Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Tiểu Tập Hội
uần thần đứng bên ngoài chờ đợi sau khi nhìn thấy hoàng đế đi ra, lúc này mới rầm rầm kéo nhau quỳ xuống, trong miệng hô lớn:
- Tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Vân Thiên Hà chỉ giữ trạng thái nửa quỳ, không thực sự quỳ xuống, tại thời điềm hoàng đế cưỡi ngựa tới gần, không khỏi ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy hoàng đế đi ra, phía sau có ba người thanh niên, mặc ăn mặc trang phục hoàng tử, hẳn là ba vị hoàng tử.
Người thanh niên đi trước một chút, thoạt nhìn mặt rộng, lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn rất tự tin phong độ, hẳn là đại hoàng tử, mà theo sát đại hoàng tử, hơi chút tụt lại phía sau, là một người thanh niên mi thanh mục tú, diện mục nhu hòa, hẳn là nhị hoàng tử.
Mà vị tam hoàng tử đi phía sau nhị hoàng tử tới mấy trượng nhìn qua ngược lại rất anh tuấn lịch sự, lớn lên tuấn tú phiêu dật, là trong thần tình trên mặt, luôn luôn giừ vẻ âm thầm, chỉ lo cúi đầu bước về phía trước, chung quy như tự hỏi cái gì đó, cho dù là ai cũng có thể nảy sinh cảm giác hẳn là người hướng nội, không thích hợp ở chung.
Tiếp phía sau ba hoàng tử là hai chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa, giống như một gian phòng ở cỡ nhỏ, bất quá rèm cửa sổ chiếc xe ngựa phía trước bị nhấc lên, chỉ thấy trong đó có một đôi mắt to đen lấp lánh nhìn ra bên ngoài, lộ vẻ khá hiếu kỳ, bất quá lúc Vân Thiên Hà còn chưa thu hồi ánh mất của chính, đôi con mắt to đen sáng sủa kia đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người không cẩn thận chạm nhau, đôi mắt to đen kia hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà một hồi, lúc này mới buông rèm cửa sổ xuống.
Đội ngũ hoàng đế đi tới sân rộng, liền ra lệnh ngừng lại, hắn xuống ngựa, những thị vệ hoàng từ khác cũng lục tục xuống ngựa theo, liền hướng về phía quần thần xung quanh, xua ống tay áo nói:
- Miễn lễ!
Thanh âm hùng hậu vang dội, liên tục quanh quẩn trong sân rộng, Vân Thiên Hà âm thầm kinh ngạc, xem ra vị hoàng đế này cũng là một cao thủ võ đạo, từ phần công lực này phán đoán, hẳn là có thực lực Tiên Thiên Võ Sư.
Lại một trận thanh âm rầm rầm, quần thần đứng dậy chỉ thấy một vị thái giám tay cầm phất trần đi ra, chậm rãi mở một quyển trục, bắt đầu lớn tiếng tuyên đọc.
Vân Thiên Hà quan sát vị thái giám này, chính là vị Trịnh công công trước kia hẳn đã từng nhìn thấy qua tại Lợi Châu, hắn chính là người tuyên đọc thánh chỉ và mang theo huynh muội Đường Linh Vũ, Tuyết Ông Tiên Sinh tới, vì vậy ấn tượng tương đối sâu.
Chỉ là hôm nay vừa nhìn, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi giật mình một lần nữa, tại thời điểm trước đây hắn chưa luyện thành tinh kinh giai đoạn thứ nhất, căn bản không nhìn ra, bất quá hiện tại có thể cảm thấy tu vi võ đạo của vị công công này không thấp, tối thiểu là cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, sau đó Vân Thiên Hà tiếp tục lưu ý, mấy vị thái giám đi theo bên người hoàng đế, không một người nào tu vi thấp, có một lão thái giám dù hắn tập trung toàn bộ tinh thần cũng không thể nào nhìn rõ, giống như người bình thường, nhưng hẳn biết, lão thái giám này ít nhất có thực lực cấp tông sư, hơn nữa mấy vị thống lĩnh cẩm vệ quân bảo hộ thực lực cực mạnh, sợ rằng người bình thường muốn ám sát, tuyệt đối là một chuyện vô cùng khó khăn, huống hồ còn có hai đại cao thủ siêu cấp như Túc Tĩnh Vương và Tuyết Ông Tiên Sinh.
Chỉ là vừa nghĩ đến Túc Tĩnh Vương và Tuyết Ông Tiên Sinh, Vân Thiên Hà không khỏi có chút kỳ quái, hắn đảo mất nhìn xung quanh một hồi, cùng không phát hiện ra thân ảnh Túc Tĩnh Vương, cùng không thấy Đường Linh Vũ xuất hiện, chính là mấy chi tướng quân gặp trước kia cũng không thấy đâu, như vậy những người này rốt cuộc chạy đi đâu?
Bất quá kế tiếp, nghi hoặc của Vân Thiên Hà rất nhanh nhận được đáp án, bọn họ đi theo phía sau đội ngũ hoàng đế, lúc này mới nhìn thấy Túc Tĩnh Vương với một thân nhung trang xuất hiện.
Mà phía sau Túc Tĩnh Vương, chính là Tuyết Ông Tiên Sinh với quần áo màu lam, mặc áo choàng màu trắng, cuối cùng là Đường Linh Vũ với trang phục vương tử, đầu đội cảm quan.
Nhưng mà, không thấy Đường Linh Toa!
Hoàng đế xuất hành săn thú, nguyên bản Vân Thiên Hà còn mười phần hiếu kỳ, thể nhưng chính mình trải qua một lần, liền biết đây là một chuyện nhàm chán cỡ nào.
Trình tự quá mức rườm rà phiền phức, một đại hội sân bắn vô cùng thú vị, lại vì các loại quy củ hạn chế rườm rà, người khác không được tự do, bên cạnh luôn có cấm quân quan sát, không được tự ý rời khỏi, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn thấy bên đường có con mồi chạy qua, thế nhưng bên người không có cung tiễn, chỉ có thể nhìn mà than thở, hoàng đế không lên tiếng, ai dám động thủ trước, thực sự vô cùng bất đắc dĩ.
Diện tích ngoại ô phía Đông Kinh Thành rộng mênh mông, một mảnh xanh um tràn trề sức sống. Gió thu thổi nhẹ, ngẫu nhiên nhìn thấy một vài chiếc lá vàng nhẹ nhàng điêu linh rơi xuống, tiếp tục đi về phía trước là khu vực săn bắn quy mô rất lớn, lộ vẻ đầy khí phái.
Vào khu vực sân bắn, nhìn thấy xung quanh vài dặm đều có binh sĩ tuần tra, đội ngũ dừng tại đây, nơi này đã sớm dựng chỗ nghĩ ngơi cho hoàng đế và các quần thần thật lớn, mà địa phương cách đó không xa cũng dựng lên một ít trướng bồng, chính là nơi dành cho các quan viên và người nhà dùng làm chỗ nghỉ ngơi, tràng diện cực kỳ đồ sộ.
Bởi vì hoàng để hạ chỉ, ở chỗ này muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ, chờ thị vệ thái giám chuẩn bị thỏa đáng tất cả các công việc mới bắt đầu đại hội săn bắn, nhưng đại đa số người đều ngốc trong trướng bồng vô cùng buồn chán, thực giống như đang ngồi tù vậy, chỉ có thể đi ra ngoài trong một vòng tròn hạn định từ trước.
Vân Thiên Hà và Đồ Thiên Thanh bước vào trong một trướng bồng, tất cả vật dụng thoạt nhìn đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, bất quá tâm tư Đồ Thiên Thanh vốn không dự định ngồi tại đây, tiến vào chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền ra ngoài, cái cổ dài như ngỗng ngóng nhìn sang bên phía trướng bồng Quách Dự Chương, thấy vậy Vân Thiên Hà không khỏi bất đắc dĩ nói:
- Thích nàng, liền lớn mật đi tìm nàng, không nên lo lắng nhiều, phỏng chừng nàng cũng đang nhớ ngươi, hãy lấy chút dũng khí đi tìm nàng đi!
Đồ Thiên Thanh thoáng chần chờ một hồi, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Tiểu đệ, đệ có lòng rồi, cảm tạ!
Nói xong, Đồ Thiên Thanh tự tin ngẩng đầu lên, bước về phía trướng bồng Quách Dự Chương.
Vân Thiên Hà không có tâm tư đi ra ngoài hoạt động, liền ngồi trong trướng bồng suy nghĩ một chút chuyện, lần săn bắn này làm hắn buồn chán cực độ, cùng có thể là nguyên nhân do Đường Linh Toa không tới!
Lúc này, mành trướng bồng đột nhiên bị kéo lên, chỉ thấy Đường Linh Vũ giống như một con chạch chui vào trong, vừa vào không thấy ai, liền tùy tiện cởi chiếc mũ trên đầu vứt qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên Hà, giang rộng hai tay hai chân nằm ngửa xuống nói:
- Lần săn bắn này thực buồn chán, mới hạ một chân xuống, liền có một đống lớn người xông tới, nếu không phải phụ vương ta có mặt, sợ là trướng bồng đã sớm bị phá hỏng, huynh đệ, ngươi nói xem nếu không phải là vương tử thật là tốt biết bao!
Vân Thiên Hà quay sang thản nhiên nói:
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi, làm việc chính mình muốn làm, ở vào lập trường hiện tại của ngươi, suy nghĩ nhiều cùng vô dụng, mặc dù ngươi không muốn cuộc sống vương tử, thế nhưng chung quy vẫn là tiểu vương gia, đây là một chuyện xác thực không thể thay đổi, nếu không thể thay đổi, sao không thản nhiên tiếp thu, đi đối mặt, đi hưởng thụ?
Đường Linh Vũ ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
- Ta cũng muốn làm một tiểu vương gia thoải mái vui vẻ, thế nhưng phụ vương ta lại không nghĩ như vậy, mỗi ngày bị Tuyết Ông Tiên Sinh nhét một đống lớn tri thức các loại, không phải là binh pháp chiến lược, công pháp vũ kỹ, thi từ văn chương thì là một đống lớn thượng vàng hạ cám, tất cả các ngành đều phải học, nhất là từ Lợi Châu trở về, cơ hội rời khỏi nhà của ta ít đến mức thương cảm, khiến cho ta cảm giác cả ngày như ngồi trong tù, vừa rồi nếu không phải phụ vương tới chỗ hoàng thượng thì chỉ sợ ta cũng không có cơ hội trốn sang đây!
- Ai ở bên ngoài lén lút!
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên quay ra bên ngoài nói.
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy rèm trướng bồng mở ra, Đỗ Chi Lương nhanh chóng tiến vào, thấp giọng nói:
- Thiên Hà huynh đệ nhỏ giọng một chút ta lén tới nơi này, nếu như bị gia gia phát hiện, không cho ta ăn đòn mới là lạ, a, tiểu vương gia thế nào cũng ở đây?
- A, nguyên lai là Đồ công tử...
Chỉ là lời này còn chưa dứt, lúc này Vân Thiên Hà lại cảm ứng thấy bên ngoài có người bước về phía mình, không khỏi cười khổ nói:
- Xem ra chỗ này của ta muốn biến thành nơi tụ hội rồi!
Mới nói xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới thanh âm của Lạc Như Đồ:
- Thiên Hà huynh đệ. ngươi có ở trong đó không?
- Vào đi!
Rèm bị xốc lên, chỉ thấy ba người Lạc Như Đồ, Thương Thiếu Dung và Quách Dự Chương nối đuôi nhau bước vào, toàn bộ trướng bồng nhất thời có vẻ chật chội.
Ba người Lạc Như Đồ đến, không nghĩ tới Đỗ Chi Lương và Đường Linh Vũ cùng ở chỗ này, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, không hề khách sáo, cứ như vậy tụ tập ngồi xuống.
Thế nhưng còn chưa kịp nói mấy câu, dĩ nhiên lại có người tới, mọi người vừa nhìn, dĩ nhiên là tiểu búp bê Lạc Như Sương theo đuôi thò cái đầu nhỏ xinh vào, nhìn thoáng qua trướng bồng, khi liếc mắt thấy Quách Dự Chương, nhất thời nhãn thần sáng lên, giống như con cá nhỏ, chui tới bên người Quách Dự Chương, cái trán Lạc Như Đồ hiện rõ đường đen, trán Quách Dự Chương thì đổ mồ hôi hột, mọi người ngạc nhiên.
- Thế nào, các ngươi đều chạy tới nơi này? Đường Linh Vũ có vẻ kỳ quái, trước hết hỏi.
Lạc Như Đồ nói:
- Hoàng thượng triệu kiến các vị đại thần, các lão gia tử đều đi tới hành cung hoàng thượng, chúng ta rảnh rãi nên chạy tới, ta vốn là muốn tìm Thiên Hà huynh đệ, nửa đường gặp phải Chương huynh và Thiếu Dung huynh loạn chuyển xung quanh, không nghĩ tới chuyện gì, cùng không ngờ tiểu vương gia và Đỗ huynh đã tới trước một bước!
Lúc này Vân Thiên Hà cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ sợ trướng bồng của ta sắp trở thành đại bản doanh tụ hội rồi, ngày hôm nay gió gì thổi tới đây?
Mọi người không giải thích được lời này, Đường Linh Vũ đang định mở miệng muốn hỏi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một âm thanh:
- Thiên Hà huynh đệ có ở trong đó không?
- Tiểu công gia thể nào cũng chạy tới rồi?
Mọi người vừa nghe thanh âm, tự nhiên có thể nhận ra là ai.
Lúc này thấy rèm bị xốc lên, Đái Kiều Liễn ở bên ngoài trướng bồng nghiêng người, đi theo bên cạnh hắn còn có tam hoàng tử, tam hoàng tử xốc rèm lên, liền nhìn thấy nhiều người như vậy, nhãn thần cấp tốc quét qua một vòng, không nói tiếng nào liền quay đầu đi.
Đái Kiều Liễn cũng có chút ngoài ý muốn, liền hướng về phía Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà huynh đệ, tam hoàng tử đối với tiễn kỹ của ngươi rất thưởng thức, một lúc nữa hoạt động săn thú, muốn cùng ngươi thi thố một chút, ngươi nhất định phải tới a, thất lễ rồi, trước tiên cáo từ!
Mọi người sửng sốt một hồi, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, Lạc Nhu Đồ cười nói:
- Xem ra lần trước tiểu công gia không cam lòng, lúc này thỉnh người tới giúp đỡ, bất quá không nghe tiễn kỹ của tam hoàng tử như thế nào, tiểu vương gia người có biết?
Đường Linh Vũ lắc đầu nói:
- Tam biểu ca là một người trầm tính, không thích nói chuyện, bình thường cùng rất ít khi hiển lộ võ công, tiễn kỹ gì trước mặt mọi người, ta cùng không rõ ràng lắm tiễn kỹ của hắn tới trình độ nào, bất quá hắn là một người không đơn giản chịu thua!
- Nếu tiểu công gia đã dám đến tìm Thiên Hà khiêu chiến, như vậy nói rõ trình độ tiễn kỹ của tam hoàng Tử hẳn là không thấp, người trầm mạc ít lời luôn có một số chỗ ẩn dấu, chỉ khi nào hiển lộ rất có thể nổ tiếng!
Thương Thiếu Dung sờ sờ cằm có chút suy nghĩ nói.
- Vậy Thiên Hà ngươi có muốn so đấu với tam hoàng tử hay không đây? Dù sao ngươi và hắn không quen không biết, thắng, mất mặt mũi hắn, nhưng nếu chịu thua sợ rằng tam hoàng tử nghĩ thắng không thực, tiểu công gia thực đúng là tìm đến một phiền phức!
Lạc Như Đồ nói.
Vân Thiên Hà mở miệng:
- Thắng, tự nhiên muốn thắng đẹp, thua, điều này không có khả năng, nếu như tam hoàng tử ngay cả một chút khí lượng này cũng không có, ta không còn gì để nói!
Thể nhưng trong lòng Vân Thiên Hà cũng đang suy nghĩ, lần này tam hoàng tử thông qua Đái Kiều Liễn, đến chỗ ta, chỉ sợ có ý tứ nào khác.
- Xin hỏi, Đồ tiểu huynh đệ có ở trong?
Đúng lúc này, bên ngoài trướng bồng lại truyền tới thanh âm ôn nhã, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, không khỏi nghi hoặc.
Mà lúc Vân Thiên Hà đồng ý, rèm xốc lên, chỉ thấy một người thanh niên, chính là vị trạng nguyên Tiêu Dũng Tuấn lần thi Hương này, mọi người đều không khỏi sửng sốt.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt