Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vợ chồng chung nhà nhưng như người xa lạ
gày ba má mình mất, anh đứng ra lo tổ chức đám tang, mọi người khen anh giỏi chu toàn. Nhưng ngay sau hạ huyệt, anh về nhà anh ngay như những người khách đến tiễn, trong khi mình ở lại cùng với các em để lo dọn dẹp.
Mình và anh học cùng trường, anh trước mình một lớp. Khi đó nhờ vào tính tình cần mẫn, nghiêm túc trong công việc và cuộc sống, anh được hầu hết thầy cô, bạn bè yêu quý, vì vậy là tâm điểm cho nhiều gia đình có con gái chú ý đến, mặc dù anh không thuộc nhà khá giả.
Sau khi tốt nghiệp, mình được giữ lại làm giáo viên của trường, anh đi làm cho một công ty nước ngoài và sau đó làm cho một tổ chức quốc tế. Tổ chức này hợp tác với trường mình, có văn phòng tại nơi mình giảng dạy. Nhờ vậy mình và anh có nhiều dịp gặp nhau, duyên số cũng đến. Chúng mình trở thành vợ chồng sau một đám cưới rất đơn sơ với sự chứng kiến của đông bạn bè, gia đình một năm sau ngày giải phóng đất nước.
Trong đám cưới, cô dâu không có áo mới, không được chồng cho sính lễ, ngay cả một đôi bông tai như truyền thống. Mặc dù vậy mình rất vui vì hoàn cảnh xã hội khó khăn lúc đó và hoàn cảnh hai gia đình. Anh mồ côi mẹ, cha mất sức lao động, tiền dành dụm được lo cất căn nhà nhỏ cho hai vợ chồng mới. Một năm sau, một bé gái chào đời với sự vui mừng của cha mẹ. Nhờ vào tính cần mẫn, ngoài giờ đi làm, anh và mình nuôi thêm heo, gà vịt, trồng rau cải, cuộc sống tạm ổn, tốt hơn so với nhiều gia đình bạn bè khác trong lúc đất nước gặp khó khăn.
Bạn bè đều khen mình có phước khi gặp anh, anh không có những tật xấu mà đàn ông thường có, khen mình có một gia đình lý tưởng. Mình cười đón nhận những nhận xét này, thật ra trong thâm tâm mình nhớ đến câu nói của ai đó: “Tình yêu giống như giày dép, người ngoài nhìn có thể nhận xét đẹp hay xấu, nhưng người sử dụng mới biết rõ đôi giày đó có phù hợp với mình hay không”. Cũng như bao phụ nữ khác, mình cũng có nhu cầu được chồng quan tâm chăm sóc và ngược lại muốn chăm sóc chồng con, nhưng mình thiếu hẳn việc này từ chồng.
Những cú điện thoại, những câu hỏi thăm của anh khi mình đi công tác xa là điều quá xa xỉ, hiếm khi nào mình được nhận. Sau nhiều năm sống chung với nhau, mình tự an ủi, có lẽ tại tính chồng ít biểu lộ tình cảm, về sau mình nhận ra anh sống với mình nhưng không có tình yêu thương. Những lần đi chơi chung với nhau, nếu mình không yêu cầu chụp hình cùng thì anh không để ý, hoặc khi nhìn các đôi khác có cử chỉ âu yếm nhau khi chụp hình, mình cũng rất muốn mà anh không bao giờ chủ động. Mình đã chủ động việc này nhưng không lẽ như vậy hoài sao.
Mình rất thích kể những vui buồn bên ngoài cho anh nghe để chia sẻ hoặc để vợ chồng hiểu nhau, nhưng anh không thích nghe qua thái độ im lặng và không góp chuyện, hoặc đôi khi tỏ thái độ chỉ trích. Mình rất cô đơn trong chính gia đình. Có khoảng thời gian mình đi làm xa, cuối tuần về nhà, anh chưa bao giờ hỏi thăm công việc của mình là gì. Mình cũng không còn hứng thú để kể với anh, một người không thích nghe mình nói. Thi thoảng có bạn bè (bạn anh cũng thường là bạn mình) đến nhà thăm hỏi, mình kể cho các bạn nghe, lúc đó anh mới biết loáng thoáng việc mình làm.
Đối với gia đình bên mình, anh gần như chẳng quan tâm gì tới, nếu có nói lại những lời chỉ trích, chê bai. Gia đình mình tuy nghèo nhưng cũng chẳng nhờ vả gì anh. Ngày ba má mình mất, anh đứng ra lo tổ chức đám tang, mọi người khen anh giỏi chu toàn. Nhưng ngay sau hạ huyệt, anh về nhà anh ngay như những người khách đến tiễn, trong khi mình ở lại cùng với các em để lo dọn dẹp. Lúc này mình cần có anh để chia sẻ nỗi buồn mất mát này biết bao.
Gần đây nhất mình bị té, va chạm đốt sống lưng, bác sĩ khuyên phải nằm yên để cột sống lành. Những ngày đầu mình rất đau, tối nằm trở mình, mình kêu nhỏ, điều này làm anh khó chịu. Sáng hôm sau anh nói với mình là có đau thì ráng chịu, đừng rên. Mình tủi thân quá, nói với anh khi ngủ, em không kiểm soát được, có lẽ lúc đó đau nên mới rên, nếu điều này làm anh khó ngủ thì anh ngủ riêng.
Anh ra ngủ riêng, gần một tháng nay mình nằm trên giường, anh chưa một lần hỏi thăm, hoàn toàn không nói chuyện, sống chung nhà như hai người xa lạ. Những lần mình đi tái khám phải tự đi một mình, mặc dù lúc đó anh rảnh rỗi. Những đối xử của anh làm mình cảm thấy ngày càng xa anh hơn, sự cần thiết của anh với mình gần như cạn kiệt. 
Mỗi người có duyên phận với nhau, anh không quan tâm với mình vì kiếp trước anh không mắc nợ hoặc kiếp này mình khỏi mắc nợ anh thêm. Chỉ buồn cho bản thân, mình không đòi hỏi chồng những gì quá đáng, mình cần bờ vai để có thể tâm sự, chia sẻ vui buồn trong cuộc sống, vậy mà suốt đời mình không có được.
Kim
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)