Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Đế Vương Chi Tâm
oàng đế thấy thần tình nghi hoặc của Vân Thiên Hà, nói:
- Trẫm chỉ là muốn nghe cái nhìn của ngươi đối với chuyện hoàng tử bị tập kích ngày hôm nay, còn có nhận xét, ngươi có thể lớn gan nói sự thực là được rồi, trẫm cho phép ngươi vô tội!
Vân Thiên Hà suy nghĩ, hoàng đế cư nhiên hỏi tới cái nhìn của hắn đối với chuyện này, làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, cũng có chút không hiểu được hoàng đế đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá chuyện ngày hôm nay, rõ ràng chỉ cần người hơi chút hiểu được cách đấu cờ là có thể liên tưởng đến một vài thứ, để thận trọng, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút mới mở miệng nói:
- Hoàng thượng, tiểu dân xem việc ngày hôm nay đại hoàng tử gặp cảnh bị bầy sói vây công, sau lưng gặp ám tiến tập kích, khẳng định là có dự mưu nào đó, nếu như đại hoàng tử không đắc tội người nào, nhưng vẫn có có người ám hại hắn, nhất định là muốn mưu đồ chuyện gì đó, ví dụ như tiền tài, quyền lợi, địa vị!
- Nếu như đại hoàng tử ngộ hại, sẽ có chỗ tốt nào lưu lại, một tự nhiên chính là quyền to Tây quân, hai là ngôi vị hoàng trữ, ba chính là triều cục biến động, sau đó hoàng thượng để nội các trao quyền cho cấp dưới quyền lợi vốn nằm trong tay đại hoàng tử, những điều này tự nhiên hoàng đế cũng nghĩ ra được, Vân Thiên Hà không dám nói nhiều, chỉ tùy ý đơn giản nói vài điều cơ bản.
Hoàng đế nghe xong những lời này, nhíu mày lại, có vẻ không hài lòng, nói:
- Tiểu tử ngươi nói những điều này căn bản toàn là lời vô ích, trẫm hỏi mười người, ít nhất có chín người trả lời được đáp án này, trẫm chính là muốn nghe một số phương hướng suy nghĩ sâu hơn hoặc không giống như vậy, trẫm đã tha tội cho ngươi, cho ngươi bạo gan nói, ngươi còn cố kỵ cái gì?
Vừa nói, hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, nói tiếp:
- Ngươi không cần phải giả bộ tiểu hài tử non nớt trước mặt trẫm, trẫm biết ngươi còn trẻ nhưng tâm trí không tồi, thậm chí so với mấy lão đầu còn giảo hoạt hơn, ngươi ở Kinh Thành, nói với triều cục hiện nay cũng có lý giải nhất định, trẫm muốn tìm một tiểu tử không quan không tước đến để nói chuyện này, ngươi hẳn là hiểu rõ ý tứ của trẫm!
Vân Thiên Hà có cảm giác giống như chính mình bị cởi sạch y phục, đứng trước mặt hoàng đế, hắn muốn chơi tâm tư, xác thực là không đấu nổi người ta, cho hù hắn từ hiện đại xuyên qua mà đến, có tư tưởng vượt mức bình thường, thế nhưng vẫn có chỗ không bằng được, dù sao thì người ta cũng là đế vương một đại quốc gia, mà hắn từ trước đây bất quá chỉ là một tên binh lính chuyên nghe theo lệnh người khác mà thôi.
Hoàng đế hiện tại đã mở một song cửa sổ, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, liền thẳng thắn nói:
- Vậy thì thứ cho tiểu dân nói thẳng, hoàng thượng, tiểu dân cho rằng thi thể trong rừng cây kia chỉ là ngụy trang gây lẫn lộn cái nhìn người khác, muốn chuyển lựa chú ý vào lai lịch cỗ thi thể đó, khiến hoàng thượng phải phái người tới điều tra.
Hoàng đế nghe xong lời này, thần sắc vui mừng, gật đầu nói:
- Uhm, không tồi, tiếp tục nói một chút?
Vân Thiên Hà tiếp tục nói:
- Lần này các đội ngũ săn bắn khác đều không xảy ra chuyện gì, nhưng duy nhất chỉ có chúng tiểu dân và đại hoàng tử gặp tập kích, hơn nữa mục tiêu rõ ràng chính là đại hoàng tử, điều này nói rõ người bày ám toán lần này rất hiểu rõ thói quen của đại hoàng tử, đối với thái độ làm người, tính cách của hắn cũng phi thường quen thuộc, biết hắn khẳng định sẽ tới rừng núi hậu sơn săn Xích Ban Hùng, mặt khác độc lang kia xuất hiện quá đột ngột, nhưng đầu lang lại là một đầu Cứ Xỉ thanh lang, chính là tinh thú, điều này có thể cho thấy đầu lang tinh thú là có người nuôi dưỡng huấn luyện, sau đó chúng tiểu dân tại thời điểm bị bầy sói vây công, cũng là lúc trước khi có viện binh tới, có người trốn ngoài trăm bước tại chỗ tối phóng ám nỗ bắn đại hoàng tử, nắm thời cơ rất chuẩn, lại nhanh chóng thoát đi không còn chút tăm hơi, nói rõ người này đối với toàn bộ khu vực săn bắn Dược Vương Sơn cũng như hoàn cảnh xung quanh mười phần quen thuộc, còn rất hiểu rõ bố trí quân phòng vệ, hơn nữa thời gian lại lựa chọn vào ngày bảo vệ nghiêm cẩn như hôm nay, nhân thủ tập hợp rất phức tạp mới làm chuyện như vậy, ngược lại có thể ẩn dấu tung tích vô cùng tốt!
Nói tới đây, Vân Thiên Hà dừng một chút.
- Ách...Bất quá có một chuyện tiểu dân muốn hỏi hoàng thượng!
Hoàng đế đang nghe tới nhập thần, bỗng nhiên thấy hắn cắt đứt, thuận miệng nói:
- Có chuyện gì trực tiếp nói là được!
- Hoàng tử, tiểu nhân muốn hỏi nỗ khí bắn đại hoàng tử kia là loại nỗ gì, thuộc cấp quản chế vũ khí ra sao, hoàng thượng có phải đã cho người đi thăm dò rồi?
Hoàng đế cũng rất trực tiếp nói:
- Đó là phong oa liên nỗ, vũ khí triều đại đặc biệt cấp cho quản chế quân dụng, không có quân lệnh không có bất cứ kẻ nào được phép thuyên chuyển, trẫm đã ra lệnh cho Nam Hầu và Đông Công đi thăm dò rồi!
- Hoàng thượng, nếu như là vũ khí cấp đặc biệt quản chế cho quân dụng, cũng không bài trừ khả năng tự tạo được trong dân gian, hơn nữa người có thể thuyên chuyển loại vũ khí như thế này, có thể lại một lần nữa chuyển sự chú ý tới những quan tướng cấp bậc cao, như vậy càng có thể dẫn người này ra khỏi vòng nghi ngờ!
Nói tới đây, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút.
- Hoàng thượng, tất cả bố trí an bài như thế này, cộng thêm kết hợp với bố cục hiện nay, tiểu dân thực sự có một suy đoán, đó chính là người bày ra âm mưu lần này, hẳn muốn cho toàn bộ tướng lĩnh, binh sĩ trong quân đội hoài nghi lẫn nhau, làm cho quân tâm dao động, do đó dẫn phát hỗn loạn!
- Chẳng lẽ không phải là vị trí hoàng trữ, cũng không phải là quyền to Tây quân?
Hoàng đế nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng âm thầm suy nghĩ:
- Tiểu tử này quả nhiên khác người thường, tư duy chuyển biến đột ngột linh hoạt, quả là trẫm chưa bao giờ gặp qua!
Không khỏi, hoàng đế càng phát hiện ra chính mình thích tiểu tử này, nói:
- Vậy ngươi nghĩ, nếu người này chủ mưu muốn cho quân đội hỗn loạn, mục đích của hắn là gì, muốn thừa cơ đoạt quyền?
- Không, tiểu dân không cho rằng như vậy, tiểu dân suy đoán, người này có thể chưa phải là người trong quân đội, làm việc này, rất có thể chính là bước chuẩn bị đầu tiên cho bố trí võ quan cho các thí sinh đạt thành tích cao trong thi Hương vừa rồi!
Lúc này hoàng đế đã hơi động dung nhìn thiếu niên trước mặt, hắn xác thực không thể liên tưởng được từ chuyện đại hoàng tử bị ám toán có liên quan tới bố trí võ quan thi Hương, chính hắn và Túc Tĩnh Vương, Tuyết Ông Tiên Sinh, cùng với các đại thần cũng không ngờ tới chuyện này. Nhưng bị thiếu niên trước mắt nghĩ tới, có thể thấy được trí tuệ của hắn quả nhiên vượt qua người thường.
Nhìn biểu tình hoàng đế, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ nhúc nhích, liền đánh bạo hỏi:
- Hoàng thượng, tiểu dân cả gan muốn hỏi, lần này bố trí võ quan thi Hương, có phải là do các triều thần tấu chương tiến cử thỉnh hoàng thượng định đoạt, tiểu dân muốn biết bố trí như thế nào?
Nghe xong lời này, hoàng đế trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng suy nghĩ, tiểu tử này rốt cuộc hỏi làm gì, chẳng lẽ hắn từ trong danh sách bố trí này có thể suy đoán ra được đầu mối chủ mưu hay sao? Thế nhưng có nên cho tiểu tử này biết hay không? Vạn nhất tiết lộ mà nói...
Nghĩ tới đây, trong lòng hoàng đế cư nhiên cũng có chút do dự, tiểu tử này là một nhân tài, thế nhưng cũng không bài trừ tiểu tử này động tâm tư gì khác, nếu như tương lai dùng được mà nói, không chừng có thể tạo thành hiệu quả kỳ diệu, còn nếu dùng không tốt...
Nhưng quả bóng cao su cuối cùng đã bị đá trở về chính mình, trong lòng hoàng đế cười khổ, tiểu tử này ngược lại thử thách trẫm một lần, suy nghĩ một chút, trong lòng hoàng đế hạ quyết định, liền nghiêm nghị nói:
- Tuy rằng đây cũng không phải là thứ bí mật gì, trẫm có thể nói cho ngươi biết tình huống bố trí, thế nhưng ngươi phải đảm bảo với trẫm, trước khi danh sách này được công bố, không được nói với bất kỳ người nào nửa câu, bằng không hậu quả ngươi tự chịu trách nhiệm!
Trong lòng Vân Thiên Hà buồn bực, thế nào ngữ khí của hoàng đế lại học giống hệt như tiểu công chúa, bất quá từ trong lời nói của hoàng đế, áp lực tự nhiên vô cùng to lớn, vì vậy liền thận trọng gật đầu.
Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước giá sách bên cạnh, mở một ô ngầm bên trong giá sách, từ trong đó lấy ra một phần sổ con, liền để lên trên bàn nói:
- Chính ngươi xem đi, nhìn xong rồi nói suy nghĩ của ngươi cho trẫm nghe!
- Tuân chỉ!
Vân Thiên Hà đi tới bên cạnh bàn, lúc cầm lấy sổ con, đây xác thực là danh sách bố trí võ quan thi Hương, Vân Thiên Hà liếc mắt liền nhìn thấy vị trí Tiêu Dũng Tuấn đầu tiên, chính là tham tướng hữu tướng quân trong Trấn Hải quân, Mộng Thiên Nguyên Thần an trí nam quân, Đồ Thiên Thanh an trí Đông quân giữ chức hữu tướng quân thiên tướng, Trữ Dạ an trí Bắc quân, Giang Ngọc Tề an trí Tây quân...Mãi đến phía sau Thương Thiếu Dung an trí cũng là Tây quân, Mạc Trạch Thăng an trí Đông quân, mười người đầu tiên có hơi chút không nhất quán.
Xem xong toàn bộ năm mươi người xếp vị trí đầu tiên, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, trong lòng đã có manh mối, liền để sổ con lại trên bàn, lui về ngồi tại chỗ nói:
- Hoàng thượng, đây chính là kết quả cuối cùng sao?
Hoàng đế nói:
- Bố trí như vậy, ngươi nghĩ có chút không nhất quán, lần này triều thần tiến cử rất ngoài dự liệu của trẫm, đây chính là do bọn họ tự mình đề cử bố trí, ngươi có thể nhìn ra được manh mối gì?
Vân Thiên Hà không biết điểm mấu chốt trong lòng hoàng đế rốt cuộc tới đâu, vừa rồi hắn can đảm hỏi việc bố trí này, đã nghĩ hoàng đế tự định giá rồi, nếu như hoàng đế không tiếp thu được mà nói, vạn nhất chọc hoàng đế giận dữ, có thể chém đầu chính mình hay không, hoàng đế có thể đưa ra được phần sổ con này đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Có suy nghĩ gì cứ nói thẳng là được, ngày hôm nay lần đầu tiên trẫm tìm một tiểu tử như ngươi đến thương nghị, đã làm cho trẫm có nhiều việc không thể tưởng tượng nổi rồi, bất quá nếu như chuyện lần này hoàng tử bị tập kích liên quan tới bố trí võ quan thi Hương, như vậy đơn giản để ngươi làm rõ, trẫm cũng muốn nghe xem tiểu tử ngươi có cái nhìn gì khác so với các đại thần!
Nói xong, hoàng đế trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Bất quá trẫm nhắc nhở ngươi một việc, biết nhiều quá đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì!
Thế nhưng lúc này trong lòng hoàng đế lại đang suy nghĩ:
"Tiểu tử này có tâm tư kín đáo, là một nhân tài khó có, không muốn tòng quân, lại không chức vị ý đồ, hoàng đệ tự nhiên dự định không cần, nếu như hoàng đệ không dự định bồi dưỡng ngươi, như nói rõ hắn cũng không thể khống chế được ngươi, như vậy trẫm sẽ xem xem thiếu niên này rốt cuộc có cân lượng bao nhiêu, hy vọng ngươi chớ làm những chuyện để trẫm thất vọng!"
Trong lòng Vân Thiên Hà lúc này ngược lại cũng có chút do dự, tâm tư hoàng đế hắn khó có thể nắm bắt, mà không nắm chắc tốt không chỉ không có chỗ nào tốt, ngược lại còn rước cho mình phiền phức, muốn làm cho hoàng đế vui vẻ, lại không thể dùng tới mánh lới, thực đúng là hơi...Trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ sau này tốt nhất không nên giao tiếp với hoàng đế là tốt nhất, gần vua như gần cọp, cổ nhân đã sớm nhận ra!
Hoàng đế uống một ngụm trà, cũng chỉ lẳng lặng nhìn Vân Thiên Hà, không nói gì, giống như đang chờ đợi.
Cứ như vậy, loại bầu không khí như thế này ngược lại làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy áp lực cực lớn, tư vị bá khí của Túc Tĩnh Vương hắn đã sớm hưởng qua rồi, hôm nay đế vương chi tâm hắn cũng coi như đã lĩnh giáo, thẳng thắn đánh bạc rồi.
Vì vậy nói:
- Hoàng thượng, tiểu nhân đối với danh sách tiến cử trong sổ con, tạm thời không phát biểu cái nhìn gì, bất quá tiểu dân lại có một kiến nghị, không biết hoàng thượng có hứng thú nghe một chút hay không?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt