lẽ ra chàng không nên giải thích làm gì, chàng tự nhủ. Chàng không thể nào làm cho nàng hiểu. Mà hơn hết, chàng không muốn nàng hiểu, cũng như chính chàng cũng không muốn hiểu, những gì chàng đã cảm thấy khi nhìn xuống gương mặt ấy, nhìn vào tấm gương của quỷ.
“Không,” chàng lặp lại. “Và nàng đừng có càm ràm về chuyện này nữa đi, Jess. Những chuyện thế này đáng lẽ đã không xảy ra nếu nàng không nài nỉ được đi xem cái trận đấu vật chết bằm này. Trời ơi, ta chẳng thể nhúc nhích được gì khi có nàng ở bên mà không bị” - chàng phẩy tay mệt mỏi - “mà không bị mọi chuyện đổ ầm xuống đầu. Chẳng trách sao ta bị nhức đầu. Không chuyện này thì chuyện khác. Phụ nữ. Đâu cũng vậy. Mấy bà vợ và Đức mẹ và mẹ và đĩ điếm - và các bà các cô đang làm phiền ta đến chết, cả đám mấy người.”
Lúc này, Roland Vawtry đã tranh lấy Charity Graves từ tay của Ainswood và đồng bọn, đang dẫn ả về nhà trọ mà ả nói là mình đang cư ngụ.
Đáng lý ra cô ả không được ở trong nhà trọ ở Devonport. Đáng lý ra ả phải đang ở nơi mà hắn bỏ ả lại hai ngày trước đây, tại Ashburton, lúc ấy ả chẳng nói gì về Dain hay về con của hắn. Ở đấy, ả chỉ khệnh khạng bước vào phòng rượu và ngồi xuống bàn cạnh bàn của một anh chàng nào đấy có vẻ là biết ả. Một lúc sau, anh chàng ấy bỏ đi, và bạn bè của Vawtry bỏ đi lo chuyện của họ, Vawtry chợt nhận ra mình ngồi chung bàn với ả và kêu cho ả một vại tướng bia. Sau đó bọn họ tụ lại quần nhau trong vài giờ ầm ĩ, cái trò mà Beaumont nói là Vawtry đang rất cần ấy.
Về vụ này Beaumont đã đúng, như là hắn có vẻ đúng trong nhiều chuyện khác nữa. Nhưng không cần có Beaumont ở đây để chỉ ra việc cần làm với Charity Graves lúc này là đánh cho ả thừa sống thiếu chết.
May sao, nhà trọ không phải là nơi quyền quý, và chẳng ai hé ra lời nào khi Vawtry nện bước rầm rầm theo sau Charity lên phòng. Khi vừa đóng cửa phòng lại, hắn vồ lấy vai cô ả mà lay.
“Đồ con đĩ hèn hạ, phiền toái, lén lút, dối trá!” hắn xổ ra. Rồi hắn bật ra xa, sợ rằng mình sẽ giết chết cô ả mất, và đương nhiên hắn không đời nào muốn bị treo cổ vì giết một con điếm.
“Ôi trời ơi,” ả vừa nói vừa cười lớn. “Em sợ là chàng không được vui khi gặp em, Rolly, tình yêu của em ạ.”
“Đừng có kêu ta như thế - và ta không phải là tình yêu của cô, đồ con bò cái ngu ngốc. Cô suýt nữa thì làm ta bị giết chết rồi. Nếu Dain biết được ta ở với cô ở Ashburton, hắn chắc sẽ nghĩ là ta đã bày cô ra cái cảnh đó.”
Hắn ngồi phịch xuống ghế. “Lúc đó thì hắn sẽ xé xác ta, từng mảnh từng mảnh một. Và sau đó mới tra vấn.” Hắn lùa tay vào tóc. “Mà không thể mong là hắn không nghĩ ra, vì với hắn thì chẳng có việc gì đúng đắn cả. Ta thề, đấy phải là một lời nguyền. Hai mươi nghìn bảng - vuột khỏi tay ta - ta còn không biết là có từng ấy tiền ở đấy - rồi giờ thêm vụ này đây. Bởi vì ta không biết cô cũng ở đó - cả ở đây. Và thằng nhãi... là con của hắn. Có ai biết là hắn có con cơ chứ? Nhưng giờ thì ai cũng biết - nhờ cô đấy - và cô ta cũng biết - và nếu Dain mà không giết ta thì cô ta cũng bắn chết ta.”
Charity tiến lại. “Phải chàng mới nói ‘hai mươi nghìn,’ không vậy chàng yêu?” Ả ngồi vào lòng hắn, lôi tay hắn vòng ngang người mình và ấn bàn tay hắn vào bộ ngực đầy đặn của mình.
“Để cho ta yên,” hắn gầm gừ. “Ta không có hứng.”
Tâm trạng Vawtry lúc này là một hố sâu tối đen tuyệt vọng.
Hắn đang ngập ngụa trong nợ nần, không cách nào thoát ra, không bao giờ, bởi hắn là con nghiện của Nàng Đỏ Đen, và nàng rất đỏng đảnh, như Beaumont đã từng khôn ngoan cảnh cáo. Nàng đã trao bức thánh họa vô giá cho một kẻ đã có sẵn một gia tài mà Vawtry có thể tiêu xài trong ba kiếp. Nàng tước bỏ hết mọi thứ từ một kẻ chẳng có gì, và chẳng để lại cho hắn gì cả. Nàng cũng không thể ban cho hắn một con điếm mà không biến con điếm ấy thành tác nhân cho cái chết của hắn.
Ngài Vawtry hoàn toàn tin rằng mình đang ở tận cùng của tuyệt vọng. Chút ít lý trí và lòng tự tin mà hắn từng sở hữu chỉ trong vài ngày đã bị tàn phá không thương tiếc bởi một kẻ mà niềm yêu thích lớn lao trong đời là làm cho người khác khốn cùng.
Vawtry không thể nhận ra tình trạng của mình không đáng tuyệt vọng đến một nửa cái mức ấy, cũng chẳng thể nhận ra Francis Beaumont chính là nhân tố xảo quyệt đã hủy hoại sự yên lành của tâm trí hắn.
Tâm trí hắn đã bị đầu độc, Vawtry tin rằng tình bạn của hắn với Dain là nguồn cơn của mọi rắc rối. “ ‘Hắn phải có một cái thìa dài ngồi ăn cùng quỷ sứ,’” Beaumont đã ngâm nga, và Roland Vawtry đã chính thức nhận ra cái thìa của hắn quá ngắn, không thể ngồi ăn cùng những kẻ như Dain, và trường hợp của hắn cũng giống như trường hợp của Bertie Trent. Đàn đúm cùng Beelzebub đã hủy hại cả hai người bọn hắn.
Giờ đây, Vawtry không những bị hủy hoại, mà - nhờ vào Charity - đang trên bờ vực của một cái chết thảm. Hắn cần phải suy nghĩ - hay tốt hơn cả, là bỏ chạy thoát thân. Hắn biết là hắn không thể làm được việc nào đàng hoàng khi trong lòng hắn là một ả điếm núng nính.
Dù đang tức giận với ả, hắn vẫn không muốn đẩy ả ra. Bộ ngực phì nhiêu của ả ấm áp và mềm mại, và ả đang vuốt ngược tóc hắn, như thể ít phút trước đây hắn đã không sém chút nữa là giết chết ả. Một cái ve vuốt của đàn bà - dù người đàn bà đó là một con đĩ đáng nguyền rủa - vẫn rất ấm lòng.
Với cái vuốt ve vỗ về ấy, trí óc Vawtry dịu lại với ả. Dù gì, Dain cũng đã xử tệ với ả. Ít ra ả còn có can đảm mà đối đầu với hắn.
Hơn nữa, ả xinh đẹp - rất xinh đẹp - và rất mực thú vị trên giường. Vawtry bóp nghiến hai vú và hôn ả.
“Rồi rồi, chàng thấy chàng hư chưa kìa,” ả nói. “Như thể là em sẽ không chăm sóc cho chàng vậy. Chàng ngốc.” Ả vò rối bù đầu tóc hắn. “Hắn sẽ không nghĩ như những gì chàng nói đâu. Tất cả những gì em cần làm là kể cho mọi người nghe ngài Vawtry đã đối đãi em thế nào...” Ả tư lự. “Trả cho em hai mươi bảng để em tránh xa không làm phiền ông bạn quý của chàng, Hầu tước Dain. Em sẽ nói là chàng bảo em không được phá đám thời gian trăng mật ấy.”
Ả mới khôn làm sao. Vawtry vùi mặt mình vào bộ ngực đẫy đà, xinh đẹp của ả.
“Nhưng em vẫn đến - đã đến, bởi vì em là một con điếm dối trá, quỷ quyệt,” ả nói tiếp. “Và chàng đã rất tức giận với em đến nỗi, chàng đánh em.” Ả hôn lên đầu hắn. “Đấy, em sẽ chỉ nói thế.”
“Ước chi ta có hai mươi bảng,” hắn lầm bầm trong áo lót của ả. “Ta sẽ trả cho cô. Ta sẽ trả. Ôi, Charity à, ta phải làm gì đây chứ?”
Ả, với kỹ năng nghề nghiệp bẩm sinh của mình, chỉ cho hắn biết phải làm gì, và hắn, với sở trường hiểu sai những gì hiển hiện nhất, lại nhầm lẫn những kỹ năng chuyên nghiệp ấy là cảm xúc của ả dành cho hắn. Chỉ trong vài giờ, hắn tâm sự hết mọi rắc rối của mình cho ả nghe, và vài giờ sau, khi hắn nằm thiếp đi trong vòng tay ả, Charity Graves nằm thao thức vạch kế hoạch để biến giấc mơ mình thành sự thực.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ