Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trò đùa số phận
ôm sau, tôi hẹn em ra nói chuyện, tôi sẽ tha thứ cho em, tôi sẽ bỏ qua tất cả nếu em quay về với tôi. Nhưng em nói em sẽ lấy người kia, em không thể làm người kia đau lòng. Lòng tôi đau như dao cắt, tôi chỉ muốn chết, tôi không biết phải làm gì nữa đây, tôi đã chẳng còn gì nữa, tôi vô vọng.
From: Trai Ngheo
Sent: Tuesday, August 19, 2008 11:10 AM
Subject: Trò dùa cua so phan 
Tôi và em quen nhau được 4 năm, sau bao nhiêu sự buồn vui và chúng tôi kết hôn. Cái ngày đám cưới, tôi rất vui và hạnh phúc. Em cũng vậy, chắc chắn rồi ai mà chẳng vậy? Một tháng sau khi kết hôn, tôi nghe một tin báo, em đã có thai, nỗi vui mừng biết bao nhiêu khi nghe em nói vậy.
Tôi như bay bổng lên trời cao, tôi báo cho cả nhà biết, ôi niềm hạnh phúc của ba tôi vì tôi là con trưởng trong nhà nên khi nghe tin có con ông rất vui mừng. Vài ngày sau em gọi điện cho dì (theo em kể thì dì là người có xác của con dì nhập) và em nói với tôi, đứa con này sẽ không thành đâu anh. Lúc đó tôi vô cùng tức giận em, tôi nói em nên tin vào hiện tại, đừng có tin vào điều gì cả.
Và đến một ngày tôi đi nhậu với bạn về làm em giận. Em giận thì tôi lo lắm, nhưng cái giận của em làm tôi rất đau lòng. Em nói phá cái thai đi, thật sự đau lòng khi nghe em nói vậy. Cái gì đến nó sẽ đến, vài hôm sau em bị động thai, ba mẹ và cả tôi nữa, lo cho em lắm, chăm sóc em từng tí, cơm bưng nước rót tận phòng, mẹ tôi đã làm hết mọi việc.
Nhưng điều này em có biết đến đâu. Mỗi khi mẹ tôi đi ra ngoài là em gọi điện gọi em gái lên nhà chở em đi chơi. Nhưng bác sĩ đã cân nhắc em phải giữ gìn và không được hoạt động, nhưng em đã không nghe. Tôi khuyên em, giải thích rõ cho em hiểu tầm quan trọng của em và cái thai, nhưng một khi em đã cố tình thì em phải làm. Em đã dùng tay đập mạnh vào bụng, em đứng dậy và bước đi mạnh bạo.
Ôi việc gì đến và nó sẽ đến, hư thai. Tôi nghĩ đứa con trong bụng em có linh cảm sự ruồng bỏ của em và nó đã tự giác ra đi. Tôi buồn và thất vọng vô cùng, nhưng tôi cũng phải cố gắng và cố gắng vượt qua và vẫn yêu thương em như ngày nào...
Một ngày cuối năm, em qua nhà bạn chơi, khi về nhà gặp tôi liền khoẻ với tôi một câu, câu này không biết các bạn nghĩ sao? "Anh ơi, bây giờ em mới biết, em ở nhà con bạn chơi và có một đứa bạn nữa, nó nói nó yêu em lâu lắm rồi, em vui lắm". Em vui? Em có biết tôi "vui" biết chừng nào không nên tôi mới nói với em rằng: "Chuyện gì ngoài đường nên vứt bỏ ngoài đường, em có biết anh buồn thế nào khi em nói vậy không?" và em không nói gì.
Vài hôm sau, em đi đám cưới về, trên tay em mang về một cành hoa hồng, em nói đi đám cưới có người con trai tặng em đó. Ôi trời ơi, sao trời lại làm vậy với tôi, nhưng tôi cũng không giận mà vẫn khuyên em như lần đầu.
Chuẩn bị đến Tết rồi, tôi cảm thấy em và tôi cũng hạnh phúc và vui vẻ đấy chứ. Tôi yêu em nhiều lắm, vì em tôi đã làm tất cả, những gì em muốn tôi phải thay đổi tôi thay đổi, tôi yêu em mà. 3 tháng sau khi kết hôn, 8 ngày nữa là đến Tết rồi, mọi nhà đều làm tất niên, và ai cũng mời nhau đi dự và tôi cũng vậy. Tôi được mời dự tất niên nhà anh bạn, nhưng em cũng nói em đi tất niên nhà bạn em, tôi đồng ý.
Tôi đi làm về và đi dự tất niên luôn. Em ở nhà và 4h em đã đi. Khi tôi đi tất niên thì dù sao cũng có men bia vào, lúc đó tôi mới chạy lên nhà bạn em. Nhưng hỡi ôi, nhà bạn em đâu có tất niên gì đâu, em đã nói dối tôi. Tôi gọi điện cho em thì em bảo đi qua nhà bạn Nhơn chơi, và tôi cũng chạy về nhà bạn Nhơn cũng không thấy em. Tối em về em nói đi hội chợ với bạn.
Tại sao em lại nói dối với anh như vậy? Quá tức tối, tôi đã tát vào mặt em. Trời ơi, sao tôi làm vậy? Sáng hôm sau tôi hối hận lắm, và em đã về nhà bố mẹ đẻ. Sự hối hận của tôi nó đã dâng lên cao, và tôi quyết định qua nhà xin lỗi em và bố mẹ. Tôi mong muốn em quay về nhà để dự cái Tết đầu tiên của gia đình khi chúng tôi lấy nhau. 7 ngày sau đúng vào chiều 30 Tết, cái Tết này tôi thấy xấu hổ lắm, nhưng tôi vẫn yêu em nhiều.
Cuộc sống của chúng tôi trở lại bình thường, mỗi người đều đi làm mỗi công việc riêng, tôi vẫn yêu em như ngày nào. 3 tháng sau nữa, em muốn đổi việc và được sự giới thiệu của một người mà theo tôi là không đáng tin cậy, bởi vì họ muốn 20 triệu đồng khi em vào làm ở đó. Thật sự tôi cũng mong em có công việc tốt hơn, tôi đi vay mượn, chuẩn bị đưa tiền cho em thì tôi mới giải thích cho em hiểu là mình chuẩn bị mất trắng tiền vì em sẽ bị lừa vì công việc đó.
Tôi giải thích rất nhiều, tôi cũng thăm dò ý kiến của mọi người khi tôi kể câu chuyện khi tôi gặp người môi giới công việc cho em. Và tất cả đều nói coi chừng bị lừa. Tôi cố gắng giải thích cho em hiểu, nhưng em không hiểu và em bắt đầu giận tôi. Em bắt đầu nói vô lễ với tôi, nhưng tôi cố gắng bình tâm. Em bắt đầu lấy ảnh cưới của chúng rôi ra xé. Quá tức giận vì điều em làm, tôi đến tủ áo quần của em và lấy áo quần quăng vào em. Và em đã đứng dậy đánh đá tôi. Em thật là hung hăng.
Tôi cố gắng bình tĩnh và nói với em đừng ép tôi phải đánh em, đừng ép tôi phải vũ phu với em một lần nữa vì tôi đã hứa với mọi người và đã hứa với lòng tôi. Kiềm chế không được, tôi quay qua đập cái bàn phím của máy vi tính, tôi đạp cánh cửa, tôi tát vào em một cái và bỏ đi. Hôm sau em về nhà bố mẹ em luôn, vài hôm sau đó em đã đưa đơn ly hôn lên toà.
Tôi cố gắng hoà giải, cố gắng lên rút đơn, nhưng em không chấp nhận, em chửi tôi là thằng khốn nạn, em chửi tôi là không có gì khổ khi lấy phải chồng ngu mà kiết. Tôi thật sự buồn bã và thất vọng về em. Vài ngày sau, vô tình tôi vào hộp thư điện tử của em và tôi phát hiện em đã yêu người khác. Những lời đường mật em đã nói với người ta, tôi như rã rời tay chân, tôi không làm được việc gì cả, tôi dường như vô vọng.
Đến ngày toà gọi lên, tôi vẫn cố gắng thuyết phục em để hai đứa quay lại với nhau, nhưng em không chấp nhận và nói em đã ngoại tình, tôi như thế nào đây? Tôi đau lòng biết bao nhiêu và quyết định ly hôn. Tôi yêu em mà sao em đối xử với tôi như vậy? Tôi buồn và chán nản, tôi thất vọng và xem như tôi đã thất bại.
Hai ngày sau khi ly hôn, em nhắn tin mời tôi đi uống cà phê. Khi tôi và em đang ngồi ở quán thì điện thoại của em có tin nhắn. Sau khi đọc tin nhắn, em đi ra ngoài gọi điện thoại. Một sự linh cảm nào mách bảo tôi em đang gặp chuyện gì và tôi chạy ra theo. Và thật sự bất ngờ khi em vừa điện thoại vừa khóc, em nói chuyện gì mà khóc vậy? Ai làm em khóc, tôi thật sự bị sốc khi nghe em nói chuyện: "Vì sao anh bỏ em? Vì anh mà em ly hôn với chồng em mà sao bây giờ anh lại nói như vậy?".
Tôi buồn và tôi chỉ muốn khóc. Khi em vào với tôi, em nói anh kia bỏ em. Tôi liền nói với em, tôi sẽ bỏ qua lỗi lầm của em và tôi mong em quay về với tôi. Em tựa vào tôi khóc rất nhiều, nhưng một tuần sau em nói, em quay lại với người kia rồi. Chuyện tuần trước là 2 người hiểu lầm. Tôi lại sốc, và tôi cố gắng để em đi, nhưng một tháng sau em lại nói cắt đứt với người ta rồi. Tôi liền quay qua em và mong muốn 2 chúng tôi quay về với nhau.
Em nói tôi về nhà em nói chuyện với bố mẹ em, tôi cũng làm vậy. Tôi hy vọng biết bao nhiêu, tôi vui mừng biết bao nhiêu khi bố mẹ em cũng mong muốn 2 chúng tôi quay lại với nhau. Em thích một cái máy tính xách tay, tôi mua cho em, em thích một sợ dây chuyền bằng vàng Italia, tôi mua cho em.
Một ngày nọ, em nói em đi Quãng Ngãi, tôi chở em ra bến xe, em đi vài ngày, và tôi lại bị sốc khi biết em vẫn còn quan hệ với anh ta. Anh ta ở Quãng Ngãi, tôi biết, nhưng tôi không nói gì với em, và chúng tôi vẫn thường xuyên đi ăn, đi chơi, tôi thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Lại một lần nữa, em nói em đi Quãng Ngãi, tôi nói tôi biết em đi làm gì rồi, em không còn đường nào chối, em nói đi lần cuối cùng vì có dì ở Quãng Ngãi. Tôi tin em, tôi chỉ tin em vào nhà dì chứ không vào với người ta.
Em đi chơi rồi em về, tôi xem như không có chuyện gì. Tôi vẫn hy vọng, vẫn tin em quay về với tôi. Em vẽ ra viễn cảnh của chúng tôi khi 2 đứa quay về, tôi vui lắm, tôi vẫn hy vọng. Giây phút đó chúng tôi rất vui vẻ, em nói anh hãy tin em, em đã cắt đứt quan hệ với người đó rồi, và tôi tin em.
Một tháng sau, em nói đi Sài Gòn công tác, em dặn tôi đừng có điện thoại hoặc nhắn tin gì cho em. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Khi em đi, tôi cố tình nhắn tin, điện thoại, nhưng em không trả lời và điện thoại em tắt nguồn luôn. 7 ngày sau em về, em nói em yêu tôi nhiều, em có lỗi với tôi nhiều, em đã yêu người kia, em đã sống chung với người ta rồi. Và tôi lại bị sốc, tôi không biết phải nói gì với em cả, tôi về nhà và bắt đầu suy nghĩ.
Hôm sau, tôi hẹn em ra và nói chuyện, tôi sẽ tha thứ cho em, tôi sẽ bỏ qua tất cả cho em nếu em quay về với tôi. Nhưng em nói em sẽ lấy người kia, em không thể làm người kia đau lòng. Em không muốn làm người kia đau lòng? Chẳng lẽ số phận của tôi phải chịu sự đau lòng ư? Chẳng lẽ ông trời đùa giỡn với số phận của tôi ư?
Lòng tôi đau như dao cắt, tôi chỉ muốn chết, tôi không biết phải làm gì nữa đây, tôi đã chẳng còn gì nữa, tôi vô vọng, tôi không biết phải nói gì nữa đây. Hôm nay, tôi để em đi lấy chồng, nhưng em nói em yêu tôi rất nhiều, tôi sẽ mãi mãi ở trong tim em, đến khi em chết em sẽ mang theo xuống mồ.
Đà Nẵng, ngày 19 tháng 8 năm 2008 buồn bã.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)