Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 338: Nguyệt Miểu Sơn
ộ Viễn Tiến Lâm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức chạy theo sau, chà sát hai tay nói:
- Đại ca, quá trâu bò rồi, quá lợi hại rồi, huynh làm cách nào thuần dưỡng Truy Vân Mã thành mã vương thú, thậm chí còn có thể tâm ý tương thông với nó, có thể dạy cho ta được không?
Lúc này, Thương Mang Ô cũng hồi phục lại tinh thần, bất quá hắn cũng không quá cảm thấy hứng thú, mà quấn quít lấy Vân Thiên Hà nói:
- Đại ca ca, huynh dạy cho ta cách huấn luyện chim ưng đi, ưng vương thú của huynh mới uy phong lợi hại.
- Đệ nói cái gì, hắn cư nhiên còn có một con ưng vương thú, lẽ nào hắn là thần thú?
Bộ Viễn Tiến Lâm nghe xong Thiên Mang Ô nói, lại một lần nữa mở lớn cái miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng, bất quá trong ánh mắt hiện rõ lửa nóng và sùng bái, thế nào cũng không che giấu được.
- Đi nhanh đi, tiếp tục dừng lại sẽ không đuổi theo kịp các nàng, cũng không kịp ăn cơm chiều!
Vân Thiên Hà đi trước, vừa đi vừa nói:
- Thuần dưỡng chim ưng và ngựa, chỉ cần các ngươi kiên nhẫn, kỳ thực cũng có thể làm được, bất quá phương pháp của ta lại tương đôi đặc thù, cho dù dạy cho các ngươi, phỏng chừng cũng khó có thể trở thành vương thú, nếu như sau này các ngươi cơ hội, có thực lực rồi, hãy săn lấy một con chơi đùa!
Trong núi sương mù dày đặc, xung quanh hơn năm mươi bước không thể nhìn thấy rõ cảnh vật, bất quá cứ đi theo một ít phiến đá bậc thang, cũng sẽ không bị lạc đường, theo bậc thang đi về phía trước là được.
Vân Thiên Hà mang theo hai thiếu niên đi về phía trước ước chừng năm trăm bước, liền phát hiện ra một mảnh rừng trúc, bên cạnh rừng trúc có một gian phòng nhỏ đầy hương sắc, xung quanh phòng nhỏ có trồng một ít hoa cỏ thực vật kỳ dị, tỏa ra mùi hương thơm ngát xông vào mũi, khiến tinh thần con người vui vẻ thoải mái.
Do sắp tới lúc chạng vạng, bất quá ngọn núi này cho dù là trời nắng, cũng không nhìn thấy ánh dương quang chiếu vào, tất cả đều giống như trong cảnh ảo, có chút mỹ cảm thần bí mơ hồ.
Mà bên cạnh rừng trúc cũng có một dòng suối nhỏ, suối nước chảy róc rách, trong suốt thấy đáy còn có một số con cá đủ màu sắc rất đẹp bơi qua bơi lại.
Lúc này, phía trước gian nhà nhỏ, bên cạnh một phiến đá to lớn đang có một vị lão giả mặc áo choàng có đồ án ánh trăng giao nhau đang ngồi câu cá, thần thái có vẻ rất thản nhiên tự đắc.
Vân Thiên Hà thấy mấy người Nhiên Nguyệt đã không ở chỗ này nữa rồi, nhìn quét mắt rừng trúc không xa, cảm thấy khác thường, liền bước tới, ôm quyền nói:
- Tiền bối, trúc trong trừng trúc này rậm rạp, không thể cho người đi qua, có thể chỉ cho chúng ta một đường lên núi?
Vị lão giả kia híp mắt, tựa hồ như đang ngủ, căn bản không nghe lời Vân Thiên Hà nói.
Vân Thiên Hà nhìn cần câu trên dòng suốt, đột nhiên nói:
- Cá mắc câu rồi.
- A, phải. Ha ha, rốt cuộc đã mắc câu rồi!
Lão giả vừa nghe lời này, liền mở mắt chuẩn bị kéo cần, nhưng thấy lưỡi câu nào có cá, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Tiểu tử, muốn đi tới, chính mình nghĩ biện pháp qua trừng trúc này!
Nói xong, không còn để ý tới nữa.
- A, đã quấy rầy tiền bối rồi!
Nói xong, Vân Thiên Hà nói với Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô:
- Đi thôi, chúng ta xuống núi.
- Đại ca ca, thế nào mới đến đã xuống núi? Huynh mặc kệ Linh Toa tỷ tỷ sao?
Thiên Mang Ô không giải thích được nói.
Bộp!
Bộ Viễn Tiến Lâm tựa hồ có điểm hiểu rõ ý tứ của Vân Thiên Hà, vỗ vào đầu Thiên Mang Ô nói:
- Ngu ngốc, không nên hỏi nhiều, đại ca ca nói gì chúng ta làm theo là được!
Sau đó, Vân Thiên Hà mang theo hai thiếu niên đi theo phương hướng ngược lại, chuẩn bị xuống núi, thấy lão đầu không gọi bọn họ lại, lúc này cười cười, nói:
- Chúng ta cư nhiên đi nhầm phương hướng, đường đi thông phia sau rừng trúc kia, kỳ thực không phải là đường chúng ta nên đi!
- Vậy đó là địa phương nào?
Thiên Mang Ô chính là một tiểu bảo bảo hiếu kỳ, tiếp lời hỏi.
Vân Thiên Hà không nói, tại thời điểm trở lại sườn núi, liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện nơi này có bậc thang cách tầng, chỉ cần bước lên vào liền có thể đi thông với một con đường nào đó, bởi vì vừa rồi nơi này có quá nhiều sương mù, nên hắn đã không chú ý tới nơi đây còn có một tầng bậc thang khác.
Dẫn theo hai thiếu niên, Vân Thiên Hà vận chuyển kình khí, mượn lực giậm mạnh, liền nhảy lên trên một bậc thang cách chừng một trượng, sau đó dọc theo bậc thang đá này, hướng về một phía khác bước đi.
Khi ba người dọc theo con đường nhỏ đi tới lưng chừng núi, chỉ thấy nơi này cũng có một mảnh rừng trúc, bất quá trúc ở đây không giống như trúc lúc trước, là là một ít hàn trúc, bên cạnh rừng trúc, cũng có một gian nhà nhỏ, không có suối, trước mặt chỉ có một ngôi cao hình tròn đường kính ước chừng mười bước, trên ngôi cao có một bộ đồ án hình mãn nguyệt, có vẻ rất thần bí duy mỹ.
Trong gian nhà nhỏ bên cạnh rừng trúc không có ai, Vân Thiên Hà dẫn theo hai thiếu niên tiến vào trong rừng trúc, giữa phiến rừng trúc này có một con đường nhỏ, có thể đi thông qua.
Khi ba người đi vào con đường nhỏ, lúc này một vị trung niên nhân mặc áo choàng có đồ án hình ánh trăng giao nhau ôm theo một bao quần áo đi tới, cười tủm tỉm nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Các vị đi theo ta!
Vân Thiên Hà không nói, liền đi theo trung niên nhân từ một thông đạo khác tiến vào, khoảng chừng dọc theo cầu thang đi trong thời gian không đến nửa nén hương, mấy người đi tới bên cạnh một cái ao nhỏ, chỉ thấy cái ao cũng là hình ánh trắng, nước bên trong trong suốt, nhưng lại có hơi nước bốc lên đằng đằng. Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, nước này cư nhiên là nước nóng.
Đi đến nơi đây, thấy ao, Vân Thiên Hà liền hiểu rõ vị trung niên nhân này có ý gì, dẫn theo bọn họ tới đây mà nói không nói, vì vậy liền chủ động bắt đầu cởi quần áo.
- Đại ca ca, huynh cởi quần áo làm gì?
Thiên Mang Ô hiếu kỳ.
- Tắm a!
Vân Thiên Hà vừa cởi quần áo vừa nói:
- Các ngươi cũng nhanh cởi đi, tắm xong mới có thể lên núi, phỏng chừng là quy củ nơi này!
Nghe nói, hai thiếu niên hoan hô một tiếng, liền hi hi cởi trang phục, rồi nhanh chóng rầm rộ nhảy ào vào trong ao nước, vừa mới nhảy vào Thiên Mang Ô đã không nhịn được nói:
- Nước này thực ấm áp, rất thoải mái!
Vân Thiên Hà cũng cởi y phục, lúc nhảy xuống ao nước, liền hiểu được nước này giống như nước nóng, ở trong xác thực rất thoải mái, hơn nữa bên trong còn có một ít cá nhỏ bơi lội, tạo cảm giác rất thích ý.
Tắm rửa ước chừng trên dưới nửa canh giờ, Vân Thiên Hà liền rời khỏi ao, vị trung niên nhân không khỏi len lén liếc mắt nhìn tiểu đệ đệ người nào đó, đôi lông mày nhíu lại, liền lấy bao quần áo mở ra, lấy một bọ quần áo cười nói:
- Xin mời thay đi!
Quần áo mới, nói mặc thì mặc, chỉ bất quá Vân Thiên Hà tiếp nhận vừa nhìn, chính là một kiện quần áo màu bạc và lam giao nhau, mặt trên cũng có tiêu ký môn phái Nguyệt Tông, suy nghĩ một chút, cũng không thèm để ý, rất nhanh thay y phục, mặc xong coi như rất vừa vặn.
Khi buộc tóc, thắt lưng xong, lại lấy Vân Tru đeo ngang hông cẩn thận, phủ thêm kiện áo choàng long lân, nghiễm nhiên biến thành một vị thanh niên tiêu sái, tư thế oai hùng bất phàm, mang theo một cỗ khí thế linh động siêu nhiên.
Thấy Vân Thiên Hà đã mặc y phục vào rồi, hai người thiếu niên trong ao còn chưa muốn rời khỏi, tựa hồ giống như chơi đùa phát nghiện, nhưng vẫn nhanh chóng rời khỏi. Tiếp nhận quần áo từ trung niên nhân, cười tủm tỉm mặc vào, bất quá y phục của bọn họ chỉ là bạc xám giao nhau. Vân Thiên Hà hơi chút lưu ý, bộ quần áo người trung niên nhân này mặc cũng là bạc xám giao nhau, vì sao chính mình lại mặc quần áo màu sắc không giống như bọn họ đây, xem ra phải lên núi mới biết được đáp án. Sau khi mấy người chỉnh lý quần áo xng, vị trung niên nhân tự giới thiệu nói:
- Ta là Triển Lâm Phong, là đại đệ tử thủ tọa của Phiêu Trung Nguyệt, Tùy Nguyệt Phong, ba vị đã tắm rửa trong Nguyệt Trì, trước hết theo đi đi gặp thủ tọa, bên này, xin mời!
Sau khi tự giới thiệu, thái độ của vị Triển Lâm Phong đối với Vân Thiên Hà có vẻ mười phần cung kính, Vân Thiên Hà ngược lại có chút không thích ứng, vì vậy liền đi theo Triển Lâm Phong lên núi.
Khi ba ngươi theo Triển Lâm Phong lên núi, nơi này hình như là một bình thai giữa lòng núi, nhưng mây mù che lấp, chỉ có thể nhìn thấy đại khái đường viền, mà đối với Vân Thiên Hà mà nói, vẻn vẹn một cái đường viên đã để trong lòng hắn hơi giật mình, mới vẻ là vẻ ngoài đã vô cùng rộng lớn đại khí, khí thế bàng bạc.
Triển Lâm Phong dẫn ba người Vân Thiên Hà đi theo sơn đạo, sau đó lên tiếng bắt chuyện với hai thanh niên đệ tử, tiếp tục đi vào trong một đình viện, từ cửa sau đình viện đi ra, trước mắt là một đường hành lang vòng tròn gấp khúc, mỗi cách một đoạn nhất định đều có một cây cột điêu khắc đồ án, mỗi cách hai cột sẽ có một cổng vòm hình ánh trăng, bên trong đình viện, thoạt nhìn hẳn là địa phương đệ tử Nguyệt Tông ở lại.
Đại khái đi trong thời gian chừng một nén hương, liền đi tới đầu cùng hành lang gấp khúc, nơi này có một bức tường cao vút không gì sánh được, giống như là vách núi được cải tạo qua. Mặt trên có mở một phiến đại môn, hai cánh cửa dày nặng cao tới mấy trượng, cần ngẩng đầu lên nhìn mới thấy hết được.
Triển Lâm Phong tựa hồ bình thường ra vào nơi này đã thành thói quen rồi, đối với đại môn hùng vĩ như vậy cũng không thèm để ý tới. Vân Thiên Hà là linh hồn người hiện tại, tự nhiên không kinh ngạc gì nhiều, chỉ có hai người thanh niên đi theo phía sau, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Bất quá khi ba người tiến vào trong phiến đại môn này, hầu như đồng thời ngừng lại hô hấp, không hể tin tưởng được tất cả hiện ra trước mắt.
Ở đây lẽ nào chính là thánh cảnh nhân gian trong truyền thuyết?
Chỉ thấy trước mặt là một phiến sân rộng thật lớn, toàn bộ đều là dùng một loại đá màu bạc xếp lại thành. Bạc long lang, dưới ánh sao chiếu rọi xuống, làm cho con người đứng trên phiến sân rộng này, có thể sinh ra cảm giác như đứng trong vũ trụ.
Trung ương sân rộng, mỗi cách mấy trượng sẽ đặt một chiếc cự đỉnh ba chân, tổng cộng ba hàng, mỗi hàng có sáu, chưng bày rất quy củ, chỉ thấy trong đỉnh phát ra một cỗ sương khói nhàn nhạt, mà tâm đỉnh, khong biết sắp đặt kỳ vật gì, tản mát ra một cỗ quang mang màu bạc, có thể làm cho không gian xung quanh hơn ba mươi bước rọi sáng rõ ràng.
- Đi sang bên này!
Triên Lâm Phong tựa hồ hiểu rõ tâm tư ba người, trên mặt nở nụ cười, để ba người cẩn thận nhìn ngắm hồi lâu, lúc này mới dẫn bọn họ tiếp tục bước đi.
- Phía trước là cái gì?
Trước mặt Triển Lâm Phong, lúc này Thiên Mang Ô nhìn thấy đầu cùng sân rộng, mưa bụi lất phất, trong đó có quang điểm kỳ quái lập lòe, không hỏi hiếu kỳ hỏi.
- Đó là Bán Nguyệt Tỏa Kiều!
Triển Lâm Phong mỉm cười nói, mấy người bước nhanh hơn, dần dần, Vân Thiên Hà nghe được thanh âm nước chảy, tựa như có tiểu kiều nước chảy, không gian xung quanh còn có một chút âm thanh quái dị truyền tới.
Khi bọn họ càng tiến tới gần hơn, một tòa thiết tỏa thạch kiều chắn ngang trước mặt mấy người. Chỉ thấy đầu chiếc cầu đá tại sân rộng này có hai trụ cầu, kéo dài hướng vào chỗ sâu trong mưa bụi lất phất, đều dùng liên tỏa nối với nhau, mà trong tỏa kiều có một cây cột trụ to lớn không biết từ nơi nào kéo dài tới tận đây, làm cho trung gian tỏa kiều hình thành một hình cung vòng tròn, thoạt nhìn quả thực tựa như bán nguyệt, hơn nữa trên bậc tỏa kiều, cứ cách vài thước sẽ có một tảng đá chiếu sáng, khiến toàn bộ thạch kiều này dưới bóng đem được trang điểm mỹ huyễn tuyệt luân.
Thiên Mang Ô và Bộ Viễn Tiến Lâm nhìn thấy liền trừng mắt há mồm, trong lòng Vân Thiên Hà cũng kinh ngạc không thôi.
Đây, đây chính là một chỗ thánh cảnh trong Nguyệt Miểu Sơn.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt