This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 349: 350: Sơn Ngoại Lai Khách
gày đông giá rét gần trôi đi, trong Nguyệt Miểu Sơn tràn trề màu xanh hoa cỏ, nhưng đỉnh núi vẫn là đóng băng nghìn dặm, linh động mà xinh đẹp tuyệt trần, băng tuyết màu trắng bao trùm, hình thành một bức hoa cuộn tròn thần kỳ vẽ cảnh núi non.
Trong gió tuyết bên ngoài núi, ba chiếc xe ngựa giống như sơn dương lạc dường, dừng lại tại địa phương bao phủ trong màn sương mù, tựa hồ thủy chung không tìm được phương pháp vào núi.
- Nam Minh Khai, lão thất phu ngươi có thể cho người khác một chút tín nhiệm và hy vọng? Chúng ta đã vòng vo tại nơi này một ngày một đêm rồi, Nguyệt Miểu Sơn kia rốt cuộc là nơi nào, thôi toán chi thuật của ngươi thực quá làm ta thất vọng rồi!
Thần Hoa Diệu coi như tu dưỡng và tính tình tốt hơn nữa, trong đoạn thời gian này liên tục lăng qua lăng lại, cũng có chút thiếu kiên nhất rồi.
Không phải nàng đối với một việc mất đi kiên nhẫn, mà nàng đối với thôi toán chi thuật của lão đầu Nam Minh Khai này thực sự là cực điểm coi thường, vì vậy lão đầu từ khi gặp phải Vân Thiên Hà, thôi toán chi thuật của hắn, không hề chứng minh được chính mình chính xác không sai lầm.
Nam Minh Khai chỉ biết cười khổ, hắn biết giải thích cũng đã vô ích rồi, chỉ có nhìn về phía chất nữ và sư điệt của chính mình, hi vọng bọn họ có thể thông cảm.
Nam Minh Tuyết vẫn không chút biểu tình, chỉ có trong đôi con ngươi như thu thủy, có chút điểm nóng nảy. Mà Vũ Phương Khinh Thần sớm đã không có tính tình, hắn cũng lười nói thêm cái gì, ở trong lòng hắn, hắn biết thôi toán chi thuật của sư thúc vô cùng linh nghiệm, thế nhưng những ngày gần đây, hắn bắt đầu nghi ngờ, sư thúc có phải đã gặp khắc tinh.
Mà trong một chiếc xe ngựa khác, Thần Hoa Đóa Đóa cúi đầu, trong đoạn thời gian gần đây, trong phần nóng nảy còn có phẫn nộ, sớm đã không còn hình bóng nữa rồi. Hiện tại trong lòng nàng, chỉ có một ý niệm, đó chính là tìm được cái tên kia, hung hăng xé nát hắn thành mảnh vụn, tiếp tuc nuốt vào trong bụng, để tiết hết mối hận trong nửa năm vừa qua.
Vì một người không hề quen biết, vì một người gọi là tinh mệnh chi nhân gì đó, bọn họ tại phiến thổ địa Đông vực này đã lăn qua lăn lại nửa năm rồi, cho dù là du ngoạn cũng không dùng tới thời gian lớn tới như vậy.
Thần Hoa Đóa Đóa không rõ, rốt cuộc là cái tinh mệnh chi nhân kia là cái gì, sẽ làm cho nhiều người kiên nhẫn vì hắn như vậy, không ngừng truy đuổi theo cước bộ của hắn.
Mọi người ở đây bắt đầu vì chuyện không tìm được Nguyệt Miểu Sơn mà có chút nôn nóng, đột nhiên trong màn sương mù dày đặc, có năm chiếc xe ngựa chở hàng hóa chạy tới.
Dẫn đầu đội ngũ này, là một vị hán tử trung niên áo khoác da, lưng mặc áo choàng thêu ánh trăng, bên cạnh hán tử còn có một vị thiếu niên lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, sau khi tiến vào trong màn sương mù, hán tử vẫn chưa hề thay đổi phương hướng, thẳng hướng Nguyệt Miểu Sơn.
Thiếu niên bên cạnh hình như là lần đầu tiên tới, lộ vẻ hiếu kỳ, không giải thích được hỏi:
- Trát Tháp thúc thúc, từ bên ngoài nhìn, ở đây căn bản không có núi a, chúng ta có thể lạc đường trong sương mù dày đặc rồi hay không? Người có còn nhớ rõ đường tới Nguyệt Miểu Sơn? Cữu cữu của ta sẽ đến tiếp đón chúng ta sao?
- Lâm Lôi tiểu thiếu gia, Nguyệt Miểu Sơn trước nay đều là nơi thần bí mờ ảo, cho dù nơi đó tọa lạc giữa Xuất Vân Quốc và Tuyết Vực, nhưng người trong Xuất Vân Quốc biết tới không nhiều, Nặc Nhĩ gia tộc chúng ta từ trước tới nay đều có quan hệ mật thiết với Nguyệt Tông, làm thế gia ngoại môn, không chỉ bảo mật, mà còn phải cung cấp vật tư sinh hoạt cho đệ tử Nguyệt Tông cần, chính vì như vậy mà Nặc Nhi gia tộc chúng ta hơn trăm năm nay cường thịnh không suy!
Nặc Nhĩ Lôi Lâm nói:
- Trát Tháp thúc thúc, như vậy ngoại trừ gia tộc chúng ta, Nguyệt Tông hẳn là còn có thế gia ngoại môn khác đúng không?
Trát Tháp gật đầu nói:
- Một tông phái nghìn năm lớn nhưu vậy, đâu chỉ có một gia tộc chúng ta, thân tộc thế gia các trưởng lão và đường chủ đếm không hết, trải rộng khắp nơi thất vực. Nguyệt Tông cứ năm năm chọn lựa đệ tử, đều ưu tiên tiến hành chọn lựa tại các thế gia ngoại môn này, mà chọn lựa đầu xuân năm nay cũng sắp bắt đầu ồi, lần này mang ngươi tới đây, gia gia cũng là muốn ngươi tới tham gia lần khảo hạch chọn lựa này, ngươi cần phải nỗ lực lên, giống như cữu cữu của người vậy, tranh thủ trở thành đệ tử nội môn, cứu cữu ngươi chính là niềm kiêu ngạo của Nặc Nhĩ gia tộc chúng ta!
- Thế nhưng, Trát Tháp thúc thúc, ta muốn bái người khác làm sư phụ, vậy làm sao bây giờ?
Trên mặt Nặc Nhĩ Lôi Lâm có vẻ có chút mê man.
Sắc mặt Trát Tháp có chút xấu xí, trầm giọng nói:
- Lôi Lâm, người thần bí phi phàm kia, ngay cả gia gia cũng nói là kỳ nhân, ngươi ngay cả mặt người ta còn chưa nhìn thấy, người ta còn không nhất định thu nhận ngươi, ngươi hãy nghe lời gia gia nói, tham gia lần chọn lựa của Nguyệt Tông này đi, bằng không chẳng phải phụ kỳ vọng của mọi người sao? Phải biết rằng mấy ca ca của ngươi đều tranh thủ cơ hội này, tất cả đều hết sức cố gắng!
- Trát Tháp thúc thúc, phía trước hình như có người, có thể là cữu cữu ta tới đón!
Đột nhiên, Lôi Lâm chỉ về những điểm đen có chút không rõ ràng phía trước nói.
Trát Tháp quay sang, tinh tế quan sát nơi này, chỉ thấy phía trước là ba chiếc xe ngựa, trang phục bên ngoài cũng tương đối kỳ quái, thuận miệng nói:
- Những người này thoạt nhìn không giống như người Đông vực!
Có thể đoàn xe ngựa cũng bị đối phương phát hiện ra, lúc này bên kia có một người thanh niên từ trên xe xuống, đi tới gần có lễ nói:
- Tại hạ là Vũ Phương Khinh Trần, Thiên Đảo vực tới, xin hỏi các vị vận chuyển vật tư tới Nguyệt Miểu Sơn sao?
- Ngươi là ai, ngươi thế nào biết?
- Lôi Lâm, không nên nói lung tung!
Trát Tháp lập tức ngăn Lôi Lâm lại, quan sát Vũ Phương Khinh Thần vài lần, nói:
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, hơn nữa cũng chưa từng nghe qua cái gì là Nguyệt Miểu Sơn, ở đây sương mù dày đặc, chúng ta cũng là trong lúc vô ý đi vào!
Vũ Phương Kinh Trần là một người thông minh, hắn nghe được thiếu niên kia bị ngăn lại, đã biết nhất định những người này tới Nguyệt Miểu Sơn, liền mỉm cười nói:
- Chúng ta định tới Nguyệt Miểu Sơn bái phỏng tông chủ Nguyệt Tông, chỉ là không ngờ lạc đường ở đây, cho nên muốn thỉnh giáo một chút, thỉnh không nên hiểu lầm, chúng ta không có địch ý!
Trát Tháp dù sao cũng là người từng trải, hắn quan sát Vũ Phương Khinh Trần, nhìn ra là người ôn hòa, thế nhưng cũng không dễ dàng tin lời hắn nói, không tiếp tục để ý tới hắn, đội ngũ bọn họ ngừng lại, trực tiếp ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, ăn chút lương khô.
Vũ Phương Khinh Trần thấy vậy, nhẹ nhàng cười, hắn hiểu đối phương cẩn thận, sau khi khẽ thi lễ, liền quay trở về nói với Nam Minh Khai:
- Sư thúc, những người này là thế gia ngoại môn tiếp tế vật tư cho Nguyệt Tông, chỉ là bọn họ rất cảnh giác, không chịu nói cho biết, cũng không chịu đi trước, xem ra, chúng ta chỉ có thể đợi Nguyệt Tông hạ sơn tiếp ứng đệ tử rồi!
- Cũng được, vậy thì chờ ở chỗ này vậy, nếu có đệ tử Nguyệt Tông nới, có thể dễ dàng hơn, bằng quan hệ của gia gia ngươi và tông chủ Nguyệt Tông, nói vậy Lộng Nguyệt tiền bối kia hẳn là sẽ tiếp kiến chúng ta!
Nam Minh Khai gật đầu nói.
Mọi người ở dưới chân núi chờ đợi nửa canh giờ, đúng lúc này, trong sương mù dày đặc có hai con ngựa trắng xuất hiện, chỉ thấy hai vị nam tử mặc nguyệt xam bạc xám giao nhau từ trong màn xương mù đi ra, từ xa xa bọn họ đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa đám người Nam Minh Khai, liền nhíu mày, nhưng thấy đám người vận chuyển Trát Tháp cũng chờ đợi, trên mặt lộ thần sắc nghi hoặc.
Trát Tháp thấy hai người đi ra, nhất thời đứng lên, mà Lôi Lâm lập tức xuống ngựa, có vẻ rất hưng phấn, hoan hô một tiếng kêu lên:
- Cữu cữu, người tới đón chúng ta rồi!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt nhìn thấy Lôi Lâm, đôi lông mày nhăn tít lại hơi thả lỏng, trên mặt nở nụ cười, đi tới trước, sờ sờ vào cái đầu nhỏ bé của Lôi Lâm, cười nói:
- Năm nay thế nào tên nghịch ngợm ngươi lại lên núi tham gia chọn lựa a?
Nói xong, hắn chuyển mắt qua nhìn Trát Tháp, nói:
- Biểu huynh, huynh có nhận ra những người phía trước hay không? Bọn họ đang làm gì?
Trát Tháp nói:
- Những người đó đến từ Thiên Đảo vực, nói muốn tới bái phỏng tông chủ Nguyệt Tông, ta sợ có trá, cũng không dám tiếp tục đi về phía trước, việc này Duy Kiệt đệ định đoạt đi!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt nói với một đệ tử Nguyệt Tông khác:
- Liên sư đệ, đệ đi thăm hỏi ý đồ những người đó một chút, nhớ kỹ lấy lễ đối đãi, nhất thiết không được xung động, nếu như đối phương có thể đưa ra được tín vật nào đó, đệ liền mang về giao cho sư tôn định đoạt!
- Được rồi!
Liên sư đệ lên tiếng trả lời, gật đầu với Trát Tháp, thân mật sờ sờ vài cái đầu nhỏ bé của Lâm Lôi, liền đi về phía Nam Minh Khai.
Vũ Phương Khinh Trần thấy đối phương tới tìm hỏi, liền bước lên mấy bước, hành lễ nói:
- Tại hạ Vũ Phương Khinh Thần, đến từ Thiên Đảo vực Nam Minh Quang Thiên, lần này tới Đông vực Nguyệt Miểu Sơn là muốn bái kiến tông chủ Lộng Nguyệt, vị huynh đệ này có thể truyền lại một chút?
Liên sư đệ mới gặp gỡ Vũ Phương Khinh Thần, đối với vẻ khiêm tốn lễ nghĩ của hắn có cảm tình rất tốt, thuận miệng nói:
- Các ngươi có tín vật nào hay không, ta sẽ mang lên núi báo cáo gia sư!
- Thỉnh Liên huynh đệ chờ, ta sẽ hỏi lại sư thúc!
Nói xong, Vũ Phương Khinh Thần liền đi tới trước xe ngựa, nói:
- Sư thúc, đối phương muốn tín vật, chúng ta có hay không?
Nam Minh Khai vừa nghe, cũng có chút khó khăn, nói:
- Chuyến này tới đây, cũng không dự định đến Nguyệt Miểu Sơn, sư tôn cũng không dặn dò qua việc này!
Lúc này, Thần Hoa Diệu từ trong xe ngựa bước ra, lập tức lấy từ trong túi của mình một nguyệt hoàn không rõ là tài liệu gì chế tạo thành, đưa cho Vũ Phương Khinh Thần nói:
- Ngươi cầm vật này giao cho hắn mang lên núi, trưởng lão Nguyệt Tông hẳn là có thể nhận ra được!
- Lãnh Nguyệt Long Hoàn!
Nam Minh Khai hơi động dung liếc mắt nhìn nguyệt hoàn kia, nói:
- Nghĩ không ra, sư tổ của ngươi thực nhìn ra, cư nhiên phương diện này cũng nghĩ tới!
Thần Hoa Diệu nói:
- Vật này vốn là tín vật Thương Nguyệt tiền bối tặng tổ sư, tự nhiên có giá trị quan trọng!
Vũ Phương Khinh Thần có điểm không giải thích được, nhưng tiếp nhận nguyệt hoàng, lần thứ hai trở lại đưa cho Liên sư đệ nói:
- Huynh đệ, nguyệt hoàn này chính là tín vật, nếu lệnh sư tôn không biết, có thể giao cho tông chủ quý môn nhận rõ, tại hạ tạ ơn trước!
Liên sư đệ tiếp nhận nguyệt hoàn, cảm thấy bên trong có một cỗ năng lượng thần bí bắt đầu khởi động, lúc này cũng không dám sơ ý, sau khi thi lễ, liền cấp tốc cưỡi ngựa chạy đi.
Qua chừng nửa canh giờ, lúc này Liên sư đệ đã cấp tốc trở về, bên cạnh hắn còn có một vị trung niên nhân, vị trung niên nhân này không phải ai khác, chính là Triển Lâm Phong lần trước nghênh đón dẫn Vân Thiên Hà vào núi. Triển Lâm Phong mang theo độ đệ tới chân núi, sau khi xuống ngựa, bước tới truwos mặt Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu nói:
- Hai vị tiền bối, đệ tử vãn bối có chỗ nào chậm trễ, xin được thứ lỗi, gia sư hiện đang ở trong đại điện chờ đợi, thỉnh các vị theo vãn bối lên núi!
Nói xong, Triển Lâm Phong liền nói với Nặc Nhĩ Duy Kiệt gần đó:
- Duy Kiêu, ngươi vẫn bọn họ lên sau, Lạc phó đường chủ Cung Nguyệt Đường sẽ bàn bạc, sau khi hoàn tất, ngươi an trí bọn họ tại biệt viện của ngươi nghỉ ngơi là được!
- Dạ, sư tôn!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt khom người thi lễ, hướng về phía Nam Minh Khai nhìn thoáng qua, liền dẫn theo đội ngũ xe ngựa Trát Tháp đi sâu vào trong màn sương mù dày đặc, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
- Hai vị tiền bối, mời đi theo vãn bối vào núi!
Triển Lâm Phong lại một lần nữa nhận nhiệm vụ dẫn dường, dẫn đoàn người vào sâu trong núi.
Cương 350: Công pháp tấn cấp
Vân Thiên Hà đợi thương thế Đường Linh Toa khỏi hẳn, sau đó báo cho nàng tin tức Mộng Nguyệt muốn thu nàng làm đệ tử, nhưng làm cho Vân Thiên Hà có chút ngoài ý muốn chính là, không nghĩ tới Đường Linh Toa cư nhiên sảng khoái đáp ứng.
Dưới sự kinh ngạc, Vân Thiên Hà cũng hỏi Đường Linh Toa vì sao không cần suy nghĩ đã đáp ứng.
Mà đáp án của Đường Linh Toa rất đơn giản, nàng nói nàng và Tầm Nguyệt rất hợp duyên, cũng đã từng gặp qua vị Đường bà bà kia, cảm giác bà bà tựa như tổ mẫu của nàng vậy, hơn nữa Mộng Nguyệt đối nàng cũng phi thường tốt, cho nên nàng nguyện ý làm đệ tử Mộng Nguyệt.
Vân Thiên Hà nghe lời giải thích này, tuy rằng cảm giác có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không nhắc tới chuyện Đường bà bà là cô tổ mẫu của nàng, không nghĩ tới Đường Linh Toa ngược lại có sẵn cảm giác này, kỳ thực đó cũng là duyên phận, một hiện tượng tốt.
Dẫn Đường Linh Toa và mẹ con Tư Vân tới Linh Nguyệt Phong, sau khi an bài xong, lại dạy cho Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô một ít phương pháp rèn luyện cơ thể cơ bản, hai thiếu niên cũng bắt đầu chăm chỉ luyện tập.
Xử lý việc vặt hoàn tất, Vân Thiên Hà liền tới Luyện Nguyệt Động sau Huyễn Nguyệt Phong, bắt đầu quãng thời gian bế quan tu luyện hắn đáp ứng Miên Nguyệt.
Bất quá hắn cũng không biết, tại thời điểm Miên Nguyệt truyền thụ công pháp cho hắn, mấy người Nam Minh Khai cũng đã tới Nguyệt Miểu Sơn.
Trong Luyện Nguyệt Động, Linh Miểu Sơn.
Vân Thiên Hà kết khôn ấn, sắc mặt có chút trắng bệch, cái trán chảy mồ hôi, mà Miên Nguyệt tĩnh tọa một bên, phảng phất đối với việc hắn đang làm như không thấy.
Đây là trạng thái khi Vân Thiên Hà bắt đầu cố gắng đánh ra đạo khôn ấn thứ mười.
Tại lúc Miên Nguyệt truyền thụ cho hắn vài đạo Thiên Khôn Định Ấn phía sau, Vân Thiên Hà tự tin tràn đầy, nhưng khi hắn cơ bản nắm giữ được chín đạo khôn ấn, dựa theo phương pháp Miên Nguyệt đã nói đánh ra đạo khôn ấn thứ mười, hắn đã biết được, Thiên Khôn Định Ấn, càng đi về sau lại càng không phải nắm giữ dễ dàng như hắn tưởng tượng trước đó.
Đến thời điểm kết khôn ấn thứ mười, Vân Thiên Hà cảm giác huyết quản trong cơ thể chính mình phảng phất như sắp bạo liệt ra, mà áp lực tạng tức càng lúc càng lớn. Xương cốt toàn thân lách cách rung động, nếu không phải hắn luyện cốt và luyện nhục đã có căn bản vững chắc, còn có sự ủng hộ của khôn tức trạng thái dịch tại hai tinh tú trong cơ thể, sợ rằng lúc này hắn đã không thể kiên trì được nữa rồi.
Nhưng vì không muốn để Miên Nguyệt xem thường chính mình, Vân Thiên Hà vẫn tiếp tục cắn răng chịu đựng, dồn toàn bộ thần hồn ý của mình tập trung vào đạo khôn ấn thứ mười này.
Từng đợt đau đớn xé rách cơ thể, phảng phất như độc xà cắn xé.
Tốc độ Vân Thiên Hà ngưng kết khôn ấn càng lúc càng chậm, kỳ thực đạo khôn ấn thứ mười cần dùng tới khôn linh chi tức cũng không nhiều lắm, nhưng muốn thân thể phối hợp ăn ý lại yêu cầu khí lực cường kiệt, bằng không rất dễ dẫn tới tình cảnh huyết quản bạo liệt, hoặc là phản phệ nội thương, điều này đối với yêu cầu về khí lực xác thực rất cao.
Qua ước chừng mười mấy lần hô hấp, khi thần hồn ý chí của Vân Thiên Hà cảm giác cỗ đau đớn truyền tới từng đợt biến mất, hơn nữa đau đớn do hắn ngưng kết khôn ấn cũng bắt đầu yếu bớt, năng lượng xung quanh bắt đầu mạnh liệt ngưng tụ lại, Vân Thiên Hà biết, đạo khôn ấn thứ mười, rốt cuộc hắn cũng đã ngưng kết thành công!
Oanh!
Khi Vân Thiên Hà ngưng kết thành công, hắn cũng không tiếp tục đạo khôn ấn thứ mười một, mà trực tiếp phóng lực lượng mười đạo khôn ấn này ra ngoài, lúc trong sơn động đột nhiên run lên nhè nhẹ.
Rất nhanh, cỗ năng lượng Vân Thiên Hà thả kia kia, đã bị năng lượng thần kỳ ẩn chứa trong sơn động này hấp thu toàn bộ, trong sơn động lại một lần nữa khôi lại lại sự yên lặng bình thường.
Đối với phiến sơn động thần bí này, Miên Nguyệt cũng chưa từng giải thích cho hắn biết điều gì, bất quá Vân Thiên Hà phát hiện ra tu luyện trong sơn động này sẽ không sợ phá hư hoàn cảnh, cho dù lực lượng có cường thịnh hơn nữa, phảng phất như không tạo ra được một chút ba động này đối với sơn động này, ngoài bên trong có ẩn chứa năng lượng thần bí, giống như là một hắc động không đáy, năng lượng sau khi bị Vân Thiên Hà hấp thu, phóng xuất ra ngoài, cũng vẻn vẹn giống như một giọt nước tiến vào biển rộng, căn bản không làm nổi lên được một gợn sóng nhỏ.
Tại lúc Vân Thiên Hà thành công ngưng kết ra đạo khôn ấn thứ mười, lúc này Miên Nguyệt rốt cuộc cũng mở mắt, đôi con mắt sáng ngời kia mang theo một tia tán thưởng nói:
- Không tồi, lấy cảnh giới của sư đệ hiện tại mà đã có thể ngưng kết thành đạo khôn ấn thứ mười, quả thực nhanh hơn sư tỷ năm đó rất nhiều!
Bất quá nói xong điều này, Miên Nguyệt vừa chuyển, nói:
- Chỉ là ngưng kết đạo khôn ấn thứ mười, sư đệ chỉ bằng vào thần hồn ý chí kiên định mới thành công, điều này nói rõ cơ sở cơ thể của đệ rất kém cỏi, vì vậy đến đạo khôn ấn thứ mười là dừng lại, hiện tại đệ cần tu luyện Khôn Linh Thiên Tức Thuật trước, đối với cảnh giới võ đạo có thể tiếp tục tiến thêm một bước, khi đó tu luyện đánh ra đạo khôn ấn thứ hai mươi cũng không hẳn là không thể!
- Sư tỷ nói đúng, ta cũng hiểu được chính mình đánh ra đạo khôn ấn thứ mười quá mức miễn cưỡng, vậy thỉnh sư tỷ dạy ta Khôn Linh Thiên Tức Thuật!
Vân Thiên Hà khiêm tốn nghe ý kiến, con đường võ đạo có tiền bối chỉ dạy, cơ hội như vậy rất khó có được, vì vậy hắn rất khiêm tốn chăm chú. Lúc này, Miên Nguyệt dưa tay ra, tựa hồ là kích phát một cỗ lực lượng nào đó, chỉ thấy trên mặt vách tường sơn động tản mát ra một đạo quang mang nhàn nhạt màu trắng bạc.
Đạo quang mang màu trắng bạc này càng lúc càng thêm mãnh liệt, rất nhanh bên trong quang mang đột nhiên xuất hiện môt đoạn văn tự và đồ án bí tịch võ công, nhìn vô cùng bắt mắt, chính là tâm pháp tu luyện Khôn Linh Thiên Tức Thuật.
Vân Thiên Hà nhìn nội dung bản công pháp, liền phảng phất giống như thấy được thứ gì đó có lực mê hoặc vô cùng khổng lồ, sau đó hãm sâu vào trong, không thể rút ra được.
- Khục...
Để Vân Thiên Hà nhìn nội dung phương pháp tu luyện Khôn Linh Thiên Tức Thuật trong khoảng nửa canh giờ, lúc này Miên Nguyệt ho khan một tiếng, Vân Thiên Hà đã cường ngạnh ghi nhớ kỹ nội dung, chuẩn bị luyện tập một chút, đột nhiên trong não hải nhất thời bị một cỗ trùng kích cường liệt, liền lập tức hồi phục lại tinh thần.
- Sư đệ, tu luyện võ đạo chú ý thận trọng, tiến hành theo chất lượng, Khôn Linh Thiên Tức Thuật này, kỳ thực là một loại phương pháp hô hấp thổ nạp, chẳng lẽ đệ không nghĩ tới chính mình lúc lĩnh ngộ nội dung công pháp này, hô hấp thổ nạp của chính mình liền theo đó vận hành, đây là một hiện tượng tốt, nhưng cũng là một hành cộng rất nguy hiểm!
Vân Thiên Hà có chút xấu hổ, nói:
- Sư tỷ giáo huấn rất đúng!
Miên Nguyệt thấy Vân Thiên Hà khiêm tốn nghe chỉ dạy, gật đầu, nói:
- Phương pháp hô hấp thổ nạp này cũng không như luyện lập rèn đúc gân cốt da thịt, nó trực tiếp quan hệ với cơ quan nội tạng, một khi luyện không tốt, sẽ tạo thành thương tổn cho nội tạng, nội tức phản thương, vì vậy lúc đệ tu luyện, nhất định phải tuân theo bản tâm, để tự nhiên tiến hành quá độ, cơ quan nội tạng tại lúc đệ hô hấp thổ nạo, bảo trì một loại luật động phản ứng tự nhiên, dần dần biến yếu thành mạnh, như vậy hình thành một vòng tuần hoàn, nội tạng chi tức vận chuyển, có thể thừa nhận tạng tức lúc yếu lúc mạnh mang đến áp lực!
Nói đến đây, Miên Nguyệt lập lại một câu, hỏi:
- Sư đệ, ta nói luật động phản ứng tự nhiên, đệ có minh bạch?
Vân Thiên Hà vừa luyện qua Long Sư Thiên Ba Hống công pháp, tự nhiên biết, liền gật đầu nói:
- Sư tỷ, ta từng luyện tập qua một loại công pháp gọi là Long Sư Thiên Ba Hống, loại công pháp này đối yêu luật động và tạng tức yêu cầu cực cao, vì vậy tại phương diện này có chút tâm đắc!
- A, đệ cư nhiên còn luyện qua long sư thiên ba hống!
Nhãn thần Miên Nguyệt sáng lên, nói:
- Loại công pháp này có một cỗ tốt cực lớn, đó chính luật động tạng tức có thể cùng với luật động thiên địa lực hình thành liên hệ vi diệu, điều này cũng tại lúc đệ đột phá Nhân Cảnh đạt tới Địa Cảnh, cảm ứng luật động thiên đại lực có tác dụng phụ trợ rất lớn, coi như một loại công pháp hiếm thấy!
- Long Sư Thiên Ba Hống này không phải công pháp Tiên Thiên có thể tu luyện rồi sao? Trình độ Địa Cảnh, ai còn tu luyện?
Vân Thiên Hà hỏi.
- Sau này Long Sư Thiên Ba Hống đệ cũng phải chăm chỉ luyện tập, khi công lực của đệ càng mạnh hơn, uy lực của bộ công pháp này càng lớn, khi đệ cảm nhận được cỗ khí thế tiếng hô hống chấn sơn hà kia, đệ tự nhiên sẽ hiểu rõ. Tuy nói công pháp này tại Tiên Thiên đã có thể tu luyện, thế nhưng khi tu vi của đệ càng cao hơn, tại lúc vận dụng loại công pháp này, hiệu quả lại càng mạnh mẽ, công pháp này cũng có thể coi như một bộ công pháp tuyệt thế độc nhất vô nhị, bởi vì nó có thể phối hợp với tu luyện đến cấp độ Địa Cảnh, tăng thêm uy lực!
- Nói cách khác, loại công pháp này theo tu vi của ta đề cao mà phát sinh biến hóa bản chất tấn cấp?
Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc:
- Thực sự như vậy? Bởi vì phàm là những công pháp tu luyện dựa vào lực lượng thiên địa, tính mở rộng rất mạnh, đều có đặc điểm thay đổi bản chất tấn cấp. Cho dù nó có là công pháp tu luyện giai đoạn đầu thì cũng có thể tu luyện tới giai đoạn Võ Tôn Địa Cảnh tăng thêm uy lực, nó không có sự hạn chế về giới hạn tu vi, tự nhiên cũng sẽ căn cứ vào một đặc tính phát sinh tấn cấp, mà trở thành loại công pháp càng cao thâm có thẻ tu luyện giai đoạn Địa Cảnh!
Cảnh giới võ đạo của con người có thể đề cao thì cũng thôi, không nghĩ tới ngay cả công pháp cũng có thể thăng cấp. Vân Thiên Hà lần đầu tiên nghe thấy điều này, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá trong lòng hắn đã có quyết định, loại công pháp Long Sư Thiên Ba Hống này cần phải gia tăng luyện tập, làm nó thăng cấp trở thành công pháp càng cao thâm hơn. Chỉ là hắn không biết, khi công pháp thăng cấp sẽ biến thành bộ dáng gì.
Miên Nguyệt nhìn ra tâm tư của Vân Thiên Hà, liền giải thích nói:
- Công pháp này có thể thăng cấp, kỳ thực lại nói với năng lực lĩnh ngộ của bản thân có liên quan rất lớn, khi tu vi của đệ đạt tới cảnh giới nhất định, nếu như đệ không thể lĩnh ngộ được một tầng ao diệu càng sâu hơn của bộ công pháp này, như vậy công pháp tự nhiên không thể nào thăng cấp rồi, điểm này đệ cần phải ghi nhớ kỹ!
Trong lòng Vân Thiên Hà suy tư, cũng không biết Thương Hồn Chỉ có thể thăng cấp hay không, xem ra sau này có thời gian cần phải nghiên cứu tỉ mỉ.
- Được rồi, sau này đệ thử tu luyện đi, nhớ kỹ lời ta nói, phương pháp tu luyện nội tức, nhất định phải tiến hành theo chất lượng, không thể tham công liều lĩnh, trong ba tháng ta sẽ trở lại kiểm tra tiến độ!
Nói xong, thân ảnh Miên Nguyệt lập tức hóa thành một đạo quang mang biến mất, tiến vào động thính càng sâu hơn, áp lực năng lượng càng lớn hơn.
Miên Nguyệt đi rồi, Vân Thiên Hà phát hiện văn tự ghi lại nội dung công pháp Khôn Linh Thiên Tức Thuật vẫn còn lưu lại tại chỗ, trong lòng nhớ kỹ cảnh báo của Miên Nguyệt, liền bố trí Tụ Phách Huyền Linh Trận trong động thính.
Chỉ là làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, năng lượng thần bí trong động thính cư nhiên bài xích đối với Tụ Phách Huyền Linh Trận. Vân Thiên Hà bố trí hai lần, mỗi khi tới lúc thành công, lại xuất hiện một cỗ năng lượng trùng kích dến, phá tan huyền linh trận, khiến cho bố trí của hắn thất bại.
Vân Thiên Hà không tin tà, cũng không dùng linh thạch trong bình ngọc để bố trí, liền trực tiếp tìm tảng đá ẩn chứa năng lượng thần kỳ trong động thính để bố trí, nhìn xem có xuất hiện sự bài xích hay không.
May mắn chính là, lúc này đây, Vân Thiên Hà rốt cuộc đã bố trí thành công rồi.
Bất quá khi hắn tiến vào trong Tụ Phách Huyền Linh Trận dùng tảng đá thần bí bố trí bắt đầu tu luyện, hắn lại không biết rằng loại chuyện cổ quái hắn làm sẽ mang tới hậu quả như thế nào!
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt