Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Tô Tuyết
ân Thiên Hà quan sát hai vị hào nô này, nhìn tình hình nếu như hắn không lầm mà nói, hai người này nhất định sẽ dùng sức mạnh chặn lại, quy củ tại những nơi phong nguyệt thực tế hắn cũng đã nghe một chút tại Lợi Châu, thế nhưng trong Kinh Thành này, lần đầu tiên đụng phải loại chuyện bá đạo mời người đi làm giai tân.
Lần thứ hai quay đầu liếc mắt nhìn lên nữ tử mặc lục y trên lầu hai, nàng kia rõ ràng chính mình cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, vì sao nàng lại cố ý nhằm vào chính mình, có mục đích gì đây?
Đã như vậy, không bằng đi thử xem nữ tử này rốt cuộc muốn làm gì.
Một vị hào nô nói:
- Vị công tử này, Giang Nam đệ nhất danh lâu chúng ta khai trương tại Kinh Thành, những tài tử phong lưu mộ danh đến đây ngày hôm nay, có cả vương công quý tộc, có thể nói đều là hướng về phía Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, Tô Tuyết tiểu thư của chúng ta!
Vừa nói, hào nô vừa có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn nữ tử trên lầu hai, lại nói tiếp:
- Thế nhưng công tử, nếu như tiểu thư nhà chúng ta đã có ý định ném tú cầu chọn công tử, nói rõ tiểu thư nhà chúng ta đối với công tử có ưu ái, có vài phần kính trọng, mong công tử giúp người đạt nguyện, chỉ làm giai tân một lần cũng có sao đâu?
- Chỉ là yết thải thôi sao?
Vân Thiên Hà nghe nói, chỉ thuận miệng hỏi một câu, mà một hào nô trong đó đã bước lên tự động dắt cương ngựa đi về phía tòa nhà, vừa đi vừa nói:
- Công tử, ngươi có thể không biết, nơi phong nguyệt khai trương ngày đầu tiên, phàm là tiểu tử danh lâu chọn ai đó làm giai tân thì người đó sẽ được coi như khách quý, tại bản lầu miễn phí toàn bộ, nhưng lại có thể dùng danh lâu tiểu thư cùng nhau tâm tình thi từ, phàm rượu luận văn, du hí xạ nghĩa, phong hoa tuyết nguyệt, càng có cơ hội nhìn thấy mặt mũi tiểu thư danh lâu, chính là một khởi đầu tốt đẹp, nhưng là lúc mở đầu cho các tiểu thư bắt đầu tiếp khách, vì vậy có ý nghĩa tương đối đặc biệt.
Một vị hào nô khác lại cười nói:
- Tiểu huynh đệ có điều không biết, những nơi phong nguyệt cao cấp như chúng ta, rất nhiều tiểu thư nổi danh đứng đầu bảng, bán nghệ không bán thân, có đôi khi ngay trong ngày đầu tiên khai trương danh lâu đã được các quý khách đặc biệt chuộc thân mang đi, điều này coi như một câu chuyện tốt đẹp truyền tụng trong giới danh lâu chúng ta, được mọi người ca tụng!
Trong lúc nói chuyện, Vân Thiên Hà đã bị mấy tên hào nô dẫn tới trước danh lâu, lúc này trước danh lâu có rất nhiều người đứng nhìn vào Vân Thiên Hà, có ước ao, có đố kỵ, thậm chí còn có người ngắm tới ngắm lui trên người hắn, nhãn thần dâm đãng, tựa hồ là người nào đó cổ quái, đối với những kẻ như thế này, Vân Thiên Hà liền đánh một ánh mắt băng hàn nhìn qua, thân thế người này lập tức chấn động lạnh lẽo, câm như hến lùi cổ lại.
Làm giai tân đặc biệt, cổ kim nội ngoại tính nhất cũng không khác biệt gì nhiều. Vân Thiên Hà cùng với hai tên hào nô đi qua của danh lâu phía trước có đặt một chiếc bàn, bên trên còn có hai chiếc khay gỗ, trên khay gỗ đặt một khối hoa hồng tiên diễm bằng vải đỏ, chính là lúc chờ người làm cuộc giao dịch đầu tiên.
Thấy tình cảnh này, nghe một vị hào nô giải thích, trong lòng Vân Thiên Hà có chút cổ quái, đây chính là "khai bàn" sao? Hắn nhớ kỹ, trên thị trường chứng khoán kiếp trước cũng có cách nói "khai bàn" như thế này, lẽ nào bởi vì vậy mà có khơi nguồn của câu này?
Lúc này, một gã trung niên nhân có cái đầu nhỏ, con mắt nhỏ, tai dài, mặc trang phục cấp bậc tổng quản, từ trong danh lâu cười tủm tỉm đi ra, phía sau hắn có hai nữ tử tư thái thướt tha, vóc người đầy đặn gợi cảm, pha lẫn vẻ thục nữ phong vận, nhìn không ra tuổii tác, nhìn trang sức y phục, hẳn là hai nhân vật thuộc tầng lớp lãnh đạo cấp cao của danh lâu này.
Tiếp sau đó là mấy thị nữ tiểu tỳ dung mạo xinh đẹp, phảng phất như đã trải qua một thời gian huấn luyện cẩn thận, mỗi người bưng trong tay một cái khay gỗ, cùng dùng vải đó phủ lên trên, không biết bên trong là cái gì.
Lúc những người này lên sân khấu, mọi người bên ngoài đã có chút gây rối xôn xao, chỉ thấy mấy nữ tử trang phục khác nhau, mà phối trí trang phục vô cùng đặc sắc, nhưng tất cả đều có vóc người gợi câm xinh đẹp, duyên dáng đầy đặn, đều mang khăn che mặt, nhất thời làm cho đám sắc lang bên ngoài giống như lên cơn động đực, bắt đầu phát ra những tiếng lang hú ầm ĩ...Vân Thiên Hà liếc mắt, mà xung quanh hắn cũng không có bao nhiêu người, lúc mấy nữ tử mang theo khăn che mặt bước lên sân khấu, xung quanh rất nhanh bị dồn lại chật như nêm cối, ngàn vạn con mắt đều chú ý tập trung lên người những nữ tử này, hận không thế có đôi con mắt nhìn xuyên qua mọi thứ, con người đều nhanh trừng thẳng rồi, tuy rằng đại đa số người nơi đây không có cơ hội tiến vào tiêu phí, thế nhưng có thể nhìn thấy phong thái mỹ nữ danh lâu, cũng coi như được một lần hưởng tiên diễm phúc rồi.
Đùng đùng đoàng đoàng...
Lúc này có một hào nô đột nhiên đi châm ngòi pháo, tiếng pháo nổ đùng đoàng vang lên, vị tổng quản kia híp mắt lại sửa sang quần áo, lúc này mới bước lên đài cao, lên tiếng nói:
- Hôm nay Giang Nam đệ nhất danh lâu Thịnh Tuyết Lâu khai trương tại Kinh Thành, được các quý khách bằng hữu tới ủng hộ...
Vị tổng quản này nói một đống lớn các ngôn từ khác nhau, vừa ca ngợi vừa câu thơ vân vân, nhưng lời nói có chút linh hoạt khéo léo, tài ăn nói rất cao làm người khác phải tán thưởng, khi cuối cùng đến lượt các mỹ nữ bước lên đài cao, có thế nói tình cảnh hoàn toàn đạt tới cao trào.
Vân Thiên Hà nhìn vị tổng quản này một chút, phát giác hắn xác thực là một kẻ có tài diễn thuyết rất cao, hơn nữa có thể kích thích bầu không khí nóng lên, từ biểu hiện đám người gần đó xem ra, đều là một bộ dạng vui sướng ngước nhìn, nóng lòng muốn thử.
Nhất là tại cuối cùng, khi vị tổng quản này kể lại câu chuyện về vị Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, Tô Tuyết tiếu thư, cũng mời nàng lên đài cao, cùng với giai tân nàng đã chọn cùng nhau yết thải Thịnh Tuyết Lâu, lúc này phía dưới đã có chút hỗn loạn, rất nhiều kẻ giống như gà chọi sắp vào cuộc đấu, lang hú không ngừng, tất cả đều làm cho bầu không khí buổi lễ khai trương ngày hôm nay lên tới đỉnh cao nhất.
Lúc này, ngay trong tình cành ngàn vạn con mắt nhìn chằm chằm, mấy thị nữ trên lầu hai đột nhiên đi ra, trong tay mỗi người đều cầm một lẵng hoa, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn nắm từng nắm cánh hoa, tung tay xuống dưới lầu, trong nhất thời cả không gian đều là đầy trời phiêu linh, làn gió thơm thoang thoảng.
Mọi người đã ngừng hô hấp lại, ngay trong cánh hoa đầy trời đi, lúc này cửa lớn danh lâu lại một lần nữa mở, chỉ thấy một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương bước ra, cho dù nàng mang theo khăn che mặt, không nhìn thấy rõ ràng hình dáng, thế nhưng chỉ cần khí chất tuyệt sắc khuynh thành bên ngoài đã làm cho mọi người ở đây bị hấp dẫn thật sâu.
Lúc này toàn bộ không gian đột nhiên rơi vào cành yên tĩnh không tiếng động, tựa hồ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, tại thời điểm này, một ít người trừng lớn hai mắt, chằm chằm nhìn vào Tô Tuyết, thanh âm nuốt nước bọt vang lên có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Tô Tuyết lên sân khấu, thay đổi một bộ quần áo mới, lúc này nàng mặc bạch y trắng như tuyết, váy đẹp lay động, bàn chân nhỏ xinh bước đi, giống như là tiên tử từ trong bức tranh đi ra, hoặc như tinh linh nhảy múa giữa nhân gian, dẫn tâm tình người khác bị hút vào trong đó.
Mà khi nàng bước lên sân khấu, bước chân dừng lại, giống như một đoa bạch liên trên đỉnh tuyết sơn nở rộ, có vẻ rất tịch mịch, mang theo một cỗ cao ngạo nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại khiến người khác muốn chạm vào đầu ngón tay của nàng, cao nhã muốn người khác phải quỳ xuống dưới váy của nàng, thực giống như một chuỗi các mẫu thuẫn kết hợp thành một thể.
Mỗi một cử động nhỏ nhất của nàng đều biểu hiện ra ngoài khí chất hoàn mỹ khác nhau, xác thực có thể khuynh đảo nam nhân, thu hút si mê, từ trong ánh mắt mê đắm không thể tự kiềm chế được của đại đa số người dưới đài, cùng với thần tình si mê không tỉnh, có thể thấy được mị lực của vị Giang Nam đệ nhất mỹ nhân này, đủ làm cho người khác rơi vào cảnh trầm luân.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang bị che bởi một lớp khăn mỏng, như vậy đã kinh sợ hoa thơm cỏ lạ, oanh động toàn trường, nếu như lộ ra hình dáng thực sự thì sẽ là bộ dáng gì nữa đây?
Rất nhiều người không thể suy nghĩ được gì, hô hấp của bọn họ hầu như dừng lại, lúc này Vân Thiên Hà đứng giữa sân khấu, vẻ mặt không chút biểu tình, nhàn thần đạm mặc, đôi con mắt sáng như sao trở thành mục tiêu cho hàng trăm, hàng nghìn cặp mắt đố kỵ, lúc này giống như có vô số mũi nhọn sắc bén đồng loạt phóng về phía hắn, hận không thể xé nát hắn thành từng mảnh nhỏ.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt