A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 508: Tinh Thần Chi Xích
ân Thiên Hà đổ Tinh Thần Chi Sa có công hiệu thần kỳ vào những mảnh vỡ, khiến chúng đang trôi nổi giữa khoảng không liền bắt đầu tụ lại.
Thế nhưng có một mảnh vỡ hình tam giác tỏa ra ánh sáng tinh thần chỉ chậm rãi quay tròn tại chỗ, không hề có ý định muốn xác nhập cùng những mảnh khác.
Vân thiên Hà biết mình nên làm gì, vì vậy bèn chậm rãi phóng ra lực lượng Tinh Khung Ý Cảnh của mình, dung nạp vào trong mảnh vỡ tỏa ra ánh sáng tinh thần.
Vào lúc này khi những mảnh vỡ tiếp xúc với tinh viêm chân khí tinh thuần của Vân Thiên Hà, lại một lần nữa giống như bị kích hoạt, bắt đầu không ngừng hấp thụ chân khí của hắn, có một số mảnh vỡ sau khi tiếp xúc với nhau, bắt đầu chậm rãi hợp lại.
Cảm thụ được quá trình biến hóa, trong lòng Vân Thiên Hà phấn chấn, vì vậy tiếp tục tăng tốc độ phát lực, vận chuyển lực lượng Tinh Khung Ý Cảnh tiến thêm một bước để dung hợp chúng lại.
Bất quá những mảnh vỡ dưới sự dung hợp của Tinh Khung Ý Cảnh, làm tiêu hao lượng lớn chân khí, khoảng một canh giờ sau, trên trán Vân Thiên Hà đã mồ hôi nhễ nhại.
Khi những mảnh vỡ dung hợp được phân nửa, mơ hồ hợp thành một hình khối có hai góc cạnh, giống như một chiếc trường xích hình tam giác.
Đây là Tinh Thần Chi Xích sao?
Trong lòng Vân Thiên Hà phấn chấn, tuy rằng chân khí vẫn như cũ đang không ngừng kịch liệt tiêu hao, thế nhưng bởi tâm tình cực tốt nên cũng không cảm thấy mệt mỏi, vì vậy càng ra sức vận chuyển lực lượng Tinh Khung Ý Cảnh, đem những mảnh vỡ còn lại dung hợp nốt.
Quá trình này duy trì liên tục khoảng ba canh giờ...
Khí Vân Thiên Hà cảm thấy lực lượng trong cơ thể gần như sắp cạn kiệt, lúc này mảnh vỡ còn lại cuối cùng rốt cuộc cũng gắn vào góc còn thiếu của Tinh Thần Chi Xích.
Khi góc cuối cùng được bổ xung, ánh sáng tinh thần tỏa ra càng thêm rực rỡ, đem thanh trường xích kia quay tròn, dần dần hình thành một vầng sáng.
Vân Thiên Hà cho rằng đến một bước này là đã thành công, thế nhưng hắn không ngờ tới, khi Tinh Thần Chi Xích hình thành sơ bộ, bỗng nhiên lực lương Tinh Khung Ý Cảnh còn sót lại trong cơ thể hắn, giờ khắc này tựa như một cơn hồng thủy, cuộn trào mãnh liệt không ngừng dũng mãnh tiến vào Tinh Thần Chi Xích, mà vầng sáng quanh thân Tinh Thần Chi Xích kịch liệt chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thấy gì cả.
Chu vi xung quanh tràn ngập lực lượng tinh thần vô cùng tinh thuần, ngay cả tinh tú dày đặc trên thương khung cũng như hô ứng với Tinh Thần Chi Xích, phóng xuất từng đạo ánh sáng tập trung trên thân thể nó.
Vân Thiên Hà cảm giác ý thức bắt đầu mơ hồ, chân khí trong cơ thể hắn sắp triệt để khô kiệt.
Bất quá cũng may, ngay khi chân khí trong cơ thể Vân thiên Hà bị hút ra chỉ còn lại một ít, Tinh Thần Chi Xích tựa hồ đã nhận đủ, cũng không tiếp tục hấp thu chân khí nữa, bắt đầu thu nạp tịnh thần lực trong thiên địa.
Khi Tinh Thần Chi Xích thu nạp tinh thần lực, Vân Thiên Hà có được thời gian thở dốc, lập tức bắt đầu vận công, dựa vào lượng chân khí mỏng như tơ còn sót lại, cũng bắt đầu thu nạp tinh thần lực.
Quá trình này duy trì khoảng hai canh giờ, lúc này bầu trời đã có chút sáng, Vân Thiên Hà cũng khôi phục được bốn thành công lực, tinh lực và thể lực đã trở nên tốt hơn.
Vào lúc dó, Tinh Thần Chi Xích tựa hồ cũng hấp thu đủ tinh thần lực, vầng sáng rực rỡ chói mắt cũng dần dần yếu dần.
Bất quá khi Vân Thiên Hà mở mắt, luồng ánh sáng tinh thần đang dần yếu đi kia, lúc này đột nhiên giống như bị vật gì đó hấp dẫn, bất chợt nhanh chóng bắn vào trong mắt hắn.
Lúc này, toàn bộ thế giới như biến thành một màu ngân bạch, hắn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, hai mắt cũng không khép lại được. Trong thế giới màu ngân bạch này, hắn chỉ thấy được những điểm lốm đốm chợt lóe lên, lúc bắt đầu vẫn còn thưa thớt, rồi sau đó dần dần trở nên dày đặc.
Một lát sau, khi chúng càng lúc càng dày đặc hơn, dần dần tụ lại hình thành một thứ nhìn giống như cây thước, ngân mang chói mắt cũng đột nhiên tiêu thất.
Lúc này tuy ngân mang biến mất nhưng trước mắt hắn vẫn là một màu trắng xóa, chỉ có duy nhất hình ảnh của cây thước kia, bất quá hắn theo bản năng nhắm mắt lại, cuối cùng trước mắt cũng chìm vào bóng tối.
Nhưng khi nhắm mắt lại, hắn cảm thụ thấy có một cây thước tiến vào trong ý thức, lúc này Vân Thiên Hà lần thứ hai mở mắt, đôi mắt của hắn phát ra một luồng ánh sáng chói lòa.
Dần dần ánh sáng từ hai mắt hắn cũng ảm đạm đi, cuối cùng sau khi một bức tinh không đồ hiện lên, con ngươi trong mắt hắn một lần nữa trở nên đen nhánh, khi nhìn thẳng vào, mơ hồ còn lóe lên tinh huy, thập phần linh động mê người.
Sau khi có thể nhìn thấy được mọi thứ, lúc này Vân Thiên Hà thấy một cây thước vô cùng đẹp đẽ trôi nổi phía trước, đây chính là Tinh Thần Chi Xích.
Bên ngoài cây thước có một vầng tinh huy thánh khiết, khiến người ta không dám có ý niệm khinh nhờn mà đụng vào, Vân Thiên Hà chăm chú nhìn cây thước, khi thân thước phát sáng trên đó có một bức tinh không đồ hoàn mỹ, mặt trên có rất nhiều điểm lốm đốm như sao, lóe ra quang mang kỳ dị.
Tinh Thần Chi Xích mang đến cho người ta cảm giác nó như được vô số ngôi sao ngưng tụ mà thành.
Vô cùng đẹp!
Lúc này Vân Thiên Hà không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả cây thước hoàn mỹ mang đáng giác kinh ngạc này, bỗng nhiên trong đầu hắn có một cỗ ý niệm mãnh liệt muốn vươn tay vuốt ve cây thước.
Nhưng ngay khi hắn muốn đưa tay ra, cây thước dường như có linh tính và trí tuệ, né tránh hắn, khiến hắn không khỏi ngẩn ra.
Khi Vân Thiên Hà còn đang sững sờ, cây thước trôi nổi giữa không trung bỗng nhiên xoay một vòng, trên thân phát một vầng sáng năm màu, rồi chậm rãi nằm trong lòng bàn tay Vân Thiên Hà.
Khi Tinh Thần Chi Xích đã vào tay, một cảm giác ôn nhu thân thiết nhất thời lan khắp toàn thân hắn!
Vân Thiên Hà vuốt ve Tinh Thần Chi Xích, cảm thấy như đang vỗ về hài tử của mình, Tinh Thần Chi Xích cũng có một luồng năng lượng nhu hòa ba động chậm rãi truyền vào tay hắn, khiến cho hắn có cảm giác như đang vuốt lên một đám mây, cực kỳ thoải mái.
Bất quá Tinh Thần Chi Xích dù sao cũng là kỳ vật, nó ở trước mắt Vân Thiên Hà cũng không phải là thực thể, hoàn toàn là do tinh quang ngưng tụ mà thành, khiến hắn có một ảo giác, muốn đem nó thu vào trong cơ thể.
- Thiên Hà, Thiên Hà...
Ngay khi Vân Thiên Hà đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng gọi của Mộng Ly truyền đến.
Vân Thiên Hà nghe thấy tiếng gọi, vừa phân thần chớp mắt một cái, khi nhìn lại trong tay, Tinh Thần Chi Xích đã không còn thấy đâu nữa.
Đang muốn tìm xem Tinh Thần Chi Xích chạy đi nơi nào, lúc này chỉ thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp vội vã chạy tới, Vân Thiên Hà cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, liền đứng dậy nói:
- Sao lại vội vã như vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Mộng Ly chạy tới, thấy trong mắt Vân Thiên Hà tỏa ra một cỗ quang huy mông lung, nhất là ánh mắt của hắn, giống như ánh sao đang nhấp nháy, không khỏi có chút ngơ ngác, bất giác quên đi sự tình khẩn cấp.
Vân Thiên Hà thấy vậy, liền véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của nàng, nói:
- Sao ngây người ra vậy?
- A!
Mộng Ly hồi phục lại tinh thần, lập tức lôi kéo Vân Thiên Hà, lo lắng nói:
- Thiên Hà, muội muội cùng với Linh Toa giấu chúng ta trốn đi rồi...
- Trốn đi sao?
Vân Thiên Hà giật mình, nhìn Mộng Ly nói:
- Hẳn là ra ngoài giải sầu thôi, muội khẩn trương như vậy làm gì?
Mộng Ly lắc đầu nói:
- Không phải, ta cảm giác muội muội càng ngày càng càng cách xa chúng ta, hình như là đi về phía đông, cảm ứng với tâm thần của nàng cũng đã có phần mơ hồ, bất quá ta dùng long nhãn Hoa Tâm Thuật để đọc tâm linh của muội muội, thấy trước mắt hiện lên một thành thị phồn hoa, có đường xá, có tửu lâu, cửa hàng...các nàng hiện tại hẳn là đang ở tại một thành thị...
Nghe Mộng Ly nói xong, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
- Muội nói là thành thị phồn hoa, lại ở phía Đông, mà cách nơi này gần nhất chỉ có kinh thành, lẽ nào Tầm Nguyệt và Linh Toa vào kinh?
Mộng Ly quấn quấn một lọn tóc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói:
- A, ta nhớ ra rồi, lần trước Linh Toa từ sau khi rời khỏi Thiên Quỷ sơn vẫn luôn có tâm sự, ta và muội muội còn cho rằng nàng phiền muộn chuyện ngươi và nữ nhân Túc Dao kia, hỏi qua nàng mới biết được nàng vô cùng nhớ mẫu thân và ca ca, rất muốn trở lại thăm họ...
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút nói:
- Vậy muội có biết các nàng rời khỏi đây khi nào không?
Mộng Ly nói:
- Hẳn là buổi chiều hôm qua, khi chúng ta đưa Ô Lan và Bạch Nương Tử mang theo Ngạc Tổ Chi Lệ quay lại Thiên Quỷ sơn. Khi chúng ta về đến nơi, người của Tình Báo doanh nói rằng ngươi có việc nên đi trước một bước, ba chúng ta và Liên Tinh vào rừng chơi một hồi, khi chuẩn bị trở về, muội muội nói với ta muốn cùng Linh Toa đi dạo, ta cùng Liên Tinh trở về trước, như vậy tính ra, hẳn là các nàng đi lúc chạng vạng. Sau khi ta ngủ dậy liền cảm ứng được muội muội đã đến kinh thành, lúc đó mới chạy đi tìm ngươi!
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Vân Thiên Hà cười cười nói:
- Nếu Linh Toa nhớ mẫu thân và ca ca, muốn trở lại thăm họ, vậy để các nàng đi thôi, chuyện này cũng không có gì, có Tầm Nguyệt bên cạnh Linh Toa, hơn nữa thực lực hiện tại của Linh Toa cũng không yếu, võ giả dưới Võ Thánh cản bản không phải là đối thủ của nàng, chung quy không thể lúc nào cũng ở bên người nàng, để nàng trở lại thăm mẫu thân cũng tốt, muội không phải ngạc nhiên!
Mộng Ly nghe Vân Thiên Hà nói vậy, lúc này mói thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tuy rằng biết muội muội đến Kinh thành, nhưng ta không thể cảm ứng được rõ ràng muội muội, Thiên Hà, khi nào chúng ta mới tới kinh thành, ta cũng muốn gặp mẫu thân của Linh Toa!
- Chờ thêm một thời gian hãy nói, nếu lần này Linh Toa trở lại Kinh Thành thăm mẫu thân, khi các nàng trở về, chúng ta phải đi Tàng Long đại điện, ta cũng rất muốn thăm mẫu thân của ta, chung quy vẫn phải trở về thăm người một lần!
Mộng Ly nói:
- Cũng phải, Linh Toa và muội muội đi gặp mẫu thân Linh Toa, vậy ta cũng không cần phải sốt ruột, đi gặp mẹ chồng vẫn quan trọng hơn.
Nói rồi, Mộng Ly cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Vân Thiền Hà, lập tức khuôn mặt đỏ lên, véo hắn một cái, nói lảng sang chuyện khác:
- Thiên Hà, cả đêm qua ngươi làm gì vậy, vì sao thoạt nhìn có phần không giống bình thường?
Nghe Mộng Ly nhắc nhở, Vân Thiên Hà chợt nghĩ đến Tinh Thần Chi Xích, vì vậy tâm thần bèn cảm ứng bên trong cơ thể, không khỏi sắc mặt đại biến:
- Hỏng bét, vì sao lại không thấy?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt