Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 514: Thân Tình Khó Xá
ĩnh Vương phủ.
Tĩnh Vương phi lôi kéo hai người Đường Linh Toa với Tầm Nguyệt hàn huyên rất nhiều chuyện tại khuê phòng, thấy mẫu thân vui vẻ, Đường Linh Toa liền kiếm một ít chuyện vui kể cho mẫu thân nghe.
Cùng mẫu thân nói chuyện khá lâu, nha hoàn bên người Vương phi đến thông báo, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Đường Linh Toa hầu hạ Tĩnh Vương phi rửa mặt, chải đầu, sửa sang lại quần áo xong, tinh thần Tĩnh Vương phi trở nên tốt hơn, lúc xuống giường đi lại, cũng không có hiện tượng choáng váng nữa, liền cầm tay hai nàng đi dùng bữa trưa.
Trong lòng Tâm Nguyệt đang lo lắng đối với Túc Tĩnh vương, nàng chung quy vẫn cảm thấy sau lưng hắn có ẩn giấu một cỗ thứ tà ác đáng sợ.
Về phần đó là thứ gì, nàng vẫn chưa biết rõ.
Lúc đi tới phòng khác, ở giữa bày biện một bàn ăn, có mấy nữ nhân xinh đẹp, lúc này rất cung kình đứng hầu một bên.
Cơm trưa rất phong phú, Túc Tĩnh vương ngồi ở ghế chủ tọa, thấy ba người tới, mang theo dáng tươi cười hòa ái, ngoắc tay ý bảo Đường Linh Toa đến ngồi bên cạnh.
Sau khi Tĩnh Vương phi ngồi xuống, Tầm Nguyệt cùng Đường Linh Toa cũng đã ngồi xuống, mà mấy nữ nhân đứng bên cạnh cũng ngồi xuống theo, Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt thấy một màn như vậy, Đường Linh Toa hơi nhíu mày, nàng biết những nữ nhân này chính là những phi tử mà phụ thân mới nạp thêm.
Túc Tĩnh vương để mấy thị nữ hầu rượu mỗi người, lại cùng Đường Linh Toa nói chuyện quan tâm một chút, giới thiệu mấy vị phi tần kia cho nàng biết, mấy phi tần liền đứng dậy hành lễ với nàng xong, hắn liền lớn tiếng tuyên bố bắt đầu khai tiệc.
Sau khi khai tiệc, Túc Tĩnh Vương nói vài lời khách sáo, rồi bắt đầu kể một vài chuyện hồi bé của Đường Linh Toa, khiến bầu không khí trở nên hòa hợp, sau đó cầm chén muốn mọi người cũng uống.
Đây là một số quy củ của vương phủ, Đường Linh Toa đã quen thuộc từ nhỏ, nên khi phụ thân cầm chén, nàng cũng cầm chén lên, các phi tần và Tĩnh Vương phi cũng cùng nhau cầm chén lên, Túc Tĩnh Vương đem rượu uống cạn trước, cười lớn ha ha nhìn mọi người.
Tầm Nguyệt nhập gia tùy tục, thấy Đường Linh Toa cầm chén rươu lên, cũng cầm theo, chỉ đợi lúc tất cả mọi người uống xong, nàng cũng chuẩn bị uống, vừa ngửi mùi vị rượu, đột nhiên sắc mặt hơi đổi.
Nàng là y sư, cũng là dược sư, thành phần trong rượu có gì vừa ngửi liền biết rõ, lúc này nàng phát hiện trong thành phần của rượu này dĩ nhiên có bách tuyết, trong lòng lập tức cảnh giác đặt chén rượu xuống.
Túc Tĩnh Vương thấy Tầm Nguyệt không uống, trong mắt hiện lên một tia tinh mang, nhưng là vẫn tươi cười ha hả nói:
- Tầm Nguyệt cô nương không biết uống rượu sao?
Tầm Nguyệt nói:
- Vương gia, tiểu nữ tử vốn thích thanh đạm, hơn nữa thanh qui giới luật của sư thừa cũng phải tuân thủ chấp hành, nên không thể uống rượu, mong vương gia thứ lỗi!
- Đã như vậy, bản vương cũng không cưỡng ép, đồ ăn trên bàn cũng có thức ăn nhẹ, mời tự nhiên, chớ có làm khách!
Nói rồi, Túc Tĩnh Vương cầm đũa tùy tiện gắp một miếng thức ăn, những người khác cũng bắt đầu nhanh chóng dùng cơm.
Sau khi buông đũa xuống, ánh mắt của Túc Tĩnh vương thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tầm Nguyệt, thấy nàng vẫn không có ý định đụng đũa, chỉ là nhìn Đường Linh Toa, trong lòng không vui, nhân tiện nói:
- Tầm Nguyệt cô nương, cơm trưa không hợp khẩu vị của cô sao?
Tĩnh Vương phi đang gắp một ít thức ăn mà Đường Linh Toa thích ăn từ nhỏ, mà Đường Linh Toa cũng đang cầm đũa chuẩn bị ăn, lại nghe được Túc Tĩnh Vương nói lời này, thấy Tầm Nguyệt vẫn không chịu động đũa, cũng buông đũa xuống, liền quay sang hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, thức ăn này tỷ không thích sao?
Trong lòng Tầm Nguyệt một mực do dự, có nên nói toạc ra không, nàng biết trong rượu có bỏ dược vật Bách Tuyết, như vậy nếu trong thức ăn có bỏ Thượng Thiên Hoa nữa, hai cái kết hợp, liền có thể gây mê, cũng có thể phong tỏa khí mạch, là mê dược làm người ta không vận công được.
Hai loại dược vật này đến từ vùng cực hàn, hầu như đã tuyệt chủng, trên đời cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa người bình thường căn bản là không thể biết đến chúng, nàng hoàn toàn không có ngờ tới trong phủ Túc Tĩnh vương, dĩ nhiên lại có loại mê dược cực kỳ bá đạo này, Thiên Hoa Bách Tuyết này chính là khắc tinh của cường giả cấp bậc Võ Tôn.
Tên vương gia này quả nhiên ẩn chứa dã tâm, nếu như không phải nàng học tập y lý và dược lý của Nguyệt Môn, bình thường cũng có xem bệnh bốc thuốc, đồng thòi cũng từng tiếp xúc với tri thức về Thiên Hoa Bách Tuyết, bằng không ngày hôm này nàng cùng Đường Linh Toa rất có thể sẽ trúng độc thủ của tên Vương gia ngoan độc này.
Thế nhưng trong lòng nàng lúc này cũng không cách nào khẳng định, bởi vì ngồi xung quanh đều là người thân của Túc Tĩnh Vương, lẽ nào hắn ngay cả chính người thân của mình cũng muốn độc hại, nhất là Đường Linh Toa còn là nữ nhi của hắn, hổ dữ không ăn thịt con a.
Lúc này Tĩnh Vương phi lại gắp rau cho Đường Linh Toa cũng giục nàng dùng cơm, lập tức quay đầu nói với Tầm Nguyệt:
- Tầm Nguyệt cô nương, nếu cô nương không thích đồ ăn này, để ta bảo trù phòng làm lại một ít đồ ăn nhẹ cho cô được không, cô thích ăn cái gì cứ nói thẳng, để ta bảo họ làm!
- Bá mẫu, ta...
Lúc này Tầm Nguyệt không biết nên làm gì cho phải, nàng chưa từng trải qua những chuyện như thế này, tâm địa đơn thuần, cũng không có tâm cơ, đối với đạo lí đối nhân xử thế và thấu hiểu lòng người cũng không rõ ràng, nàng biết rõ trong rượu và thức ăn có mê dược, nhưng nàng thấy một nhà Đường Linh Toa hòa thuận, trong lòng lại trở nên do dự bất định.
Chỉ là Đường Linh Toa lúc này đã cầm lấy đũa, đang muốn gắp thức ăn cho vào miệng.
Tầm Nguyệt nhìn thấy, trong lòng cả kinh, không nhịn được nói:
- Đường Linh Toa ngừng lại!
Không hiểu được biểu hiện của Tầm Nguyệt, Đường Linh Toa quay sang hỏi:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?
Lúc này sắc mặt Túc Tĩnh vương trở nên âm trầm đến cực điểm, vị vương gia này tâm tư cay nghiệt, trí tuệ thâm trầm, từ biểu hiện cùng cử chỉ của Tầm Nguyệt, hắn đã biết nữ tử này biết trong rượu và thức ăn có hạ mê dược.
Suy nghĩ một chút, Túc Tĩnh Vương thấy Đường Linh Toa không có ăn nữa, lúc này đứng dậy, bình tĩnh trừng mắt với Tầm Nguyệt nói:
- Tầm Nguyệt cô nương, ở đây đều là người nhà của bản vương, chỉ là cùng ăn một bữa cơm gia đình bình thường, nếu cô nương thấy bản vương thất lễ, mong được bao dung, chỉ là cô nương liên tục quấy rối bản vương cùng người thân dùng cơm, ngôn từ liều lĩnh, xin thứ cho bản vương chiêu đãi không chu toàn, quản gia tiễn khách!
- Tỷ tỷ...
Đường Linh Toa thấy Tĩnh vương cư nhiên trở mặt với Tầm Nguyệt, cũng biết Tầm Nguyệt đang đối nghịch với phụ thân mình, lúc này kéo tay nàng nói:
- Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy?
Tầm Nguyệt nhìn Đường Linh Toa nói:
- Muội muội, hay là muội cùng ta trở về đi!
Đường Linh toa nhìn Tĩnh Vương phi, vô cùng không muốn, mà Tĩnh Vương phi lúc này lập tức nói với Túc Tĩnh Vương:
- Vương gia, Tầm Nguyệt cô nương lần đầu đến phủ, không hiểu qui củ, mong Vương gia không nên tính toán, nếu cơm nước không hợp khẩu vị, nhưng người tới là khách, chúng ta không thể thất lễ, không bằng thay đổi một chút đi?
Túc Tĩnh Vương cho tới bây giờ luôn là một người kiêu ngạo, hơn nữa từ khi tu luyện Phách Hoàng Thiên Kinh, tính tình đại biến, chưa bao giờ chấp nhận người khác làm trái ý của hắn, lúc này nghe Tĩnh vương phi nói như vậy, trong lòng nổi giận, quay sang quát nàng:
- Im miệng...
Tĩnh Vương phi nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của phu quân, sợ đến run người, suýt nữa ngã xuống đất, may mà có Đường Linh Toa nâng đỡ bên cạnh nói:
- Mẫu thân, người không sao chứ!
Túc Tĩnh Vương nhìn Đường Linh Toa, lúc này trong mắt phát ra quang mang vô cùng dữ dội, tính tình càng trở nên thô bạo, thấy Tầm Nguyệt vẫn đứng ở đó, cao giọng quát lớn một tiếng:
- Quản gia, tiễn vị Tầm Nguyệt cô nương này ra khỏi phủ, Linh Toa không được rời khỏi!
Tầm Nguyệt cũng không biết nên làm gì lúc này, tính tình nàng ôn hòa bình tĩnh, đúng ra mà nói, nàng không thể để Linh Toa ở chỗ này, nhưng người ta đã hạ lệnh đuổi khách, trong lúc khó xử, không còn chút khí thế Võ Thánh nào, lại như một nữ tử bất đắc dĩ bình thường.
Dù sao tình cách của Tầm Nguyệt chính là như vậy, nếu như là Mộng Ly ở chỗ này mà nói, sợ rằng sớm đã nối khùng trở mặt với vị vương gia này rồi.
Lúc này quản gia mang theo hai người đến, hướng Tầm Nguyệt nói:
- Vị cô nương này mời đi thôi...
Tầm Nguyệt lúc này cấp bách muốn khóc, nhìn Đường Linh toa nói:
- Linh Toa theo ta đi...
Lúc này Đường Linh Toa có chút rung động, nàng biết không thể tiếp tục ở chỗ này, nhưng Tĩnh Vương phi đang nắm chặt tay nàng không chịu buông ra, khiến nàng trở nên do dự, không muốn nhìn mẫu thân tiếp tục đau khổ, thế nhưng...
- Quản gia...
Sự hung bạo trong lòng Túc Tĩnh Vương lúc này đã không thể tiếp tục áp chế. Sự nhẫn nhịn cũng đã đến cực hạn, sắc mặt cực kỳ âm trầm nhìn qua gã quản gia.
Gã quản gia thấy ánh mắt này cũng sợ đến giật cả mình, lại một lần nữa nói với Tầm Nguyệt:
- Cô nương, mời đi thôi, bằng không thứ cho lão nô đắc tội!
Lúc này trong lòng Tầm Nguyệt quýnh lên, cũng không quản nhiều như vậy, khí thế toàn thân bộc phát, thân ảnh nhoáng cái biến mất, sau đó lại hiện lên bên người Đường Linh Toa, kéo tay nàng nói:
- Linh Toa, nếu như muội không đi, sẽ dẫn tới mối họa lớn, muội minh bạch ta đang nói gì chứ...
- Võ Thánh!
Lúc này Túc Tĩnh Vương thấy Tàm Nguyệt phóng xuất ra khí thế, trong lòng kịch chấn.
Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, hắn biết vị Võ thánh trước mắt, hắn căn bản không thể đánh lại, vì vậy thần tình lại biến đổi, vẻ mặt đau thương nhìn Đường Linh Toa:
- Linh Toa, con nhẫn tâm vứt bỏ phụ thân và mẫu thân mà rời đi sao, con nhẫn tâm để chúng ta tiếp tục chịu nỗi khổ nhớ nhung sao, trước đây con còn nhỏ không hiểu chuyện, phạm sai lầm còn có thể hiểu được, cha cũng có thể tha thứ cho con, lưu lại bồi tiếp mẫu thân mấy ngày được không, bản vương sẽ không làm khó dễ tỷ muội con nữa...
Một hồi nói lời an ủi tha thiết, khiến tâm tư Đường Linh Toa trở nên bất địn.
Tĩnh Vương phi cũng nói:
- Toa Toa, con ở lại với ta mấy ngày, chờ khi ta khỏe lại hãy đi, không nên vứt bỏ mẫu thân như vậy...
Bị phụ mẫu níu giữ, khiến Đường Linh Toa lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nàng đơn thuần cho rằng qua nhiều năm như vậy, phụ thân sẽ tha thứ cho khuyết điểm của nàng, cũng không tái ước thúc chuyện của nàng nữa.
Nếu như ở lại để Tầm Nguyệt tỷ tỷ một mình rời khỏi, nàng sẽ trở nên đau khổ cỡ nào, hơn nữa với tính cách của Tầm Nguyệt, nếu như nàng ở lại mà nói, nàng sẽ tự trách, sẽ áy náy, bởi chính nàng khẩn cầu Tầm Nguyệt gạt Mộng Ly cùng vân Thiên Hà trốn về thăm mẫu thân. Nàng sẽ đối mặt với chất vấn của Vân Thiên Hà và tỷ tỷ ra sao.
Còn nếu rời đi, mẫu thân sẽ thương tâm cỡ nào, mẫu thân vì nàng đã đau khổ quá nhiều, nàng không nỡ để mẫu thân tiếp tục thương tâm...
Hai bên đều không thể dứt bỏ, nàng nên làm thế nào bây giờ?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt