He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trầm cảm khi bước vào hôn nhân với người đã có vợ
ai năm tôi rơi không biết bao nhiêu nước mắt vì thương anh, nhiều khi vì giúp anh mà bị anh chửi mắng nhưng tôi vẫn kiên trì thuyết phục anh. Anh càng ngày càng uống nhiều, sức khỏe giảm sút, tinh thần mệt mỏi. Thậm chí có lần tôi phải đưa anh vào bệnh viện cấp cứu vì rượu.
Tốt nghiệp ra trường, tôi xin vào làm kế toán tại một doanh nghiệp. Giám đốc là một người đàn ông trung niên, đã có vợ và hai con, trong đó một bé là con riêng của vợ, con bé kia là con chung của hai người. Nghe mọi người nói vợ giám đốc rất ghê gớm, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nhiều đến chuyện riêng của họ. Tôi chỉ tập trung vào công việc, hết giờ làm về phòng trọ của mình. Không ngờ giám đốc để ý tôi từ lúc nào không rõ. Anh tìm mọi cách gần gũi tôi nhiều hơn.
Lúc đầu tôi rất ngạc nhiên vì tôi hiếm khi nói chuyện với anh ngoài công việc, tôi cũng không bao giờ muốn rắc rối với đàn ông có vợ. Song sự chăm sóc nhiệt tình của anh cùng với những câu chuyện về cuộc hôn nhân không hạnh phúc đã làm một cô gái trẻ sống lẻ loi xa nhà như tôi dần cảm động. Ba tôi ở quê bệnh nặng cần nhiều tiền phẫu thuật trong khi gia đình tôi kinh tế khó khăn. Có lần không kìm được tôi rơi nước mắt trong khi làm việc vì thương ba và hoang mang không biết làm thế nào để giúp ba. Anh biết chuyện, chủ động đưa tiền cho tôi gửi về quê. Anh trở thành ân nhân của tôi.
Và chuyện gì đến đã đến. Chúng tôi mới quan hệ tình cảm thì vợ anh đã phát hiện ra. Chị làm ầm ĩ, đe dọa tôi đủ thứ. Chúng tôi chia tay, nhưng chỉ được vài ngày anh đã quay lại nói rằng không thể xa tôi. Vợ anh giận dữ đuổi anh ra khỏi nhà. Anh chuyển ra ngoài, chị vợ lại bắt anh quay về. Nhưng anh không quay về nữa, anh chuyển đến chỗ tôi.
Vợ anh bàng hoàng vì từ trước đến nay anh ít khi làm gì trái ý chị. Sau rất nhiều giằng co vật lộn, vợ chồng họ quyết định ly thân. Anh thuê một căn hộ sống cùng tôi, mặt khác vẫn chu cấp tài chính đầy đủ cho vợ con. Vợ chồng họ vẫn email qua lại về chuyện tiền bạc, gặp nhau thỉnh thoảng vào dịp lễ tết để đi ăn uống cùng các con.
Đôi khi tình cờ chúng tôi gặp chị ngoài đường, chị lại chửi bới nhục mạ rằng tôi bám lấy anh vì tiền. Tôi rất mệt mỏi nhưng hiểu rằng chị làm thế vì tôi là người có lỗi. Thời gian trôi qua, chúng tôi khá hạnh phúc bên nhau, một phần vì tôi rất chiều chuộng anh. Tính tôi là vậy, thích nấu ăn và hay quan tâm mọi người, nhất là tôi lại yêu anh nên tôi chăm sóc anh rất chu đáo. Ngày ngày chúng tôi cùng đến công ty làm, sau đó cùng về nhà.
Anh rất hạnh phúc, thường nói chưa bao giờ trong đời anh được chiều chuộng như thế. Tôi nhận lương ở công ty, gửi một phần về giúp gia đình, ngoài ra tôi không bao giờ hỏi tiền anh. Anh cũng hiếm khi cho tôi tiền, tôi cũng chẳng bận tâm gì vì tôi thực sự yêu anh, chỉ cần nhìn anh vui là tôi hạnh phúc. Anh cũng luôn nói tôi không phải là cô gái ham vật chất.
Hai năm trôi qua. Tôi nhiều lần hỏi anh về tương lai của chúng tôi, anh thường nói “Nếu ly dị chính thức anh sẽ mất rất nhiều tài sản cho vợ. Anh không muốn sống nghèo khổ khi về già. Anh sẽ chăm sóc cho em suốt đời”. Tôi rất buồn và hoang mang, tôi đến với anh không phải vì tiền, nhưng tôi chỉ muốn có cuộc sống gia đình giản dị nhưng bình thường như bao người khác, tôi không muốn sống kiểu tạm bợ như thế này.
Bản chất anh là người tốt, mọi người đều nói vậy, song anh cũng có rất nhiều vấn đề cá nhân. Khi mới quen nhau tôi cũng biết anh hay uống rượu, anh giải thích là trước đây do việc kinh doanh quá nhiều áp lực nên anh tìm đến rượu xả stress, dần dần trở thành ngày nào cũng uống. Tôi hiểu anh không nói dối vì tôi làm cùng anh tôi hiểu làm ăn kinh doanh thật sự là rất nhiều áp lực, nhưng thật sự không kịp nữa vì anh đã nghiện rượu mất rồi. Rượu làm cho tính tình anh ngày càng thất thường, anh thường xuyên nổi nóng với tất cả mọi thứ.
Ban đầu nhiều lần tôi khóc vì bị anh nạt nộ không lý do, dần dần tôi hiểu rượu đã làm con người anh trở nên như vậy. Anh cũng nhiều lần khóc với tôi và xin lỗi vì sự nghiện ngập, anh trước đây cũng đã cố bỏ nhiều lần nhưng vì đã uống lâu năm nên cuối cùng lại đâu vào đấy. Tôi lao vào nghiên cứu, tìm kiếm khắp nơi các phương thuốc, các cơ sở y tế thậm chí gặp cả những nhà tư vấn chuyên nghiệp để giúp anh cai rượu. Anh rất bảo thủ và ngoan cố, không hợp tác hoặc là chỉ làm theo một lần rồi bỏ luôn.
Trong hai năm tôi rơi không biết bao nhiêu nước mắt vì thương anh, nhiều khi vì giúp anh mà bị anh chửi mắng nhưng tôi vẫn kiên trì thuyết phục anh. Anh càng ngày càng uống nhiều, sức khỏe giảm sút, tinh thần mệt mỏi. Thậm chí có lần tôi phải đưa anh vào bệnh viện cấp cứu vì rượu.
Hai tuần thức trắng chăm sóc anh trong viện tôi rạc cả người, các bác sĩ đều nói may mà đưa anh vào kịp thời, nếu không anh sẽ khó qua khỏi. Vừa ra viện về nhà, việc đầu tiên là anh trách tôi đã đưa anh vào viện vì anh nhất định nói anh không sao cả, sau đó anh gọi điện cho vợ và bạn bè kể lể trong viện dịch vụ phục vụ kém cỏi ra sao. Tôi buồn nhưng vẫn tận tụy chăm sóc anh.
Ngày nào cũng như ngày nào, tôi đến công ty làm, sau đó về nhà lo cơm nước, rồi đấm bóp cho anh vì anh lúc nào cũng mệt mỏi đau nhức. Tất cả thời gian và sức lực của tôi hoàn toàn dành để phục vụ anh. Đã lâu rồi tôi quên mất bản thân mình thực sự thích gì và muốn gì. Tôi tất bật vội vã như một người đàn bà có con mọn, nhiều khi tôi thấy anh cũng không khác gì một đứa trẻ.
Anh chỉ nằm dài ở sofa, muốn gì tôi phải mang đến tận nơi, xong rồi tôi dọn cho anh, tôi ốm đau hay mệt mỏi gì phải tự lo cho mình và vẫn phải cố dậy để làm bằng đấy việc, nghĩa là phải phục vụ cho anh ăn uống, dọn dẹp, đấm bóp. Tôi yêu và thương anh nhiều cho nên cam tâm làm tất cả mọi thứ chỉ mong anh vui hơn và khỏe hơn.
Anh nhiều khi cũng nói cảm ơn thậm chí mang ơn tôi vì tôi quá tốt với anh, nhưng chỉ có thế. Anh không thích quá nhiều ánh sáng trong nhà nên tôi thường ăn cơm trong bóng tối, anh bật tivi rất to trong khi tôi ngủ. Trong khi anh đang xem tivi nếu chẳng may tôi rửa bát mà bát đĩa va vào nhau thì anh quát lên, anh muốn sex thì phải có sex mặc dù tôi nói mệt. Tất cả những điều này diễn ra hàng ngày, nếu tôi có không làm theo thì anh cằn nhằn cho đến khi tôi làm theo mới thôi.
Tôi càng ngày càng trở nên ít nói và buồn bã. Nhiều khi tôi bảo anh cùng ngồi xuống, tôi nói lên những suy nghĩ của mình, anh thường một là bỏ đi ngủ, hai là nghe rồi nói “Cô giỏi thì đi tìm thằng khác, xem có ai hơn tôi không”, rồi nhắc lại chuyện anh đã tăng lương cho tôi nhanh hơn các nhân viên khác, chuyện trước đây anh gửi tiền cứu ba tô Tôi thậm chí không còn muốn nói chuyện nhiều với anh nữa. Anh cũng không quan tâm, chỉ cần anh vẫn thao thao bất tuyệt nói và được phục vụ chu đáo.
Rượu làm anh lú lẫn. Năm phút trước anh vừa rơm rớm nước mắt nói yêu thương tôi và biết ơn tôi, năm phút sau quay ra hét lên vào mặt tôi không ly do, không còn để tôi kịp mở miệng ra nói tiếng nào. Ngày nào cũng vậy. Có lần anh kêu mất tiền để ở văn phòng, văn phòng anh thường có tôi và hai nhân viên nữa thường ra vào.
Tôi không rõ thật sự anh mất tiền hay anh quên ở đâu (rượu làm anh hay quên), không ngờ tự dưng có đêm anh dựng tôi dậy hỏi: “Tôi hỏi thật, có phải cô lấy cắp tiền ở văn phòng tôi không?”. Tôi kinh hoàng nhìn anh, không tin được là anh vừa thốt những câu đó ra từ miệng anh. Tôi uất ức bật khóc. Anh lải nhải: "Số tiền đó với tôi không là gì, tôi chỉ muốn biết sự thật thôi, cô đừng có khóc nữa, nói thật đi”.
Rồi cho dù tôi có nói đi nói lại rằng tôi không bao giờ làm thế, anh cứ tiếp tục tra khảo. Cuối cùng, quá mệt mỏi và căng thẳng, tôi gào lên: "Tôi không ăn cắp tiền của anh, anh đừng có làm nhục tôi nữa”. Anh tức giận bỏ đi.
Tôi tìm được anh, anh còn ra vẻ giận tôi, nhưng khi tôi nói muốn chia tay, thì anh lại đổ gục xuống đau khổ, xin lỗi tôi rồi quay lại. Mọi việc lại tiếp tục như thế. Thần kinh tôi lúc nào cũng căng thẳng. Tôi đã không còn nhịn anh nữa. Mỗi lần anh gào thét vào mặt tôi, tôi cũng không thể chịu đựng được cũng hét lên vào mặt anh. Nhưng mỗi khi tôi nói chia tay anh lại vật vã than thở “Em mà bỏ anh thì anh sống thế nào được, anh không còn ai nữa”, anh là con một, cha mẹ đã mất cả.
Chị vợ anh nghe nói cũng có bồ, nhưng nhất quyết không ly dị vì muốn giữ tài sản cho con. Nhưng sau này lại đổi ý muốn ly dị, nhưng anh cứ lờ đi. Chị vợ lại nguyền rủa anh và tôi. Sức khỏe của anh ngày càng tệ, tôi khuyên nhủ anh, muốn đưa anh đi chạy chữa thì anh gạt đi, tôi quá lo cho anh, đề cập đến chuyện chạy chữa anh lại quát mắng tôi. Tôi mệt mỏi và bất lực, nhìn anh càng ngày càng yếu mà rất đau lòng.
Anh không bao giờ nghe lời tôi nói, nhưng mỗi khi tôi muốn chia tay anh lại bám riết lấy tôi. Tôi hiểu rằng anh đã quá quen với sự ỷ lại và được hưởng thụ sự chăm sóc của tôi, nên không muốn xa tôi, chứ không phải vì quá yêu tôi, vì anh không hề quan tâm đến tâm trạng và tương lai của tôi. Tôi không lo cho bản thân nếu rời xa anh, tôi sẽ chuyển đến một nơi khác, tìm việc và làm lại từ đầu. Tình yêu với anh đã vơi đi, nhưng tình thương và trách nhiệm không cho tôi rời bỏ anh.
Vợ anh đã từ lâu không còn quan tâm đến anh ngoài tiền, nếu tôi ra đi ai sẽ chăm sóc cho anh trong khi anh càng ngày càng yếu. Tôi cũng hiểu và nói rõ với anh rằng tình trạng sức khỏe của anh như vậy là do anh chọn, anh có thể cải thiện được nhiều hơn thế nếu anh nghe tôi đi chữa trị. Anh vẫn ngoan cố gạt bỏ và lại mắng tôi.
Cứ lằng nhằng như vậy. Tôi cảm thấy ngạt thở. Cho đến một ngày người bạn thân của anh đã phải ép anh đi cai nghiện rượu. Tôi đã yêu, đã cố gắng hết sức để chia sẻ và giúp anh trong hai năm, nhưng anh không bao giờ lắng nghe tôi. Nhưng bạn thân anh gặp anh nói một lát anh đã đồng ý. Tôi cũng không còn thời gian để buồn tủi nữa, tất bật chuẩn bị cho anh. Anh cai được rượu, sức khỏe tốt lên là điều mà tôi mong ước bấy lâu nay.
Tôi mừng, mừng lắm. Nhưng tôi bỗng thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc tiếp tục chung sống với anh, kể cả sau khi anh cai nghiện thành công. Tôi sẽ tiếp tục sống với anh, chồng của một người khác, sẽ tiếp tục phục vụ anh chu đáo như một ô sin và y tá, và theo sát anh để chắc chắn là anh sẽ không uống lại. Nhưng tôi sẽ sống tiếp với anh như thế nào đây, khi mà anh không bao giờ lắng nghe tôi, anh chỉ muốn được hầu hạ hưởng thụ vô điều kiện, còn tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và kiệt quệ?
Tôi không còn nhận ra mình nữa. Từ một cô gái trẻ yêu đời tôi đã trở nên héo hắt trầm cảm? Tôi bỗng thấy cuộc sống hai năm vừa qua của mình thật đáng sợ. Tôi đang phải trả giá cho sự sai lầm của mình khi bước chân vào mối quan hệ với người đàn ông đã có vợ. Hơn nữa lại là người trừ chuyện tiền bạc ra thì tất cả những thứ khác luôn phải dựa dẫm vào người khác. Tôi tiếp tục cố gắng làm để làm gì? Anh có xứng đáng được tôi cố gắng như vậy nữa không? Tôi không muốn cuộc sống này nữa.
Mấy ngày nữa là anh đi đến nơi cai nghiện. Tôi băn khoăn trước khi anh đi không biết có nên nói với anh rõ ràng một lần nữa về việc chia tay và ra đi ngay? Anh hiện giờ đang rất yếu, và ngoài tôi ra không có ai thân thích chăm sóc anh. Còn nếu tôi không nói bây giờ, sau này anh đi cai nghiện về mới nói, tôi sợ anh lại lao vào uống và nghiện lại. Tôi thật sự không biết mình nên làm gì. Mọi người hãy giúp tôi nhé. Cảm ơn nhiều.
Thảo
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)