Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Đêm Trung Thu
ưới đêm tối, mọi âm thanh biến mất.
Trong khách sạn Triêu Nguyên Lợi Châu, giữa đêm khuya, trong một gian phòng khách có ánh đèn le lói hắt ra ngoài.
Giang Ngọc Tề tĩnh tọa trước bàn, trong tay cầm một khối ngọc bội điêu khắc rất tinh xảo xinh đẹp, khóe môi của hắn nhếch lên lộ vẻ tiếu ý chế giễu, nhưng phối hợp với khuôn mặt anh tuấn bất phàm của hắn, càng tỏa ra vẻ tiêu sái hào phóng.
Mà Giang Nhất Đường ngồi đối diện với Giang Ngọc Tề lúc này nửa nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó cảm thấy rất khó giải quyết, rốt cuộc hắn mở miệng nói:
- Tuyết Ông Tiên Sinh này mang theo hai vị vương tử quận chúa chạy tới Lợi Châu, ở trong Đồ gia đã nhiều ngày như vậy rồi, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì, du sơn ngoạn thủy cũng có một thời hạn chứ, nếu như tiếp tục như vậy thì bước kế hoạch tiếp theo của chúng ta rất khó có tiến triển!
Giang Ngọc Tề nhge thấy thế nhẹ nhàng cười, vừa chuyển khối ngọc bội trong tay, chớp mắt đã không còn thấy tung tích, hắn thản nhiên nói:
- Tam thúc không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện này cũng không cần phải quá gấp gáp, bọn họ chung quy vẫn phải rời đi, mà Đồ gia sớm muộn cũng là đồ chơi của chúng ta, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, chúng ta tới đây chỉ là muốn tìm hiểu hư thực mà thôi, phải biết bằng một hồ nước trong rót vào một thùng cặn bẩn, rất nhanh liền trong suốt trở lại, nhưng nếu rót vào mười thùng cặn bẩn thì không thể trong suốt nữa rồi, mà cá bên trong hồ nước đó, luôn luôn phải có lúc đi ra ngoài thông khí, chúng ta muốn mò cá lớn, về phần đám cả nhỏ lít nhít, không ra trò trống gì!
Giang Nhất Đường nhìn Giang Ngọc Tề với bộ dạng đã định liệu trước, không khỏi bị thần tình thản nhiên của hắn ảnh hưởng, tâm tình trở nên chậm rãi bình thản hơn rất nhiều. Trong tam đại (đời thứ ba) Giang gia xuất hiện hai thiếu niên thiên tài, hôm nay mười lăm tuổi đã đạt tới Võ Sư cấp năm, tiền đồ không thể hạn lượng.
Mà người trước mắt này, càng làm cho toàn bộ Giang gia dõi mắt nhìn, chỉ mới tuổi mười sáu, đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp sáu, với thành tựu như vậy, trong toàn bộ tam đại Giang gia, không có người nào sánh bằng, coi như là toàn bộ Tam Tông Thị phương bắc cộng lại, cũng có thể đứng riêng một ngọn cờ, không người có thể so sánh.
Nhưng mà càng làm cho Giang gia vui mừng hơn chính là, Giang Ngọc Tề từ nhỏ đã đa mưu túc trí, không kiêu không nóng, vô luận lời nói cử chỉ, hoặc là thái độ làm người, các xử thế, đều lộ phong quang người đứng đầu, tâm trí thành thục, xử sự ổn trọng, những thiếu niên cùng tuổi không thể nào sánh bằng.
Trong lòng Giang Nhất Đường cảm khái, tam đại Giang gia có một người như vậy, cần gì phải lo lắng Giang gia không hưng thịnh, bị Đồ thị áp trên đầu tròn một giáp (60 năm), phần lịch sử khuất nhục này, chỉ sợ phải nhờ đến người thiếu niên này đến sửa, làm cho Giang gia lại một lần nữa trở về thân phận địa vị bá chủ, sừng sững không ngã ở phương bắc Đại Đường, khai sáng một thời đại Giang gia chói sáng.
- Chuyện về Vĩnh Lạc quận chúa, không cần quá nóng vội, lấy tên quần áo lụa là Đồ Thiên Lạc, thành sự không đủ, bại sự có thừa, chúng ta không thể hy vọng được hắn có thể thu thập vị quận chúa này vào trong trướng, mặc dù Tĩnh Túc Vương nắm binh quyền thiên hạ, tiết chế bốn đại quân đông, tây, nam, bắc, nhưng mà hiện tại đại quân tây, nam đã có xu thế rơi vào trong tay ba vị hoàng tử, chỉ có hai quân đông, bắc vẫn còn đang trong vòng khống chế chặt chẽ của Túc Tĩnh Vương, nếu hơi có dị động, chắc chắn dẫn phát rung chuyển triều cục, đây là chuyện mà hoàng đế bệ hạ không muốn thấy nhất!
Tín nhiệm của hoàng thượng đối với đệ đệ không gì phá nổi, không người nào có thể dao động, nếu quá sớm cướp đi đại quân phương bắc từ trong tay Đồ thị mà nói, sợ rằng sẽ khiến cho bắc phái trong triều đình vô tới, ngược lại làm cho Giang gia chúng ta phải đứng trên đầu sóng ngọn gió, loại chuyện lợi người hại mình như thế này, Giang gia chúng ta tuyệt đối không thể làm, về phần ân toán riêng tư giữa Đồ gia và Giang gia, còn muốn giải quyết tại Lợi Châu đợi khi tan rã căn cơ nội bộ Đồ thị, chúng ta sẽ không còn phải lo lắng suy nghĩ gì nữa!
Sau khi Giang Nhất Đường nghe được những lời này, đôi mắt hổ đột nhiên bắt tinh quang, nhìn Giang Ngọc Tề nói:
- Tề nhi, ý của ngươi là, lợi dụng quân cờ Vĩnh Lạc quận chúa này, làm cho Đồ thị và Túc Tĩnh Vương bị chia rẽ?
- Tác dụng của Vĩnh Lạc quận chúa không lớn, lấy sự trung thành của Đồ Nguyên Khánh đối với Túc Tĩnh Vương, Túc Tĩnh Vương tín nhiệm đối với Đồ gia, nếu chúng ta dùng việc này xúi giục, ngược lại bị động bất lợi, nếu là để người Đồ gia đi xúi giục, chúng ta lại biến thành chủ động rồi!
Giang Ngọc Tề tựa hồ nghĩ đến một chút thú vị nào đó, đột nhiên nở nụ cười.
- Dùng ai đi dẫn mồi lửa này?
Giang Ngọc Đường nói ra vấn đề then chốt.
Giang Ngọc Tề cười, chậm rãi nói ra ba chữ:
- Đồ Thiên Hà!
- Đồ Thiên Hà!
Giang Nhất Đường không giải thích được.
- Tề nhi, thứ tôn này của Đồ Nguyên Khánh, bị Đồ thị bỏ quên tám năm, hôm nay nghe đồn là kỳ tài võ học, cho dù thành tựu bất phàm, nhưng có thể làm ra cái gì? Phải biết rằng hắn hiện tại được Đồ gia coi trọng, bước khởi đầu đã quá muộn rồi, võ đạo khó có thể đạt được thành tựu tối cao, vì sao lại dùng người này đi nhóm lửa?
- Thành tích võ đạo của người này, chúng ta tự nhiên không cần đặt trong mắt, đạp chết hắn cũng giống như đạp chết một con kiến, giá trị lợi dụng của hắn là ở chỗ đã bị khuất nhục vì Đồ thị tám năm ròng, hắn nhất định có lòng oán hận đối với Đồ thị, tên phế vật Đồ Chính Lâm kia, chính là vật thứ nhất hi sinh cho việc thúc đẩy lòng cừu hận này!
Giang Nhất Đường cười nói:
- Tề nhi quả nhiên diệu kế, chúng ta cho tên tiểu tử đó chúng gia vị, làm tăng thêm lòng cừu hận đối với Đồ gia, vật hi sinh tiếp theo sẽ là ai đây?
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Giang Ngọc Tề nhíu mày nói:
- Uhm, tựa hồ có điểm không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng vài lượt.
- Tề nhi, làm sao vậy?
Giang Nhất Đường thấy hắn nhíu mày suy nghĩ, bộ dáng như có tâm sự, liền hỏi.
Giang Ngọc Tề nói:
- Phản ứng của Đồ gia, tựa hồ có điểm quá mức bình tĩnh rồi!
Sau đó, tựa hồ hắn ý thức được cái gì, đột nhiên tự giễu cười nói:
- Tam thúc, ta đã đánh giá quá thấp nội tình Đồ gia tại Lợi Châu rồi!
...
Chủ trạch Nam Viện Đồ phủ.
Đồ Nguyên Tán nằm trên chiếc ghế xếp, thản nhiên uống trà, khi uống hết, liền để cái chén sang chiếc bàn bên cạnh, quay sang nhìn một vị thanh niên mày kiếm, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, thần thái trầm ổn, vẻ mặt đạm nhiên, mặc áo bào màu trắng.
Vị thanh niên này chính là trưởng tử của Đồ Chính Minh, tên là Đồ Thiên Nhai, lúc này hắn đứng trước mặt lão gia tử, ưỡn ngực ngang nhiên, thẳng tắp như cây tùng, trầm mặc không nói.
Sau một lúc lâu, Đồ Nguyên Tán rốt cuộc lo lắng mở miệng hỏi:
- Thiên Nhai, ngoài đường gần đây có động tĩnh gì?
- Gia gia, mấy tên "tiểu quỷ" tại ngoại đường, ngoại trừ trước đó xảy ra chuyện nhị thúc châm ngòi thổi gió khiến cho chúng ta cảnh giới, gần đây không có động tác đặc biệt gì, khi nào cần, nhất định nhổ sạch được!
Đồ Thiên Nhai nói.
Đồ Nguyên Tán gõ gõ cái bàn nói:
- Tiểu quỷ Giang gia tính toán thực tốt, cho rằng thần không biết quỷ không hay tới Lợi Châu, trốn trong khách sạn Triêu Nguyên âm ầm làm chút mờ ám, đã nghĩ bày mưu tính kế, cũng quá mức coi thường mấy lão nhân Đồ gia chúng ta rồi, Đồ thị cắm rễ tại Lợi Châu hơn trăm năm, làm sao có thể để cho một con cá trạch nho nhỏ của Giang gia như hắn thoải mái dương oai!
Đồ Thiên Nhai nói:
- Gia gia, Giang gia đã bắt đầu động thủ với chúng ta rồi, chúng ta có nên phản kích hay không?
- Tạm thời không cần!
Đồ Nguyên Tán nói:
- Dùng những âm mưu quỷ kế này, chung quy khó giành được hiệu quả cao, lần này tiểu quỷ Giang gia tới Lợi Châu, hẳn là muốn thử hành động, muốn thăm dò giới hạn của Đồ gia chúng ta, lấy tính tình của lão già Giang Thụ Hùng kia, chỉ sợ là trực tiếp khiêu khích, dùng võ để khai chiến rồi!
Lúc này, Đồ Chính Minh gõ cửa đi vào, trong tay cầm một phong thư giao cho Đồ Nguyên Tán.
Đồ Nguyên Tán xem qua, than thở:
- Tiểu quỷ Giang gia thực sự có chút tài năng, người này không thể khinh thường, Chính Minh, ngươi đi thông báo cho Chính Long và Chính Thanh, phía thương nghiệp, lấy bất biến ứng vạn biến, tiểu quỷ này rất khó chơi, nếu như hơi có chút sai lầm, Đồ gia chúng ta sẽ phiền phức lớn!
Đồ Chính Minh nói:
- Phụ thân, tiêu quỷ Giang gia kia đánh chủ ý lên Đồ Thị Võ Kinh của chúng ta, dẫn lực chú ý, lại ngầm chiếm đoạn phía thương nghiệp, xác thực có thể phòng bị, nhưng về mặt quan phủ, đã có điểm phiền phức rồi, trước đây Chính Lâm làm việc quá mức rêu rao, hôm nay đã bị tiểu quỷ Giang gia nắm giữ nhược điểm, không thể để tiểu quỷ đó vận dụng lực lượng trong triều, nhổ đi bố cục Đồ thị trong hệ thống quan phủ, dù sao thì đại đa số thành viên Đồ thị chúng ta đều là quan võ, mà cán bút của quan văn rất lợi hại, cần phải đề phòng cẩn thận!
Đồ Nguyên Tán suy nghĩ một chút nói:
- Viết một phong thư gửi cho lão toan nho Ngư Cơ Duẫn, Ngư thị có rất nhiều cử nhân tiến sĩ, làm thơ viết văn là lành nghề nhất, để việc này nhờ hắn xử lý, lão toan nho tự có định đoạt!
- Gia gia, chuyện Thiên Nhị, nên xử lý như thế nào?
Lúc này khuôn mặt Đồ Thiên Nhai lộ vẻ khó khăn.
Đồ Nguyên Tán nghe nói, cũng nhíu mày, quay sang Đồ Chính Minh quát:
- Ngươi nuôi dạy hai đứa không nên thân, không lo luyện công cho tốt, một đứa tuổi còn nhỏ văn dốt vũ dát, thành quần áo lụa lạ, cả ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, một đứa cả ngày tâm tư bất định, lại tương tư với địch nhân, cứ tiếp tục như vậy, tương lai còn có tác dụng gì?
Đồ Chính Minh có vẻ bất đắc dĩ mười phần, nói:
- Phụ thân, hai đứa con này của con tuy rằng hồ đồ, thế nhưng ngược lại làm cho chúng ta tìm được hành tung của đoàn người Giang gia tại Lợi Châu, hiện tại chúng ta đã điều tra được việc này rõ ràng, hai đứa đó tuổi còn quá nhỏ, cũng không thể tiếp tục cho ra ngoài phóng túng nữa rồi, con dự định cấm đoán chúng một thời gian!
- Ngươi muốn cấm đoán, vậy phải phái người trông coi nghiêm khắc, không để cho bọn chúng rời khỏi phủ nửa bước!
Đồ Nguyên Tán bỗng nhiên nghĩ tới một việc, lại nói:
- Trong phủ có nội quỷ ẩn nấp, cần phải điều tra nghiêm mật, không được rút dây động rừng!
- Chuyện Tuyết Ông Tiên sinh, phụ nhân có dự định gì?
- Việc này các ngươi đều chú ý cẩn thận, Tuyết Ông Tiên Sinh đến Lợi Châu, hẳn là có liên quan tới bố cục triều đình, nhị đệ lúc đi đã bàn giao với ta, Tuyết Ông Tiên Sinh làm gì bên ngoài, hoặc có yêu cầu gì, chúng ta toàn lực phối hợp, bọn họ ở đây chính là muốn cho Đồ thị chúng ta tranh thủ chút thời gian chuẩn bị!
Đồ Chính Minh tựa hồ đã hiểu rõ một ít ảo diệu bên trong, than thở:
- Đúng vậy, xác thực là ở lại cho Đồ Thị chúng ta chuẩn bị, sang năm có một lần cử thí võ hoa ba năm một lần, trọng trách cử thí lần này, trong tam đại Đồ gia, chỉ có thể để hai người Thiên Thanh và Thiên Nhai gánh vác!
Đồ Nguyên Tán nhìn Đồ Thiên Nhai nói:
- Tiểu tử, Tuyết Ông Tiên Sinh chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cảnh giới so với ta còn cao hơn một bậc, lại tinh thông binh pháp chi đạo, cơ hội khó có được, lúc rảnh rỗi ngươi nên tới thỉnh giáo về binh pháp chiến lược, đối với khoa cử võ thí năm sau của ngươi có lợi rất lớn, nghe rõ hay chưa?
Đồ Thiên Nhai lập tức gật đầu đáp:
- Tôn nhi đã nghe rõ rồi!
Sau khi phụ tử Đồ Chính Minh rời đi, Đồ Nguyên Tán đột nhiên nhìn lên vầng trăng cong soi sáng đêm đen, lẩm bẩm nói:
- Lại sắp tới Trung thu rồi, Mẫn Thanh a, nàng trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ Đồ gia chúng ta có thể vượt qua được lần nguy cơ này...
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt